Nhớ Em Đã Nhiều Năm Như Vậy
Chương 76: Nhiều dopamine
159@-Sau khi về nhà, cả hai người bọn họ đều bận rộn chuyện của riêng mình.
Kỳ Nhiên tới phòng sách còn Từ Tri Tuế thì nằm trên sô pha sửa luận văn của cô.
Cách đây không lâu, bệnh viện đã gửi thông báo nói tới đây có thể cần phải khai báo chức vụ, cô có ý định này và đúng lúc cũng có đề tài sẵn trong tay, chỉ cần gửi thêm một ít luận văn tổng thể là có thể xong rồi.
Khi mặt trời sắp lặn, Kỳ Nhiên mới ra khỏi phòng sách, hỏi xin cô chìa khóa tầng dưới, nói là mượn mấy quyển sách chuyên ngành của cô để xem.
Lúc ấy Từ Tri Tuế đang suy nghĩ lại câu từ của bài luận văn, trong đầu khá lộn xộn nên không nghĩ nhiều mà chỉ chỉ chìa khóa trên bàn trà, nói: "Sách của em đều ở trên kệ thư phòng, anh muốn cái gì tự lấy đi."
Kỳ Nhiên cầm chìa khóa, không lâu sau đã quay lại, lần này anh ở trong phòng sách lâu hơn một chút. Khi Từ Tri Tuế chợt bừng tỉnh khỏi bài luận văn của mình thì kim đồng hồ đã chỉ vào bảy giờ tối, trong khi hai người bọn họ đang làm việc đến quên mình thì cái bụng đã đói đến mức phải biểu tình phản đối.
Cô đặt máy tính xuống rồi sờ sờ bụng bước vào phòng sách, vừa vào đã thấy Kỳ Nhiên đang vùi đầu lật xem sách, trên sống mũi anh còn đeo một cặp kính gọng vàng, lúc tập trung làm việc anh luôn có thói quen đeo tai nghe, tay áo sơ mi kéo lên cánh tay, dưới ánh đèn u ám mơ hồ có thể thấy rõ mạch gân màu xanh.
Trong nháy mắt đó, Từ Tri Tuế tựa như nhìn thấy dáng vẻ thời trung học của anh, chỉ là bây giờ anh đã trầm ổn, chín chắn và cũng có thêm một cảm giác khiến người ta an tâm hơn dáng vẻ xa cách lạnh nhạt, thanh cao như trước kia.
Từ Tri Tuế dựa vào cửa, nhìn Kỳ Nhiên đến mê muội, trong lúc nhất thời cô lại không nỡ đi vào quấy rầy anh nên cứ lẳng lặng đứng như vậy trong chốc lát, người bên trong dường như cảm nhận được ánh mắt của cô, anh đột nhiên ngẩng đầu lên, đẩy mắt kính trên sống mũi, dịu dàng cười với cô.
“Sao em lại đứng ở đó?"
"Không có gì, em chỉ cảm thấy dáng vẻ lúc làm việc của anh Kỳ nhà ta siêu đẹp trai." Lúc này Từ Tri Tuế mới đi vào, ôm lấy cổ anh sau đó ngồi trên đùi anh: "Rồi cuối cùng anh bận rộn cả buổi chiều rốt cuộc đang bận cái gì thế?"
Kỳ Nhiên một tay ôm eo cô, một tay khép sách trên bàn lại: "Không có gì, anh chỉ làm một cái bảng biểu mà thôi, còn em thì sao? Em đói chưa?"
Từ Tri Tuế gật đầu, lại sờ sờ cái bụng xẹp lép của mình: "Em đói, thế tối nay chúng ta ăn gì vậy?"
Kỳ Nhiên suy nghĩ một chút rồi trả lời: "Anh nấu cháo trứng cho em."
“... Món đó có đơn giản quá không?" Từ Tri Tuế cảm thấy với mức độ đói khát ngay lúc này của cô thì có ăn hết một con trâu cũng không hề nói quá, chỉ mỗi cháo trứng sẽ không đủ thỏa mãn dạ dày trống rỗng của cô.
"Em nên ăn thanh đạm một chút, bây giờ dạ dày của em cần phải điều trị thật tốt, có thể không ăn đồ cay thì không ăn. Anh nghĩ chế độ nghỉ ngơi lành mạnh và ăn uống điều độ sẽ rất tốt cho sự phục hồi của sức khỏe của em, thế nên sau này em không được thức khuya nữa, anh cũng sẽ tập thể dục vừa phải cùng em."
"..." Từ Tri Tuế gian nan nuốt nước miếng một cái.
Ăn chay còn dễ thương lượng, coi như cô có thể giảm cân, không thức khuya cũng có thể miễn cưỡng làm được nhưng tập thể dục thì…
Quả thật thần thiếp không làm được đâu.
"Chuyện tập thể dục, em có thể từ chối được không?"
Kỳ Nhiên nhéo mũi cô, cười ẩn ý: "Em nói thử xem?"
“...”
Sự thật đã chứng minh, cô không thoát khỏi chuyện phải đi tập thể thao.
Sau bữa cơm tối, hai người cùng nhau thu dọn phòng bếp sạch sẽ, chờ thức ăn trong dạ dày tiêu hoá gần hết thì Từ Tri Tuế mới thay giày thể thao dưới sự giám sát của Kỳ Nhiên rồi cùng anh xuống lầu chạy bộ buổi tối.
Ngoài cửa phía Nam của khu chung cư có một quảng trường lớn nhưng lại bị các bác gái múa quảng trường đóng quân quanh năm, trời vừa sẩm tối đã ầm ĩ tiếng nhạc, đám trẻ ở quanh đó không thể nào nghỉ ngơi cho nổi.
Gần đây hình như có người khiếu nại nên các bác gái cũng hơi biết ý hơn một chút mà đổi thành chỗ vắng vẻ hơn.
Thời tiết dần dần ấm lên, ban đêm người đi bộ đi tập thể dục cũng dần nhiều hơn, khung cảnh xung quanh cực kỳ yên bình.
Từ Tri Tuế ôm ý nghĩ như vậy suốt chặng đường, dưới sự cổ vũ của Kỳ Nhiên, cô chạy tượng trưng vài bước nhưng còn chưa chạy được hai vòng đã mệt đến mức thở hồng hộc.
Kỳ Nhiên ở bên cạnh, thấy cô dừng lại thì quay đầu cười nói: "Anh nhớ lúc còn học cấp ba em chạy nhanh lắm mà."
Từ Tri Tuế khom lưng đỡ đầu gối, nhìn anh sau đó thở hồng hộc: "Anh cũng biết đó là hồi cấp ba còn gì, đã bao nhiêu năm trôi qua rồi! Kể từ khi tốt nghiệp đại học, không có giáo dục thể chất thì em gần như đã cách ly với vận động từ lâu rồi."
Nói chống chế vậy để giữ tý thể diện chứ thật ra từ khi lên học đại học cô đã không còn yêu giờ thể dục nữa rồi, vừa nghe đến kiểm tra thể dục, trốn được cô trốn liền.
Thì đúng là muốn mạng già của cô mà!
"Em phải kiên trì vào." Kỳ Nhiên vươn tay về phía Từ Tri Tuế: "Tập thể dục vừa phải có lợi cho giấc ngủ buổi tối của em."
Từ Tri Tuế nhìn anh một cái, tay đặt ở lòng bàn tay Kỳ Nhiên sau đó mượn lực của anh để đứng lên.
Hai người tay trong tay chạy thêm hai vòng nữa rồi Từ Tri Tuế lại ngừng lại, đáng thương ngồi xổm trên mặt đất cầu xin anh tha thứ.
"Thật sự không được rồi, em không chạy nổi nữa."
Kỳ Nhiên thở dài một hơi, bất đắc dĩ vớt người từ trên mặt đất lên: "Rõ ràng là do em ít tập luyện."
Từ Tri Tuế ủ rũ cụp mắt, nhìn anh với đầy vẻ u oán: "Được rồi, em thừa nhận em lười biếng nhưng anh có thể đổi sang kiểu vận động khác không, nếu chạy tiếp chắc tim em sẽ nổ luôn mất."
"Kiểu vận động khác... Cũng không phải là không có."
Kỳ Nhiên nhướng mày, dán lên bên tai Từ Tri Tuế rồi thì thầm mấy từ.
Từ Tri Tuế hơi sửng sốt một chút, sau khi phản ứng lại vành tai bỗng dưng nóng bỏng, đỏ mặt đẩy bả vai anh một cái: "Anh đừng hòng nghĩ đến chuyện đấy! Eo em vẫn còn đau đây này."
Kỳ Nhiên cười mà không nói gì, thuận thế cầm cổ tay cô, những ngón tay chen vào giữa ngón tay cô, đan chặt mười ngón tay vào nhau.
Anh dắt cô đi về phía nhà, bước chân càng ngày càng gấp, đến cuối cùng hai người còn cùng chạy ù lên chung cư.
Hàng xóm đi ngang qua nhìn bọn họ đầy quái gở, Từ Tri Tuế làm như không thấy, chỉ lặng lẽ nắm chặt tay anh, trên mặt là nụ cười ngọt ngào mà chính cô cũng không phát hiện.
Ham mmuốn của hai người mãnh liệt đến mức chưa đợi đến khi về nhà thì Kỳ Nhiên đã đặt người ở góc thang máy, giơ tay nắm cằm cô, mạnh mẽ hôn xuống.
Môi lưỡi quấn quýt thân mật, không thể tách ra, hai người giống như dây leo mà quấn chặt vào nhau.
"Không sợ, nhà mình mà, người khác không nhìn thấy đâu." Kỳ Nhiên nắm lấy gáy cô, từng nụ hôn như mưa rơi vụn vặt tới cổ cô sau đó dần dần kéo cổ áo ra, đôi môi nóng bỏng dừng lại ở xương quai xanh của cô rồi nhẹ nhàng gặmm cắn.
Cảm giác tê dại lướt qua toàn thân, mặt Từ Tri Tuế đỏ bừng, ngón tay nắm vào mái tóc ngắn của anh, cắn chặt môi dưới sợ mình sẽ không kìm được mà phát ra tiếng động gì đó khiến người ta nghi ngờ.
Cửa thang máy mở ra, Kỳ Nhiên ôm người vào phòng, thậm chí không đợi được về phòng đã vội vàng cởi áo khoác, ấn người lên sofa, đi thẳng vào vấn đề.
Quần áo giày dép toán loạn rơi trên đất, khi anh được toại nguyện lần thứ hai thì Từ Tri Tuế đột nhiên bất an vặn vẹo thân thể.
"Đây là… Một kiểu vận động khác mà anh nói hả?"
Kỳ Nhiên cúi người hôn lên môi cô, mồ hôi chảy theo gò má anh rồi nhỏ xuống làn da trắng nõn nà: "Chẳng lẽ đây không tính là tập thể dục sao?"
"Nhưng mà..." Hô hấp của Từ Tri Tuế càng thêm nặng nề: "Em cảm thấy cái này còn mệt mỏi hơn chạy bộ nữa."
Kỳ Nhiên ôm lấy cô, dùng hai ba động tác đã thay đổi vị trí: "Có đủ dữ liệu cho thấy làm tình có thể làm cho não tiết ra nhiều dopamine hơn, dopamine sẽ làm cho người ta có cảm giác sung sướng, điều này rất có lợi cho việc điều trị trầm cảm của em."
Anh đột nhiên thúc mạ,nh mấy cái, Từ Tri Tuế thấp giọng nức nở, mở mắt ra, nhìn thấy cằm góc cạnh rõ ràng của người đàn ông, yết hầu của anh nhô lên, trong đôi mắt đen thẳm đượm tình…
Trong nháy mắt đó, cô cảm thấy mình như đang trôi nổi trên những đám mây.
Kỳ Nhiên nắm cằm Từ Tri Tuế rồi hôn khóe môi cô, cướp lấy hơi thở của cô.
"Cho nên Tri Tuế à, bây giờ em có cảm thấy vui không?"
“...”
Dù là vào khoảnh khắc này, Từ Tri Tuế vẫn không thể nói nên lời nên chỉ im lặng thừa nhận dụmc vọng chiếm hữu bá đạo của anh và cũng thử học cách đáp lại.
Nhưng Kỳ Nhiên lại không có ý định buông tha cho cô như vậy, cô không trả lời thì anh càng làm mạnh hơn, dùng giọng nói khàn khàn hỏi đi hỏi lại nhiều lần: "Tri Tuế, em có vui không?"
…
Ngày hôm sau, Từ Tri Tuế ở trên giường nghỉ ngơi suốt một ngày, cơm trưa cũng là Kỳ Nhiên bưng đến phòng ngủ cho cô ăn.
Đại não có tiết ra nhiều dopamine hơn hay không thì cô không biết nhưng dù sao dưới cường độ tập thể dục cao như vậy, thật sự giấc ngủ của cô cũng đã được cải thiện hơn khá nhiều.
Thứ hai đi làm, Phùng Mật ở phòng trực ban chào hỏi cô, tốt bụng hỏi: "Bác sĩ Từ, sao cô lại bị khàn tiếng thế?"
Từ Tri Tuế hắng giọng, chột dạ nói: "Vậy ư, chắc là do tôi đang bị nóng trong người."
Phùng Mật tin tưởng gật đầu, đề nghị cô có thể uống thêm một ít trà hoa cúc để thanh lọc cơ thể.
Từ Tri Tuế cười nói được, sau khi trở lại văn phòng thì cũng thực sự đặt một hộp trà hoa cúc trên mạng.
Có điều là để dành cho người khác cần hạ hỏa.
…
Về sau Từ Tri Tuế mới biết được, quyết tâm của Kỳ Nhiên về chuyện giúp cô điều trị cơ thể còn kiên định hơn cô rất nhiều.
Ngày đó anh bận rộn trong phòng sách không phải là đang giải quyết công việc của anh mà là đang nghiên cứu làm thế nào để giúp cô thoát khỏi bệnh trầm cảm.
Công việc của anh rất bận rộn, thường nửa đêm sẽ có cuộc điện thoại ở phía bên kia đại dương cần phải mở nhưng anh lại tình nguyện vì cô mà dành thời gian đọc rất nhiều tài liệu về y học tâm thần, nghiên cứu tác dụng phụ của từng loại thuốc, thậm chí anh còn làm một bảng biểu chuyên dụng giống như các bác sĩ chuyên nghiệp theo dõi ca bệnh rồi ghi lại trạng thái và thay đổi của Từ Tri Tuế mỗi ngày.
Nhưng mà là một bác sĩ tâm lý, bản thân Từ Tri Tuế hiểu hơn bất kỳ ai rằng nếu muốn chữa khỏi hoàn toàn bệnh trầm cảm thì cũng chỉ là công sức ngày một ngày hai, điều trị bằng thuốc chỉ là phụ trợ mà thôi, mấu chốt là cần phải thay đổi tâm trạng của người bệnh.
Đây cũng là điểm mấu chốt của cô, mấy năm nay cô một lòng một dạ lao vào công việc đến mức hầu như không có thời gian của mình, vất vả lắm mới có cơ hội thở d,ốc thì lại không có hứng thú với bất kỳ thứ gì cả, không biết nên làm cái gì, chăm sóc Chu Vận chính là toàn bộ cuộc sống của cô.
Sống trong một thế giới như vậy, Từ Tri Tuế chỉ cảm thấy càng ngày càng khó khăn, áp lực.
Nhưng bây giờ Kỳ Nhiên đã trở lại bên cạnh cô, cũng tựa như thế giới bỗng có thêm màu sắc vậy, cho dù là vì anh, cô cũng sẵn sàng cố gắng một lần nữa khiến mình hoàn toàn tốt lên.
Nhớ Em Đã Nhiều Năm Như Vậy
Kỳ Nhiên tới phòng sách còn Từ Tri Tuế thì nằm trên sô pha sửa luận văn của cô.
Cách đây không lâu, bệnh viện đã gửi thông báo nói tới đây có thể cần phải khai báo chức vụ, cô có ý định này và đúng lúc cũng có đề tài sẵn trong tay, chỉ cần gửi thêm một ít luận văn tổng thể là có thể xong rồi.
Khi mặt trời sắp lặn, Kỳ Nhiên mới ra khỏi phòng sách, hỏi xin cô chìa khóa tầng dưới, nói là mượn mấy quyển sách chuyên ngành của cô để xem.
Lúc ấy Từ Tri Tuế đang suy nghĩ lại câu từ của bài luận văn, trong đầu khá lộn xộn nên không nghĩ nhiều mà chỉ chỉ chìa khóa trên bàn trà, nói: "Sách của em đều ở trên kệ thư phòng, anh muốn cái gì tự lấy đi."
Kỳ Nhiên cầm chìa khóa, không lâu sau đã quay lại, lần này anh ở trong phòng sách lâu hơn một chút. Khi Từ Tri Tuế chợt bừng tỉnh khỏi bài luận văn của mình thì kim đồng hồ đã chỉ vào bảy giờ tối, trong khi hai người bọn họ đang làm việc đến quên mình thì cái bụng đã đói đến mức phải biểu tình phản đối.
Cô đặt máy tính xuống rồi sờ sờ bụng bước vào phòng sách, vừa vào đã thấy Kỳ Nhiên đang vùi đầu lật xem sách, trên sống mũi anh còn đeo một cặp kính gọng vàng, lúc tập trung làm việc anh luôn có thói quen đeo tai nghe, tay áo sơ mi kéo lên cánh tay, dưới ánh đèn u ám mơ hồ có thể thấy rõ mạch gân màu xanh.
Trong nháy mắt đó, Từ Tri Tuế tựa như nhìn thấy dáng vẻ thời trung học của anh, chỉ là bây giờ anh đã trầm ổn, chín chắn và cũng có thêm một cảm giác khiến người ta an tâm hơn dáng vẻ xa cách lạnh nhạt, thanh cao như trước kia.
Từ Tri Tuế dựa vào cửa, nhìn Kỳ Nhiên đến mê muội, trong lúc nhất thời cô lại không nỡ đi vào quấy rầy anh nên cứ lẳng lặng đứng như vậy trong chốc lát, người bên trong dường như cảm nhận được ánh mắt của cô, anh đột nhiên ngẩng đầu lên, đẩy mắt kính trên sống mũi, dịu dàng cười với cô.
“Sao em lại đứng ở đó?"
"Không có gì, em chỉ cảm thấy dáng vẻ lúc làm việc của anh Kỳ nhà ta siêu đẹp trai." Lúc này Từ Tri Tuế mới đi vào, ôm lấy cổ anh sau đó ngồi trên đùi anh: "Rồi cuối cùng anh bận rộn cả buổi chiều rốt cuộc đang bận cái gì thế?"
Kỳ Nhiên một tay ôm eo cô, một tay khép sách trên bàn lại: "Không có gì, anh chỉ làm một cái bảng biểu mà thôi, còn em thì sao? Em đói chưa?"
Từ Tri Tuế gật đầu, lại sờ sờ cái bụng xẹp lép của mình: "Em đói, thế tối nay chúng ta ăn gì vậy?"
Kỳ Nhiên suy nghĩ một chút rồi trả lời: "Anh nấu cháo trứng cho em."
“... Món đó có đơn giản quá không?" Từ Tri Tuế cảm thấy với mức độ đói khát ngay lúc này của cô thì có ăn hết một con trâu cũng không hề nói quá, chỉ mỗi cháo trứng sẽ không đủ thỏa mãn dạ dày trống rỗng của cô.
"Em nên ăn thanh đạm một chút, bây giờ dạ dày của em cần phải điều trị thật tốt, có thể không ăn đồ cay thì không ăn. Anh nghĩ chế độ nghỉ ngơi lành mạnh và ăn uống điều độ sẽ rất tốt cho sự phục hồi của sức khỏe của em, thế nên sau này em không được thức khuya nữa, anh cũng sẽ tập thể dục vừa phải cùng em."
"..." Từ Tri Tuế gian nan nuốt nước miếng một cái.
Ăn chay còn dễ thương lượng, coi như cô có thể giảm cân, không thức khuya cũng có thể miễn cưỡng làm được nhưng tập thể dục thì…
Quả thật thần thiếp không làm được đâu.
"Chuyện tập thể dục, em có thể từ chối được không?"
Kỳ Nhiên nhéo mũi cô, cười ẩn ý: "Em nói thử xem?"
“...”
Sự thật đã chứng minh, cô không thoát khỏi chuyện phải đi tập thể thao.
Sau bữa cơm tối, hai người cùng nhau thu dọn phòng bếp sạch sẽ, chờ thức ăn trong dạ dày tiêu hoá gần hết thì Từ Tri Tuế mới thay giày thể thao dưới sự giám sát của Kỳ Nhiên rồi cùng anh xuống lầu chạy bộ buổi tối.
Ngoài cửa phía Nam của khu chung cư có một quảng trường lớn nhưng lại bị các bác gái múa quảng trường đóng quân quanh năm, trời vừa sẩm tối đã ầm ĩ tiếng nhạc, đám trẻ ở quanh đó không thể nào nghỉ ngơi cho nổi.
Gần đây hình như có người khiếu nại nên các bác gái cũng hơi biết ý hơn một chút mà đổi thành chỗ vắng vẻ hơn.
Thời tiết dần dần ấm lên, ban đêm người đi bộ đi tập thể dục cũng dần nhiều hơn, khung cảnh xung quanh cực kỳ yên bình.
Từ Tri Tuế ôm ý nghĩ như vậy suốt chặng đường, dưới sự cổ vũ của Kỳ Nhiên, cô chạy tượng trưng vài bước nhưng còn chưa chạy được hai vòng đã mệt đến mức thở hồng hộc.
Kỳ Nhiên ở bên cạnh, thấy cô dừng lại thì quay đầu cười nói: "Anh nhớ lúc còn học cấp ba em chạy nhanh lắm mà."
Từ Tri Tuế khom lưng đỡ đầu gối, nhìn anh sau đó thở hồng hộc: "Anh cũng biết đó là hồi cấp ba còn gì, đã bao nhiêu năm trôi qua rồi! Kể từ khi tốt nghiệp đại học, không có giáo dục thể chất thì em gần như đã cách ly với vận động từ lâu rồi."
Nói chống chế vậy để giữ tý thể diện chứ thật ra từ khi lên học đại học cô đã không còn yêu giờ thể dục nữa rồi, vừa nghe đến kiểm tra thể dục, trốn được cô trốn liền.
Thì đúng là muốn mạng già của cô mà!
"Em phải kiên trì vào." Kỳ Nhiên vươn tay về phía Từ Tri Tuế: "Tập thể dục vừa phải có lợi cho giấc ngủ buổi tối của em."
Từ Tri Tuế nhìn anh một cái, tay đặt ở lòng bàn tay Kỳ Nhiên sau đó mượn lực của anh để đứng lên.
Hai người tay trong tay chạy thêm hai vòng nữa rồi Từ Tri Tuế lại ngừng lại, đáng thương ngồi xổm trên mặt đất cầu xin anh tha thứ.
"Thật sự không được rồi, em không chạy nổi nữa."
Kỳ Nhiên thở dài một hơi, bất đắc dĩ vớt người từ trên mặt đất lên: "Rõ ràng là do em ít tập luyện."
Từ Tri Tuế ủ rũ cụp mắt, nhìn anh với đầy vẻ u oán: "Được rồi, em thừa nhận em lười biếng nhưng anh có thể đổi sang kiểu vận động khác không, nếu chạy tiếp chắc tim em sẽ nổ luôn mất."
"Kiểu vận động khác... Cũng không phải là không có."
Kỳ Nhiên nhướng mày, dán lên bên tai Từ Tri Tuế rồi thì thầm mấy từ.
Từ Tri Tuế hơi sửng sốt một chút, sau khi phản ứng lại vành tai bỗng dưng nóng bỏng, đỏ mặt đẩy bả vai anh một cái: "Anh đừng hòng nghĩ đến chuyện đấy! Eo em vẫn còn đau đây này."
Kỳ Nhiên cười mà không nói gì, thuận thế cầm cổ tay cô, những ngón tay chen vào giữa ngón tay cô, đan chặt mười ngón tay vào nhau.
Anh dắt cô đi về phía nhà, bước chân càng ngày càng gấp, đến cuối cùng hai người còn cùng chạy ù lên chung cư.
Hàng xóm đi ngang qua nhìn bọn họ đầy quái gở, Từ Tri Tuế làm như không thấy, chỉ lặng lẽ nắm chặt tay anh, trên mặt là nụ cười ngọt ngào mà chính cô cũng không phát hiện.
Ham mmuốn của hai người mãnh liệt đến mức chưa đợi đến khi về nhà thì Kỳ Nhiên đã đặt người ở góc thang máy, giơ tay nắm cằm cô, mạnh mẽ hôn xuống.
Môi lưỡi quấn quýt thân mật, không thể tách ra, hai người giống như dây leo mà quấn chặt vào nhau.
"Không sợ, nhà mình mà, người khác không nhìn thấy đâu." Kỳ Nhiên nắm lấy gáy cô, từng nụ hôn như mưa rơi vụn vặt tới cổ cô sau đó dần dần kéo cổ áo ra, đôi môi nóng bỏng dừng lại ở xương quai xanh của cô rồi nhẹ nhàng gặmm cắn.
Cảm giác tê dại lướt qua toàn thân, mặt Từ Tri Tuế đỏ bừng, ngón tay nắm vào mái tóc ngắn của anh, cắn chặt môi dưới sợ mình sẽ không kìm được mà phát ra tiếng động gì đó khiến người ta nghi ngờ.
Cửa thang máy mở ra, Kỳ Nhiên ôm người vào phòng, thậm chí không đợi được về phòng đã vội vàng cởi áo khoác, ấn người lên sofa, đi thẳng vào vấn đề.
Quần áo giày dép toán loạn rơi trên đất, khi anh được toại nguyện lần thứ hai thì Từ Tri Tuế đột nhiên bất an vặn vẹo thân thể.
"Đây là… Một kiểu vận động khác mà anh nói hả?"
Kỳ Nhiên cúi người hôn lên môi cô, mồ hôi chảy theo gò má anh rồi nhỏ xuống làn da trắng nõn nà: "Chẳng lẽ đây không tính là tập thể dục sao?"
"Nhưng mà..." Hô hấp của Từ Tri Tuế càng thêm nặng nề: "Em cảm thấy cái này còn mệt mỏi hơn chạy bộ nữa."
Kỳ Nhiên ôm lấy cô, dùng hai ba động tác đã thay đổi vị trí: "Có đủ dữ liệu cho thấy làm tình có thể làm cho não tiết ra nhiều dopamine hơn, dopamine sẽ làm cho người ta có cảm giác sung sướng, điều này rất có lợi cho việc điều trị trầm cảm của em."
Anh đột nhiên thúc mạ,nh mấy cái, Từ Tri Tuế thấp giọng nức nở, mở mắt ra, nhìn thấy cằm góc cạnh rõ ràng của người đàn ông, yết hầu của anh nhô lên, trong đôi mắt đen thẳm đượm tình…
Trong nháy mắt đó, cô cảm thấy mình như đang trôi nổi trên những đám mây.
Kỳ Nhiên nắm cằm Từ Tri Tuế rồi hôn khóe môi cô, cướp lấy hơi thở của cô.
"Cho nên Tri Tuế à, bây giờ em có cảm thấy vui không?"
“...”
Dù là vào khoảnh khắc này, Từ Tri Tuế vẫn không thể nói nên lời nên chỉ im lặng thừa nhận dụmc vọng chiếm hữu bá đạo của anh và cũng thử học cách đáp lại.
Nhưng Kỳ Nhiên lại không có ý định buông tha cho cô như vậy, cô không trả lời thì anh càng làm mạnh hơn, dùng giọng nói khàn khàn hỏi đi hỏi lại nhiều lần: "Tri Tuế, em có vui không?"
…
Ngày hôm sau, Từ Tri Tuế ở trên giường nghỉ ngơi suốt một ngày, cơm trưa cũng là Kỳ Nhiên bưng đến phòng ngủ cho cô ăn.
Đại não có tiết ra nhiều dopamine hơn hay không thì cô không biết nhưng dù sao dưới cường độ tập thể dục cao như vậy, thật sự giấc ngủ của cô cũng đã được cải thiện hơn khá nhiều.
Thứ hai đi làm, Phùng Mật ở phòng trực ban chào hỏi cô, tốt bụng hỏi: "Bác sĩ Từ, sao cô lại bị khàn tiếng thế?"
Từ Tri Tuế hắng giọng, chột dạ nói: "Vậy ư, chắc là do tôi đang bị nóng trong người."
Phùng Mật tin tưởng gật đầu, đề nghị cô có thể uống thêm một ít trà hoa cúc để thanh lọc cơ thể.
Từ Tri Tuế cười nói được, sau khi trở lại văn phòng thì cũng thực sự đặt một hộp trà hoa cúc trên mạng.
Có điều là để dành cho người khác cần hạ hỏa.
…
Về sau Từ Tri Tuế mới biết được, quyết tâm của Kỳ Nhiên về chuyện giúp cô điều trị cơ thể còn kiên định hơn cô rất nhiều.
Ngày đó anh bận rộn trong phòng sách không phải là đang giải quyết công việc của anh mà là đang nghiên cứu làm thế nào để giúp cô thoát khỏi bệnh trầm cảm.
Công việc của anh rất bận rộn, thường nửa đêm sẽ có cuộc điện thoại ở phía bên kia đại dương cần phải mở nhưng anh lại tình nguyện vì cô mà dành thời gian đọc rất nhiều tài liệu về y học tâm thần, nghiên cứu tác dụng phụ của từng loại thuốc, thậm chí anh còn làm một bảng biểu chuyên dụng giống như các bác sĩ chuyên nghiệp theo dõi ca bệnh rồi ghi lại trạng thái và thay đổi của Từ Tri Tuế mỗi ngày.
Nhưng mà là một bác sĩ tâm lý, bản thân Từ Tri Tuế hiểu hơn bất kỳ ai rằng nếu muốn chữa khỏi hoàn toàn bệnh trầm cảm thì cũng chỉ là công sức ngày một ngày hai, điều trị bằng thuốc chỉ là phụ trợ mà thôi, mấu chốt là cần phải thay đổi tâm trạng của người bệnh.
Đây cũng là điểm mấu chốt của cô, mấy năm nay cô một lòng một dạ lao vào công việc đến mức hầu như không có thời gian của mình, vất vả lắm mới có cơ hội thở d,ốc thì lại không có hứng thú với bất kỳ thứ gì cả, không biết nên làm cái gì, chăm sóc Chu Vận chính là toàn bộ cuộc sống của cô.
Sống trong một thế giới như vậy, Từ Tri Tuế chỉ cảm thấy càng ngày càng khó khăn, áp lực.
Nhưng bây giờ Kỳ Nhiên đã trở lại bên cạnh cô, cũng tựa như thế giới bỗng có thêm màu sắc vậy, cho dù là vì anh, cô cũng sẵn sàng cố gắng một lần nữa khiến mình hoàn toàn tốt lên.
Nhớ Em Đã Nhiều Năm Như Vậy
Đánh giá:
Truyện Nhớ Em Đã Nhiều Năm Như Vậy
Story
Chương 76: Nhiều dopamine
10.0/10 từ 46 lượt.