Nhớ Em Đã Nhiều Năm Như Vậy
Chương 80: Thỏa mãn
125@-Hệ thống sưởi trong xe được bật hết cỡ, làn gió ấm áp thổi vào người làm cho cái lạnh lẽo được xua tan đi hơn nửa. Tâm trạng nặng nề dần dần trở nên sáng tỏ.
Sau khi xe chạy vào đường vành đai, Chu Vận cũng dần dần thoát ra khỏi nỗi bi thương. Bà ấy nhìn khung cảnh đang dần lùi xa bên ngoài cửa sổ và lặng lẽ thở dài: “Cuối cùng cũng đã giải quyết được một việc lớn trong lòng.”
Từ Tri Tuế nhìn Vương Mẫu nương nương qua kính chiếu hậu rồi vừa hong mái tóc dài bị nước mưa xối ướt đẫm của mình trước họng gió, vừa làm như vô tình nói: “Đúng nhỉ, chuyện này cũng coi như không cần phải lo lắng nữa rồi. Đúng rồi, mẹ định khi nào thì quay về bên biệt thự? Bọn con có thể chở mẹ đến đó.”
Chu Vận không mặn không nhạt liếc mắt nhìn cô rồi xoay người đi tìm chiếc túi đựng nước của mình như thể không nghe thấy gì. Bà ấy lấy canh gừng nóng hổi đã chuẩn bị từ trước ra rồi chậm rãi rót cho mình một cốc.
Từ Tri Tuế lặng lẽ trao đổi ánh mắt với Kỳ Nhiên, trong lòng cô bỗng dưng cảm thấy bất an.
Đợi đến khi bụng ấm hơn, Chu Vận mới thổi hơi nóng bốc lên từ cốc giữ nhiệt rồi nói một cách mập mờ: “Vừa mới quay về mà đã chê mẹ phiền phức rồi à?”
“Đương nhiên là không phải!” Từ Tri Tuế cười đùa cợt nhả nói: “Còn không phải là vì ngày mai con phải đi làm rồi nên sợ đến lúc ấy ở nhà không có ai chăm lo cho mẹ sao!”
“Mẹ cám ơn con!” Chu Vận không vừa lòng hừ một tiếng. Trên mặt bà ấy là biểu cảm “Con thôi đi, chút suy nghĩ nhỏ nhặt kia của con sắp treo luôn lên mặt rồi đấy.”
“Mẹ của con bây giờ sức khỏe tốt lắm rồi, lại chẳng phải là không có tay chân nên không cần ai phải chăm sóc hết. Lần này quay về, mẹ không có ý định về biệt thự ở đâu. Khoảng thời gian này trời cứ mưa gió suốt, trong núi vừa tối tăm vừa lạnh lẽo. Mẹ mà sống ở đó thì có khi sẽ bị bệnh thấp khớp mất.”
“…” Khóe mắt Từ Tri Tuế ủ rũ cụp xuống.
Trông thấy cảnh không vui vẻ này, Chu Vận cũng làm vẻ mặt nghiêm túc theo: “Sao nào? Có phải là con cảm thấy mẹ quấy rầy thế giới hai người của các con không đấy?”
Từ Tri Tuế miệng cười như nắng hạ nhưng trong lòng chớm đông. Trên miệng thì nói: “Sao có thể như vậy được chứ? Đương nhiên là con không có ý đó!” nhưng trong lòng cô lại nói: “Vâng, không sai, ý của con chính là như thế!”
Chiếc xe êm ái, mượt mà rẽ vào đoạn đường dốc. Kỳ Nhiên nhả phanh, một tay bẻ lái, một tay nắm lấy bàn tay đang đặt trên ghế của Từ Tri Tuế rồi vừa cười vừa nói: “Cô, cô đừng hiểu lầm. Tuế Tuế cảm thấy ở bên đó có người chuyên môn chăm sóc cho cô nên nếu cô ở đó thì Tuế Tuế cũng yên tâm hơn một chút. Có điều cũng không sao cả, nếu cô muốn về thì về. Bên biệt thự cháu bảo người ta giữ phòng cho cô. Bất cứ lúc nào muốn đi nghỉ ngơi, cô đều có thể đến đó ở.”
Trên mặt Chu Vận lập tức nở ra nụ cười như gió xuân ấm áp. Bà ấy nhích người về phía trước chạm vào cánh tay Từ Tri Tuế nói: “Học Tiểu Nhiên nhà người ta đi! Vừa biết cách ăn nói vừa nghĩ thay cho mẹ của con. So với cái áo bông* lọt gió là con thì còn tốt hơn nhiều đấy!”
*Ở Trung Quốc, con gái thường được ví như chiếc áo bông, giống như bên mình ví con gái như hũ rượu mơ vậy.
“…” Từ Tri Tuế không nói nên lời.
Đại khái là sau khi đi một chuyến đến Quỷ môn quan, đã nhìn thấy rõ rất nhiều chuyện rồi nên lần này sau khi tu dưỡng trở về, tính tình của Chu Vận rõ ràng đã thay đổi. Bà ấy nói nhiều hơn, năng lực phê phán người khác cũng tiến bộ hơn, chỉ hai ba câu là đã có thể khiến người ta không nói nên lời.
Trước đây bà ấy vốn là người không thích nghe nhạc nhưng bây giờ vừa lên xe là đã muốn nghe đi nghe lại bản cover huyền thoại đơn khúc [Đáy biển] của Phượng Hoàng. Bà ấy nói đó là ca khúc do một người chị em cùng uống trà ở biệt thự giới thiệu cho.
Tối qua, bà ấy đã bắt chước theo video tập yoga tại nhà. Lúc không có việc gì làm thì cầm điện thoại xem livestream bán hàng. Lúc streamer gọi bà ấy một câu “người đẹp”, bà ấy đã đánh mất lý trí mà điên cuồng đặt hàng đồng thời hoàn toàn không thèm để ý rằng thẻ ngân hàng liên kết với ứng dụng mua sắm màu cam của bà ấy là của Từ Tri Tuế!
Buổi sáng thức dậy, Từ Tri Tuế đã dở khóc dở cười với lịch sử thanh toán ngập tràn trên màn hình điện thoại.
Có lúc cô cảm thấy mẹ mình như thể đã trở lại thời học cấp ba vậy. Mỗi ngày bà ấy đều có nguồn năng lượng vô tận còn cô thì phải vắt óc suy nghĩ xem phải thu dọn tàn cục cho bà ấy như thế nào.
Đôi khi cô lại cảm thấy mẹ mình đã già, đã biến thành một đứa trẻ già nua, vừa bướng bỉnh lại vừa đáng yêu, làm cho người ta không dễ gì mà dám chọc vào.
Tuy nhiên, có thay đổi là một chuyện tốt. Có thay đổi đồng nghĩa với việc Chu Vận đã dần dần thoát khỏi cái bóng của quá khứ.
…
Với sự trở lại của Chu Vận, thế giới hai người của đôi tình nhân trẻ coi như đã chấm hết.
Bắt đầu từ hôm nay, mỗi ngày sau khi tan sở, Từ Tri Tuế đều sẽ ngoan ngoãn, thành thực lăn về phòng mình ngủ dưới sự giám sát của Chu Vận.
Mặc dù Kỳ Nhiên vẫn bất chấp gió mưa đến đưa đón cô đi làm, tan sở, cũng sẽ ở lại ăn tối với hai mẹ con nhưng dù sao thì một cuộc trò chuyện ngắn ngủi cũng không thể thay thế được những cái ôm cùng những nụ hôn chứ đừng nói đến chuyện có thể thay thế được sự an tâm khi nằm trong vòng tay anh và chìm vào giấc ngủ.
Mấy ngày đầu khi vừa mới quay về phòng mình, có lẽ là đầu óc của Từ Tri Tuế còn chưa phản ứng được nên chất lượng giấc ngủ của cô vẫn như lúc có anh bên cạnh, không bị ảnh hưởng gì nhiều. Có điều buổi sáng cô lại thức dậy sớm hơn so với bình thường một chút.
Nhưng thời gian trôi qua, giấc ngủ của cô lại gặp vấn đề về như thể trong một đêm đã trở về trước khi hiểu rõ. Cô thường trở mình trằn trọc, không thể nào mà chìm vào giấc ngủ được hoặc nửa đêm tỉnh dậy sau đó mở mắt trừng trừng mà chờ đợi bình minh.
Mỗi lúc như thế cô sẽ nhớ Kỳ Nhiên vô cùng. Cô nhớ mùi hương trên cơ thể anh, nhớ hơi ấm của đôi môi anh, cũng nhớ cả sự va chạm và lấp đầy thẳng thắn, trần trụi nhất.
Đêm thứ mười ngủ ở nhà, không hề bất ngờ chút nào, Từ Tri Tuế lại bị mất ngủ.
Sau khi trằn trọc tới lui một lúc, cô thò đầu ra khỏi chăn rồi nôn nóng với tay lấy điện thoại trên gối.
Cô nhìn thời gian, đã một giờ hai mươi lăm phút sáng rồi.
Đã thao thức bao lâu như thế, cô còn tưởng bây giờ ít nhất cũng phải ba bốn giờ rồi nhưng không ngờ là mới chỉ chưa đầy một tiếng trôi qua.
Nghĩ đến việc trải qua một đêm dài đằng đẵng như thế này, Từ Tri Tuế cảm thấy hơi suy sụp. Sau khi hít một hơi thật sâu, cô nhấn vào khung chat trên đầu WeChat rồi gửi tin nhắn cho Kỳ Nhiên: [Fluoxetine* của em, anh ngủ rồi sao?]
*Fluoxetine là một loại thuốc dùng để điều trị trầm cảm, hoảng loạn, rối loạn ám ảnh cưỡng chế… Thuốc có thể làm giảm sự sợ hãi, lo lắng, có cải thiện tâm trạng, giấc ngủ, tăng năng lượng và có thể giúp khôi phục các mối quan tâm của người bệnh trong cuộc sống hàng ngày.
Gửi tin nhắn xong cô lại cảm thấy hơi hối hận. Giờ này thì có lẽ đến cả Bugatti còn chưa cai sữa cũng đang ngủ rồi. Ngày mai Kỳ Nhiên còn phải làm việc, cho dù là mình không ngủ được thì có lẽ cũng không nên quấy rầy anh.
Không ngờ là điện thoại vừa đặt xuống được vài giây thì lại có tin nhắn của Kỳ Nhiên gửi tới.
[Vẫn chưa.]
Từ Tri Tuế nức nở một tiếng rồi ôm điện thoại lật người lại và gõ vào khung chat: [Em nhớ anh quá đi mất.]
Sau đó cô lại gửi cho anh biểu tượng cảm xúc tủi thân ấm ức.
Kỳ Nhiên: [Anh cũng thế.]
Nhìn chằm chằm vài câu ngắn ngủi này đến mấy giây, Từ Tri Tuế bất chợt nghĩ tới gì đó. Cô thần không biết quỷ không hay vén chăn ra khỏi giường.
Phòng khách lặng ngắt như tờ, phòng của Chu Vận cũng tối thui. Cách một cánh cửa phòng khép hờ, cô có thể mơ hồ nghe thấy tiếng thở vừa dài vừa đều đặn của mẹ.
Từ Tri Tuế dỏng tai đứng ở cửa một lúc. Xác nhận là Vương Mẫu nương nương, người đã “chia cắt” Thất tiên nữ và Đổng Vĩnh ngủ rồi, cô nhẹ tay nhẹ chân nhặt chiếc áo khoác treo trên móc áo rồi lần mò ra ngoài trong bóng tối.
…
Kỳ Nhiên cầm điện thoại đợi một lúc vẫn không thấy có tin nhắn mới gửi đến. Trong lòng nghĩ là cô đã ngủ quên rồi nên anh đặt điện thoại xuống rồi lại mở cuốn truyện tranh liên quan đến hai người bọn họ ra.
Dù đã xem đi xem lại rất nhiều lần nhưng mỗi lần xem, trong lòng anh đều có những cảm xúc khác nhau, đặc biệt là trong những ngày mà cô không ở bên cạnh này. Nỗi nhớ cuồn cuộn như sóng trào sắp nuốt chửng người ta nên người ta chỉ có thể lật lại ký ức để nhìn ngắm, để kiếm tìm và gửi gắm.
Vừa định tắt đèn đi ngủ thì phía ngoài phòng có tiếng “lạch cạch” như tiếng cửa mở truyền đến. Kỳ Nhiên nghi ngờ là mình đã nghe nhầm. Anh cẩn thận lắng nghe lần nữa thì thấy có tiếng bước chân rón rén, nhẹ nhàng.
Anh cau chặt lông mày rồi vén chăn ngồi dậy. Đi tới cửa phòng thì thấy Từ Tri Tuế đang đứng một mình ở huyền quan.
Căn phòng tối đen như mực, chỉ có một ngọn đèn cảm ứng phía trên đầu cô tỏa ra ánh sáng lờ mờ. Ánh sáng bao phủ cô từ trên xuống dưới. Đôi mắt hạnh nhân tròn xoe rạng rỡ như ánh trăng sáng kia chằm chằm nhìn thẳng vào anh.
Cô khoác một chiếc áo len dệt kim mỏng manh, bên trong là một chiếc váy ngủ có dây đeo, phần cổ hơi thấp, có thể mơ hồ nhìn thấy đường cong tròn trịa nuột nà. Chiếc váy xòe trên đầu gối, để lộ ra đôi chân thon dài thẳng tắp, phản chiếu ánh sáng trong màn đêm, trắng đến loá mắt.
Rõ ràng chỉ là quần áo thường mặc ở nhà nhưng giờ phút này lại có một loại thi vị gợi cảm và quyến rũ.
Hai người lặng lẽ nhìn nhau, trong không khí là theo niềm yêu thương không lời cũng hiểu, róc rách như dòng nước chảy trôi.
Yết hầu của Kỳ Nhiên khẽ động, khóe môi anh bất giác nhếch lên. Sau đó, anh dang rộng cánh tay về phía cô.
Từ Tri Tuế mím môi rồi bổ nhào vào vòng tay anh. Cô vòng tay ôm chặt lấy cái eo thon gầy của anh và dụi đầu vào ngực anh: “Hết cách rồi, thực sự là quá nhớ anh rồi.”
“Thế nên em lén lút chạy lên đây à?” Kỳ Nhiên ôm cô thật chặt rồi vùi mặt vào cổ cô, hít thật sâu mùi hương của cô.
“Ừm, mẹ em ngủ rồi.”
“Vậy nếu như bà ấy tỉnh dậy và phát hiện ra thì làm sao bây giờ?”
Từ Tri Tuế tựa vào vai anh, nghiêm túc suy nghĩ: “Vậy thì có lẽ là bà ấy sẽ đánh gãy chân em.”
Kỳ Nhiên khẽ cười một tiếng: “Vậy anh chịu đòn cùng em nhé.”
“Dù sao thì cũng sắp bị đánh gãy chân rồi…” Từ Tri Tuế đột nhiên ngẩng cổ lên, nhìn thẳng vào đôi mắt đen láy của anh. Trong mắt cô có tia sáng lóe lên: “Hay là chúng ta… Để tội danh được xác nhận chắc chắn đi.”
Nói xong cô túm lấy cổ Kỳ Nhiên rồi nhón chân hôn lên yết hầu của anh.
Nhớ Em Đã Nhiều Năm Như Vậy
Sau khi xe chạy vào đường vành đai, Chu Vận cũng dần dần thoát ra khỏi nỗi bi thương. Bà ấy nhìn khung cảnh đang dần lùi xa bên ngoài cửa sổ và lặng lẽ thở dài: “Cuối cùng cũng đã giải quyết được một việc lớn trong lòng.”
Từ Tri Tuế nhìn Vương Mẫu nương nương qua kính chiếu hậu rồi vừa hong mái tóc dài bị nước mưa xối ướt đẫm của mình trước họng gió, vừa làm như vô tình nói: “Đúng nhỉ, chuyện này cũng coi như không cần phải lo lắng nữa rồi. Đúng rồi, mẹ định khi nào thì quay về bên biệt thự? Bọn con có thể chở mẹ đến đó.”
Chu Vận không mặn không nhạt liếc mắt nhìn cô rồi xoay người đi tìm chiếc túi đựng nước của mình như thể không nghe thấy gì. Bà ấy lấy canh gừng nóng hổi đã chuẩn bị từ trước ra rồi chậm rãi rót cho mình một cốc.
Từ Tri Tuế lặng lẽ trao đổi ánh mắt với Kỳ Nhiên, trong lòng cô bỗng dưng cảm thấy bất an.
Đợi đến khi bụng ấm hơn, Chu Vận mới thổi hơi nóng bốc lên từ cốc giữ nhiệt rồi nói một cách mập mờ: “Vừa mới quay về mà đã chê mẹ phiền phức rồi à?”
“Đương nhiên là không phải!” Từ Tri Tuế cười đùa cợt nhả nói: “Còn không phải là vì ngày mai con phải đi làm rồi nên sợ đến lúc ấy ở nhà không có ai chăm lo cho mẹ sao!”
“Mẹ cám ơn con!” Chu Vận không vừa lòng hừ một tiếng. Trên mặt bà ấy là biểu cảm “Con thôi đi, chút suy nghĩ nhỏ nhặt kia của con sắp treo luôn lên mặt rồi đấy.”
“Mẹ của con bây giờ sức khỏe tốt lắm rồi, lại chẳng phải là không có tay chân nên không cần ai phải chăm sóc hết. Lần này quay về, mẹ không có ý định về biệt thự ở đâu. Khoảng thời gian này trời cứ mưa gió suốt, trong núi vừa tối tăm vừa lạnh lẽo. Mẹ mà sống ở đó thì có khi sẽ bị bệnh thấp khớp mất.”
“…” Khóe mắt Từ Tri Tuế ủ rũ cụp xuống.
Trông thấy cảnh không vui vẻ này, Chu Vận cũng làm vẻ mặt nghiêm túc theo: “Sao nào? Có phải là con cảm thấy mẹ quấy rầy thế giới hai người của các con không đấy?”
Từ Tri Tuế miệng cười như nắng hạ nhưng trong lòng chớm đông. Trên miệng thì nói: “Sao có thể như vậy được chứ? Đương nhiên là con không có ý đó!” nhưng trong lòng cô lại nói: “Vâng, không sai, ý của con chính là như thế!”
Chiếc xe êm ái, mượt mà rẽ vào đoạn đường dốc. Kỳ Nhiên nhả phanh, một tay bẻ lái, một tay nắm lấy bàn tay đang đặt trên ghế của Từ Tri Tuế rồi vừa cười vừa nói: “Cô, cô đừng hiểu lầm. Tuế Tuế cảm thấy ở bên đó có người chuyên môn chăm sóc cho cô nên nếu cô ở đó thì Tuế Tuế cũng yên tâm hơn một chút. Có điều cũng không sao cả, nếu cô muốn về thì về. Bên biệt thự cháu bảo người ta giữ phòng cho cô. Bất cứ lúc nào muốn đi nghỉ ngơi, cô đều có thể đến đó ở.”
Trên mặt Chu Vận lập tức nở ra nụ cười như gió xuân ấm áp. Bà ấy nhích người về phía trước chạm vào cánh tay Từ Tri Tuế nói: “Học Tiểu Nhiên nhà người ta đi! Vừa biết cách ăn nói vừa nghĩ thay cho mẹ của con. So với cái áo bông* lọt gió là con thì còn tốt hơn nhiều đấy!”
*Ở Trung Quốc, con gái thường được ví như chiếc áo bông, giống như bên mình ví con gái như hũ rượu mơ vậy.
“…” Từ Tri Tuế không nói nên lời.
Đại khái là sau khi đi một chuyến đến Quỷ môn quan, đã nhìn thấy rõ rất nhiều chuyện rồi nên lần này sau khi tu dưỡng trở về, tính tình của Chu Vận rõ ràng đã thay đổi. Bà ấy nói nhiều hơn, năng lực phê phán người khác cũng tiến bộ hơn, chỉ hai ba câu là đã có thể khiến người ta không nói nên lời.
Trước đây bà ấy vốn là người không thích nghe nhạc nhưng bây giờ vừa lên xe là đã muốn nghe đi nghe lại bản cover huyền thoại đơn khúc [Đáy biển] của Phượng Hoàng. Bà ấy nói đó là ca khúc do một người chị em cùng uống trà ở biệt thự giới thiệu cho.
Tối qua, bà ấy đã bắt chước theo video tập yoga tại nhà. Lúc không có việc gì làm thì cầm điện thoại xem livestream bán hàng. Lúc streamer gọi bà ấy một câu “người đẹp”, bà ấy đã đánh mất lý trí mà điên cuồng đặt hàng đồng thời hoàn toàn không thèm để ý rằng thẻ ngân hàng liên kết với ứng dụng mua sắm màu cam của bà ấy là của Từ Tri Tuế!
Buổi sáng thức dậy, Từ Tri Tuế đã dở khóc dở cười với lịch sử thanh toán ngập tràn trên màn hình điện thoại.
Có lúc cô cảm thấy mẹ mình như thể đã trở lại thời học cấp ba vậy. Mỗi ngày bà ấy đều có nguồn năng lượng vô tận còn cô thì phải vắt óc suy nghĩ xem phải thu dọn tàn cục cho bà ấy như thế nào.
Đôi khi cô lại cảm thấy mẹ mình đã già, đã biến thành một đứa trẻ già nua, vừa bướng bỉnh lại vừa đáng yêu, làm cho người ta không dễ gì mà dám chọc vào.
Tuy nhiên, có thay đổi là một chuyện tốt. Có thay đổi đồng nghĩa với việc Chu Vận đã dần dần thoát khỏi cái bóng của quá khứ.
…
Với sự trở lại của Chu Vận, thế giới hai người của đôi tình nhân trẻ coi như đã chấm hết.
Bắt đầu từ hôm nay, mỗi ngày sau khi tan sở, Từ Tri Tuế đều sẽ ngoan ngoãn, thành thực lăn về phòng mình ngủ dưới sự giám sát của Chu Vận.
Mặc dù Kỳ Nhiên vẫn bất chấp gió mưa đến đưa đón cô đi làm, tan sở, cũng sẽ ở lại ăn tối với hai mẹ con nhưng dù sao thì một cuộc trò chuyện ngắn ngủi cũng không thể thay thế được những cái ôm cùng những nụ hôn chứ đừng nói đến chuyện có thể thay thế được sự an tâm khi nằm trong vòng tay anh và chìm vào giấc ngủ.
Mấy ngày đầu khi vừa mới quay về phòng mình, có lẽ là đầu óc của Từ Tri Tuế còn chưa phản ứng được nên chất lượng giấc ngủ của cô vẫn như lúc có anh bên cạnh, không bị ảnh hưởng gì nhiều. Có điều buổi sáng cô lại thức dậy sớm hơn so với bình thường một chút.
Nhưng thời gian trôi qua, giấc ngủ của cô lại gặp vấn đề về như thể trong một đêm đã trở về trước khi hiểu rõ. Cô thường trở mình trằn trọc, không thể nào mà chìm vào giấc ngủ được hoặc nửa đêm tỉnh dậy sau đó mở mắt trừng trừng mà chờ đợi bình minh.
Mỗi lúc như thế cô sẽ nhớ Kỳ Nhiên vô cùng. Cô nhớ mùi hương trên cơ thể anh, nhớ hơi ấm của đôi môi anh, cũng nhớ cả sự va chạm và lấp đầy thẳng thắn, trần trụi nhất.
Đêm thứ mười ngủ ở nhà, không hề bất ngờ chút nào, Từ Tri Tuế lại bị mất ngủ.
Sau khi trằn trọc tới lui một lúc, cô thò đầu ra khỏi chăn rồi nôn nóng với tay lấy điện thoại trên gối.
Cô nhìn thời gian, đã một giờ hai mươi lăm phút sáng rồi.
Đã thao thức bao lâu như thế, cô còn tưởng bây giờ ít nhất cũng phải ba bốn giờ rồi nhưng không ngờ là mới chỉ chưa đầy một tiếng trôi qua.
Nghĩ đến việc trải qua một đêm dài đằng đẵng như thế này, Từ Tri Tuế cảm thấy hơi suy sụp. Sau khi hít một hơi thật sâu, cô nhấn vào khung chat trên đầu WeChat rồi gửi tin nhắn cho Kỳ Nhiên: [Fluoxetine* của em, anh ngủ rồi sao?]
*Fluoxetine là một loại thuốc dùng để điều trị trầm cảm, hoảng loạn, rối loạn ám ảnh cưỡng chế… Thuốc có thể làm giảm sự sợ hãi, lo lắng, có cải thiện tâm trạng, giấc ngủ, tăng năng lượng và có thể giúp khôi phục các mối quan tâm của người bệnh trong cuộc sống hàng ngày.
Gửi tin nhắn xong cô lại cảm thấy hơi hối hận. Giờ này thì có lẽ đến cả Bugatti còn chưa cai sữa cũng đang ngủ rồi. Ngày mai Kỳ Nhiên còn phải làm việc, cho dù là mình không ngủ được thì có lẽ cũng không nên quấy rầy anh.
Không ngờ là điện thoại vừa đặt xuống được vài giây thì lại có tin nhắn của Kỳ Nhiên gửi tới.
[Vẫn chưa.]
Từ Tri Tuế nức nở một tiếng rồi ôm điện thoại lật người lại và gõ vào khung chat: [Em nhớ anh quá đi mất.]
Sau đó cô lại gửi cho anh biểu tượng cảm xúc tủi thân ấm ức.
Kỳ Nhiên: [Anh cũng thế.]
Nhìn chằm chằm vài câu ngắn ngủi này đến mấy giây, Từ Tri Tuế bất chợt nghĩ tới gì đó. Cô thần không biết quỷ không hay vén chăn ra khỏi giường.
Phòng khách lặng ngắt như tờ, phòng của Chu Vận cũng tối thui. Cách một cánh cửa phòng khép hờ, cô có thể mơ hồ nghe thấy tiếng thở vừa dài vừa đều đặn của mẹ.
Từ Tri Tuế dỏng tai đứng ở cửa một lúc. Xác nhận là Vương Mẫu nương nương, người đã “chia cắt” Thất tiên nữ và Đổng Vĩnh ngủ rồi, cô nhẹ tay nhẹ chân nhặt chiếc áo khoác treo trên móc áo rồi lần mò ra ngoài trong bóng tối.
…
Kỳ Nhiên cầm điện thoại đợi một lúc vẫn không thấy có tin nhắn mới gửi đến. Trong lòng nghĩ là cô đã ngủ quên rồi nên anh đặt điện thoại xuống rồi lại mở cuốn truyện tranh liên quan đến hai người bọn họ ra.
Dù đã xem đi xem lại rất nhiều lần nhưng mỗi lần xem, trong lòng anh đều có những cảm xúc khác nhau, đặc biệt là trong những ngày mà cô không ở bên cạnh này. Nỗi nhớ cuồn cuộn như sóng trào sắp nuốt chửng người ta nên người ta chỉ có thể lật lại ký ức để nhìn ngắm, để kiếm tìm và gửi gắm.
Vừa định tắt đèn đi ngủ thì phía ngoài phòng có tiếng “lạch cạch” như tiếng cửa mở truyền đến. Kỳ Nhiên nghi ngờ là mình đã nghe nhầm. Anh cẩn thận lắng nghe lần nữa thì thấy có tiếng bước chân rón rén, nhẹ nhàng.
Anh cau chặt lông mày rồi vén chăn ngồi dậy. Đi tới cửa phòng thì thấy Từ Tri Tuế đang đứng một mình ở huyền quan.
Căn phòng tối đen như mực, chỉ có một ngọn đèn cảm ứng phía trên đầu cô tỏa ra ánh sáng lờ mờ. Ánh sáng bao phủ cô từ trên xuống dưới. Đôi mắt hạnh nhân tròn xoe rạng rỡ như ánh trăng sáng kia chằm chằm nhìn thẳng vào anh.
Cô khoác một chiếc áo len dệt kim mỏng manh, bên trong là một chiếc váy ngủ có dây đeo, phần cổ hơi thấp, có thể mơ hồ nhìn thấy đường cong tròn trịa nuột nà. Chiếc váy xòe trên đầu gối, để lộ ra đôi chân thon dài thẳng tắp, phản chiếu ánh sáng trong màn đêm, trắng đến loá mắt.
Rõ ràng chỉ là quần áo thường mặc ở nhà nhưng giờ phút này lại có một loại thi vị gợi cảm và quyến rũ.
Hai người lặng lẽ nhìn nhau, trong không khí là theo niềm yêu thương không lời cũng hiểu, róc rách như dòng nước chảy trôi.
Yết hầu của Kỳ Nhiên khẽ động, khóe môi anh bất giác nhếch lên. Sau đó, anh dang rộng cánh tay về phía cô.
Từ Tri Tuế mím môi rồi bổ nhào vào vòng tay anh. Cô vòng tay ôm chặt lấy cái eo thon gầy của anh và dụi đầu vào ngực anh: “Hết cách rồi, thực sự là quá nhớ anh rồi.”
“Thế nên em lén lút chạy lên đây à?” Kỳ Nhiên ôm cô thật chặt rồi vùi mặt vào cổ cô, hít thật sâu mùi hương của cô.
“Ừm, mẹ em ngủ rồi.”
“Vậy nếu như bà ấy tỉnh dậy và phát hiện ra thì làm sao bây giờ?”
Từ Tri Tuế tựa vào vai anh, nghiêm túc suy nghĩ: “Vậy thì có lẽ là bà ấy sẽ đánh gãy chân em.”
Kỳ Nhiên khẽ cười một tiếng: “Vậy anh chịu đòn cùng em nhé.”
“Dù sao thì cũng sắp bị đánh gãy chân rồi…” Từ Tri Tuế đột nhiên ngẩng cổ lên, nhìn thẳng vào đôi mắt đen láy của anh. Trong mắt cô có tia sáng lóe lên: “Hay là chúng ta… Để tội danh được xác nhận chắc chắn đi.”
Nói xong cô túm lấy cổ Kỳ Nhiên rồi nhón chân hôn lên yết hầu của anh.
Nhớ Em Đã Nhiều Năm Như Vậy
Đánh giá:
Truyện Nhớ Em Đã Nhiều Năm Như Vậy
Story
Chương 80: Thỏa mãn
10.0/10 từ 46 lượt.