Nhị Ca Anh Đủ Tàn Nhẫn
C37: Nhị ca anh nói yêu em đi em liền để cho anh đi
Lâm Tiêu kéo Du Uyển đi, bên trong chỉ còn lại hai người.
Cố An Hi nhìn người còn lại, trong lòng khó hiểu: “Anh là ai?”
Dịch Cẩn Đình cắn răng: “Dịch Cẩn Đình, cô có biết tôi không?”
Cố An Hi mở to mắt, một hồi lâu mới phản ứng: “Dịch Cẩn Đình, tôi biết anh ấy…anh ấy chẳng phải là chồng tôi sao?”
Nghe được chữ nào đó, Dịch Cẩn Đình đột nhiên bỗng giật mình, trong mắt hiện lên một tia u ám không rõ ràng.
Cố An Hi mơ màng nhìn xung quanh, đôi môi lộ ra nụ cười giễu cợt: “Anh đang nói dối tôi à? Nhị ca sao có thể đến đây tìm tôi?”
Dịch Cẩn Đình vừa định nói tôi đang ở đây thì Cố An Hi lại nói: “Anh ấy chán ghét đến chết tôi, sao lại đến đây được?” - cô hít mũi một cái, vành mắt đỏ ửng ngấn nước nhìn người trước mặt: “Giờ này nhị ca có lẽ đang ôm người anh ấy yêu thương, sao có thể đến đây được, anh lừa đảo à?”
Chán ghét cô đến chết.
Hóa ra cô ta cũng biết.
“Anh ta chán ghét cô?” - Dịch Cẩn Đình hỏi.
Cố An Hi gật đầu: “Ừm.”
“Nếu biết anh ta chán ghét cô sao còn dám chạy đến đây uống rượu? Cô không sợ…” - Dịch Cẩn Đình dừng một chút, đột nhiên muốn trêu chọc: “Không sợ anh ta đánh cô một trận à?”
“Vậy tôi nên làm cái gì đây?” - Cố An Hi hét lên xong, cô bắt đầu khóc nức nở.
Dịch Cẩn Đình sửng sốt, có chút luống cuống. Anh chỉ thuận miệng trêu chọc cô một chút, cô liền khóc sao? Anh có đáng sợ đến vậy không? Nếu anh muốn đánh cô, có cần đợi đến hôm nay không? Ba năm trước, cô ta có tật giật mình bỏ chạy sang nước ngoài, nếu muốn đánh muốn bắt anh đã không ngại đường xa.
Cố An Hi ngồi xổm trên mặt đất, hai tay ôm đầu gối: “Tôi mất hết rồi… ba tôi không cần tôi nữa… cũng không cần mẹ nữa… Cố gia cũng mất rồi… hức hức…”
Ánh mằt cô đỏ rực nhìn anh: “Vậy anh nghĩ tôi nên làm cái gì đây? Tôi đã mất hết tất cả…”
Cố An Hi đứng lên, đi về phía bàn rượu, càm chai rượu duy nhất còn lại tu tu uống.
Dịch Cẩn Đình trầm mặc nhìn cô, cũng không cản lại.
Rượu không còn bao nhiêu, Cố An Hi uống hết lắc lắc vài cái, cúi mặt nói nhỏ: “Rượu cũng hết.”
Cô quay người lại, nhìn vào mắt Dịch Cẩn Đình, sau đó mỉm cười: “Nhìn xem, tôi thật sự đã không còn gì cả.” - cô vừa nói, vừa giơ tay trái lên, cuộn tròn thành nắm đấm, đấm mạnh vào lồng ngực của mình: “Chỗ này của tôi rất đau, anh… có biết không?”
Dịch Cẩn Đình không nhịn được nữa, tiến đến mấy bước nắm lấy cổ tay cô nói: “Theo tôi về nhà.”
“Không.” - Cố An Hi dùng sức đẩy anh một cái: “Tôi không về nhà.”
Dịch Cẩn Đình không phòng bị, bị đẩy lùi một bước, cau mày nói: “Cố An Hi.”
“Tôi không muốn về nhà.” - Cố An Hi vừa khóc vừa cười, giống như một người điên: “Anh có biết không, tôi rất yêu nhị ca, nhưng anh ấy đối với tôi rất tệ, động một chút là phát cáu, còn bắt tôi phải tăng ca, ợ…” - Cô không để ý chút hình tượng mà ợ rượu lên: “Tôi cũng không muốn để ý đến anh ấy, tôi… tôi cũng rất nóng tính.”
Dịch Cẩn Đình: “…”
Cố An Hi rất kiêu ngạo hất cằm, nhưng chỉ hai giây sau cô lại cúi thấp đầu thở dài một hơi: “Nhưng hiện tại tôi không dám đối diện với anh ấy… tôi cũng không tốt. Nếu tôi không chạy vào phòng của anh ấy, anh ấy sẽ không phải kết hôn với tôi, cũng không phải xa người anh ấy yêu thích… cho nên anh ấy trách móc tôi cũng không sao cả…”
Cô gật đầu, nở một nụ cười ngốc nghếch: “Hãy giúp tôi nói với nhị ca rằng, tôi rất xin lỗi…nhưng mà…” - cô vỗ vỗ vào ngực mình: “tôi cảm thấy thật sự rất vui.”
Cô say sưa cười thật tươi với anh, trông như một cô bé đáng yêu: “Tôi rất muốn gả chi nhị ca… dù tôi biết anh ấy sẽ trách móc và căm ghét tôi, nhưng khi tôi biết tôi sẽ gả cho nhị ca, tôi thật sự rất vui vẻ, bởi vì đó là giấc mơ của tôi, tôi muốn làm Dịch phu nhân của nhị ca.”
Dịch Cẩn Đình bỗng nhiên cứng đờ, ánh mắt chằm chằm nhìn vào người phụ nữ điên cuồng trước mặt, trong lòng không khỏi run rẩy, nuốt nước miếng một cái, ánh mắt sắc bén đã thay đổi, nó biến thành biển lớn với những đợt sóng cuồn cuộn.
“Thế nhưng nhị ca không vui, bởi vì… người anh ấy muốn cưới không phải là tôi.” - Cố An Hi thở dài, thanh âm có chút nghèn nghẹn: “Chúng tôi… sẽ sớm ly hôn, anh ấy…nói…”
Dịch Cẩn Đình không nghe được cô nói gì, qua một lúc, anh lấy lại được bình tĩnh liền nói: “Chúng ta trở về đi.”
Cố An Hi hung hăng trừng mắt nhìn hắn: “Tôi không…không muốn, Tôi không đi theo anh, tôi không quen anh.”
Dịch Cẩn Đình giơ tay xoa xoa mi tâm: “Dịch Cẩn Đình, nhị ca của cô, cô không nhận ra sao?”
“Hả?” - Cố An Hi nheo mắt nhìn hắn rồi mỉm cười: “Nhị ca?”
“Ừm.”
Anh nhíu mày, kéo tay cô đi về phía cửa.
Cánh cửa vừa đẩy ra, một tay ôm Cố An Hi, một tay đẩy cửa, nhưng cuối cùng bị một con ma rượu nhào vào lòng ngực ôm chầm lấy.
Cánh cửa vửa mở tự động đóng lại.
Dịch Cẩn Đình cắm răng, dừng lại vài giây mới đẩy cô ra.
Cố An Hi siết chặt, không buông: “Nhị ca, đừng giận em nữa.” - cô rụt rè thì thầm.
Dịch Cẩn Đình nheo mắt, nhìn cái đầu đen trước mắt lạnh giọng: “Buông ra.”
Cố An Hi lắc đầu: “Không buông.”
“Cố An Hi.”
Cố An Hi ngẩng đầu, nghiêm túc nhìn anh: “Nhị ca, anh nói yêu em đi, em liền để cho anh đi.”
Dịch Cẩn Đình mất kiên nhẫn, thở ra một hơi đưa tay kéo từng ngón tay của cô ra…
Cố An Hi lại bắt đầu khóc: “Em yêu anh như vậy, tại sao… tại sao… anh không thể thích em?”
Dịch Cẩn Đình ngừng lại, sắc mặt ngưng trọng, không gỡ tay cô nữa.
“Nhị ca, anh không yêu em… em sẽ…” - Cố An Hi mơ màng nói: “Em… em sẽ… đi gọi thêm mấy tiểu soái ca như vừa rồi… lựa chọn mà yêu thích một người.”
Dịch Cẩn Đình híp mắt lại: “Cô dám.”
“Sao lại không dám… em sẽ… yêu thích… tiểu…ưm…ưm…”
Đôi môi Dịch Cẩn Đình ngăn lại giọng nói của Cố An Hi, cô mơ màng không hiểu chuyện gì đang xảy ra, chỉ biết hơi thở khó khăn, toàn thân mềm nhũn… sau đó….chìm vào mê man.
Dịch Cẩn Đình bế Cố An Ho mê man ra khỏi quán bar, nghĩ cô sẽ ngồi không nổi liền đặt cô ở ghế sau nằm xuống.
Cô quá say, nằm ở ghế sau không nhúc nhích, Dịch Cẩn Đình cũng không dám lái xe quá nhanh, lâu lâu vẫn nhìn về kính chiếu hậu.
Quán bar cách Bạch Kim Thượng Uyển khá xa, nhưng lại gần chỗ anh đang sống.
Đi được nửa đường, không biết nghĩ gì, anh bẻ lái ở góc đường, lái về nơi anh đang ở.
Mười phút sau, xe dừng lại, Dịch Cẩn Đình nới cà vạt ở cổ, xuống xe, đóng cửa lại, đi đến cửa sau mở ra.
“Cố An Hi.” - Dịch Cẩn Đình nhẹ nhàng vỗ vào cánh tay cô: “Đứng dậy.”
Cố An Hi dường như ngủ rất say, không trả lời lại một chữ.
Dịch Cẩn Đình nghiến răng nghiến lợi bế cô ra khỏi xe, dùng chân đá cửa đóng lại.
Vừa đi mấy bước, Cố An Hi có chút khó chịu, cau mày lại, mở to hai mắt.
“Cố An Hi, thành thật một chút đi.”
“Tôi khó chịu…” - Cố An Hi nói đầy khó chịu: “Tôi… muốn ói, ọe…”
Dịch Cẩn Đình nhìn xuống, trên áo sơ mi dính nhớp, dưới mặt đất cũng bừa bộn.
Rất nhanh, anh ngẩng cao đầu, từ chối cái mùi đang tỏa ra tấn công các giác quan, đôi môi mỏng run lên tức giận.
“CỐ AN HI.” - Không thể ngăn được lửa giận trong lòng, Dịch Cẩn Đình hét lên.
Cố An Hi cố gắng mở ra mi mắt nặng trĩu, bối rối nhìn người trước mặt, hình như có ai đó gọi tên mình?
“Hả… có chuyện gì?”
Dịch Cẩn Đình: “…”
Sáng hôm sau. “Ầm.” - Lâm Tiêu trực tiếp lăn xuống mặt đất. Trong lúc ngái ngủ, anh ta xoa xoa cái eo đau nhức, sau đó chửi tục một câu rồi leo lên giường, kéo chăn trùm lên đầu, giữa giường một vật ấm áp tỏa ra mùi hương thoang thoảng, thế là Lâm Tiêu liền cong người về phía đó, dùng hai chân đan lấy vật đó ôm vào. Du Uyển đang ngủ, bỗng nhiên cảm thấy ngực mình có chút gì đó đè ép liền đưa tay đẩy ra. Bất cứ nơi nào cô động vào đều có cảm giác cứng và nhiều lông, Du Uyển mơ hồ nghĩ: “Cái quái gì vậy?” Du Uyển từ từ bừng tỉnh lại, mở mắt ra nhìn thấy người đàn ông đang cuộn tròn bên cạnh, sau vài giây chết lặng, cô bừng lên trong cơn hoảng loạn. “A…a…a…a…” Lâm Tiêu nằm ở kế bên, bị dọa đến giật mình: “Gào mẹ gì…” hắn ngẩng đầu lên, nhìn thấy gương mặt trong gang tấc, hắn sửng sốt một giây, lập tức giật mình cũng hét lên: “A…a…a….a.” Tiếng hét lên kia như muốn banh nóc nhà. “Lâm Tiêu! A… a….a…” “Du Uyển, mẹ kiếp….a…a…” Du Uyển rống giận, đạp về phía Lâm Tiêu: “Tên khốn Lâm Tiêu, dám chiếm tiện nghi của bà, mẹ nó, đi chết đi.” Trên hông Lâm Tiêu đau nhức, thân thể bị Du Uyển đạp một phát văng ra xa, hắn lấy tay xoa hông, trợn mắt không khách khí hét lại: “Du Uyển, mẹ nó cô có uống lộn thuốc không? Tôi chiếm tiện nghi của cô, cô không nhìn vào gương đi.” “Mẹ kiếp.” - Du Uyển lại muốn đạp thêm một cước nữa, nhưng lần này không thành công: “Buông ra.” “Nằm mơ.” - Lâm Tiêu dùng sức bóp mạnh bắt cá chân của cô: “Tôi ngu sao? Buông ra để cô đá tôi à?” Du Uyển nắm chặt nắm tay, nghiến răng muốn bật hàm: “Mẹ nó Lâm Tiêu, bà đây đêm qua còn ở bên cạnh tiểu soái ca, vì cái quái gì sáng dậy nằm bên cạnh anh, anh lợi dụng tôi say để giở trò bẩn thỉu. Tôi nhô vào, Lâm Tiêu, bà đây là một đại khuê nữ, bà đây còn muốn kết hôn, mẹ nó bị một tên súc sinh hãm hại, mẹ nó thằng khốn nạn.” Súc sinh? Lâm Tiêu giận đến muốn nôn ra máu. Tại sao hắn lại có thanh mai trúc mã là cái dạng này. Trước 5 tuổi còn dễ thương, sau 5 tuổi liền khó ưa… mấy năm trước còn nghe nói cô ta đi Nam Phi, anh còn mong cô ta đi luôn cho đỡ chướng mắt. Vậy mà hai bên gia đình còn muốn đi xem mắt… khi cô ta quay về. “Cô có thôi đi không?” - Lâm Tiêu hét lên, sau đó ném đôi chân của Du Uyển ra: “Cô còn say hay còn chưa tỉnh ngủ? Tôi ngủ với cô? Tôi đã làm cái mẹ gì cô?” Du Uyển giận đến mức run lên: “Tôi và anh ngủ trên một cái giường, bây giờ còn hỏi tôi? Lâm Tiêu, đồ rác rưởi, anh và Dịch cặn bã y hệt nhau.” “Ngủ trên một cái giường thì xảy ra cái quái gì?” - Lâm Tiêu bật cười một tiếng, nhìn Du Uyển như một đứa ngốc: “Cô đi ra ngoài ăn chơi thế nào đừng cho rằng tôi không biết? Mẹ nó đừng nói chuyện này còn chưa trải qua, cô đừng có làm bộ giả trang thuần khiết.” “Mặc dù tôi không biết tại sao chúng ta làm ngủ chung phòng, nhưng có phát sinh cái gì không chẳng lẽ cô không biết? Chỉ là nằm chung một cái giường mà đòi sống đòi chết? Hồi nhỏ tôi còn nhìn thấy cô đi tiểu, năm tôi học lớp ba, cô học mẫu giáo, tôi còn tắm cho cô, toàn thân cô trước sau có chỗ nào tôi còn chưa xem qua? Mẹ nó chứ, năm cấp hai dì cô tới thăm lần đầu tiên, tôi còn mặt dày đi mua đồ phòng hộ cho cô, vậy sao lúc đó cô không kêu tôi cưới cô luôn đi.” Du Uyển ngay từ đầu nghe Lâm Tiêu mắng đã nhìn xuống quần áo vẫn còn nguyên vẹn của mình cảm thấy đã trách nhầm anh ta. Nhưng khi nghe anh nói những lời tiếp theo, mặt Du Uyển đỏ ửng, môi run run. Lâm Tiêu biết mình nói quá hố, liền ho nhẹ: “Ừm… tôi chỉ tức giận nói vậy thôi.” Du Uyển hô hấp càng ngày càng nặng nề, cô cười lạnh một cái, sau đó gầm lên: “Họ Lâm, tôi sẽ giết anh.” Lâm Tiêu không ngờ Du Uyển lại nhào tới nên không kịp tránh né, lúc vô thức muốn trốn đã bị Du Uyển tóm lấy cổ. Anh ta lại không muốn đánh phụ nữ nên chỉ muốn tránh đi sang một bên… giường có chút nhỏ, hắn ta liền lăn xuống giường. Du Uyển đang bóp cổ Lâm Tiêu, không kịp rút tay lại, chỉ có thể trơ mắt nhìn mình bị lăn xuống giường cùng Lâm Tiêu. “Chụp…” Du Uyển đè lên người Lâm Tiêu, môi chạm môi, bốn mắt trợn lên nhìn nhau. ~~~~ Bên kia, Cố An Hi tỉnh lại, nhìn thấy một căn phòng lạ lẫm, cố nhớ đêm qua đã xảy ra chuyện gì, nhớ đến Du Uyển gọi hai nam nhân vào phòng, giờ cô lại ở nơi này. “Tỉnh?” - Dịch Cẩn Đình ngồi ở ghế sô pha lên tiếng. Cố An Hi liếc mắt nhìn qua, thấy Dịch Cẩn Đình ở đó, giống như là kéo cô ra khỏi cơn ác mộng. “Nhị… nhị ca? Là anh à?” “Vậy cô cho rằng là ai? Là cái tên đêm qua bồi cô?” - Dịch Cẩn Đình nhàn nhạt mở miệng mang theo vài phần trào phúng. Sắc mặt Cố An Hi tái nhợt, trở nên cứng đờ: “Không phải, tôi…” Không biết nên giải thích ra sao… “Cô thế nào?” - Dịch Cẩn Đình không đổi tư thế nói: “Nhìn thấy tôi nên là thất vọng? Không thể ở một chỗ cùng người đàn ông mà cô bỏ tiền mua vui nên không hài lòng?” Cố An Hi lắc đầu: “Không phải… không phải đâu… chuyện hôm qua, là lỗi của tôi…nhưng mà nhìn thấy anh…” - Cố An Hi ngồi thẳng: “Tôi rất vui.” “Nhị ca, tôi sẽ không phản bội anh.” Dịch Cẩn Đình liếc nhìn Cố An Hi, dập điếu thuốc đang hút dở, đứng lên ném cho cô một bộ váy: “Tắm rửa, xuống ăn sáng.” Cho đến khi cánh cửa phòng đóng lại, Cố An Hi tròn mắt nhìn ra cửa, Dịch Cẩn Đình không phải là nên tức giận và ném cô ra ngoài sao?
Nhị Ca Anh Đủ Tàn Nhẫn