Như Nguyện
C10: Chương 10
Edit: Tharyo
- ------------------
Thẩm Hàm Xuyên nói được làm được, thật sự dành thời gian đi ăn trưa với Lâm Diệu.
Địa điểm hẹn nằm chếch đối diện với phòng làm việc của Lâm Diệu
Nhận được tin tức, Lâm Diệu trước tiên lấy số gọi hai ly trà sữa.
Cô chọn một chỗ ngồi cạnh cửa sổ, bấm liên tục vào điện thoại để xem có tin nhắn mới không. Chờ như vậy một lúc, đột nhiên vui mừng ngẩng đầu nhìn về phía đường dành riêng cho người đi bộ, nhìn thấy Thẩm Hàm Xuyên đang đi tới.
Hôm nay anh ăn mặc giản dị hơn, một chiếc áo len rộng màu xám với áo sơ mi bên trong. Ăn mặc như thế này, thoạt nhìn giống như một sinh viên đại học mới đôi mươi chưa tốt nghiệp.
Thẩm Hàm Xuyên nhìn thấy cô qua cửa kính.
Anh dừng lại, mắt sáng lên nụ cười, rồi giơ tay lên vẫy vẫy với cô. Từ kiểu tóc hơi lộn xộn của anh vẫn còn dấu vết của sự "bòn rút thời gian".
Vừa gặp nhau, Lâm Diệu đẩy trà sữa cho anh.
"Chọn một cốc đi." Lâm Diệu nói xong, có chút xin lỗi: "Sáng nay nhìn thấy tin nhắn của anh, ba giờ sáng anh vẫn tăng ca à? Hẹn anh ra chỉ để uống cốc trà sữa ăn bữa cơm, làm trì hoãn công việc của anh......"
"Không sao đâu, mọi chuyện đã xong rồi." Thẩm Hàm Xuyên lựa chọn giữa hai cốc trà sữa. "Vả lại tôi rất vui khi được gặp em trong giờ nghỉ làm."
Anh hoàn toàn không biết sức tàn phá trong lời nói của mình, sau khi nói một cách tự nhiên, anh hỏi cô: "Em đề cử cốc nào nhiều hơn?"
"Cá nhân tôi thích cốc này, có đậm vị sữa đậu hơn." Cô nói.
Thẩm Hàm Xuyên lại cầm một cốc khác.
Lâm Diệu hiểu ý của anh.
"Không cần nghĩ cho tôi." Lâm Diệu nói: "Hơn nữa, cả hai chiếc cốc đều dành cho anh, một cốc uống một cốc mang đi."
"Cảm ơn sự chu đáo của em."
Lời nói của anh rất lịch sự, nhưng giọng điệu lại vui tươi.
Lâm Diệu ôm cằm, yên lặng nhìn anh uống trà sữa.
Khi làm việc gì anh trạng thái cũng giống với lúc cô viết chữ, trú tâm và nghiêm túc. Kể cả khi chỉ di chuyển ống hút và nhấp một ngụm trà sữa.
Sau đó, anh cau mày, nốt ruồi lệ kia cũng di chuyển.
"Nó không ngon à?"
"Không phải, nó ngọt hơn tôi nghĩ."
Sau khi các món ăn được bưng ra, Lâm Diệu làm chủ giới thiệu các món ăn cho Thẩm Hàm Xuyên.
Dù đây là phố đi bộ nhưng studio của cô đã mở ở đây được hai năm, khi ăn uống trên con phố này, cô có cảm giác như đang đãi khách ngay tại chính khuôn viên của mình.
"Em có nhận những học sinh như tôi vào lớp học thư pháp của bạn không?" Thẩm Hàm Xuyên hỏi.
"...Nhận thì có, nhưng anh quá bận rộn, không có thời gian, không thể bình tĩnh luyện tập, cho nên hiệu quả có lẽ sẽ không tốt lắm..." Nói xong lại nghĩ đến vẻ mặt nghiêm túc lúc Thẩm Hàm Xuyên làm việc, Lâm Diệu lại thay đổi lời nói: "Có lẽ anh có thể?"
Cô đoán rằng khả năng tập trung của anh có thể tốt hơn người bình thường một chút.
"Nếu anh thực sự muốn luyện thư pháp tĩnh tâm, tôi sẽ không tính phí hay sắp xếp chương trình học cho anh." Lâm Diệu nói: "Khi anh luyện tập, chỉ cần chụp ảnh và gửi cho tôi, tôi sẽ chỉ cho anh cách điều chỉnh và luyện tập ra sao......"
Lâm Diệu tưởng rằng Thẩm Hàm Xuyên chỉ là tùy ý nhắc đến, lại không nghĩ anh sẽ đáp ứng.
"Được, về sau làm phiền em rồi."
"Không sao đâu. Mọi thứ liên quan đến ngôn từ đối với tôi đều không thành vấn đề, rất vui."
Nói về chuyện vui, Lâm Diệu cũng kể về kịch bản giết người mà Nha Đại Thần và Tiểu A chơi lại vào Chủ nhật tuần trước.
"Họ đã trải qua tám kết cục cuối cùng cũng đến được kết cục thực sự. Sau khi xem hết chân tướng, có thể hiểu được tại sao thầy giáo lại là hung thủ."
Trong kết cục thực sự, xuất thân của người vợ đầu tiên được mở ra. Cô gái của một vị tướng quân miền Bắc, sau khi cắt đứt quan hệ với gia đình đã bỏ trốn vào miền Nam cùng một tên xã hội đen trẻ tuổi. Chàng trai trẻ cùng em cậu ta định cư ở miền Nam, họ đã kiếm bộn tiền nhờ vào chợ đen và xây dựng nhà máy.
Sau đó, ông Lục, em trai của người thanh niên kia, đã giết chết anh trai để cướp chị dâu, sau khi người vợ cả sinh con trai lớn thì đứa bé được gửi về nhà bố mẹ đẻ để nuôi dưỡng, đứa trẻ chính là thầy giáo trong câu chuyện.
Sau khi thầy giáo biết được người bạn qua thư của mình là vị hôn thê của cậu Hai nhà họ Lục, đã quay trở lại dinh thự Hoàng hôn để tiết lộ danh tính của mình cho ông Lục và yêu cầu thực hiện lời hứa hôn thực sự, tức là gả cô Hàn cho anh ta chứ không phải là cậu Hai.
Tuy nhiên, ông Lục đã gọi cậu Hai đến, nói cho con trai biết kế hoạch của mình.
Ông ta không muốn thầy giáo tiết lộ thân phận thật là cậu Cả nhà họ Lục mà muốn anh ta lấy thân phận hiện tại của mình là Thiếu tướng quân đội phía Bắc, công khai cưới con gái ngoài giá thú của Tướng quân Tiết phía Nam, cô Ba nhà họ Lục. Mà cậu Hai vẫn tiếp tục thực hiện hôn ước với vị hôn thê là cô Hàn.
Bằng cách này, nhà họ Lục một phát trúng hai con nhạn, dựa vào cả hai phía nam bắc, bất kể ai thắng ai thua, nhà họ Lục đều có thể đứng vững.
Về phần người mình thích đặt nhầm chỗ, điều này cũng không khó, chỉ cần kết hôn, đổi vợ cũng không phải không thể.
Sự vô liêm sỉ của ông Lục đã đổi lại bằng một rìu của thầy giáo.
Thẩm Hàm Xuyên không bình luận nội dung, nhưng lại kinh ngạc nói: "Thì ra có nhiều kết cục như vậy."
Lâm Diệu mệt mỏi gật đầu: "Nhiều lắm. Nha Đại Thần chơi xong mới về nói cả một đêm."
"Nhưng có một điều không hợp lý." Thẩm Hàm Xuyên hỏi: "Tại sao gia đình mẹ đẻ của bà vợ cả lại có thể nhận cháu ngoại được gửi đến?"
Lâm Diệu khó hiểu: "Tại sao lại không nhận, dù sao thì đó cũng là do con gái của họ đẻ ra."
"Bình thường mà nói." Thẩm Hàm Xuyên cụp mắt, nhẹ nhàng khuấy ống hút: "Gia đình thương yêu con gái sẽ nghe theo sự lựa chọn của cô ấy. Nếu con rể đầu tiên qua đời, con gái cùng người đàn ông khác lập gia đình, như vậy so với đứa con mà cô con gái không muốn thì nhà mẹ đẻ càng muốn nuôi dưỡng đứa con mà con gái mình sinh trong gia đình hiện tại."
"... Điều này có thể được không?" Lâm Diệu bối rối, không thể nghĩ ra loại logic này.
Vả lại... điều này hình như không liên quan gì đến cốt truyện chính trong kịch bản giết người?
Đang muốn nói một chút, điện thoại thông báo có một cuộc gọi video, cái tên Quan Lăng chớp lên trên màn hình, là con gái duy nhất của thầy Quan Đồng.
"Xin lỗi, tôi nghe điện thoại."
Lâm Diệu đứng dậy đi vào phòng vệ sinh, tìm một vách ngăn, bấm gọi video.
Một cô gái bình dị xuất hiện, trong phòng có ba chiếc vali mở sẵn, quần áo giày dép vương vãi khắp sàn.
"Chị Diệu Diệu, buổi triển lãm của bố em khi nào diễn ra ạ?"
"Bắt đầu vào thứ sáu tuần này, trưng bày nửa tháng. Khi nào em lên máy bay?"
"Tối mai lúc 10h40 sẽ hạ cánh, đến làm phiền chị tiếp đón một chút."
"Không vấn đề."
Nói chuyện với Quan Lăng rất tốn thời gian.
Cô bé sẽ lảm nhảm trước khi nói ra những tin tức quan trọng, Lâm Diệu trong lòng nghĩ đến Thẩm Hàm Xuyên nhưng lại không thể qua quýt với con gái của ân sư quá cố.
Cuộc gọi kéo dài hơn hai mươi phút mới kết thúc.
Lâm Diệu trở lại bàn với chiếc điện thoại nóng lên trong tay, lời xin lỗi mà cô chuẩn bị kỹ càng đều trở thành con số 0 ngay khi nhìn thấy Thẩm Hàm Xuyên.
Anh khoanh tay, áp trán vào cửa kính rồi ngủ thiếp đi. Mái tóc mảnh mai cọ vào kính, mềm mại khó tả, Lâm Diệu lúc này mới phát hiện ra sự mệt mỏi mà anh đang che giấu.
Lâm Diệu rón rén ngồi xuống, không quấy rầy anh.
Nhưng rất nhanh, âm thanh điện tử đột ngột đánh thức Thẩm Hàm Xuyên.
Anh gần như ngồi dậy ngay lập tức và lấy ra một chiếc điện thoại bấm phím nhỏ kiểu cũ, gương mặt không cảm xúc sau khi nhìn thấy Lâm Diệu thì tìm cơ hội nở một nụ cười rạng rỡ vui mừng cười với cô.
Nụ cười này giống như là một phiên bản giới hạn dành riêng cho Lâm Diệu, chớp mắt là qua, sau khi anh nhấc máy đã biến mất tăm.
"Đừng hoảng sợ, không có khả năng tất cả đều xảy ra sai sót, tôi sẽ quay lại ngay bây giờ."
"Sẽ không phá đi bắt đầu lại. Tôi sẽ quay lại và giải quyết nó... ừm."
Anh nhanh chóng kết thúc cuộc gọi và nhìn Lâm Diệu với vẻ xin lỗi.
"Bây giờ tôi phải quay lại công ty. Ngày mai..." Anh nhắc đến ngày mai và bất lực nói: "Tuần này tôi sẽ xử lý tốt công việc của mình, cho nên nếu cuối tuần em rảnh... chúng ta gặp nhau được không? "
"Được." Lâm Diệu vui vẻ đồng ý.
Thẩm Hàm Xuyên cầm lấy tờ hóa đơn trên bàn.
"Cám ơn, vậy tôi-"
"Anh lái xe à? Tôi đưa anh đi?" Lâm Diệu đứng dậy trước. "Tôi đã thanh toán xong rồi."
Ngón tay Thẩm Hàm Xuyên hơi dùng lực, thu hồi tờ hóa đơn vô dụng, trả lời cô: "Tôi lái xe đến."
"Ý tôi là, để tôi tiễn anh." Lâm Diệu vỗ nhẹ vào chiếc túi nhỏ của cô. "Tôi mang theo bằng lái xe, thấy anh rất buồn ngủ, không muốn anh mệt mỏi lái xe nên tôi sẽ lái xe."
Trải qua mấy ngày ở cùng nhau, Lâm Diệu đã có phần nào hiểu được tính cách của Thẩm Hàm Xuyên. Anh không bộc lộ cảm xúc quá rõ ràng, nụ cười của anh cũng chỉ đơn thuần mang theo ý cười, như thể có một khuôn khổ lịch sự nào đó hạn chế anh, ngăn cản không cho anh quá cởi mở.
Nói chung, là bởi vì giáo dưỡng không tệ nên quen với việc che dấu cảm xúc, hành động khiêm tốn.
Nhưng vào lúc này, Thẩm Hàm Xuyên bị "dọa" đến sững sờ và kinh ngạc, điều này cực kỳ rõ ràng kéo dài rất lâu.
Lâm Diệu có chút hối hận.
Bản thân đột nhiên đưa ra đề nghị lái xe của anh, có phải hay không đã xâm phạm đến phạm vi riêng tư của anh?
Nhưng còn chưa kịp nghĩ xong, Thẩm Hàm Xuyên đã mỉm cười, là một nụ cười không thể giả tạo, một nụ cười cực kỳ vui vẻ và rạng rỡ.
Đôi mắt anh cong lên, trong mắt sáng ngời tỏa ra ánh sáng lung linh, nốt ruồi lệ cũng giống như bị nụ cười này lau đi cảm giác mờ mịt.
"Cảm ơn, vậy thì... nhờ em vậy."
Anh báo địa chỉ, Lâm Diệu tìm theo hệ thống định vị, lái xe của Thẩm Hàm Xuyên đưa anh về.
Công ty của Thẩm Hàm Xuyên là trong một tòa nhà văn phòng ở khu thương mại đường Trường An, Lâm Diệu biết nơi này, nổi tiếng là văn phòng "Trình độ học vấn bậc nhất". Trước kia còn nghe được các bạn học trêu đùa, nói toàn thành phố nơi có nhiều tiến sĩ nhất không phải một trường đại học nào đó mà là tại trong tòa nhà văn phòng này. Đây được gọi là tòa nhà tập hợp nhân tài cao cấp, ngay cả chó nghiệp vụ phòng ngừa bạo lực ở trước cổng cũng có thể có bằng cử nhân.
Xe vừa lùi vào chỗ đỗ xe trước cổng, một thanh niên đeo kính đã mở cửa, rất nhanh nói: "Xuyên, Tiểu Lữ và những người khác nói tôi tính toán sai một chỗ, cậu nhất định phải ổn định... "
Anh ta bị Lâm Diệu ngồi ở ghế lái giật mình.
"Má ơi!"
Lâm Diệu lúng túng gật đầu, tháo dây an toàn và bước xuống xe.
Thẩm Hàm Xuyên đi tới, nhẹ nhàng nói: "Tôi gọi xe cho em, đã gửi biển số xe cho em. Cảm ơn em đã đưa tôi về."
"Không sao, không có gì." Lâm Diệu lắc lắc tay.
Cô không thể làm ngơ trước ánh mắt của người đàn ông đeo kính bên cạnh, ánh mắt anh ta gần như muốn nhìn thủng người cô luôn rồi.
"Đây là..." Người đàn ông đeo kính hỏi.
Thẩm Hàm Xuyên trước tiên giới thiệu Lâm Diệu cho: "Cậu ấy chính là người tôi đã đề cập với em, Lương Vũ."
Lâm Diệu chào hỏi.
Thẩm Hàm Xuyên giới thiệu cho Lương Vũ, chỉ bằng bốn từ: "Cô ấy là Lâm Diệu."
Lương Vũ nghe thấy cái tên này chợt nhận ra, đưa tay định nắm thì bị Thẩm Hàm Xuyên chặn lại.
"Tôi quay lại làm việc, sau này nếu có cơ hội, có thể đến công ty chúng tôi tham quan."
Lâm Diệu cười nói: "Được thôi, nhất định đến."
Lương Vũ: "Nhất định phải đến nha! Hôm nay quá bận rộn... Này, hôm nay cũng có thể mà! Tối nay tôi gọi hai món mặn, một món chay mang về..."
Thẩm Hàm Xuyên kéo người đi.
Nhìn bóng dáng đã đi xa của Thẩm Hàm Xuyên, Lâm Diệu có chút thất vọng mất mát, cô quay đầu đi về phía cổng.
Từ xa đã nghe thấy tiếng Lương Vũ truyền tới.
"Cô ấy có phải là Kern không?"
"Đúng không đúng không, lúc đó ở sân bay."
Lâm Diệu nghĩ thầm, Lương Vũ đang nói cái gì vậy?
Như Nguyện