Nơi Có Biển - Thập Tê

Chương 49

1@-

Chương 49

Tác giả: Thập Tê | Editor: Chan

Bạch Du chỉ đặt phòng khách sạn hai ngày, đến trưa hôm đó là phải trả phòng.

Tạ Vũ Xuyên vừa giúp anh đo xong nhiệt độ, tạm thời đã trở lại bình thường.

“Nếu anh nghe lời em thì nên ở lại quan sát thêm một ngày. Bên cửa tiệm để khai xuân trễ một hôm cũng không sao cả.”

Tạ Vũ Xuyên cất nhiệt kế vào hộp, rồi lại đun một ấm nước nóng mới.

Bạch Du đứng dậy kéo rèm cửa ra. Ánh nắng bên ngoài không quá gắt. Anh đứng bên cửa sổ như đang ngắm nhìn dòng xe cộ qua lại bên dưới, nhưng ánh mắt thì vô hồn, rõ ràng tâm trí đã trôi đi nơi khác.

Tạ Vũ Xuyên vừa quay người lại đã thấy Bạch Du đứng ngẩn ngơ ở đó. Dù trong phòng có điều hòa, nhưng gần cửa sổ vẫn se lạnh.

Cậu lo lắng cho Bạch Du, nhưng cũng hiểu trong lòng anh có tâm sự, nên không khuyên nhiều, chỉ lặng lẽ lấy một chiếc áo khoác khoác lên vai anh.

Bạch Du nói mình đã hết sốt, kiên quyết đòi rời đi. Tạ Vũ Xuyên cũng không còn cách nào, đành chờ đến sát giờ trả phòng mới cùng anh kéo hành lý ra khỏi khách sạn.

Tạ Vũ Xuyên vốn không đặt vé máy bay chiều về, vì cậu từng nhìn thấy hành lý của Bạch Du, nghĩ rằng anh sẽ ở nhà đến hết kỳ nghỉ Tết. Cậu cũng không vội quay về, nhưng không ngờ kế hoạch lại không theo kịp biến cố.

Trên taxi ra sân bay, Tạ Vũ Xuyên không ngừng cập nhật ứng dụng đặt vé. May mắn là cậu nhanh chóng săn được chuyến bay còn chỗ, lập tức đặt vé cho cả hai người.

Vì đặt sát giờ nên hai người không được ngồi cùng nhau. Tạ Vũ Xuyên dặn dò vài câu, còn xin thêm chăn mỏng từ tiếp viên đưa cho Bạch Du, lúc ấy mới yên tâm về chỗ của mình.

Chuyến bay không dài, hơn hai tiếng sau đã hạ cánh ở thành phố D.

Lúc đó đã là chạng vạng tối, bầu trời yên tĩnh bắt đầu rơi những hạt tuyết nhỏ.

Yến Tuy đã nhận được tin từ trước khi Tạ Vũ Xuyên lên máy bay, sớm đã đợi sẵn ngoài sân bay. Gần như là đúng ngay vị trí lần đầu họ bắt xe ở sân bay thành phố D, Bạch Du nhìn thấy chiếc xe đến đón họ.

Chỉ ba tháng trôi qua, nhưng trong lòng Bạch Du lại có quá nhiều thay đổi.

Gần như cùng lúc ấy, Tạ Vũ Xuyên cũng nhận ra nơi này. Cậu lờ đi cánh cửa ghế phụ mà Yến Tuy đã mở ra sẵn cho mình, trước tiên đặt hành lý của Bạch Du vào cốp xe, sau đó mới lên ghế sau.

“Xin lỗi nhé Tiểu Bạch, tôi quen rồi, theo phản xạ là muốn để Xuyên Nhi ngồi cạnh mình.”

Yến Tuy vừa thắt dây an toàn vừa nói với Bạch Du qua gương chiếu hậu.

Bạch Du lúc đó lười chẳng muốn nói nhiều, chỉ uể oải vẫy tay tỏ ý không sao, nói với Yến Tuy vài câu rồi bị Tạ Vũ Xuyên ấn ngồi tựa lưng vào ghế.

“Ngủ một lát đi, còn hơn bốn mươi phút nữa mới đến nơi.”

Bạch Du khẽ “ừm” một tiếng, điều chỉnh tư thế thoải mái trên ghế rồi từ từ nhắm mắt lại.

Lúc mơ màng, anh nghe thấy tiếng trêu chọc của Yến Tuỳ.

“Cậu nói xem, trùng hợp ghê, nếu không phải lúc trước tôi đăng ký cho cậu cái phần mềm gọi xe kia, thì cậu với Tiểu Bạch đã chẳng quen nhau.”

Tạ Vũ Xuyên ho nhẹ một tiếng, cố tình hạ thấp giọng nói: “Cậu còn dám nhắc lại à, hôm đó tâm trạng tôi không tốt, suýt chút nữa dọa anh ấy sợ chết khiếp.”

Yến Tuỳ cười đến đắc ý, bị Tạ Vũ Xuyên nhắc nhở chú ý an toàn, liền bình tĩnh trở lại.

“Cho dù không có cậu, tôi với Bạch Tiểu Du sớm muộn gì cũng gặp nhau thôi.”

Tạ Vũ Xuyên nhìn gương mặt nghiêng đang say ngủ của Bạch Du, giọng điệu cũng trở nên dịu dàng hơn vài phần, lòng bàn tay ấm áp nhẹ nhàng phủ lên mu bàn tay của Bạch Du, cẩn thận như sợ đánh thức anh.

Màn đêm buông xuống, ánh đèn đường hai bên cầu vượt lấp lánh chiếu rọi những bông tuyết nhỏ rơi lả tả.

Không lâu sau, Bạch Du mơ màng tỉnh dậy, trong bóng tối, có một tiếng còi xe không quá rõ vang lên bên cạnh, anh cố gắng nhìn về phía đó, chính là vùng biển xanh thẳm khiến lòng anh khoan khoái khi xưa.

Đêm đen như mực, mặt biển âm u dập dềnh từng lớp sóng, cảm xúc lần đầu tiên nhìn thấy biển lúc ấy vẫn còn in đậm trong lòng.

Cảm nhận được sự tiếp xúc nơi mu bàn tay đến từ Tạ Vũ Xuyên, Bạch Du khẽ xoay tay lại dưới lòng bàn tay cậu, lòng bàn tay chạm vào nhau, rồi đan chặt mười ngón tay.

**

Chỉ vài ngày sau Tết ông Táo là đến Tết Nguyên Đán, Bạch Du cho Tiết Vi Vi nghỉ sớm mấy hôm.

Một mình anh trông tiệm nên cũng không làm được nhiều món, thường thì đến trước chạng vạng là gần như bán hết.

Phần lớn thời gian là Tạ Vũ Xuyên đến ngồi cùng anh, hai người gần như luôn cùng nhau đóng cửa tiệm về nhà.

Hôm ấy, trong tủ kính chỉ còn vài miếng bánh cắt sẵn, Tạ Vũ Xuyên ngồi bên cửa sổ gõ máy tính, Bạch Du đang kiểm sổ sách, trong tiệm yên tĩnh đến mức chỉ nghe thấy tiếng nhạc nhẹ nhàng vang lên thỉnh thoảng.

Lúc này cửa tiệm bị ai đó nhẹ nhàng đẩy từ bên ngoài, chiếc chuông gió treo trên cửa vang lên vài tiếng, một đứa trẻ tròn tròn dễ thương chui vào qua khe cửa.

Bạch Du chống tay lên quầy kính vẫy tay với bé: “Bạn nhỏ, cháu muốn mua gì nào?”

Đứa trẻ trông khoảng chừng 5, 6 tuổi, bước chân nhỏ cẩn thận đi quanh vài chiếc bánh còn lại, một tay nắm chặt trong túi áo, mày nhỏ cau lại thật chặt.

Chờ một lúc không thấy đứa trẻ trả lời, Bạch Du cũng không vội thúc giục, anh bước ra khỏi quầy nhìn qua kính ra ngoài nhưng không thấy người lớn nào quanh đó, liền không kìm được mà hỏi: “Bạn nhỏ đi một mình à? Ba mẹ cháu đâu?”

“Cháu đi một mình, ba mẹ cháu chưa tan làm.” Giọng đứa trẻ lanh lợi, nói chuyện như một người lớn con. Nhưng Bạch Du lại cảm thấy hơi lo lắng, ngay cả Tạ Vũ Xuyên đang ngồi một bên đặt hàng bằng điện thoại cũng phải ngẩng đầu nhìn sang.

Chưa kịp để Bạch Du hỏi thêm, đứa trẻ đã nói tiếp: “Hôm nay là sinh nhật của mẹ cháu, cháu muốn tạo bất ngờ cho mẹ.”

Nói xong, đứa bé lấy ra số tiền vẫn luôn nắm chặt trong túi áo. Nhìn là biết bình thường bé rất quý những đồng tiền này, dù bị bé nắm đến hơi ẩm, nhưng từng tờ đều sạch sẽ gọn gàng.

Bạch Du giúp bé phân loại đống tiền lẻ ấy, đếm lại thì tổng cộng được 20 tệ.

Thế nhưng bánh cắt miếng ở chỗ Bạch Du hầu như đều khoảng 25 tệ.

Anh nghĩ đến tấm lòng của đứa bé, dù có lỗ một chút cũng nên bán cho bé một miếng. Bạch Du đang chuẩn bị lấy hộp đựng bánh thì Tạ Vũ Xuyên bước đến, nửa ngồi xuống bên cạnh đứa trẻ, cùng bé ngắm nghía đám bánh.

“Tiền của nhóc không đủ đâu.” Giọng cậu như đang cân nhắc. Đứa bé cũng hiểu, nên sắc mặt có phần ủ rũ.

“Vậy chúng ta nghĩ cách đi, để chú cắt cho một miếng vừa đúng 20 tệ, được không?” Tạ Vũ Xuyên xoa nhẹ gương mặt nhỏ hơi lạnh vì gió của bé, rất nghiêm túc đề nghị.

Đứa bé lập tức vui lên, ngẩng đầu nhìn về phía Bạch Du, như đang xin phép.

Dĩ nhiên là Bạch Du đồng ý.

Bé chọn đi chọn lại, cuối cùng chọn vị dâu, vị mà mẹ thích nhất, rồi vui vẻ xoa xoa đôi tay nhỏ.

Bạch Du mang bánh vào khu chế biến, trước khi đóng cửa còn thấy Tạ Vũ Xuyên cúi người nói gì đó với đứa bé, rồi cả hai cùng bật cười.

Anh chọn một con dao sắc, cắt ra một miếng rộng hơn một chút hơn 1cm, rồi dùng dao trét lại mặt bánh cho phẳng, đặt vào hộp, còn buộc thêm một dải ruy băng đẹp mắt thành nơ bên ngoài.

Thường thì tiệm bánh nhỏ như thế này không tặng nến, nhưng Bạch Du thật sự quý mến đứa nhỏ này nên đã chọn cho bé một cây nến màu vàng kim, còn cẩn thận hỏi màu bé thích, tặng thêm một chiếc mũ sinh nhật màu vàng.

Đứa bé xách túi, vui vẻ cảm ơn, vừa định quay người rời đi thì bị Tạ Vũ Xuyên gọi lại.

“Để chú đưa đi.” Tạ Vũ Xuyên đẩy giúp cánh cửa gỗ hơi nặng, rồi quay đầu vẫy tay với Bạch Du.

Khoảng hơn 10 phút sau, Tạ Vũ Xuyên đi từ ngoài vào, đối mặt với làn gió lạnh.

Bạch Du ngẩng lên nhìn đồng hồ, hỏi: “Sao em về nhanh vậy?”

“Ừm.” Vài ngày trước vừa mới có tuyết, mặt đất hơi trơn trượt, Tạ Vũ Xuyên cọ sạch đế giày ở cửa: “Nhà thằng bé ở ngay phía sau, em gặp ba mẹ nó ở tầng dưới.”

Quả đúng như Bạch Du nghĩ, phụ huynh của bé hoảng hốt khi thấy con tự chạy ra ngoài, sau đó Tạ Vũ Xuyên đã kể chuyện bé muốn mua bánh sinh nhật tặng mẹ cho họ nghe.

Nghe Tạ Vũ Xuyên kể lại, Bạch Du cũng vui lây, anh mang phần bánh cắt thừa còn lại ra, dùng nĩa chia thành mấy miếng nhỏ, đút cho Tạ Vũ Xuyên ăn.

“Sao em không để anh bán rẻ cho đứa bé đó?” Bạch Du tò mò hỏi.

Tạ Vũ Xuyên đang ăn miếng bánh gần như không có nhân, vừa nhai vừa đáp: “Những gia đình sống ở khu này đều có điều kiện ổn, tiền này chắc là nhóc đó lén dành dụm được. Nó biết chừng ấy tiền không đủ mua cả miếng bánh, nếu anh cứ thế tặng luôn, thì sẽ thành ban ơn, mất đi ý nghĩa của việc nó ấy tự tay chuẩn bị quà cho mẹ.”

Bạch Du ngậm nĩa, ánh mắt đầy ấm áp nhìn Tạ Vũ Xuyên, cười nói: “Có lúc anh cảm thấy em giống người lớn hơn cả anh đấy.”

Tạ Vũ Xuyên hơi khựng lại, lúm đồng tiền bên má loáng cái rồi biến mất: “Anh cũng đâu có hơn em bao nhiêu tuổi đâu chứ.”

Hết chương 49


Nơi Có Biển - Thập Tê
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá:
Truyện Nơi Có Biển - Thập Tê Truyện Nơi Có Biển - Thập Tê Story Chương 49
10.0/10 từ 50 lượt.
loading...