Nhị Ca Anh Đủ Tàn Nhẫn
C33: Nhị ca anh tin em phải không
Cố An Hi cúp điện thoại, không đứng vững ngã nhào xuống sàn.
Dịch Cẩn Đình đưa tay về phía cô, sau đó nghiến răng nghiến lợi rụt tay về.
“Anh có thể…”
Cô đưa mắt nhìn thấy bàn tay anh rút lại, lời còn chưa nói ra liền giữ lại, đứng lên và loạng choạng chạy ra ngoài.
“Ầm.”
Cánh cửa mở bật ra tạo ra tiếng động lớn.
Dịch Cẩn Đình mím chặt môi, bước chân ra khỏi phòng họp.
Đứng trước Thinh Thế đón xe taxi, nhưng buổi chiều gần giờ tan ca rất khó có thể đón được xe. Cô đợi mãi mới nhìn thấy một chiếc, chưa kịp lên xe đã bị một người phụ nữ ở phía sau đẩy cô và leo lên xe trước.
“Này…”
Trong lòng đầy thất vọng, cô lúc này gấp không thể làm gì, cô liền hướng về phía bệnh viện mà chạy bộ đi.
“Bíp.”
Hôm nay cô mặc chiếc váy của bộ vest bó chân, khe hở chân không nhiều, lại mang giày cao 7 phân…nên thật khó khăn.
“Bíp…bíp…”
Nghe được tiếng kèn phía sau, Cố An Hi cũng không quay đầu lại, sợ mình đang lấn đường liền chạy xích vào phía trong lề.
“Két…”
Nghe thấy tiếng thắng xe, cô có chút tò mò quay đầu lại nhìn.
Một chiếc maybach quen thuộc dừng lại, cánh cửa sổ từ từ hạ xuống.
Cô nhìn vào bên trong, Cố An Hi hơi kinh ngac: “Dịch Cẩn Đình.”
Dịch Cẩn Đình liếc nhìn cô: “Lên xe.”
Cố An Hi: “…”
Khi nãy cô muốn nhờ anh, nhưng nhìn gương mặt của anh quá xa cách và chán ghét nên cô lại thôi.
Nhưng bây giờ… anh bảo cô lên xe?
“Không phải muốn đến bệnh viện sao?”
Cố An Hi: “…”
Nhìn thấy cô ngơ ngác, Dịch Cẩn Đình mất kiên nhẫn nói: “Lên hay không lên.”
Cố An Hi liền mở cửa lên xe, lúc này chỉ cần có xe đưa cô đến bệnh viện là cô đã có thể cảm ơn trời đất rồi.
Vừa bước lên xe, còn chưa kịp cài dây an toàn, chiếc xe đã phóng đi như mũi tên.
Cố An Hi đeo lại dây an toàn, nhìn ra ngoài cửa sổ, cô không nói lời nào, trong lòng cảm kích nhưng tâm trạng có chút phức tạp.
Tại sao anh ta lại đưa cô đi?
Vừa rồi không phải anh ta rất tức giận và chán ghét cô sao?
Cố An Hi đưa mắt nhìn về phía Dịch Cẩn Đình, tự hỏi tại sao anh ấy lại đưa cô đi, tại sao anh lại muốn tạo ra những gợn sóng trong lòng cô, khi mặt hồ đang yên tĩnh.
Đến bệnh viện, Cố An Hi vội vàng cởi dây an toàn, mở cửa xuống xe: “Cảm ơn anh đã đưa tôi đến đây, tôi vào trước.”
Dịch Cẩn Đình mím môi không đáp nhìn tấm lưng gầy gò của cô, trong lòng thầm tự chửi rủa mình, sau đó mở cửa xe bước xuống, đóng sầm cửa xe lại.
Cố An Hi giật mình, quay đầu lại: “Dịch Cẩn Đình?”
Dịch Cẩn Đình lạnh lùng, bước từng bước dài cao lãnh đi tới: “Vào cùng cô.”
Cố An Hi: “…”
Anh bước lại gần cô, có chút không vui nói: “Không phải là bác gái tỉnh sao, không cho tôi vào thăm à?”
Cố An Hi trên môi nở nụ cười xinh đẹp: “Được.”
Nhìn thấy nụ cười của Cố An Hi, Dịch Cẩn Đình cắn răng tự chửi rủa bản thân, gương mặt bị tát đau rát.
Anh vừa nói sẽ không bao giờ giúp đỡ cô nữa, bây giờ liền tự vả, hơn nữa… cái này chính anh tự vả vào mặt anh.
Từng bước chân dài đi theo phía sau lưng Cố An Hi. Anh khịt mũi hừ lạnh trong lòng: Anh mới không thèm đưa Cố An Hi lòng dạ hiểm ác đó, anh chỉ bởi vì ngày trước bác gái đối tốt với anh nên khi nghe bà tỉnh lại liền hảo ý đến thăm. Vả lại xe còn dư chỗ, cô lại đi cùng đường, anh còn phải góp phần bảo vệ môi trường cho đất nước, cho nên…
Cố An Hi và Dịch Cẩn Đình bước vào phòng của Lâm An Như, bên ngoài có bác sĩ Vương và một số ý tá.
Bác sĩ Vương nói sơ qua về tình hình của Lâm An Như, nhưng Cố An Hi đều không nghe rõ, trong mắt cô chỉ nhìn người phụ nữ đang nằm trên giường, vẫn rất xanh xao và yếu ớt.
“Mẹ…”
Lâm An Như hơi thở còn rất yếu, đưa mắt nhìn Cố An Hi, giọng nói yêu ớt thì thầm: “Cố…Cố…”
Cố An Hi đau lòng, vừa cười vừa khóc, nặng nề gật đầu: “Là con… con là Cố An Hi… là con gái của mẹ.”
“Cố…Thanh…Sơn…”
Cố An Hi trợn tròn hai mắt nghe mẹ cô gọi tên ba mình, sau bao nhiêu năm bất tỉnh, giọng nói của bà có chút khó khăn, nhưng khi tỉnh lại, người đầu tiên bà tìm kiếm lại là ông ấy.
Nếu mẹ làm chuyện phản bội ba, thì sao khi tỉnh lại sẽ không vội vàng tìm ông, ánh mắt long lên sự ái mộ và hy vọng.
Lâm An Như tỉnh lại một lúc lại chìm vào giấc ngủ, bác sĩ nói mẹ cô ngủ quá lâu, dây thanh quản phải dần dần phục hồi lại, tâm trạng cũng không nên kích động, từ từ kể lại những chuyện đã xảy ra.
Dịch Cẩn Đình nhìn Cố An Hi ngồi bất động ở trên ghế dài, hay tay đan lấy nhau, anh khẽ thở dài.
Bà ấy vừa hôn mê chưa được một năm, Cố Thanh Sơn đã mang mẹ con Cố Thanh Tâm về Cố gia.
Bây giờ bà ấy tỉnh lại, đợi phục hồi xong quay về Cố gia thấy cảnh kia, quả nhiên sẽ rất khó chịu.
Còn có… Cố Thanh Sơn còn nói Cố An Hi không phải con của ông ta. Nhưng mà, Lâm An Như vừa tỉnh lại, con gái cũng không hỏi, chỉ hỏi một mình Cố Thanh Sơn…
Nếu bà ấy không yêu Cố Thanh Sơn, phản bội ông ta… thì tại sao phải tìm ông ta.
Nếu anh vào vị trí của cô, anh sẽ phải làm gì?
Mãi cho đến 7h tối, Cố An Hi mới bị Dịch Cẩn Đình kéo đi ra khỏi bệnh viện.
Trong thời gian đó, Lâm An Như tỉnh lại hai lần, mỗi lần đều suy yếu mà gọi tên Cố Thanh Sơn.
Khi Cố An Hi lên xe, cô ngơ ngác đến mức dây an toàn đều không thắt lại.
Dịch Cẩn Đình lái xe đi, nhìn về phía cô, mở miệng nhắc nhở: “Thắt dây an toàn vào.”
Cố An Hi không nhúc nhích.
“Cố An Hi.”
Cố An Hi ngơ ngác đưa mắt nhìn Dịch Cẩn Đình, vẫn không nói một lời. Sau đó tựa người vào ghế, nhắm mắt lại, gương mặt mấy phần mệt mỏi.
Thấy cô không có ý định thắt dây an toàn, anh dứt khoát nghiêng người hướng qua phía cô, nắm lấy dây an toàn bên kia, nhanh chóng và mạnh bạo trói cô lại bằng dây an toàn.
Sau khi cài xong, Dịch Cẩn Đình vô tình nhẹ nhàng cọ vào ngực cô.
Gương mặt anh sững sờ, gương mặt bắt đầu nóng lên.
Cố An Hi mặc chiếc áo sơ mi, hở cổ hơi thấp, chiếc áo kia chỉ che đậy đầy mờ ám, nhưng mà… che thế nào thì nó vẫn rất to! Không chỉ to… mà nó còn rất co dãn…
Không biết cô ấy bôi cái gì trên người mà nó rất thơm, mùi thơm rất dễ chịu, không giống mùi nước hoa.
Khụ…khụ…
Nơi nào đó giống như đang kêu gào…Dịch Cẩn Đình hít một hơi, đè nén dục vọng.
Sớm biết phản ứng như vậy, anh sẽ không ma xui quỷ ám giúp cô ta cài dây an toàn.
Để nhanh chóng giữ lại sự tỉnh táo, Dịch Cẩn Đình mở điều hòa nhỏ nhất, làn gió mát sẽ giúp anh hạ hỏa.
“Hẹn Cố Thanh Sơn ra ngoài đi.” - Dịch Cẩn Đình hít một hơi, sau đó nói.
Cố An Hi vẫn đang ngơ ngác không nói một lời, nghe Dịch Cẩn Đình nói vậy liền đưa mắt nhìn anh.
Không phải anh ta nói sẽ không gặp, không muốn lấy lại Cố thị cho cô sao?
Gặp Cố Thanh Sơn để làm gì?
Thấy gương mặt cô tỏ ra khó hiểu, trong lòng Dịch Cẩn Đình vô cớ bực bội: “Dù sao ông ấy vẫn là chồng của mẹ cô, mẹ cô tỉnh cũng là nên báo cho ông ta.”
Cố An Hi nghĩ đến mẹ vừa tỉnh liền gọi tên ba, cô cũng có chút hy vọng ông ấy có thể đến thăm mẹ một chút.
Tại một nhà hàng lớn, Dịch Cẩn Đình cao cao tại thượng ngồi đó, trên tay cầm một ly rượu màu đỏ, bên cạnh là Cố An Hi ngơ ngác nhìn đồ ăn trên bàn, một miếng cũng không muốn ăn.
Nhìn thấy cô không động đũa, Dịch Cẩn Đình trong lòng tức giận, buổi trưa đồ ăn Hàn Minh Hiên gọi, chẳng phải cô ta ăn rất ngon lành sao.
Một lúc sau, Cố Thanh Sơn đến, ông ta nhìn thấy Dịch Cẩn Đình liền nở nụ cười rất vui vẻ, nhưng ánh mắt chỉ nhàn nhạt dành cho Cố An Hi.
“Cẩn Đình, nghe An Hi nói con muốn tìm ba.” - Cố Thanh Sơn ngồi xuống liền nói.
Dịch Cẩn Đình nghe từ ba, chỉ sắc bén liếc nhìn ông ta một cái.
Người phục vụ liền bước đến, rót vào ly trước mặt Cố Thanh Sơn một ly rượu đỏ.
“Nghe An Hi nói, ông cần tiền để mua mảnh đất kia.” - Dịch Cẩn Đình không lòng vòng…
“Đúng vậy Cẩn Đình, mảnh đất đó rất tốt, đầu tư sẽ rất nhanh sinh lợi nhuận. Ba là thiếu chút vốn, muốn nhờ con đầu tư cho Cố gia một chút.” - Cố Thanh Sơn đáp.
Dịch Cẩn Đình gật gù: “Mảnh đất đó giá thị trường là 300 tỷ, ông muốn của tôi 200 tỷ mà gọi là một chút. Cố tổng, An Hi gả về Dịch gia, tôi đã tặng không cho Cố thị 100 tỷ, ông hẳn chưa quên.”
Cố An Hi siết chặt hai tay, giống như cô là món hàng bị ba cô bán cho Dịch
Cẩn Đình, cũng thật được giá…
“Tất nhiên không quên, nhưng An Hi chẳng phải nói là lần này Dịch gia vẫn sẽ giúp sao?” - Cố Thanh Sơn liếc nhìn Cố An Hi, tiện nhân này chẳng lẽ đùa bỡn ông.
“Đúng, nhưng tôi có một điều kiện a.” - Dịch Cẩn Đình đưa ly rượu về phía Cố Thanh Sơn: “Cạn ly trước.”
Cố Thanh Sơn tất nhiên cao hứng, nhanh chóng uống cạn.
Sau đó, phục vụ lại tiếp tục rót ly đầy khác.
“Cố thị ngài giữ 40% cổ phần, Vu Bôi Dung năm 10% cổ phần, Cố Thanh Tâm nắm 10% cổ phần. Cố tổng có hai cô con gái, tôi nghe nói sau khi Cố Thanh Tâm đính hôn, ngài sẽ cho cô ta 30% cổ phần và giao Cố thị cho cô ta, có phải không?”
Cố Thanh Sơn tròn mắt nhìn Dịch Cẩn Đình, sao thằng nhóc này là hỏi về cổ phần của Cố thị.
“Cố tổng có hai đứa con gái, sao có thể cho Cố Thanh Tâm mà không nghĩ đến An Hi được, có phải không? Tôi muốn 20% cổ phần Cố thị sẽ thuộc về vợ của tôi.”
“Không được.” - Cố Thanh Sơn nhanh chóng nói, đứa con hoang kia không xứng đáng nhận được bất cứ thứ gì của Cố thị.
Cố An Hi lúc này lên tiếng: “Vì cái gì không được?”
“Con đã gả cho Dịch gia, cần gì 20% cổ phần của Cố thị, Thanh Tâm còn nhỏ, gả cho Minh Hiên cũng không giàu có như Dịch gia. Con là chị, phải nhường cho em mình.”
“Tôi không có em gái, mẹ tôi chỉ sinh ra một mình tôi là con.” - Cố An Hi lạnh lùng đáp.
“Mày…”
Dịch Cẩn Đình bật cười thành tiếng: “Cố tổng, An Hi tính tình không tốt, ông đừng giận… chuyện cổ phần, ông cứ suy nghĩ rồi cho tôi câu trả lời, miếng đất đó, ngày càng tăng giá a.” - Dịch Cẩn Đình lại nâng ly: “Cố tổng, lại cạn ly…”
Cố Thanh Sơn tuy không muốn nhưng không thể nể mặt Dịch Cẩn Đình.
Sau đó, Dịch Cẩn Đình tung hô mảnh đất ông ta muốn mua, khiến ông ta cao hứng đến mức uống hết ly này đến ly khác, cho đến khi gục xuống bàn.
Cố An Hi nhìn Dịch Cẩn Đình cũng đỏ bừng gương mặt, tuy không say đến bất tỉnh nhưng cũng là đã rất say.
Dịch Cẩn Đình gọi điện cho trợ thủ, hai người đi vào nhanh chóng lấy mẫu tóc của Cố Thanh Sơn và Cố An Hi rời đi.
Cố An Hi ngỡ ngàng: “Dịch Cẩn Đình… anh muốn làm gì?”
“Lấy mẫu đi xét nghiệm.” - Dịch Cẩn Đình lạnh lùng nói.
Cố An Hi sững sờ, Dịch Cẩn Đình sao có thể vì cô làm đến mức này, không phải anh ta rất ghét cô sao, rất hận cô sao?
Không đợi Cố An Hi suy nghĩ, Dịch Cẩn Đình đứng lên đi về phía cửa, thấy Cố An Hi còn ngơ ngác liền hừ lạnh: “Ngồi đó làm gì, còn không biết lái xe đưa tôi về, muốn tôi vừa say vừa lái xe à?”
Cố An Hi nghe vậy, nhanh chóng đứng lên đi ra cửa.
Lên xe, Dịch Cẩn Đình dựa đàu vào ghế, hai mắt nhắm lại, hình như rất say.
“Dịch… nhị ca, anh muốn về nơi nào?” - Cố An Hi nhỏ giọng, cô chưa từng đến nơi anh ở…
Vả lại, Mộ Tuyết quay về, liệu họ có sống cùng không, cô đưa anh về chẳng may đụng mặt Mộ Tuyết thì làm thế nào?
Dịch Cẩn Đình bất động không có trả lời.
Cố An Hi kiên nhẫn hỏi mấy câu vẫn không nhận được câu trả lời, cô quyết định lái xe vẻ Bạch Kim Thượng Uyển.
Đến nơi, Dịch Cẩn Đình có chút tỉnh lại, đưa mắt nhìn Bạch Kim Thượng Uyển cũng không nói gì, xuống xe đi vào bên trong.
Cố An Hi đi phía sau, mím môi một lúc lại nói: “Nhị ca, cảm ơn anh.”
Dịch Cẩn Đình hai tay siết lại, chẳng hiểu nổi bản thân vì cái gì phải giúp đỡ Cố An Hi, rõ ràng cô ta không đáng được anh giúp đỡ.
“Nhị ca, anh tin em, phải không?”
“Tôi tin bác gái, không tin cô.” - Dịch Cẩn Đình tự tìm cho mình lý do: “Còn nữa, tôi chưa chết, trong thời gian hôn nhân cô dám lăn lộn với Hàn Minh Hiên đừng trách tôi tàn nhẫn. Không lẽ cô không nhịn được cho tới khi chúng ta ly hôn sao?”
Cố An Hi nở nụ cười giễu cợt: “Nhị ca, vậy còn anh thì sao, anh có phản bội lại cuộc hôn nhân này chưa?”
Dịch Cẩn Đình mím môi, hừ lạnh: “Tôi không ghê tởm như cô.”
Cố An Hi sững sờ… ý của anh ta là gì?
Dịch Cẩn Đình nới lỏng cà vạt đi vào bên trong phòng ngủ chính, ngã người xuống giường, nhìn lên trần nhà.
Tại sao rõ ràng anh vẫn còn tỉnh lại không bảo cô đưa về bên kia, tại sao lại đi về nơi đáng ghét này.
Tại sao phải giúp đỡ Cố An Hi tìm ra sự thật thân thế của cô ta.
Chẳng lẽ đúng như anh nói, chỉ vì thân tình cùng Lâm An Như thôi sao?
Nhị Ca Anh Đủ Tàn Nhẫn