Nơi Có Biển - Thập Tê

Chương 31

1@-

Chương 31

Tác giả: Thập Tê | Editor: Chan

Đây là lần đầu tiên Bạch Du nghe nói Tạ Vũ Xuyên còn có một người em trai. Sau khi kết bạn trên mạng xã hội rồi mới phát hiện, ngoài việc cả hai cùng họ Tạ, thì không còn điểm nào giống nhau cả.

Hai anh em chắc là một người giống ba, một người giống mẹ. Khi không cười, Tạ Vũ Xuyên lạnh lùng như một tảng băng, còn đôi mắt biết cười của Tạ Vũ Trình thì cứ như bản sao của Thẩm Yên.

Tạ Vũ Xuyên thấy Bạch Du vừa lướt xem vòng bạn bè của Tạ Vũ Trình, thỉnh thoảng lại ngẩng lên nhìn mình, từ trước đến giờ cậu chưa bao giờ để tâm đến ngoại hình, nhưng hôm nay là lần đầu tiên cảm thấy có chút ngượng ngùng.

Từ nhỏ, Tạ Vũ Trình đã dễ khiến người khác có thiện cảm hơn anh trai. Lại thêm việc trước tiểu học Tạ Vũ Xuyên sống với bà ngoại nên một thời gian không thân với ba mẹ, hầu hết thời gian, mỗi lần Thẩm Yên ra ngoài đều mang theo Tạ Vũ Trình còn nhỏ cần chăm sóc. Còn Tạ Vũ Xuyên mãi sau này mới xuất hiện, thường xuyên nghe thấy những câu như “đáng tiếc thật, không giống mẹ chút nào.”

Tạ Vũ Xuyên khó chịu nhún vai, lặng lẽ kéo cổ áo cao lên, đầu cũng vô thức quay sang một bên. Cậu không thể nào mở miệng nói kiểu đừng xem nữa với Bạch Du, chỉ đành âm thầm làm bản thân trở nên vô hình hơn.

Quả nhiên, không ai là không thích người có ngoại hình nổi bật, Bạch Du cũng không ngoại lệ.

“Em trai cậu với cậu đúng là chẳng giống nhau chút nào,” Bạch Du quả nhiên nói đúng điều mà Tạ Vũ Xuyên đã dự đoán. Nhưng câu tiếp theo lại khiến cậu sững người tại chỗ: “Nhưng tôi vẫn thấy cậu đẹp trai hơn.”

Khi Bạch Du nói câu này, anh hoàn toàn không mang hàm ý gì khác, giống như mấy hôm trước Yến Tuy đổi kiểu tóc mới, anh cũng nghiêm túc khen đẹp vậy thôi.

Nhưng phản ứng đơ người của Tạ Vũ Xuyên lại khiến Bạch Du cảm thấy có chút ngượng ngùng. Tật hay tự phủ định bản thân lại trỗi dậy, bắt đầu lo lắng rằng sau khi lộ rõ xu hướng tình cảm, lại bất ngờ khen một người cùng giới thì có phải hơi mạo phạm không.

Bạch Du bối rối bấm nút khóa màn hình, âm báo “tách” vang lên rõ ràng giữa không gian im lặng của hai người. Anh luống cuống nhét điện thoại vào túi, đứng dậy đi pha đồ uống cho Tạ Vũ Xuyên, không hề nhận ra ánh mắt kinh ngạc lướt qua trong mắt đối phương.

Tạ Vũ Xuyên còn chưa kịp mở miệng ngăn lại thì Bạch Du đã bước nhanh về phía quầy bar.

Cuối năm rồi, cả hai người đều bận rộn, Tạ Vũ Xuyên vẫn chưa có cơ hội thích hợp để nói chuyện đàng hoàng với Bạch Du, khiến cho lời tỏ tình trong khoảnh khắc hỗn loạn kia càng giống như một trò đùa.

Tạ Vũ Xuyên thì đang chờ thời điểm. Còn Bạch Du thì không dám đối mặt.

**

Bạch Du dựa vào tấm hình mà Tạ Vũ Trình tìm được trên mạng, đặc biệt làm cho cậu ta một chiếc bánh kem 6 inch mang phong cách thanh thoát, dễ thương.

Tối hôm giao thừa, Tạ Vũ Trình ăn diện khá nổi bật, mặc chiếc áo khoác không quá dày, bước vào tiệm “Tinh Tự” mà đôi tai còn hơi đỏ vì lạnh.

Quả nhiên Tạ Vũ Trình ngoài đời không khác mấy so với trong ảnh. Không chỉ thừa hưởng vẻ ngoài ưa nhìn từ Thẩm Yên, mà vóc dáng cao lớn, thẳng tắp cũng giống hệt Tạ Vũ Xuyên, di truyền từ ba Tạ Bạc Lâm.

Bạch Du chỉ liếc một cái đã nhận ra cậu ta ngay.

Vừa bước vào cửa, Tạ Vũ Trình chưa kịp nói gì đã cong mắt cười toe toét, chắc chắn gọi về phía quầy bar nơi Bạch Du đang đứng: “Anh Bạch!”

Bạch Du đặt chiếc ly cà phê đang lau xuống, vẫy tay gọi: “Là Vũ Trình à?”

Tối nay nhiệt độ dự báo khoảng -2 độ C, trên trời lác đác rơi vài bông tuyết nhỏ. Trước khi bước vào, Tạ Vũ Trình còn dậm chân vài cái trên tấm thảm ở cửa, sau đó mới yên tâm bước vào trong.

Bạch Du lấy chiếc bánh đã chuẩn bị sẵn từ trong tủ lạnh ra, đưa cho Tạ Vũ Trình xem mẫu mã.

So với Tạ Vũ Xuyên, Tạ Vũ Trình dẻo miệng đến mức khiến Bạch Du cũng không biết phải đối phó thế nào. Đúng lúc cậu ta đang thay đủ cách để khen ngợi tay nghề của Bạch Du thì Tạ Vũ Xuyên cuối cùng cũng tiễn xong vị khách trong tay.

“Anh của em nhìn thì có vẻ khó gần, nhưng thực ra là người rất tốt.” Tạ Vũ Trình cầm cốc trà mật ong bưởi mà Bạch Du pha cho, không chút tiếc lời mà tung hoa khen anh trai mình.

“Ừm.” Bạch Du mỉm cười ngượng ngùng, đôi tay nhanh nhẹn buộc nơ bướm cho hộp bánh kem.

“Anh của cậu rất dịu dàng.”

Ngay lúc ấy, Tạ Vũ Xuyên vừa đẩy cửa bước vào, liền nghe thấy giọng nói dịu nhẹ của Bạch Du. Cậu thoáng khựng lại, khóe môi khẽ nhếch lên một nụ cười khó nhận ra, sợ Bạch Du cảm thấy xấu hổ nên giả vờ như không có chuyện gì, lên tiếng hỏi: “Vũ Trình đến từ khi nào đấy?”

Vì mải làm việc, mãi đến khi Bạch Du nghe Tạ Vũ Xuyên cất tiếng mới nhận ra cậu đã đến. Nhưng nhìn thấy vẻ mặt bình thản của cậu ấy, Bạch Du đoán chắc là cậu chưa nghe thấy cuộc trò chuyện ban nãy giữa mình và Tạ Vũ Trình, trái tim đang lộn xộn cũng dần bình ổn lại.

Hai anh em trò chuyện thêm một lúc. Vì sợ muộn quá sẽ khó gọi xe, Tạ Vũ Trình vội vàng đứng dậy cáo từ.

Tạ Vũ Xuyên cũng định cầm áo khoác tiễn em trai, nhưng bị Tạ Vũ Trình phất tay từ chối. Trước khi đi còn không quên cảm ơn Bạch Du vì chiếc bánh kem.

Hôm nay số người đến mua đồ ngọt nhiều gấp mấy lần bình thường, tới giờ này cơ bản đã bán hết gần sạch. Bạch Du để Tiết Vi Vi tan làm sớm, cũng treo biển dừng kinh doanh ở cửa. Lúc này trong tiệm chỉ còn lại anh và Tạ Vũ Xuyên.

Một người đứng sau quầy, một người đứng bên cạnh ghế ngồi, cả hai đều có điều muốn nói nhưng cứ ngập ngừng không thốt nên lời. Không ai mở miệng phá vỡ sự im lặng đang lan rộng.

Đúng lúc đó, anh shipper giao hàng gọi điện cho Bạch Du, báo rằng đơn bột mì ít gluten anh đặt trước đã đến, bảo anh tìm người ra nhận giúp.

Bạch Du cầm điện thoại, vừa nói vừa đi vào trong, định lấy áo lông vũ. Khi ngang qua người Tạ Vũ Xuyên thì bất ngờ bị cậu kéo nhẹ tay áo lại.

Bạch Du ngơ ngác chớp mắt một cái. Tạ Vũ Xuyên mượn lực đứng dậy, mấp máy môi ra hiệu: “Để tôi đi.”

Tạ Vũ Xuyên vác mấy bao bột mì loại 50kg vào kho phía sau, tiện tay giúp Bạch Du sắp xếp lại đống kem tươi còn chưa kịp bày lên kệ cho gọn gàng.

Bạch Du tranh thủ khoảng thời gian đó, dùng dung dịch tẩy rửa lau lại bàn ăn ngoài quầy, chuẩn bị đâu ra đấy, sau đó tắt đèn lớn trong tiệm, bật lên chuỗi đèn màu nhỏ mà anh đã mua trên mạng.

Bạch Du đứng ở giữa cửa tiệm, hài lòng ngắm nhìn kiệt tác của mình, nhưng đúng lúc ấy, cửa tiệm lại bị ai đó từ bên ngoài đẩy mạnh vào.

“Xin lỗi, hôm nay chúng tôi đã đóng cửa rồi.” Bạch Du lịch sự lên tiếng với người mới tới. Ánh đèn đủ màu ngoài cửa chiếu lên người người đó, khiến hình ảnh có chút mờ ảo, nhưng không hiểu sao lại khiến anh cảm thấy quen thuộc.

Người kia th* d*c, bước nhanh vào trong. Khi còn cách Bạch Du chỉ một bước chân, anh mới nhìn rõ được khuôn mặt ấy.

“Lâm… Dụ.”

Niềm vui trên mặt Bạch Du dần dần tan biến, giọng cũng lạnh đi thấy rõ: “Sao cậu lại ở đây?”

Lâm Dụ nghe câu hỏi cũng hơi khựng lại, rồi cười đáp: “Tôi chuyển đến thành phố D từ năm ngoái rồi, cậu không biết à? Cũng đúng, cậu chẳng thèm chấp nhận lời kết bạn của tôi trên WeChat mà.”

Thấy Bạch Du không có phản ứng gì, Lâm Du cảm thấy thú vị, liếc vào tủ kính định xem còn bánh nào không, miệng thì vẫn không ngừng châm chọc: “Không phải ba cậu lúc nào cũng quản cậu rất chặt à, sao lại để cậu chạy đi xa đến mức này chứ.”

Giọng điệu của hắn đầy mỉa mai và khinh bỉ: “À, tôi hiểu rồi, chắc ông già cổ hủ đó phát hiện con trai mình là một thằng đồng tính ghê tởm, nên mới đuổi cậu ra khỏi nhà.”

Càng nói Lâm Dụ càng hả hê, giọng cũng theo đó mà lớn dần lên, khiến Tạ Vũ Xuyên đang ở trong kho cũng phải chú ý. Cậu lập tức đặt đống hàng trong tay xuống, chạy vài bước ra ngoài, liền thấy Bạch Du đang bị một người ép lùi từng bước, nhưng cơ thể vẫn đứng thẳng tắp, không hề khuất phục.

Tạ Vũ Xuyên cảm thấy gương mặt kia có chút quen mắt, nhưng nhất thời không nhớ ra, chỉ biết là không thể để Bạch Du bị ức h**p. Cậu lập tức đưa tay ôm lấy Bạch Du kéo về phía sau lưng mình, tay còn lại giơ lên ngăn cản Lâm Dụ đang muốn tiến lên, vẻ mặt rõ ràng muốn nói, chỉ cần mày bước thêm một bước nữa, tao tuyệt đối không khách sáo.

Lâm Dụ phủi nhẹ cổ áo bị Tạ Vũ Xuyên làm nhăn, đánh giá anh một lượt rồi lên tiếng: “Cậu là gì của Bạch Du? Cậu có biết cậu ta thích đàn ông không? Hay cậu chính là bạn trai của cậu ta?”

Tạ Vũ Xuyên cau mày đầy khó chịu, giọng lạnh lùng nói: “Tôi với Bạch Du có quan hệ gì không cần anh quan tâm.”

Nghe đến đây, Bạch Du lập tức muốn rút khỏi vòng tay của Tạ Vũ Xuyên, nhưng không ngờ cậu đã cảm nhận được, bàn tay đang đặt trên vai liền trượt xuống nắm lấy tay anh.

Tưởng rằng những ân oán với Lâm Dụ đã nên chấm dứt sau khi rời khỏi thời học sinh, không ngờ cậu ta lại mang theo sự ác ý đó đến tận bây giờ.

Nhớ đến những định kiến từng phải chịu đựng ở trường, Bạch Du bất giác rùng mình.

Lâm Dụ ngẩng đầu quan sát tiệm bánh ngọt trước mặt, rồi lập tức cười khẩy: “Không phải trước đây cậu rất thích vẽ sao? Những bức vẽ người mẫu khỏa thân của cậu trông cứ như thật, sao giờ không vẽ nữa mà đi làm bánh rồi?”

Lâm Dụ chỉ vào Tạ Vũ Xuyên với ánh mắt sắc lẹm, nói tiếp: “Cậu ta là người mẫu mới của cậu à?”

Bạch Du đau đớn bịt tai lại, những câu chất vấn của Lâm Dụ như từng nhát dao sắc lẹm xuyên qua màng nhĩ, đâm thẳng vào ký ức sâu kín của Bạch Du, khiến những kỷ niệm đau đớn năm xưa thi nhau trồi dậy, ép đến mức toàn thân anh run rẩy.

“Đừng nói nữa!” Bạch Du hét lên trong cơn cuồng loạn, “Cậu đừng nói nữa!”

Bạch Du ôm đầu, từng giọt nước mắt to lăn dài trên má. Anh từng nghĩ Lâm Dụ là người bạn thân nhất của mình, đã dè dặt kể việc phát hiện bản thân thích con trai cho cậu ta đầu tiên.

Thế nhưng ngày hôm sau, tin đồn Bạch Du là đồng tính bắt đầu lan truyền trong một phạm vi nhỏ trong khối. Sau đó, cuốn sổ ký họa của Bạch Du bị người ta phát hiện, đăng lên diễn đàn trường, nói rằng anh suốt ngày ngồi vẽ những nam sinh thể thao trên sân vận động, chắc chắn có ý đồ không đứng đắn với họ. Còn có người thêu dệt thêm rằng vì người mẫu khỏa thân là nam nên Bạch Du đã có phản ứng sinh lý.

Mà khởi nguồn của tất cả những lời đồn ác độc đó, chính là Lâm Dụ đang đứng trước mặt, cũng chính là bạn thân thời trung học của Bạch Du.

Dường như Lâm Dụ muốn cắt đứt quan hệ với Bạch Du, nên khi tin đồn lan khắp trường, cậu ta liền quen một cô gái học trường khác, còn nói với người khác rằng đã sớm thấy ánh mắt của Bạch Du nhìn mình rất kỳ lạ.

“Tôi coi cậu là bạn, lúc tôi phát hiện xu hướng tính dục của mình và cảm thấy sợ hãi, người đầu tiên tôi nghĩ đến là cậu.” Bạch Du kéo cổ áo, cố gắng điều hòa nhịp thở.

“Vậy mà cậu chỉ vì biết bí mật đó, lại đi bôi nhọ tôi trong trường, hại tôi suýt nữa không thể tiếp tục đi học nữa.”

Khoảng thời gian đó, mỗi khi đi trên sân trường, Bạch Du đều cảm thấy ánh mắt soi mói từ bốn phía. Anh không thể nói với gia đình, chỉ còn biết tìm đến giáo viên chủ nhiệm của mình.

May mà giáo viên chủ nhiệm là một người dịu dàng và có trách nhiệm, đã không ngừng an ủi và khuyên nhủ cậu trong quãng thời gian khó khăn nhất ấy.

Nghĩ đến đây, giọng nói của Bạch Du dần dịu lại, lúc này mới nhận ra một tay của anh đã bị Tạ Vũ Xuyên nắm chặt trong lòng bàn tay từ lúc nào. Cậu không rút ra, cứ để mặc cho Tạ Vũ Xuyên nắm lấy như thế.

“Những năm qua tôi vẫn luôn tự hỏi, tại sao cậu lại làm như vậy.”

Thời gian bị cô lập ở trường, Bạch Du gần như hành hạ bản thân, suốt ngày lướt diễn đàn trường để đọc những bài viết về mình. Không trách người khác nghi ngờ, vì có quá nhiều người đã chụp được cảnh anh vẽ các nam sinh đang chạy trên sân thể thao.

Nghĩ đến đây, Bạch Du cười tự giễu: “Sau này cuối cùng tôi cũng hiểu ra, đúng là tôi vẽ họ, nhưng chẳng phải là cậu cũng đứng cạnh tôi mà len lén chụp hình họ sao? Nói vậy thì cậu cũng là đồng tính nhỉ.”

Rõ ràng Lâm Dụ không phải là học sinh chuyên nghệ thuật, vậy mà lại luôn dụ Bạch Du ra sân bóng rổ để vẽ ký họa. Mỗi khi thấy các nam sinh thể thao đổ mồ hôi thi đấu trên sân, cậu ta còn kích động hơn cả một người đồng tính như Bạch Du.

Tất cả những điều đó là do Bạch Du suy ra sau khi nhìn thấy những bức ảnh.

Lâm Dụ như bị chạm vào nỗi đau, gắng sức phủ nhận: “Tôi không phải đồng tính luyến ái! Là cậu!”

Bạch Du đưa tay lau giọt nước mắt sắp rơi khỏi cằm, dịu dàng mà kiên định: “Đúng vậy, tôi là. Nhưng tôi sống rất đàng hoàng, chưa từng làm tổn thương ai. Vậy tại sao các người ai cũng tới chỉ trích tôi?”

Bạch Du hít sâu một hơi, tiếp tục nói: “Tốt nghiệp đã lâu như vậy rồi, rất nhiều chuyện tôi đều đã buông bỏ. Vậy mà sao cậu còn đến dây dưa với tôi? Tôi chỉ là thích người cùng giới thôi, vậy thì có gì sai?”

Hết chương 31


Nơi Có Biển - Thập Tê
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá:
Truyện Nơi Có Biển - Thập Tê Truyện Nơi Có Biển - Thập Tê Story Chương 31
10.0/10 từ 50 lượt.
loading...