Nhóc Khóc Nhè Thật Thơm
Chương 12: 12: Làm Cho Tức Chết
Sau khi Lâm Hư Vũ ra ngoài, Kiều Lâm Triệt thay quần áo đã bị rách của Kha Ngải ra, rồi tự mình dùng nước ấm lau người cho Kha Ngải, sau đó mới gọi Lâm Hư Vũ vào.
Lâm Hư Vũ thở phào nhẹ nhõm, sau khi kiểm tra một lượt: "Chỉ là vết thương ngoài da, còn có sợ hãi quá độ.
"
May mắn thay, vấn đề không nghiêm trọng, nếu không, dựa trên sự hiểu biết của Lâm Hư Vũ đối với Kiều Lâm Triệt, thì cô cũng sẽ bị giận chó đánh mèo.
"Tốt nhất là như vậy!" Quả nhiên, Kiều Lâm Triệt nói với ngữ khí không tốt.
"Anh phải tin tưởng em, em là bác sĩ chuyên nghiệp!"
Lâm Hư Vũ cảm thấy bị xúc phạm, chú có thể chịu đựng được, nhưng cô không thể chịu đựng được.
"Được rồi, chúng ta đi ra ngoài, để cho em ấy nghỉ ngơi.
"
"Ồ!"
Kiều Lâm Triệt là người ra sau, nhẹ nhàng đóng cửa lại.
"Anh, được đó nha! Người cũng bị anh đánh dấu rồi!" Lâm Hư Vũ đột nhiên nói.
Kiều Lâm Triệt có sóng to gió lớn nào mà chưa thấy qua?
Anh nhìn Lâm Hư Vũ một cách vô cảm.
Lâm Hư Vũ sững sờ, " Em ngửi được mùi gỗ đàn hương của anh trên người cậu ấy, rất nồng luôn"
Lâm Hư Vũ cũng là một Omega, cô rất nhạy cảm với pheromone, pheromone nồng nặc như vậy mà cô ấy không ngửi thấy thì không xứng làm một Omega.
Kiều Lâm Triệt biểu cảm bình tĩnh, không chút thay đổi: "Hoàn cảnh đặc biệt, nhu cầu đặc thù, trong đầu em mỗi ngày suy nghĩ cái gì hả? Đều là nước sao?"
"Em đi liền đây, lúc cần thì gọi điện thoại, lúc không cần thì mắng người, có người anh nào như anh sao?"
Lâm Hư Vũ kháng nghị bằng cả hai tay hai chân.
Kiều Lâm Triệt dùng ánh mắt như nhìn kẻ ngốc liếc cô một cái, " Em ở đây theo dõi tình trạng của em ấy, giờ anh phải đến trường học"
"Được rồi"
Kiều Lâm Triệt vẫn chưa nói chuyện này với ba Kha, anh tôn trọng ý của Kha Ngải, lựa chọn có nói hay không, quyền quyết định là ở Kha Ngải.
"Chú Vương, đến trường học!"
"Vâng, cậu chủ!"
Sau khi đến trường, hiệu trưởng đích thân đến nhận lỗi: "Thật sự xin lỗi, chuyện xảy ra như vậy cũng có trách nhiệm của nhà trường!"
"Hiệu trưởng Lý, hàng năm tôi quyên góp cho trường học nhiều tiền như vậy, không phải để ông dạy dỗ ra loại Alpha như này đâu!" Kiều Lâm Triệt ngồi ở trên sô pha làm bằng da, ngữ khí lạnh đến mức không có tia ấm nào.
"Vâng vâng vâng, đây là lỗi của trường chúng tôi, tôi xin cam đoan, sẽ không có lần sau!"
Cả quá trình Hiệu trưởng Lý đều nở nụ cười chuyên nghiệp, dù sao ông ấy cũng đã sống gần hết cuộc đời, nên ông ấy biết phải làm gì.
"Hai học sinh Alpha đang ở đâu?" Kiều Lâm Triệt như vô ý hỏi.
Hiệu trưởng Lý: "Đang bệnh viện ạ!"
Kiều Lâm Triệt nghĩ thầm: Có thể không đến bệnh viện sao, tuyến thể đã hỏng, phỏng chừng sau này cũng sẽ vô dụng.
Kiều Lâm Triệt dùng giọng điệu không thể từ chối: "Đưa tôi đến bệnh viện đó"
Hiệu trưởng Lý: "Đương nhiên là được rồi!"
Kiều Lâm Triệt đi phía trước, theo sau là Hiệu trưởng Lý và một số giám đốc điều hành.
Kiều Lâm Triệt đột nhiên xoay người, cười nói: "Tôi cũng không muốn nhìn thấy trên diễn đàn hôm nay bàn tán chuyện gì!"
Hiệu trưởng Lý: "Đương nhiên, trường chúng tôi sẽ xử lý, tuyệt đối sẽ không lan truyền tin đồn!"
Kiều Lâm Triệt nụ cười càng sâu, nhưng trong mắt lại không có ý cười: " Còn hai học sinh Alpha kia! "
"Trường chúng tôi kiên quyết không giữ những học sinh như vậy!" Hiệu trưởng Lý lập tức trả lời.
Kiều Lâm Triệt nghe câu trả lời mình muốn, anh mỉm cười và không nói gì nữa.
Khi đến bệnh viện, hai học sinh Alpha đã ra khỏi phòng phẫu thuật, đang nằm trong phòng bệnh.
Hai gia đình học sinh đó đều là nhà giàu mới nổi, cha mẹ họ thường hay vô cớ gây sự, ức hiếp người khác, vì có chút tiền nên cảm thấy ai cũng thấp kém hơn mình.
Trong bệnh viện lúc này đang ầm ĩ: "Nếu không chữa được cho con trai tôi, bệnh viện này đừng mơ mở cửa nữa!"
"Người nhà bệnh nhân xin hãy yên lặng, đây là bệnh viện, sẽ quấy rầy những bệnh nhân khác!" Bác sĩ đối mặt với người nhà như vậy thực sự bất đắc dĩ, thậm chí có chút tức giận.
"Các người coi thường chúng tôi phải không?" Một người đàn ông chừng 40-50 tuổi đầu trọc bóng nhẫy lấy thẻ ngân hàng trong túi ra, "Tôi có rất nhiều tiền, các người coi thường ai đấy?"
"Nếu như con trai tôi xảy ra chuyện, ông cũng không gánh nổi đâu!" Người phụ nữ mặc vàng đeo bạc, có khí chất của một nhà giàu mới nổi, vừa giả vờ khóc vừa nói: "Đứa con đáng thương của tôi, nó mới 19 tuổi! Rốt cuộc đã tạo ra nghiệp gì chứ!"
Bác sĩ bị bọn họ làm cho đau hết cả đầu: "Yên lặng, cô có thể im lặng được không? Tư chất người nhà của cô đâu?"
"Ông nói ai không có tư chất? Hả? Ông đang nói ai đấy?" Người phụ nữ đang giả bộ khóc lập tức trở nên hung hăng, nhìn không giống "Oán phụ" vừa nãy mà giống như một con hổ cái.
"Không! Tôi! " Bác sĩ thật sự không nói nên lời, quá mệt mỏi rồi!
Nhìn thấy một màn như vậy, Kiều Lâm Triệt không muốn đi đến, để khỏi bị bẩn.
Nhưng liên quan đến chuyện của Kha Ngải, anh không thể dễ dàng với họ như vậy.
Anh hùng hổ đi tới, "Các người là phụ huynh của hai học sinh kia sao?"
"Là chúng tôi!" Người phụ nữ nhà giàu mới nổi kia cẩn thận đánh giá Kiều Lâm Triệt, đột nhiên dừng lại, sắc bén nói: "Là cậu hại con trai tôi?"
"Đúng vậy!" Kiều Lâm Triệt bình tĩnh nói, phá hủy tuyến thể của bọn, quả thực là anh hại bọn họ.
"Đồ khốn kiếp! Tao giết mày!" Người phụ nữ mặt mũi vặn vẹo, lao tới muốn đánh người.
Thấy vậy, vệ sĩ của Kiều Lâm Triệt ngay lập tức đứng chắn trước anh, cản người phụ nữa kia lại.
"Buông tôi ra, các người mau buông tôi ra, có nghe không hả?" Không hổ là người phụ nữ chanh chua, đến giờ còn kiêu ngạo như vậy.
Người đàn ông đầu trọc bóng nhẫy đen mặt, cũng chuẩn bị ra tay: "Mẹ kiếp, mày dám ăn hiếp vợ tao!"
Không hổ là vợ chồng, cả hai đều có nét mặt và hành vi giống nhau, ngưu tầm ngưu, mã tầm mã, đều đáng ghét như nhau.
.
Nhóc Khóc Nhè Thật Thơm