Nhị Ca Anh Đủ Tàn Nhẫn
C52: Mẹ đừng tùy hứng làm bậy về sau hối hận không kịp
Buổi tối, sau khi hai người ăn một bữa tối lãng mạn dưới ánh nến trong nhà hàng sang trọng, Dịch Cẩn Đình đưa Cố An Hi quay về Bạch Kim Thượng Uyển.
Xe vừa vào cổng điện thoại di động lại reo lên, nhìn ID người gọi, anh nhíu mày, liếc nhìn Cố An Hi cũng đang nhìn vào điện thoại của anh.
“Xin chào.” - Dịch Cẩn Đình nhận cuộc gọi.
“Cẩn Đình, con đang ở đâu, mẹ đến nhà tìm con nhưng con không có nhà sao?” - Diệp Minh Châu nói.
Dịch Cẩn Đình đưa mắt nhìn xung quanh liền nói: “Con đang ở nhà, mẹ ở đâu?”
“Nhà? Mẹ và Mộ Tuyết đang đứng trước cổng Tịnh Nguyệt Viên, sao không thấy con.” - Diệp Minh Châu nghi hoặc.
Dịch Cẩn Đình nghe thấy tên Mộ Tuyết, cau mày lại, trong lòng thở phào nhẹ nhõm khi Cố An Hi đã xuống xe trước.
“Mẹ và cô ấy đến nhà con làm gì? Con đang ở Bạch Kim Thượng Uyển với An Hi. Nếu không có gì quan trọng, con cúp máy đây.” - Dịch Cẩn Đình chán nản đáp.
Ít nhất là hôm nay anh không muốn gặp Mộ Tuyết, hôm nay anh và Cố An Hi đã có một ngày vui vẻ bên nhau, ít nhất đêm nay anh cũng muốn ở bên cô ấy đến trọn vẹn.
“Con nói cái gì, Cẩn Đình, con bị Cố An Hi đó cho ăn trúng cái gì à? Dù ông nội có ép buộc, con cũng không cần phải ở đó qua đêm. Cẩn Đình, có một Fan cuồng đột nhập nhà của Mộ Tuyết, con bé hiện tại rất hoảng sợ, mẹ tạm thời đưa con bé đến nhà con, con nhanh chóng quay về đi. Con đừng quên Mộ Tuyết mới là bạn gái con, cũng là ân nhân cứu mạng của con.” - Diệp Minh Châu bất mãn nói.
“Cô ấy… có sao không?” - Dịch Cẩn Đình xoa xoa thái dương.
Diệp Minh Châu nắm tay Mộ Tuyết an ủi, sau đó nói vào trong điện thoại: “Mộ Tuyết tinh thần đang không tốt, con là bạn trai con bé phải có trách nhiệm chăm sóc Mộ Tuyết, chuyện này cũng là có liên quan đến con, Fan cuồng vì con bé bị tung tin vào khách sạn với con mới bóc đồng.”
Anh nên làm gì bây giờ.
Cự tuyệt… có vẻ không ổn.
Đồng ý… dường như còn tệ hơn.
“Ngày mai con đi công tác, không có thời gian.” - Dịch Cẩn Đình đáp.
“Hừ… nếu con đi công tác cũng phải đến đây mở cửa cho mẹ, Mộ Tuyết hiện tại không thể ở khách sạn, quá nguy hiểm. Nếu con không ở nhà chăm sóc con bé được, quản lý con bé sẽ đến.”
Dịch Cẩn Đình: “…”
Có vẻ như không thể từ chối được.
Anh cúp máy, bước xuống xe, Cố An Hi lúc này đang xách túi xách trang phục giày dép vừa mới mua vào nhà, khá nhiều, chất đầy cả xe, nên cô đã di chuyển mấy lần.
Dịch Cẩn Đình chán nản, vò tóc mấy cái, trong túi áo còn có sẵn hộp nhẫn, dự định đêm nay sẽ đeo cho cô, có vẻ phải để ngày mai.
“Mẹ anh gọi à?” - Cố An Hi nhìn thấy anh xuống xe liền hỏi.
“Ừm… có chút việc, tôi quay về một chuyến. Buổi tối em nghỉ ngơi sớm đi, có lẽ tôi sẽ về hơi trễ.” - Dịch Cẩn Đình đáp.
“Tôi cũng không có dự định đợi anh, anh đi đi.” - Cố An Hi cầm chiếc túi cuối cùng chuẩn bị bước vào bên trong nhà.
Dịch Cẩn Đình kéo Cố An Hi lại, nhẹ hôn lên môi cô, ánh mắt ôn nhu, giọng nói ngọt ngào: “Nếu em đợi tôi, tôi sẽ rất vui.”
Bên trong căn biệt thự vẫn sáng đèn, anh dừng ở bên ngoài nhà, tắt đèn, muốn ổn định tinh thần một chút.
Anh bước vào bên trong, chậm rãi nhìn vào cửa sổ.
Trong phòng khách, Cố An Hi mặc bộ đồ ngủ ngắn tay, ngồi ở ghế sô pha, hình như đang cắm hoa, là bó hoa Tử Đinh Hương mà anh mang về.
Cô ấy dường như trì hoãn thời gian, ngắm đi ngắm lại những đóa hoa, sau đó mới cắm vào lọ.
Đột nhiên, cô thả bông hoa xuống bàn, nhanh chóng chạy về phía cửa sổ nhìn ra.
Dịch Cẩn Đình cau mày nhìn về hướng cô đang nhìn.
Đó là một chiếc ô tô từ bên ngoài chạy ngang qua cửa biệt thự.
Anh có thể nhìn thấy rõ nét mặt thất vọng và mất mát của cô.
Cô không có quay lại, mà đứng ngay cửa sổ, nhìn chằm chằm về hướng cổng như chờ đợi ai đó.
Cô ấy… là đợi anh phải không?
Vì anh nói… anh sẽ rất vui khi cô đợi anh về sao?
Dù cô luôn nói muốn ly hôn, nhưng trong lòng cô vẫn luôn có anh đúng không?
Đôi môi Dịch Cẩn Đình lộ ra một nụ cười, đang cất bước muốn đi vào để cho cô ấy vui vẻ thì điện thoại vang lên.
“Chuyện gì?” - Dịch Cẩn Đình cau mày nói.
“Dịch tổng, chuyện người tung tin đồn đã tìm được rồi. Hiện tại đã tóm được hắn, chỉ là…” - Dương Hàn ấp úng.
“Cậu muốn bị đuổi à?”
“Không… chỉ là hắn ta khai người đưa tin cho hắn là một người nặc danh, vừa cho thông tin vừa cho tiền… tôi tra theo id thì phát hiện nó ở gần nơi ở của Mộ tiểu thư, còn có người chuyển tiền là trợ lý của Mộ tiểu thư.” - Dương Hàn tất nhiên biết mấy năm qua Dịch tổng sủng ái Mộ Tuyết ra sao nên mới ấp úng.
“Mộ Tuyết?” - Hai mắt Dịch Cẩn Đình híp lại.
“Có lẽ… Mộ tiểu thư muốn công khai… tâm lý nữ nhân thường cảm thấy không an toàn khi không được công khai.” - Dương Hàn vội nói.
“Trước tiên thả hắn đi.” - Dịch Cẩn Đình nghiến răng nghiến lợi tức giận: “Cho người nhìn chằm chằm Mộ Tuyết cho tôi.”. Đam Mỹ Hay
“Vâng, Dịch tổng.”
“Chuyện kia thì sao, thám tử có tin gì chưa?”
“Họ vẫn đang cực lực tìm manh mối, dù sao chuyện đã qua ba năm, chúng ta cần chút thời gian.” - Dương Hàn đáp: “Dịch tổng, tên đưa tin nói muốn gặp anh bây giờ, hắn nói anh sẽ không thất vọng khi đến gặp hắn. Anh có muốn gặp không?”
Dịch Cẩn Đính nhíu mày, quay người: “Gửi địa chỉ.”
Sau đó, anh nhắn cho Cố An Hi một tin đêm nay sẽ không về để cô đi ngủ sớm một chút.
Cố An Hi nhận được tin nhắn, có chút thất vọng, nhưng cũng không hiểu vì cái gì thất vọng.
Cô cắm xong bình hoa Tử Đinh Hương, nhớ về ngày hôm nay bên anh, đôi môi cong lên mỉm cười.
Lên giường chuẩn bị đi ngủ, liền nhận được tin nhắn của Lục Đinh Phong.
“Mỹ nhân, gần đây tôi về nhà ông nội thăm ông ấy, có mang quà cho tỷ, ngày mai gặp thế nào?”
Cố An Hi mỉm cười: “Cậu có thể gửi cho cậu của cậu mang về cho tôi. Ngày mai tôi có chút việc, ngày mốt tôi sẽ đón cậu đi ăn kem.”
Lục Đình Phong: “Cậu của tôi? Cậu của tôi không có về nhà bên này?”
Cố An Hi sững sờ, cô nhìn thấy Diệp Minh Châu gọi đến, cứ nghĩ bà ấy gọi Dịch Cẩn Đình về nhà chính, anh ngủ lại nhà chính.
Nhưng Dịch Cẩn Đình không về đó, cũng không quay về nơi này? Là đi tìm Mộ Tuyết?
Cố An Hi có chút chua xót… vậy mà tối nay cô chợt quên mất… người yêu của Dịch Cẩn Đình là Mộ Tuyết.
“Mỹ nhân, cậu tôi lại nói dối tỷ à, cậu thật quá xấu xa, tỷ đừng để ý đến cậu của tôi nữa. Gần đây tôi ăn rất nhiều, đã cao hơn một chút… tỷ đợi tôi, lớn lên tôi sẽ cưới tỷ.”
Cố An Hi muốn cười nhưng cười không nổi: “Cậu chỉ là một đứa trẻ, trẻ con muốn nhanh cao phải ngủ sớm… nhanh ngủ đi.”
“Được, vậy tỷ ngủ ngon.”
Cố An Hi cúp điện thoại… tuy có Lục Đình Phong chúc ngủ ngon, nhưng đêm nay… thật sự khó ngủ.
Nhị Ca Anh Đủ Tàn Nhẫn