Nơi Có Biển - Thập Tê
Chương 29
Chương 29
Tác giả: Thập Tê | Editor: Chan
Tiết Vi Vi hẹn gặp bạn, vừa rời khách sạn thì đã chào tạm biệt Bạch Du.
Bạch Du đứng trên bậc thềm, đón gió kéo khóa áo khoác lên đến tận cổ. Đúng lúc đó, Tạ Vũ Xuyên bất ngờ vươn tay từ phía sau, đội mũ lên cho anh.
Chiếc mũ rộng gần như che khuất nửa gương mặt của Bạch Du. Anh hé mở một góc mũ, còn chưa kịp nhìn rõ biểu cảm của người bên cạnh thì đã bị cậu ta chạm vào gáy qua lớp mũ, rồi dùng lực đẩy nhẹ anh tiến về phía trước.
“Đi đâu vậy?” Bạch Du chỉnh lại góc mũ, cố gắng nhìn rõ đường phía trước. Lúc này, hướng họ đang đi chính là khu vui chơi ven biển.
Tạ Vũ Xuyên không trả lời câu hỏi của Bạch Du, chỉ im lặng từ từ di chuyển tay từ sau gáy anh xuống vai, khoác lấy rồi bước nhanh hơn, cuối cùng gần như chạy chậm.
Đêm đông bên bờ biển đặc biệt mát lạnh, nhưng cũng yên bình một cách bất ngờ.
Ánh trăng dịu dàng phản chiếu lên mặt biển, sóng vỗ vào ghềnh đá. Những cặp đôi trẻ nép sát vào nhau trong gió biển, tràn đầy nhiệt huyết và lãng mạn.
Trái ngược với sự yên tĩnh của bờ biển là khu vui chơi ngoài trời sáng rực ánh đèn không xa.
Trăng sáng, sao thưa, đèn hoa vừa mới lên, những trò chơi vốn tạm dừng hoạt động cũng bắt đầu vận hành lại. Bốn phía vang lên tiếng người cười nói rộn ràng, như thể thế là đủ để xua tan cái lạnh.
Bạch Du và Tạ Vũ Xuyên vừa đến gần khu ngựa gỗ xoay tròn thì bị hai cô gái xinh đẹp gọi lại. Bạch Du nhìn áo khoác dài thướt tha của họ, bất giác siết chặt chiếc áo lông vũ trên người.
Một cô gái giơ điện thoại ra, còn chưa kịp mở lời đã chạm phải ánh mắt sắc bén của Tạ Vũ Xuyên, khiến cô đỏ mặt.
“Xin lỗi, bọn em có thể nhờ anh chụp hộ một bức ảnh không ạ?” Cô gái dè dặt hỏi, ánh mắt liếc sang Bạch Du, thỉnh thoảng lại ngước nhìn đang Tạ Vũ Xuyên đứng bên cạnh với vẻ mặt lạnh nhạt.
Bạch Du thò tay ra khỏi túi áo, gỡ chiếc mũ che khuất tầm nhìn.
Vì tóc bị ép dưới mũ quá lâu nên hơi rối, nhưng Bạch Du không nhìn thấy nên cũng không để tâm.
Anh khẽ cong mắt mỉm cười với cô gái, dịu dàng nói: “Được chứ.”
Hai cô gái chỉ tiện tay gọi người qua đường giúp, chẳng ngờ rằng người đứng cạnh Tạ Vũ Xuyên lại là một chàng trai thanh tú như thế. Sau khi anh bỏ mũ ra, lộ rõ khuôn mặt trẻ trung, cộng thêm mái tóc hơi ngố, trông chẳng khác nào một sinh viên trốn học buổi tối.
Họ quay lưng lại phía Bạch Du đi đến vị trí đã chọn, vừa đi vừa thì thầm với nhau. Bạch Du chỉ mải tìm góc chụp tốt qua ống kính, nhưng Tạ Vũ Xuyên lại nhạy bén nhận ra hai cô gái đang bàn tán gì đó.
Theo yêu cầu của các cô gái, Bạch Du chụp thêm vài bức nữa. Khi anh định trả lại điện thoại rồi rời đi thì bị một trong hai cô gái chặn lại.
“Anh đẹp trai ơi, cho em xin WeChat nha.” Cô gái tự nhiên mở lời, hoàn toàn không rụt rè. Ngược lại, chính Bạch Du lại cảm thấy hơi ngại ngùng, vừa sợ làm mất mặt cô gái, lại không muốn gượng ép bản thân phải đồng ý.
“Xin lỗi, anh ấy không tiện.” Tạ Vũ Xuyên kịp thời lên tiếng, cắt ngang sự do dự của Bạch Du, kéo tay anh bỏ lại vào túi áo, còn tiện tay đội lại mũ cho anh.
Hai cô gái ban đầu có chút thất vọng, nhưng khi thấy loạt hành động của Tạ Vũ Xuyên thì ánh mắt bỗng sáng rực, cứ thế nhìn qua nhìn lại giữa Bạch Du và Tạ Vũ Xuyên, không nhịn được che miệng nhìn nhau cười khúc khích.
“Hai người là…” Một cô gái không kìm được, mở miệng hỏi Tạ Vũ Xuyên để xác nhận.
Tạ Vũ Xuyên đưa ngón trỏ lên môi làm động tác suỵt, rồi nhẹ gật đầu một cái, khiến hai cô gái lại càng nhịn cười đến phát điên.
Vành mũ che khuất tầm nhìn nên Bạch Du bỏ lỡ cuộc trao đổi im lặng giữa họ. Đến khi ngẩng lên lần nữa, hai cô gái đã mãn nguyện vẫy tay chào tạm biệt họ.
Bạch Du không biết Tạ Vũ Xuyên dẫn anh đến công viên giải trí để làm gì, chẳng lẽ thật sự định giữa đêm khuya này ngồi ngựa gỗ xoay vòng trong gió biển?
Tạ Vũ Xuyên chỉ vào khu thiết bị đang được nhiều người vây quanh phía trước, nói: “Đi chỗ đó.”
Từ phía bên của thiết bị hình tròn kia, Bạch Du đứng xa không nhìn rõ toàn cảnh, chỉ loáng thoáng nghe thấy nhạc nền có tiết tấu và giọng giống như đang đọc rap. Khi đến gần mới phát hiện, trong vòng tròn bên trong thiết bị, người ngồi chen chúc kín mít, theo vòng xoay và chuyển động giật cục của máy, cả đám nghiêng ngả xiêu vẹo, có người vì bị DJ điều khiển trò chơi trêu chọc mà không cam lòng, cố đứng ở giữa vòng xoay. Nhưng cuối cùng, ai rồi cũng bị lắc đến mức đứng không vững mà ngã nhào xuống.
“Đây là bàn xoay Matxcơva,” Tạ Vũ Xuyên nhét tay vào túi giới thiệu, “Cái này ở đây được mười năm rồi.”
Bạch Du nhìn những người đang nằm bò hoặc bị hất ngược trên bàn xoay, rồi nhìn hàng người dài đứng ngoài hàng rào đang chờ đến lượt, không khỏi cảm thán: “Các cậu đúng là hiện đại thật.”
Tạ Vũ Xuyên nghe vậy, không nhịn được bật cười: “Nếu gọi là ‘Đảo gạo’ thì anh còn thấy hiện đại không?”
“Hả?” Bạch Du nghi ngờ mình nghe nhầm, nghiêng đầu nhìn Tạ Vũ Xuyên đầy thắc mắc.
Tạ Vũ Xuyên ghé sát lại gần, hơi cúi đầu, thì thầm bên tai anh: “Anh xem bọn họ bị lắc qua lắc lại trên đó, chẳng giống y như hạt gạo bị đảo trong cái rổ sàng à?”
Bạch Du tưởng tượng thử cảnh đó trong đầu, lập tức không nhịn được muốn cười. Nhưng lại sợ bị người ta chú ý, đành kéo thấp vành mũ, che kín hết cả mặt.
Dù không nhìn rõ biểu cảm lúc này, chỉ cần thấy bờ vai Bạch Du đang run lên thì cũng đoán được anh đang cố nín cười đến mức nào.
“Cậu cũng từng chơi à?” Cuối cùng cũng kìm được cơn cười, Bạch Du hỏi ra điều mình thắc mắc. Anh thật sự không thể tưởng tượng được cảnh Tạ Vũ Xuyên lúc nào cũng có vẻ khó gần lại bị lắc qua lắc lại trên cái bàn xoay đó, nghĩ đến thôi cũng suýt bật cười lần nữa.
Tạ Vũ Xuyên đương nhiên biết Bạch Du đang nghĩ gì, cũng không giấu giếm, thừa nhận: “Hồi cấp hai từng đi cùng đám mấy người Yến Tuy đến một lần, tôi xếp hàng sau họ, đến lượt mình thì vừa hay không còn chỗ ngồi.”
Cũng may là không có chỗ, Tạ Vũ Xuyên thấy mấy người bạn bị cái trò chơi đó quay cho kêu la thảm thiết thì không do dự rút điện thoại ra quay lại, rồi nhân lúc bàn xoay dừng lại, lặng lẽ rời khỏi hàng chờ.
Chờ đến khi Bạch Du cười sắp dừng lại, Tạ Vũ Xuyên mới hỏi anh: “Muốn thử lên chơi một lần không?”
Bạch Du lập tức lắc đầu liên tục, còn lùi lại mấy bước, liên tục từ chối: “Không không, tôi chịu thua.”
“Có kế hoạch gì cho Tết Dương lịch chưa?” Tạ Vũ Xuyên tranh thủ lúc vòng chơi mới bắt đầu, đột ngột hỏi.
Bạch Du vẫn nhìn chằm chằm vào đám đông đang chơi trò chơi, thản nhiên đáp: “Không có gì đặc biệt, vẫn mở cửa tiệm như thường.”
Tạ Vũ Xuyên im lặng một lúc, gật đầu hiểu ý: “Cùng nhau đón năm mới nhé?”
Có lẽ cảm thấy nói vậy dễ gây hiểu lầm, Tạ Vũ Xuyên vội vàng bổ sung: “Ý tôi là cùng mấy người bọn tôi, cả Lang Dịch với mấy người kia, càng đông càng vui.”
Đương nhiên Bạch Du hiểu sẽ không phải là đón năm mới riêng với Tạ Vũ Xuyên, anh bật cười, thở ra một hơi, nói sẽ suy nghĩ thêm.
Thái độ tự nhiên của Bạch Du khiến Tạ Vũ Xuyên thả lỏng hơn nhiều. Cậu làm ra vẻ vô tình hỏi: “Tết năm nay đến sớm, qua Tết Dương chắc anh cũng chuẩn bị về quê rồi nhỉ?”
Có vẻ thấy lạnh, Bạch Du siết chặt cổ áo, nhẹ giọng nói: “Chắc là không đâu. Chắc là ba tôi cũng chẳng muốn gặp tôi. Tôi cũng không muốn về để gây phiền cho họ.”
Tạ Vũ Xuyên nghe vậy thì khựng lại, nhớ đến chuyện lúc nãy trong bữa tiệc Bạch Du từng nhắc mình từng làm giáo viên, lại liên tưởng đến việc anh nói ba mẹ không hiểu được lựa chọn của mình, liền mặc định nghĩ rằng vì Bạch Du chuyển nghề nên khiến ba mẹ tức giận.
Biển đêm yên tĩnh hơn hẳn so với ban ngày ồn ào và xô bồ, khiến Bạch Du đột nhiên cảm thấy muốn tâm sự. Những tâm sự chất chứa bao lâu giống như vết nứt trên mặt băng, bề ngoài trông yên ổn nhưng chỉ cần chạm nhẹ là có thể tan vỡ.
“Nói ra thì hơi phức tạp.” Bạch Du nói xong thì ngừng lại, như đang cho Tạ Vũ Xuyên chút thời gian để suy nghĩ xem có muốn nghe tiếp không.
Tạ Vũ Xuyên đi vòng từ bên trong sang phía ngoài của Bạch Du, chắn bớt làn gió thổi từ mặt biển tới cho anh, tiện thể đứng sát lại gần hơn, như thể để nghe rõ hơn lời anh nói.
Bạch Du rút đôi tay đã lạnh buốt vào trong tay áo, suy nghĩ một lát rồi cố gắng diễn đạt ngắn gọn, kể lại những chuyện đã xảy ra trong thời gian anh ở quê nhà.
Tạ Vũ Xuyên im lặng lắng nghe, không đánh giá việc Bạch Du đột ngột bỏ nhà ra đi là đúng hay sai, cũng không đưa ra ý kiến gì về ba mẹ họ Bạch, chỉ trầm giọng hỏi: “Trước đây cũng từng có người mạo danh anh để tìm bạn trên mạng à?”
Bạch Du cứ tưởng Tạ Vũ Xuyên sẽ nói gì đó, không ngờ cậu lại bắt ngay vào chi tiết mà anh chỉ tiện miệng nhắc tới, nên hơi ngẩn người, khẽ “hả” một tiếng.
Tạ Vũ Xuyên mím môi, có vẻ đang suy nghĩ điều gì. Bạch Du thấy phản ứng của cậu thì đoán ngay cậu đã hiểu nhầm, liền vội vàng giải thích: “Không phải là Đinh Chi Sính đâu, cậu ấy là bạn tôi.”
Tạ Vũ Xuyên lặp lại trong đầu hai từ “bạn tôi” mà Bạch Du vừa nói, cười khẽ một tiếng, nhưng nụ cười ấy lại mang theo chút khó chịu không giấu được.
Hết chương 29
Nơi Có Biển - Thập Tê