Nơi Có Biển - Thập Tê
Chương 43
Chương 43
Tác giả: Thập Tê | Editor: Chan
Tối hôm qua, Bạch Du nằm trong chăn gọi video với Tạ Vũ Xuyên, đến cuối cùng ngủ thiếp đi lúc nào cũng không rõ. Sáng nay tỉnh dậy, điện thoại chỉ còn lại 10% pin.
Nhưng cũng nhờ cuộc gọi video đó, anh mới không còn quá sức lo lắng cho cuộc gặp hôm nay.
Sau khi thức dậy, Bạch Du cắm sạc điện thoại trước, rửa mặt sơ qua rồi ăn sáng. Đến lúc quay về khách sạn cũng đã hơn 9 giờ sáng, tính ra giờ này chắc mẹ Lý Đàn của anh cũng vừa đi chợ về.
Bạch Du xách theo những món quà mới mua hôm qua, đứng trước cửa khu nhà. Anh lấy chiếc chìa khóa đã nửa năm không dùng ra khỏi túi, cẩn thận tra vào ổ khóa, vặn nhẹ.
Vì gia đình chuyển đến đây chưa lâu, hầu như không có quan hệ với hàng xóm, nên sự xuất hiện đột ngột của Bạch Du cũng không khiến nhóm người đang chờ thang máy chú ý. Ai nấy đều mặt lạnh như tiền, cúi đầu dán mắt vào điện thoại.
Thang máy dừng lại ở tầng 17 nhà Bạch Du. Anh bước đi từng bước khó nhọc trên nền nhà trơn láng, tay siết chặt chìa khóa nhưng vẫn chưa dám tra vào ổ cửa.
Mãi đến khi thang máy bắt đầu hoạt động trở lại, cùng với âm thanh khép cửa, một giọng nữ run run vang lên từ phía sau: “Tiểu Tinh, có phải con không?”
Vừa nghe thấy tiếng gọi ấy, cảm xúc tội lỗi bị kìm nén bấy lâu khiến tim Bạch Du đau nhói. Anh chậm rãi xoay người lại, ánh mắt chạm ngay vào dáng người đang đứng chính giữa hành lang.
“Mẹ…” Giọng nói khàn khàn bật ra khỏi cổ họng, một tiếng “mẹ” ấy khiến nước mắt Lý Đàn trào ra không ngừng.
Bà bước nhanh đến gần, ngẩng đầu nhìn kỹ gương mặt của Bạch Du thấy giờ đây đã đầy đặn hơn chút, lúc này mới yên tâm gật đầu liên tục: “Về là tốt rồi, con về là tốt rồi.”
Lý Đàn dùng một tay lục tìm chùm chìa khóa trong túi, tay còn lại vì xách đồ quá nhiều mà trông có vẻ hơi mỏi.
Bạch Du vội vàng đón lấy đống túi trong tay mẹ, đồng thời cắm chiếc chìa khóa mình vẫn cầm từ nãy giờ vào ổ.
Vừa vào nhà, Lý Đàn đã không ngơi tay. Đầu tiên là vội vàng đem rau vào bếp, sau đó vo gạo chuẩn bị nấu cơm, nhưng lại quên cắm điện nồi cơm.
Bạch Du nhìn dáng vẻ tất bật của mẹ, cuối cùng không kìm được nữa, lên tiếng: “Mẹ, đừng bận rộn nữa, mẹ ngồi xuống nói chuyện với con một lát được không?”
Bàn tay đang cầm phích cắm của Lý Đàn khựng lại, nhưng rồi bà vẫn quên không c*m v** ổ điện.
“Dạo này mẹ với ba vẫn ổn chứ ạ? Con nghe Chi Sính nói cậu ấy thỉnh thoảng vẫn qua nhà xem sao, cũng làm phiền cậu ấy quá nhiều rồi.”
Lý Đàn ngồi trên ghế sofa, ôm cốc nước nóng, không nói một lời. Trái lại, Bạch Du sau khi vượt qua sự căng thẳng ban đầu thì lại trở nên tự nhiên, chủ động hỏi han chuyện của mẹ và Bạch Thanh Ải.
Lý Đàn không có phản ứng gì. Bạch Du đành tiếp tục nói: “Bây giờ con đang mở một tiệm bánh ngọt ở thành phố D. Diện tích cũng không lớn, hơn 50 mét vuông thôi, nhưng làm ăn cũng tạm ổn, chỉ là hơi vất vả.”
Lý Đàn đột ngột đặt mạnh chiếc cốc thủy tinh lên bàn trà trước mặt, tiếng va chạm vang lên chói tai, cắt ngang lời Bạch Du đang nói và cũng xé tan bầu không khí hòa hoãn mà hai mẹ con cố gắng giữ gìn.
“Lần này con về là đã sửa đổi rồi sao?” Lý Đàn không còn vẻ xúc động như lúc mới gặp lại con, giọng điệu lạnh nhạt hẳn đi.
Bạch Du khẽ xoa hai tay lên đầu gối, cố nhịn nhưng rồi vẫn không kìm được mà mở miệng: “Mẹ, đến giờ mẹ vẫn nghĩ con đã sai sao?”
“Con làm ra chuyện trái với luân thường đạo lý như vậy, vốn dĩ đã là sai rồi.” Lý Đàn ngay cả bốn chữ đồng tính luyến ái cũng không nói ra nổi, như thể chỉ cần thốt lên là bà đã thừa nhận con mình không bình thường.
“Mẹ, mẹ với ba đều là người có học, thật ra trong lòng chắc mẹ cũng biết rõ, đồng tính không phải là bệnh, và cũng không có cái gọi là sửa đổi.” Giọng Bạch Du đầy bất lực, lần trở về nhà này khiến anh cảm thấy thật mệt mỏi.
“Con biết khi mẹ và ba biết về xu hướng t*nh d*c của con trong hoàn cảnh đó là rất khó xử. Con cũng hiểu hai người khó lòng chấp nhận được ngay. Nhưng con thật sự không muốn lừa dối hai người, lại càng không muốn vì chiều theo mong muốn của gia đình mà đi lừa gạt một cô gái và cả gia đình người ta. Con chỉ muốn được ở bên người mình yêu, giống như bao cặp đôi bình thường khác. Dù tình cảm đó vĩnh viễn không được pháp luật công nhận, con vẫn muốn tin rằng nó là thật.”
Nghĩ đến Tạ Vũ Xuyên, cảm xúc trong lòng Bạch Du dần dịu lại. Anh không muốn làm mẹ nổi giận, dù sao lần này trở về là để hóa giải mâu thuẫn giữa đôi bên. Cho dù không được tha thứ ngay, ít nhất cũng đừng đến mức mẹ ruột mà ngay cả điện thoại cũng không thèm bắt máy.
Lý Đàn vẫn im lặng. Những lời này không khác mấy so với khi Bạch Du bỏ nhà ra đi. Nhưng đến khi nghe con trai nhắc đến người mình thích, trong đầu bà lập tức như có chuông báo động vang lên.
“Con đang yêu?” Lý Đàn ngạc nhiên nhìn chằm chằm Bạch Du, như thể đang đối diện với một sinh vật kỳ quái nào đó.
Ánh mắt ấy khiến Bạch Du bị tổn thương, nhưng anh cũng không muốn vì dỗ dành mẹ mà tiếp tục giấu giếm. “Vâng. Em ấy tên là Tạ Vũ Xuyên. Là một người rất tốt.”
Sự lý trí mà Lý Đàn kiên trì bấy lâu cuối cùng cũng sụp đổ, nhưng bà không muốn mất kiểm soát trước mặt con trai, cố nén giọng lại: “Được, đây là thái độ của con, mẹ hiểu rồi.”
Ngón tay Lý Đàn run run chỉ về phía cửa: “Con lớn rồi, mẹ cũng không quản nổi nữa. Tranh thủ lúc ba con chưa về thì đi đi, kẻo lại làm ông ấy tức giận.”
Bạch Du còn muốn nói gì đó, nhưng thấy thái độ của mẹ như vậy lại cố nén xuống. Anh đặt một tờ giấy đã chuẩn bị từ trước cùng một phong bao lì xì lên bàn trà, trước khi ra cửa vẫn không nhịn được mà ngoái đầu lại nhìn.
Lúc này, ánh mắt của Lý Đàn đã mất hồn, chỉ nhìn thẳng phía trước, hoàn toàn không có một chút lưu luyến nào với việc con trai sắp rời đi.
Bạch Du khẽ thở dài, trước khi mở cửa vẫn dịu dàng nói một câu: “Mẹ, con có mua ít quà cho mẹ và ba, hy vọng hai người không chê.”
Cánh cửa sắt dày đóng lại rất nhẹ, tiếng “cạch” vang lên như cắt đứt sợi dây kết nối giữa hai mẹ con. Chỉ đến khi tiếng bước chân của Bạch Du xa dần, Lý Đàn mới như choàng tỉnh. Mi mắt chớp khẽ, rồi giọt nước mắt nóng hổi chậm rãi lăn xuống khóe mắt khô cằn.
Bà hoảng hốt chộp lấy mảnh giấy con để lại trên bàn, mở ra xem thì thấy địa chỉ nhà và tiệm bánh ngọt của Bạch Du ở thành phố D. Phong bao lì xì đỏ nổi bật bên dưới như một lời nhắc nhở nhói lòng rằng, lại sắp mất Bạch Du thêm một lần nữa.
Khoảnh khắc ấy, tình mẫu tử mà Lý Đàn dồn nén bấy lâu cuối cùng cũng trào ra. Bà lao vội ra cửa, mở tung cánh cửa phòng, nhưng ngoài hành lang đã không còn bóng dáng của Bạch Du. Trên màn hình thang máy, con số tầng đang hạ dần, mỗi lúc một gần tầng 1.
Lý Đàn vội vã ấn nút gọi thang máy đi xuống, cùng lúc hy vọng thang máy bên cạnh đi lên có thể đến kịp để bà đuổi theo.
Nhân lúc đợi thang, bà chạy vào nhà lấy chìa khóa và áo khoác, rồi lại hấp tấp trở ra, bước chân dồn dập. Trong cuộc đời bà chưa bao giờ cảm thấy thang máy chạy chậm đến thế. Nhưng bà lại quên mất, điện thoại trong tay mình hoàn toàn có thể gọi cho Bạch Du, người có lẽ vẫn chưa đi xa.
Khi nãy Bạch Du chưa cởi áo khoác. Cuộc trò chuyện khiến anh toát mồ hôi, giờ vừa ra khỏi khu nhà, gió lạnh đã khiến mồ hôi nhanh chóng đông lại trên người. Áo hoodie ướt sũng dính vào da, chiếc áo lông vũ vốn giữ ấm nay lại trở nên nặng nề, khó chịu.
Anh đứng lại trước tòa nhà một lúc, ngửa đầu đếm từng tầng, từ cửa sổ tầng 1 đếm dần lên đến tầng 17 quen thuộc, cổ căng lên đến đau mới dừng lại.
“Mẹ, con đi đây. Lần sau con sẽ lại về thăm hai người.” Bạch Du nói bằng một giọng chỉ mình mình nghe thấy, rồi rảo bước băng qua khu vườn nhỏ như lúc đến, rời khỏi khu dân cư.
Lúc Lý Đàn xuống đến nơi, trước cửa chẳng còn ai. Bà biết rõ con đã rời đi, nhưng vẫn không kìm được mà hét to về phía con có thể đã rời đi: “Tiểu Tinh!”
Tạ Vũ Xuyên ngồi chuyến bay sớm nhất mình có thể mua, tất tả đến địa chỉ ghi trên chứng minh nhân dân của Bạch Du. Trên điện thoại đã hiển thị gần 11 giờ trưa, cậu đoán giờ này chắc Bạch Du đang ở nhà chuẩn bị bữa trưa.
Cậu vốn không định lên nhà làm phiền, nên cũng không vội vã, chỉ tìm bồn hoa gần đó ngồi chờ.
Tạ Vũ Xuyên đeo túi đường mạch nha trên cổ tay, tay còn lại lướt điện thoại xem tin nhắn trong nhóm, thì nghe thấy một giọng nữ ngày càng rõ dần từ xa vọng đến.
Tiếng gọi ấy lặp lại nhiều lần, khiến cả chim chóc đang nghỉ trên cành cây trong vườn cũng bị kinh động bay tán loạn. Rồi chỉ còn tiếng lá xào xạc trong gió.
Lý Đàn luống cuống xoay một vòng tại chỗ, ánh mắt căng thẳng nhìn về mọi ngả đường, cuối cùng cũng phải buông thõng vai, chấp nhận sự thật rằng Bạch Du đã rời đi.
Nghĩ đến lần gặp mặt bất hòa này, bà không biết lần sau sẽ phải chờ đến bao giờ mới lại được gặp con. Rõ ràng hôm nay là ngày tết ông Táo, đáng ra là dịp đoàn viên, vậy mà ngay cả một bát bánh tổ cũng chưa kịp nấu cho con.
Hình bóng Bạch Du lúc rời đi hiện lên trong tâm trí bà như dao cứa. Lý Đàn ân hận vì ban nãy mình đã không đủ kiên nhẫn để nghe con nói thêm vài câu nữa.
Nghĩ đến đó, những giọt nước mắt bị kìm nén bao lâu cuối cùng cũng trào ra không kìm được.
Hết chương 43
Nơi Có Biển - Thập Tê