Nhị Ca Anh Đủ Tàn Nhẫn
C69: Ai quan tâm đến lòng tốt giả tạo của ông
Dịch Chính Hoàng lao đến muốn ôm Diệp Minh Châu đi bệnh viện. Ai ngờ còn chưa đụng đến đã nghe tiếng gầm lên của Dịch Cẩn Đình: “Đùng đụng vào mẹ tôi.”
Không những bị mắng, ông còn bị Dịch Cẩn Đình đẩy mạnh.
Dịch Chính Hoàng bị đẩy ngã ra ghế sô pha phía sau, ông không thèm để tức giận, lại vội vàng bò lên, muốn nhào về phía Diệp Minh Châu.
“Cút đi.” - Giọng Dịch Cẩn Đình hét lên còn lớn hơn lúc đầu.
Dịch Cẩn Đình khom lưng cẩn thận ôm Diệp Minh Châu lên và đi về phía cửa, không quên nhắc nhở: “Ông nội, mau gọi bệnh viện An Hòa để họ chuẩn bị bác sĩ và xe đẩy sẵn sàng.”
Cố An Hi đang ngồi ở hồ cá, nghe thấy tiếng bước chân trong nhà vội vàng liền quay người nhìn lại chỉ thấy Dịch Cẩn Đình đang bế Diệp Minh Châu từ cửa chính đi ra.
“Bác gái…”
Lời còn chưa nói xong đã nhìn thấy toàn thân Dịch Cẩn Đình toàn vết máu.
Dịch Cẩn Đình nhìn cô nói: “Đi theo anh.”
Cố An Hi gật đầu nhanh chóng đi theo.
Dịch Cẩn Đình cẩn thận đặt Diệp Minh Châu vào phía sau xe, nhìn vết thương chảy máu không ngừng, đôi mắt của anh ngày càng thâm trầm.
Anh cởi áo khoác đưa cho Cố An Hi: “Em ngồi phía sau, đỡ lấy đầu bà ấy, dùng nó chặn lại vết thương, dùng sức ấn một chút để chặn máu.”
Cố An Hi gật đầu làm theo lời anh.
Dịch Cẩn Đình trưc tiếp lên ghế lái, dây an toàn cũng không đeo, lái xe theo hướng bệnh viện đi tới. Bệnh viện An Hòa. Nhìn thấy đèn cấp cứu còn sáng, trong lòng Cố An Hi có chút hoảng sợ. Trên đường đến bệnh viện, máu trên đầu Diêp Minh Châu chảy không ngừng ướt cả áo của anh. Cố An Hi ngồi bên cạnh Dịch Cẩn Đình, đưa bàn tay nắm lấy tay anh: “Nhị ca yên tâm, bác gái sẽ không sao đâu?” Dịch Cẩn Đình nhắm mắt lại, một lúc sau mới đáp lại một chữ: “Ừm.” “Em nghĩ xem.” - Dịch Cẩn Đình yếu ớt lên tiếng: “Bà ấy có phải là rất ngốc phải không? Rõ ràng là tâm tư người đó không đặt trên người bà, bà ấy cũng cảm thấy người đó lãnh đạm, nhưng bà ấy vẫn mong đợi, cuối cùng cũng đến ngày này…” Cố An Hi không biết nên nói cái gì, tình cảm của con người, khi yêu chính là ngốc như vậy. Phía xa, ba người đang tiến đến, đi trước là trợ lý Phương đang đỡ Dịch lão gia tử, phía sau là Dịch Chính Hoàng. Dịch lão gia tử chóng gậy bước tới, vẻ mặt lo lắng: “Mọi chuyện thế nào rồi?” Dịch Cẩn Đình liếc qua phòng cấp cứu liền nói: “Vẫn còn bên trong.” - Vừa nói, anh vừa nhìn về phía Dịch Chính Hoàng, hung tợn nói: “Ông đến đây làm gì?” Dịch Chính Hoàng cười khổ mở miệng: “Ba… đến xem mẹ con…ba rất lo…” “Ai quan tâm đến lòng tốt giả tạo của ông?” Dịch Chính Hoàng sửng sốt một chút, trong lòng càng thêm cay đắng. Dịch lão gia tử thở dài, trợ lý Phương ở bên cạnh khuyên nhủ: “Cẩn Đình, bây giờ đừng nên tức giận, bây giờ quan trọng nhất là phu nhân bình an.” Dịch Cẩn Đình gật đầu: “Bà ấy sẽ bình an, nhất định sẽ bình an.” Trợ lý Phương liên tục gật đầu: “Chúng ta đều hy vọng cô ấy bình an.” Dịch Cẩn Đình cười lạnh liếc mắt nhìn Dịch Chính Hoàng: “Có lẽ có người không nghĩ như vậy.” Dịch Chính Hoàng cổ họng khô khốc: “Cẩn Đình, ba biết chuyện xảy ra hôm nay là lỗi của ba...” “Vậy chuyện trước kia ông làm là đúng sao?” - Dịch Cẩn Đình phẫn nộ mở miệng: “Ông chỉ biết chỉ trích mẹ tôi, coi thường mẹ tôi, vậy ngay từ đầu sao ông lại cưới bà ấy? Nói trắng ra, ông là một kẻ hèn nhát, ông cưới bà ấy, nhưng ông lại nghĩ đến một người phụ nữ khác, không muốn chịu trách nhiệm với bà ấy. Là ông không đủ kiên định, là ông không làm tốt, kết quả thì sao, ông đổ hết lỗi cho bà ấy.” Dịch Cẩn Đình nghiến răng nghiến lợi nói từng chữ: “Dịch Chính Hoàng, ông ngay cả thừa nhận sai lầm của mình cũng không có dũng khí, chỉ có thể đặt sai lầm của mình lên thân người khác. Ông không phải là đàn ông.” Cố An Hi cũng không muốn khuyên can, chỉ lẳng lặng ngồi trên ghế dài trong bệnh viện. Dịch lão gia tử cũng không ý định khuyên nhủ, trong lòng tán thành với lời của Dịch Cẩn Đình. Sắc mặt Dịch Chính Hoàng tái nhợt, trong có vẻ đau khổ và kiệt sức, trông có chút đáng thương. “Ừ…” - Dịch Chính Hoàng gật đầu: “Là lỗi của ba, là ba có lỗi với mẹ con.” “Bây giờ ông biết nói những lời này? Đáng tiếc, quá trễ.” Cánh cửa phòng cấp cứu mở ra, Dịch Cẩn Đình vội lao tới hỏi bác sĩ tình hình của Diệp Minh Châu. Diệp Minh Châu mất máu nhiều, phần đập phải khâu mấy mũi, chỉ chấn động một chút, bàn tay đập xuống đát bị gãy, đã được bó bột. Bà nằm trên giường, sắc mặt tái nhợt, trong không còn sức sống. Mọi người đều có mặt trong phòng bệnh, chỉ có Dịch Cẩn Đình không cho phếp Dịch Chính Hoàng bước vào. Dịch lão gia tử nói: “Hay là để ba con vào.” “Không được.” - Dịch Cẩn Đình không thèm suy nghĩ mà từ chối. Dịch lão lại nói: “Ba con đã nhận ra sai lầm của mình. Còn… dù sao cũng là muốn cho ba con một cơ hội không phải sao? Dù sao, Minh Châu trong lòng có hắn. Hai người vợ chồng nhiều năm như vậy, nếu Chính Hoàng không hề có chút nào tình cảm với mẹ con, thì hắn hôm nay cũng sẽ không đến.” Dịch Cẩn Đình cụp mắt xuống, nhìn Diệp Minh Châu đang ngủ trên giường bệnh. “Ông nội biết con đau lòng cho mẹ con. Nhưng chuyện này cũng là chuyện giữa hai vợ chồng bọn họ, con cũng không nên quản quá nhiều. Dù Minh Châu muốn trách Chính Hoàng, cũng để tự mẹ con nói.” “Ông nội…” Dịch lão gật đầu: “Con nói đi.” “Ông nội nghĩ, cho dù ông ta đến gặp mẹ con thì có tác dụng gì không?” Dịch lão gia trầm mặc không đáp. Dịch Cẩn Đình lại nói: “Ông nội, ông cũng mệt rồi, ông về nhà nghĩ ngơi trước đi.” Dịch lão gia tử nhìn Diệp Minh Châu một cái, thở dài bước đi, đi tới cửa ông quay đầu nhìn về phía Cố An Hi nói: “An Hi, con cũng mệt rồi, đi về cũng ông nội.” Cố An Hi nhìn về phía Dịch Cẩn Đình, thấy anh gật đầu, cô mỉm cười đi về phía Dịch lão gia tử: “Vâng.” Ra khỏi cửa, nhìn thấy Dịch Chính Hoàng đang tựa vào bức tường trước cửa phòng của Diệp Minh Châu, thấy Dịch lão gia tử đi ra liền hỏi: “Ba… Cẩn Đình có chịu cho con vào không?” “Không.” - Dịch Cẩn Đình hừ lạnh. Dịch Cẩn Đình cười khổ: “Không sao, con… ở bên ngoài trông coi cũng như vậy thôi.” Cố An Hi trong lòng có chút cảm động cũng không nói gì.
Ở vườn hoa bệnh viện An Hòa.
Cố An Hi và Dịch lão gia tử ngồi ở chiếc ghế dài, trợ lý Phương đứng cách đó không xa.
“An Hi.” - Dịch lão gia tử hỏi thẳng vấn đề: “Chuyện hôm nay, con có thấy ông nội quá đáng không?”
Cố An Hi đoán được ông nội có chuyện muốn nói với cô, nhưng không ngờ lại nói đến chuyện này.
“Việc này, phải tùy thuộc vào góc nhìn của mọi người. Lúc ở nhà cũ, ông nội cũng đã nói rõ ràng, đứng ở góc độ của ông nội, ông đúng là nên tức giận. Nhưng nhìn ở gốc độ của bác… ba và Hàn Minh Hiên, có thể là có… một chút…”
Dịch lão gia tử gật đầu một cái: “Đứa nhỏ này, ta cứ nghĩ con còn giúp ông nội nói chuyện. Cuối cùng… ta yêu thương con vô ích rồi.”
Cố An Hi ngượng ngùng nở nụ cười, cũng không biết nói cái gì.
Dịch lão gia tử xua tay: “Thật ra câu trả lời của con cũng không có vấn đề gì. Nhưng mà… ông nội cũng là có suy tính của mình.”
Cố An Hi không đáo, tiếp tục nghe ông nội nói tiếp…
“Trước kia, đến sau này ta mới biết Chính Hoàng có con. Nhưng lúc đó Chính Hoàng và Minh Châu đã kết hôn, còn cũng đã sinh hai đứa con. Nói ra coi trọng gia thế, kỳ thật ta cũng không có coi trọng lắm. Nhưng đối tượng kết hôn của Dịch gia ít nhất phải có phẩm chất trong sạch. Đây cũng chính là lý do vì sao ta ngăn cản bọn họ.”
“Sau đó, ta muốn cho mẹ con họ một khoản tiền để bọn họ chủ động rời đi. Lúc đó, ta vẫn kỳ vọng rất cao với Chính Hoàng, thế nhưng nó lại muốn ly hôn với Minh Châu để đến với người phụ nữ kia. Minh Châu… kỳ thực cũng là một nữ nhân vô tội, mấy năm đều vì Dịch gia sinh con, chăm sóc con cháu, chưa từng làm sai bất cứ điều gì. Lúc đó, con nghĩ xem ta phải làm sao đây? Thỏa mãn Chính Hoàng thì Minh Châu phải làm thế nào, con cái của Minh Châu phải làm thế nào? Còn nếu không làm theo tâm nguyện của Chính Hoàng thì phải làm sao?”
Dịch lão gia tử xoa xoa mi tâm: “Dù sao cũng không ai biết về người phụ nữ đó, vì vậy ta quyết định cho cô ta một số tiền để họ sống một cuộc sống tốt đẹp, như vậy, không phải đều vui vẻ sao?”
“Tất nhiên Chính Hoàng nhất quyết không chịu, một mực muốn từ bỏ Minh Châu để đến với người phụ nữ kia… cho nên ta đã đi tìm người phụ nữ đó… kết quả cô ta dắt con trai chạy trốn… và xảy ra chuyện đó.”
“Về sau, ta đi tìm đứa nhỏ kia, phát hiện nó đang ở trại trẻ mồ côi, ta có thể làm gì ngoài việc ủng hộ trại trẻ kia hằng năm, sau đó, lớn một chút nghe nói hắn ra nước ngoài.”
“Mấy năm sau…ta gặp lại hắn, ánh mắt hắn nhìn ta đầy hận ý, ta chấp nhận. Nhưng Dịch gia bao nhiêu năm qua đều an ổn, ta không cho phép ai phá hủy nó, nên ta luôn đề phòng hắn. Cuối cùng, hắn cũng là thật sự hành động.”
Nói xong, Dịch lão gia tử thở dài, nắm lấy cây quyền trượng, sắc mặt không còn bình tĩnh như trước.
“Thật ra mà nói, hắn cũng là con cháu nhà họ Dịch. Nhưng so với Cẩn Đình chính là không thể so sánh được. Dù sao, Cẩn Đình cũng là ta từ nhỏ dưỡng nên. Sau khi biết hắn muốn mạng Cẩn Đình, nếu như là con, con sẽ làm thế nào?”
“Ta và Cẩn Đình đều muốn cho qua chuyện này, vì sự yên ổn của Dịch gia. Nhưng cuối cùng, hắn là được nước lấn tới, cuối cùng tấn công Thịnh Thế, đem Dịch gia phá nát, bây giờ Dịch gia nào còn là tổ ấm nữa.”
“Cả hai đều là cháu trai, sao ta có thể không để cho hắn cái gì. Nhưng hãy xem nhưng gì hắn làm.”
Cố An Hi chỉ có thể an ủi: “Ông nội… sau này anh ta sẽ hiểu được khó khăn của ông.”
Dịch lão gia tử lắc đầu: “Chỉ e kiếp này sẽ không hiểu được.”
Cố An Hi đưa Dịch lão gia tử quay về nhà cũ Dịch gia, sau đó tài xế đưa cô quay về Bạch Kim Thượng Uyển thì đêm cũng đã khuya.
Nghĩ đến cả buổi chiều Dịch Cẩn Đình cũng chưa ăn cái gì, Cố An Hi xuống bếp nấu một chút đồ ăn, lại đón taxi đi vào bệnh viện.
Lúc đến nơi, cô nhìn thấy Dịch Chính Hoàng vẫn ôm đầu ngồi ở ngoài, trước cửa là hai vệ sĩ, nhìn thấy Cố An Hi liền nhường bước mở cửa cho cô thì phía sau vang lên giọng nói.
“An Hi, con có thể nói với Cẩn Đình cho ta vào được không? Ta muốn xem Minh Châu thế nào?” - Giọng Dịch Chính Hoàng vang lên.
“Cái này…” - Dịch Chính Hoàng có chút do dự.
“An Hi, ta biết chuyện ta làm rất xấu, nhưng dù sao ta và Minh Châu là vợ chồng, cô ấy bị thương, tôi không thể không ở bên cạnh được. Xin hãy giúp tôi nói với Cẩn Đình một tiếng.”
Cố An Hi do dự một chút lại nói: “Con… con sẽ thử nói với anh ấy, nhưng con không chắc.”
Dịch Chính Hoàng gật đầu, ánh mắt đầy hy vọng nhìn Cố An Hi đi vào bên trong phòng bệnh.
Dịch Cẩn Đình đưa mắt nhìn Cố An Hi có chút bất ngờ: “Sao em lại quay lại, ở nhà nghĩ ngơi cho tốt, bây giờ em đang mang thai, không thể cố sức được.”
Cố An Hi lấy đồ ăn trong hộp giữ ấm ra mỉm cười nói: “Cả buổi chiều xảy ra nhiều chuyện, anh còn chưa ăn cơm.”
Dịch Cẩn Đình lúc này mới nhớ ra, Cố An Hi theo anh cả buổi chiều. Anh cau mày lại: “Em cũng chưa ăn?”
Cố An Hi cười cười: “Anh ăn em sẽ ăn.”
Dịch Cẩn Đình trong lòng cảm thấy ấm áp, cô biết anh không có khẩu vị, liền dùng cách này muốn anh ăn chút gì đó…
Anh đứng lên, đi về phía bàn cafe, ngồi lên chiếc ghế sô pha, Cố An Hi gắp một miếng trứng cuộn đưa lên miệng anh.
“Bác sĩ nói bác gái cũng không sao, anh cũng nên cho ba anh vào nhìn bác gái một chút.” - Cố An Hi khẽ nói.
Dịch Cẩn Đình không vui nói: “Em nói giúp ông ta.”
Cố An Hi lắc đầu: “Không phải, vì em tin bác gái khi tỉnh lại sẽ muốn gặp ba anh.” - Cô hơi đỏ đỏ gương mặt: “Tâm lý nữ nhân, anh sẽ không hiểu. Ngày trước, khi em biết tin anh và Mộ Tuyết bên nhau, em dùng ba năm để buông bỏ tình cảm, cuối cùng là không thể… Một khi đã yêu, dù biết người kia không yêu mình, nhưng sẽ cố chấp và mong chờ.”
Dịch Cẩn Đình sắc mặt trầm xuống, có chút xấu hổ…
Cô lại nói: “Chúng ta hiểu lầm nhau ba năm, sau khi gặp lại chỉ là những ngày tháng dày vò tổn thương, em từng ghét anh, từng muốn mãi mãi đừng gặp lại… nhưng thật buồn cười, chỉ cần người đàn ông của mình quay đầu, phụ nữ sẽ dễ dàng tha thứ.”
Dịch Cẩn Đình kéo Cố An Hi ngồi lên đùi mình, đôi môi anh hôn lên đôi môi cô, sau ngày hôm nay, tất cả hiểu lầm đã được bỏ xuống.
Một lát sau, giọng nói khàn khàn nồng đậm ôn nhu vang lên: “An Hi, là lỗi của anh. Cảm ơn em đã giữ lại tình yêu cho anh, cảm ơn em đã không hết yêu anh.” - Dịch Cẩn Đình đưa tay xoa lên bụng cô: “Và còn có… mang thai con của chúng ta.”
Cố An Hi chớp chớp mắt, gương mặt vẫn còn đỏ ửng: “Vậy có thể… để ba anh vào được không?”
Dịch Cẩn Đình đen mặt: “Không.”
Cố An Hi: “…”
Dịch Cẩn Đình vỗ vỗ mông cô đang ngồi trên đùi mình: “Tiếp tục đi.”
“Tiếp tục cái gì?” - Cố An Hi đỏ mặt.
“Tất nhiên là đút cho anh ăn.” - Dịch Cẩn Đình nhếch môi cười nham hiểm: “Này… em muốn tiếp tục cái gì?”
Cố An Hi xấu hổ: “Vô sỉ.”
Dịch Cẩn Đình đè ép cô xuống ghế sô pha dài: “Anh vô sỉ, được, anh cho em thấy mình còn có thể vô sỉ hơn.”
Cố An Hi dùng tay chặn ngực Dịch Cẩn Đình lại, ánh mắt đầy cảnh báo: “Em đang mang thai, anh không nhớ bác sĩ nói gì sao?”
Dịch Cẩn Đình đen mặt, có chút hoảng liền buông cô ra.
Có ai có vợ như anh không, lấy vợ bao nhiêu lâu…
Ngủ với vợ lần môt liền trúng số độc đắc.
Ngủ với vợ lần hai liền dọa sảy thai…
Bây giờ thật là khốn khổ cuộc đời anh mà…
Nhìn thấy sắc mặt đen đi mấy phần của Dịch Cẩn Đình, Cố An Hi nén cười: “Ăn cơm đi.”
Nhị Ca Anh Đủ Tàn Nhẫn