Nhung Đen - Nha Nha Cật Tố Dã Cật Nhục

Chương 14

135@-

CHƯƠNG 14


Cuối cùng, sau khi chạy WC ba lần, Sở Dao mới nằm xuống giường bệnh trong khu nội trú.


Hơn nữa, hoàn toàn là nhờ vào Vũ Hướng Vinh nửa dìu nửa đỡ mới có thể đi đến phòng bệnh. 


Lần này, không phải Sở Dao đang giả vờ yếu ớt.


Cậu thật sự là hai chân phù phiếm.


“Anh đi đi.”


Sở Dao nằm ngửa trên giường, nhớ lại một loạt chuyện vừa rồi, ngay cả lông tóc đều lộ ra vẻ tuyệt vọng. 


Hai mắt cậu bần thần nhìn trần nhà, sau đó dùng một tay kéo tấm chăn trắng trên giường, trùm lên mặt mình. 


Giống như một khối thi thể.


“Xoá kết bạn với nhau đi.”


Thanh tuyến mềm mại khó phân giới tính của cậu, giờ phút này ở dưới lớp chăn trở nên trầm thấp hơn chút, giọng nói u buồn giống như bị mắc bệnh nan y, lời nói ra lại làm Vũ Hướng Vinh chợt cảm thấy buồn cười —— 


“Tôi thu lại lời thổ lộ tối nay.”


“Anh đi đi. “


“Chúng ta có gặp lại thì vẫn là người xa lạ.”


“Tôi vẫn là tôi đáng yêu, anh vẫn là anh ngầu soái.”


“Tối nay chẳng có gì xảy ra hết.”


“…… Không đến nỗi thế.”


Vũ Hướng Vinh vỗ vỗ mặt chăn gồ lên: “Cậu ăn ngũ cốc hoa màu, có vào thì có ra……”


“A a a! ——”


Trong chăn vươn ra một bàn tay muốn lấp lại miệng Vũ Hướng Vinh: “Anh không được nói!” 


“…… Là bình thường.” Nhưng Vũ Hướng Vinh vẫn là nghiêm trang lại kiên trì nói xong.


“Anh đã không còn là người đàn ông mà tôi thích nữa.”


Sở Dao từ trong chăn lộ ra hai con mắt, căm giận trừng hắn: “Anh đã biến thành kẻ đáng ghét thứ hai!” 


“Thứ nhất là?” Vũ Hướng Vinh phối hợp hỏi lại một câu.


“Hừ!” Sở Dao nghiến răng: “Đương nhiên là gã bác sĩ quạ đen độc mồm vừa nãy rồi!”


“…… Cậu vẫn là uống thuốc trước đi đã.” 



Vũ Hướng Vinh vừa muốn cười, lại hơi lo lắng tình trạng hiện tại của Sở Dao, lại lần nữa đi ra ngoài rót ly nước ấm.


Lại phân biệt lấy thuốc ra từ trong hộp, đưa vào tay Sở Dao.


“Uống sớm một chút, đừng chậm trễ.”


Nhắc tới cái này, Sở Dao cuối cùng cũng ló đầu ra khỏi chăn. 


Chẳng qua, cậu nhận lấy thuốc rồi cũng không có uống ngay, ngược lại cảnh giác mà trừng mắt với hắn: “Anh quay đầu trước đi!” 


Vũ Hướng Vinh: “?”


Sở Dao nhỏ giọng thúc giục: “Nhanh lên!” 


Vũ Hướng Vinh vẫn luôn không hiểu tâm tư con gái, hiện giờ ngay cả con trai cũng không hiểu lắm. Nhưng hắn vẫn nghe theo lời Sở Dao mà xoay người, đưa lưng về phía người trên giường bệnh. 


Sở Dao cẩn thận mà nhìn chằm chằm trong chốc lát, thấy người ta không có dấu hiệu xoay người lại, lúc này mới yên tâm mà tháo xuống khẩu trang đã mang nửa ngày. 


Hừ.


Dù có chật vật cũng không thể để vẻ đẹp này chật vật.


Dù có mất mặt cũng không thể để gương mặt này mất mặt.


Đây.


Chính là tín ngưỡng nhân sinh của Sở Dao Dao cậu!


Cầm lấy ly nước với độ ấm thích hợp, Sở Dao vừa uống thuốc, vừa nhíu mày.


Cái gì đây, có thuốc dạng viên thì thôi, tại sao lại còn có loại thuốc viên nhỏ xíu giống như có công hiệu kỳ quái thế này?


Uhm, dùng thế nào đây.


Ờ, một vỉ mười viên, một lần mười vỉ.


Chờ chút, bao nhiêu?


Sở Dao xem lại liều lượng một lần nữa.


Một lần một trăm viên?


Này thật sự không phải thuốc thần tăng lực gì đó à?


Sở Dao cạn lời mà mở hộp ra, đưa lên mũi ngửi ngửi.


“Oẹ……”


Mùi thuốc gay mũi xen lẫn với một mùi ôi thiu khó có thể tả đang dũng mãnh xông vào lỗ mũi, Sở Dao không nhịn được, lập tức oẹ ra tiếng. 


“Làm sao vậy?” Vũ Hướng Vinh xoay người lại nên không biết đã xảy ra chuyện gì, theo bản năng mà hơi nghiêng đầu muốn quay lại xem tình hình. 


“Không có gì không có gì!” Sở Dao vội vàng bảo hắn đừng nhúc nhích.



Thôi vậy, tăng lực ra kỳ tích, thuốc thần chữa bách bệnh!


Trong miệng lẩm bẩm hai câu, Sở Dao nhắm hai mắt, ngưỡng cổ, đem nguyên một bị thuốc viên nhỏ đổ hết vào miệng. 


Ừng ực.


Nguyên lành xuống bụng.


“Hô ~”


Tốt xấu cũng là nuốt xuống.


Nhưng mà…… 


Theo vô số thuốc viên nhỏ lướt qua thực quản, cái hương vị khó tả của chúng nó cũng từ đầu lưỡi của Sở Dao lan thẳng xuống dạ dày. 


Cậu định uống nước để tan cái mùi kia đi một chút, nhưng dù có uống cạn ly nước kia, cái mùi đấy vẫn cứ hấp hối bên trong khoang miệng. 


Thậm chí, từ dạ dày còn truyền đến một sự xúc động sông cuộn biển gầm. 


Không —— phải —— đâu?


Sở Dao dùng tay che miệng lại, từ trong đôi mắt để lộ vẻ tuyệt vọng lần thứ hai. 


“Oẹ ——”


“Oẹ oẹ —— “


Xôn xao ——xôn xao ——


Trong phòng vệ sinh của phòng bệnh truyền ra từng đợt tiếng vang mãnh liệt, làm cho Vũ Hướng Vinh đang đứng ở bên ngoài vừa lo lắng vừa hoảng hốt. 


Xem ra vị bác sĩ kia vẫn là rất đáng tin cậy. Loại bệnh này vẫn là nên quan sát nhiều hơn. 


Nhìn xem, triệu chứng đều đầy đủ hết. 


“Sở……tiểu thư, cậu có khỏe không?”


Vũ Hướng Vinh lại đi rót ly nước ấm trở về, đứng ở cửa, gõ cửa hỏi.


“Ô…… Không, không được vào!”


Trong phòng vệ sinh, Sở Dao ghé vào bồn cầu, cảm giác dạ dày của mình đều muốn nôn ra ngoài luôn. 


ĐM.


Đêm nay rốt cuộc là xảy ra chuyện gì?!


Không phải là cậu chỉ lanh mồm trêu ghẹo gã trai đứng đắn đang ở ngoài cửa kia thôi sao? 


Ông trời có cần phải trừng phạt cậu, làm toàn bộ thể diện của cậu đều mất hết trước mặt hắn như vậy sao?! 


Hả!?



Mãi đến khi dạ dày trống rỗng, Sở Dao mới thất tha thất thểu đỡ bồn cầu đứng lên, nhặt lấy bộ tóc giả đang nằm trên bồn rửa tay. 


Đúng vậy.


Vừa rồi lúc đang ói, cậu phiền thứ này vướng víu, dứt khoát kéo xuống rồi ném qua một bên. 


Chờ qua loa dọn dẹp xong, Sở Dao lại suy yếu mà ghé vào trước bồn rửa tay súc miệng. 


Thật là.


Chắc chết quá.


“Có cần tôi gọi bác sĩ không?”


Đang lúc Sở Dao hết sức hoài nghi nhân sinh, người đàn ông bên ngoài còn giống như bùa đòi mạng mà hỏi han mãi, sợ người khác không biết hắn còn ở đó vậy. 


Sở Dao bực bội kéo cửa ra——


“Chưa có chết đâu, hối cái gì mà hối?!”


Có biết là chọc cô em nóng bỏng nóng (hot girl) lên rồi, cũng có thể biến thân thành ớt chỉ thiên (hot chili) không?!


“Cậu……”


Bất thình lình, Vũ Hướng Vinh nhìn thấy một gương mặt tinh xảo vẫn còn nhỏ nước.


Trong sáng, sạch sẽ.


Không còn trang điểm diễm lệ, cũng không còn môi đỏ quyến rũ.


Chỉ có một gương mặt xinh đẹp, tràn đầy biểu cảm sinh động, thanh tú sạch sẽ, mang theo một chút yếu ớt, nhợt nhạt.


“Cậu cái gì mà cậu, chưa từng thấy tiên nữ nôn mửa à?!”


Cơ thể không khoẻ cộng với thể diện bị mất hết, trực tiếp dẫn tới tâm tình của Sở Dao trở nên táo bạo.


Rõ ràng trước nửa đêm còn ở trong miệng ngọt ngào gọi ‘anh ơi’, bây giờ Sở Dao chỉ muốn gã đàn ông trước mặt đây câm miệng, cút đi. 


Thật sự là đem hai chữ “hai mặt” này phát huy đến mức tận cùng.


“Ừ, chưa từng thấy.”


Gã đàn ông trước mặt vẫn có thể trả lời làm người ta nghẹn họng.


Nhân tiện còn cầm ly nước trong tay đưa tới trước mặt cậu.


“Uống thêm nước ấm.”


“……”


Quả nhiên, là thẳng nam trong thẳng nam.


Sở Dao lần đầu tiên cảm nhận được lực sát thương của câu này, không khỏi cảm thán thật sự quá đúng.



Nhưng cậu vẫn là nhận lấy.


Bởi vì bây giờ, cậu thật sự rất khát, rất muốn uống nước.


Ngửa đầu uống một hơi cạn sạch, tầm nhìn lướt qua gương mặt đứng đắn và ánh mắt chuyên chú của hắn, Sở Dao bỗng nhiên nhớ ra trong đầu. 


Chờ chút.


Hai người bọn họ bây giờ.


Là mặt đối mặt?


Hơn nữa cậu vừa mới.


Uống nước xong?


!!?


Khẩu trang của cậu đâu?!!!


Sở Dao dùng tay che mặt mình lại, hít sâu ra tiếng.


“Không cần che.”


Vũ Hướng Vinh đến bây giờ vẫn chư thể hiểu được tại sao Sở Dao lại muốn mang khẩu trang.


Hắn cho rằng cậu là bị cảm hoặc là trên mặt mọc cái gì mới muốn mang lên, nhưng hắn vừa mới nhìn khuôn mặt trắng nộn kia, chẳng có vấn đề gì cả. 


“Anh thì biết cái gì!”


Sở Dao dùng hai tay che mặt, nương khe hở ngón tay nhìn đường mà đi từng bước một tới bên giường. 


Sau đó, lấy tư thế sét đánh không kịp bưng tai, chui vào ổ chăn. 


Chỉ để lộ ra hai con mắt.


“Những tiểu tiên nữ như tụi tôi là không thể để mặt mộc gặp người khác!”


Cậu trùm ở trong chăn, rầu rĩ nói.


Vũ Hướng Vinh đi đến mép giường, cúi đầu nhìn vào đôi mắt sạch sẽ, trong sáng hơn những lần gặp mặt trước. 


“Khá xinh đẹp.”


Hắn nghiêm túc đáp: “Không có gì là không thể gặp người khác.”


Trên giường, Sở Dao mở to hai mắt, sau khi cùng Vũ Hướng Vinh đối mắt nhìn nhau một lúc lâu, câu bỗng nhiên có chút bối rối mà chuyển tầm mắt sang chỗ khác. 


Giống như một con hồ ly nhỏ bị hoảng sợ, vùi cả khuôn mặt vào bên trong lớp lông dày của chính mình. 


***


Trong ổ chăn, Dao Dao (đắc ý nhấc hai cái đùi lên): Thẳng nam khen ngợi, get!


Nhung Đen - Nha Nha Cật Tố Dã Cật Nhục
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá:
Truyện Nhung Đen - Nha Nha Cật Tố Dã Cật Nhục Truyện Nhung Đen - Nha Nha Cật Tố Dã Cật Nhục Story Chương 14
10.0/10 từ 30 lượt.
loading...