Nhớ Em Đã Nhiều Năm Như Vậy
Chương 87: Nghe nói em sắp kết hôn
69@-Sau khi trưởng thành, Từ Tri Tuế gần như không tổ chức sinh nhật, ngoài Chu Vận và Tần Di thì chẳng ai còn nhớ cái ngày đặc biệt đó nữa. Thế nên, lúc Kỳ Nhiên ghé vào tai nói lời chúc mừng sinh nhật cô, nước mắt vô thức thấm ướt đôi mi.
Sau khi cảm xúc của cô dịu lại, Kỳ Nhiên khoác áo vest cho cô rồi ôm người đi lên nhà. Có lẽ vì hôm nay vô cùng đặc biệt nên Vương mẫu nương nương cũng không nỡ chia rẽ đôi uyên ương, mãi đến lúc mặt trời ngày hôm sau đã lên cao Chu Vận cũng không gọi điện thúc giục cô về nhà.
Về sau, lúc Từ Tri Tuế nhớ lại ngày sinh nhật năm nay vẫn còn nhớ y nguyên từng chi tiết xảy ra trong ngày đó…
Cô tỉnh lại trong vòng tay Kỳ Nhiên, sau một trận triền miên lửa nóng đến tận giữa trưa, Kỳ Nhiên tự tay nấu cho cô một bát mì trường thọ, còn khuyến mại thêm hai quả trứng lòng đào.
Chiều hôm đó kéo mẹ đi siêu thị, vì cô thèm tôm càng nên Chu Vận mua hẳn ba cân. Lúc quay về nhà rửa tôm, Bugatti nghịch ngợm trêu chọc nó kết quả suýt bị tôm kẹp vào chân.
Sau bữa tối, Kỳ Nhiên và Chu Vận cùng cô cắt bánh sinh nhật, lúc cầu nguyện, Kỳ Nhiên lén quệt kem lên mặt cô, còn cười trêu cô là bé mèo mướp.
Nghĩ lại mới thấy, hôm đó thật sự rất bình thường nhưng lại trở nên vô cùng đặc biệt chỉ vì những hành động nhỏ nhưng ấm áp này.
...
"Ồ, bác sĩ Từ, cái đồng hồ mới của cô đẹp thật đấy!"
Vào giờ nghỉ trưa, các đồng nghiệp tụ tập ăn cơm ở nhà ăn, Từ Tri Tuế vô tình để lộ cổ tay ra, thành công thu hút sự chú ý của Phùng Mật.
"Không phải đồng hồ đâu, là điện thoại đấy, quà sinh nhật bạn trai tôi tặng hôm qua." Từ Tri Tuế cười nói.
Đám người lập tức ồn ào lên: "Ồ! Bạn trai tặng cơ đấy!"
Phùng Mật đổi chỗ với đồng nghiệp bên cạnh: "Hôm qua sinh nhật cô à? Vậy thì tôi phải xem thật kỹ rốt cuộc nam thần đã tặng cô cái gì mới được."
"Tống Nghiên nói giám đốc Kỳ nhà cô là nam thần của anh ấy, bốn bỏ làm năm chẳng phải cũng thành nam thần của tôi sao?" Phùng Mật nhìn chằm chằm cái đồng hồ một lúc lâu mới nói tiếp: "Đây là loại vòng có Bluetooth à?"
"Không, là điện thoại đấy, có thể cắm thẻ nhớ, lướt mạng, gọi điện, sử dụng như một cái điện thoại độc lập, bộ nhớ lớn lắm, có thể xem phim rồi lướt video được, những ứng dụng có thể tải xuống điện thoại thì nó cũng có thể. Nó còn có một công năng đặc biệt nữa, chỉ cần khởi động trạng thái khẩn cấp, người khác có thể nhận được lời cầu cứu và tìm được vị trí của tôi."
Phùng Mật nghiêng đầu hỏi: "Tốt vậy á? Đã thuận tiện lại thực dụng, của hãng nào vậy? Tôi mua cùng một mẫu được không?"
Từ Tri Tuế chọc chọc đũa vào bát cơm, đáp: "Cái này... Là tự anh ấy thiết kế, từ con chip đến tất cả linh kiện bên trong đều do một tay anh ấy chế tác, hiện tại không có trên thị trường."
"..." Phùng Mật cứng miệng, lúng túng trả lại đồng hồ cho cô: "Ui xin lỗi nha, là tôi không xứng có nó!"
Các đồng nghiệp khác cũng cười nói: "Ôi! Đúng là một bát cơm chó lớn mà! Có để người ta ăn cơm không trời!"
"Cơm chó gì đấy? Kể tôi nghe với!"
Một giọng đàn ông trầm thấp vang lên trên đỉnh đầu, mọi người lập tức ngẩng đầu lên, chỉ thấy Tạ Thành Nghiệp bưng đĩa cơm ngồi xuống bàn bọn họ.
Mọi người thôi đùa giỡn, đặc biệt là Phùng Mật bình thường sợ ông ấy nhất. Cô ấy lập tức đặt đũa xuống ngồi đàng hoàng, nghiêm túc chào hỏi: "Chào chủ nhiệm ạ."
Tạ Thành Nghiệp mỉm cười gật đầu: "Đừng căng thẳng, mọi người ăn cơm đi, trong thời gian nghỉ ngơi không cần câu nệ như vậy. Mọi người muốn nói chuyện gì thì cứ nói đi, coi như tôi không tồn tại là được."
Đám người ngượng ngập cúi đầu, chẳng ai dám cười đùa nói giỡn trước mặt thầy Tạ tiếng tăm lừng lẫy, người nào người nấy co đầu rụt cổ như rùa đen, chỉ ước được vùi mặt vào bát luôn.
Có lẽ Tạ Thành Nghiệp cũng cảm thấy sự xuất hiện của ông ấy khiến mọi người không được tự nhiên nên mỉm cười ôn hòa, lôi học trò mình ra khai đao.
"..." Từ Tri Tuế suýt phun miếng cơm đang nhai dở ra khỏi miệng, cô ho khù khụ một hồi mới nuốt được xuống bụng để trả lời ông ấy: "Thầy nghe ai nói thế ạ?"
"Mẹ em chứ ai, lần trước thầy gặp mẹ em ở tiệm tạp hóa, bà ấy nói em sắp có tin vui rồi, thầy còn tưởng là..."
Từ Tri Tuế uống một ngụm canh, hít sâu một hơi mới nói: "Không ạ, thầy đừng nghe mẹ em nói mò, bà ấy chỉ sốt ruột thôi."
Tạ Thành Nghiệp: "Có ba mẹ nào không sốt ruột đâu... Đã định không nói chuyện này nhưng nếu bây giờ em chưa có dự định đó thì cuối tháng đi Tây Giang công tác với thầy một chuyến nhé."
"Có nhiệm vụ gì ạ?"
"Không tính là nhiệm vụ, chỉ là đến bệnh viện anh em giao lưu học tập thôi, mỗi khoa có hai chỉ tiêu, khoa tâm thể chúng ta cử em và Tiểu Chúc đi."
"Ồ." Từ Tri Tuế rụt đầu rụt cổ.
Nhớ Em Đã Nhiều Năm Như Vậy
Sau khi cảm xúc của cô dịu lại, Kỳ Nhiên khoác áo vest cho cô rồi ôm người đi lên nhà. Có lẽ vì hôm nay vô cùng đặc biệt nên Vương mẫu nương nương cũng không nỡ chia rẽ đôi uyên ương, mãi đến lúc mặt trời ngày hôm sau đã lên cao Chu Vận cũng không gọi điện thúc giục cô về nhà.
Về sau, lúc Từ Tri Tuế nhớ lại ngày sinh nhật năm nay vẫn còn nhớ y nguyên từng chi tiết xảy ra trong ngày đó…
Cô tỉnh lại trong vòng tay Kỳ Nhiên, sau một trận triền miên lửa nóng đến tận giữa trưa, Kỳ Nhiên tự tay nấu cho cô một bát mì trường thọ, còn khuyến mại thêm hai quả trứng lòng đào.
Chiều hôm đó kéo mẹ đi siêu thị, vì cô thèm tôm càng nên Chu Vận mua hẳn ba cân. Lúc quay về nhà rửa tôm, Bugatti nghịch ngợm trêu chọc nó kết quả suýt bị tôm kẹp vào chân.
Sau bữa tối, Kỳ Nhiên và Chu Vận cùng cô cắt bánh sinh nhật, lúc cầu nguyện, Kỳ Nhiên lén quệt kem lên mặt cô, còn cười trêu cô là bé mèo mướp.
Nghĩ lại mới thấy, hôm đó thật sự rất bình thường nhưng lại trở nên vô cùng đặc biệt chỉ vì những hành động nhỏ nhưng ấm áp này.
...
"Ồ, bác sĩ Từ, cái đồng hồ mới của cô đẹp thật đấy!"
Vào giờ nghỉ trưa, các đồng nghiệp tụ tập ăn cơm ở nhà ăn, Từ Tri Tuế vô tình để lộ cổ tay ra, thành công thu hút sự chú ý của Phùng Mật.
"Không phải đồng hồ đâu, là điện thoại đấy, quà sinh nhật bạn trai tôi tặng hôm qua." Từ Tri Tuế cười nói.
Đám người lập tức ồn ào lên: "Ồ! Bạn trai tặng cơ đấy!"
Phùng Mật đổi chỗ với đồng nghiệp bên cạnh: "Hôm qua sinh nhật cô à? Vậy thì tôi phải xem thật kỹ rốt cuộc nam thần đã tặng cô cái gì mới được."
"Tống Nghiên nói giám đốc Kỳ nhà cô là nam thần của anh ấy, bốn bỏ làm năm chẳng phải cũng thành nam thần của tôi sao?" Phùng Mật nhìn chằm chằm cái đồng hồ một lúc lâu mới nói tiếp: "Đây là loại vòng có Bluetooth à?"
"Không, là điện thoại đấy, có thể cắm thẻ nhớ, lướt mạng, gọi điện, sử dụng như một cái điện thoại độc lập, bộ nhớ lớn lắm, có thể xem phim rồi lướt video được, những ứng dụng có thể tải xuống điện thoại thì nó cũng có thể. Nó còn có một công năng đặc biệt nữa, chỉ cần khởi động trạng thái khẩn cấp, người khác có thể nhận được lời cầu cứu và tìm được vị trí của tôi."
Phùng Mật nghiêng đầu hỏi: "Tốt vậy á? Đã thuận tiện lại thực dụng, của hãng nào vậy? Tôi mua cùng một mẫu được không?"
Từ Tri Tuế chọc chọc đũa vào bát cơm, đáp: "Cái này... Là tự anh ấy thiết kế, từ con chip đến tất cả linh kiện bên trong đều do một tay anh ấy chế tác, hiện tại không có trên thị trường."
"..." Phùng Mật cứng miệng, lúng túng trả lại đồng hồ cho cô: "Ui xin lỗi nha, là tôi không xứng có nó!"
Các đồng nghiệp khác cũng cười nói: "Ôi! Đúng là một bát cơm chó lớn mà! Có để người ta ăn cơm không trời!"
"Cơm chó gì đấy? Kể tôi nghe với!"
Một giọng đàn ông trầm thấp vang lên trên đỉnh đầu, mọi người lập tức ngẩng đầu lên, chỉ thấy Tạ Thành Nghiệp bưng đĩa cơm ngồi xuống bàn bọn họ.
Mọi người thôi đùa giỡn, đặc biệt là Phùng Mật bình thường sợ ông ấy nhất. Cô ấy lập tức đặt đũa xuống ngồi đàng hoàng, nghiêm túc chào hỏi: "Chào chủ nhiệm ạ."
Tạ Thành Nghiệp mỉm cười gật đầu: "Đừng căng thẳng, mọi người ăn cơm đi, trong thời gian nghỉ ngơi không cần câu nệ như vậy. Mọi người muốn nói chuyện gì thì cứ nói đi, coi như tôi không tồn tại là được."
Đám người ngượng ngập cúi đầu, chẳng ai dám cười đùa nói giỡn trước mặt thầy Tạ tiếng tăm lừng lẫy, người nào người nấy co đầu rụt cổ như rùa đen, chỉ ước được vùi mặt vào bát luôn.
Có lẽ Tạ Thành Nghiệp cũng cảm thấy sự xuất hiện của ông ấy khiến mọi người không được tự nhiên nên mỉm cười ôn hòa, lôi học trò mình ra khai đao.
"..." Từ Tri Tuế suýt phun miếng cơm đang nhai dở ra khỏi miệng, cô ho khù khụ một hồi mới nuốt được xuống bụng để trả lời ông ấy: "Thầy nghe ai nói thế ạ?"
"Mẹ em chứ ai, lần trước thầy gặp mẹ em ở tiệm tạp hóa, bà ấy nói em sắp có tin vui rồi, thầy còn tưởng là..."
Từ Tri Tuế uống một ngụm canh, hít sâu một hơi mới nói: "Không ạ, thầy đừng nghe mẹ em nói mò, bà ấy chỉ sốt ruột thôi."
Tạ Thành Nghiệp: "Có ba mẹ nào không sốt ruột đâu... Đã định không nói chuyện này nhưng nếu bây giờ em chưa có dự định đó thì cuối tháng đi Tây Giang công tác với thầy một chuyến nhé."
"Có nhiệm vụ gì ạ?"
"Không tính là nhiệm vụ, chỉ là đến bệnh viện anh em giao lưu học tập thôi, mỗi khoa có hai chỉ tiêu, khoa tâm thể chúng ta cử em và Tiểu Chúc đi."
"Ồ." Từ Tri Tuế rụt đầu rụt cổ.
Nhớ Em Đã Nhiều Năm Như Vậy
Đánh giá:
Truyện Nhớ Em Đã Nhiều Năm Như Vậy
Story
Chương 87: Nghe nói em sắp kết hôn
10.0/10 từ 46 lượt.