Những Năm Tháng Tôi Nhảy Qua Nhảy Lại Ở Hai Giới Âm Dương

Chương 55

309@-
Bộ phim huyền nghi Tuân Lan tham gia diễn này tên, địa điểm quay phim không ở Kinh Thị, nhưng ở cùng một nơi với trường cấp ba Cẩm Hoa, một trong những địa điểm quay phim.

Vào ngày đoàn phim chuyển phim trường đến trường cấp ba Cẩm Hoa vẫn chưa bắt tay vào quay luôn, vì thế Tuân Lan đã đi theo Tưởng Nguyên Khải và Dung Tư Tư đến trường cấp ba Cẩm Hoa tham quan trước.

Trường cấp ba Cẩm Hoa là trường cũ của Tưởng Nguyên Khải và Dung Tư Tư, sự xuất hiện của hai người đã được các giáo viên của trường chào đón nồng nhiệt, hầu hết đều là thầy cô đã dạy hai người năm đó.

Tưởng Nguyên Khải và Dung Tư Tư cư xử rất bình dị dễ gần, sau khi cơ bản đi dạo quanh trường dưới sự hướng dẫn của giáo viên chủ nhiệm năm đó của Dung Tư Tư, rồi đến văn phòng của giáo viên chủ nhiệm, ông lấy ảnh tốt nghiệp của Dung Tư Tư năm đó ra cho bọn họ xem.

Thôi Dung Dung liếc nhìn khung ảnh trong tay giáo viên chủ nhiệm, nói với Tuân Lan: "Ảnh tốt nghiệp của chúng tôi được chụp vào học kỳ đầu của năm mười hai, tôi cũng có trong đó."

Trong lòng Tuân Lan tính toán, nên cũng đến gần xem, quả nhiên đã tìm thấy Thôi Dung Dung ở phía bên trái của bức ảnh.

"Em gái này rất xinh đẹp." Tuân Lan duỗi ngón tay ra chỉ, liếc nhìn sang Dung Tư Tư, "Cô còn có bạn học đẹp như vậy à, ngoại hình này nhất định sẽ rất nổi tiếng khi làm minh tinh đấy."

Sau khi Dung Tư Tư nhìn rõ Tuân Lan đang chỉ ai, vẻ mặt thoáng kì lạ, mỉm cười không rõ nghĩa: "Có lẽ thế..."

"Thưa thầy, bạn học này tên gì vậy ạ?" Tuân Lan hỏi giáo viên chủ nhiệm.

Nụ cười trên mặt giáo viên chủ nhiệm dần nhạt đi, ông nói: "Tên Thôi Dung Dung..."

Tuân Lan nói: "Thầy, vẻ mặt ngài là lạ, bạn học này đã gặp chuyện gì sao ạ?"

Giáo viên chủ nhiệm gật đầu, "Coi như vậy, năm đó đứa nhỏ này đột nhiên mất tích, nhiều năm vậy rồi mà vẫn không tìm thấy người."

Tuân Lan ngạc nhiên nói: "Có báo cảnh sát không ạ, cảnh sát cũng không tìm được?"

"Đã báo, nhưng không tìm được." Giáo viên chủ nhiệm nói, "Thật đáng tiếc, thành tích của đứa nhỏ này vẫn luôn tốt, vốn dĩ có hi vọng sẽ thi đậu được vào một trường đại học trọng điểm, cũng không biết bây giờ con bé sống có tốt không, có người nói có thể đã bị bọn buôn người bắt cóc..."

Thôi Dung Dung quay đầu sang một bên rơi nước mắt, cũng rất đau buồn.

"Chưa chắc..." Dung Tư Tư đột nhiên lên tiếng, khi Tuân Lan và giáo viên chủ nhiệm đều nhìn sang, cô ta nói: "Tôi nhớ rõ bạn Thôi Dung Dung này, lúc trước dang tiếng rất xấu ở trường, nghe đâu không phải người ngoan hiền gì."

Giáo viên chủ nhiệm cau mày, muốn nói gì đó, nhưng một giáo viên vẫn luôn đi cùng đã xen vào nói: "Tôi nhớ hình như cũng thế, Thôi Dung Dung luôn thích kết giao với đàn ông xấu bên ngoài trường."

Lông mày giáo viên chủ nhiệm nhíu chặt hơn, Tưởng Nguyên Khải giả vờ giả vịt nói một câu: "Trông bạn Thôi Dung Dung không giống người như thế."

"Tôi cũng thấy không giống." Tuân Lan thản nhiên nói, nhìn về phía vị giáo viên đi cùng nọ, "Thầy đã tận mắt nhìn thấy Thôi Dung Dung qua lại với người không đàng hoàng sao ạ?"

Vị giáo viên nọ lập tức không nói nên lời, xấu hổ nói, "Thế thì không có, tôi cũng nghe người khác nói -"

"Ồ, nghe nói." Tuân Lan nói đầy ẩn ý, lại nhìn sang Dung Tư Tư: "Cô cũng nghe nói?"

Dung Tư Tư cảm thấy câu hỏi này của Tuân Lan có một sự chế giễu không hề che giấu đối với cô, không khỏi có chút bực bội, nói: "Là nghe nói đấy, nhưng mọi người đều nói như vậy, vậy có thể sai được à?"

Tuân Lan lắc đầu thâm sâu, quay đầu nhìn đi chỗ khác, bày tỏ rõ thái độ với Dung Tư Tư: Tôi không tranh cãi với cô.

Dáng vẻ này thực sự đã khiến Dung Tư Tư tức giận cực kì.

Tưởng Nguyên Khải nói hai câu giảng hòa.

Tuân Lan quay đầu giống như cũng quên mất vụ này, cậu nhìn thời gian, nói: "Nghe nói đồ ăn ở nhà ăn của trường cấp ba Cẩm Hoa rất ngon, sắp đến giờ ăn trưa rồi, không thì chúng ta đi thử xem?"

Dung Tư Tư vẫn còn giận Tuân Lan, kiếm cớ, nói một cách móc mỉa: "Tôi giảm cân, muốn đi thì cậu đi đi, tôi không đi."

Tuân Lan không thèm để tâm, chỉ quay đầu hỏi Tưởng Nguyên Khải vẫn luôn ân cần săn sóc: "Vậy hai chúng ta đi?"

Quả nhiên Tưởng Nguyên Khải không từ chối.

Khi đến nhà ăn, tiết học cuối cùng của buổi sáng vẫn chưa kết thúc, trong nhà ăn không có học sinh nào, thuận tiện cho hai người Tuân Lan.

Lấy món xong trở về, Tuân Lan vốn đi đến một cái bàn bên trái, nhưng Tưởng Nguyên Khải bên cạnh đột nhiên nói: "Chúng ta ngồi ở đó đi, lúc trước tôi học ở đây, căn bản ngày nào cũng ngồi ở vị trí đó ăn cơm."


Bước chân Tuân Lan theo đó rẽ hướng, vừa ngồi xuống thì nghe thấy Thôi Dung Dung bên cạnh nói một cách sâu xa: "Tôi bị chôn ngay dưới gầm bàn này, thói quen của tên cặn bã này vẫn không thay đổi, luôn tự mãn đắc ý về "thành tích" mà không ai phát hiện ra của mình."

Bàn tay Tuân Lan cầm đũa hơi khựng lại, ngước mắt lên nhìn Tưởng Nguyên Khải, quả nhiên nhìn thấy một nụ cười đắc ý ngầm còn chưa kịp phai trên khóe môi hắn ta, ánh mắt cũng luôn không kiềm được nhìn xuống bên chân mình.

Tuân Lan chợt hỏi: "Anh đang cười gì thế?"

Ánh mắt nhanh chóng rời khỏi mặt đất, Tưởng Nguyên Khải lắc đầu: "Tôi có cười gì đâu..."

"Tôi đã nhìn thấy rồi..." Tuân Lan nhướng mày nói, "Vừa nãy anh đang cười, còn cười rất tự hào. Vì diễn xuất nên tôi đã nghiên cứu về biểu cảm vi mô, nụ cười vừa rồi của anh là cảm giác gì ấy nhỉ, giống như anh đang che giấu một bí mật rất quan trọng, nhưng không ai phát hiện ra, thế nên anh rất tự hào."

Trong ánh mắt hơi thay đổi của Tưởng Nguyên Khải, Tuân Lan đột nhiên nghiêng người lại gần hắn, giọng nói trầm xuống, trở nên dày đặc âm u: "Tưởng Nguyên Khải, có phải anh đã làm chuyện xấu gì mà không ai phát hiện không, cho nên mới đắc ý như vậy?"

Tưởng Nguyên Khải sững sờ, nhìn Tuân Lan chằm chặp.

"Bị tôi nói trúng rồi à?" Tuân Lan nhếch môi cười khẩy, bầu không khí xung quanh dần dần đông cứng lại, "Tưởng Nguyên Khải, rốt cục anh đã làm chuyện xấu gì thế? Phóng hỏa, hay là... giết người?"

Bàn tay Tưởng Nguyên Khải cầm đũa dần dùng sức đến trắng bệch, hắn nặn ra một nụ cười có phần cứng ngắc, đang định bảo Tuân Lan đừng nói nhảm thì Tuân Lan đột nhiên bật cười.

"Hahaha..." Tuân Lan đập bàn hai cái, ôm bụng cười sắp chảy cả nước mắt, "Anh Tưởng, sao trông anh như bị tôi dọa sợ rồi thế?"

"Tuân Lan cậu! Cậu cố ý diễn với tôi ở đây à?" Nụ cười chậm rãi trở lại trên mặt Tưởng Nguyên Khải, trong mắt là lửa giận đang cố gắng đè nén, khiến cho nụ cười của hắn rất không được tự nhiên"Giọng điệu của cậu cũng u ám thật đó."

Tuân Lan cứ như không phát hiện, chớp chớp mắt gật đầu: "Không phải tôi đóng vai phản diện trong bộ phim này sao, trong đó hai ta có vài cảnh diễn đối đầu còn gì. Hầy, trước đây tôi luôn bị người ta nói là bình hoa, anh Tưởng, anh cảm thấy đoạn diễn xuất vừa nãy của tôi có ổn không?"

Tưởng Nguyên Khải tỉnh bơ khẽ thở phào nhẹ nhõm, "Cậu vậy mà tính là bình hoa gì chứ? Diễn rất hay, phải có niềm tin vào kỹ năng diễn của mình."

"Vâng vâng, nhưng vẫn không bằng anh Tưởng, đạo diễn còn khen anh có thiên phú mà." Tuân Lan dùng đũa gắp miếng đồ ăn rồi đổi chủ đề, "Đồ ăn trong căng tin này quả nhiên rất ngon, ngon hơn cơm hộp ăn ở phim trường."

"Đúng..." Tưởng Nguyên Khải và một miếng cơm vào miệng, ăn mà chẳng biết mùi vị gì, nhịp tim tăng tốc bởi đoạn diễn của Tuân Lan vừa rồi vẫn chưa hồi phục. Hắn thỉnh thoảng lén lút liếc nhìn Tuân Lan, thấy lực chú ý của Tuân Lan vẫn luôn đổ dồn vào bữa ăn, thỉnh thoảng bắt gặp ánh mắt của hắn thì cũng cười đến như không có chuyện gì.

Tưởng Nguyên Khải dần yên tâm, mỉm cười với Tuân Lan, nhưng trong lòng lại đang khinh thường mà nghĩ, chuyện bọn họ làm năm đó thần không biết quỷ không hay, trôi qua năm năm, nếu có người phát hiện thì bọn họ đã gặp rắc rối lâu rồi. Tuân Lan người không đến từ thành phố này thì càng không thể biết được gì cả.

Ăn cơm xong, Tuân Lan và Tưởng Nguyên Khải đi ra khỏi trường học, Dung Tư Tư đã sớm rời đi, Tuân Lan nói còn muốn đi quanh đây tiếp, hỏi Tưởng Nguyên Khải có đi không. Vì chuyện ở nhà ăn nên Tưởng Nguyên Khải không muốn ở lại với Tuân Lan nữa, bèn từ chối nói mệt muốn về khách sạn nghỉ ngơi, hai người tách ra ở cổng trường, Thôi Dung Dung rời đi cùng Tưởng Nguyên Khải.

Tuân Lan lại đi dạo bên ngoài một lúc, sau đó đi vào một quán cà phê, ngồi trong góc cho đến khi trời gần tối rồi mới báo một địa chỉ cho Tiểu Chu, bảo y lái xe qua đó.

Xe dừng lại ở lối vào một con phố nào đó, Tuân Lan xuống xe, dặn dò Tiểu Chu và hai vệ sĩ ở lại trong xe, cậu mặc áo hoodie đội nón và đeo khẩu trang xong, một mình băng qua vài con phố rồi đi vào cửa một khu chung cư cũ.

Thôi Dung Dung đã đợi sẵn ở đó.

Sau cuộc trò chuyện tối hôm đó, sau khi biết trường cấp ba Cẩm Hoa là một trong những địa điểm lấy cảnh phim, Tuân Lan hỏi Thôi Dung Dung nhà cô ở đâu. Sau đó, hai người thống nhất là Tuân Lan sẽ tìm cơ hội đến nhà Thôi Dung Dung thăm một chút khi đến điểm trường cấp ba Cẩm Hoa.

Nơi này là căn cứ của nhà Tưởng Nguyên Khải, Tuân Lan muốn bảo đảm việc mình đến nhà Thôi Dung Dung sẽ không bị Tưởng Nguyên Khải biết được, cho nên buổi chiều cậu loanh quanh ở bên ngoài, Thôi Dung Dung đi theo Tưởng Nguyên Khải, hễ khi bên Tưởng Nguyên Khải phát hiện ra có điều khác thường thì Thôi Dung Dung sẽ đến thông báo cho Tuân Lan.

Bây giờ Thôi Dung Dung xuất hiện ở đây đã chứng tỏ bên phía Tưởng Nguyên Khải vẫn không biết gì cả.

Mấy năm nay Thôi Dung Dung chạy theo Tưởng Nguyên Khải và Dung Tư Tư đi khắp nơi, thỉnh thoảng sẽ quay về thăm nhà.

Năm đó sau khi cô mất tích, đôi mắt của cha mẹ cô suýt chút nữa là mù vì khóc, họ thường xuyên chạy đến đồn cảnh sát, cũng có một vài chú cảnh sát đã không từ bỏ vụ án. Nhưng do một số yếu tố con người nên vụ việc vẫn trì trệ và chưa có tiến triển.

Thôi Dung Dung là con gái duy nhất trong gia đình, sự mất tích của cô đã mang lại tổn thương to lớn cho cha mẹ cô, dẫu hai năm trước họ sinh một cô em gái cho Thôi Dung Dung, cảm xúc đã được xoa dịu rất nhiều, nhưng chuyện con gái yêu mất tích vẫn là một nỗi đau không thể diễn tả trong lòng họ.

Vào lúc này, một số cư dân trong khu chung cư đã ăn tối xong và xuống lầu dắt chó đi dạo, Tuân Lan xách theo một túi trái cây mua ở cửa hàng nhỏ trước cửa, gõ cửa nhà Thôi Dung Dung.

Một lúc sau, cánh cửa mở ra từ bên trong. Người đàn ông trung niên hai bên thái dương điểm hoa râm đứng sau cửa chống trộm, cảnh giác nhìn Tuân Lan: "Cậu tìm ai?"

Tuân Lan đặt trái cây bên cạnh cửa, nói: "Thưa chú, cháu là bạn học cấp hai của Thôi Dung Dung ạ."

Nghe được tên con gái, ba Thôi vẻ mặt đau xót: "Dung Dung, Dung Dung nhà tôi, mất tích rồi, cậu không biết sao?"



Tuân Lan áy náy nói: "Trước đây cháu không biết, do nghe người ta nhắc đến, không tin được đó là sự thật mới đến... rất xin lỗi chú."

Ba Thôi xua tay, cũng không muốn nhắc thêm đến chuyện đau lòng này, hỏi Tuân Lan: "Vậy cậu còn có chuyện gì nữa không?"

"Không có ạ..." Tuân Lan nói, "Chú, lại xin lỗi chú lần nữa, cháu đi đây, lát nữa ngài mang trái cây ở cửa vào nhé."

Nói xong, Tuân Lan xoay người rời đi. Thôi Dung Dung không đi cùng cậu, cô muốn ở lại đây cả đêm.

Đi ra khỏi khu chung cư, quay trở lại xe, Tuân Lan mới thở ra một hơi nặng nề.

Cậu xoa xoa trán, nhìn sang bên cạnh chỗ anh trai vệ sĩ đang ngồi. Trước đây nơi này là chỗ Kỳ Niên thường ngồi.

Có đôi khi họ nói chuyện với nhau rất ít, nhưng khi đó cậu luôn cảm thấy những chuyện như Thôi Dung Dung này là bí mật mà chỉ cậu và Kỳ Niên mới biết được, bất kể cậu làm gì hay xảy ra chuyện gì, Kỳ Niên đều cùng chia sẻ với cậu.

Bây giờ Kỳ Niên không ở đây, những vấn đề này cũng chỉ có mình cậu giải quyết. Điều này làm cho Tuân Lan vốn độc lai độc vãng đã lâu lại cảm thấy có chút không quen.

Xoay điện thoại hai lần trong tay, Tuân Lan tìm thấy khung WeChat Kỳ Niên, gửi qua một tin nhắn: [ Tiểu Hoa chịu để anh sờ không? ]

Qua hơn mười giây, Kỳ Niên đã rep về lại một video.

Trong video, đoạn cổ tay gầy gò của Kỳ Niên lộ ra, ngón tay khớp xương rõ ràng rơi xuống đầu Tiểu Hoa và nhẹ nhàng vuốt ve. Tiểu Hoa bị anh sờ sờ hai lần rồi nó tránh ra, xong quay lại dụi ngón tay Kỳ Niên, bị Kỳ Niên sờ sờ hai lần lại tránh, cứ thế lặp lại.

Tin nhắn từ Kỳ Niên được gửi đến sau đó: [ Nó vậy là chịu hay không chịu? ]

Tuân Lan nhếch môi: [ Tâm tư của mèo con khá khó đoán. ]

Kỳ Niên: [ Cậu có muốn videocall với nó không? ]

Kể từ khi Kỳ Niên trở lại cơ thể, Tuân Lan không còn phải giúp Kỳ Niên xử lý công việc nữa, cũng hơn mười ngày Tuân Lan không để Tiểu Hoa nhìn thấy mình qua videocall với Lưu Phi. Lúc này vẫn còn đang trên xe, ngồi kế bên là anh trai vệ sĩ, thật ra không thích hợp gọi video, nhưng Tuân Lan chỉ suy nghĩ hai giây rồi trả lời: [ Được, chờ tôi chút. ]

Hỏi Tiểu Chu lấy tai nghe, Tuân Lan cắm vào rồi sau đó gọi video cho Kỳ Niên.

Vừa đeo tai nghe lên, cuộc gọi đã được kết nối, gương mặt lạnh lùng tuấn tú của Kỳ Niên xuất hiện trong màn hình.

Sếp Lan cuối cùng cũng hiểu cảm giác bị choáng ngợp bởi sắp đẹp, tim đập thình thịch theo là như nào.

Trước đây sớm chiều ở chung với Kỳ Niên trái lại không có cảm giác này, chẳng lẽ do khoảng cách đó tạo ra cái đẹp?

"Chờ một lát..." Kỳ Niên nói, anh đưa màn hình điện thoại cho Tiểu Hoa đang ngồi xổm bên chân mình, "Bé Hoa, Lan Lan ở đây này."

Khuôn mặt mèo béo của Tiểu Hoa lọt vào ống kính, Tuân Lan gọi nó một tiếng.

Tiểu Hoa vừa nghe thấy giọng nói của Tuân Lan thì lập tức kêu meo meo đáp lại.

Điện thoại bị Kỳ Niên lấy lại, bối cảnh phía sau là giường, Kỳ Niên đang ngồi trên giường. Chỉ một lúc sau, Tiểu Hoa nhảy lên giường của Kỳ Niên, tự nhiên bò vào vòng tay Kỳ Niên ngồi xổm, vì vậy một người một mèo cùng nhau xuất hiện trong màn hình.

Tâm trạng Tuân Lan dần dần thả lỏng, khóe mắt nhuốm ý cười, chọc Tiểu Hoa một hồi, hỏi thăm tình trạng thân thể của Kỳ Niên.

Tiểu Chu đang lái xe và hai vệ sĩ thỉnh thoảng nghe thấy tiếng cười của Tuân Lan, đều lén lút liếc nhìn Tuân Lan một cái.

Đặc biệt là hai vệ sĩ mới tới, họ không nhìn thấy giao diện điện thoại của Tuân Lan, cũng không nghe thấy âm thanh, càng không biết Tuân Lan đang trò chuyện với ai. Tuân Lan ở trước mặt bọn họ, rất nhiều lúc cũng không thoải mái như vậy, mặc dù khi nói chuyện với bọn họ cũng vẫn luôn khách sáo lịch sự, nhưng sẽ không không có cảm giác xa cách như lúc này.

Hai vệ sĩ cho rằng Tuân Lan đang trò chuyện với bạn gái.

Nếu Tiểu Chu biết bọn họ đang nghĩ gì, nhất định sẽ xùy một tiếng sâu xa.

Rõ ràng là bạn trai.

Cảnh ở trường cấp ba Cẩm Hoa đã chính thức bắt đầu quay vào ngày hôm sau.



Tại khách sạn mà cô đến vào tối hôm trước, Tuân Lan vừa bước ra khỏi thang máy sau giờ làm ngày hôm đó, đột nhiên nghe thấy tiếng khóc loáng thoáng truyền đến từ cầu thang an toàn bên cạnh.

Âm thanh đó nén xuống cực kì thấp, nhưng vì quá day dứt nên vẫn lộ ra đôi chút.

Chẳng lẽ lại gặp quỷ à?

Tuân Lan nghĩ như vậy, trái lại còn can đảm đi qua nhìn, sau đó cậu liền nhìn thấy Hứa Lộ ngồi xổm sau cửa cầu thang, bả vai run rẩy, tiếng khóc phát ra từ cô.

Bước chân của Tuân Lan thả rất nhẹ nên Hứa Lộ không nghe thấy. Tuân Lan lên tiếng gọi cô, ngược lại doạ cô giật mình, hoảng hốt ngước lên đôi mắt sưng đỏ, trên mặt đầy nước mắt.

Tuân Lan đưa tờ khăn giấy cho cô.

Hứa Lộ nhìn cậu vài giây, giơ tay nhận lấy, tiếng nói xen lẫn giọng mũi: "Cảm ơn..."

Tuân Lan nói: "Chị Hứa Lộ, nếu chị gặp khó khăn gì thì có thể nói với tôi, có lẽ tôi giúp được chị."

Hứa Lộ không nói gì, hiển nhiên không muốn dễ dàng nhờ người khác giúp đỡ, đặc biệt là nam giới.

Cũng có thể là bây giờ cô đã không cần ai đến giúp mình, vì vậy càng không ôm hy vọng gì đối với Tuân Lan, người mà cô không hề thân quen.

Tuân Lan biết Hứa Lộ rất cảnh giác với đàn ông, sau khi đưa cho cô nửa gói khăn giấy còn lại thì rời khỏi đó, không quấy rầy Hứa Lộ tiếp tục chữa lành vết thương.

Khi bước vào hành lang khách sạn, một tiếng đinh truyền đến từ chiếc thang máy khác, Dung Tư Tư bước ra từ bên trong, khi nhìn thấy Tuân Lan thì sắc mặt trở nên lạnh lùng.

Cô gái này vẫn còn ghi mối thù bị Tuân Lan chế giễu ngày đó, hôm nay khi nhìn thấy Tuân Lan trên phim trường cũng luôn thờ ơ, biểu cảm trên mặt thể hiện rất rõ ràng, có lẽ cho rằng như thế Tuân Lan sẽ chịu thua mà đến nói vài lời nhẹ nhàng? Thật ra Tuân Lan cảm thấy như vậy vừa hay, cậu không thích sự nhiệt tình khó hiểu của bất kì người không thân nào.

Nhưng trừ khi là người nào đó thật sự khiến cậu chán ghét, nếu không Tuân Lan vẫn sẽ cho đủ mặt mũi cơ bản, cho nên Tuân Lan vẫn gật đầu với Dung Tư Tư.

Lần này trong đoàn phim có Hứa Lộ, tâm tư của Dung Tư Tư đều đổ dồn vào Hứa Lộ, mặc dù có bất mãn với Tuân Lan, nhưng dường như cũng không định tìm cậu gây rối. Trong một năm qua, số lần Tuân Lan bị gây rắc rối thật sự không ít, lần này thế mà khiến Tuân Lan nảy sinh cảm giác tránh được một kiếp.

Nhưng có đôi khi mọi chuyện chưa chắc như mình nghĩ, Tuân Lan nghĩ rằng Dung Tư Tư không định gây rắc rối cho cậu, điều đó chỉ có nghĩa là thời cơ vẫn chưa đến mà thôi.

Lần này không phải cậu được ai thông báo, mà là buổi tối khi nằm trên giường lướt Weibo, lướt lướt một hồi, đột nhiên lướt ngay đến một bài viết về cậu vừa mới đăng bởi một account marketing nào đó.

[ Entertainment Big Bang: Chủ blog nhận được một tin, bộ phim suy luận hồi hộp trong nước hiện đang bắt đầu quay, Tuân Lan đóng vai BOSS lớn trong phim bị nghi ngờ là có tình cảm với nữ diễn viên Hứa Lộ cùng đoàn phim, nhiều lần chủ động quan tâm săn sóc đến Hứa Lộ không được khỏe, năng lượng bạn trai tràn đầy... ]

Ngoài ra còn có một vài bức ảnh của Tuân Lan và Hứa Lộ, Tuân Lan xem qua: Một tấm là đêm đi ăn sau khi kết thúc buổi thảo luận kịch bản, cậu xong việc ra khỏi toilet gặp phải Hứa Lộ, Hứa Lộ khó chịu đến mức ngồi xổm trên đất và cậu đi đến hỏi thăm; một tấm là GIF Hứa Lộ không đứng vững nên cậu đi đỡ; một tấm là GIF cậu đưa cho Hứa Lộ một tờ khăn giấy chỉ ngay một tiếng trước.

Chưa kể, người chụp ảnh lén có chút kỹ thuật, đặc biệt là một tấm cuối cùng. Cậu hơi cúi người, Hứa Lộ với đôi mắt đỏ hoe ngửa đầu nhìn cậu, sau đó duỗi tay ra với cậu, cộng thêm ánh sáng lọt ra từ bên cạnh càng tô đậm bầu không khí. Ai không biết rõ nhìn thấy sẽ cảm thấy có chút mờ ám.

Tuân Lan, một minh tinh dựa vào tin tức xã hội lên hotsearch miễn phí hằng ngày; Hứa Lộ, một tiểu tam mới bị cả mạng mắng cách đây không lâu và bị nghi là có nhân phẩm suy đồi. Cả hai cùng xuất hiện trong bài blog của account marketing, trực tiếp thu ý sự chú ý của cả mạng.

[ Sao Tuân Lan và Hứa Lộ có dính líu vậy? ]

[ Sao đi đâu cũng thấy người phụ nữ Hứa Lộ này thế! ]

[ Thêm một Văn Tử Hân nữa! ]

[ Người trước đã lật xe, còn đến nữa à? ]

[ Aaaaaaa Hứa Lộ buông cục cưng Lan nhà tôi ra! ]

[ Đệt, là cảm thấy khoảng thời gian trước bản thân bị chửi chưa đủ tệ đúng không. ]

[ Người phụ nữ này có thể yên phận chút không, bộ cảm thấy nổi tiếng bằng scandal cũng là nổi, cho nên thích tạo cp thế nào là tạo đúng không? ]

Bình luận và share đều tăng vọt, rất rất ít người mắng Tuân Lan, giọng điệu nghi vấn cũng không nặng. Hứa Lộ thì khác, cô và Tuân Lan xuất hiện trên Weibo, là hai ví dụ cực đoan, một bên tích cực, một bên tiêu cực, tất cả những bình luận chất vấn thoá mạ đều đổ hết về phía cô.

Cũng có rất nhiều người vốn đã căm thù với phụ nữ đang quấy phá.



Theo bài tin này, những lịch sử đen đó của Hứa Lộ lại bị lấy ra phổ cập cho ngoại giới một lần, vì thế Hứa Lộ này lại trông có vẻ đáng ghét hơn một chút.

Nếu Tuân Lan nhìn thấy kịp thời thì sẽ không định để nó tiếp tục lên men, cậu dùng acc chính đăng lên một bài Weibo.

[ Tuân Lan: Gì đây, nhìn tranh kể chuyện? ]

Tuân Lan rất hiếm khi đăng Weibo ngoài công việc, nhưng mỗi lần đăng lên đều chứa đầy ý chính diện cương trực. Ngay cả những người chưa từng tiếp xúc với Tuân Lan cũng sẽ có cảm giác cậu là kiểu có tính cách rất cứng, vả lại nói cái gì chính là cái đó.

[ Nhìn tranh kể chuyện, ý là anh không có nảy sinh tình cảm với Hứa Lộ hay Hứa Lộ không dụ dỗ anh? ]

[ Mọi người ngẫm lại khoảng thời gian tai họa bé cưng Lan bị đặt điều nói xấu trước kia đi. ]

[ Nói thật, tôi không thể ghét Hứa Lộ nổi, tôi umê nhan sắc của cô ấy quá. ]

[ Mỹ nhân chính là mỹ nhân, khi khóc nhìn thấy thương ghê á, cho dù Lan Lan có thực sự động lòng tôi cũng cảm thấy quá bình thường. ]

[ Tôi cảm thấy ác ý của nhiều cư dân mạng đối với Hứa Lộ thực sự quá lớn luôn. ]

Tuân Lan vừa tỏ lập trường, những bình luận sôi sục chợt ngưng lại. Ngoại trừ một số cư dân mạng tính cách cực đoan tiếp tục mắng chửi dưới Weibo của Hứa Lộ với mục đích trút giận thì hầu hết đều đã bình tĩnh lại và chọn cách hóng drama một cách trung lập.

Cũng bởi vì chiêu ấy của Tuân Lan, bài bôi nhọ này rõ ràng là nhằm vào Hứa Lộ đã lắng xuống trước khi kịp gây ra sóng gió gì.

Tuân Lan vừa đăng Weibo là Kỳ Niên đã nhận được thông báo từ mục theo dõi đặc biệt. Anh gửi tin nhắn đến: [ Lại dùng làm súng à? ]

Không hẳn!

Tuân Lan ấm ức trả lời tin nhắn của Kỳ Niên.

Đoán chuyện lần này, trong lòng Tuân Lan trực tiếp khẳng định những người làm việc này - Dung Tư Tư và Tưởng Nguyên Khải.

Trong giới giải trí này, cũng không ai có thể có ác ý to lớn với Hứa Lộ hơn hai người họ. Phần lớn những bài phốt Hứa Lộ đều do Dung Tư Tư bịa ra, giống như chuyện lần này, Dung Tư Tư cũng làm rất chi là quen tay.

Chỉ cần bí mật chụp một vài bức ảnh Hứa Lộ có tiếp xúc gần gũi với nam giới đưa chúng lên mạng, rồi bịa đại ra vài điều, dưới tiền đề Hứa Lộ đã có rất nhiều "lịch sử đen", hầu như sẽ không có ai nghi ngờ sự thật của những việc này, cho dù cuối cùng được làm sáng tỏ, những người đã nhận định nó là sự thật cũng sẽ không tin.

Nếu tối nay không có bài Weibo này của Tuân Lan, cho dù ngày mai Tuân Lan có lại đứng ra để làm rõ lần nữa thì cuối cùng chuyện này cũng chắc chắn sẽ trở thành một lịch sử đen mới, ghim trên người Hứa Lộ.

Ngày hôm sau đến phim trường, Hứa Lộ đến sau Tuân Lan một chút, đôi mắt vì khóc tối qua đã hơi sưng. Vẻ mặt của cô trông vẫn khá bình tĩnh, khi thỉnh thoảng đối diện với Tuân Lan thì cũng không có cảm xúc khác thường nào.

Tuân Lan đoán rằng Hứa Lộ có lẽ không biết chuyện xảy ra trên Weibo tối qua.

Đúng là Hứa Lộ cũng không biết thật, cho đến khi Tưởng Nguyên Khải đi qua tìm cô.

Tuân Lan biết, chỉ cần Hứa Lộ ở phim trường, Tưởng Nguyên Khải sẽ luôn tìm cơ hội đi tiếp cận Hứa Lộ, cho nên mỗi khi nghỉ ngơi, cậu cũng sẽ không cách ở quá xa Hứa Lộ, để đảm bảo có thể nghe thấy Hứa Lộ nói chuyện với ai.

Ngay khi Tưởng Nguyên Khải đến phim trường thì đã đi tìm người khắp nơi, sau khi nhìn thấy Hứa Lộ, hắn ta liền đi qua.

"Hứa Lộ, cô không sao chứ?" Tưởng Nguyên Khải nhìn Hứa Lộ với vẻ quan tâm.

Hứa Lộ lắc đầu có phần ngơ ngác, không hiểu tại sao Tưởng Nguyên Khải lại hỏi thế.

Tưởng Nguyên Khải kéo ghế ngồi xuống bên cạnh Hứa Lộ, khoảng cách hơi gần, điều này làm Hứa Lộ cảm thấy có chút không thoải mái, cô nhấc ghế lên dịch sang bên cạnh.

Tưởng Nguyên Khải dường như không để ý thấy, nói có chút tức giận: "Mấy paparazzi showbiz này chỉ biết viết bậy bạ, khi ở trong đoàn phim rõ ràng cô không có tiếp xúc gì với Tuân Lan, vậy mà cũng viết tào lao cho được, thật sự quá đáng mà. Cô đừng quan tâm tới những người mắng cô trên mạng."

Nghĩ đến những lời mắng chửi khó nghe kia, sắc mặt Hứa Lộ tái nhợt, cô khó hiểu nói: "Tôi với Tuân Lan làm sao vậy?"

Cùng lúc đó, Dung Tư Tư cũng chủ động ngồi xuống bên cạnh Tuân Lan rồi nói: "Tuân Lan, tôi đã nói trước với cậu rồi, loại người như Hứa Lộ này chỉ thích tạo sự chú ý thôi, trước đó bảo cậu tránh xa cô ta chút, cậu còn nói giúp cô ta, bây giờ sáng mắt chưa."

Tuân Lan liếc mắt nhìn qua.

Ở đây diễn với cậu, không trao cho cô một giải thưởng Ảnh hậu thì giới giải trí này cũng thật có lỗi với cô quá.
Những Năm Tháng Tôi Nhảy Qua Nhảy Lại Ở Hai Giới Âm Dương
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá:
Truyện Những Năm Tháng Tôi Nhảy Qua Nhảy Lại Ở Hai Giới Âm Dương Truyện Những Năm Tháng Tôi Nhảy Qua Nhảy Lại Ở Hai Giới Âm Dương Story Chương 55
10.0/10 từ 33 lượt.
loading...