Nhớ Em Đã Nhiều Năm Như Vậy
Chương 12: Mặt trời nhỏ
173@-Ngày hôm đó, hành khách xuống núi quá nhiều khiến cho bãi đỗ xe đông nghẹt. Vì vậy, bốn người ở nhà ga đợi gần hai tiếng đồng hồ nhưng vẫn không thể bắt được xe buýt công cộng để trở về thành phố.
Thấy trời sắp tối, Bùi Tử Dập gọi điện thoại cho người trong nhà, chưa đến nửa tiếng đã có một chiếc xe màu đen Audi dừng ở trước mặt bọn họ.
Ngồi ở hàng ghế da mềm mại phía sau, Tần Di xoa đầu gối rồi không khỏi cảm khái: “Cậu chủ Bùi, cậu có được loại đãi ngộ này thì sao không gọi điện thoại sớm hơn chứ?”
Bùi Tử Dập nhún vai, bình tĩnh trả lời: “Vốn dĩ tôi muốn trải nghiệm một chút cuộc sống sinh hoạt bình dân.”
Tần Di nghe xong lời này thì lập tức nôn ra máu.
Cô ấy vừa lên xe thì như sống lại, trên suốt đường đi liên tục nói chuyện trên trời dưới biển với Tống Nghiên, còn Từ Tri Tuế thì mệt đến nỗi không muốn nói chuyện, vừa lên xe đã dựa vào cửa xe và ngủ.
Tài xế nhà họ Bùi lái xe đưa mọi người về chung cư, lúc Từ Tri Tuế về đến nhà đã gần 8 giờ tối.
Từ Kiến Minh đang xem báo cáo tài chính quý trước ở phòng làm việc, thấy con gái trở về đầy mệt mỏi thì ông ấy lập tức dừng công việc đang làm và đi đến phòng bếp nấu cho cô một tô mì, thuận tiện nhắc nhở cô: “Chiều ngày mai mẹ của con sẽ trở về, con hãy cố gắng tập trung tinh thần, tranh thủ thời gian để ôn tập bài tập. Nếu bài kiểm tra tháng này con lại thi rớt, bà ấy không vót nhọn con mới là lạ.”
Lúc đó Từ Tri Tuế cũng đồng ý, nhưng sáng sớm hôm sau khi Từ Kiến Minh kêu cô thức dậy để ăn sáng, lúc ông ấy mở cửa phòng ra thì thấy trong phòng trống rỗng, con khỉ nghịch ngợm này lại chạy ra ngoài.
Từ Kiến Minh đại khái cũng đoán được cô đi đâu, thế nên ông ấy cũng không thèm quan tâm, chỉ lắc đầu thở dài: “Vẫn là nên chờ sau khi Vương Mẫu nương nương trở về dạy dỗ con thôi.”
Đúng như dự đoán của Từ Kiến Minh, Từ Tri Tuế lại đến bệnh viện.
Cô muốn đưa bùa bình an cho Kỳ Nhiên, nhưng Kỳ Nhiên không ở bệnh viện, Thư Tĩnh và Kỳ Thịnh Viễn đã cùng nhau đi làm xạ trị, trong phòng bệnh chỉ còn người giúp việc và bé Kỳ Dữu đang tranh thủ thời gian ngày nghỉ để làm bài tập về nhà.
Kỳ Dữu vừa nhìn lướt qua đã lập tức nhận ra cô là bạn học cùng lớp với anh trai, vì thế cô bé nói với cô rằng Kỳ Nhiên đã về nhà lấy đồ, không biết khi nào mới quay lại, kêu cô ngồi xuống chờ một lát.
Từ Tri Tuế và bé Kỳ Dữu nói chuyện một lúc. Thậm chí cô còn dạy kèm cho cô bé một bài thi toán học, nhưng mãi vẫn không thấy Kỳ Nhiên. Cô sợ nếu về trễ sẽ bị Chu Vận bắt được, vì thế đưa đồ vật cho Kỳ Dữu, sau đó tiếc nuối rời đi.
Tại cửa thang máy, mọi người tấp nập ra vào, một người hộ sĩ đang đẩy một bệnh nhân mới vừa làm phẫu thuật xong từ trong thang máy đi ra, Từ Tri Tuế thấy vậy thì nghiêng người nhường đường, nhưng chỉ trong khoảnh khắc quay người ngắn ngủi như vậy thì Kỳ Nhiên bước ra từ một cửa thang máy khác, hai người cứ thế lướt qua nhau.
Kỳ Dữu làm bài tập cả buổi sáng, đầu óc choáng váng, nhìn thấy cái gì đều cảm giác như đây là phương trình. Cô bé mở tivi lên, chuẩn bị lười biếng một lát, còn chưa xem được nửa phút thì Kỳ Nhiên đã đẩy cửa vào.
Chính vì vậy mà cô bé giật mình, vội vàng cầm lấy điều khiển từ xa tắt tivi, từ trên sô pha nhảy xuống, khoang tay đứng thẳng, sau đó nở một nụ cười vừa ngoan ngoãn vừa có nét lấy lòng: “Anh, anh trở về rồi à.”
Kỳ Nhiên đã nghe thấy tiếng phim hoạt hình ngay từ lúc ngoài cửa, nhưng cũng không vạch trần cô bé, anh đưa trái cây mình mang đến cho người giúp việc, kêu bà ấy rửa sạch để ăn. Chờ người giúp việc quay người vào phòng tắm, anh mới thong thả ung dung mà vén nút tay áo sơ mi lên, ngồi bên cạnh Kỳ Dữu hỏi: “Em đã làm xong bài thi chưa?”
Kỳ Dữu cúi đầu lầm bầm: “Xong rồi.”
“Đưa cho anh kiểm tra.”
Kỳ Dữu miễn cưỡng đưa bài thi cho anh, mặc dù bây giờ đang ở bệnh viện nhưng cô bé cũng khó mà thoát khỏi số mệnh bị anh trai kiểm tra bài tập.
Quả thật vô cùng áp lực khi có một người anh trai học siêu đỉnh.
Kỳ Nhiên kéo chiếc ghế và ngồi bên cạnh cửa sổ, đôi mắt hơi cụp xuống, khuỷu tay chống ở đầu gối, ngón tay thon dài lật qua bài thi, ánh mặt trời phản chiếu bóng dáng tĩnh lặng của anh.
Vẻ mặt anh nặng nề, từ lúc vào cửa đến bây giờ khóe miệng vẫn luôn mím chặt, Kỳ Dữu thấy tâm trạng của anh không tốt nên khuôn mặt lộ vẻ ngượng ngùng ngồi xổm xuống, dựa vào đầu gối của anh làm nũng.
“Anh ơi, anh đừng cảm thấy không vui, để em kể chuyện cười cho anh nghe nhé. Có một ngày, Ultraman đi học, thầy giáo hỏi một vấn đề, Ultraman muốn giơ tay trả lời, sau đó thầy giáo lập tức ha ha ha ha ha ha… Đã chết!”
Chuyện cười còn chưa kể xong, cô gái nhỏ đã tự mình bật cười trước, Kỳ Nhiên thờ ơ liếc nhìn cô bé một cái, im lặng không lên tiếng.
Kỳ Dữu cũng không nản lòng, điều chỉnh nhịp thở tiếp tục nói: “Có một ngày, mèo trắng và mèo đen cùng đi nhảy bungee, mèo trắng nhảy, nhưng mèo đen không nhảy, anh có biết tại sao không? Bởi vì…”
Cô bé phối hợp hát lên: “À á a a a a, mèo đen căng thẳng!”
“…” Kỳ Nhiên nhịn không được, bất đắc dĩ day trán, cuối cùng khóe môi cũng lộ ra một nụ cười nhàn nhạt: “Em xem ở đâu ra mấy chuyện cười nhạt nhẽo như vậy?”
Kỳ Dữu ngước khuôn mặt nhỏ nhắn lên, cười ngây ngô, ôm lấy cánh tay của anh trai: “Là chị gái xinh đẹp kia đã dạy cho em, chị ấy đã dạy cho em vài cái, nói rằng nếu thấy anh không vui thì kêu em kể chuyện cười cho anh nghe.”
“Chị gái xinh đẹp? Người nào vậy?”
“Chính là chị gái mà em đã gặp trong thang máy lần trước, hình như chị ấy là bạn học cùng lớp với anh.”
“Cậu ấy đã tới đây?” Kỳ Nhiên vô thức mở điện thoại lên xem, lo lắng bởi vì bản thân lúc nãy chỉ lo đi đường, để lỡ tin nhắn hoặc điện thoại, nhưng trên thanh thông báo lại không có một lời nhắc nhở nào.
Kỳ Dữu nói: “Đúng rồi, chị ấy đã đợi anh rất lâu nhưng không thấy anh cho nên vội vàng về trước. Bài thi môn toán của em cũng do chị ấy chỉ em làm.”
“À, đúng rồi.” Kỳ Dữu nghĩ đến cái gì đó, đứng lên sờ trong túi, lấy ra một món trang sức có màu đỏ được thêu chỉ vàng, đặt trên đùi của Kỳ Nhiên rồi nói: “Chị ấy còn dặn em đưa cái này cho anh, nói rằng ngày hôm qua đi chùa nào đó để xin.”
Kỳ Dữu lắc lư đầu nhớ lại, nhưng không cách nào nhớ được tên ngôi chùa kia, rõ ràng cô bé đã lẩm bẩm lặp lại hai lần trước khi anh trai bước vào.
“Là chùa Linh Tế.” Kỳ Nhiên nói.
Đôi mắt của cô gái nhỏ sáng ngời: “Đúng vậy, chính là chỗ đó, nhưng mà sao anh lại biết?”
Kỳ Nhiên cười khẽ nhưng không nói, từ bên trong túi áo lấy ra một cái bùa bình an, Kỳ Dữu ngạc nhiên: “Wow! Nó giống hệt với cái chị ấy đưa cho em, cái này anh lấy từ đâu ra vậy?”
Kỳ Nhiên đặt hai cái bùa bình an vào trong lòng bàn tay, những chiếc tua rua được xếp gọn gàng, giống như đang đối đãi với bảo bối quý giá của mình: “Sáng nay anh trai Tử Dập của em đã đưa nó cho anh.”
…
Từ Tri Tuế về nhà không lâu sau thì Chu Vận cũng từ sân bay trở về. Cô vội vàng đi vào phòng ngủ của mình, thay một bộ quần áo mặc ở nhà, tiếp đó mở sách vở và bài tập về nhà ra, giả vờ như đang nghiêm túc học bài…
Thái Hậu khải hoàn hồi triều, ngày lành của cô xem như đã hết.
Chu Vận từ Nam Hồ trở về, mang theo túi lớn túi nhỏ, nói rằng đây là đặc sản do mấy người họ hàng trong nhà đưa cho, có rượu vang đỏ đắt tiền, lá trà, cũng có kim chi muối tại nhà. Chu Vận không muốn, nhưng lúc bà ấy rời đi thì mọi người cứ khăng khăng nhét vào túi của bà ấy.
Chu Vận là con thứ ba trong nhà, phía trên bà ấy còn có hai người anh trai, sau khi ba anh em kết hôn, bởi vì giữa mấy chị em dâu có quan hệ bất hòa, mối quan hệ giữa họ cũng dần phai nhạt.
Ngược lại sau khi đến thủ đô, hai người chị dâu của bà ấy đã chủ động liên hệ mấy lần, trong tối ngoài sáng có ý vay tiền nhưng Chu Vận không đồng ý.
Lần này về nhà, chị dâu cả đối xử với bà ấy càng thêm ân cần, chị dâu hai cũng hiếm khi chủ động cùng bà ấy nói chuyện mấy câu, dường như có ý muốn xoa dịu mối quan hệ.
Chu Vận biết rõ trong lòng của hai người này đang suy nghĩ gì, tám phần là hy vọng bà ấy có thể nhớ kỹ bọn họ đã đối xử tốt với bà ấy như thế nào, chờ tương lai sau khi con cháu trong nhà tốt nghiệp ra trường, có thể đến công ty của Từ Kiến Minh tìm được một công việc tốt.
Nhưng trong lòng Chu Vận vẫn luôn có khúc mắc, năm đó khi ba mẹ của bà ấy lần lượt bị bệnh nặng, vợ chồng hai người anh trai đều thờ ơ lạnh nhạt, vẫn là bà ấy vác bụng to, ngồi bên giường bệnh chăm sóc cho ba mẹ, cuối cùng dẫn đến việc phải tiễn đưa đứa con thứ hai.
Nhắc đến những chuyện này, Chu Vận lại vô cùng khó chịu, bà ấy lắc đầu nói đùa: “Lúc trước, em không cảm thấy mấy người họ hàng này đối xử với em tốt như vậy, bây giờ chúng ta phát đạt, ngay cả chuyện lúc nhỏ qua nhà bọn họ ăn mấy cây mía cũng lấy ra để nịnh bợ. Ai nấy đều là đôi mắt danh lợi, nếu một ngày nào đó nhà của chúng ta xảy ra chuyện gì, chỉ sợ bọn họ còn ước gì không quen biết chúng ta mới tốt.”
Nghe vậy, sắc mặt Từ Kiến Minh có chút khó coi, trong lúc giúp đỡ vợ sửa sang lại hành lý thì có chút thất thần. Ở một bên đang gặm bữa ăn sáng, ánh mắt sắc bén của Từ Tri Tuế lập tức nhận ra sự khác thường của ông ấy, nghiêng người lại gần hỏi: “Ba, ba bị sao vậy? Sao cứ ngẩn người thế?”
Từ Kiến Minh phục hồi tinh thần, chỉ cười cười, nói vài câu thì nhanh chóng đổi đề tài.
Từ Tri Tuế không nghĩ nhiều, trở về phòng thu dọn cặp sách của chính mình.
Sau khi kết thúc kỳ nghỉ lễ Quốc khánh, Kỳ Nhiên trở về trường học đi học.
Đây là ý của Thư Tĩnh, bệnh của bà ấy tạm thời sẽ không có kết quả, bệnh viện có người giúp việc và hộ lý, ông ngoại bà ngoại của Kỳ Nhiên cũng thường xuyên tới hỗ trợ, anh có tấm lòng hiếu thảo như vậy đã khiến bà ấy rất hài lòng, không thể lại bởi vì bà ấy mà chậm trễ việc học của anh.
Buổi sáng ngày Kỳ Nhiên đi học lại, trường học như thường lệ cử hành nghi thức chào cờ. Anh đứng ở hàng cuối lớp, dáng người cao thẳng, như gió mát trăng thanh, biểu tình trước sau như một điềm tĩnh, trong ánh mắt sâu thẳm lại có chút kiên nghị và trưởng thành.
Các bạn học nữ liên tục quay đầu nhìn anh, gây nên một trận rối loạn ở sân thể dục.
Lúc trước khi anh xin nghỉ học, có không ít người thầm mến anh nói bóng nói gió, hỏi thăm các bạn học học chung lớp với anh về nguyên nhân anh xin nghỉ. Tuy nhiên, các bạn học trong lớp cũng chỉ biết trong nhà anh có việc, không biết rõ nguyên nhân, cũng vì thế khiến các bạn học nữ đau lòng mất vài ngày. Bây giờ anh trở về, tin tức nhanh chóng được lan truyền khắp các lớp.
Trên bục, chủ nhiệm giáo dục đang phát biểu cũng lạnh lùng quát lớn rất nhiều lần, nhưng không có tác dụng lắm, không gì có thể ngăn cản trái tim rung động của người thiếu niên.
Trước khi chính thức bắt đầu giờ học, Kỳ Nhiên bị Tôn Học Văn gọi đến văn phòng.
Mà trong khoảng thời gian này, các bạn học nữ lần lượt đứng trước cửa lớp của anh, nếu không phải muốn tìm Kỳ Nhiên để đơn độc nói chuyện thì chính là nhờ người giúp đỡ đưa đồ vật đến chỗ ngồi của anh.
Từ Tri Tuế đã từng gặp được một bạn học nữ như vậy, cô và cô ấy có trực cùng nhau ở cổng trường rất nhiều lần, thường xuyên qua lại cho nên có quen biết lẫn nhau.
Lúc ấy, cô vừa mới đi toilet về, cô ấy nhìn cô thì giống như nhìn thấy vị cứu tinh, liên tục gọi cô là ‘bạn thân yêu’, sau đó muốn cô giúp đỡ gọi Kỳ Nhiên đi ra, nói rằng cô ấy có chuyện muốn nói với anh.
Từ Tri Tuế kìm nén sự khó chịu trong lòng, ngoài cười nhưng trong không cười nói: “À, cậu ấy bị thầy giáo gọi đến văn phòng rồi. Hơn nữa…”
Cô vén tóc qua tai, vẻ mặt khó xử nói: “Tớ và cậu ấy cũng không quá thân, tớ không dám nói chuyện với cậu ấy.”
Những lời này đúng lúc bị Tống Nghiên đi ngang qua nghe thấy, một ngụm Coca trong miệng suýt chút nữa từ trong lỗ mũi phun ra. Tất cả bạn học nữ trong khối cũng chỉ có mình cô là nói chuyện với Kỳ Nhiên nhiều nhất, cô còn không thân?
Vậy người khác càng không cần phải nói nữa!
Tuy nhiên, Tống Nghiên cũng nhận ra được cô đang muốn tìm cái cớ để từ chối, cho nên cũng không vạch trần, cậu ấy ngả ngớn huýt sáo, sau đó nghênh ngang đi lướt qua hai người.
Trên mặt của bạn học nữ kia hiện lên sự thất vọng, suy nghĩ một chút, cô ấy đưa bức thư và chocolate trong tay cho Từ Tri Tuế: “Vậy cậu có thể giúp tớ đưa cái này vào trong ngăn bàn của cậu ấy được không?”
“…”
Từ Tri Tuế không tìm thấy lý do để từ chối, nên chỉ đành nhận lời. Nhóm người vừa rời đi, Tần Di vốn đang quan sát náo nhiệt được một lúc ở bên cạnh vội vàng đi tới, nhỏ giọng nói: “Trong đầu cậu đang đang suy nghĩ cái gì vậy? Chẳng lẽ cậu định thật sự giúp đỡ tình địch tặng quà hả?”
Từ Tri Tuế không nói lời nào, trong nội tâm có hai giọng nói đang tranh cãi dữ dội. Một lát sau, cô nói: “Nhưng dù sao đây cũng là tâm ý của người ta, sao tớ có thể thay mặt Kỳ Nhiên đưa ra lựa chọn? Lỡ…”
Lỡ Kỳ Nhiên cũng có ý với người ta thì sao?
Tần Di bĩu môi, không đồng ý cho lắm: “Vậy cậu thật sự không muốn mở ra nhìn xem cô ta nói cái gì à?”
Từ Tri Tuế lắc đầu, tâm trạng thích một người luôn giống nhau, cô có thể đoán được cô ấy muốn nói cái gì. Hơn nữa, đây quyền là riêng tư cá nhân.
Tần Di bị phản ứng của cô làm cho tức giận, hận rèn sắt không thành thép mà chọc cái trán của cô: “Cậu đó, tớ nên nói gì mới tốt cho cậu đây!”
“…”
Từ Tri Tuế cũng cảm thấy chính mình có chút không được tự nhiên. Sau khi đặt chocolate và thư vào ngăn bàn của Kỳ Nhiên, cả người cô giống như ở trên mây, cô muốn biết sau khi Kỳ Nhiên thu được đồ vật sẽ có phản ứng như thế nào, nhưng cũng sợ hãi rằng anh thật sự sẽ “phản ứng”.
Đầu óc lộn xộn, bạn ngồi cùng bàn - Bùi Tử Dập giúp cô giải thích một đề vật lý phức tạp, tận tâm tận lực nói một lúc nhưng dù một chữ cô cũng không nghe lọt.
Lúc Kỳ Nhiên trở về lớp học, chỗ ngồi của anh đã bị chất đầy bởi thư tình và quà tặng. Trong lớp cãi cọ ồn ào, nhìn như mọi người ai cũng bận rộn trong việc riêng của mình, nhưng thật ra đôi mắt vẫn luôn chú ý, họ muốn nhìn thử Kỳ Nhiên sẽ xử lý việc này như thế nào.
Tuy nhiên, Kỳ Nhiên cũng chỉ nhìn lướt qua trong giây lát, sau đó đẩy tất cả đồ vật đến bàn của Tống Nghiên, nhờ cậu ta trả về.
Trong xương cốt, anh là một người biết tiết chế, cho dù không muốn nhận thì anh cũng sẽ không đạp hư chân tình của người khác.
Loại chuyện trả thư tình này Tống Nghiên đã làm không ít, ngoài miệng thì phàn nàn nhưng lúc hành động lại không từ chối, Kỳ Nhiên đồng ý buổi trưa mời cậu ấy ăn cơm cho nên cậu ấy lập tức im miệng, ngoan ngoãn làm việc.
Từ Tri Tuế nhìn phản ứng của Kỳ Nhiên, tâm trạng vốn còn chua xót vừa rồi bỗng nhiên trở nên có chút ngọt ngào. Khóe miệng cô không nhịn được khẽ nhếch lên, hai chân dưới gầm bàn vui vẻ lắc lư qua lại.
Bùi Tử Dập thấy thế thì lấy bút gõ đầu cô: “Này, tôi chưa bao giờ dạy kèm cho người nào khác biết không, cậu có thể tập trung một chút được không hả?”
Từ Tri Tuế rụt cổ, nhỏ giọng nói câu ‘Xin lỗi’, trong lòng lại suy nghĩ: Cho dù đích thân giáo viên vật lý dạy thì cũng không có hung dữ như cậu ấy.
Nhớ Em Đã Nhiều Năm Như Vậy
Thấy trời sắp tối, Bùi Tử Dập gọi điện thoại cho người trong nhà, chưa đến nửa tiếng đã có một chiếc xe màu đen Audi dừng ở trước mặt bọn họ.
Ngồi ở hàng ghế da mềm mại phía sau, Tần Di xoa đầu gối rồi không khỏi cảm khái: “Cậu chủ Bùi, cậu có được loại đãi ngộ này thì sao không gọi điện thoại sớm hơn chứ?”
Bùi Tử Dập nhún vai, bình tĩnh trả lời: “Vốn dĩ tôi muốn trải nghiệm một chút cuộc sống sinh hoạt bình dân.”
Tần Di nghe xong lời này thì lập tức nôn ra máu.
Cô ấy vừa lên xe thì như sống lại, trên suốt đường đi liên tục nói chuyện trên trời dưới biển với Tống Nghiên, còn Từ Tri Tuế thì mệt đến nỗi không muốn nói chuyện, vừa lên xe đã dựa vào cửa xe và ngủ.
Tài xế nhà họ Bùi lái xe đưa mọi người về chung cư, lúc Từ Tri Tuế về đến nhà đã gần 8 giờ tối.
Từ Kiến Minh đang xem báo cáo tài chính quý trước ở phòng làm việc, thấy con gái trở về đầy mệt mỏi thì ông ấy lập tức dừng công việc đang làm và đi đến phòng bếp nấu cho cô một tô mì, thuận tiện nhắc nhở cô: “Chiều ngày mai mẹ của con sẽ trở về, con hãy cố gắng tập trung tinh thần, tranh thủ thời gian để ôn tập bài tập. Nếu bài kiểm tra tháng này con lại thi rớt, bà ấy không vót nhọn con mới là lạ.”
Lúc đó Từ Tri Tuế cũng đồng ý, nhưng sáng sớm hôm sau khi Từ Kiến Minh kêu cô thức dậy để ăn sáng, lúc ông ấy mở cửa phòng ra thì thấy trong phòng trống rỗng, con khỉ nghịch ngợm này lại chạy ra ngoài.
Từ Kiến Minh đại khái cũng đoán được cô đi đâu, thế nên ông ấy cũng không thèm quan tâm, chỉ lắc đầu thở dài: “Vẫn là nên chờ sau khi Vương Mẫu nương nương trở về dạy dỗ con thôi.”
Đúng như dự đoán của Từ Kiến Minh, Từ Tri Tuế lại đến bệnh viện.
Cô muốn đưa bùa bình an cho Kỳ Nhiên, nhưng Kỳ Nhiên không ở bệnh viện, Thư Tĩnh và Kỳ Thịnh Viễn đã cùng nhau đi làm xạ trị, trong phòng bệnh chỉ còn người giúp việc và bé Kỳ Dữu đang tranh thủ thời gian ngày nghỉ để làm bài tập về nhà.
Kỳ Dữu vừa nhìn lướt qua đã lập tức nhận ra cô là bạn học cùng lớp với anh trai, vì thế cô bé nói với cô rằng Kỳ Nhiên đã về nhà lấy đồ, không biết khi nào mới quay lại, kêu cô ngồi xuống chờ một lát.
Từ Tri Tuế và bé Kỳ Dữu nói chuyện một lúc. Thậm chí cô còn dạy kèm cho cô bé một bài thi toán học, nhưng mãi vẫn không thấy Kỳ Nhiên. Cô sợ nếu về trễ sẽ bị Chu Vận bắt được, vì thế đưa đồ vật cho Kỳ Dữu, sau đó tiếc nuối rời đi.
Tại cửa thang máy, mọi người tấp nập ra vào, một người hộ sĩ đang đẩy một bệnh nhân mới vừa làm phẫu thuật xong từ trong thang máy đi ra, Từ Tri Tuế thấy vậy thì nghiêng người nhường đường, nhưng chỉ trong khoảnh khắc quay người ngắn ngủi như vậy thì Kỳ Nhiên bước ra từ một cửa thang máy khác, hai người cứ thế lướt qua nhau.
Kỳ Dữu làm bài tập cả buổi sáng, đầu óc choáng váng, nhìn thấy cái gì đều cảm giác như đây là phương trình. Cô bé mở tivi lên, chuẩn bị lười biếng một lát, còn chưa xem được nửa phút thì Kỳ Nhiên đã đẩy cửa vào.
Chính vì vậy mà cô bé giật mình, vội vàng cầm lấy điều khiển từ xa tắt tivi, từ trên sô pha nhảy xuống, khoang tay đứng thẳng, sau đó nở một nụ cười vừa ngoan ngoãn vừa có nét lấy lòng: “Anh, anh trở về rồi à.”
Kỳ Nhiên đã nghe thấy tiếng phim hoạt hình ngay từ lúc ngoài cửa, nhưng cũng không vạch trần cô bé, anh đưa trái cây mình mang đến cho người giúp việc, kêu bà ấy rửa sạch để ăn. Chờ người giúp việc quay người vào phòng tắm, anh mới thong thả ung dung mà vén nút tay áo sơ mi lên, ngồi bên cạnh Kỳ Dữu hỏi: “Em đã làm xong bài thi chưa?”
Kỳ Dữu cúi đầu lầm bầm: “Xong rồi.”
“Đưa cho anh kiểm tra.”
Kỳ Dữu miễn cưỡng đưa bài thi cho anh, mặc dù bây giờ đang ở bệnh viện nhưng cô bé cũng khó mà thoát khỏi số mệnh bị anh trai kiểm tra bài tập.
Quả thật vô cùng áp lực khi có một người anh trai học siêu đỉnh.
Kỳ Nhiên kéo chiếc ghế và ngồi bên cạnh cửa sổ, đôi mắt hơi cụp xuống, khuỷu tay chống ở đầu gối, ngón tay thon dài lật qua bài thi, ánh mặt trời phản chiếu bóng dáng tĩnh lặng của anh.
Vẻ mặt anh nặng nề, từ lúc vào cửa đến bây giờ khóe miệng vẫn luôn mím chặt, Kỳ Dữu thấy tâm trạng của anh không tốt nên khuôn mặt lộ vẻ ngượng ngùng ngồi xổm xuống, dựa vào đầu gối của anh làm nũng.
“Anh ơi, anh đừng cảm thấy không vui, để em kể chuyện cười cho anh nghe nhé. Có một ngày, Ultraman đi học, thầy giáo hỏi một vấn đề, Ultraman muốn giơ tay trả lời, sau đó thầy giáo lập tức ha ha ha ha ha ha… Đã chết!”
Chuyện cười còn chưa kể xong, cô gái nhỏ đã tự mình bật cười trước, Kỳ Nhiên thờ ơ liếc nhìn cô bé một cái, im lặng không lên tiếng.
Kỳ Dữu cũng không nản lòng, điều chỉnh nhịp thở tiếp tục nói: “Có một ngày, mèo trắng và mèo đen cùng đi nhảy bungee, mèo trắng nhảy, nhưng mèo đen không nhảy, anh có biết tại sao không? Bởi vì…”
Cô bé phối hợp hát lên: “À á a a a a, mèo đen căng thẳng!”
“…” Kỳ Nhiên nhịn không được, bất đắc dĩ day trán, cuối cùng khóe môi cũng lộ ra một nụ cười nhàn nhạt: “Em xem ở đâu ra mấy chuyện cười nhạt nhẽo như vậy?”
Kỳ Dữu ngước khuôn mặt nhỏ nhắn lên, cười ngây ngô, ôm lấy cánh tay của anh trai: “Là chị gái xinh đẹp kia đã dạy cho em, chị ấy đã dạy cho em vài cái, nói rằng nếu thấy anh không vui thì kêu em kể chuyện cười cho anh nghe.”
“Chị gái xinh đẹp? Người nào vậy?”
“Chính là chị gái mà em đã gặp trong thang máy lần trước, hình như chị ấy là bạn học cùng lớp với anh.”
“Cậu ấy đã tới đây?” Kỳ Nhiên vô thức mở điện thoại lên xem, lo lắng bởi vì bản thân lúc nãy chỉ lo đi đường, để lỡ tin nhắn hoặc điện thoại, nhưng trên thanh thông báo lại không có một lời nhắc nhở nào.
Kỳ Dữu nói: “Đúng rồi, chị ấy đã đợi anh rất lâu nhưng không thấy anh cho nên vội vàng về trước. Bài thi môn toán của em cũng do chị ấy chỉ em làm.”
“À, đúng rồi.” Kỳ Dữu nghĩ đến cái gì đó, đứng lên sờ trong túi, lấy ra một món trang sức có màu đỏ được thêu chỉ vàng, đặt trên đùi của Kỳ Nhiên rồi nói: “Chị ấy còn dặn em đưa cái này cho anh, nói rằng ngày hôm qua đi chùa nào đó để xin.”
Kỳ Dữu lắc lư đầu nhớ lại, nhưng không cách nào nhớ được tên ngôi chùa kia, rõ ràng cô bé đã lẩm bẩm lặp lại hai lần trước khi anh trai bước vào.
“Là chùa Linh Tế.” Kỳ Nhiên nói.
Đôi mắt của cô gái nhỏ sáng ngời: “Đúng vậy, chính là chỗ đó, nhưng mà sao anh lại biết?”
Kỳ Nhiên cười khẽ nhưng không nói, từ bên trong túi áo lấy ra một cái bùa bình an, Kỳ Dữu ngạc nhiên: “Wow! Nó giống hệt với cái chị ấy đưa cho em, cái này anh lấy từ đâu ra vậy?”
Kỳ Nhiên đặt hai cái bùa bình an vào trong lòng bàn tay, những chiếc tua rua được xếp gọn gàng, giống như đang đối đãi với bảo bối quý giá của mình: “Sáng nay anh trai Tử Dập của em đã đưa nó cho anh.”
…
Từ Tri Tuế về nhà không lâu sau thì Chu Vận cũng từ sân bay trở về. Cô vội vàng đi vào phòng ngủ của mình, thay một bộ quần áo mặc ở nhà, tiếp đó mở sách vở và bài tập về nhà ra, giả vờ như đang nghiêm túc học bài…
Thái Hậu khải hoàn hồi triều, ngày lành của cô xem như đã hết.
Chu Vận từ Nam Hồ trở về, mang theo túi lớn túi nhỏ, nói rằng đây là đặc sản do mấy người họ hàng trong nhà đưa cho, có rượu vang đỏ đắt tiền, lá trà, cũng có kim chi muối tại nhà. Chu Vận không muốn, nhưng lúc bà ấy rời đi thì mọi người cứ khăng khăng nhét vào túi của bà ấy.
Chu Vận là con thứ ba trong nhà, phía trên bà ấy còn có hai người anh trai, sau khi ba anh em kết hôn, bởi vì giữa mấy chị em dâu có quan hệ bất hòa, mối quan hệ giữa họ cũng dần phai nhạt.
Ngược lại sau khi đến thủ đô, hai người chị dâu của bà ấy đã chủ động liên hệ mấy lần, trong tối ngoài sáng có ý vay tiền nhưng Chu Vận không đồng ý.
Lần này về nhà, chị dâu cả đối xử với bà ấy càng thêm ân cần, chị dâu hai cũng hiếm khi chủ động cùng bà ấy nói chuyện mấy câu, dường như có ý muốn xoa dịu mối quan hệ.
Chu Vận biết rõ trong lòng của hai người này đang suy nghĩ gì, tám phần là hy vọng bà ấy có thể nhớ kỹ bọn họ đã đối xử tốt với bà ấy như thế nào, chờ tương lai sau khi con cháu trong nhà tốt nghiệp ra trường, có thể đến công ty của Từ Kiến Minh tìm được một công việc tốt.
Nhưng trong lòng Chu Vận vẫn luôn có khúc mắc, năm đó khi ba mẹ của bà ấy lần lượt bị bệnh nặng, vợ chồng hai người anh trai đều thờ ơ lạnh nhạt, vẫn là bà ấy vác bụng to, ngồi bên giường bệnh chăm sóc cho ba mẹ, cuối cùng dẫn đến việc phải tiễn đưa đứa con thứ hai.
Nhắc đến những chuyện này, Chu Vận lại vô cùng khó chịu, bà ấy lắc đầu nói đùa: “Lúc trước, em không cảm thấy mấy người họ hàng này đối xử với em tốt như vậy, bây giờ chúng ta phát đạt, ngay cả chuyện lúc nhỏ qua nhà bọn họ ăn mấy cây mía cũng lấy ra để nịnh bợ. Ai nấy đều là đôi mắt danh lợi, nếu một ngày nào đó nhà của chúng ta xảy ra chuyện gì, chỉ sợ bọn họ còn ước gì không quen biết chúng ta mới tốt.”
Nghe vậy, sắc mặt Từ Kiến Minh có chút khó coi, trong lúc giúp đỡ vợ sửa sang lại hành lý thì có chút thất thần. Ở một bên đang gặm bữa ăn sáng, ánh mắt sắc bén của Từ Tri Tuế lập tức nhận ra sự khác thường của ông ấy, nghiêng người lại gần hỏi: “Ba, ba bị sao vậy? Sao cứ ngẩn người thế?”
Từ Kiến Minh phục hồi tinh thần, chỉ cười cười, nói vài câu thì nhanh chóng đổi đề tài.
Từ Tri Tuế không nghĩ nhiều, trở về phòng thu dọn cặp sách của chính mình.
Sau khi kết thúc kỳ nghỉ lễ Quốc khánh, Kỳ Nhiên trở về trường học đi học.
Đây là ý của Thư Tĩnh, bệnh của bà ấy tạm thời sẽ không có kết quả, bệnh viện có người giúp việc và hộ lý, ông ngoại bà ngoại của Kỳ Nhiên cũng thường xuyên tới hỗ trợ, anh có tấm lòng hiếu thảo như vậy đã khiến bà ấy rất hài lòng, không thể lại bởi vì bà ấy mà chậm trễ việc học của anh.
Buổi sáng ngày Kỳ Nhiên đi học lại, trường học như thường lệ cử hành nghi thức chào cờ. Anh đứng ở hàng cuối lớp, dáng người cao thẳng, như gió mát trăng thanh, biểu tình trước sau như một điềm tĩnh, trong ánh mắt sâu thẳm lại có chút kiên nghị và trưởng thành.
Các bạn học nữ liên tục quay đầu nhìn anh, gây nên một trận rối loạn ở sân thể dục.
Lúc trước khi anh xin nghỉ học, có không ít người thầm mến anh nói bóng nói gió, hỏi thăm các bạn học học chung lớp với anh về nguyên nhân anh xin nghỉ. Tuy nhiên, các bạn học trong lớp cũng chỉ biết trong nhà anh có việc, không biết rõ nguyên nhân, cũng vì thế khiến các bạn học nữ đau lòng mất vài ngày. Bây giờ anh trở về, tin tức nhanh chóng được lan truyền khắp các lớp.
Trên bục, chủ nhiệm giáo dục đang phát biểu cũng lạnh lùng quát lớn rất nhiều lần, nhưng không có tác dụng lắm, không gì có thể ngăn cản trái tim rung động của người thiếu niên.
Trước khi chính thức bắt đầu giờ học, Kỳ Nhiên bị Tôn Học Văn gọi đến văn phòng.
Mà trong khoảng thời gian này, các bạn học nữ lần lượt đứng trước cửa lớp của anh, nếu không phải muốn tìm Kỳ Nhiên để đơn độc nói chuyện thì chính là nhờ người giúp đỡ đưa đồ vật đến chỗ ngồi của anh.
Từ Tri Tuế đã từng gặp được một bạn học nữ như vậy, cô và cô ấy có trực cùng nhau ở cổng trường rất nhiều lần, thường xuyên qua lại cho nên có quen biết lẫn nhau.
Lúc ấy, cô vừa mới đi toilet về, cô ấy nhìn cô thì giống như nhìn thấy vị cứu tinh, liên tục gọi cô là ‘bạn thân yêu’, sau đó muốn cô giúp đỡ gọi Kỳ Nhiên đi ra, nói rằng cô ấy có chuyện muốn nói với anh.
Từ Tri Tuế kìm nén sự khó chịu trong lòng, ngoài cười nhưng trong không cười nói: “À, cậu ấy bị thầy giáo gọi đến văn phòng rồi. Hơn nữa…”
Cô vén tóc qua tai, vẻ mặt khó xử nói: “Tớ và cậu ấy cũng không quá thân, tớ không dám nói chuyện với cậu ấy.”
Những lời này đúng lúc bị Tống Nghiên đi ngang qua nghe thấy, một ngụm Coca trong miệng suýt chút nữa từ trong lỗ mũi phun ra. Tất cả bạn học nữ trong khối cũng chỉ có mình cô là nói chuyện với Kỳ Nhiên nhiều nhất, cô còn không thân?
Vậy người khác càng không cần phải nói nữa!
Tuy nhiên, Tống Nghiên cũng nhận ra được cô đang muốn tìm cái cớ để từ chối, cho nên cũng không vạch trần, cậu ấy ngả ngớn huýt sáo, sau đó nghênh ngang đi lướt qua hai người.
Trên mặt của bạn học nữ kia hiện lên sự thất vọng, suy nghĩ một chút, cô ấy đưa bức thư và chocolate trong tay cho Từ Tri Tuế: “Vậy cậu có thể giúp tớ đưa cái này vào trong ngăn bàn của cậu ấy được không?”
“…”
Từ Tri Tuế không tìm thấy lý do để từ chối, nên chỉ đành nhận lời. Nhóm người vừa rời đi, Tần Di vốn đang quan sát náo nhiệt được một lúc ở bên cạnh vội vàng đi tới, nhỏ giọng nói: “Trong đầu cậu đang đang suy nghĩ cái gì vậy? Chẳng lẽ cậu định thật sự giúp đỡ tình địch tặng quà hả?”
Từ Tri Tuế không nói lời nào, trong nội tâm có hai giọng nói đang tranh cãi dữ dội. Một lát sau, cô nói: “Nhưng dù sao đây cũng là tâm ý của người ta, sao tớ có thể thay mặt Kỳ Nhiên đưa ra lựa chọn? Lỡ…”
Lỡ Kỳ Nhiên cũng có ý với người ta thì sao?
Tần Di bĩu môi, không đồng ý cho lắm: “Vậy cậu thật sự không muốn mở ra nhìn xem cô ta nói cái gì à?”
Từ Tri Tuế lắc đầu, tâm trạng thích một người luôn giống nhau, cô có thể đoán được cô ấy muốn nói cái gì. Hơn nữa, đây quyền là riêng tư cá nhân.
Tần Di bị phản ứng của cô làm cho tức giận, hận rèn sắt không thành thép mà chọc cái trán của cô: “Cậu đó, tớ nên nói gì mới tốt cho cậu đây!”
“…”
Từ Tri Tuế cũng cảm thấy chính mình có chút không được tự nhiên. Sau khi đặt chocolate và thư vào ngăn bàn của Kỳ Nhiên, cả người cô giống như ở trên mây, cô muốn biết sau khi Kỳ Nhiên thu được đồ vật sẽ có phản ứng như thế nào, nhưng cũng sợ hãi rằng anh thật sự sẽ “phản ứng”.
Đầu óc lộn xộn, bạn ngồi cùng bàn - Bùi Tử Dập giúp cô giải thích một đề vật lý phức tạp, tận tâm tận lực nói một lúc nhưng dù một chữ cô cũng không nghe lọt.
Lúc Kỳ Nhiên trở về lớp học, chỗ ngồi của anh đã bị chất đầy bởi thư tình và quà tặng. Trong lớp cãi cọ ồn ào, nhìn như mọi người ai cũng bận rộn trong việc riêng của mình, nhưng thật ra đôi mắt vẫn luôn chú ý, họ muốn nhìn thử Kỳ Nhiên sẽ xử lý việc này như thế nào.
Tuy nhiên, Kỳ Nhiên cũng chỉ nhìn lướt qua trong giây lát, sau đó đẩy tất cả đồ vật đến bàn của Tống Nghiên, nhờ cậu ta trả về.
Trong xương cốt, anh là một người biết tiết chế, cho dù không muốn nhận thì anh cũng sẽ không đạp hư chân tình của người khác.
Loại chuyện trả thư tình này Tống Nghiên đã làm không ít, ngoài miệng thì phàn nàn nhưng lúc hành động lại không từ chối, Kỳ Nhiên đồng ý buổi trưa mời cậu ấy ăn cơm cho nên cậu ấy lập tức im miệng, ngoan ngoãn làm việc.
Từ Tri Tuế nhìn phản ứng của Kỳ Nhiên, tâm trạng vốn còn chua xót vừa rồi bỗng nhiên trở nên có chút ngọt ngào. Khóe miệng cô không nhịn được khẽ nhếch lên, hai chân dưới gầm bàn vui vẻ lắc lư qua lại.
Bùi Tử Dập thấy thế thì lấy bút gõ đầu cô: “Này, tôi chưa bao giờ dạy kèm cho người nào khác biết không, cậu có thể tập trung một chút được không hả?”
Từ Tri Tuế rụt cổ, nhỏ giọng nói câu ‘Xin lỗi’, trong lòng lại suy nghĩ: Cho dù đích thân giáo viên vật lý dạy thì cũng không có hung dữ như cậu ấy.
Nhớ Em Đã Nhiều Năm Như Vậy
Đánh giá:
Truyện Nhớ Em Đã Nhiều Năm Như Vậy
Story
Chương 12: Mặt trời nhỏ
10.0/10 từ 46 lượt.