Những Năm Tháng Tôi Nhảy Qua Nhảy Lại Ở Hai Giới Âm Dương
Chương 15
167@-Sự tương tác giữa Tuân Lan và weibo chính thức của W.M vừa xuất hiện, sự ảnh hưởng từ những lời chế giễu do bài viết lan truyền gây ra đối với Tuân Lan trở nên rất nhỏ.
Chờ một số người nghe nói là nhân viên nội bộ đứng ra tiết lộ, nói Tuân Lan và W.M hợp tác không phải là xem show diễn thời trang, mà là được mời đi catwalk, còn là ngay mở màn, một chút ảnh hưởng còn lại này cũng sẽ rất nhanh tiêu tan.
Tuân Lan ở công ty đến chiều, chốt xong một kịch bản phim truyền hình và hai đại ngôn thì đi về.
Thật trùng hợp làm sao, buổi sáng lúc Tuân Lan đến công ty thì gặp Lâm Minh Hi ở cửa, lúc này rời đi, lại gặp Lâm Minh Hi trở về công ty.
Lâm Minh Hi bước đi vội vàng nhìn thấy Tuân Lan đi ra khỏi cửa lớn thì đi chậm lại một chút, trên mặt vẫn mang nụ cười, “Tuân Lan, phải đi rồi à?”
“Vâng.” Tuân Lan gật đầu.
Tuy rằng Lâm Minh Hi làm đủ vẻ thân thiết hòa ái, nhưng Tuân Lan cảm giác ác ý của Lâm Minh Hi đối với cậu hình như lại tăng một chút.
Có vẻ Lâm Minh Hi đang vội vàng đi làm chuyện gì đó, Tuân Lan không để ý, cùng Kỳ Niên ngồi xe rời đi.
Tuân Lan rời công ty cũng không biết rằng Lâm Minh Hi đi thang máy lên thẳng đến văn phòng Lôi Tuấn làm việc, không gõ cửa đã đi vào, mở miệng đã hỏi: “Anh Lôi, show diễn thời trang của W.M nửa tháng sau mời Tuân Lan đi mở màn ạ?”
Lôi Tuấn bị quấy rầy công việc, nhăn mày, nói: “Đúng vậy.”
Lâm Minh Hi cười cười, nói: “Tuân Lan… anh Lôi, sao W.M lại mời Tuân Lan vậy?”
Giọng điệu của hắn ta nhìn như uyển chuyển, nhưng ý để lộ ra lại rất rõ ràng: Show diễn của W.M, Tuân Lan còn chưa đủ tư cách đặt chân.
Giới giải trí chính là một nơi nhìn độ nổi tiếng, tư lịch thường đều bị gạt sang một bên. Lâm Minh Hi cảm thấy, bàn về hai phương diện này, hắn ta đều xếp trước Tuân Lan. Mục đích hắn ta tới đây rất rõ ràng, chính là đến cướp phần mở màn của W.M của Tuân Lan nửa tháng sau.
Lôi Tuấn đương nhiên không đồng ý, hắn nhìn kỹ Lâm Minh Hi, “Minh Hi, nếu cậu biết chuyện hợp tác này, tự nhiên cũng biết những lời lẽ trên mạng nhằm vào Tuân Lan sáng nay, hiện tại Tuân Lan đang dựa vào cái hợp tác này để xóa bỏ ảnh hưởng lần này tạo thành, xoay chuyển hình tượng bị ác ý bóp méo.”
Lâm Minh Hi trong lòng không quan tâm chuyện này, trên mặt lại mang theo một chút năn nỉ nói: “Anh Lôi, tài nguyên thời trang của em vẫn mãi không tăng lên được, lần này đi catwalk cho W.M có lẽ chính là một cơ hội. Anh Lôi, anh giúp em đi, em rất cần lần hợp tác này.”
Lôi Tuấn kiên quyết từ chối nói: “Không được, Minh Hi.”
Diện mạo của Lâm Minh Hi không kém, ánh mắt phong lưu đa tình hấp dẫn không biết bao nhiêu ánh mắt của các cô gái trẻ, nhưng có lẽ là bị tính tình bất cần ảnh hưởng, trên người hắn ta cũng luôn tràn ngập một khí chất ngả ngớn làm sao cũng không che được. Do đó, không chỉ con đường diễn xuất của hắn bị hạn chế, mà còn rất khó để tìm được thương hiệu phù hợp trong mảng đại ngôn. Mấy năm nay giống như hắn đã chạm đến giới hạn sự nghiệp của mình trong giới giải trí, có cố gắng thế nào cũng vẫn mãi dậm chân tại chỗ.
Lâm Minh Hi là nghệ sĩ dưới tay mình, đương nhiên Lôi Tuấn cũng muốn con đường sự nghiệp trong giới giải trí của hắn càng đi càng rộng. Nếu hợp tác với W.M là công ty giành được, không cần chờ Lâm Minh Hi mở miệng, tự Lôi Tuấn sẽ đi tranh cho hắn, nhưng điều này không có nghĩa là anh nguyện ý hy sinh tài nguyên của một nghệ sĩ khác để thành toàn cho hắn ta.
“Tại sao không được?” Lâm Minh Hi rất khó hiểu, “Tuân Lan vừa mới ký hợp đồng, anh đã lấy tài nguyên của tôi đi nâng đỡ cậu ta, tôi dùng của cậu ta thì sao lại không được!”
Lôi Tuấn kinh ngạc nhìn hắn ta, có phần tức giận: “Chuyện đó làm sao mà giống nhau được!”
Tử Quang Entertainment luôn có truyền thống tiền bối dẫn dắt hậu bối. Tài nguyên ban đầu của Lâm Minh Hi khi debut năm đó, ngoại trừ công ty cho, chính là nhận được từ trên tay tiền bối. Lâm Minh Hi được tài nguyên của tiền bối cung cấp hỗ trợ, Tuân Lan nhận tài nguyên từ trong tay hắn, tất cả đều hợp thủ tục.
Hơn nữa những tài nguyên Tuân Lan lấy đi, đều là trên cơ sở không ảnh hưởng đến Lâm Minh Hi, có thể nói Tuân Lan là nhặt được từ kẽ ngón tay hắn rơi xuống, đây cùng yêu cầu trực tiếp cướp show catwalk của Tuân Lan mà Lâm Minh Hi đưa lúc này căn bản không phải cùng một khái niệm.
Lâm Minh Hi thấy thái độ của Lôi Tuấn kiên quyết, không có đường thương lượng, tươi cười trên mặt chậm rãi biến mất, “Anh Lôi, thật sự không thể cho em sao?”
“Không thể.” Lôi Tuấn nghiêm mặt nói, “Đi catwalk là W.M chỉ định mời Tuân Lan, tôi cũng không cho được.”
Lâm Minh Hi cũng không nói gì nữa, xoay người rời khỏi văn phòng của Lôi Tuấn, chỉ là lúc đóng cửa dùng lực rất lớn, phát ra một tiếng “rầm” lớn, thay Lâm Minh Hi trút nỗi bất mãn của hắn.
Lôi Tuấn cũng rất không vui, hắn nặng nề tựa người ra sau, đau đầu xoa xoa thái dương.
Một trong các đương sự của vụ việc này là Tuân Lan, lúc này còn đang trên xe về nhà.
Bởi vì có tài xế lái xe, Tuân Lan bèn dùng điện thoại gõ chữ trao đổi với Kỳ Niên.
Tuân Lan: [ Buổi tối tôi dọn dẹp phòng khách một chút, hai ta bắt đầu học nhé? ]
Kỳ Niên không có dị nghị.
Khi hai người tới dưới lầu chung cư, Tuân Lan nhận được điện thoại của công ty chuyển phát nhanh, giường đặt mua tối hôm qua đã đến. Vừa cúp thì điện thoại lại vang lên, vẫn là điện thoại chuyển phát nhanh, chăn ga trải giường cậu mua ở cùng một cửa hàng may cũng đến.
Nửa tiếng sau, Tuân Lan ngồi xổm trong phòng khách hưởng thụ niềm vui khui hàng chuyển phát nhanh, trong thư phòng nhỏ có một anh thợ lắp đặt đang lắp ráp giường cho Kỳ Niên.
Kỳ Niên ngồi bên sofa xem Tuân Lan mở hàng chuyển phát nhanh, anh không hiểu vì sao Tuân Lan lại có vẻ vui vẻ như vậy khi khui hàng chuyển phát nhanh, cứ giống như đồ vật bên trong không phải do chính tay cậu chọn mua tối qua mà là bỗng nhiên được người khác tặng cho.
Tuân Lan nhìn ra sự hoang mang của anh, chỉ vào cái thùng chuyển phát nhanh trước người còn chưa kịp mở ra, hỏi Kỳ Niên: “Anh đoán xem, trong này chứa cái gì?”
Kỳ Niên nhìn lướt qua bên cạnh cậu, Tuân Lan nhận tổng cộng ba cái thùng, đã mở hai cái, đây là cái cuối cùng. Mà hai cái đã mở ra, lần lượt là chăn, ruột gối, cái cuối cùng còn lại, chỉ có thể là chăn, ga trải giường cùng với vỏ gối đặt cùng nhau.
Kỳ Niên nói từng cái một.
Tuân Lan mở thùng ra, sau đó vỗ tay khe khẽ, “Đoán đúng rồi, anh thật thông minh.”
Kỳ Niên: “…”
Bộ trông anh giống bị thiểu năng lắm hay gì?
Tuân Lan cười khẽ hai tiếng, “Uầy, không trêu anh nữa.”
Chỉ là cậu cảm thấy có lẽ Kỳ Niên cần chút nhân khí, tiếp xúc với Kỳ Niên không lâu, nhưng Tuân Lan phát hiện Kỳ Niên quá trầm tĩnh, nếu như cậu không nói lời nào thì Kỳ Niên có thể một mình không nhúc nhích ngồi ở một chỗ hơn nửa ngày.
Một lát sau, anh thợ trong thư phòng nhỏ đi ra, nói rằng giường đã được lắp đặt xong.
Tuân Lan nói một tiếng cảm ơn, đưa cho đối phương một chai nước giải khát, đưa hắn đến cửa rồi trở về thu dọn phòng khách với thư phòng nhỏ, sau đó nhét ga trải giường vào trong máy giặt để giặt và sấy khô.
Gần chạng vạng tối, Tuân Lan trải xong giường cho Kỳ Niên, cậu vỗ vỗ chăn, nói với Kỳ Niên: “Xong rồi, từ tối nay anh sẽ ngủ ở đây.”
Một ít đồ đạc trong thư phòng nhỏ đã được chuyển ra ngoài, hiện tại chất đống ở trong phòng khách, Tuân Lan bận rộn tới lui hơn một tiếng đồng hồ, giống như một chú hamster, chuyển chỗ này, dời chỗ kia, cuối cùng cũng sắp xếp gọn gàng nguyên căn hộ.
Giải quyết xong bữa tối, Tuân Lan đem mấy quyển sách hướng dẫn về diễn xuất trong phòng ngủ của nguyên chủ chuyển đến bàn trà phòng khách, hỏi Kỳ Niên: “Chúng ta bắt đầu từ đâu?”
Kỳ Niên còn đang xem TV, chiếu trên TV là bộ phim truyền hình mà Tuân Lan chỉ xuất hiện năm lần kia. Trong phim, ngoại hình của Tuân Lan quả thực rất tốt, nhưng kỹ năng diễn xuất có thể diễn tả bằng một từ — nát.
Tuân Lan cũng đã xem qua, đúng là có hơi thảm không đành lòng nhìn.
Nguyên chủ không có chuyên môn chính quy, chuyên ngành đại học cũng chẳng có một tí dính dáng với showbiz, bởi vì cần dùng tiền gấp nên dựa vào một khuôn mặt đã liều lĩnh tiến vào cái giới này. Trước đây công ty cũng đã sắp xếp cho cậu ta một khóa học diễn xuất, nhưng bởi vì cậu ta phải chăm sóc bà ngoại, vẫn luôn học đứt quãng. Sau đó cậu ta bắt đầu chán ghét cái giới này, cảm xúc không tốt, đi học cũng không tập trung, giáo viên liền ngưng khóa học của cậu ta, những quyển sách này cũng đã lâu không lật qua.
Hôm nay Lôi Tuấn nhắc lại, Tuân Lan đồng ý sẽ tiếp tục đi học, nhưng được ảnh đế cầm tay chỉ dạy, chỉ có thể gặp không thể cầu.
Kỳ Niên bảo Tuân Lan đem gương toàn thân đặt ở góc phòng khách chuyển đến bên bàn trà, nhìn lướt qua những quyển sách kia, nói: “Chúng ta bắt đầu từ việc bắt chước trước.”
Buổi chiều khi Tuân Lan bàn xong kịch bản với Lôi Tuấn ở công ty, Kỳ Niên đi theo bên Tuân Lan đã lược kịch bản qua một lần. Tuân Lan nhận là một bộ phim truyền hình hiện đại, đóng vai nam chính, có một số cảnh khóc khá quan trọng.
Cho nên Kỳ Niên để Tuân Lan bắt đầu từ việc bắt chước cảnh khóc của người khác.
Anh hỏi Tuân Lan có thích diễn viên nào hay không, Tuân Lan lắc đầu nói không có, Kỳ Niên bèn giúp Tuân Lan chọn một bộ phim hài.
Cốt lõi của hài kịch là bi kịch, bộ phim hài mà Kỳ Niên chọn này cũng dùng những cảnh quay ngớ ngẩn hài hước để diễn giải bi. Bên trong không có nhiều cảnh khóc lắm, nhưng lại có đủ loại đau lòng buồn khổ.
Sau đó hai người bắt đầu xem phim, trong lúc xem, thỉnh thoảng Kỳ Niên sẽ bảo Tuân Lan quay đầu nhìn chính mình trong gương, bảo cậu nhớ kỹ biểu cảm của mình khi đối mặt với những phân cảnh khác nhau, chúng phản ánh rõ khi Tuân Lan gặp những cảnh ấy sẽ xuất hiện cảm xúc như thế nào.
Là một diễn viên, đến lúc đó phải nên làm thế nào để kiểm soát nét mặt và phối hợp với ngôn ngữ cơ thể để diễn giải sâu sắc hơn nội tâm của nhân vật.
Trong suốt quá trình Tuân Lan đều nghiêm túc lắng nghe, thỉnh thoảng trong lúc Kỳ Niên giảng giải có đôi khi sẽ nói ra đánh giá, một khi đề cập đến nghiệp diễn mình lành nhất, nhìn Kỳ Niên càng sinh động hơn rất nhiều.
Bởi vì phải vừa xem vừa nói, nên họ mất gần ba giờ mới xem xong bộ phim này.
Đã hơn 10 giờ rồi, đến lúc đi ngủ.
Tuân Lan vươn vai, gân cốt đều được thư giãn thoải mái. Cậu hỏi Kỳ Niên: “Anh có muốn xem gì thêm không?”
“Không xem nữa.” Kỳ Niên nói.
Tuân Lan tắt TV, chuyển gương về vị trí cũ, “Vậy tôi đi tắm đây, cửa thư phòng nhỏ tôi đã mở cho anh rồi, anh mệt thì cứ đi nghỉ đi.”
Tuy rằng mấy ngày nay Kỳ Niên không ăn không uống, thân thể hình như cũng không có cảm giác gì, nhưng cơ thể không mệt mỏi, song trên tinh thần vẫn có chút kiệt sức, sẽ mệt mỏi.
Kỳ Niên ừ một tiếng, đứng dậy đi về phía thư phòng nhỏ.
Tóc Tuân Lan dài, cậu lại thích gội đầu mỗi ngày, thế nên mỗi lần mất rất nhiều thời gian để sấy tóc, dần dần cảm thấy gội đầu thật sự là chuyện phiền phức nhất trên thế giới. Cậu xoa xoa đuôi tóc, muốn hỏi Lôi Tuấn một chút xem có thể đổi kiểu tóc ngắn chút để dễ xử lý hay không.
Nhưng không đợi cậu nhắn tin cho Lôi Tuấn, Lôi Tuấn đã gọi điện thoại tới.
“Còn chưa ngủ à.” Lôi Tuấn nói
Tuân Lan nói: “Mới vừa tắm xong, có việc gì ạ?”
Lôi Tuấn phụt cười một tiếng, kêu Tuân Lan nhanh nhanh lên mạng xem.
Cái giọng điệu chế giễu vui sướng khi người khác gặp họa này của hắn, Tuân Lan thử đoán, “Là Trình Mân gặp chuyện gì à?”
Lôi Tuấn hừ lạnh một tiếng: “Cậu ta năm lần bảy lượt trêu chọc cậu, sao anh có thể để cậu ta dễ chịu được? Được rồi, anh chỉ báo với cậu một tiếng thôi, lát nữa anh sẽ cho người đăng một video, cậu có thấy thì cũng đừng trả lời gì hết.”
Tuân Lan nói: “Được.”
Cúp máy, Tuân Lan đi đến cửa thư phòng nhỏ, bên trong sáng lên một ngọn đèn nhỏ, cậu gõ cửa, hỏi Kỳ Niên đã nhìn qua: “Anh muốn tắt đèn không?”
“Không cần đâu.” Kỳ Niên nói.
“Vậy tôi khép hờ cửa lại cho anh.” Tuân Lan kéo cửa, chừa lại một khe hở đủ để Kỳ Niên ra vào mà lại không để cho quá nhiều ánh sáng quấy rầy anh, “Tôi về phòng đây, ngủ ngon.”
Kỳ Niên: “Ngủ ngon.”
Nằm xuống giường, Tuân Lan mở acc phụ trên Weibo, chỉ thấy trên trang chủ có một đám blogger nuôi mèo đang hóng dưa, hầu hết đều share một video có tựa đề “Trình Mân hành hung trợ lý trước cửa khách sạn lúc đêm khuya”.
Trong video, Trình Mân đá một người đàn ông ngã xuống đất rồi đạp vài cái, nếu không phải bị người bên cạnh giữ lại, có thể còn phải đá thêm vài cước nữa, nhưng trong miệng cũng không ngừng mắng chửi.
Video là video giám sát, hình ảnh rõ ràng, khoảng cách rất gần, còn nghe được cả tiếng.
Trình Mân đánh ai Tuân Lan không chú ý, cậu chỉ chú ý tới trong video Trình Mân liên tục hét gào vì tức giận: “Mẹ nó mày bán qu.ần lót của tao! Đ!t mẹ mày dám bán quầ.n lót của tao!”
Tuân Lan nhìn lượng share, được đó chứ, đã qua năm ngàn rồi. Số lượt share vẫn còn đang tăng lên, đến ngày mai chắc hẳn toàn bộ cư dân mạng đều sẽ biết, qu.ần lót của Trình Mân bị bán.
Lời tác giả: (Nhắc lại cho ai quên)
Trình Mân đã được nhắc đến một lần ở chương 4, ra mắt trong một bộ web drama cùng thời điểm với nguyên chủ, bởi vì độ nổi tiếng không bằng nguyên chủ nên cảm thấy nguyên chủ là đứa bình hoa được mỗi cái mặt không có kỹ thuật diễn. Sau khi nguyên chủ đuổi việc trợ lý Tiểu Vương lén bán quần áo của mình, Trình Mân muốn trả thù mà thuê về làm việc cho mình.
Những Năm Tháng Tôi Nhảy Qua Nhảy Lại Ở Hai Giới Âm Dương
Chờ một số người nghe nói là nhân viên nội bộ đứng ra tiết lộ, nói Tuân Lan và W.M hợp tác không phải là xem show diễn thời trang, mà là được mời đi catwalk, còn là ngay mở màn, một chút ảnh hưởng còn lại này cũng sẽ rất nhanh tiêu tan.
Tuân Lan ở công ty đến chiều, chốt xong một kịch bản phim truyền hình và hai đại ngôn thì đi về.
Thật trùng hợp làm sao, buổi sáng lúc Tuân Lan đến công ty thì gặp Lâm Minh Hi ở cửa, lúc này rời đi, lại gặp Lâm Minh Hi trở về công ty.
Lâm Minh Hi bước đi vội vàng nhìn thấy Tuân Lan đi ra khỏi cửa lớn thì đi chậm lại một chút, trên mặt vẫn mang nụ cười, “Tuân Lan, phải đi rồi à?”
“Vâng.” Tuân Lan gật đầu.
Tuy rằng Lâm Minh Hi làm đủ vẻ thân thiết hòa ái, nhưng Tuân Lan cảm giác ác ý của Lâm Minh Hi đối với cậu hình như lại tăng một chút.
Có vẻ Lâm Minh Hi đang vội vàng đi làm chuyện gì đó, Tuân Lan không để ý, cùng Kỳ Niên ngồi xe rời đi.
Tuân Lan rời công ty cũng không biết rằng Lâm Minh Hi đi thang máy lên thẳng đến văn phòng Lôi Tuấn làm việc, không gõ cửa đã đi vào, mở miệng đã hỏi: “Anh Lôi, show diễn thời trang của W.M nửa tháng sau mời Tuân Lan đi mở màn ạ?”
Lôi Tuấn bị quấy rầy công việc, nhăn mày, nói: “Đúng vậy.”
Lâm Minh Hi cười cười, nói: “Tuân Lan… anh Lôi, sao W.M lại mời Tuân Lan vậy?”
Giọng điệu của hắn ta nhìn như uyển chuyển, nhưng ý để lộ ra lại rất rõ ràng: Show diễn của W.M, Tuân Lan còn chưa đủ tư cách đặt chân.
Giới giải trí chính là một nơi nhìn độ nổi tiếng, tư lịch thường đều bị gạt sang một bên. Lâm Minh Hi cảm thấy, bàn về hai phương diện này, hắn ta đều xếp trước Tuân Lan. Mục đích hắn ta tới đây rất rõ ràng, chính là đến cướp phần mở màn của W.M của Tuân Lan nửa tháng sau.
Lôi Tuấn đương nhiên không đồng ý, hắn nhìn kỹ Lâm Minh Hi, “Minh Hi, nếu cậu biết chuyện hợp tác này, tự nhiên cũng biết những lời lẽ trên mạng nhằm vào Tuân Lan sáng nay, hiện tại Tuân Lan đang dựa vào cái hợp tác này để xóa bỏ ảnh hưởng lần này tạo thành, xoay chuyển hình tượng bị ác ý bóp méo.”
Lâm Minh Hi trong lòng không quan tâm chuyện này, trên mặt lại mang theo một chút năn nỉ nói: “Anh Lôi, tài nguyên thời trang của em vẫn mãi không tăng lên được, lần này đi catwalk cho W.M có lẽ chính là một cơ hội. Anh Lôi, anh giúp em đi, em rất cần lần hợp tác này.”
Lôi Tuấn kiên quyết từ chối nói: “Không được, Minh Hi.”
Diện mạo của Lâm Minh Hi không kém, ánh mắt phong lưu đa tình hấp dẫn không biết bao nhiêu ánh mắt của các cô gái trẻ, nhưng có lẽ là bị tính tình bất cần ảnh hưởng, trên người hắn ta cũng luôn tràn ngập một khí chất ngả ngớn làm sao cũng không che được. Do đó, không chỉ con đường diễn xuất của hắn bị hạn chế, mà còn rất khó để tìm được thương hiệu phù hợp trong mảng đại ngôn. Mấy năm nay giống như hắn đã chạm đến giới hạn sự nghiệp của mình trong giới giải trí, có cố gắng thế nào cũng vẫn mãi dậm chân tại chỗ.
Lâm Minh Hi là nghệ sĩ dưới tay mình, đương nhiên Lôi Tuấn cũng muốn con đường sự nghiệp trong giới giải trí của hắn càng đi càng rộng. Nếu hợp tác với W.M là công ty giành được, không cần chờ Lâm Minh Hi mở miệng, tự Lôi Tuấn sẽ đi tranh cho hắn, nhưng điều này không có nghĩa là anh nguyện ý hy sinh tài nguyên của một nghệ sĩ khác để thành toàn cho hắn ta.
“Tại sao không được?” Lâm Minh Hi rất khó hiểu, “Tuân Lan vừa mới ký hợp đồng, anh đã lấy tài nguyên của tôi đi nâng đỡ cậu ta, tôi dùng của cậu ta thì sao lại không được!”
Lôi Tuấn kinh ngạc nhìn hắn ta, có phần tức giận: “Chuyện đó làm sao mà giống nhau được!”
Tử Quang Entertainment luôn có truyền thống tiền bối dẫn dắt hậu bối. Tài nguyên ban đầu của Lâm Minh Hi khi debut năm đó, ngoại trừ công ty cho, chính là nhận được từ trên tay tiền bối. Lâm Minh Hi được tài nguyên của tiền bối cung cấp hỗ trợ, Tuân Lan nhận tài nguyên từ trong tay hắn, tất cả đều hợp thủ tục.
Hơn nữa những tài nguyên Tuân Lan lấy đi, đều là trên cơ sở không ảnh hưởng đến Lâm Minh Hi, có thể nói Tuân Lan là nhặt được từ kẽ ngón tay hắn rơi xuống, đây cùng yêu cầu trực tiếp cướp show catwalk của Tuân Lan mà Lâm Minh Hi đưa lúc này căn bản không phải cùng một khái niệm.
Lâm Minh Hi thấy thái độ của Lôi Tuấn kiên quyết, không có đường thương lượng, tươi cười trên mặt chậm rãi biến mất, “Anh Lôi, thật sự không thể cho em sao?”
“Không thể.” Lôi Tuấn nghiêm mặt nói, “Đi catwalk là W.M chỉ định mời Tuân Lan, tôi cũng không cho được.”
Lâm Minh Hi cũng không nói gì nữa, xoay người rời khỏi văn phòng của Lôi Tuấn, chỉ là lúc đóng cửa dùng lực rất lớn, phát ra một tiếng “rầm” lớn, thay Lâm Minh Hi trút nỗi bất mãn của hắn.
Lôi Tuấn cũng rất không vui, hắn nặng nề tựa người ra sau, đau đầu xoa xoa thái dương.
Một trong các đương sự của vụ việc này là Tuân Lan, lúc này còn đang trên xe về nhà.
Bởi vì có tài xế lái xe, Tuân Lan bèn dùng điện thoại gõ chữ trao đổi với Kỳ Niên.
Tuân Lan: [ Buổi tối tôi dọn dẹp phòng khách một chút, hai ta bắt đầu học nhé? ]
Kỳ Niên không có dị nghị.
Khi hai người tới dưới lầu chung cư, Tuân Lan nhận được điện thoại của công ty chuyển phát nhanh, giường đặt mua tối hôm qua đã đến. Vừa cúp thì điện thoại lại vang lên, vẫn là điện thoại chuyển phát nhanh, chăn ga trải giường cậu mua ở cùng một cửa hàng may cũng đến.
Nửa tiếng sau, Tuân Lan ngồi xổm trong phòng khách hưởng thụ niềm vui khui hàng chuyển phát nhanh, trong thư phòng nhỏ có một anh thợ lắp đặt đang lắp ráp giường cho Kỳ Niên.
Kỳ Niên ngồi bên sofa xem Tuân Lan mở hàng chuyển phát nhanh, anh không hiểu vì sao Tuân Lan lại có vẻ vui vẻ như vậy khi khui hàng chuyển phát nhanh, cứ giống như đồ vật bên trong không phải do chính tay cậu chọn mua tối qua mà là bỗng nhiên được người khác tặng cho.
Tuân Lan nhìn ra sự hoang mang của anh, chỉ vào cái thùng chuyển phát nhanh trước người còn chưa kịp mở ra, hỏi Kỳ Niên: “Anh đoán xem, trong này chứa cái gì?”
Kỳ Niên nhìn lướt qua bên cạnh cậu, Tuân Lan nhận tổng cộng ba cái thùng, đã mở hai cái, đây là cái cuối cùng. Mà hai cái đã mở ra, lần lượt là chăn, ruột gối, cái cuối cùng còn lại, chỉ có thể là chăn, ga trải giường cùng với vỏ gối đặt cùng nhau.
Kỳ Niên nói từng cái một.
Tuân Lan mở thùng ra, sau đó vỗ tay khe khẽ, “Đoán đúng rồi, anh thật thông minh.”
Kỳ Niên: “…”
Bộ trông anh giống bị thiểu năng lắm hay gì?
Tuân Lan cười khẽ hai tiếng, “Uầy, không trêu anh nữa.”
Chỉ là cậu cảm thấy có lẽ Kỳ Niên cần chút nhân khí, tiếp xúc với Kỳ Niên không lâu, nhưng Tuân Lan phát hiện Kỳ Niên quá trầm tĩnh, nếu như cậu không nói lời nào thì Kỳ Niên có thể một mình không nhúc nhích ngồi ở một chỗ hơn nửa ngày.
Một lát sau, anh thợ trong thư phòng nhỏ đi ra, nói rằng giường đã được lắp đặt xong.
Tuân Lan nói một tiếng cảm ơn, đưa cho đối phương một chai nước giải khát, đưa hắn đến cửa rồi trở về thu dọn phòng khách với thư phòng nhỏ, sau đó nhét ga trải giường vào trong máy giặt để giặt và sấy khô.
Gần chạng vạng tối, Tuân Lan trải xong giường cho Kỳ Niên, cậu vỗ vỗ chăn, nói với Kỳ Niên: “Xong rồi, từ tối nay anh sẽ ngủ ở đây.”
Một ít đồ đạc trong thư phòng nhỏ đã được chuyển ra ngoài, hiện tại chất đống ở trong phòng khách, Tuân Lan bận rộn tới lui hơn một tiếng đồng hồ, giống như một chú hamster, chuyển chỗ này, dời chỗ kia, cuối cùng cũng sắp xếp gọn gàng nguyên căn hộ.
Giải quyết xong bữa tối, Tuân Lan đem mấy quyển sách hướng dẫn về diễn xuất trong phòng ngủ của nguyên chủ chuyển đến bàn trà phòng khách, hỏi Kỳ Niên: “Chúng ta bắt đầu từ đâu?”
Kỳ Niên còn đang xem TV, chiếu trên TV là bộ phim truyền hình mà Tuân Lan chỉ xuất hiện năm lần kia. Trong phim, ngoại hình của Tuân Lan quả thực rất tốt, nhưng kỹ năng diễn xuất có thể diễn tả bằng một từ — nát.
Tuân Lan cũng đã xem qua, đúng là có hơi thảm không đành lòng nhìn.
Nguyên chủ không có chuyên môn chính quy, chuyên ngành đại học cũng chẳng có một tí dính dáng với showbiz, bởi vì cần dùng tiền gấp nên dựa vào một khuôn mặt đã liều lĩnh tiến vào cái giới này. Trước đây công ty cũng đã sắp xếp cho cậu ta một khóa học diễn xuất, nhưng bởi vì cậu ta phải chăm sóc bà ngoại, vẫn luôn học đứt quãng. Sau đó cậu ta bắt đầu chán ghét cái giới này, cảm xúc không tốt, đi học cũng không tập trung, giáo viên liền ngưng khóa học của cậu ta, những quyển sách này cũng đã lâu không lật qua.
Hôm nay Lôi Tuấn nhắc lại, Tuân Lan đồng ý sẽ tiếp tục đi học, nhưng được ảnh đế cầm tay chỉ dạy, chỉ có thể gặp không thể cầu.
Kỳ Niên bảo Tuân Lan đem gương toàn thân đặt ở góc phòng khách chuyển đến bên bàn trà, nhìn lướt qua những quyển sách kia, nói: “Chúng ta bắt đầu từ việc bắt chước trước.”
Buổi chiều khi Tuân Lan bàn xong kịch bản với Lôi Tuấn ở công ty, Kỳ Niên đi theo bên Tuân Lan đã lược kịch bản qua một lần. Tuân Lan nhận là một bộ phim truyền hình hiện đại, đóng vai nam chính, có một số cảnh khóc khá quan trọng.
Cho nên Kỳ Niên để Tuân Lan bắt đầu từ việc bắt chước cảnh khóc của người khác.
Anh hỏi Tuân Lan có thích diễn viên nào hay không, Tuân Lan lắc đầu nói không có, Kỳ Niên bèn giúp Tuân Lan chọn một bộ phim hài.
Cốt lõi của hài kịch là bi kịch, bộ phim hài mà Kỳ Niên chọn này cũng dùng những cảnh quay ngớ ngẩn hài hước để diễn giải bi. Bên trong không có nhiều cảnh khóc lắm, nhưng lại có đủ loại đau lòng buồn khổ.
Sau đó hai người bắt đầu xem phim, trong lúc xem, thỉnh thoảng Kỳ Niên sẽ bảo Tuân Lan quay đầu nhìn chính mình trong gương, bảo cậu nhớ kỹ biểu cảm của mình khi đối mặt với những phân cảnh khác nhau, chúng phản ánh rõ khi Tuân Lan gặp những cảnh ấy sẽ xuất hiện cảm xúc như thế nào.
Là một diễn viên, đến lúc đó phải nên làm thế nào để kiểm soát nét mặt và phối hợp với ngôn ngữ cơ thể để diễn giải sâu sắc hơn nội tâm của nhân vật.
Trong suốt quá trình Tuân Lan đều nghiêm túc lắng nghe, thỉnh thoảng trong lúc Kỳ Niên giảng giải có đôi khi sẽ nói ra đánh giá, một khi đề cập đến nghiệp diễn mình lành nhất, nhìn Kỳ Niên càng sinh động hơn rất nhiều.
Bởi vì phải vừa xem vừa nói, nên họ mất gần ba giờ mới xem xong bộ phim này.
Đã hơn 10 giờ rồi, đến lúc đi ngủ.
Tuân Lan vươn vai, gân cốt đều được thư giãn thoải mái. Cậu hỏi Kỳ Niên: “Anh có muốn xem gì thêm không?”
“Không xem nữa.” Kỳ Niên nói.
Tuân Lan tắt TV, chuyển gương về vị trí cũ, “Vậy tôi đi tắm đây, cửa thư phòng nhỏ tôi đã mở cho anh rồi, anh mệt thì cứ đi nghỉ đi.”
Tuy rằng mấy ngày nay Kỳ Niên không ăn không uống, thân thể hình như cũng không có cảm giác gì, nhưng cơ thể không mệt mỏi, song trên tinh thần vẫn có chút kiệt sức, sẽ mệt mỏi.
Kỳ Niên ừ một tiếng, đứng dậy đi về phía thư phòng nhỏ.
Tóc Tuân Lan dài, cậu lại thích gội đầu mỗi ngày, thế nên mỗi lần mất rất nhiều thời gian để sấy tóc, dần dần cảm thấy gội đầu thật sự là chuyện phiền phức nhất trên thế giới. Cậu xoa xoa đuôi tóc, muốn hỏi Lôi Tuấn một chút xem có thể đổi kiểu tóc ngắn chút để dễ xử lý hay không.
Nhưng không đợi cậu nhắn tin cho Lôi Tuấn, Lôi Tuấn đã gọi điện thoại tới.
“Còn chưa ngủ à.” Lôi Tuấn nói
Tuân Lan nói: “Mới vừa tắm xong, có việc gì ạ?”
Lôi Tuấn phụt cười một tiếng, kêu Tuân Lan nhanh nhanh lên mạng xem.
Cái giọng điệu chế giễu vui sướng khi người khác gặp họa này của hắn, Tuân Lan thử đoán, “Là Trình Mân gặp chuyện gì à?”
Lôi Tuấn hừ lạnh một tiếng: “Cậu ta năm lần bảy lượt trêu chọc cậu, sao anh có thể để cậu ta dễ chịu được? Được rồi, anh chỉ báo với cậu một tiếng thôi, lát nữa anh sẽ cho người đăng một video, cậu có thấy thì cũng đừng trả lời gì hết.”
Tuân Lan nói: “Được.”
Cúp máy, Tuân Lan đi đến cửa thư phòng nhỏ, bên trong sáng lên một ngọn đèn nhỏ, cậu gõ cửa, hỏi Kỳ Niên đã nhìn qua: “Anh muốn tắt đèn không?”
“Không cần đâu.” Kỳ Niên nói.
“Vậy tôi khép hờ cửa lại cho anh.” Tuân Lan kéo cửa, chừa lại một khe hở đủ để Kỳ Niên ra vào mà lại không để cho quá nhiều ánh sáng quấy rầy anh, “Tôi về phòng đây, ngủ ngon.”
Kỳ Niên: “Ngủ ngon.”
Nằm xuống giường, Tuân Lan mở acc phụ trên Weibo, chỉ thấy trên trang chủ có một đám blogger nuôi mèo đang hóng dưa, hầu hết đều share một video có tựa đề “Trình Mân hành hung trợ lý trước cửa khách sạn lúc đêm khuya”.
Trong video, Trình Mân đá một người đàn ông ngã xuống đất rồi đạp vài cái, nếu không phải bị người bên cạnh giữ lại, có thể còn phải đá thêm vài cước nữa, nhưng trong miệng cũng không ngừng mắng chửi.
Video là video giám sát, hình ảnh rõ ràng, khoảng cách rất gần, còn nghe được cả tiếng.
Trình Mân đánh ai Tuân Lan không chú ý, cậu chỉ chú ý tới trong video Trình Mân liên tục hét gào vì tức giận: “Mẹ nó mày bán qu.ần lót của tao! Đ!t mẹ mày dám bán quầ.n lót của tao!”
Tuân Lan nhìn lượng share, được đó chứ, đã qua năm ngàn rồi. Số lượt share vẫn còn đang tăng lên, đến ngày mai chắc hẳn toàn bộ cư dân mạng đều sẽ biết, qu.ần lót của Trình Mân bị bán.
Lời tác giả: (Nhắc lại cho ai quên)
Trình Mân đã được nhắc đến một lần ở chương 4, ra mắt trong một bộ web drama cùng thời điểm với nguyên chủ, bởi vì độ nổi tiếng không bằng nguyên chủ nên cảm thấy nguyên chủ là đứa bình hoa được mỗi cái mặt không có kỹ thuật diễn. Sau khi nguyên chủ đuổi việc trợ lý Tiểu Vương lén bán quần áo của mình, Trình Mân muốn trả thù mà thuê về làm việc cho mình.
Những Năm Tháng Tôi Nhảy Qua Nhảy Lại Ở Hai Giới Âm Dương
Đánh giá:
Truyện Những Năm Tháng Tôi Nhảy Qua Nhảy Lại Ở Hai Giới Âm Dương
Story
Chương 15
10.0/10 từ 33 lượt.