Nhớ Em Đã Nhiều Năm Như Vậy

Chương 37: Cố mà dỗ dành người ta đi

227@-
Sáng chủ nhật, Từ Tri Tuế chỉ làm việc nửa ngày, cô và Tần Di đã hẹn từ trước sẽ ra ngoài đi dạo, thuận tiện sẽ mang luôn cả đặc sản lần trước đi Thượng Hải mua về.

Sau khi đổi sang quần áo thường ngày trong phòng nghỉ ngơi, lúc bước ra, cô gặp một nhóm y tá trẻ ở khoa bên cạnh ở lối vào bệnh viện, họ mỉm cười chào cô.

"Bác sĩ Từ, chị vẫn chưa về à?"

Từ Tri Tuế quay đầu, lắc lắc chiếc điện thoại trong tay rồi cười nói: "Ừ, tôi sắp về rồi. Tôi đang đợi một người."

"Chị đang đợi ai vậy?" Một y tá trẻ chạy tới, nắm lấy cánh tay cô nở nụ cười mờ ám: "Không lẽ là anh chàng đẹp trai đợi chị ở sảnh lần trước? Hai người có quan hệ gì vậy ạ? Sao anh ấy lại có thể đẹp trai như vậy chứ!"

Từ Tri Tuế trợn mắt, lấy điện thoại gõ nhẹ vào trán cô ta: "Đang nghĩ đi đâu vậy, tôi đang đợi bạn, giới tính nữ!"

Cô cố ý kéo dài giọng để nhấn mạnh nhưng vẻ mặt cô y tá nhỏ như đang nói "chị đang lừa ai vậy?".Từ Tri Tuế cũng không buồn giải thích với họ, mà vừa hay lúc này, xe của Tần Di từ từ dừng lại bên đường, cô ấy hạ cửa kính xuống và bấm còi hai lần về phía này: "Người đẹp, lên xe đi!"

Từ Tri Tuế vẫy tay chào đồng nghiệp.

Sau khi ngồi vào ghế phụ, Từ Tri Tuế thắt dây an toàn: "Sao cậu đến muộn thế? Không phải đã nói trước là một rưỡi rồi à."

Tần Di liếc nhìn gương chiếu hậu rồi nhấn ga: "Đừng nói nữa, tớ gặp phải một gia đình ngu ngốc. Cô dâu đã lên kế hoạch tổ chức đám cưới tại chỗ bọn tớ và chọn tông nền khách sạn là màu trắng xanh tươi mới. Bọn tớ đã nhiều lần xác nhận với cô dâu chú rể rằng liệu người lớn hai bên có chấp nhận được tông màu đó không và họ nói có thể."

"Kết quả là sáng nay lúc diễn tập đám cưới. Ba mẹ hai bên nhìn thấy hội trường cưới được trang trí như vậy, họ lập tức bảo không làm nữa. Họ nói đám cưới ai lại trang trí màu trắng. Còn nói công ty tổ chức đám cưới bọn tớ đang nguyền rủa họ và nhất quyết yêu cầu gấp rút đổi sang màu đỏ tươi vui. Nhưng đồ trang trí đều đã được chuẩn bị từ trước rồi, sao có thể nói đổi là đổi được? Cấp dưới không nói lại được hai bà mẹ đó nên tớ đã qua đó một chuyến."

"Sau đó thì sao?" Từ Tri Tuế hỏi với vẻ đầy hứng thú.

"Sau đó ấy à?" Tần Di cười lạnh nói: "Nền trang trí không thể thay đổi sát giờ như vậy được, cho nên ba của chú rể đã đạp xe đi khắp nơi để mua rèm đỏ. Cuối cùng không mua được lụa đỏ trang trí nên ông ta đã vào cửa hàng pháo mua một đống chữ song hỷ đỏ chót mang về dán lên đồ trong hội trường cưới. Haiz, cậu có tưởng tượng được cảnh tượng đó không? Một hội trường cưới lãng mạn đẹp đẽ như vậy lại bị dán đầy những chữ song hỷ thô thiển! Lúc tớ rời đi, cô dâu ngồi trang điểm bên dưới đang khóc ròng, vẫn không thể nói lại được ba mẹ chồng cố chấp của mình."

"Ôi trời, không ngờ lại có chuyện như vậy..." Từ Tri Tuế che miệng vừa muốn cười mà cũng vừa thấy buồn thay cho cô dâu.

Nói ra thì đôi khi cuộc sống thật kỳ diệu. Lên đại học, Tần Di theo học chuyên ngành nghiên cứu sinh học và cô ấy luôn nghĩ rằng mình sẽ bén duyên với chuyên ngành này, phải đến một năm sau khi tốt nghiệp, cô ấy tham dự đám cưới của một người bạn cùng lớp…

Theo lời của Tần Di, bố cục bài trí xấu đến đáng thương, xấu chưa từng có, lập tức dập tắt mọi ảo tưởng về tình yêu đẹp đẽ của cô ấy.

Cô ấy và Từ Tri Tuế phỉ nhổ người thiết kế đám cưới này suốt ba ngày, còn lớn tiếng nói nếu để cô ấy thiết kế thì sẽ đẹp đến mức người gặp người khen.

Tình cờ thay, cô ấy thật sự gặp được một người bạn học thiết kế sân khấu, hai người ngay lập tức "ý tưởng lớn gặp nhau" và đã cùng mở một công ty tổ chức đám cưới tên là Cycle Love, sau mấy năm làm việc chăm chỉ, giờ đây họ đã có chút tiếng tăm ở thủ đô.

Hai người các cô vừa trò chuyện vừa suy nghĩ xem nên ăn gì, hiếm khi họ mới được nghỉ mà đi với nhau nên đương nhiên không thể qua quýt được.

Đi qua đèn giao thông phía trước, Tần Di giảm tốc độ rồi từ từ dừng lại. Cô ấy đang muốn nói cái gì đó, ánh mắt đột nhiên bị một bóng người bước ra từ trung tâm thương mại hấp dẫn, hai mắt mở lớn, kinh ngạc đến mức há hốc miệng.

"Cậu đang nhìn gì vậy?"

Từ Tri Tuế quay đầu lại, Tần Di giật mình, nhanh chóng bịt mắt cô lại: "Đừng nhìn, đừng nhìn."

Tuy nhiên đã quá muộn rồi, Từ Tri Tuế đã nhìn thấy Kỳ Nhiên bước ra từ trung tâm thương mại, bên cạnh anh có một người phụ nữ quyến rũ đang xách túi lớn túi nhỏ.


Người phụ nữ đó có dáng người mảnh khảnh, ăn mặc thời trang, không thể nhìn ra người đó bao nhiêu tuổi vì làn da khuôn mặt được chăm chút rất kỹ, nhưng đó là kiểu phụ nữ với khuôn mặt sắc nét dù có đi lẫn trong đám đông cũng có thể nhìn thấy ngay.

Người đó và Kỳ Nhiên sánh vai nhau bước ra khỏi trung tâm thương mại, vừa nói vừa cười đi về phía chiếc Rolls - Royce Phantom màu đen đậu bên đường.

Kỳ Nhiên luôn tỏ thái độ như đang lắng nghe người đó nói, vẻ mặt anh bình tĩnh nhưng không khó để nhận ra anh không hề chán ghét người phụ nữ bên cạnh mình, thậm chí còn chủ động mở cửa xe cho người đó nữa.

Từ Tri Tuế nhìn bọn họ, trong lòng đờ đẫn, không rõ là cảm giác gì. Tần Di xoa mũi, cười khan nói: "Gì nhỉ... Không ngờ đến đây rồi còn gặp được bạn học cũ. Mà không biết bọn họ có quan hệ gì? Vì sao tớ lại cảm thấy người phụ nữ này lớn tuổi hơn Kỳ Nhiên rất nhiều? Không lẽ cậu ấy… Cậu ấy thích kiểu này?"

Từ Tri Tuế cứng đờ mặt, tự lẩm bẩm: "Cũng không có gì đáng ngạc nhiên cả. Đã nhiều năm như vậy rồi, chắc chắn xung quanh cậu ấy có rất nhiều loại người. Hơn nữa, chúng ta cũng đâu còn trẻ nữa, lấy vợ sinh con là điều đương nhiên, con người đâu thể cứ sống mãi trong quá khứ được."

Giọng cô rất nhẹ, như thể đang nói chuyện với Tần Di, cũng như đang nói với chính mình.

"Thật ra, Tuế Tuế, cậu không cần phải..."

Tần Di lo lắng cô sẽ buồn vì tình huống trước mắt nhưng còn chưa nói xong câu an ủi thì đã bị cắt ngang.

"Tớ ổn mà Tần Di, tớ thực sự không sao cả." Cô nhếch khóe môi về phía Tần Di, giọng điệu bình tĩnh.

Đèn trước mặt đã chuyển xanh, xe phía sau thấy họ mãi chưa đi thì bấm còi giục. Chính vì nghe thấy âm thanh này, Kỳ Nhiên vô thức nhìn sang, nhìn thấy Từ Tri Tuế đang ngồi trong xe đang nhìn bọn họ.

Tim anh như lỡ một nhịp, anh lập tức đặt túi mua sắm trên tay xuống rồi vội vã đi về hướng nơi họ đang đứng.

Tần Di hoảng sợ nhìn chằm chằm về phía đó: "Hình như cậu ấy, cậu ấy, cậu ấy đang tới đây, chúng ta nên làm gì đây? Chúng ta có nên dừng lại rồi chào cậu ấy không?"

Từ Tri Tuế không nhìn anh nữa, cô ấn nâng cửa kính lên: "Tần Di, lái xe đi."

"Nhưng mà..."

"Lái xe đi!"

Tần Di lại đạp ga.



"Tuế Tuế, Từ Tri Tuế!" Nhìn thấy chiếc xe phía trước chậm rãi lăn bánh, Kỳ Nhiên tăng tốc độ bước chân, cuối cùng, một người luôn có phong thái bình tĩnh như anh, bây giờ lại phải vội vã chạy trên đường.

Đôi chân của anh tất nhiên không thể so được với xe bốn bánh, đi được vài bước đã bị chiếc xe bỏ lại rất xa. Những chiếc xe phía sau thấy anh cứ đứng như vậy thì bấm còi giục anh nhanh chóng rời đi.

Kỳ Nhiên đứng nhìn về hướng họ rời đi một hồi, rồi ngồi phịch xuống ven đường.

Kiều Tầm Tuân nhìn thấy hết sự khác thường và cô đơn của anh, đợi đến khi anh chậm rãi bước trở lại xe, cô ấy mới khoanh tay, nói với giọng cười trên nỗi đau của người khác.

"Sao vậy, gặp được bạn gái cũ à? Chắc không phải là hiểu lầm gì đó rồi chứ?"


Kỳ Nhiên bực bội cởi cúc áo khoác, anh dựa người vào xe lấy điện thoại ra: "Tôi sẽ gọi tài xế đến đón dì về."

"Cậu bỏ tôi ở lại đây như thế này à? Cậu cũng bất hiếu quá rồi đó."

Kỳ Nhiên hít một hơi thật sâu, nhìn cô ấy với vẻ mặt nghiêm túc: "Tôi còn có việc phải làm."

"Được rồi được rồi, hai anh em các cậu đúng là tính cách như nhau, lật mặt còn nhanh hơn lật sách, người nào người nấy đều chê tôi phiền phức. Vậy tôi cũng không ở đây tự chuốc lấy phiền nữa nữa, tôi sẽ về nhà tìm chồng mình." 

Kiều Tầm Tuân lấy ra một lọ nước hoa từ trong túi đồ vừa mới mua sắm rồi nói: "Đây, để đền bù cho chuyện vừa xảy ra, cái này cho cậu. Đây là phiên bản giới hạn đó, các cô gái đều thích, cầm lấy rồi cố mà dỗ dành người ta đi. Nhưng đừng để Kỳ Dữu biết nhé, con bé không có lọ này đâu, nó về mà biết tôi mua rồi mà không cho nó, chắc chắn sẽ tức chết mất!"

Kỳ Nhiên nhận lấy, khẽ nói: "Cảm ơn dì."

-

Ngồi trong phòng ăn trang nhã của nhà hàng Nhật Bản, Tần Di nhìn một bàn đầy những món ăn ngon mắt, bỗng nhiên mất đi cảm giác muốn ăn. Từ Tri Tuế ngồi đối diện cô ấy thì đang ngơ ngác, trong lòng tràn ngập tâm sự, khăn giấy trong tay sắp bị cô vò nát đến nơi rồi.

"Làm phiền quý khách, đồ ăn đang được dọn lên ạ."

Giọng nói trong trẻo của người phục vụ khiến Từ Tri Tuế tỉnh táo lại, thấy Tần Di không động đũa, cô vừa vén mái tóc đang xõa ra của mình vừa nói: "Kìa ăn đi, sao cậu không ăn thế? Nhà hàng Nhật này rất nổi tiếng đó. Nếu hôm nay mình không đến sớm thì chẳng còn chỗ đâu, cuối tuần rất khó đặt bàn."

Giọng nói của cô rất bình tĩnh, khiến người ta không đoán được cô đang nghĩ gì, Tần Di nuốt nước miếng, khó khăn hỏi: "Tuế Tuế, cậu thực sự không sao chứ?"

"Có chuyện gì đâu." Giọng điệu của Từ Tri Tuế có phần thoải mái, cô gắp một miếng sushi vào bát của Tần Di: "Ăn thử đi, không phải cậu nói muốn ăn từ lâu rồi sao."

Tần Di cầm đũa lên, động tác của cô ấy hơi dừng một chút rồi lại đặt xuống: "Chuyện này cũng trách tớ, thực ra tớ đã sớm biết cậu ấy về nước từ trước, chỉ là không biết có nên nói cho cậu hay không. Cách đây không lâu tớ đã gặp cậu ấy một lần, trong tiệc đính hôn của em gái cậu ấy nhưng có điều cậu ấy không nhận ra tớ."

"Chuyện này thì liên quan gì đến cậu chứ?" Từ Tri Tuế cong môi nhưng nụ cười lại cứng đờ: "Tớ cũng có chuyện chưa kịp nói với cậu, mấy ngày trước cậu ấy cũng tới gặp tớ… Chúng tớ đã ăn một bữa với nhau."

"Cậu ấy tới gặp cậu á?" Tần Di mở to mắt: "Vậy hai người đã nói những chuyện gì?"

"Còn có thể nói chuyện gì nữa? Cậu cũng nói rồi, em gái của cậu ấy cũng đã lập gia đình rồi, xa cách bao nhiêu năm trời như vậy, dù trong lòng có ám ảnh hay cố chấp thì cũng đã được cuộc sống xoa dịu. Có gì mà không buông bỏ được nữa đâu?"

Tần Di bĩu môi, cắn đũa nói: "Cũng đúng, không phải Bùi Tử Dập là đồng nghiệp của cậu sao? Dựa vào mối quan hệ của hai người họ, chắc là cậu ấy cũng biết tin tức gì đó về cậu, qua bao nhiêu năm rồi giờ đột nhiên xuất hiện, là có ý gì đây không biết! Có điều… Tớ thấy lúc cậu ấy đuổi theo có vẻ muốn nói gì đó, cậu nói xem có khi nào chúng ta đã hiểu nhầm gì đó không?"

Từ Tri Tuế khuấy súp trong bát, ánh mắt trừng to: "Có hiểu lầm hay không thì liên quan gì chứ? Vừa rồi cậu cũng thấy cậu ấy lái loại xe gì rồi đó. Người bình thường như chúng ta gặp xe đó trên đường cũng không dám lại gần. Cậu ấy và tớ... Từ lâu đã không còn là người cùng một thế giới nữa rồi."

"Nhưng mà..."

Tần Di còn muốn nói thêm gì đó, song vừa mở miệng đã bị Từ Tri Tuế dùng một miếng bánh gạo chặn lại.

Cô cau mày mỉm cười với Tần Di: "Cậu mau ăn đi, trên đường đến đây là ai đã nói sắp chết đói đến nơi vậy?"

Tần Di hiểu cô không muốn tiếp tục chủ đề này, cô ấy phồng má nuốt nguyên miếng bánh gạo, lại nhấp thêm một ngụm nước rồi khéo léo chuyển sang chủ đề khác.

Hiếm khi hai người ăn với nhau bữa cơm, Tần Di chắc chắn sẽ không bỏ qua cơ hội này để trút nỗi cay đắng của mình với cô bạn thân. Cô ấy khoa trương bóc phốt những khách hàng dị hợm mà mình đã tiếp xúc phải, Từ Tri Tuế mỉm cười lắng nghe và luôn có thể đáp lại đúng lúc.

Thế nhưng ánh mắt của cô vẫn luôn ngơ ngác, Tần Di cảm thấy cho dù cô có tỏ ra nghiêm túc lắng nghe như thế nào, vẻ mặt có vui vẻ đến đâu thì cô vẫn có chút lơ đãng.

Trong suất ăn kiểu Nhật có cá hồi tươi, Từ Tri Tuế không quen ăn nên chỉ nếm thử một miếng, trái lại chưa đầy mấy phút cô đã chạy vào nhà vệ sinh nôn mửa.

"Cậu làm sao vậy?" Tần Di lo lắng vỗ lưng cô.

"Tớ không sao." Từ Tri Tuế uống một ngụm nước súc miệng: "Tớ chỉ cảm thấy bụng khó chịu."

Mấy năm nay hệ tiêu hóa của cô không tốt lắm, nguyên nhân là tác dụng phụ do uống thuốc liên tục. Hầu hết các loại thuốc nội tiết đều gây hại cho dạ dày nhưng cô không bị suy nhược như một số bệnh nhân khác, cô cảm thấy như vậy đã là rất may mắn rồi.

Tần Di thấy cô không khỏe nên đã từ bỏ ý định sau bữa tối sẽ đi trung tâm mua sắm, thanh toán hóa đơn xong, cô ấy chở cô về thẳng nhà.

Xe dừng ở cổng khu dân cư, Tần Di chợt nhớ ra có điều gì đó, cô ấy vỗ trán nói: "Xem đầu óc của tớ này, đã tự dặn là phải nói với cậu mà suýt thì quên mất. Là thế này, chả là năm nay dượng của tớ vừa nghỉ hưu, cũng trùng hợp là tiệc mừng sinh nhật lần thứ sáu mươi của ông ấy. Đám Tưởng Hạo thì cứ khuyến khích, nói là phải hẹn các bạn gặp mặt một buổi, nhân tiện chúc thọ dượng tớ, bọn họ nhờ tớ hỏi cậu xem có thời gian không."

Từ Tri Tuế buông bàn tay đang đặt trên tay nắm cửa ra.

Cô không tham gia trong nhóm lớp, cũng chưa bao giờ chủ động tìm hiểu tình hình hiện tại của những người bạn cùng lớp đó, mặc dù trước đây mỗi lần họp lớp cô đều có nghe nói nhưng lại chưa bao giờ tham dự.

Tuy nhiên, lần này thì khác, khi cô lựa chọn học lại, một khoảng thời gian không tìm được trường học phù hợp, Tôn Học Văn đã đứng ra giúp cô liên lạc với các bạn cũ ở trường sư phạm của ông ấy, như vậy mới đảm bảo giúp cô có một suất vào trường cấp ba trọng điểm đó.

Cô vẫn luôn ghi nhớ Tôn Học Văn đã đối xử tốt với cô ra sao, bây giờ ông ấy tổ chức sinh nhật lần thứ sáu mươi, cho dù không có lý do gì, chỉ vì muốn làm thầy vui lòng, cô cũng không nên thoái thác.

Nghĩ tới đây, Từ Tri Tuế hỏi: "Bữa tiệc diễn ra ​​khi nào vậy?"

"Tối thứ bảy tuần sau, tại khách sạn Thiên Dật."

"Được rồi, hôm ấy tớ sẽ xin nghỉ. Đến lúc đó tớ sẽ gọi cho cậu."

"Ừm."

-

Có rất nhiều người đang đợi ở thang máy, có cả các bé học sinh tiểu học vừa đi học thêm về, có một cô đứng tuổi dắt chó đi dạo về, bình thường Từ Tri Tuế chắc chắn sẽ chọn đi cầu thang bộ, dù sao thì nhà cô cũng chỉ ở tầng năm, hơn nữa đi lên đó không mất quá nhiều sức. Có điều hôm nay cơ thể cô thực sự không được khỏe, cô thà đợi ở cửa thang máy một lát, chứ chẳng còn sức lực mà đi đày đọa nữa.

Đợi gần năm, sáu phút, cuối cùng cũng vào được một thang máy hơi ít người, cô bước vào bấm số tầng rồi đứng trong góc như thường lệ.

Cửa thang máy vừa đóng lại, chiếc điện thoại đang cầm trong tay bỗng vang lên. Từ Tri Tuế cầm lên xem, là số máy vùng này nhưng không có trong danh bạ, cô sợ tiếng chuông reo sẽ ảnh hưởng đến người khác trong thang máy nên gần như không nghĩ ngợi gì đã bắt máy.

"Alo, xin chào." Từ Tri Tuế che micro, hạ thấp giọng nói.

Bên kia im lặng, một lúc sau, một giọng nam trầm và đầy nam tính vang lên: "Tuế Tuế, là tôi đây."

Trong đầu Từ Tri Tuế như có gì đó xoẹt qua, cô ngây người, vô thức nhìn điện thoại.

Đúng rồi, đó là số điện thoại cô đã thuộc lòng nhưng đã lâu lắm rồi cô gần như không bao giờ nghĩ có ngày mình lại nhận được cuộc gọi từ anh.


Cô vân vê quai ba lô, nói: "Cậu lấy số của tôi từ đâu vậy?"

"Tôi đến bệnh viện của cậu, đồng nghiệp của cậu nói cho tôi biết." Kỳ Nhiên thành thật trả lời.

Không cần nghĩ cũng biết, chắc chắn là các y tá trong khoa của cô đã tiết lộ cho anh. Nhưng cũng không thể trách bọn họ, chỉ có thể nói kẻ địch quá xảo trá, nếu như anh giả vờ là bệnh nhân, nghiêm túc hỏi như không có chuyện gì: "Làm ơn cho tôi hỏi, các cô có số điện thoại của bác sĩ Từ không? Tôi tìm cô ấy có chuyện gấp." Các y tá đều không có lý do gì mà không đưa.

Cô buồn bực "ồ" một tiếng rồi nói: "Cậu tìm tôi có chuyện gì không?"

"Hôm nay cậu đã nhìn thấy tôi ở lối vào trung tâm thương mại phải không?"

Từ Tri Tuế do dự, không biết nên trả lời thế nào. Lúc này, thang máy dừng lại ở tầng năm, cô nói xin nhường đường với hai mẹ con đứng trước mặt rồi cúi người bước ra ngoài.

"Tôi biết cậu đã nhìn thấy nhưng chuyện đó không phải như cậu nghĩ đâu." Không đợi cô trả lời, giọng điệu của Kỳ Nhiên có chút sốt ruột nói: "Kiều Tầm Tuân là người phụ nữ đi bên cạnh tôi hôm nay, thực ra là.. Vợ hiện tại của ba tôi."

"..." Bàn tay đang tìm chìa khóa trong túi của Từ Tri Tuế dừng lại, khuôn mặt xinh đẹp đó lại hiện lên trong đầu cô, cô lặp lại từng chữ: "Vợ hiện tại của ba cậu?"

"Đúng vậy, ba tôi đã tái hôn, đối phương còn là người phụ nữ chỉ lớn hơn tôi có vài tuổi."

"Cậu đồng ý à?" Từ Tri Tuế vô thức hỏi anh nghi ngờ trong lòng, thông tin này vừa khiến cô ngạc nhiên, vừa khiến cô tạm bỏ qua lý trí của mình.

Kỳ Nhiên thở dài, cười khổ: "Không đồng ý thì làm được gì chứ? Mẹ tôi đã mất đã nhiều năm như vậy rồi nhưng ông già vẫn phải sống mấy chục năm nữa, cũng không thể cô đơn mãi được. Những năm này, bên cạnh ba tôi luôn xuất hiện vô số phụ nữ nhưng ông ấy lại sợ tôi và Dữu Dữu phiền lòng nên thà sống độc thân. Sau đó, khi Dữu Dữu vào đại học, tôi cũng chủ động đề nghị ông ấy nếu gặp được người thích hợp thì có thể suy nghĩ, vậy nên ông ấy mới chọn tái hôn. Dữu Dữu còn quậy một trận nhưng bây giờ con bé và Kiều Tầm Tuân lại khá thân thiết."

Nói thì như vậy nhưng vừa nghĩ đến sự chênh lệch tuổi tác giữa chú Kỳ và cô vợ nhỏ của ông ấy... Từ Tri Tuế vẫn cảm thấy có gì đó kỳ lạ.

Chà, thảo nào mọi người đều nói rằng chỉ cần đàn ông có tiền thì không kiểu phụ nữ nào là không tìm được.

Sau khi lục lọi trong túi một lúc, cuối cùng cô cũng tìm thấy chìa khóa.

Tiếng mở cửa từ đầu bên kia khiến Kỳ Nhiên thoát khỏi dòng suy nghĩ, anh nghĩ đến ý định ban đầu khi gọi điện cho cô, tiếp tục giải thích: "Vốn dĩ hôm nay ba tôi định đến đón dì ấy nhưng ông ấy lại có một cuộc họp đột xuất. Trùng hợp tôi cũng đang trên đường về nhà nên đã gọi điện bảo tôi đi đón. Không ngờ lại gặp cậu ở đó."

"Thật ra cậu không cần phải giải thích điều này với tôi. Đây là chuyện của gia đình cậu mà. " Từ Tri Tuế cũng khôi phục trạng thái sau cú sốc ban đầu, giọng điệu cô trở nên xa cách.

Cô ném túi xách lên ghế sô pha và nhìn quanh tìm Chu Vận.

"Không, cần thiết chứ, tất nhiên là cần thiết rồi. Tôi không muốn cậu hiểu lầm."

"..."

Từ Tri Tuế cảm thấy tim mình đập mạnh như trống, bước chân có chút chững lại.

Cô hít một hơi thật sâu, bình tĩnh nói: "Xin lỗi, tôi còn có việc phải làm, tôi cúp máy trước đây."

Kỳ Nhiên lại im lặng, khi anh mở miệng lần nữa, giọng nói không giấu được sự thất vọng: "Được, tôi sẽ tìm cậu sau."

Từ Tri Tuế không nói gì, sau đó cô cúp điện thoại.
Nhớ Em Đã Nhiều Năm Như Vậy
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá:
Truyện Nhớ Em Đã Nhiều Năm Như Vậy Truyện Nhớ Em Đã Nhiều Năm Như Vậy Story Chương 37: Cố mà dỗ dành người ta đi
10.0/10 từ 46 lượt.
loading...