Nhĩ Dữ Thanh Phong Minh Nguyệt
Chương 72: Chương 72
Tống Vi rời khỏi nhà Thanh Phong, trở về phủ mình.
Một cái bóng cô độc nằm trên mặt tuyết, một loạt dấu chân trải dài, hắn vào cửa vỗ tuyết khỏi người, ngồi trước cửa sổ sững sờ, đến tận lúc này mới cảm thấy cô đơn.
Đã qua tuổi trẻ con rồi, hắn không giống trước đây hay để tâm vào chuyện vụn vặt, có rất nhiều chuyện có được hay không, vân đạm phong khinh vẫn là tốt nhất.
Nhớ tới gương mặt lạnh lùng của Trần Đại ở Hưng An kia, Tống Vi đến nay vẫn không nhịn được mặt mũi.
Nàng nói đã thanh toán xong, vậy thì là thanh toán xong, không cần cưỡng cầu.
Cầm lấy trên bàn một xấp giấy, là hôm nay Tống phủ đưa tới.
Hiện giờ thiên tử thay đổi, lão Thái phó cũng thu mình lại, cả ngày đóng cửa không ra, đối với con cái cũng đã an bài hết thảy.
Hôm nay ông ta bảo người đưa tới một xấp bức họa này, cũng gửi tới mấy câu: "Là nam nhân, bất kỳ lúc nào, tóm lại không thể thiếu gia thất để làm ấm giường, đây đều là những danh môn tiểu thư khắp kinh thành xứng đôi với con, nếu con để mắt, hãy trả lời cho vi phụ."
Tống Vi cầm lấy một tờ giấy, rất đoan trang, bộ dáng đoan chính, nhìn lạc khoản*, chữ cũng đẹp; lại xem tờ thứ hai, tiểu gia bích ngọc**, vô cùng hiếu thảo.
Những nữ tử trên giấy này, mọi mặt đều tốt, phụ thân đã tốn công phu rất lớn.
Vì thế hắn tùy ý chọn một tờ đưa cho hạ nhân: "Đưa tới cho phụ thân ta, nói nữ nhân này không tồi, qua năm có thể thân nghị***." Hạ nhân trộm liếc mắt nhìn một cái, thật đúng là có hình dáng của nữ tử Niệm Nguyệt.
Gã gật đầu, cẩn thận nhét vào lòng ngực, vượt tuyết đi làm việc.
(*lạc khoảng: dòng chữ viết nhỏ tên họ và ngày tháng trên các bức họa hay các bức đối trướng).
(**tiểu gia bích ngọc :thành ngữ, chỉ những thiếu nữ xin đẹp ở gia đình bình thường, thường là những cô gái hoạt bát dễ gần, khả ái, giống em gái nhà bên.)
(***thân nghị: giao thiệp gần gũi với nhau).
Tống Vi nhìn bóng dáng của gã biết mất khỏi viện, cảm thấy một lòng vắng vẻ, có lúc thầm nghĩ nên đuổi theo lấy tờ giấy kia về, nhưng nghĩ lại, cả nhà đã thành toàn chuyện này như vậy, còn liếm mặt chờ nàng, để làm gì? Hắn cắn răng dậm chân lên giường.
Tốt nhất là như vậy, trái phải gì nhân gia ta đây cũng không thiếu người như ngươi, ước gì ngươi sớm tới ngày cưới, nếu đã muốn đi, vậy thì đi đi! Hắn nghiêng người, ngủ.
*
Quay đầu ngẫm lại, một năm trôi qua giống như chiếc đèn lồng trôi, chỉ vài bước là xong.
Nhưng khi cân nhắc cẩn thận, nửa đoạn trước thì khổ sở, nữa đoạn sau lại ngọt ngào.
Thanh Phong đôi lúc ở thư viện nhàn rỗi, dọn một cái ghế nhỏ ngồi ở cửa, lắng nghe các lão nhân tán gẫu dưới ánh nắng mùa đông ấm áp.
Mỗi năm vào khoảng thời gian này, những trưởng bối luôn cảm thấy có chút xúc động, thô giọng thở dài: "Đời này nửa đầu cay đắng, nửa sau cũng chẳng khá hơn là bao." Nói xong, lão quay đầu ra sau từ thắt lưng lấy ra thứ gì đó, đưa cho người khác xem: "Nhà ta già trẻ sống không nổi, chỉ mua cho ta những thứ vô dụng này." Khóe miệng lẽo khẽ giương lên, không thấy sự khổ sở, ngược lại cảm thấy cuộc sống rất ngọt ngào.
Thanh Phong mỗi khi nghe thấy mấy chuyện này, đều sẽ che miệng cười một lúc.
Chỉ còn hai ngày nữa là ăn Tết, nàng thai nghén dữ dội, thường xuyên đang nói chuyện liền che miệng nôn một tiếng.
Các lão nhân không trách, chỉ liếc nhìn nàng một cái rồi tiếp tục trò chuyện.
Hôm nay nói về kỳ thi mua xuân sang năm, qua chủ khảo năm tới là Tuân đại nhân.
Thanh Phong nghe thấy Tuân đại nhân, bỗng nhiên nhớ tới cái tên Tuân Cẩm.
Từ lúc hắn rời khỏi Giang Nam, hai người chưa từng gặp lại, Lan Thương ở trong phủ cũng không nói chuyện của hắn ta, cũng không biết hắn ta giờ ra sao.
Đang miên man suy nghĩ, nàng nghe thấy một lão nhân nói: "Tuân đại nhân tính nết tốt, nghe nói sắp đón dâu rồi.
Tân phụ kia là tiểu thư của Tôn gia khai thác bạc ở tây thành, vị tiểu thư này chúng ta đều đã gặp qua, chính là người một tay gảy bàn tính điêu luyện, dung mạo bình thương.
Nếu đặt ở thời gian trước, mối hôn sư này Tiên hoàng chắc chắn sẽ không chấp nhận vì không môn đăng hộ đối.
Nhưng đương kim Thánh Thượng lại không quan tâm đến chuyện đó, vung tay lên, Thánh chỉ đã xuống rồi."
"Trước đây không phải có mấy mối hôn sự môn không môn đăng hộ đối nhưng Tiên hoàng vẫn chấp nhận sao?" Một người bên cạnh che miệng xùy cười thành tiếng.
Thanh Phong nghiêng đầu nghĩ ngợi hồi lâu, bất luận thế nào cũng không mường tượng ra bộ dáng của Tôn tiểu thư kia.
Ngồi một lát nàng mới đứng dậy đến thư viện bận việc.
Mấy năm nay Phàm Trần thư viện ở kinh thành mang một bầu không khí mới, chuẩn bị tới Tế, mọi người không mang theo hộp điểm tâm qua cửa, ngược lại lại hứng khởi mang tranh chữ và các món đồ nhỏ tới.
Sau giờ Ngọ, người càng nhiều thêm.
Thanh Phong bảo Tuyết Diên đi đón khách, còn mình thì ngồi một chỗ bình tĩnh khác một quả óc chó.
Trước đó vài ngày Lan Thương không biết từ đâu lấy ra vài quả óc chó có hình thù kỳ lạ, nói là muốn Thanh Phong lúc không làm gì thì đặt chúng vào lòng bàn tay xoa xoa, giúp hoạt huyết, giải tỏa.
Thanh Phong thấy quả óc chó rất thú vị nên đã nghĩ đến việc sửa lại.
Quả trong tay nàng đang nghĩ đến việc khắc hai con châu chấu đang chọi nhau.
Hai con ngửa mặt lên trời ngồi chồm hổm trên mặt đất, hai đầu đối nhau.
Còn có hai con châu chấu nhỏ ở giữa, một con bên trái một con bên phải.
Sau khi cẩn thận làm sạch, nàng mài một đường viền thô theo phong cách riêng của mình.
Nàng làm rất nghiêm túc, dường như không để ý tới mọi thứ xung quanh.
Theo lời của những người khác: bà chủ của Phàm Trần thư viện lại nhập định rồi.
Một lúc lâu sau, nàng lại ốm nghén, lấy khen che miệng chạy vào trong buồng, nôn ra rồi lấy nước trà súc miệng, lúc này mới chậm chạp đi ra.
Một nữ tử đang đứng trước bàn, mang một gương mặt vui vẻ, mỉm cười nhìn quả óc chó của Thanh Phong.
Thấy Thanh Phong đi ra, nàng ta chỉ vào quả óc cho kia: "Cái này còn phải khác đến bao giờ?"
Thanh Phong bị cử chỉ của nàng ta chọc cười, cầm tới đưa cho nàng ta: "Thật ra không vội, chỉ để giết thời gian thôi."
"Cảm giác thật tốt." Nàng ta cầm lấy quả óc chó, ngó trái ngó phải, ngắm đủ rồi mới buống.
Sau đó lấy ra một tấm thiệp hồng đưa tới trước mặt Thanh Phong: "Ta biết làm như vậy có chút đường đột, nhưng quan hệ thông gia đại sự không phải chuyện đùa."
Vẻ mặt Thanh Phong tràn ngập nghi vấn, nàng ta thấy nàng như vậy, vỗ vào trán: "Ài! Ngươi xem ta nôn nóng chưa kia.
Ta là Tôn Như, chủ tiền trang ở tây thành, có thê rngươi không biết ta, nhưng ngươi biết Tuân Cẩm mà đúng không?"
Thanh Phong gật gật đầu: "Ta biết."
"Chúng ta sắp sửa thành thân, hôm qua viết thiệp mời, Tuân Cẩm đã tự mình viết cho ngươi.
Chàng ấy nói lúc vào kinh thành, có thể gọi là bằng hữu chỉ có mấy người, thiệp cưới này, một cái cho ngươi, một cái là cho Tống Vi tướng quân.
Bất luận như thế nào, cũng mong ngươi đến tham dự."
Thanh Phong bị hai chữ "bằng hữu" làm cho xúc động, mở thiệp cưới kia ra, thật sự là chữ của Tuân Cẩm.
Vì thế nàng đặt thiệp cưới lên bàn: "Ta và tam ca nhất định sẽ đến, không nuốt lời."
"Vậy thì tốt quá."
Thanh Phong đã nhìn ra, Tôn Như là một người vui vẻ, tính tình rất ngay thẳng, ánh mắt chính trực.
Tuân Cẩm hẳn đã rước được một phu nhân tốt.
Hai người đột nhiên không nói gì, ngươi nhìn ta, ta nhìn ngươi, vẫn là Tôn Như mở miệng trước: "Tuân Cẩm...!Ta và Tuân Cẩm là theo lời mai mối của phụ mẫu, phụ thân ta trước đây có đến Vị Nam buôn bán, quen biết được phụ thân Tuân Cẩm.
Dù sao cũng là chuyện của bậc trưởng bối, rơi vào đầu chúng ta, cũng chỉ là bái đường mà thôi, hai người chúng ta đều không quá để bụng, thành thân đơn giản chỉ muốn lỗ tai được thanh tĩnh mà thôi." Thanh Phong có chút bất ngờ, không hiểu vì sao Tôn Như lại nói chuyện này với mình, có chút không được tự nhiên.
Tôn Như đột ngột ý thức được mình lại tái phát tật xấu lảm nhảm của mình, vì thế che miệng xùy cười: "Ngươi đừng trách ta, ta từ nhỏ đã nói nhiều, không ngậm được miệng.
Hàng năm ở cửa tiệm đón tiếp nhiều người, từ Nam tới Bắc, người nào cũng có, dần dà liền trở thành con người bây giờ, nói không ngừng được."
Thanh Phong bị sự tự tại của nàng ta lây nhiễm, cũng bật cười.
Nàng xua tay, nói: "Không sao.
Vừa hay ta cũng ít nói, ngươi nhiều lời một ít, ta nghe nhiều một ít, gãi đúng chỗ ngữa." Dứt lời, nàng xoay người lấy từ trong ngăn kéo ra một hộp gấm vuông đặt lên bàn: "Chúng ta đừng đứng nói chuyện, quá xa cách.
Vừa ăn vừa nói chuyện, thế nào?"
Hộp gấm vuông này chứa chút đồ ăn Lan Thương mỗi ngày làm cho nàng, mấy ngày nay Thanh phong thai nghén, ăn vài món vặt có thể thoái mái chút.
Tôn Như không ngại, cầm lấy một viên bỏ vào miệng, nhai một chút mặt mày nhăn lại, hai má sưng lên: "Cay quá, ăn một cái này tỉnh cả ngày.
Chút nữa đến cửa tiệm gẩy gẩy bàn tình có khi nhanh hơn trước vài phần."
Thanh Phong lại bị nàng ta chọc cười.
Tôn Như này quả thực là hạt dẽ cười, cẩn thận nhìn cũng có vài phần giống như Thư Nguyệt, nhưng cũng không hoàn toàn giống.
Thư Nguyệt cao ngạo, nàng ta chọc ngươi vui vẻ tức là nàng ta ta thấy ngươi thuận mắt, còn Tôn Như thì sao? Nàng ta vốn dĩ là một người như vậy, không phải cố tình chọc ngươi, ai nàng ta cũng chọc.
Đúng là thật tưng bừng!
Hai người nói chuyện khí thế ngất trời, nói là khí thế ngất trời, kỳ thật chỉ có Tôn Như khí thế ngất trời.
Từ chuyện tiền trang tới chuyện trong phủ nuôi gà vịt ngỗng, nhớ tới cái gì thì nói cái đó, nàng ta nói chuyện rất thú vị, mặt mày hớn hở, đang nói cũng tự chọc cười chính mình.
Thanh Phong cười tới ngã tới ngã lui, hai người cứ trò chuyện như vậy, thời gian trôi mau, đảo mắt sắc trời đã tối sầm.
Tôn Như ý hãy còn chưa hết chỉ đành đứng lên thi lễ với Thanh Phong: "Mắt thấy trời đã tối, nhìn sắc trời có vẻ đêm nay sẽ có tuyến rơi.
Ta cũng nên đi rồi, ngày khác lại đến thăm ngươi.
Đến lúc đó, ta mang một ít thức ăn tới, ăn mấy món đó của ngươi bây giờ ta vẫn còn ê răng!"
Thanh Phong đứng dậy nhìn nàng ta ra khỏi cửa, mắt thấy thân ảnh của nàng ta biến mất dưới ánh chiều ta.
Nàng lại nhìn ra ngoài, trời mờ mờ ảo ảo, tuyết rơi, quả nhiên.
Ban đêm nàng nói về Tôn Như với Lan Thương, nhẹ giọng hỏi hắn: "Sao chàng không nói chuyện Tuân Cẩm sắp thành thân cho ta?"
Lan Thương không được tự nhiên ho nhẹ một tiếng: "Lúc đó ở Giang Nam, ta thấy nàng và Tuân Cẩm đi gần nhau, ta có chết tâm.
Hai ngày trước ta cũng định nói cho nàng biết, nhưng lại lo khi nàng nhớ tới chuyện khi đó lại cảm thấy có lỗi với hắn ta.
Nàng mà cảm thấy có lỗi với hắn, khó tránh khỏi sẽ ức chế, ức chế thì sẽ không tốt tới thai nhi trong bụng.
Nghĩ tới nghĩ lui, ta định chờ tìm một thời điểm thích hợp để nói cho nàng.
Nào ngờ, ta còn chưa nói, thiệp cưới của Tuân Cẩm đã đưa đến cửa rồi..."
"Nghe phu quân nói như vậy, ta cảm thấy phu quân trong lòng có muôn vàn ủy khuất không thể nói."
"Thật ra không có ủy khuất gì." Lan Thương nghĩ một đằng nói một nẻo: "Thật ra ta chỉ có chút lo lắng.
Nàng không như Hoàng hậu, chuyện này nếu đến tai nàng, mặc dù không nói, cũng đã có quyết định trong lòng."
"Phu quân nói ta lòng dạ hẹp hòi sao?" Thanh Phong ngồi dây, trừng mắt nhìn.
Sau khi mang thai nàng có chút nóng nảy, tính tình hơn hai mươi năm qua bộc phát, giờ đây có chút không nói lý lẽ.
Lan Thương thấy nàng cử động mạnh, vội vàng ngồi dậy, ôm nàng vào lòng: "Làm gì có? Tam tiểu thư chúng ta thâm minh đại nghĩa, có khi nào lòng dạ hẹp hòi đâu? Là vi phu không đúng, nên sớm nói chuyện của Tuân đại nhân cho nàng, như vậy nàng sẽ không cần để người khác nói cho biết."
"Vậy chàng có cảm thấy ủy khuất không? Có nghĩ đến chuyện ta và Tuân Cẩm ở Giang Nam giao hảo không?"
"..." Lời này khiến Lan Thương không biết nên trả lời thế nào, vuốt vuốt tóc Thanh Phong: "Chúng ta không được tức giận nha!"
"Không tức giận."
"Nếu nói không khó xử chút nào thì là nói dối, trong lòng nhiều ít gì cũng để ý, không phải để ý nàng với hắn thế nào, mà là nếu hắn quá không tốt, nàng sẽ cảm thấy bản thân đã hại hắn.
Cứ nói đến chuyện thành thân của hắn đi, sau khi biết ta đã nghĩ: Nếu nói cho nàng biết, nàng có phải sẽ cảm thấy hắn ta đã bất chấp tất cả rồi không?
"Sao có thể như vậy? Hôm nay ta có cùng Tôn Như nói chuyện phiếm với nhau hồi lâu, Tôn Như kia là một người ngay thẳng, một cô nương cực tốt."
Lan Thương nâng mặt nàng lên cẩn thận ngắm nhìn một phen, nhận thấy nàng nói thật, lúc này mới yên lòng: "Tiền dư dả của nhà chúng ta cũng là gửi ở tiền trang của Tôn gia, này đây trước đó có gặp qua Tôn gia tiểu thư, biết người Tuân Cẩm cưới chính là nàng ta, trong lòng ta cũng cảm thấy không tồi."
Dứt lời, hắn nằm xuống vươn tay ra: "Mau nằm ngủ chút đi, bằng không ngày mai lại thai nghén dữ dội."
Nói tới nôn nghén, gương mặt Thanh Phong nhăn lại, nằm trong lòng ngực Thanh Phong: "Hồi Xuân nói lúc mang thai tiểu Hồi Xuân, thai nghén không dữ dội như ta."
"Có lẽ là bởi vì trong bụng nàng có tận hai đứa."
"Ừm..." Thanh Phong bây giờ mệt mỏi: "Ôm ta đi.".
Nhĩ Dữ Thanh Phong Minh Nguyệt