Nhung Đen - Nha Nha Cật Tố Dã Cật Nhục

Chương 17

108@-

CHƯƠNG 17


 ‘Kế Hoạch Thuê Trai Để Tán’ của Sở Dao mãi vẫn chưa nhận được tin tức chính xác.


Tối hôm đó, Vũ Hướng Vinh không cho cậu một câu trả lời chính xác, chỉ nói rằng chính mình không thể xác định là có thời gian hay không. Lần này lại làm Sở Dao tức điên, cậu gọi điện lảm nhảm với Khổng Tiếu rất nhiều lần, thậm chí còn muốn kéo đen hắn. 


“Bà đây là lần đầu tiên trả tiền để theo đuổi đàn ông! Hắn còn không biết phối hợp! Đáng ghét!” 


“Ngoan, mình không giận, không giận ha.” Khổng Tiếu vuốt lông cho bạn gay: “Có câu liệt nữ sợ triền lang, nói ngược lại cũng giống nhau. Không phải cậu nói hắn đối với cậu không còn lạnh nhạt như trước nữa sao? Chờ mình đuổi tới tay rồi, để xem hắn phải trả giá ‘đại giới’ thế nào!” 


“Nói! Có! Lý!”


Sở Dao vừa nghe Khổng Tiếu nói vậy, trong đầu đã não bổ ra vô số hình ảnh ‘hành hạ’ bạn trai. Lòng cậu cuối cùng cũng nhẹ nhàng hơn, lúc này mới có kiên nhẫn tiếp tục tán gẫu với Vũ Hướng Vinh. 


Cậu cũng không tin, cậu không bắt được hắn!


Ngày tháng thấm thoắt trôi qua, chưa gì đã tới hôm Tất Niên 30 Tết rồi. 


Ngày này, gần như tất cả tộc đi làm đều nghỉ, mà các khu trung tâm thương mại ở Bằng thành cũng nghênh đón đợt mua sắm cao điểm. 


Khách hàng bước vào cửa hàng xa xỉ nơi Sở Dao làm việc cũng nhiều hơn so với ngày thường, những mặt hàng như giày dép, túi xách, hoặc quần áo có giá trung bình ở trong tiệm đều bán rất tốt, cung không đủ cầu, đắt khách đến nỗi, ngoài cửa còn xếp một hàng dài, yêu cầu phải hạn chế lượng khách. 


“Dao Dao, mau chạy tới nhà kho lấy thêm hàng về đây, sắp không đủ bán rồi!”


Sở Dao mới vừa giúp một vị khách tính tiền xong, liền nghe thấy Mika gọi cậu nhờ giúp đỡ. Trong tiệm, nhân viên nam không nhiều lắm, tuy rằng ngày thường mọi người đều xem Sở Dao là chị em, nhưng lúc cần làm việc nặng thì cậu vẫn là chủ lực. 


“Được rồi, em đi ngay đây.”


Lúc ở trong trạng thái làm việc, Sở Dao luôn luôn nghiêm túc, lập tức chạy qua chạy lại mấy lần, đem hàng dự trữ ở nhà kho bên ngoài khiêng tới nhà kho bên trong cửa hàng, phân loại rồi sắp xếp lại. 


Đối với những cửa hàng cao cấp bên trong trung tâm thương mại, thông thường đều sẽ có hai cái kho hàng. 


Một cái là ở trong tiệm, chủ yếu cất giữ sản phẩm mới cùng với những mặt hàng bán chạy, để tiện cho việc bổ sung kịp thời, mà cửa hàng của các nhãn hiệu lớn đồng thời sẽ thuê thêm một nhà kho bên ngoài của trung tâm thương mại, dùng để tồn trữ tất cả những mặt hàng còn lại. 


Đều là nằm ở bên trong trung tâm nên hai nơi này đều không cách nhau quá xa, nhưng cũng chẳng gần. Lại nói, trung tâm thương mại này còn cực kỳ dở người mà xây nhà kho ở gác lửng của tầng hầm, yêu cầu phải đi qua một cái hành lang vừa dài vừa lòng vòng, chạy qua chạy lại mấy lần, Sở Dao mệt đến muốn tắt thở. 


Chờ đến lượt dọn hàng cuối cùng, Sở Dao dứt khoát cở ra áo com-lê bên ngoài, chỉ mặc mỗi cái áo sơ mi trắng, vén tay áo lên đến khuỷu tay. 


Lưng cậu đều mướt mồ hôi, vì tiết kiệm chút sức lực, Sở Dao liền chọn đường tắt, dùng thang máy chuyên vận chuyển hàng hoá nằm trong bãi đỗ xe dưới tầng hầm để chuyển hàng lên lầu. 



“Hồng hộc—— hồng hộc——”


Dù sao cũng là hàng đắt tiền, Sở Dao không dám kéo lê sợ làm dơ làm hư, chỉ có thể ôm lấy cái thùng cao hơn nửa người ở trước ngực mà đi. 


Chờ đến lúc vất vả đi đến trước thang máy, cậu phát hiện cửa thang máy đang muốn đóng lại, vội vàng gọi lại một tiếng. 


“Làm ơn chờ một chút!” 


Loại thang máy chuyên vận chuyển hàng hoá này chạy rất chậm, chờ một chuyến ít nhất cũng năm phút, bây giờ cậu chỉ muốn nhanh chân trở lại trong tiệm uống miếng nước thôi! 


Cũng may đứng ở bên trong là người tốt, họ ấn xuống nút mở cửa, chờ Sở Dao đi lên. 


“Cảm ơn nhé.”


Sở Dao hướng về phía người đứng bên cạnh cửa nói tiếng cảm ơn. 


Cái thùng vẫn ôm ở trước ngực, Sở Dao nói cảm ơn xong định đặt nó xuống để thở một hơi. Nhưng khi cánh tay cậu mới vừa dời xuống được một chút, lại bởi vì bên trong thang máy vang lên một giọng nam quen thuộc mà cứng đờ cả người không dám động.  


Thậm chí còn lặng lẽ nâng cánh tay lên lại.


“Không cần.”


Giọng nói vừa trầm ổn vừa đứng đắn đã từng nghe rất nhiều lần, Sở Dao nhắm hai mắt cũng có thể nhận ra được. 


???


Không phải chớ?


Ở chỗ này cũng gặp được nữa?!


Sở Dao khẽ meo meo mà đưa mắt tới bên cạnh thùng giấy, thông qua khe hở giữa tấm bìa cứng mà nhìn chếch về phía trước. 


Cao, tráng, thẳng, tây trang.


Má.


Thật đúng là gã vệ sĩ thúi mà cậu hằng nhớ thương kia!


Sở Dao vội vàng ngừng thở.


Yên lặng dịch chân ra sau.



Cậu đâu có muốn chủ động quay xe ngay lúc này đâu!


Tuy Sở Dao rất tự tin về kỹ thuật trang điểm của mình, cũng tự nhận bản thân lúc mặc đồ nữ trông rất khác với lúc mặc đồ nam, nhưng nhớ tới đôi mắt vừa đen trầm lại nhạy bén của Vũ Hướng Vinh, trong lòng cậu vẫn có chút hoảng. 


Bùm bùm.


Sở Dao cảm giác sắp nghe được nhịp tim của chính mình luôn. 


“Lầu mấy?”


Sở Dao rất muốn ngừng thở để làm một cây nấm không ai để ý đến, nhưng người đàn ông làm cậu để ý đến lại không buông tha cho cậu. 


“Hả? À, một, lầu một.”


Sở Dao vừa phát ra một cái âm tiết liền phản ứng lại ngay, lập tức đè giọng, làm giọng nói của mình trầm hơn một chút. 


Từ khi còn nhỏ, thanh tuyến của cậu đã mềm nhẹ hơn so với những đứa con trai cùng tuổi, cùng từng bị đùa giỡn là giống con gái. Sau đó, chờ cậu nhận ra sở thích của bản thân, còn cố ý đi luyện tập, có thể làm cho cậu vừa mở miệng liền mềm mại, nũng nịu, ngọt mềm, chỉ là âm điệu lại thấp hơn giọng con gái một chút. 


Lúc Sở Dao dùng giọng nói bình thường để nói chuyện với hắn, thanh âm nghe vào tai sẽ càng thanh thúy, nhu hòa, cũng càng nam nữ khó phân hơn. Không khó nghe mà rất thân thiết vô hại, thậm chí còn có khách hàng đặc biệt tới tìm cậu chỉ để nói chuyện phiếm. 


Nhưng lúc này, Sở Dao sợ bị Vũ Hướng Vinh nghe ra cậu là ai, cố tình đè thấp giọng nói.


Điều này, ngược lại khiến cho Vũ Hướng Vinh phải chú ý, hắn còn đưa mắt nhìn về phía ảnh ngược trên cửa thang máy vài lần. 


Chỉ là lúc này, người phụ nữ đi cùng Vũ Hướng Vinh lại mở miệng nói chuyện.


“Loại thang máy này thật khó ngửi, đã bảo là đi cầu thang rồi mà! A Vinh, bây giờ tôi thật sự là càng ngày càng không nói được anh.” 


Sở Dao hai tai vểnh lên, khuôn mặt nhỏ từ phía bên phải thùng giấy dịch sang bên trái, đi nhìn người đang nói chuyện. 


“Chử tiểu thư, phiền cô đừng làm khó tôi.” 


Chu*?

*phát âm của họ Chử và họ Sở
Giỏi lắm, đồ đàn ông thúi này, ngoài cậu ra còn quen với ‘Sở tiểu thư’ khác nữa à?! 


Sở Dao trợn to mắt, siết chặt nắm tay.


“Cái gì, tôi bảo anh đi cầu thang là làm khó sao? Tôi mang đôi giày cao gót bảy centimet còn chưa nói cái gì đâu!” 


“…… Lần trước ngài kiên trì đi cầu thang, bị trặc chân.”



“À, cho nên anh là không muốn ôm tôi đi lên lầu nữa?”


Hiện tại bên trong thang máy chỉ có ba người.


Sở Dao cảm giác bản thân dư thừa đến nỗi giống như một cái bóng đèn 500w vậy. 


Mà nắm tay của cậu cũng bắt đầu muốn đánh người luôn. 


“Chử tiểu thư, xin ngài hãy tự trọng.”


Bên trong không gian kín đáo, lời hắn nói ra cũng không nhanh không chậm: “Đưa ngài đến nơi xong tôi còn phải đi đón ông chủ, không có thời gian để lãng phí.” 


“Anh!”


Cũng là những cậu chặn họng, nhưng dùng nó trên người người khác thì nghe lọt tai hơn nhiều.


Sở Dao trốn ở phía sau thùng giấy mà cong cong khóe miệng, ở trong lòng mở cuốn sổ nhỏ gạch bỏ một tội cho anh vệ sĩ. 


“Hừ, được, anh đi đón đi. Hôm nay tôi sẽ mua sắm rất nhiều, tới lúc đó anh đừng quên đến đây xách đồ cho tôi!” 


Sở Dao phát hiện người phụ nữ đang nói chuyện lại là một vị khách mà cậu từng phục vụ, là tình nhân của một ông chủ. 


Mà cậu cũng biết lí do tại sao Vũ Hướng Vinh lại xuất hiện ở đây. 


Liếc sang người đàn ông không thèm hé răng, lại liếc sang người phụ nữ với dàng người thướt tha, Sở Dao ở trong lòng lầm bà lầm bầm. 


Muốn mua rất nhiều đúng không, được, thỏa mãn cô. 


Em gái, hôm nay không quẹt banh thẻ của kim chủ nhà em, chị đây liền không xứng l*m t*nh địch của em! 


Ting—— 


Đã tới lầu một.


Sở Dao đứng ở bên trong chờ hai người đi ra ngoài trước. 


Vị Chử tiểu thư kia thật ra lại ra trước, nhưng người đàn ông với thân hình cao tráng vẫn giữ lấy cánh cửa, lễ phép mà mời cậu đi trước. 


Sở Dao mím môi, đành phải ôm cái thùng vùi đầu đi về phía trước đi. 


Lúc hai người đi ngang qua nhau, một mùi nước hoa mềm nhẹ lại thoang thoảng lướt qua mũi của Vũ Hướng Vinh. 



Cậu nhân viên bán hàng trước mặt hắn mặc áo sơmi quần tây đã bước ra thang máy, ôm một cái thùng nặng đi về phía trước. Thân hình cậu vừa gầy vừa cao, cặp mông dưới lớp quần tây vừa cong vừa mẩy, mà vòng eo lại vừa thon vừa nhỏ, có thể dùng một tay ôm trọn. 


Một lát sau, Vũ Hướng Vinh lại nhìn qua, bên trong ánh mắt có thêm chút gì đó. 


“Tôi giúp cậu nhé.”


Sở Dao cảm giác sức nặng trên tay vơi đi, có một bàn tay cọ qua tay cậu, vững vàng mà đỡ bên dưới thùng giấy. 


“?!”


Tay Sở Dao run lên, suýt thì không ôm chặt.


“Không, không cần đâu!”


Cậu vội vàng xốc nhẹ nó lên, ra vẻ hung tợn nói: “Xem thường tôi đấy hả?!”


Nói xong câu đó, cậu liền lướt đi như gió, giống như gặp ôn thần mà chạy nhanh như chớp về phía trước mất dạng 


Vũ Hướng Vinh: “……”


“A Vinh, qua mấy ngày nữa anh có rảnh không?” 


Bị nghẹn họng một hồi, người phụ nữ ra khỏi thang máy rồi cũng bình tĩnh trở lại, tiếp tục như thật như giả mà thử Vũ Hướng Vinh: “Tết Âm Lịch, lão Hồng phải bồi người trong nhà, lại vứt tôi sang một bên. Anh có thể cùng tôi đi dạo phố không?” 


Cô ta thấp giọng làm nũng, Vũ Hướng Vinh lại chẳng mảy may gì.


“Xin lỗi, Chử tiểu thư. Tôi là do Hồng tổng thuê, hết thảy cần phải nghe theo sự sắp xếp của ngài ấy.” 


“Nếu tôi có thể thuyết phục lão Hồng, cho anh nghỉ một ngày thì sao?” Cô ta vẫn không chịu từ bỏ.


“Chử tiểu thư. Trong hợp đồng giữa tôi và ông chủ Hồng, có điều khoản đặc biệt là đổi người.” Vũ Hướng Vinh lúc này nhìn thẳng vào mắt cô ta, lạnh lùng lại xa cách, ẩn ý trong đó không nói cũng hiểu. 


“Anh!” Cô ta dậm chân một cái: “Không biết tốt xấu!” 


Vũ Hướng Vinh không nói chuyện nữa, ánh mắt lại chuyển sang hướng người nọ rời đi vừa rồi, thầm nghĩ.


Huống chi.


Nếu được nghỉ, hắn cũng có người để hẹn.


***


Lời tác giả: Sắp rồi, sắp rồi, hẹn hò tới liền đây.


Nhung Đen - Nha Nha Cật Tố Dã Cật Nhục
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá:
Truyện Nhung Đen - Nha Nha Cật Tố Dã Cật Nhục Truyện Nhung Đen - Nha Nha Cật Tố Dã Cật Nhục Story Chương 17
10.0/10 từ 30 lượt.
loading...