Nhung Đen - Nha Nha Cật Tố Dã Cật Nhục
Chương 5
63@-
CHƯƠNG 5
Vũ Hướng Vinh chỉ qua vài giây đã chải vuốt rõ ràng tình huống hiện tại.
Không ngoài chuyện là hắn đón sai người.
Hắn nhân lúc chờ đèn xanh đèn đỏ nhìn sang điện thoại, phát hiện Chử tiểu thư thật sự vẫn chưa gọi điện cho hắn, nói vậy là vẫn còn ở quán bar hăng say. Vậy vị nữ sĩ ngồi ghế sau này…… Vũ Hướng Vinh không khỏi nhìn ra sau lần nữa.
Công việc của bọn họ yêu cầu sự nhạy bén về những người xung quanh thân chủ, cho nên hắn sẽ theo thói quen mà nhớ kỹ gương mặt của những người từng gặp. Chuyện đưa đón sai lầm vừa rồi hắn sẽ không tái phạm, lúc này cẩn thận đánh giá người ngồi phía sau, Vũ Hướng Vinh lại phát hiện vị tiểu thư này trông có chút quen mắt, nhưng nhất thời lại nghĩ không ra đã gặp ở đâu.
Thấy cô gái ngước mắt nhìn về gương chiếu hậu, Vũ Hướng Vinh lập tức thu lại tầm mắt.
“Nữ sĩ. Có thể phiền ngài, báo lại địa chỉ nơi ở được chứ?”
Làm một người vệ sĩ đủ tư cách, chuyện đầu tiên nhất định phải học chính là tùy cơ ứng biến. Giờ phút này, Vũ Hướng Vinh cũng không có hoảng loạn, mà là ấn xuống đèn xi-nhan, đồng thời chủ động mở miệng dò hỏi người ngồi ghế sau.
Hiện thực luôn có rất nhiều tình huống xảy ra bất ngờ, rồi đánh vỡ quỹ đạo vốn đã được sắp xếp sẵn.
Không vấn đề gì.
Hắn, Vũ Hướng Vinh, làm một cố vấn an ninh đủ tư cách, tình huống như thế nào hắn cũng có thể giải quyết.
Chuyện lần này là chính hắn làm ra ô long*, cho nên hắn phải tự chùi mông cho sạch. Vũ Hướng Vinh cũng không có ý định bỏ mặc vị nữ sĩ lên sai xe lúc nửa đêm rồi tự mình bỏ về, hành vi như thế không phù hợp với đạo đức nghề nghiệp của hắn, cũng không phù hợp với giá trị quan làm người xử thế của hắn. *sai lầm xảy ra không mong muốn
“Hoa Viên Cầu Vồng.”
Sở Dao có chút mệt mỏi. Cậu cũng không cẩn thận suy nghĩ đến chuyện rõ ràng tài xế có thể từ trên ứng dụng trực tiếp nhìn đến lộ tuyến, tại sao lại còn hỏi địa chỉ, mà chỉ là dựa đầu vào bên cửa sổ xe, mang theo chút ghét bỏ mà lẩm bẩm.
“Anh vẫn gọi tôi là Sở tiểu thư đi.”
“Dễ nghe hơn.”
“…… Vâng. Sở tiểu thư.”
Vũ Hướng Vinh lúc này đã biết tại sao vị nữ sĩ đây lại lên nhầm xe.
Nhưng nói đến cùng thì, vẫn là do hắn không nhận đúng người.
Dọc theo đường đi không ai nói chuyện.
Vũ Hướng Vinh dựa theo hướng dẫn, vững vàng lái xe đến cổng lớn của Hoa Viên Cầu Vồng.
Chỉ là đợi hắn xuống xe, mở ra cửa ghế sau mời người ta bước xuống thì lại phát hiện tình huống hiện tại có chút khó khăn.
Cô gái mặc bộ quần áo nóng bỏng không hề phòng bị mà nằm sấp ở ghế sau ngủ mất, giống như đem ghế xe trở thành chiếc giường trong nhà. ‘Cô gái’ gập lại hai chân trên ghế, một bên giày cao gót bị rơi xuống thảm xe, từ góc nhìn của hắn, vừa lúc có thể nhìn đến gót chân được lớp tất chân nửa trong suốt bao bọc lại, phác họa ra độ cung đầy s*c t*nh.
Sở Dao mê mang ngủ gật, ngủ cũng không sâu, chưa qua bao lâu đã bị đánh thức.
“A, tới rồi à.”
Cậu cúi đầu tìm tòi bên trong túi xách nhỏ, móc điện thoại ra, lại phát hiện hình như hết pin rồi.
Cậu chỉ có thể nhặt giày cao gót từ dưới ghế xe rồi mang vào, vừa chống chỗ tựa lưng xuống xe, vừa mơ màng nói: “Cảm ơn nha…… Tôi, tôi về nhà rồi lại gửi bình luận khen ngợi cho anh.”
Vũ Hướng Vinh nghẹn họng, trên gương mặt vô cảm hàng năm hiếm khi lại hiện ra một chút chột dạ.
Hắn không biết nên nói cái gì, nhưng thấy cô gái xuống xe cả người lung lay, mắt thấy sắp sửa ngã quỵ, Vũ Hướng Vinh vẫn là duỗi tay đỡ một phen.
Một mùi hương ngọt mềm vừa rồi ngửi được lướt đến chóp mũi hắn, đôi chân dài được lớp tất chân bao bọc lấy cũng thuận thế dán lên trên quần tây của hắn.
Xúc cảm đàn hồi có chút quen thuộc khiến da đầu Sở Dao hơi chút tê dại.
“Anh……”
Uống say đến đầu óc mơ màng, chỉ còn lại khát vọng sinh lý theo bản năng.
Sở Dao tuân theo ý nghĩ của thân thể, duỗi tay s* s**ng v*m ng*c dày rộng ở trước mặt vài cái, thở dài: “Ngực anh to thật.”
Sờ sướng.
Thích.
Đối mặt với hình mẫu mà mình thích, Sở Dao đặc biệt vâng theo bản tâm.
Đầu gối của cậu thuận thế chống lên đùi người đàn ông, hướng lên trên cọ cọ, cọ mãi tới chỗ hơi gồ lên g*** h** ch*n, ở nơi vừa mềm vừa to lớn kia nhẹ nhàng cọ xát.
“!”
Cả người Vũ Hướng Vinh cứng đờ, lần đầu tiên trong cuộc đời bị người ta dùng cả tay lẫn chân ăn đậu hủ đến quang minh chính đại như vậy, hắn cứng còng sau một lúc rồi mới đẩy người nọ ra khỏi ngực mình.
Nửa người dưới lại rất không biết cố gắng mà đã có một chút phản ứng.
Vũ Hướng Vinh trong lòng nổi giận, hắn đang muốn né tránh người nọ rồi lập tức rời đi, nhưng lại phát hiện cây bút máy mà mình cài trước ngực lại bị vướng vào mái tóc dài của cô gái.
“……”
Phiền toái.
Vũ Hướng Vinh lập tức cúi đầu, dùng cả hai tay để gỡ bỏ chỗ tóc vướng đó ra.
Rõ ràng không phải là tóc của mình bị vướng, nhưng hiện tại hắn lại có chút đau đầu. Vũ Hướng Vinh cảm giác tiếp theo sau đó, hắn đã có thể nghe thấy người trước mặt bị đau mà thét chói tai mắng chửi, dù sao thì mấy năm nay hắn đã gặp nhiều phụ nữ, không có ai là không phải là sinh vật nũng nịu.
Nhưng mà tiếng la hét trong tưởng tượng vẫn luôn không có xuất hiện, ngược lại chỗ tóc bị nâng trên tay lại càng lúc càng nhiều.
Vũ Hướng Vinh ngơ ngác mà nhìn mái tóc dài trong tay hắn.
Lại nhìn người vốn đã bị hắn đẩy ra, lùi về sau vài bước.
Khoan đã.
Hắn lại cúi đầu nhìn mái tóc dài trong tay.
Lại lần thứ hai ngẩng đầu nhìn cô gái lúc này đã cách xa chính mình ít nhất 3 mét.
???
Mái tóc của vị Sở tiểu thư này là chuyện thế nào!?
Hiện tại, Vũ Hướng Vinh cảm giác không chỉ có đầu, mà ngay cả da đầu của hắn, cũng đang bắt đầu đau.
***
Một giây trước, A Vinh trong lòng đã dự tính xong:
Hiện thực luôn có rất nhiều tình huống bất ngờ xảy ra, đánh vỡ quỹ đạo vốn đã được sắp xếp sẵn. Không vấn đề gì. Hắn, Vũ Hướng Vinh, làm một cố vấn an ninh đủ tư cách, tình huống như thế nào hắn cũng có thể giải quyết.
Một giây sau, A Vinh chân tay luống cuống:
Gấp! Không cẩn thận kéo rớt đầu tóc của một cô gái rồi, phải xử lý thế nào đây?
Nhung Đen - Nha Nha Cật Tố Dã Cật Nhục
CHƯƠNG 5
Vũ Hướng Vinh chỉ qua vài giây đã chải vuốt rõ ràng tình huống hiện tại.
Không ngoài chuyện là hắn đón sai người.
Hắn nhân lúc chờ đèn xanh đèn đỏ nhìn sang điện thoại, phát hiện Chử tiểu thư thật sự vẫn chưa gọi điện cho hắn, nói vậy là vẫn còn ở quán bar hăng say. Vậy vị nữ sĩ ngồi ghế sau này…… Vũ Hướng Vinh không khỏi nhìn ra sau lần nữa.
Công việc của bọn họ yêu cầu sự nhạy bén về những người xung quanh thân chủ, cho nên hắn sẽ theo thói quen mà nhớ kỹ gương mặt của những người từng gặp. Chuyện đưa đón sai lầm vừa rồi hắn sẽ không tái phạm, lúc này cẩn thận đánh giá người ngồi phía sau, Vũ Hướng Vinh lại phát hiện vị tiểu thư này trông có chút quen mắt, nhưng nhất thời lại nghĩ không ra đã gặp ở đâu.
Thấy cô gái ngước mắt nhìn về gương chiếu hậu, Vũ Hướng Vinh lập tức thu lại tầm mắt.
“Nữ sĩ. Có thể phiền ngài, báo lại địa chỉ nơi ở được chứ?”
Làm một người vệ sĩ đủ tư cách, chuyện đầu tiên nhất định phải học chính là tùy cơ ứng biến. Giờ phút này, Vũ Hướng Vinh cũng không có hoảng loạn, mà là ấn xuống đèn xi-nhan, đồng thời chủ động mở miệng dò hỏi người ngồi ghế sau.
Hiện thực luôn có rất nhiều tình huống xảy ra bất ngờ, rồi đánh vỡ quỹ đạo vốn đã được sắp xếp sẵn.
Không vấn đề gì.
Hắn, Vũ Hướng Vinh, làm một cố vấn an ninh đủ tư cách, tình huống như thế nào hắn cũng có thể giải quyết.
Chuyện lần này là chính hắn làm ra ô long*, cho nên hắn phải tự chùi mông cho sạch. Vũ Hướng Vinh cũng không có ý định bỏ mặc vị nữ sĩ lên sai xe lúc nửa đêm rồi tự mình bỏ về, hành vi như thế không phù hợp với đạo đức nghề nghiệp của hắn, cũng không phù hợp với giá trị quan làm người xử thế của hắn. *sai lầm xảy ra không mong muốn
“Hoa Viên Cầu Vồng.”
Sở Dao có chút mệt mỏi. Cậu cũng không cẩn thận suy nghĩ đến chuyện rõ ràng tài xế có thể từ trên ứng dụng trực tiếp nhìn đến lộ tuyến, tại sao lại còn hỏi địa chỉ, mà chỉ là dựa đầu vào bên cửa sổ xe, mang theo chút ghét bỏ mà lẩm bẩm.
“Anh vẫn gọi tôi là Sở tiểu thư đi.”
“Dễ nghe hơn.”
“…… Vâng. Sở tiểu thư.”
Vũ Hướng Vinh lúc này đã biết tại sao vị nữ sĩ đây lại lên nhầm xe.
Nhưng nói đến cùng thì, vẫn là do hắn không nhận đúng người.
Dọc theo đường đi không ai nói chuyện.
Vũ Hướng Vinh dựa theo hướng dẫn, vững vàng lái xe đến cổng lớn của Hoa Viên Cầu Vồng.
Chỉ là đợi hắn xuống xe, mở ra cửa ghế sau mời người ta bước xuống thì lại phát hiện tình huống hiện tại có chút khó khăn.
Cô gái mặc bộ quần áo nóng bỏng không hề phòng bị mà nằm sấp ở ghế sau ngủ mất, giống như đem ghế xe trở thành chiếc giường trong nhà. ‘Cô gái’ gập lại hai chân trên ghế, một bên giày cao gót bị rơi xuống thảm xe, từ góc nhìn của hắn, vừa lúc có thể nhìn đến gót chân được lớp tất chân nửa trong suốt bao bọc lại, phác họa ra độ cung đầy s*c t*nh.
Sở Dao mê mang ngủ gật, ngủ cũng không sâu, chưa qua bao lâu đã bị đánh thức.
“A, tới rồi à.”
Cậu cúi đầu tìm tòi bên trong túi xách nhỏ, móc điện thoại ra, lại phát hiện hình như hết pin rồi.
Cậu chỉ có thể nhặt giày cao gót từ dưới ghế xe rồi mang vào, vừa chống chỗ tựa lưng xuống xe, vừa mơ màng nói: “Cảm ơn nha…… Tôi, tôi về nhà rồi lại gửi bình luận khen ngợi cho anh.”
Vũ Hướng Vinh nghẹn họng, trên gương mặt vô cảm hàng năm hiếm khi lại hiện ra một chút chột dạ.
Hắn không biết nên nói cái gì, nhưng thấy cô gái xuống xe cả người lung lay, mắt thấy sắp sửa ngã quỵ, Vũ Hướng Vinh vẫn là duỗi tay đỡ một phen.
Một mùi hương ngọt mềm vừa rồi ngửi được lướt đến chóp mũi hắn, đôi chân dài được lớp tất chân bao bọc lấy cũng thuận thế dán lên trên quần tây của hắn.
Xúc cảm đàn hồi có chút quen thuộc khiến da đầu Sở Dao hơi chút tê dại.
“Anh……”
Uống say đến đầu óc mơ màng, chỉ còn lại khát vọng sinh lý theo bản năng.
Sở Dao tuân theo ý nghĩ của thân thể, duỗi tay s* s**ng v*m ng*c dày rộng ở trước mặt vài cái, thở dài: “Ngực anh to thật.”
Sờ sướng.
Thích.
Đối mặt với hình mẫu mà mình thích, Sở Dao đặc biệt vâng theo bản tâm.
Đầu gối của cậu thuận thế chống lên đùi người đàn ông, hướng lên trên cọ cọ, cọ mãi tới chỗ hơi gồ lên g*** h** ch*n, ở nơi vừa mềm vừa to lớn kia nhẹ nhàng cọ xát.
“!”
Cả người Vũ Hướng Vinh cứng đờ, lần đầu tiên trong cuộc đời bị người ta dùng cả tay lẫn chân ăn đậu hủ đến quang minh chính đại như vậy, hắn cứng còng sau một lúc rồi mới đẩy người nọ ra khỏi ngực mình.
Nửa người dưới lại rất không biết cố gắng mà đã có một chút phản ứng.
Vũ Hướng Vinh trong lòng nổi giận, hắn đang muốn né tránh người nọ rồi lập tức rời đi, nhưng lại phát hiện cây bút máy mà mình cài trước ngực lại bị vướng vào mái tóc dài của cô gái.
“……”
Phiền toái.
Vũ Hướng Vinh lập tức cúi đầu, dùng cả hai tay để gỡ bỏ chỗ tóc vướng đó ra.
Rõ ràng không phải là tóc của mình bị vướng, nhưng hiện tại hắn lại có chút đau đầu. Vũ Hướng Vinh cảm giác tiếp theo sau đó, hắn đã có thể nghe thấy người trước mặt bị đau mà thét chói tai mắng chửi, dù sao thì mấy năm nay hắn đã gặp nhiều phụ nữ, không có ai là không phải là sinh vật nũng nịu.
Nhưng mà tiếng la hét trong tưởng tượng vẫn luôn không có xuất hiện, ngược lại chỗ tóc bị nâng trên tay lại càng lúc càng nhiều.
Vũ Hướng Vinh ngơ ngác mà nhìn mái tóc dài trong tay hắn.
Lại nhìn người vốn đã bị hắn đẩy ra, lùi về sau vài bước.
Khoan đã.
Hắn lại cúi đầu nhìn mái tóc dài trong tay.
Lại lần thứ hai ngẩng đầu nhìn cô gái lúc này đã cách xa chính mình ít nhất 3 mét.
???
Mái tóc của vị Sở tiểu thư này là chuyện thế nào!?
Hiện tại, Vũ Hướng Vinh cảm giác không chỉ có đầu, mà ngay cả da đầu của hắn, cũng đang bắt đầu đau.
***
Một giây trước, A Vinh trong lòng đã dự tính xong:
Hiện thực luôn có rất nhiều tình huống bất ngờ xảy ra, đánh vỡ quỹ đạo vốn đã được sắp xếp sẵn. Không vấn đề gì. Hắn, Vũ Hướng Vinh, làm một cố vấn an ninh đủ tư cách, tình huống như thế nào hắn cũng có thể giải quyết.
Một giây sau, A Vinh chân tay luống cuống:
Gấp! Không cẩn thận kéo rớt đầu tóc của một cô gái rồi, phải xử lý thế nào đây?
Nhung Đen - Nha Nha Cật Tố Dã Cật Nhục
Đánh giá:
Truyện Nhung Đen - Nha Nha Cật Tố Dã Cật Nhục
Story
Chương 5
10.0/10 từ 30 lượt.