Nơi Có Biển - Thập Tê
Chương 23
Chương 23
Tác giả: Thập Tê | Editor: Chan
Bạch Du đột nhiên cảm thấy choáng váng, nghi ngờ rằng mình đã nghe nhầm. Anh khó nhọc gỡ chiếc khăn quàng đang quấn kín mặt ra khỏi đầu, để lộ một khuôn mặt đầy tức giận.
“Cậu bị điên à, Tạ Vũ Xuyên?” Bạch Du tức giận phồng má, trông giống hệt một chiếc bánh bao vừa được hấp chín. Anh tưởng mình đang dữ dằn lắm, nhưng thực ra lời nói chẳng mang chút sức nặng nào.
“Ừm.” Tạ Vũ Xuyên cố nhịn cười, chỉ đáp một tiếng đơn âm.
“Cậu bị cái quái gì vậy, Tạ Vũ Xuyên, cậu đang nói linh tinh gì đó? Tôi là đàn ông mà!” Bạch Du vừa khóc vừa mắng cậu, nước mắt lặng lẽ lăn dài trên má.
Tạ Vũ Xuyên mặc kệ anh chửi mắng, vẫn giữ nụ cười trên môi. Sợ làm Bạch Du sợ nên cậu không dám chạm vào anh, chỉ khàn giọng nói: “Đúng vậy đó, tôi có bệnh, tôi thích anh.”
Bạch Du vốn đã muốn tránh né, nghe thấy vậy lại càng phản kháng dữ dội hơn, không ngừng lặp đi lặp lại: “Cậu không thích tôi, tôi cũng không thích cậu.”
Tuy Tạ Vũ Xuyên không mặt dày đến mức tự cho là Bạch Du có tình cảm với mình, nhưng chỉ từ những lời nói nghe có vẻ tức giận nhưng thực chất lại mang ý bảo vệ kia, cậu biết chắc chắn Bạch Du nói vậy là có nguyên do.
Trong lòng cậu quặn thắt đau đớn, nhẹ nhàng xoa lưng Bạch Du, an ủi: “Anh không thích tôi cũng được, vậy để tôi theo đuổi đến khi anh thích thì thôi, được không?”
Bạch Du vừa khóc vừa làm loạn, cuối cùng cũng mệt, ngồi thụp xuống đất ôm gối, nhưng miệng vẫn lẩm bẩm không ngừng: “Tạ Vũ Xuyên, cậu nhầm rồi, cậu thích con gái cơ mà.”
Tạ Vũ Xuyên từng tưởng tượng ra đủ kiểu phản ứng của Bạch Du khi nghe cậu tỏ tình, ngạc nhiên, vui mừng, hoặc bối rối. Nhưng cậu chưa từng nghĩ đến dáng vẻ tránh né như tránh đại dịch thế này. Cậu đoán có thể Bạch Du từng chịu tổn thương nào đó. Tạ Vũ Xuyên không dám hỏi, chỉ có thể âm thầm ghi nhớ trong lòng.
Tạ Vũ Xuyên rất hối hận vì khi mới nhận ra mình có tình cảm với Bạch Du lại chọn cách né tránh, để đến giờ phút này, lời tỏ tình của cậu lại trở nên chẳng có chút sức thuyết phục nào.
**
Mắt Bạch Du hơi sưng, nếu về lại tiệm thì nhất định sẽ khiến Tiết Vi Vi lo lắng. Tạ Vũ Xuyên nhớ đến hộp bánh xoài còn chưa kịp ăn, vừa dỗ vừa dụ Bạch Du quay về “Núi Tuyết”.
Lang Dịch và Diệp Ti Thừa đã được Tạ Vũ Xuyên nhắn trước, cả hai đều rất ăn ý mà không hỏi han gì thêm. Ngược lại, chính Bạch Du lại bối rối không biết phải làm sao, sợ rằng nếu bọn họ biết xu hướng tính dục của mình thì sẽ không muốn làm bạn nữa.
Nhưng điều anh lo lắng lại không xảy ra. Ngay khi vừa thấy Bạch Du bước vào, Lang Dịch đã nhanh chóng tiến lại, chẳng nói chẳng rằng liền ôm chầm lấy anh, khiến Bạch Du hoảng hốt la lên gọi tên Tạ Vũ Xuyên.
Tạ Vũ Xuyên đang định lao tới ngăn Lang Dịch lại ngay khoảnh khắc cậu ta đưa tay ôm lấy Bạch Du, nhưng rồi thấy Lang Dịch liếc mắt ra hiệu cho mình, cậu lại lặng lẽ thu tay về. Chỉ một giây sau, đã nghe thấy tiếng Bạch Du luống cuống gọi mình.
Trước khi buông ra, Lang Dịch còn nhẹ nhàng áp trán lên vai Bạch Du, rồi ngẩng đầu lên, nhìn Tạ Vũ Xuyên với ánh mắt đầy ẩn ý, nói: “Từ bao giờ mà Tiểu Bạch lại thân thiết với Xuyên Nhi như vậy hả?”
Bạch Du lập tức hoảng loạn. Trước đây anh còn cẩn thận không để ai nhận ra bản thân có tình cảm với Tạ Vũ Xuyên, giờ lại càng không muốn bị người ta hiểu lầm là đang có mối quan hệ gì với cậu ấy. Anh vội vàng ngụy biện: “Xuyên Nhi đứng gần tôi nhất, tôi chỉ gọi theo bản năng thôi!”
Tạ Vũ Xuyên lập tức hiểu Lang Dịch có ý gì, khẽ gật đầu với cậu để tỏ ý mình đã rõ. Nhưng lại sợ nếu ép Bạch Du quá, anh sẽ phản ứng ngược, nên đành phải đổi đề tài, đi đến tủ lạnh lấy hộp bánh mà Bạch Du làm từ sáng ra.
Vừa thấy bánh có xoài, Diệp Ti Thừa bỗng nhớ ra một chuyện đã bị cậu quên bẵng đi từ lâu, nhân tiện lấy ra để xoa dịu không khí, bèn lập tức nói với Bạch Du.
“Hồi trước Xuyên Nhi từng cá với tôi là Vi Vi là bạn gái anh đấy.”
Diệp Ti Thừa cười đến run cả người, Tạ Vũ Xuyên cũng nhớ ra, lúc đó hai người họ còn cược một ván khá lớn, chỉ là nhân vật chính là Bạch Du thì hoàn toàn không hề hay biết.
“Cược cái gì?” Bạch Du tò mò hỏi.
Diệp Ti Thừa dùng tay ước lượng một vòng trong không khí, “Một thùng to thế này toàn là xoài sấy.”
Nghe đến xoài sấy, Bạch Du bật cười thành tiếng, bảo sao chuyện đã lâu như vậy mà vẫn còn nhắc lại, hóa ra là vì chiếc bánh xoài mà anh đã làm.
“Vậy Tạ Vũ Xuyên, bao giờ thì cậu định đưa thùng xoài sấy đó cho tôi?” Diệp Ti Thừa trêu ghẹo.
Tạ Vũ Xuyên liền xiên một miếng xoài nhét vào miệng cậu ta, “Ăn cái đang có đi.”
Bạch Du nhìn hai người họ trêu chọc nhau rộn ràng, lòng cũng nhẹ nhõm hơn nhiều. Lang Dịch thấy vậy bèn dịch người lại gần, nhẹ vỗ vào cánh tay anh, ra hiệu đừng căng thẳng quá.
Thế nhưng Diệp Ti Thừa vừa thấy Lang Dịch cười dịu dàng thì miệng lại không chịu yên, bắt đầu vạch trần bí mật của cậu ta.
“Hồi đầu Lang Dịch còn nói sẽ theo đuổi anh đấy, sau chẳng hiểu sao lại chẳng thấy có động tĩnh gì.”
Lang Dịch lập tức luống cuống muốn bịt miệng Diệp Ti Thừa, nhưng đã muộn, tức quá liền giành luôn miếng bánh trước mặt cậu ta.
Bạch Du chẳng khác nào đang ăn dưa ngay tại nhà mình. Tuy miệng cười, nhưng mắt cứ chớp liên hồi, như thể vẫn chưa hoàn toàn hiểu chuyện gì đang diễn ra.
Tạ Vũ Xuyên liền tranh thủ ngồi xuống cạnh Bạch Du, ghé sát tai thì thầm: “Lang Dịch nhận ra tôi có tình cảm với anh, cảm thấy không sánh bằng nên mới từ bỏ.”
Bạch Du còn chưa tiêu hóa nổi cú sốc khi biết Lang Dịch cũng là đồng loại, đã bị pha tấn công trực diện bất ngờ của Tạ Vũ Xuyên làm cho mặt đỏ bừng. Anh sợ người khác nghe thấy sẽ ảnh hưởng không tốt đến Tạ Vũ Xuyên, chẳng kịp suy nghĩ gì đã vội đưa tay lên bịt miệng cậu, nào ngờ lại bị cậu ấy nắm chặt lấy tay, suýt nữa kéo cả người vào lòng.
“Giữ thể diện chút đi cha nội.” Lang Dịch chẳng buồn nhìn, thở dài.
Lang Dịch nói thì nhẹ nhàng như đùa giỡn, nhưng thực ra từ đầu đến giờ vẫn luôn để ý đến biểu cảm của Bạch Du. Thấy anh không hề tỏ vẻ bị xúc phạm, mà toàn tâm toàn ý đều đặt trên người Tạ Vũ Xuyên, lúc ấy cậu mới yên tâm thật sự.
Bạch Du biết mấy người họ đang cố làm anh bớt gánh nặng tâm lý, bản thân cũng không tiện tiếp tục tỏ ra quá nhạy cảm. Nghĩ đi nghĩ lại, cuối cùng vẫn quyết định kể cho họ nghe những gì viên cảnh sát đã thuật lại.
Thì ra hai người kia quen nhau qua mai mối. Người phụ nữ đó vốn đã có bạn trai, là một người đàn ông đã có gia đình. Dù biết rõ đối tượng xem mắt là một người đồng tính, nhưng vì áp lực gia đình, hai người vẫn đạt được một thỏa thuận. Trước khi kết hôn, cả hai hứa sẽ không can thiệp vào cuộc sống riêng của nhau. Nhưng càng sống chung, cô ta càng khó chấp nhận việc phải ở dưới cùng một mái nhà với một người đàn ông hoàn toàn không có chút hứng thú nào với mình. Cuối cùng, cô dần dần trở nên giống như một người vợ thật sự, bắt đầu lén xem các mối quan hệ xã giao của anh ta.
“Thế thì liên quan gì đến anh? Chẳng lẽ cô ta nghi ngờ người đang ngoại tình với chồng mình là anh à?” Diệp Ti Thừa không thể tin nổi. “Cô ta nghĩ đồng tính bị mù chắc? Thấy đàn ông là thích?”
Bạch Du nhìn ảnh người đàn ông từng nhắn tin với cô ta, phát hiện người đó đúng là có vài nét giống mình, chứ không phải như anh nghĩ là có người đã đánh cắp thông tin của mình.
“Mỗi tuần anh ta đều đến mua một cái bánh nhỏ, tôi còn tưởng anh ta là kiểu người đàn ông biết lo cho gia đình cơ.” Bạch Du cũng không ngờ người đó phía sau lại có đời sống riêng như thế.
“Đàn ông đứng tuổi như hắn, gặp qua trai trẻ còn nhiều hơn số xoài anh từng cắt ấy chứ.” Tạ Vũ Xuyên bất mãn nói, “Đừng để vẻ ngoài của hắn lừa gạt.”
Từ khi quen Tạ Vũ Xuyên đến nay, Bạch Du vẫn luôn cảm thấy cậu là người rất chín chắn, vượt xa so với tuổi tác thật. Đây là lần đầu tiên anh thấy cậu ấy tỏ ra trẻ con như vậy, cảm thấy vừa lạ vừa đáng yêu.
“Tôi có nói anh ta tốt đâu, cậu đừng giận mà.” Bạch Du dỗ dành y như đang nói chuyện với một đứa trẻ.
“Tôi là đang ghen đó,” Tạ Vũ Xuyên đột nhiên giở trò vô lại, “Anh không chịu để tôi theo đuổi, chẳng lẽ vì thấy tôi nhỏ tuổi hơn?”
Lang Dịch quay mặt đi cười, không dám nhìn Tạ Vũ Xuyên. Diệp Ti Thừa thì đến cả miếng xoài trên nĩa cũng rơi mất, còn Bạch Du thì vẫn nghiêm túc giải thích với cậu, sợ cậu thật sự hiểu lầm mình có dính líu gì đến người đàn ông kia.
Tạ Vũ Xuyên nhìn lại mọi chuyện đã xảy ra trước đây, cậu có thể đoán được thật ra Bạch Du cũng có chút tình cảm với mình, đồng thời cũng nhận ra anh có những nỗi lo riêng.
Có thể cậu chưa từng trải qua những ký ức không mấy vui vẻ như Bạch Du đã từng nếm, nhưng chính vì vậy, khi cậu đã xác định rõ tình cảm dành cho Bạch Du, cậu mới dám không chút do dự mà tiến tới.
Tạ Vũ Xuyên làm vậy, chỉ đơn giản là muốn Bạch Du đừng bận tâm đến ánh nhìn của người khác, hoàn toàn không có ý làm khó anh. Cậu muốn nói với anh rằng, tuy mình nhỏ tuổi hơn, nhưng cũng là một người trưởng thành đủ khả năng chịu trách nhiệm với cảm xúc của mình. Việc hôm nay cậu dám nói lời thích anh là sau khi đã suy nghĩ rất kỹ. Dù tương lai có phải đối mặt với điều gì, cậu cũng đã chuẩn bị tinh thần sẵn sàng.
Phải nói rằng những lời Tạ Vũ Xuyên vừa nói thật sự rất cuốn hút, khiến Bạch Du không kìm được muốn gật đầu đồng ý.
Nhưng Bạch Du lại mơ hồ cảm thấy bất an, một người vốn dĩ đang thẳng, có thể nói cong là cong sao? Nếu một ngày nào đó Tạ Vũ Xuyên chợt nhận ra tình cảm dành cho anh chỉ là nhất thời bốc đồng, đến lúc đó Bạch Du nghĩ chắc chắn bản thân sẽ sụp đổ.
Từ nãy đến giờ, Lang Dịch đều rất biết điều, kéo Diệp Ti Thừa đi chơi với Tiểu Hải, bây giờ trong căn phòng mười mấy mét vuông này chỉ còn lại Bạch Du và Tạ Vũ Xuyên.
Tạ Vũ Xuyên chưa bao giờ bình tĩnh như bây giờ. Cậu kéo tay Bạch Du lại, cẩn thận kiểm tra lòng bàn tay nơi bị anh cào đến đỏ lên.
“Cho tôi một cơ hội đi, Tiểu Bạch Du.”
Rõ ràng Bạch Du lớn tuổi hơn Tạ Vũ Xuyên, vậy mà lại bị gọi như thế, không khỏi có chút xấu hổ.
Thế nhưng lý trí không cho phép anh đắm chìm trong đó, nên anh nhỏ giọng phản bác: “Tôi với cậu đều là đàn ông, cấu tạo cơ thể giống nhau.”
Ý ngầm của câu nói là muốn Tạ Vũ Xuyên đừng vì tò mò mà tùy tiện nói ra mấy lời như muốn yêu đương với đàn ông.
Tạ Vũ Xuyên nhìn chằm chằm vào cái đầu đang cúi thấp của Bạch Du một lúc lâu, lời định nói đến miệng rồi vẫn phải nuốt lại.
Trong tình huống hiện tại, cho dù nói gì thì Bạch Du cũng sẽ không tin, vì thế cậu chỉ có thể ghé sát vào tai anh, nói một câu —
“Nhưng lần đầu tiên tôi nhìn thấy chân anh, suýt chút nữa thì cứng lên rồi.”
Hết chương 23
Nơi Có Biển - Thập Tê