Nhìn Kìa Nước Mắt Của Em
C12: Là như vậy sao
"Tiêu... Tuấn?"
A Đình ngờ vực nhìn cô ta. Những gì mà cô ta đã nói, lại vô tình rơi vào đúng với những kí ức mơ hồ mà cô đã nhớ lại. Việc cô giằng co cùng một gã đàn ông có vẻ như là tay sai của Tiêu Tuấn. Việc cô nhìn anh nước mắt giàn giụa có vẻ như đang cầu xin. Tất cả mọi chuyện, tưởng chừng như rắc rối lại vô tình sắp xếp đúng theo kế hoạch của Lan Nguyệt.
"Cô không tin à? Cô nghĩ anh ấy là người tốt ư?". ngôn tình hay
Cô ta thấy cô vẫn còn đang hoang mang vì những gì mình nói, trong lòng dù vui đến mức muốn đốt pháo hoa, nhưng vẫn phải tỏ ra bình tĩnh.
"Tôi khuyên cô nên biết rằng, những việc mà Tiêu Tuấn đã làm chẳng qua là vì đang muốn sám hối mà thôi. Lẽ nào cô còn không thấy, cách mà anh ấy giết người không chớp mắt sao?"
A Đình không thể tin được những gì mà Lan Nguyệt nói lại là thật, trong lòng cô lúc này cứ mâu thuẫn đến mức bán tín bán nghi. Con người thật của Tiêu Tuấn rốt cuộc là thế nào? Rõ ràng anh đối với cô dịu dàng như thế, đôi mắt khóc đến sưng đỏ lên như thế. Nhưng bên cạnh đó, anh cũng thật quá tàn nhẫn và lạnh lùng.
Cô lắc đầu, từng bước một lùi lại rồi quay người chạy khỏi vườn hoa. Bàn chân trần đạp trên thảm cỏ xanh mượt, mái tóc bồng bềnh khẽ lướt qua những cánh hoa tươi. A Đình hoang mang và bối rối, không biết lúc này nên làm thế nào mới có thể yên lòng. Lan Nguyệt đứng đó nhìn cô chạy đi ngày một xa, mãn nguyện đến mức nhàu nát đoá hoa hồng đang nở rộ trong tay mình.
Làm sao một người đàn ông như Tiêu Tuấn, lại có thể thủ đoạn và nhiều mưu mô đến như vậy? Anh khiến cô dở sống dở chết, khiến cô quên đi tất cả rồi lại tìm cô về để bù đắp ư? Nhưng tại sao lại không thể chứ? Vì anh là Tiêu Tuấn, là người nắm quyền hắc đạo, trong tay vô số sinh mạng.
A Đình ngồi trong phòng co người lại, dường như cảm thấy mình theo anh về căn nhà này đã là một quyết định sai lầm.
"Đình Đình?"
Giọng của Tiêu Tuấn từ ngoài cửa bất ngờ vang lên khiến cô giật thót mình. Cô bất giác co chân lại, cả người rút vào tắm chăn bông. Anh đợi mãi không thấy cô trả lời thì rất sốt ruột, nhẹ giọng hỏi.
"Đình Đình? Em ngủ rồi ư? Vẫn chưa ăn gì kia mà?"
Không có ai trả lời. Một thứ cảm giác bất an làm Tiêu Tuấn không thể đứng yên được. Từ sau khi rời khỏi Thượng Hải, khả năng khống chế cảm xúc của anh lại càng tệ hơn. Chỉ cần là chuyện anh lo sợ, thì chưa kịp nghĩ thôi đã phải cố dùng mọi cách để ngăn cản nó xảy ra.
Anh đập cửa liên tục. Tiếng đập cửa này càng khiến A Đình sợ hãi nhiều hơn.
"Đình Đình? Đình Đình?"
Anh vội vàng lấy chìa khoá phòng trong túi quần ra rồi mở cửa. Nhìn thấy A Đình ngồi một góc ở trên giường, khi thấy cô hoảng sợ như vậy càng khiến anh lo lắng hơn.
"Có chuyện gì vậy? Sao em không mở cửa?"
"Anh đừng qua đây!"
"Đình Đình? Em đang nói gì vậy? Tại sao?"
Tiêu Tuấn hoàn toàn không hiểu thái độ của cô như vậy là gì. Rõ ràng lúc đầu cô có sợ hãi anh, nhưng sau đó đã ổn định lại, còn vụng về quan tâm khiến anh hạnh phúc vô cùng. Vậy mà bây giờ, cô lại nhìn anh bằng đôi mắt hoang mang tột độ.
"Anh ra ngoài đi! Ra ngoài đi!"
A Đình vì sợ hãi mà đưa tay gạt đổ lọ hoa trên bàn xuống. Lọ hoa thủy tinh mỏng manh vỡ nát, âm thanh này thu hút sự chú ý của A Tân và Lan Nguyệt ở dưới lầu. Anh ta nhanh chân chạy lên trước hỏi chuyện.
"Có chuyện gì vậy anh Tuấn?"
Nhìn thấy A Tân, cô lại nhớ đến những gì mà Lan Nguyệt đã nói ngoài vườn hoa. Chuyện đã xảy ra trong quá khứ. Cuộc đời của cô, sinh mạng của cô đều dường như có liên quan đến Tiêu Tuấn và cả anh ta nữa. Có vẻ như, người mà cô mơ hồ nhớ lại khi đang đứng ở vách núi giằng co chính là A Tân.
Điều này khiến tâm trí của A Đình càng thêm loạn. Cô chỉ tay vào anh ta, quát lớn.
"Ra ngoài! Mau ra ngoài đi!"
A Tân nhất thời nóng vội. Vì sợ tâm trí không ổn định của A Đình làm hại đến Tiêu Tuấn mà có hành vi lỗ mãng. Anh ta bước đến kéo tay A Đình rời khỏi giường, hai người giằng co với nhau.
"Cô muốn làm gì? Năm lần bảy lượt cô khiến anh Tuấn phải lo lắng. Cô có ý đồ gì phải không?"
"Bỏ tay ra! Bỏ ra!"
Cô không chịu đứng yên cho anh ta ức hiếp, cố gắng vùng vẫy muốn thoát khỏi anh ta, thoát khỏi căn nhà này. Vô tình đôi chân trần giẫm lên những mảnh thủy tinh vỡ, lòng bàn chân của A Đình nhuộm một màu máu tươi. Tiêu Tuấn thấy vậy thì liền bước đến, chân không mang dép lê mà vẫn mặc kệ đẩy A Tân ra.
"Tránh ra! Ai cho phép mày làm như vậy hả?"
Lan Nguyệt vừa chạy lên tới cửa, nhìn thấy chân của Tiêu Tuấn vì đứng trước mặt bảo vệ A Đình mà chảy máu, lòng cô ta càng thêm cuồn cuộn. A Tân nhìn anh, vừa kinh ngạc vừa cứng họng. Cô bây giờ là người mà anh xem trọng nhất, là người mà anh để tâm nhất. Đối với anh, dù bản thân có chuyện gì cũng chẳng quan trọng bằng cô.
Anh vội vàng quay người lại rồi ngồi xuống chạm tay vào chân của A Đình, lo lắng ngước lên hỏi.
"Chân chảy máu rồi! Em có đau lắm không?"
"Đi! Anh đưa em đến bệnh viện băng bó!"
Lan Nguyệt nghe anh nói vậy liền kích động đến gần.
"Không được. Hiện giờ tình hình buôn hàng chưa yên, người dùng thuốc bị sốc được đưa vào viện, cảnh sát đang truy lùng ráo riết. Anh không thể đi!"
....
Nhìn Kìa Nước Mắt Của Em