Nhớ Em Đã Nhiều Năm Như Vậy

Chương 82: Nhớ anh

231@-
Rất nhiều buổi tối sau này, Từ Tri Tuế cũng giống như hôm nay, sau khi Chu Vận chìm vào giấc ngủ, cô bèn lẻn lên trên tầng chia sẻ buổi tối thuộc về nhau với Kỳ Nhiên rồi quay trở lại phòng mình trước khi Chu Vận thức dậy.

Trong một khoảng thời gian rất dài, cô lúc nào cũng đắc chí vì khả năng trinh sát của mình, cho đến ngày hôm đó, bà Chu Vận ôm bé mèo con vừa mới tắm xong ra ban công phơi nắng, không biết là vô tình hay cố ý nói: “Bugatti à cháu cứ kiêu ngạo đi! Với tốc độ phát triển của ba mẹ cháu thì nhanh thôi, cháu sắp có em trai, em gái rồi đấy. Đến lúc đó, cháu sẽ không còn là con một trong nhà nữa rồi, để xem xem cháu định hoành hành ngang ngược với ai!”

Giọng của bà rất lớn, giống như là sợ người khác không nghe được vậy. Từ Tri Tuế nghe vậy thì cảm thấy trong lòng bồn chồn không yên. Thế mới biết thì ra Chu Vận đã sớm phát hiện ra những chuyện cô lén lút làm, chẳng qua là bà ấy không muốn vạch trần cô, cứ vậy nhìn cô diễn cảnh chạy bộ buổi sáng hơn nửa tháng.

Một hồi lâu sau, khi Chu Vân thực sự thăng cấp lên thành bà ngoại, sau một bữa cơm nào đó Từ Tri Tuế có lén hỏi bà rốt cuộc bà phát hiện ra như thế nào?

Cô tự cảm thấy bản thân mình che giấu rất tốt, hơn nữa lần nào cũng về nhà trước khi Chu Vận thức dậy.

Chu Vận bình thản lườm cô một cái, tay vừa cầm đồ chơi chơi với cháu ngoại cục cưng của bà vừa nói: “Chút IQ này của con còn kém xa mẹ con hồi yêu đương nhiều. Hồi đó mẹ con đấu trí đấu dũng với ông ngoại chưa thua lần nào đâu đấy! Còn con á, cái hôm đầu tiên con đi mẹ đã phát hiện ra rồi, có ai đi dép lê chạy bộ buổi sáng không? Còn nữa, vết cào trên cổ Kỳ Nhiên là con làm đúng không?”

Từ Tri Tuế: “… Thế mà con lại quên mất.”

/////////////////////////////////////////////////////////////////////////////////////////////////

Sau khi vào tháng Năm, công việc của Kỳ Nhiên càng ngày càng bận rộn. Trong một tháng mà có hơn phân nửa thời gian là bay qua bay lại khắp các nơi trên thế giới đi công tác, nửa tháng còn lại thì tập trung nghiên cứu với đội của anh.

Từ Tri Tuế không hỏi nhiều tới chuyện công việc của anh, chỉ nghe nói Thịnh Viễn chuẩn bị tung ra thị trường một dòng điện thoại cao cấp hoàn toàn mới, mà Kỳ Nhiên là người phụ trách chính cho hạng mục lần này.

Khi Kỳ Nhiên bận đi công tác bên ngoài, hai người chỉ có thể giữ liên lạc thông qua điện thoại. Nhưng vì chênh lệch múi giờ cùng với tính chất công việc nên thực ra một ngày hai người chẳng thể nói chuyện được với nhau vài câu. Bởi vậy nên Từ Tri Tuế có khá nhiều thời gian rảnh.

Buổi tối không ngủ được, cô lại lật đi lật lại những tin nhắn mình và anh nhắn với nhau, có khi lại lấy ra bộ manga cô từng vẽ anh ra xem, càng nhớ lại những chi tiết kia, ý nghĩ muốn ra phần tiếp theo trong đầu cô lại càng trở nên mãnh liệt.

Cuối cùng, vào một đêm mất ngủ nào đó, cô ma xui quỷ khiến thế nào mà lại cầm ipad, mở phần mềm vẽ rất lâu rồi cô không chạm vào kia ra.

Ngày cuối cùng của tháng năm, concert online mà nhóm nhạc Ngũ Nguyệt Thiên đã hứa hẹn với người hâm mộ đã được diễn ra như trong dự kiến. Khi ca khúc đầu tiên vang lên, chủ blog manga Tuế Tuế Bình An lâu ngày không online bất ngờ đăng bài trên weibo…

[ “Yêu thầm” mùa hai, chương một, gặp lại. Hình ảnh.jpg]

Độc giả: […]

[Ăn tết thôi!!!]



[Sau những tháng ngày chờ đợi mòn mỏi thì cuối cùng tôi cũng đã chờ được tới ngày hôm nay.]

[Tránh ra hết cho ông! Thanh xuân của ông đây vẫn chưa kết thúc.]

[Tôi không có văn hóa. Tôi chỉ biết vãi shit!!]

[Chờ chút, trước đó tôi có nghe nói bộ manga này được vẽ lại dựa trên câu chuyện có thật!! Vậy có nghĩa là họ thực sự gặp lại nhau rồi sao? Aaaaaa!]

[Tôi cả gan suy đoán thuyền tôi chèo thực sự đã cập bến rồi!!]


[Bất kể là mảnh vụn thủy tinh hay viên kẹo đường thì bà đây cũng đã chuẩn bị xong khăn giấy rồi, tất cả khóc hết cho bà!]



Từ Tri Tuế đọc từng bình luận một, khóe miệng không kìm được mà nhếch lên. Chỉ mới một buổi tối không xem điện thoại mà thông báo weibo cô gần như bùng nổ, rất nhiều bình luận cùng với tin nhắn ào tới khiến điện thoại rung đến mức khiến tay cô tê rần.

Cô tiện tay chụp lại ảnh phần bình luận gửi cho Kỳ Nhiên, khoe khoang nói: [Xem nè, bạn gái anh vẫn nổi tiếng không kém năm đó đâu nhá!]

Có lẽ Kỳ Nhiên vừa mới làm việc xong nên trả lời lại rất nhanh: [Ừ, anh thấy rồi.]

Từ Tri Tuế: [Sao anh thấy được hay vậy?]

Kỳ Nhiên: [Anh follow weibo của em mà, hơn nữa anh còn để quan tâm đặc biệt cơ.]

Từ Tri Tuế: [Được đó. Mà bao giờ anh về?]

Kỳ Nhiên: [Em nhớ anh hả?]

Từ Tri Tuế: […]

Kỳ Nhiên: [Có phải không?]

Từ Tri Tuế: [Vâng vâng vâng! Đừng có bắt người ta nói thẳng ra như thế chứ.]

Kỳ Nhiên: [Anh vẫn còn vài việc chưa giải quyết xong, chắc là phải qua ngày mai mới về được. Nhưng mùng bốn là ngày cho ra mắt sản phẩm mới, xuống may bay xong là anh lại phải đi thằng về công ty bàn bạc quy trình với bọn họ.]

Từ Tri Tuế: [Anh thuyết trình sao?]

Kỳ Nhiên: [Ừ.]

Từ Tri Tuế có vẻ hơi thất vọng trả lời lại: [Ồ.]

Kỳ Nhiên: [Yên tâm, năm nay anh sẽ ăn sinh nhật với em.]

Lúc này Từ Tri Tuế mới nhướng mày cười: [Thật sao?]

Kỳ Nhiên: [Đương nhiên là thật, anh nói được làm được. Đúng rồi, em muốn tham gia sự kiện ra mắt sản phẩm mới không?]

Từ Tri Tuế: [Được không ạ?]

Kỳ Nhiên: [Đương nhiên, chỉ cần em có thời gian.]

Từ Tri Tuế: [Có thời gian, hôm đó là thứ bảy, em được nghỉ.]

Kỳ Nhiên: [Được, để anh sắp xếp.]




Nhắn tin nói chuyện với Kỳ Nhiên một lúc, Phùng Mật gõ cửa đi vào: “Bác sĩ Từ, có người tới khám.”

“Được, bảo người đó vào đi.” Từ Tri Tuế nói một tiếng với Kỳ Nhiên trên wechat sau đó đặt điện thoại xuống.

Vừa mới bắt đầu giờ làm việc buổi chiều nên bên ngoài phòng khám cũng không có nhiều người chờ. Phùng Mật vẫy vẫy tay với quầy y tá, không lâu sau liền nghe thấy tiếng giày cao gót vô cùng khí thế truyền đến từ bên ngoài hành lang.

Người đến là một người phụ nữ xấp xỉ Từ Tri Tuế, dung mạo xinh đẹp, trang điểm khéo léo, mái tóc dài màu nâu xoăn nhẹ, vừa nhìn đã biết là được làm rất cẩn thận. Trang sức cô ta đeo trên người cùng với chiếc túi xách hàng hiệu đặt trên bàn đều là những vật phẩm xa xỉ. Vừa ngồi xuống, Từ Tri Tuế đã ngửi được mùi nước hoa thoang thoảng trên người cô ta.

Mùi rất quen, là nước hoa của YSL.

Ánh mắt Từ Tri Tuế rời khỏi máy vi tính nhìn lướt qua người đối diện. Cùng lúc đó, ánh mắt của người phụ nữ kia cũng thẳng thừng quan sát cô không chút che giấu.

Đó là một loại ánh mắt rất thản nhiên, như muốn soi từng chân tơ kẽ tóc cô ra vậy.

“Trần An Vũ phải không? Tình hình tổng thể thế nào?” Từ Tri Tuế thu mắt lại, cầm thẻ khám bệnh quét qua máy, trên máy tính nhanh chóng xuất hiện thông tin cá nhân của cô ra.

Trần An Vũ nhìn cô chằm chằm: “Tôi thất tình.”

“…”

Từ Tri Tuế khẽ sửng sốt, cô từng khám bệnh cho rất nhiều người, trong đó không thiếu những người trẻ tuổi vì thất tình mà cơ thể xuất hiện vấn đề nhưng đại đa số người bệnh đều kể lại các triệu chứng của cơ thể trước, ví dụ như “Gần đây tôi thường xuyên mất ngủ” hay là “Tôi lúc nào cũng cảm thấy lo sợ” vân vân, sau đó bác sĩ sẽ dựa theo tình trạng của bệnh nhân để đặt câu hỏi, tìm ra nguyên nhân của bệnh rồi đưa ra chẩn đoán.

Còn giống như Trần An Vũ, vừa mới bắt đầu đã nói thẳng ra vấn đề mình gặp phải rất hiểm. Trong lòng Từ Tri Tuế thầm nghĩ chẳng lẽ cô ta nhầm lẫn giữa khoa tâm thể với tư vấn tâm lý? Trước đây cũng không thiếu những trường hợp như vậy, vì thất tình nên vừa bước chân vào đã ôm tay bác sĩ sụp đổ òa khóc.

Xuất phát từ tu dưỡng nghề nghiệp, cô nhẫn nại hỏi: “Vì vậy nên tâm trạng bị ảnh hưởng có đúng không?”

“Đúng vậy, rất khó chịu, lại còn cảm thấy có chút không phục.” Ánh mắt Trần An Vũ vẫn dán chặt trên người cô không chịu rời.

Từ Tri Tuế hỏi: “Tâm trạng sa sút bao lâu rồi? Cứ nghĩ tới chuyện này là cảm thấy buồn bực khó chịu hay là tâm trạng lúc nào cũng không tốt?”

Trần An Vũ nói: “Không nhớ rõ.”

“Vậy thì về mặt sinh lý có xảy ra vấn đề gì không, ví dụ như mất ngủ, đầu óc trì trệ hoặc là trí nhớ giảm sút.” Từ Tri Tuế gõ máy liên tục, vừa hỏi vừa ghi chép lại triệu chứng bệnh của cô ta.

Trần An Vũ: “Mất ngủ, hình như là có thì phải. Mấy ngày đầu khi biết anh ấy có bạn gái, hôm nào tôi cũng khóc cả đêm, không thể ngủ nổi, đến sáng thì gối ướt đẫm. Tôi thích anh ấy như vậy, ra nước ngoài vì anh ấy, cũng về nước vì anh ấy, tôi yên lặng theo đuổi sau lưng anh ấy nhiều năm như vậy, kết quả anh ấy lại ở bên người khác, tôi không cam lòng.”

Từ Tri Tuế nghe ra được, đây chính là một mối tình đơn phương không có kết quả, là do cô gái này tự làm cho bản thân mình thấy cảm động. Nếu nói đúng ra thì tình huống này không thể gọi là thất tình, mà là một loại tình cảm rất phức tạp.

Có lẽ cô có rất nhiều cách để khuyên nhủ đổi phương nhưng lúc này đây, không biết cô nghĩ như thế nào, có thể là do giác quan thứ sáu của phụ nữ, cô hỏi: “Thế cho đến giờ, người đó có đáp lại cô bất kỳ điều gì không?”

Trần An Vũ nở một nụ cười tự giễu: “Nếu tôi nói không thì có phải tôi rất ngu xuẩn không? Nhưng tôi lại cứ ngu xuẩn như vậy đấy, rõ ràng anh ấy đến nhìn cũng không chịu nhìn tôi một cái nhưng tôi lại cứ mặt dày mày dạn quấy rầy anh ấy hết lần này tới lần khác, thậm chí còn…”

Trần An Vũ ngước mắt, thâm sâu liếc Từ Tri Tuế một cái: “Thậm chí còn muốn biết rốt cuộc người con gái anh ấy thích là người như thế nào mà tôi lại thua cô ta.”


Hai người lẳng lặng nhìn nhau, văn phòng tĩnh lặng tới mức có thể nghe được cả tiếng kim rơi, bầu không khí trong văn phòng cũng dần trở nên kỳ lạ.

Mãi cho tới khi ngoài cửa truyền đến tiếng ho của một bệnh nhân khác, Từ Tri Tuế mới thản nhiên thu mắt lại, quay lại chuyện chính: “Có còn chỗ nào cảm thấy không thoải mái nữa không? Trong đầu cô có xuất hiện những suy nghĩ cực đoan nào không?”

Trần An Vũ: “Không có.”

Từ Tri Tuế: “Có ăn uống được gì không?”

Trần An Vũ: “Cũng được.”

Từ Tri Tuế: “Cân nặng thì sao? Có thay đổi gì không?”

Trần An Vũ: “Không thay đổi gì hết.”

Sau khi hỏi liên tiếp một vài vấn đề mà vấn đề nào Trần An Vũ cũng đều trả lời bình thương khiến Từ Tri Tuế ngừng đánh máy, ánh mắt bình thản liếc nhìn cô ta.

“Dựa theo những gì cô mô tả nãy giờ thì về cơ bản có thể loại trừ khả năng cô mắc các vấn đề về tâm lý, tôi nghĩ có thể là do cô vẫn chưa thoát ra khỏi được vấn đề tình cảm của mình nên cảm xúc không ổn định. Nếu cần, tôi có thể giới thiệu một cố vấn tâm lý cho cô làm quen.”

Trần An Vũ nhìn cô một lúc rồi đứng lên cười: “Không cần, cảm ơn.”

Từ Tri Tuế nhún nhún vai, hếch cằm về phía cửa: “Được rồi, vậy tôi không tiễn cô nữa, tôi vẫn còn bệnh nhân khác. Nếu cô có chỗ nào không thoải mái thì có thể tới đây bất cứ lúc nào.”

Trần An Vũ mỉa mai nhếch môi, xách túi xoay người rời đi.

Từ Tri Tuế nhìn về phía cô ta rời đi, ngẩn người mất một lúc. Hồi lâu sau cô mới lắc đầu, vứt bỏ những suy nghĩ lộn xộn trong đầu tiếp tục làm việc.

Phùng Mật đưa bệnh nhân tiếp theo vào, vẻ mặt kỳ quái hỏi: “Này? Cái cô gái xinh đẹp kia cứ đi như vậy à? Không làm kiểm tra gì sao?”

Từ Tri Tuế mỉm cười gật đầu với bệnh nhân mới vào, nhận lấy bệnh án, ý bảo anh ta ngồi xuống trước.

“Không cần kiểm tra, cô ta không có bệnh gì hết.”

“…”

/////////////////////////////////////////////////////////////////////////////////////

Buổi ra mắt sản phẩm mới được ấn định tổ chức vào tám giờ tối ngày mùng bốn. Kỳ Nhiên đã sắp xếp ngày chạng vạng ngày mùng ba sẽ về nước nhưng không ngờ giữa đường lại xảy ra vấn đề phải trì hoãn lại nên tới tận hửng đông ngày mùng bốn chuyến bay mới đáp xuống thủ đô.

Vì để chuẩn bị thật tốt cho buổi ra mắt sản phẩm, sau khi xuống máy bay, anh ngay lập tức chạy tới công ty, ngồi trên xe cũng không được nghỉ ngơi mà vừa phải làm quen với bản thảo diễn thuyết, vừa phải nghe trợ lý báo cáo lại tình hình bên kia.

Nhưng dù vậy, anh vẫn dành chút thời gian trong lúc bận rộn để gọi một cuộc điện thoại cho Từ Tri Tuế.

Hôm nay là ngày nghỉ của Từ Tri Tuế, hiếm lắm mới có thời gian ngủ cho lại sức nên tâm trạng của cô vô cùng tốt. Kỳ Nhiên dặn cô ăn uống đầy đủ, khi nào đến giờ anh sẽ sắp xếp người qua đón cô tới buổi ra mắt.

Từ Tri Tuế đáp được, cũng dặn dò anh nhớ chú ý nghỉ ngơi.


Bốn giờ chiều, Bồ Tân nhận nhiệm vụ tới đón cô.

Từ Tri Tuế cố ý trang điểm một chút xong mới ra ngoài. Lúc cô xuống tầng, Bồ Tân vẫn còn cầm ipad trả lời tin nhắn của khách hàng. Thấy Từ Tri Tuế xuống, Bồ Tân nhanh chóng tắt màn hình đi, lễ độ cung kính nói: “Bác sĩ Từ, giám đốc Kỳ dặn tôi qua đón cô.”

Từ Tri Tuế cười một tiếng, mở cửa xe ngồi vào trong: “Kỳ Nhiên đầu rồi, anh ấy vẫn đang bận việc sao?”

Bồ Tân: “Đúng vậy, giám đốc Kỳ vẫn đang họp với đội. Mấy ngày nay hôm nào cũng làm việc liên tục cả ngày lẫn đêm không nghỉ ngơi chút nào, mới chỉ nghỉ ngơi được vài tiếng trên máy bay.”

Từ Tri Tuế gật đầu không nói. Ngoài mặt cô không tỏ vẻ gì nhưng thật ra bên trong đã bắt đầu cảm thấy vô cùng đau lòng.

Nơi tổ chức buổi ra mặt chính là một hội trường cỡ lớn nằm trong trụ sở tập đoàn Thịnh Viễn. Trên mạng đã có sẵn độ hot, không ít người trong nghề cùng với phóng viên truyền thông được mời đến. Lúc này đây, trước cổng chính là một hàng dài người đang xếp hàng đợi kiểm tra.

Bồ Tân đưa Từ Tri Tuế đi vào trong từ cửa dành cho khách quý rồi đi vào thang máy dành riêng cho giám đốc đi thẳng tới văn phòng giám đốc nghiên cứu vào phát triển trên tầng hai mươi chín.

Bồ Tân: “Bác sĩ Từ, giám đốc Kỳ dặn cô ngồi đợi trong văn phòng của anh ấy ngồi đợi một lát, anh ấy sẽ nhanh chóng qua đây.”

“Được, tôi biết rồi.” Từ Tri Tuế quan sát văn phòng siêu to của anh, trên bàn có sẵn trà nóng cùng với trái cây đã được chuẩn bị từ trước. Cô quay đầu mỉm cười với Bồ Tân: “Làm phiền anh rồi.”

“Nào có.” Bồ Tân cười ngượng ngùng: “Tôi ra ngoài trước, có gì thì cô cứ gọi tôi.”

“Được.”

Sau khi Bồ Tân đi, Từ Tri Tuế nhàm chán quan sát văn phòng trước mắt. Đây là một văn phòng sạch sẽ sáng sủa, được trang trí khá đơn giản nhưng vẫn rất khí thế, vừa nhìn liền biết đây chính là phong cách của Kỳ Nhiên.

Trên kệ tủ đặt đủ các loại văn bản tài liệu, còn có một vài mô hình cô không hiểu lắm, trên tường treo một bức thư pháp rồng bay phượng múa.

Đang ngẫm xem rốt cuộc trên đó viết gì thì đột nhiên bên ngoài truyền đến một loạt tiếng bước chân.

Từ Tri Tuế chạy tới cạnh cửa, lặng lẽ núp sau chậu hoa chuẩn bị cho anh một bất ngờ nhưng lại quên mất đằng sau lưng cô chỉ là một tấm kính thủy tinh mờ, chẳng thể che chắn được chút gì.

Kỳ Nhiên vừa cởi cúc áo vest vừa bước vào phòng. Trông thấy bóng người đứng sau tấm kính thủy tinh, khóe miệng thẳng tắp cũng không nhịn được mà cong lên.

Nghe thấy tiếng vặn cửa, trong lòng Từ Tri Tuế nhẩm đến từ một tới ba rồi sau đó tự nhận bản thân là xuất hiện bất ngờ nhảy từ sau chậu hoa ra: “Hi! surprise…!”

Nhưng còn chưa dứt lời, cô đã bị anh kéo vào trong ngực, cúi đầu hôn.

Kỳ Nhiên một tay giữ chặt gáy cô, một tay ôm lấy eo cô, quay người đặt cô lên bức tường thủy tinh. Anh càn rỡ trút hết nỗi nhớ nhung sau nửa tháng không gặp.

Anh hôn rất vội, vừa triền miên vừa cuồng nhiệt, gần như không để cho cô một chút thời gian phản ứng nào. Đầu lưỡi anh tiến quân thần tốc, ngang ngược quấn quýt lấy cô, hết ngậm rồi lại mút, làm thế nào cũng không thấy đủ.

Tư Tri Tuế bị anh trêu chọc đến mức tim đập rộn lên, cơ thể mềm nhũn như bùn nhão, chỉ có thể cố gắng ôm lấy cổ anh để chống đỡ.

“Đừng… Bên ngoài nhìn thấy.” Cô cảm thấy mình sắp không thể thở nổi nữa, cố gắng đẩy vai anh ra xin tha.

“Vừa nãy em trốn ở đây?”

Kỳ Nhiên khẽ cắn lê,n cánh môi cô, duỗi một tay ra chốt cửa lại rồi xoay người bế ngang cô lên vừa hôn vừa đi tới ghế sofa.
Nhớ Em Đã Nhiều Năm Như Vậy
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá:
Truyện Nhớ Em Đã Nhiều Năm Như Vậy Truyện Nhớ Em Đã Nhiều Năm Như Vậy Story Chương 82: Nhớ anh
10.0/10 từ 46 lượt.
loading...