Đập Nồi Bán Sắt Đi Học

Chương 30

147@-
“hối lộ tiền ”

“Cậu ở đây thật này.”

Kim Kha nói xong bèn ngồi bên cạnh Vệ Tam, thuận tiện để Ứng Thành Hà ngồi đối diện.

Cậu vốn mang theo Ứng Thành Hà đến tìm Vệ Tam, nói là muốn đến xem cô huấn luyện như thế nào nhưng thực tế là muốn cô có cơ hội trao đổi với Ứng Thành Hà, thế mà cuối cùng lại không liên lạc được.

Cậu có lên diễn đàn tìm được tờ thời khóa biểu đã được tuồn ra trước đó, bình thường thời gian này Vệ Tam sẽ ở trong phòng mô phỏng huấn luyện, song Kim Kha qua thử thì cũng chả thấy ID của cô online gì sất.

Kim Kha còn đang suy nghĩ tìm ở chỗ nào bây giờ thì Ứng Thành Hà bên cạnh đã lên diễn đàn, anh đăng một bài treo thưởng: [Ai biết Vệ Tam ở đâu không? Cung cấp địa chỉ chính xác sẽ được hai mươi vạn tinh tệ]

Giây tiếp theo lập tức có người trả lời: [Bàn số 23 ở góc đông nam thư viện, mau tới! Hình ảnh.jpg]

Ứng Thành Hà giơ tay lên chuyển hai mươi vạn tinh tệ cho người ta rồi đưa thông tin nhận được trên quang não cho Kim Kha xem.

Kim Kha: “...” Thủ đoạn giải quyết vấn đề của con cháu thế gia vẫn thô bạo như trước.

“Có việc gì?” Vệ Tam nhìn hai người, trước mặt cô có một quyển “Vật liệu học” đang mở.

“Hai ngày nay rảnh rỗi nên muốn xem bình thường cậu huấn luyện như thế nào.” Kim Kha quay đầu, “Vừa rồi vì tìm cậu mà anh chàng này đăng tin treo thưởng hai mươi vạn tinh tệ trên diễn đàn đấy.”

Vệ Tam dừng lại, lập tức nhìn về phía Ứng Thành Hà phía đối diện, rồi nghiêm túc cho hay: “Anh bạn à, lần sau hỏi thẳng tôi, tin tức này giảm giá 20% cho anh.”

Ứng Thành Hà chưa từng gặp qua loại người chẳng biết xấu hổ thế này, trong lúc nhất thời chằng hay nên phản ứng ra sao.

“Hỏi cái gì, kênh liên lạc của cậu không dùng được.” Kim Kha chỉ vào cổ tay cô.

Vệ Tam vén ống tay áo lên, bấm thử lên quang não thì thấy nó không có phản ứng: “Hỏng rồi."

thường cũng không có ai tìm, nên nào


cổ tay cô, “Là cái hồi đó tớ


não cũng do Kim Kha mua, quan hệ bọn họ tốt như vậy


mua cái mới.” Vệ Tam nghĩ đến tài khoản


Kha hứng thú, “Tớ còn chưa có


cầm đi đăng ký


học’?” Ứng Thành Hà nhìn bìa


bộ phận cơ giáp hoàn chỉnh. Còn một số ít người không đi theo con đường xây dựng cơ giáp, mà chuyên nghiên cứu phần vật liệu của cơ giáp,


lại giải thích chi tiết các nguyên lý của các vật liệu khác nhau. Cơ giáp sư cũng


nói cô đã tháo chiếc cơ giáp do trường phát, muốn nghiên cứu làm thế nào


chuyên môn thì cô chỉ có


mày, đi phía sau


vấn đề chỉ có cơ giáp sư tiêu chuẩn mới có thể hỏi.


làm tốt một chuyện nào hay không, Ứng Thành Hà



cổng trường, đi đến cửa hàng quang


mặt lập tức hiện ra nụ cười nhiệt tình. Phần lớn người trường quân sự Damocles đều là cậu ấm cô


luận cái gì, Ứng Thành Hà thấy thế đã mở miệng trước: “Chúng


sáng, quả nhiên là thiếu gia tiểu


trong năm nay.” Nhân viên cửa hàng kéo ra một loạt quang


để lộ ra Vệ Tam


màu sắc, còn có thể tùy chỉnh.” Nhân viên


cô nào có nhìn quang não trong quầy mà đã


viên


Thành


điều tai mình nghe thấy, vô thức


đó.” Vệ Tam


ắt nhân viên cửa hàng phải sững sờ tại chỗ, nhưng anh


cái quang não màu trắng: “Đây là


chỉ nhìn từ chất liệu thì còn tốt



lắm, sau khi giảm giá thì


quá đi, lúc trước cái quang não này


vẫn còn mắc nợ đây này: “Không biết


cũng chưa từng dùng. Thậm chí anh không thể tưởng tượng được làm thế nào có thể sử dụng một bộ quang


nhanh chóng nắm giữ toàn bộ hệ thống xử lý chất thải của Liên bang, nếu


bạn Vệ Tam này thành ra mới cố ý mời mình cùng đi; giờ


toàn chẳng thể tưởng tượng nổi với một chút


quý trọng quang não cũ này tột cùng, chỉ


Thành Hà thậm chí


bảo Vệ Tam nhìn quang não trên tay mình, “Mẹ tớ mua


giúp mình lên trời sao?” Vệ Tam cúi đầu


quê ở trước quầy. Rốt cuộc anh ta thừa nhận là mình nhìn nhầm,


thái tự tin của bọn


cố gắng mỉm cười, “Quang não giá ba vạn này có phần 3D xuất sắc kinh khủng, hiệu suất chụp ảnh cũng đạt đủ điều


hỏi thêm: “Còn có




Nhân viên bán hàng: “Không còn đâu.”

“Vậy lấy cái giá này hả?” Kim Kha ở bên cạnh hỏi.

“Tớ còn ít tiền lắm đây này.”

“Không phải tuần trước tớ vừa chuyển cậu năm vạn tinh tệ à?”

“Dùng hết rồi.” Vệ Tam ra ý bảo nhân viên cửa hàng lấy cái quang não đó ra, “Vậy lấy cái này đi.“

Cô phải kết nối với quang não mới mới có thể quẹt tiền, sau khi trả xong còn để Kim Kha xem số dư của mình.

“Quá thảm, chỉ còn lại có một ngàn năm tinh tệ.” Kim Kha ở một bên cảm thán.

Ứng Thành Hà: “...”

Anh cảm thấy tam quan của mình bị nện mạnh vào.

Trong lúc nhất thời không biết nên cảm thán Vệ Tam muốn tiền của Kim Kha, hay là cảm thán Kim Kha chỉ cho Vệ Tam ngần đó tiền, thậm chí ngay cả quang não cũng không nỡ mua loại tốt.

- -------------------

Tác giả có lời muốn nói:

Ứng Thành Hà: Cả hai đều không có giới hạn đạo đức, tôi đã kết bạn sai người rồi.

Vệ Tam: Trong đầu đầy những suy nghĩ bẩn thỉu nào đó.

ps: Hãy nhớ kỹ nơi này là nguồn gốc của tất cả các điều ác hahahaha
Đập Nồi Bán Sắt Đi Học
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá:
Truyện Đập Nồi Bán Sắt Đi Học Truyện Đập Nồi Bán Sắt Đi Học Story Chương 30
10.0/10 từ 46 lượt.
loading...