Nơi Có Biển - Thập Tê

Chương 37

1@-

Chương 37

Tác giả: Thập Tê | Editor: Chan

Bạch Du vui vẻ ôm lấy điện thoại, đầu óc sau khi uống rượu có hơi mơ màng, chỉ cảm thấy cuối cùng thì nguyện vọng của mình cũng đã thành hiện thực.

Dù đang rất vui vẻ, anh vẫn không quên lời hứa về bí mật mà Tạ Vũ Xuyên vừa nhắc đến.

Bên phía Tạ Vũ Xuyên im lặng vài giây, sau đó điện thoại rung lên, giao diện trò chuyện WeChat hiện ra một dòng chữ nhỏ:

[Tạ Vũ Xuyên vỗ ngực mình và nói: Em thích anh.]

Nụ cười trên mặt Bạch Du cứng lại trong thoáng chốc, ngay sau đó dòng thứ hai lại hiện ra:

[Tạ Vũ Xuyên vỗ ngực mình và nói: Em muốn ở bên cạnh anh.]

Bạch Du ngơ ngác nhìn chằm chằm vào hai dòng chữ nhỏ hơn bình thường đó, đến mức cái khăn tắm trên đầu rơi lúc nào không hay biết.

Lúc này, Tạ Vũ Xuyên đang đứng ngoài cửa đầy căng thẳng lo lắng, có chút hối hận vì lời tỏ tình hơi đột ngột, lại chẳng lãng mạn gì này, liệu có khiến Bạch Du cảm thấy không đủ trân trọng hay không.

Thế nhưng nếu bây giờ lại giải thích rằng mình uống say rồi, thì sau này có lẽ cũng chẳng có cơ hội nào tốt hơn để nói ra nữa.

Tạ Vũ Xuyên không phải kiểu người do dự hay chùn bước. Một khi đã nói ra thì sẽ không có chuyện rút lại. Việc muốn ở bên Bạch Du là quyết định sau khi cậu đã suy nghĩ rất kỹ, cho dù Bạch Du chưa thể đồng ý ngay thì ít nhất bây giờ, cậu cũng muốn biết suy nghĩ thật lòng của anh.

[Tạ Vũ Xuyên vỗ ngực mình và nói: Nếu anh đồng ý, xin hãy vỗ em.]

Trong đầu Bạch Du lúc này hỗn loạn vô cùng. Ngoài cửa sổ, tiếng pháo hoa rền vang nối tiếp nhau vang lên bên tai, khiến trái tim anh càng thêm rối loạn. Từng giọt nước nhỏ từ mái tóc chảy dọc theo gáy len vào cổ áo, cảm giác ẩm ướt ấy khiến anh thấy hơi khó chịu.

Lúc nhận ra bản thân có tình cảm với Tạ Vũ Xuyên, phản ứng đầu tiên của Bạch Du không phải là xấu hổ, mà là sợ hãi. Anh sợ nếu Tạ Vũ Xuyên phát hiện thì sẽ thấy ghê tởm, giống như mấy nam sinh thời cấp ba, chỉ cần nghe đến xu hướng tính dục của anh là đã sợ đến mức tránh xa.

Anh luôn cẩn thận từng li từng tí trong cách thể hiện tình cảm với Tạ Vũ Xuyên, những tâm tư ấy đều được cất giấu rất kỹ.

Chỉ là sau lần xảy ra chuyện rắc rối ở tiệm lần trước, Tạ Vũ Xuyên tình cờ biết được xu hướng t*nh d*c của Bạch Du, lại chẳng hề tỏ ra kỳ thị hay ngại ngùng, ngược lại còn nói rằng mình thích anh. Dù lúc đó Bạch Du không dám tin là thật, nhưng sau này khi tiếp xúc với nhau, anh vẫn không thể ngăn được trái tim mình rung động.

Nếu không có Lâm Dụ, có lẽ lúc còn ở tiệm anh đã không kìm được mà hỏi Tạ Vũ Xuyên rằng, câu thích trước đó, liệu còn tính hay không.

Thế nhưng, Lâm Dụ không chỉ xuất hiện, mà còn khiến Tạ Vũ Xuyên biết được những chuyện quá khứ mà Bạch Du không muốn ai biết nhất.

Bạch Du mở đoạn trò chuyện với Tạ Vũ Xuyên rồi lặng lẽ kéo lên đọc lại. Rõ ràng chỉ là những chuyện vặt vãnh chẳng đáng kể, vậy mà không hay biết, hai người đã nói với nhau nhiều đến thế.

Anh lại lướt loạn vài trang nữa, cuối cùng ngón tay dừng lại trên ảnh đại diện của Tạ Vũ Xuyên.

Ly nước trong tay Tạ Vũ Xuyên đã nguội đi một chút. Cậu liên tục bật sáng rồi lại tắt màn hình, ngón tay cái cứ trượt qua trượt lại, thế nhưng vẫn không hề thúc giục đối phương lấy một lời.

Ngay trước khi màn hình một lần nữa tối đen, điện thoại của Tạ Vũ Xuyên bỗng rung lên. Cậu còn chưa kịp xem, màn hình đã tắt ngóm. Vừa định nhập mật mã mở lại thì cánh cửa phòng bên cạnh bỗng bị ai đó từ bên trong đẩy mạnh ra.

Bạch Du lạch bạch bước ra khỏi phòng, chân đi dép lê, dáng vẻ lúng túng, vừa ra đã chạm mắt với Tạ Vũ Xuyên đang đứng dựa tường chờ đợi.

Ánh mắt anh liếc thấy điện thoại trong tay Tạ Vũ Xuyên, căng thẳng nuốt nước bọt: “Tôi tưởng cậu đi rồi.”

“Em đi đâu được chứ?” Tạ Vũ Xuyên đứng thẳng dậy, đi từng bước về phía Bạch Du, ép anh phải lùi dần vào phía trong, đến khi cậu khép lại cánh cửa sau lưng họ.

“Cái đó, cậu có thấy tin nhắn tôi gửi chưa?” Bạch Du nhìn Tạ Vũ Xuyên đang tiến lại gần, trong lòng thấp thỏm hỏi.

Tạ Vũ Xuyên mỉm cười, đưa ly nước vẫn còn hơi ấm đến trước mặt anh. Bạch Du chẳng hiểu gì nhưng vẫn nhận lấy ly nước.

“Chưa xem. Em muốn nghe anh nói trực tiếp.”

Rõ ràng hai người không đứng quá gần, vậy mà chẳng hiểu sao tim Bạch Du lại nhảy loạn. Anh vội vàng đưa ly nước lên uống một ngụm để che giấu sự bối rối.

Nhưng vì quá căng thẳng, Bạch Du uống hơi vội, chỉ mấy ngụm đã uống hết quá nửa. Cũng may Tạ Vũ Xuyên đưa tay ngăn lại, anh mới chịu dừng.

Tạ Vũ Xuyên đưa tay xoa mái tóc còn hơi ẩm của Bạch Du, đảo mắt một vòng quanh phòng ngủ, thấy chiếc khăn tắm đang nằm trên sàn thì khẽ thở dài, rồi quay lại phòng tắm lấy một cái mới.

Bạch Du vẫn giữ nguyên tư thế ban nãy, ngoan ngoãn đứng yên tại chỗ, không hề nhúc nhích.

Tạ Vũ Xuyên nhẹ nhàng ấn anh ngồi xuống mép giường, rồi đặt một đĩa dâu tây vào tay anh. Sau đó mới nhẹ nhàng đặt khăn lên đầu Bạch Du, từ tốn lau đi những giọt nước còn sót lại ở phần đuôi tóc.

Bạch Du đưa tay định kéo khăn ra vì nó che khuất tầm nhìn, nhưng lại bị Tạ Vũ Xuyên tránh đi một cách nhẹ nhàng.

“Tại sao?” Bạch Du muốn hỏi Tạ Vũ Xuyên vì sao lại thích mình, nhưng hai chữ “thích tôi” với anh lại khó nói thành lời đến thế.

Có lẽ là do tính cách, hoặc cũng có thể vì trải nghiệm công khai xu hướng từ khi còn nhỏ đã khiến Bạch Du trở nên vô cùng thiếu tự tin trong chuyện tình cảm.

Bạch Du không phải kiểu người khiến người khác choáng ngợp ngay từ cái nhìn đầu tiên, thậm chí có phần nhạt nhòa. Anh cũng chẳng giống những người trẻ hiện đại sắc sảo, góc cạnh. Mà như một dòng suối nhỏ, lặng lẽ len lỏi thấm vào từng góc cuộc sống của Tạ Vũ Xuyên.

“Làm gì có tại sao,” Tạ Vũ Xuyên vừa nhẹ nhàng lau tóc cho Bạch Du vừa nói “Anh đối xử tốt với em, trong lòng em biết rất rõ. Muốn anh có thể danh chính ngôn thuận mà đối xử tốt với em.”

“Nhưng, chẳng phải trước đây cậu thích con gái sao?” Giọng nói của Bạch Du vọng ra từ bên dưới chiếc khăn tắm.

Tạ Vũ Xuyên suy nghĩ một chút rồi đáp: “Mặc dù trước đây em từng có những rung động, nhưng cũng từng tưởng tượng rằng vào một đêm mưa như trút nước, bên cạnh em, là người em yêu đang say ngủ. Có thể người ấy sẽ bị tiếng sấm làm tỉnh giấc, còn em, dù buồn ngủ đến mấy cũng sẽ nhẹ nhàng vỗ lưng dỗ dành làm người đó vui vẻ”

Nói đến đây, Tạ Vũ Xuyên dừng lại một chút rồi cười: “Người ấy, em đã gặp rồi, chỉ là trùng hợp có cùng giới với em mà thôi.”

Bạch Du chậm rãi chớp mắt, hơi thở cũng trở nên sâu và chậm hơn.

“Trừ mấy người dưới lầu ra, anh là người đầu tiên khiến em để tâm đến vậy, thật đấy.”

Bàn tay đang lau tóc của Tạ Vũ Xuyên dịu dàng hơn hẳn, lòng bàn tay to và ấm của cậu xuyên qua lớp khăn mỏng, chạm nhẹ vào gò má Bạch Du, cố ý trêu đùa anh.

“Mới đầu em không hiểu tại sao cứ muốn nhìn anh. Anh cười một cái là lòng em cảm thấy dễ chịu. Bánh ngọt anh làm em ăn cũng thấy ngon lạ thường. Ở cạnh anh, lúc nào em cũng nghĩ làm sao để anh vui. Thậm chí ngay cả trong mơ, em còn nghe thấy anh gọi tên mình bên tai.”

Nhớ lại vài giấc mơ xuân hiếm hoi của mình, Tạ Vũ Xuyên bật cười: “Lúc đó em mới nhận ra, thì ra là em thích anh thật rồi.”

Tất nhiên Bạch Du hiểu rõ Tạ Vũ Xuyên đang nói đến loại giấc mơ gì. Rõ ràng là chuyện có phần mờ ám, vậy mà giọng nói của cậu lại chân thành đến mức chẳng mang chút trêu chọc nào.

“Em biết anh sẽ không thể tin tưởng ngay được. Nhưng nghĩ mà xem, trước khi anh đến, em cũng đâu có thích cô gái nào đâu, đúng không?” Tạ Vũ Xuyên nâng mặt Bạch Du lên qua lớp khăn, cúi đầu nhìn vào mắt anh.

Bạch Du chợt nhớ đến bao lì xì 50% xác suất ban nãy, hàng mi khẽ run lên, rồi chậm rãi gật đầu.

Tạ Vũ Xuyên xoa xoa tóc Bạch Du, giờ đã gần như khô hẳn, liền kéo khăn xuống, tiện tay vắt lên lưng ghế gần đó.

Rồi cậu nắm lấy tay Bạch Du, áp vào ngực mình, khẽ cúi đầu, nhẹ nhàng hỏi: “Anh có muốn ở bên em không?”

Bạch Du cảm nhận được nhịp đập mạnh dưới lòng bàn tay, ánh mắt như phủ một tầng hơi nước. Đôi mắt vốn đã trong veo của anh giờ càng giống ngọc bích được rửa bằng nước mưa, trong sáng, long lanh đến nao lòng.

Anh nhìn thẳng vào Tạ Vũ Xuyên, cố gắng khiến giọng nói của mình không run rẩy quá mức: “Ừm.”

Rõ ràng trong lòng đã có câu trả lời từ trước, vậy mà khi nghe Bạch Du đáp lại, Tạ Vũ Xuyên vẫn không kìm được mà siết chặt ngón tay. Cậu cẩn thận từng li từng tí thăm dò: “Vậy, có thể ôm một cái không?”

“Hả?” Dù tim đang đập loạn không yên, Bạch Du vẫn cố tỏ ra bình tĩnh “Có, có thể.”

Tim Tạ Vũ Xuyên khẽ run lên, khóe môi không kìm được cong lên thành một nụ cười rạng rỡ. Cậu kéo Bạch Du vào lòng, hai cánh tay siết chặt lấy lưng anh, ôm lấy như dỗ dành một đứa trẻ, nhẹ nhàng lắc qua lắc lại.

Đây là lần đầu tiên Tạ Vũ Xuyên ôm ai như vậy, nên không kiểm soát được lực, mạnh đến mức nhấc bổng cả người Bạch Du lên. Mà Bạch Du cũng chưa từng trải qua kiểu ôm này, đành vụng về kiễng chân lên, cố gắng áp sát vào người Tạ Vũ Xuyên hơn một chút.

Hai người cứ thế ôm nhau trong im lặng rất lâu, lâu đến mức bắp chân của Bạch Du bắt đầu tê nhẹ. Trong khoảnh khắc đó, anh chợt nhớ đến nụ cười rạng rỡ vừa nãy của Tạ Vũ Xuyên, phía sau nụ cười ấy dường như lộ ra một điều gì đó thoáng qua rất nhanh. Không nhịn được, Bạch Du lên tiếng: “Có phải em có lúm đồng tiền không?”

Tạ Vũ Xuyên hơi nới lỏng vòng tay, trán cọ nhẹ vào vai Bạch Du, giọng nghèn nghẹn đáp: “Ừm.”

Trước đây Tạ Vũ Xuyên rất ít khi cười đến mức lộ lúm đồng tiền, đến nỗi dù quen nhau đã lâu, Bạch Du cũng chưa từng thấy qua. Anh còn nghĩ, ngay cả lúm đồng tiền mà Tạ Vũ Trình cũng được thừa hưởng, sao đến Tạ Vũ Xuyên lại không có. Hóa ra là cậu ấy giấu quá kỹ mà thôi.

Nghe tiếng cười khúc khích của Bạch Du, không hiểu sao Tạ Vũ Xuyên cảm thấy hai tai mình nóng ran. Cậu lại cọ đầu vào cổ Bạch Du thêm một cái nữa, như chú chó lớn đang tìm cách lấy lòng chủ nhân.

Bạch Du sợ nhột, khẽ rụt cổ lại, rồi cười phá lên, đến mức cả người run nhẹ trong vòng tay Tạ Vũ Xuyên.

Thế là bầu không khí lãng mạn vừa dâng lên liền bị phá tan. Tạ Vũ Xuyên có chút thất vọng, buông tay ra, trong lòng âm thầm oán trách cái lúm đồng tiền đã theo mình suốt hơn hai mươi năm.

“Xấu lắm đúng không?” Tạ Vũ Xuyên cầm lấy điện thoại, định bật camera để soi xem lúm đồng tiền khiến Bạch Du cười đến như vậy rốt cuộc trông thế nào.

Bạch Du chớp chớp đôi mắt, trước khi Tạ Vũ Xuyên kịp làm gì, anh đã đưa tay lên chạm nhẹ vào gò má cậu.

“Đẹp mà.”

Nói rồi, tay anh lại lần lên vết sẹo giữa chân mày cậu.

“Cũng đẹp.”

Vì vừa mới tắm xong, cả người Bạch Du như tỏa ra hơi ấm, mềm mại như một chiếc bánh vừa nướng xong. Đầu ngón tay mềm nhũn, như lớp kem tươi vừa được đánh bông, vừa chạm lên mặt Tạ Vũ Xuyên đã khiến sống lưng cậu rùng mình như có dòng điện chạy qua.

Tạ Vũ Xuyên chộp lấy bàn tay đang nghịch ngợm trên mặt mình, đưa lên môi,  như thể muốn nếm thử chút gì đó.

Cậu hé miệng ngậm lấy đầu ngón tay của Bạch Du, cắn nhẹ một cái, cảm giác dường như không giống tưởng tượng, thế là lại dùng lực hơn một chút.

“Ưm…” Bạch Du theo phản xạ rụt tay lại. Không đau, chỉ là nơi đầu lưỡi lướt qua giống như chạm vào bánh vừa ra lò, mềm mại mà nóng rực.

Ánh mắt Tạ Vũ Xuyên nhìn chằm chằm vào ngón tay mình vừa cắn qua, nơi đó dính chút nước lấp lánh, phần da mỏng manh vì bị cắn mà ửng lên, chẳng bao lâu sau lại như bong bóng tan biến, mờ đi.

Đã quá nửa đêm, bãi biển ngoài kia đã vắng bóng người. Đúng lúc ấy, ngoài cửa sổ lại bất ngờ bừng lên một chùm sáng, rồi vài giây sau, một đóa pháo hoa rực rỡ màu vàng kim nở bùng trên bầu trời.

Màn đêm vốn đã tối sầm lập tức sáng rực lên, ánh sáng phản chiếu xuống mặt biển yên ả tạo thành từng vòng gợn sóng, cũng đồng thời chiếu vào khung cửa sổ của căn biệt thự, hắt lên bức tường trắng hai cái bóng thân mật kề sát.

Tạ Vũ Xuyên quay lưng về phía ánh sáng, vô tình che đi ánh mắt đang bừng cháy cảm xúc. Cậu chăm chú nhìn ánh sáng long lanh trong mắt Bạch Du, cố gắng kiềm nén thật lâu, cuối cùng chỉ là nhẹ nhàng ôm anh vào lòng một lần nữa.

“Chúc mừng năm mới, Tiểu Bạch Du.”

**

Tác giả:

Bạch Du: Tên này đúng là đã chơi cái tính năng WeChat đến mức thuần thục rồi đấy.

Hết chương 37


Nơi Có Biển - Thập Tê
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá:
Truyện Nơi Có Biển - Thập Tê Truyện Nơi Có Biển - Thập Tê Story Chương 37
10.0/10 từ 50 lượt.
loading...