Nhị Ca Anh Đủ Tàn Nhẫn
C45: Cẩn đìnhưmnhẹ một chút
Cố An Hi ngơ ngác nhìn Dịch Cẩn Đình rời đi, anh ta đang làm cái quái gì vậy?
Dịch Cẩn Đình lái xe rời khỏi Bạch Kim Thượng Uyển sau khi tự mình thoa thuốc trên gương mặt sưng đỏ của Cố An Hi.
Nghĩ đến sự ham muốn không thể khống chế khi chạm vào người cô, Dịch Cẩn Đình cắn răng thật chặt… Mộ Tuyết ở bên cạnh hắn ba năm, ngay cả hôn hắn cũng không muốn, Cố An Hi đáng ghét kia muốn bỏ đi lại khiến anh vừa hoảng sợ vừa muốn cô.
Lấy điện thoại, Dịch Cẩn Đình liền gọi cho Lâm Tiêu đi uống rượu.
Ba mươi phút sau, Dịch Cẩn Đình đã đến nơi, ngồi trong phòng bao uống không ngừng.
“Lão nhị, lại làm sao? Cậu và Mộ Tuyết cãi nhau? Không đúng, ba năm bên nhau, cô ấy ngoan ngoãn như vậy, sao có thể khiến cậu không vui.” - Lâm Tiêu ngồi xuống bên cạnh, nhấm nháp một ly rượu.
Dịch Cẩn Đình uống cạn thêm một ly rượu: “Lâm Tiêu, cậu nghĩ… bên nhau ba năm, nếu đột nhiên nói chia tay, đối phương sẽ đau lòng không?”
Lâm Tiêu trợn mắt: “Chia tay? Cậu muốn chia tay Mộ Tuyết.”
Đúng, Dịch Cẩn Đình nhận ra bản thân không có chút tình cảm gì với Mộ Tuyết, giống như hôm nay cô ấy nói hãy hôn cô ấy, vậy mà anh vô cùng bài xích. Bên cạnh nhau ba năm, vì cái gì ngay cả hôn cũng không muốn, chẳng phải vì không yêu sao?
Dịch Cẩn Đình trầm mặc không đáp.
“Lão nhị, tôi nói ngay từ đầu tôi đã cảm thấy cậu không yêu Mộ Tuyết như cậu luôn miệng nói.” - Lâm Tiêu chán nản tựa lưng vào ghế dựa: “Tự nhận ra không thích, hay là vì thích người khác?”
Dịch Cẩn Đình đưa mắt nhìn Lâm Tiêu, tự nhận ra hay là vì thích người khác?
Ngay khi nghe đến chữ người khác, Dịch Cẩn Đình lại nghĩ tới gương mặt của Cố An Hi.
“Lâm Tiêu, tôi không muốn làm Mộ Tuyết đau lòng, dù sao cô ấy cũng từng cứu tôi, cũng ở bên tôi ba năm… bây giờ nói chia tay, tôi thật giống thằng khốn.” - Dịch Cẩn Đình phiền muộn nói.
Lâm Tiêu gõ gõ lên bàn rượu, nhếch môi xem bạn thân đang lâm vào tình cảnh khốn cùng: “Cẩn Đình, cậu thích An Hi phải không? Muốn chia tay Mộ Tuyết để theo đuổi An Hi sao?”
Dịch Cẩn Đình siết chặt ly rượu, có phải như vậy không? Anh chỉ là cảm thấy không yêu Mộ Tuyết, không muốn làm chậm trễ tương lai của cô ấy, sao có thể vì Cố An Hi.
Lâm Tiêu cười lạnh: “Mộ Tuyết cứu cậu thì sao, ba năm qua cậu cho cô ta thiếu thứ gì sao? Từ một cô gái không có gì cô ta trở thành ảnh hậu, tài nguyên Thịnh Thế cho cô ta không bao giờ thiếu, đến nỗi sau này, vì ân tình đó cậu vẫn có thể cho cô ta tài nguyên. Cẩn Đình, nam nữ bên nhau, không yêu nữa chia tay rất bình thường, dù gì cậu cũng chưa từng chạm vào cô ấy, cũng không tính là khốn nạn. Theo tôi thấy, không yêu nhưng giả vờ yêu mới chính là khốn nạn.”
Lâm Tiêu đang nói, nhìn về phái cánh cửa kính, thiết kế đặc biệt bên trong có thể nhìn thấy náo nhiệt bên ngoài, bên ngoài không thể nhìn thấy bên trong liền nhìn thấy bóng dáng của Du Uyển.
Du Uyển đang nhảy lắc lư cùng một đám người.
Hừ, cô gái này trốn hắn thật kỹ, hôm nay lại dẫn xác đến đây, Lâm Tiêu nhìn thấy Du Uyển đang lắc lư cùng một người đàn ông khác bên ngoài, trong lòng dâng lên giận dữ, liếc nhìn Dịch Cẩn Đình trầm mặc uống rượu.
“Này lão nhị, tôi ra ngoài bắt cô gái của tôi, cậu ở đây đợi một lát.” - Lâm Tiêu nói xong liền chạy ra ngoài.
Quán bar về đêm rất đông, mới đó mà bóng dáng Du Uyển đã lẫn đi nơi nào, Lâm Tiêu cắn răng đi một vòng tìm kiếm, cuối cùng nhìn thấy Du Uyển cùng đám bạn đang đi ra khỏi cửa.
Lâm Tiêu nhanh chân chạy theo….
Dịch Cẩn Đình bên trong phong bao, uống hết ly này đến ly khác, trong đầu luôn nhớ đến lời Cố An Hi nói, cô ấy muốn ly hôn, muốn bỏ đi, muốn sau này không còn liên quan đến nhau nữa.
Tâm càng lúc càng muộn phiền, sự sợ hãi âm thầm xen vào tâm trí… Dịch Cẩn Đình đủ thông minh để hiểu, anh không giải quyết được mối quan hệ giữa ba người, Cố An Hi chắc chắn sẽ có ngày rời đi.
Nhìn rượu trong chai đã cạn, Lâm Tiêu cũng không quay lại, Dịch Cẩn Đình ũ rũ tựa vào ghế, bấm nút gọi nhân viên: “Mang thêm một chai đi.”
Lúc Mộ Tuyết đến nơi, Dịch Cẩn Đình đã say khướt. Buổi tối trước khi đi ngủ, cô ta gọi cho Dịch Cẩn Đình, gọi mấy cuộc liền cuối cùng có nhân viên phục vụ nhận cuộc gọi, nói Dịch Cẩn Đình đang say và nhờ cô đến đón. Mộ Tuyết nhờ nhân viên cùng cô đỡ Dịch Cẩn Đình ra xe, anh ta dường như đã rất say, ngay cả Mộ Tuyết cũng không nhận ra, khi bị chạm vào liền đẩy đi. Vất vả mới đưa được Dịch Cẩn Đình lên xe, Mộ Tuyết thắt dây an toàn cho anh rồi nhanh chóng ngồi vào ghế lái. Dịch Cẩn Đình cau mày, dựa vào ghế, thở dốc. Lúc này hai mắt anh nhắm nghiền lại, xem ra đã rất say. Dù tóc anh lúc này hơi lộn xộn, nhưng gương mặt khi say ngủ của anh rất đẹp trai, Mộ Tuyết nhìn chằm chằm gương mặt anh một chút, sau đó muốn ngã ghế cho anh nằm thoải mái hơn. Cô nghiêng đầu điều chỉnh nút điện, mái tóc xõa ra rơi vào mặt anh, lông mày anh nhíu lại chặt hơn, bất mãn mắng: “Cố An Hi, cô thật phiền.” Mộ Tuyết cứng đờ, đầu ngón tay chạm vào nút điện đột nhiên co rút lại. Cô ta sửng sốt hồi lâu mới quay đầu nhìn anh: “Cẩn Đình, anh vừa mới nói cái gì?” Dịch Cẩn Đình không đáp, nhắm mắt ngủ thiếp đi, như chưa từng nói cái gì… Dịch Cẩn Đình là bạn trai của cô ta, ngày bình thường anh chiều chuộng, che chở, cho cô ta mọi thứ tốt nhất, khi say rượu anh không nhận ra cô ta, thế nhưng lại đi gọi tên người phụ nữ khác. Hơi thở của Mộ Tuyết trở nên nặng nề, hai tay siết thành nắm đấm, sự tức giận khiến gương mặt cô ta trở nên méo mó. Hít một hơi thật sau, Mộ Tuyết gượng cười, đưa tay chạm vào gương mặt anh: “Cẩn Đình, em là Mộ Tuyết, anh mở mắt ra nhìn em đi.” Mí mắt anh hơi động, anh nắm lấy tay cô: “An Hi, anh muốn ngủ…đừng làm rộn.” - Giọng điệu cực kỳ cưng chiều. Mộ Tuyết trợn mắt, nụ cười gượng trở nên cứng ngắt, toàn thân như bị đánh mạnh, đầu óc trống rỗng. Cô ta run rẩy, ngơ ngác ngồi bất động. Không biết qua bao lâu, cô ta quay lại nhìn anh, đôi mắt tối sầm, trên môi nở một nụ cười nham hiểm.
Mộ Tuyết nhờ bảo vệ khách sạn đỡ Dịch Cẩn Đình lên phòng, đôi mắt nhìn người đàn ông đang ngủ say trên giường, lấy điện thoại gọi cho trợ lý một cuộc, sau đó nhàn nhạt cười cười, ung dung đi vào phòng tắm.Từ phòng tắm đi ra, cô mặc một bộ chiếc váy ngủ bằng lụa mỏng, đưa mắt nhìn người đàn ông đẹp đẽ trên giường.
Tiếp đó, cô ta cởi giày, quỳ xuống, thì thầm vào tai anh: “Cẩn Đình.”
“…”
“Cẩn Đình, anh thật sự không tỉnh lại được sao?”
“…”
Cô đưa tay nhẹ nhàng lướt qua lông mày anh, hình như anh đã ngủ thật, lông mày động đậy nhưng anh không đẩy cô ta ra.
Mộ Tuyết lấy điện thoại di dộng của anh ra, dùng vân tay của anh mở khóa.
Nhìn xem điện thoại của Dịch Cẩn Đình, trong album ảnh trống kia chỉ có một bức ảnh duy nhất, là ảnh Cố An Hi đang ngồi ở ghế sô pha đọc sách trong bệnh viện, nhìn là biết anh đã chụp lén cô ta.
Bức ảnh này lộ ra một góc nghiêng của Cố An Hi, một vẻ đẹp tri thức mà khó ai sánh được.
Mộ Tuyết nhớ trước kia Cố An Hi và cô ta đều là hai đóa hoa của trường, nhưng gia thế Cố An Hi là đại tiểu thư Cố gia, bên cạnh còn có thái tử Dich gia là thanh mai trúc mã, mọi người đều chỉ tung hô và thừa nhận cô ta.
Mộ Tuyết không khỏi bật cười, trong lòng tràn đầy tức giận đến phát điên.
Nếu hôm nay anh không say, cô ta làm sao biết được người trong lòng Dịch Cẩn Đình chính là Cố An Hi? Không, cô ta biết, mấy năm trước đã biết. Mấy năm trước anh ta luôn đối với Cố An Hi rất rất tốt, ánh mắt nhìn Cố An Hi cũng rất khác, chỉ có Cố An Hi không nhận ra. Nếu không có chuyện của ba năm trước, chỉ e bây giờ bọn họ đã kết hôn và sinh con.
Buồn cười là dù chuyện ba năm trước xảy ra, người trong lòng anh ta vẫn là Cố An Hi.
Cố An Hi yêu anh, anh cũng yêu Cố An Hi. Trôi qua lâu như vậy, trong lòng bọn họ vẫn là có nhau.
Yêu sao? Mộ Tuyết cười lạnh, ánh mắt lạnh lùng gọi cho Cố An Hi từ điện thoại của Dịch Cẩn Đình.
Cố An Hi đang ngủ mơ màng trên giường, nghe tiếng chuông điện thoại liền giật mình, thấy ba chữ Dịch Cẩn Đình gọi đến liền có chút kinh ngạc.
Lúc này đã gần 2h sáng, anh ta giờ này gọi cô là có chuyện gì, nghĩ không muốn nhận cuộc gọi, cuối cùng lại sợ nữa đêm anh ta phát điên quay về tìm nên cô quyết định nhận cuộc gọi.
Đưa điện thoại lên tai, còn chưa kịp nói “xin chào” đã nghe thấy giọng của Mộ Tuyết vang lên từ ống tai nghe.
“Cẩn Đình, đừng như vậy…” - Giọng nói của Mộ Tuyết như cự tuyệt, nhưng theo đó là mỉm cười và cầu xin cái gì đó.
“Không thể a, vừa mới trải qua một lần, bây giờ em còn rất đau, ai bảo anh dùng sức như vậy? Không biết ở đâu anh ra sức như vậy, làm em thật mệt mỏi, khi nãy anh còn nói em em thật thích… cuối cùng chính là ức hiếp em.”
Cố An Hi: “…”
Cố An Hi ngạt thở, trái tim dường như bị bóp chặt, cơn đau âm ỉ dường như rất nhanh tấn công toàn thân cô, sắc mặt tái nhợt đến cực điểm.
Lúc này cô hoàn toàn hiểu được Dịch Cẩn Đình và Mộ Tuyết hiện đang làm cái gì.
Ha… khi nãy cô cự tuyệt anh, anh ta còn tuyên bố chưa từng chạm vào Mộ Tuyết, dục cầu bất mãn liền lập tức đi kiếm người anh yêu.
Cô cứng đờ siết chặt điện thoại, toàn thân lạnh buốt như bị nhốt vào hầm băng.
Nhị ca, anh thật tàn nhẫn… chỉ vì anh ghét cô, nên anh thậm chí cố tình gọi điện cho cô để nói cho cô biết anh đang làm chuyện đó với người mà anh yêu.
Haha… cô nói muốn ly hôn, anh ta đủ mọi lý do không chấp thuận, lại cứ như vậy khiến cô khó xử và đau khổ.
“Cẩn Đình…ưm….nhẹ một chút.” - Giọng Mộ Tuyết ngày càng nhẹ nhàng như mèo kêu.
“…đừng động…”
Giọng nói mơ hồ của người đàn ông vang lên giống như hàng ngàn lưỡi dao đâm thẳng vào trái tim rỉ máu của Cố An Hi.
Đó là giọng của Dịch Cẩn Đình.
“Cộp…”
Toàn thân cô không còn một chút khí lực, chiếc điện thoại rơi xuống đất vang lên một tiếng động chói tai.
Căn phòng tối đen, chỉ le lói ánh sáng từ chiếc điện thoại… cô không muốn nghe nữa…cô cố gắng đứng lên đi về phía điện thoại.
Toàn thân cô không còn chút sức lực, ngã nhào về phía trước, may mắn là cô tóm lấy được chiếc điện thoại, nhanh chóng ngắt máy.
Cố gắng ngồi dậy, cô tựa lưng vào góc giường, ôm chân khóc nức nở.
Cô biết rõ Dịch Cẩn Đình và Mộ Tuyết là người yêu, anh vừa nói anh chưa từng chạm vào cô ấy, cô vậy mà tin vào điều đó, nhưng cuối cùng chỉ là bị anh đùa cợt… nhưng khi nghe tận tai, trái tim cô thở thôi cũng đau đớn.
Lúc này đây, cô buồn bã và tuyệt vọng, ngay cả khóc cũng muốn chìm trong bóng tối.
Cố An Hi vậy mà ngơ ngác khóc một trận tê tâm liệt phế cho đến sáng hôm sau.
Sáng hôm sau, Dịch Cẩn Đình tỉnh lại, chỉ cảm thấy đầu đau như búa bổ. Trong phòng cửa sổ chỉ kéo một lớp màng mỏng nên ánh sáng chiếu vào có chút chói mắt. Anh nheo mắt lại và đặt tay lên thái dương đau đớn. Đột nhiên, chuyển động của tay anh dừng lại và hai mắt mở to ngay lập tức. Trong phòng bài trí như khách sạn. Đêm qua không phải anh đến quán bar uống rượu, sao bây giờ lại ở trong khách sạn, đã vậy còn không mặc quần áo. Chân anh cử động một chút, không khỏi cau mày, không mặc áo thì thôi đi, còn chuyện gì đã xảy ra với quần của anh vậy? Hơn nữa, bây giờ còn có một cánh tay vắt ngang qua eo anh. Lúc này, Dịch Cẩn Đình bị sốc. Anh nghiêng đầu nhìn lại, đập vào mắt mình là Mộ Tuyết vẫn còn đang ngủ, cô nghiêng đầu về phía anh, tóc có chút rối, môi cong lên, trong rất bình yên. Điều này đang chứng minh anh và Mộ Tuyết đã… Nghĩ đến đây, Dịch Cẩn Đình không khỏi toàn thân ngộ thẳng dậy, trên mặt lộ rõ vẻ hoảng sợ. Động tác quá lớn nên đã đánh thức Mộ Tuyết bên cạnh cũng tỉnh lại. Mộ Tuyết với vẻ còn buồn ngủ, ngẩng đầu nhìn anh, nhẹ nhàng cong môi lên, nhẹ nhàng gọi tên: “Cẩn Đình, anh tỉnh rồi à?” Dịch Cẩn Đình một chữ cũng không nhả ra được, ngồi đờ ở đó, mất đi vẻ bình tĩnh thường ngày. “Sao anh không nói gì?” - Mộ Tuyết cũng ngồi dậy, tựa đầu vào vai anh: “Đêm qua anh thật quá đáng, làm em đau chết.” Dịch Cẩn Đình: “...” Hơi thở Dịch Cẩn Đình ngưng trọng, cổ họng nghẹn lại hai lần, tuy biết đáp án nhưng vẫn không nhịn được hỏi: “C
Nhị Ca Anh Đủ Tàn Nhẫn