Nơi Có Biển - Thập Tê
Chương 5
Chương 05
Tác giả: Thập Tê | Editor: Chan
Hôm nay trời đặc biệt trong xanh, ngay một giây cuối cùng trước khi ra khỏi nhà, Tạ Vũ Xuyên quyết định đi xe máy đến cửa hàng.
Trên đường phố ngày thường gần như không có người dạo chơi, có vài vị khách đã nhắn WeChat cho cậu từ hôm trước, hẹn sáng nay đến xem ván trượt tuyết.
Vừa tháo mũ bảo hiểm xuống, khóe mắt cậu liếc thấy quán cà phê phong cách cực ngầu đối diện cửa hàng mình đang bị quây kín bằng rèm trắng, trông như đang sửa sang lại bên trong.
Tạ Vũ Xuyên cũng không để ý nhiều, cứ thế bước lên bậc thềm, đẩy cửa kính bước vào.
“Anh Xuyên.” Người chào đón là một thanh niên để tóc dreadlocks, là nhân viên trong cửa hàng thiết bị trượt tuyết của Tạ Vũ Xuyên.
“Tiểu Hải.” Tạ Vũ Xuyên tiện tay ném mũ bảo hiểm lên ghế sofa, chỉ sang quán đối diện, “Cửa hàng đó là của ai đấy?”
Tiểu Hải vừa nghe liền hiểu ngay cậu hỏi đến quán của Tina, bèn nói: “Nghe chị Tina bảo là một ông chủ nam, định mở tiệm bánh ngọt.”
Nghe vậy, Tạ Vũ Xuyên khẽ nhướn mày, nghĩ bụng, mở tiệm bánh ngọt ở con phố này, ông chủ này cũng có ý tưởng riêng đấy chứ.
Chẳng mấy chốc, hai vị khách đã hẹn trước với Tạ Vũ Xuyên đến nơi. Họ từng thấy video trượt tuyết của cậu trên một nền tảng video, nên tìm đến tận nơi học hỏi.
Vì cả hai đều là người mới bắt đầu nên Tạ Vũ Xuyên rất tận tình giới thiệu cho họ những thiết bị cơ bản dành cho người mới.
“Tôi nghĩ các bạn không cần vội mua thiết bị đâu, lần đầu tiên đi trượt cũng không nhất thiết phải ra nước ngoài, mùa đông ở đây cũng đủ để luyện tập rồi.” Tạ Vũ Xuyên chân thành đề xuất.
“Giờ còn vài tháng nữa mới tới mùa đông, nếu các bạn tin tưởng tôi, tôi sẽ giới thiệu một huấn luyện viên trượt tuyết chuyên nghiệp để các bạn tập thử một thời gian. Khi nào chuẩn bị kỹ rồi hãy quay lại chọn thiết bị.”
Gương mặt Tạ Vũ Xuyên mang nét rắn rỏi, nếu nhìn kỹ sẽ thấy bên phải lông mày có một vết sẹo rõ ràng, cắt ngang lông mày thành hai đoạn. Thêm vào kiểu tóc đầu đinh, trông cậu không giống người dễ gần cho lắm.
Thế nhưng giọng nói của cậu lại trầm ấm và dịu dàng, khiến người ta có cảm giác tin tưởng một cách khó hiểu.
Hai vị khách nghe xong cũng thấy có lý, nên Tạ Vũ Xuyên đã gửi WeChat của huấn luyện viên cho họ.
Tiểu Hải vừa thu dọn đống thiết bị hơi lộn xộn vừa không kìm được thắc mắc: “Anh Xuyên, nhìn là biết hai người kia chẳng thiếu tiền, sao anh không bán cho họ trước, rồi hẵng bảo đi học?”
“Không giống nhau.” Tạ Vũ Xuyên bật loa Bluetooth, tiếng nhạc rock không lời nhẹ nhàng vang lên trong cửa hàng.
“Có tiền không có nghĩa là có thể tiêu xài tùy tiện. Anh hy vọng họ chọn thiết bị vì yêu thích môn thể thao này, chứ không phải vì trượt tuyết trông ngầu và có vẻ đặc biệt. Mỗi tấm ván ở đây đều do anh đích thân chọn lọc kỹ càng. Anh mong chúng được người khác nhìn thấy, rồi mang đến sân trượt, chứ không phải nổi hứng mua về rồi để phủ bụi trong gara. Trượt tuyết là môn thể thao đầy k*ch th*ch, nhưng cũng tiềm ẩn nguy hiểm. Anh muốn khách hàng của mình thực sự cảm nhận được niềm vui khi trượt tuyết.”
Khi nói những lời này, cả người Tạ Vũ Xuyên như dịu lại, ngay cả vết sẹo trên lông mày cũng trông hiền hơn bình thường.
Nhưng ngay lúc đó, một tiếng động lớn vang lên ngoài cửa, phá tan không khí dịu dàng ấy. Tạ Vũ Xuyên nhíu mày tỏ vẻ không vui, sắc mặt lại trở nên sắc bén, rồi lại nghe tiếng động thứ hai vang lên.
Hóa ra quán cà phê mang phong cách gothic đối diện đang đập phá tường ngoài, vì chiều nay công nhân sẽ đến lắp kính nên cần phá bỏ phần tường không chịu lực.
Tạ Vũ Xuyên lấy một chai nước ngọt từ tủ đồ ăn vặt, đứng trước cửa kính của cửa hàng mình, nhìn sang bên kia đường.
Vì bị che bằng hàng rào, Tạ Vũ Xuyên không nhìn rõ bên trong đang làm gì, nhưng chỉ nghe tiếng cũng đoán được đây là một công trình lớn. Cậu nhớ lại hồi mình từng sửa sang cửa hàng, lắc đầu thầm nghĩ, lại phải chịu đựng tiếng ồn một thời gian nữa rồi.
Việc sửa sang cửa tiệm đã đi vào nề nếp, ngoài việc định kỳ đến kiểm tra công trình, Bạch Du không còn việc gì quan trọng để làm.
Anh nhìn video tháo dỡ mà người quản lý công trình gửi đến qua điện thoại, vừa kinh ngạc vì tốc độ thi công, lại bất chợt lo lắng liệu có ảnh hưởng đến các cửa hàng lân cận hay không.
Bạch Du cảm thấy mình nên làm gì đó, ít nhất là để lại ấn tượng tốt cho hàng xóm.
Vì mới chuyển đến, trong nhà vẫn chưa sắm đủ đồ, nhưng gom góp lại thì cũng đủ để làm vài chiếc cupcake.
Bạch Du chuẩn bị xong nguyên liệu liền bắt đầu làm nóng lò nướng.
Cupcake có thể nói là nền tảng cơ bản nhất trong bộ môn bánh nướng. Bạch Du đã giảng dạy và trình diễn vô số lần trong lớp học, không ai có thể làm cupcake giỏi hơn anh.
Việc tách lòng trắng và lòng đỏ trứng chỉ cần đổ qua lại vài lần trong vỏ trứng là xong.
Đánh bông lòng trắng nhìn qua thì đơn giản, nhưng thực chất lại đầy kỹ thuật. Phải đánh đúng độ, không được đánh quá tay, đảm bảo lòng trắng khi nhấc que đánh lên sẽ tạo thành chóp nhọn mới đạt yêu cầu.
Dù làm trong tình huống gấp gáp, Bạch Du vẫn kiên trì rây bột mì loại nhẹ trước khi trộn vào hỗn hợp lòng đỏ, sau khi trộn đều mới tiến hành trộn cùng với lòng trắng đã đánh bông.
Cốc giấy và hộp quà đều là mẫu từ nhà sản xuất gửi đến. Những ngày gần đây, Bạch Du đang chọn bao bì cho ngày khai trương cửa tiệm.
Hơn hai chục chiếc cupcake, cứ bốn chiếc được xếp vào một hộp quà. Sau khi để nguội, Bạch Du bắt kem tươi lên trên, trang trí bằng những miếng việt quất và xoài tươi mới mua ngày hôm qua ở tiệm trái cây dưới nhà.
Dù là màu sắc hay hương vị đều toát lên sự chăm chút. Bạch Du hài lòng chụp một tấm ảnh, rồi gọi xe, mang bánh đến cửa tiệm.
Vừa mở cửa xe, Bạch Du đã nghe thấy tiếng búa đập đinh đinh cạnh cạch, không cần đoán cũng biết phát ra từ đâu.
Anh vào chào hỏi vài câu với công nhân, tiện thể kiểm tra tiến độ thi công, sau đó bước đến cửa hàng gần nhất cạnh tiệm mình.
Trên tường treo đầy các loại xe đạp. Bạch Du chỉ liếc sơ qua cũng cảm thấy chắc là mình không đủ tiền để mua.
Chủ tiệm trông còn khá trẻ, ăn mặc thời thượng. Bạch Du chào trước một câu rồi giải thích đơn giản lý do mình đến.
Đối phương tỏ ra có chút bất ngờ, đứng dậy hai tay đón lấy hộp bánh mà Bạch Du đưa, có vẻ hơi ngại ngùng.
“Là chuyện nên làm mà.” Bạch Du lịch sự mỉm cười, “Sau này mong anh giúp đỡ nhiều.”
Cứ như thế, Bạch Du lần lượt ghé thăm tiệm đồ cắm trại, tiệm ván lướt sóng, tiệm ván trượt, cuối cùng mới đẩy cửa bước vào cửa hàng dụng cụ trượt tuyết đã khiến anh đứng nhìn rất lâu.
Tiểu Hải đang kiểm kê hàng hóa ở quầy thu ngân phía cửa. Nghe thấy tiếng cửa mở, cậu ngẩng đầu chào Bạch Du, rồi gọi vào bên trong: “Anh Xuyên, em đang kiểm hàng, anh ra tiếp khách giúp em nhé.”
Bạch Du định giải thích, nhưng nghĩ đã đến rồi thì vào luôn cũng được.
Lúc này, Tạ Vũ Xuyên đang xem lại lịch sử trò chuyện, là tấm ảnh do Diệp Ti Thừa, bạn thân và cũng là chủ tiệm ở đối diện của cậu gửi lên nhóm.
Là một bức ảnh chụp bốn chiếc bánh cupcake kem tươi, vừa nhìn đã biết là đồ ngọt ngấy đến ê răng Tạ Vũ Xuyên lập tức lướt qua. Vừa kéo xuống đã thấy Lang Dịch thả một quả bom vào nhóm.
“Gì đây, anh Thừa giờ đổi tính rồi à?”
Người nói là Yến Tuy, hiện đang lướt sóng tận đảo Hải Nam.
Diệp Ti Thừa không quan tâm đến lời trêu chọc kia, ăn xong một chiếc cupcake việt quất rồi chụp luôn cái cốc giấy trống gửi lên nhóm.
“Ngon thật. Là hàng xóm mới chuyển đến cạnh nhà tặng đó.”
Khi Diệp Ti Thừa đang ăn, Lang Dịch cũng nhận được bánh. Cậu ta hào hứng chụp ảnh khoe: “Tôi cũng được nhận này.”
Sau đó, lại có thêm vài người khoe ảnh bánh. Ngay cả Yến Tuy ở xa cũng nhận được cuộc gọi từ nhân viên trong cửa hàng, bảo rằng ông chủ tiệm đang sửa bên góc phố gửi tặng bánh.
Tạ Vũ Xuyên nghiêng đầu trượt màn hình xem ảnh mọi người khoe như học sinh tiểu học, tỏ vẻ khinh thường, bĩu môi một cái.
Nhưng rồi đột nhiên cậu chợt nhận ra một điều, rõ ràng cửa tiệm của mình nằm ngay đối diện tiệm mới kia, sao ai cũng có bánh, chỉ mỗi mình cậu là không?
Đúng lúc cậu thấy có người hỏi chuyện này trong nhóm thì từ ngoài, Tiểu Hải gọi cậu một tiếng.
Tạ Vũ Xuyên nhét điện thoại vào túi, định bước ra phía trước thì đột nhiên thấy một bóng người có chút quen mắt xuất hiện trước mặt.
Bạch Du cũng hơi bất ngờ, không phải vì trí nhớ anh tốt, mà bởi vì vẻ ngoài của Tạ Vũ Xuyên thực sự khiến người ta nhìn một lần là không thể quên.
“Thật trùng hợp.” Bạch Du là người lên tiếng trước, giọng nói mang theo sự vui mừng không thể che giấu, “Không ngờ lại gặp anh lần nữa.”
Nói đến đây, Bạch Du chợt nhớ ra hôm đó vẫn chưa trả tiền xe, liền vội vàng lấy điện thoại ra: “À đúng rồi, anh tài, hôm đó tôi vẫn chưa trả tiền xe cho anh.”
Sự ngạc nhiên ban đầu của Tạ Vũ Xuyên ngay lập tức tan biến khi nghe thấy hai chữ “anh tài”.
“Đừng gọi tôi là anh tài,” Cậu bất lực nói, “Hôm đó chở anh chỉ là chuyện tình cờ thôi. Tôi tên là Tạ Vũ Xuyên.”
Bạch Du không hiểu tình cờ ở đây là ý gì, đành khách khí đáp: “Vâng, sếp Tạ.”
Rồi đưa hộp bánh do chính tay mình làm.
Tạ Vũ Xuyên bỗng cảm thấy cái danh sếp Tạ cũng chẳng dễ nghe gì, như thể mình phải có một người bạn sống trong quả dứa dưới biển sâu vậy.
Cậu khẽ hắng giọng để xua đi sự ngượng ngùng, lịch sự nhận lấy hộp bánh từ tay Bạch Du, thuận miệng hỏi: “Cửa hàng bánh bên đối diện là của anh à?”
Bạch Du gật đầu, chỉ vào chiếc hộp trong tay Tạ Vũ Xuyên: “Tôi làm đấy. Nếu có gì góp ý thì cứ nói nhé, cũng hoan nghênh anh ghé qua chơi.”
Bạch Du lúc nói chuyện luôn nở nụ cười, thêm vào đó là giọng nói có một chút âm điệu rất đặc trưng, không rõ ràng nhưng lại khiến người ta cảm thấy thoải mái.
Tạ Vũ Xuyên cảm thấy nước da của Bạch Du còn trắng hơn cả Lang Dịch, khi hơi ngẩng đầu nhìn lên, đôi mắt lấp lánh như con chó Maltese mà cậu từng nuôi hồi nhỏ, vừa đáng yêu vừa lanh lợi.
Tạ Vũ Xuyên đưa tay ra nhận hộp bánh từ tay Bạch Du, dưới ánh sáng, làn da rám nắng của cậu do thường xuyên hoạt động ngoài trời khiến cánh tay trắng mịn và thon gọn của Bạch Du càng thêm nổi bật.
Tạ Vũ Xuyên định nói “Cảm ơn,” nhưng trong khoảnh khắc đó, đầu óc bỗng đứt mạch, lỡ miệng buột ra: “Anh trắng thật đấy.”
Nhận ra mình nói năng quá đường đột, cậu lúng túng đưa tay gãi sau gáy, mắt cụp xuống không dám nhìn phản ứng của Bạch Du, nói nhỏ: “Xin lỗi, tôi không có ý đó…”
Bạch Du cũng có chút bối rối, chớp mắt liên tục, hai má trắng ngần khẽ ửng hồng.
Từ nhỏ đến lớn, không biết anh đã nghe bao nhiêu người khen mình trắng, kết hợp với gương mặt khá tinh xảo, những lời khen đó thường ít nhiều mang theo chút trêu chọc.
Nhưng Tạ Vũ Xuyên thì khác. Giọng điệu của cậu giống như là buột miệng thốt lên vì kinh ngạc, giống như đang độc thoại, chỉ là âm lượng không được kiểm soát tốt.
Với bản lĩnh tâm lý vững vàng của một người từng dạy học lâu năm, thầy Bạch chỉ sững người vài giây rồi lập tức lấy lại bình tĩnh, mỉm cười như thường.
Anh nhìn đồng hồ treo tường rồi nói: “Không sao đâu, vậy tôi không làm phiền nữa.”
Tạ Vũ Xuyên không biểu cảm đi theo sau anh một bước. Ngay lúc Bạch Du định với tay mở cửa thì Tạ Vũ Xuyên đã nhanh hơn một nhịp, nắm lấy tay cầm trước.
Thân hình Tạ Vũ Xuyên cao lớn, đứng sau lưng Bạch Du như che khuất toàn bộ ánh sáng. Cũng vì vậy, cậu ngửi được mùi thơm trên người Bạch Du, giống như hương kem tươi nhẹ dịu.
“Cảm ơn.” Bạch Du nói nhỏ. Nhiệt độ cơ thể quá cao của Tạ Vũ Xuyên truyền đến từ sau lưng khiến anh hơi mất tự nhiên.
Cho đến khi bước ra khỏi cửa tiệm, Bạch Du cũng không dám quay đầu nhìn lại.
Anh chưa từng gặp ai tạo áp lực mạnh như vậy. Nhìn thấy sự chênh lệch hình thể giữa hai người phản chiếu trong cửa kính, khuôn mặt anh chợt nóng bừng, nhịp tim cũng đập loạn không kiểm soát.
Hai tay Bạch Du siết chặt điện thoại, đi được mấy bước mới nhớ ra mình lại quên trả tiền xe cho Tạ Vũ Xuyên! Vừa nãy vì hồi hộp quá, ngay cả WeChat cũng chưa kịp kết bạn.
Bạch Du cau mày đầy tiếc nuối.
Tạ Vũ Xuyên đứng ở cửa nhìn theo bóng lưng Bạch Du khuất hẳn mới quay vào. Cậu đi ngang qua Tiểu Hải rồi trở lại trong phòng, rút điện thoại ra chụp một loạt ảnh bốn chiếc cupcake, chọn tấm mình cho là đẹp nhất, đăng lên nhóm chat, rồi mới bắt đầu chọn vị nào để ăn.
Phải nói rằng tay nghề của Bạch Du thực sự không tệ. Ít nhất với con mắt của Tạ Vũ Xuyên, mỗi chiếc bánh đều có lớp kem giống hệt nhau, trang trí thêm trái cây lại càng tinh tế.
Cậu chọn chiếc vị việt quất. Hương vị đầu tiên là sự ngọt thanh của trái cây, bánh bông lan mềm mịn kết hợp cùng kem, đáng lý ra sẽ là kiểu ngọt dễ ngấy, nhưng nhờ trái cây nên lại trở nên tươi mới, dễ chịu.
Đúng lúc này, Lang Dịch bước vào từ bên ngoài, thấy Tạ Vũ Xuyên đang cúi đầu ăn bánh say sưa, lập tức huýt sáo trêu chọc.
“Muốn gì thì nói.” Tạ Vũ Xuyên vừa ăn xong một chiếc bánh, vứt cốc giấy và thìa nhựa vào thùng rác, liếc mắt nhìn Lang Dịch.
Do đang ngồi nên ánh mắt sắc lạnh của cậu khẽ hất lên, trông như tâm trạng không tốt.
Lang Dịch chẳng thèm để tâm, dùng mũi giày đá nhẹ vào mũi giày Tạ Vũ Xuyên, ý bảo nhích qua một chút.
“Sao không ở tiệm của cậu mà chạy qua đây làm gì?” Tạ Vũ Xuyên hỏi, nhưng vẫn tự nhiên nhích người nhường chỗ cho bạn mình.
“Mới bán được một cái lều mái nghiêng, hai ông khách trông như dân tài chính ở khu phố bên, còn mua luôn hai túi ngủ với một cái đệm.” Lang Dịch vừa nói vừa vươn vai, cảm thán: “Tuyệt thật.”
Tạ Vũ Xuyên không hiểu cảm thán đó nghĩa gì. Không lẽ chạy qua đây khoe là vừa kiếm được tiền?
Lang Dịch nhìn Tạ Vũ Xuyên như nhìn tên đần, không nhịn được đập một cái vào chân cậu ta: “Đồ thần kinh.”
“Vậy cậu cảm thán cái quái gì?” Tạ Vũ Xuyên bực bội đáp lại. Cậu định lấy thêm một chiếc cupcake vị xoài ra ăn thử, nhưng vì Lang Dịch đang ở đây, cậu lại hơi do dự, bình thường cậu vốn rất kỷ luật, chẳng mấy khi ăn đồ ngọt kiểu này.
“Chủ tiệm bánh kia đẹp trai thật đấy. Tôi thích kiểu đó.” Lang Dịch nói bằng giọng hơi ám muội, nhưng không hề mang ý đùa cợt.
Từ nhỏ, Lang Dịch đã bị người khác nhận xét về ngoại hình, nên cậu ta hiếm khi bình luận về diện mạo người khác. Dù là cô gái xinh đẹp cỡ nào, cậu cũng chưa từng khen.
Tạ Vũ Xuyên nhìn Lang Dịch đầy nghi ngờ, thấy người kia nở nụ cười, ánh mắt cong cong như con cáo vừa ăn vụng, tự nhiên trong lòng nảy sinh một cảm giác kỳ lạ. Tạ Vũ Xuyên mở miệng ra nhưng lại không biết nên nói gì.
Hết chương 05
Nơi Có Biển - Thập Tê