Nhị Ca Anh Đủ Tàn Nhẫn
C25: Cô ấy sắp chết rồi cậu đã hài lòng chưa
71@-
“Có tin tức liền gọi ngay cho tôi.”
Anh ngắt điện thoại, khởi động xe lái như bay đến Thịnh Thế.
Lúc này, Lục Đình Phong sợ hãi quỳ xuống bên cạnh Cố An Hi: “Mỹ nhân… mỹ nhân…”
Lúc con rắn nhào đến đớp vào chân nhóc, nhóc sợ hãi đến mức không thể cử động và chỉ biết la hét.
Nhưng Cố An Hi đã đẩy nhóc ra, nhóc loạng choạng và ngã xuống đất.
Khi nhìn lại, đã thấy Cố An Hi đang tóm lấy cổ con rắn, trong cô rất sợ hãi, và cô ấy cũng bị rắn cắn vào tay.
Cố An Hi đau đớn rên rỉ, nhanh chóng dùng tay tóm lấy đầu con rắn, kéo nó ra khỏi cánh tay của mình.
Cô ấy rất đau đớn và sợ hãi, bàn tay chỉ có thể nắm lấy cổ con rắn khiến nó há to miệng, phần thân lạnh lẽo và dai mềm màu xanh bắt đầu quấn lấy cánh tay cô, trông vô cùng kinh dị.
“Đừng tới đây.” - Cố An Hi hét lên, suu yếu, ngồi tựa vào tường, nhưng vẫn lắc đầu: “Đình Phong, đừng lại gần.”
Lục Đình Phong trong lòng kinh hãi, sợ chết khiếp, mỹ nhân vốn đang sốt, có phải… mỹ nhân sẽ chết không?
Giọng nói Lục Đình Phong run rẩy và nức nở: “Mỹ nhân tỷ tỷ…tỷ sao rồi? Tỷ có đau không?”
Cố An Hi lắc đầu: “Vẫn… vẫn ổn.”
Thật ra cô không ổn chút nào, cô sợ rắn và đang bị con rắn quấn chặt lấy tay, thậm chí nó còn cắn cô một cái.
Phần tay bị cắn tê liệt, toàn thân cô nóng bức, không thể nhúc nhích, không biết vì bị rắn cắn, bị sốt hay là do quá sợ hãi.
Cô cảm tưởng không biết mình sẽ chịu đựng được bao lâu và khi nào sẽ ngất đi.
“Mỹ nhân…” - Lục Đình Phong nước mắt không ngừng tuôn rơi, đứng dậy không được, cố gắng bò về phía Cố An Hi.
“Tôi bảo cậu đừng tới.” - Cô không biết con rắn kia có độc hay không, nhỡ cô không giữ nổi, nó cắn Đình Phong thì phải làm sao: “Tôi đã giữ được nó, cậu mau chạy đi… tìm người cũng được, chạy về nhà cũng được… tóm lại, không cho phép ở đây.”
Lục Đình Phong chỉ lắc đầu: “Tôi đứng dậy không nổi… tôi sẽ ở đây với tỷ, có phải tỷ sẽ chết không….ô…ô…ô…mỹ nhân, tỷ sẽ không chết, đúng không?”
Cố An Hi muốn cười an ủi nhóc nhưng cười không nổi: “Cho dù tôi có chết, tôi cũng sẽ kiên trì cho đến khi có người đem cậu đi.”
Nghe vậy, Lục Đình Phong càng sợ hãi và hoảng loạn hơn.
Tuy từ bé không có ba mẹ, nhưng Dịch gia đối với nhóc rất tốt, nhưng đây là lần đầu tiên có một người không thân thích đối tốt với nhóc như vậy.
“Nghe lời.” - Cố An Hi rất sợ nhưng vẫn phải khuyên Lục Đình Phong: “Cố gắng đứng lên, tôi không biết sẽ cố gắng được bao lâu, lúc đó một mình cậu phải làm sao?”
Thấy Lục Đình Phong vẫn lắc đầu, cô nói tiếp: “Cậu không muốn tôi chết phải không? Vậy cậu phải chạy ra ngoài… tìm người cứu tôi.”
Lục Đình Phong nghe vậy, bằng tất cả lý trí tựa vào tường đứng dậy, mấy lần đầu đều thất bại ngã xuống, cho đến khi đứng lên liền nói: “Tỷ… đừng chết, tôi đi tìm người cứu tỷ.”
Khi Lục Đình Phong loạng choạng đi tới cửa, một bóng đen lao vào từ bên ngoài.
“An Hi.”<code> Dịch Cẩn Đình lái xe tới Thịnh Thế đã nhìn thấy một chiếc Audi đậu phía trước cửa, cánh cửa mở toang ra. Anh xuống xe chạy đến cửa thì nhìn thấy Hàn Minh Hiên đang bế một cô gái mặc trang phục nhân viên vê sinh, vội vàng chạy ra ngoài từ thang máy, trên mặt lộ ra vẻ hoảng sợ. Người trên tay Hàn Minh Hiên chính là Cố An Hi. Phía sau là Lục Đình Phong đang khóc lóc, chật vật chạy theo bằng đôi chân ngắn của nhóc và một số nhân viên bảo vệ của công ty. Dịch Cẩn Đình chăm chú nhìn Hàn Minh Hiên đang bế Cố An Hi, hai tay buông thõng, hai mắt nhắm lại… trong đầu anh trở nên trống rỗng. Anh đứng tại chổ, chân không thể cử động. Khi Hàn Minh Hiên chỉ còn cách Dịch Cẩn Đình mấy bước, trong mắt tràn ngập nham hiểm hung ác, bước chân mạnh mẽ không dừng lại. Khoảng cách càng gần, anh nhìn thấy sắc mặt Cố An Hi tái nhợt đến dọa người. Hàn Minh Hiên ôm Cố An Hi đi về phía cửa, Dịch Cẩn Đình nhướng mày, tóm lấy Lục Đình Phong đang đi theo: “Lục Đình Phong.” Lục Đình Phong giãy dụa: “Thả tôi ra.” “Nói rõ ràng.” Không đấu lại Dịch Cẩn Đình, Lục Đình Phong ngừng giãy dụa, cay đắng nhìn Dịch Cẩn Đình: “Kẻ xấu, buông tôi ra! Mỹ nhân sắp chết rồi.” - vừa nói lời đó ra, lại khóc rống lên dữ dội hơn: “Cậu chán ghét cô ấy, không chịu tới cứu cô ấy, hiện tại cô ấy sắp chết rồi, cậu đã hài lòng chưa?” Dịch Cẩn Đình kinh ngạc, trong lòng đột nhiên đau nhức, giống như nghe được một tin tức chấn động, đột nhiên buông cổ áo Lục Đình Phong ra, lùi về sau hai bước.” Lục Đình Phong trừng mắt nhìn anh một cái rồi nhanh chóng chạy ra ngoài. Bảo an nhanh chóng đến chào hỏi Dịch Cẩn Đình. Anh liếc nhìn nhân viên bảo an đi cuối cùng đang giữ con rắn màu xanh dàng chậm rãi vặn vẹo toàn thân. Thật sự có rắn? “Chuyện gì xảy ra?” - Anh trầm giọng hỏi. Bảo an chưa kịp trả lời, đã nghe thấy tiếng xe cấp cứu reo lên inh ỏi, Lục Minh Hiên hét lên để bảo an mang theo con rắn ra ngoài để mang đến bệnh viện cùng Cố An Hi. Dịch Cẩn Đình đứng ở cửa, nhìn thấy Hàn Minh Hiên bế Cố An Hi từ xe của mình đặt lên xe đẩy di động, sau đó đẩy vào xe cứu thương. Lục Đình Phong khóc không dừng, muốn trèo lên xe cấp cứu nhưng bác sĩ không cho phép. “Tôi không phải trẻ con, tôi là người nhà của cô ấy.” - Lục Đình Phong giơ tay lau nước mắt: “Cô ấy vì cứu tôi mà bị rắn cắn, tại sao tôi không thể đi, lỡ cô ấy xảy ra chuyện thì làm sao? Các người có chịu trách nhiệm được không?” Tình huống khẩn cấp, Hàn Minh Hiên ôm Lục Đình Phong lại không cho cậu nhóc đòi trèo lên. Bác sĩ y tá rất gấp cấp cứu, dường như không ai quan tâm đến một đứa trẻ, đóng cửa xe cấp cứu và nhanh chóng rời đi.. Nhìn xe cấp cứu rời đi, Lục Đình Phong giãy dụa và thậm chí còn đá đấm Hàn Minh Hiên gào lên: “Đồ xấu xa, tại sao lại cản tôi. Tôi muốn đi gặp cô ấy, có nghe không?” “Cậu đưa con đi.” Nghe thanh âm quen thuộc, Lục Đình Phong tức giận nhìn Dịch Cẩn Đình đã ở phía sau lưng từ khi nào: “Tôi mới không thèm cậu. Tôi hận cậu, tôi có đi bộ cũng không ngồi xe của cậu.” “....Con dám nói lại..” Lục Đình Phòn không có chút sợ hãi, trong lòng chỉ tràn ngập sợ hãi và căm hận người đàn ông trước mắt: “Ông không phải cậu của tôi, cậu của tôi không tệ đến thế, tôi sẽ không đi với ông.” Dịch Cẩn Đình: “...” Hàn Minh Hiên nhìn Dịch Cẩn Đình một cái, rồi nói với Lục Đình Phong: “Lên xe, chúng ta cùng đi đến bệnh viện.” Lục Đình Phong nghe vậy không chút do dự chạy lên xe của Hàn Minh Hiên, trước khi đi còn không quên ném cho Dịch Cẩn Đình một cái nhìn đầy căm ghét. Nhìn chiếc Audi nhanh chóng biến mất trước mắt, Dịch Cẩn Đình nắm chặt tay, trong mắt hiện lên vẻ hổn loạn. Nhân viên bảo an đi đến, nhìn sắc mặt Dịch Cẩn Đình nói: “Tổng giám đốc, khi nghe điện thoại của ngài chúng tôi liền đi đến nhà vệ sinh tầng tám.” - Hắn ngừng lại một chút rồi nói tiếp: “Khi chúng tôi đến, người đàn ông kia đã đến. Lúc đó trong tay Cố An Hi đang nắm một con rắn, chúng tôi gấp gáp tìm công cụ, nhưng Cố An Hi sau đó đã ngất xỉu, hình như cô ấy bị rắn cắn.” Hô hấp của Dịch Cẩn Đình trì trệ, đôi mắt sâu thẳm đột nhiên mở to. Lúc sau bảo an nói gì đó bên tai, nhưng Dịch Cẩn Đình dường như không nghe được, đôi bàn chân dài nhanh chóng chạy về hướng xe của mình, không một động tác thừa khởi động máy, chiếc xe lao theo về hướng bệnh viện. Bên trong bệnh viện, người nhà họ Dịch đã có mặt, Dịch lão gia tử, trợ lý Phương và cả Diệp Minh Châu cũng tới. Lục Đình Phong nhìn thấy Dịch lão giả liền ôm lấy chân ông khóc lóc và sợ Cố An Hi sẽ chết, được trợ lý Phương an ủi mới bình tĩnh trở lại. Một lúc sau, bác sĩ đẩy Cố An Hi đi ra, theo phía sau là Hàn Minh Hiên cũng đi ra cùng bác sĩ. Lúc này Dịch Cẩn Đình mới sực nhớ đến Hàn Minh Hiên, anh biết hắn tới, nhưng hắn vậy mà theo tới tận phòng cấp cứu? Còn anh chỉ đứng bên ngoài chờ, dựa vào cái gì Hàn Minh Hiên được theo vào? Bác sĩ thông báo cho người nhà Cố An Hi hiện tại đã không sao, con rắn độc tính cũng không mạnh, đưa đến kịp lúc. Dịch lão gia tử nghe vậy liền nói: “Vậy sao con bé còn chưa tỉnh.” “Sợ hãi quá độ, vả lại cô ấy còn đang bị cảm lạnh. Khi cô ấy được đưa đến tôi cứ nghĩ độc tố là cô ấy phát sốt, nhiệt độ tăng hơn 39 độ, sau đó mới phát hiện là bị cảm lạnh. Đừng lo, tôi đã truyền nước, hai ngày nữa sẽ ổn thôi.” “Cảm ơn bác sĩ.” Bác sĩ gật đầu, dặn dò y tá chuẩn bị phòng bệnh liền rời đi. Hàn Minh Hiên muốn đi theo xe đẩy của Cổ An Hi, trợ lý Phương đã bước lên một bước: “Cậu hẳn là Hàn tiên sinh, truyện hôm nay tôi nghe tiểu thiếu gia nói qua, có một chú đã đến cứu Thiếu phu nhân, người đó hẳn là Hàn tiên sinh đây.” Thấy Hàn Minh Hiên trầm mặc, trợ lý Phương lại nói tiếp: “Thật cảm ơn Hàn tiên sinh, nếu không có cậu hôm nay không biết sẽ thế nào?” - Ông ta rút một tấm danh thiếp đưa về phía Hàn Minh Hiên: “Đây là danh thiếp của tôi, nếu Hàn tiên sinh có việc gì cần cứ liên hệ với tôi.” Dịch Cẩn Đình cau mày nhìn về phía Dịch lão gia tử, bàn tay nắm thành nắm đấm.. “Ba.” - Diệp Minh Châu lên tiếng phản đối: “Cô ta chỉ là rắn cắn một cái, cũng không phải rắn độc, cần gì phải làm đến mức đó. Vả lại, ba cũng không biết cậu ta là ai mà đã đưa danh thiếp, không biết có phải hạng người thấy tiền sáng mắt, ba nên suy nghĩ lại.” Cả Dịch lão gia tử, Lục Đình Phong và Dịch Cẩn Đình đều không hài lòng nhìn Diệp Minh Châu. Nhìn tấm danh thiếp, Hàn Minh Hiên cười cười: “Tâm ý của Dịch lão gia, tôi đây xin từ chối. Tôi rất vui vì đã cứu được An Hi, dù vì cái gì cũng không phải vì tiền của nhà họ Dịch. Tâm ý của các người, vẫn là nên thu hồi lại.” Nói xong, Hàn Minh Hiên gật đầu chào Dịch lão gia tử, thay vì đi về phòng của Cố An Hi, hắn đi về phía thang máy. Dịch Cẩn Đình nhìn theo hướng Hàn Minh Hiên rời đi, trong mắt đầy tà khí. Diệp Minh Châu ôm túi hừ lạnh một tiếng: “Bao nhiêu kẻ suy nghĩ nát óc muốn danh thiếp của Dịch gia, kẻ nào đó thật là ngu ngốc.” Đương nhiên, nếu Hàn Minh Hiên tiếp nhận, bà tã sẽ xía xói theo cách khác, bà ta sẽ không thích tất cả những gì liên quan đến Cố An Hi. Dịch Cẩn Đình không vui nhìn Diệp Minh Châu: “Mẹ, mẹ nên im lặng đi.” Dịch lão gia tử không thèm để ý, nắm tay Lục Đinh Phong nói: “Đi, chúng ta đi xem An Hi.” Đi vào bên trong phòng bệnh, Lục Đình Phong nhìn Cố An Hi đang nhắm mắt trên giường bệnh, nhẹ giọng hỏi: “Mỹ nhân khi nào sẽ tỉnh lại, tỷ ấy thật sự không sao phải không?” Dịch Cẩn Đình cũng đứng bên cạnh giường bệnh, nhàn nhạt nhìn cô gái nằm trên giường bệnh, trong lòng phức tạp. Lúc này sắc mặt cô tái nhợt, thậm chí còn có màu trắng xanh dị thường, một tay truyền nước, tay kia bị quấn gạt, chắc hẳn là nơi cô bị rắn cắn. Nhìn cô ấy thật yếu đuối, anh dường như chưa từng nhìn thấy cô ấy như vậy dù là hai người đã quen nhau rất lâu trước kia. Mấy ngày trước hai người cãi nhau, cô làm anh không vui. Đêm qua còn giả vờ sợ sấm, kết quả bây giờ lại thành ra như vậy, nằm ở đây hệt như một nàng công chúa đang ngủ. “Hẳn là không lâu nữa, khi nãy con cũng nghe bác sĩ nói rồi.” -Dịch lão gia tử đáp. “Mỹ nhân tỷ tỷ là người tốt nên chắc chắn sẽ không sao. Hôm nay tỷ ấy bảo vệ con, tỷ ấy chính là người hùng của con.” Diệp Minh Châu vừa muốn quở trách Lục Đình Phong liền nghe Dich lão gia tử nói: “Trợ lý Phương, cậu ở đâu với An Hi, nếu con bé tỉnh thì chăm sóc con bé.” - Ông nhìn Dịch Cẩn Đình và Đình Phong nói: “Các người đi theo ta.” Trong căn phòng riêng của bệnh viện, lấy địa vị Dịch gia mang ra cũng không khó lấy. Dịch lão gia tử vừa ngồi xuống liền nói: “Đình Phong, con là người gọi mọi người đến, chắc chắn con hiểu rõ mọi chuyện xảy ra lúc đó, bây giờ nói rõ ràng cho ông cố.” Lục Đình Phong liếc nhìn gương mặt không đổi sắc của Dịch Cẩn Đình thì ngày càng tức giận hơn, thế là đem chuyện vừa xảy ra nói ra hết, lại không quên hung hăng trừng mắt người nào đó. Dịch lão gia tử không nói một lời, hơi thở nặng nề chứng tỏ ông đang rất tức giận. Diệp Minh Châu có chút lo lắng, khi Lục Đình Phong kể đến gọi điện cho Dịch Cẩn Đình nhưng anh không đến, bà liên tục kéo anh Lục Đình Phong để nhóc không nên nói nữa, nhưng thằng nhóc làm bộ không để ý. “Cẩn Đình, con có gì muốn nói với ta không?” - Dịch lão gia tử ngẩng đầu, tức giận nhìn Dịch Cẩn Đình. Dịch Cẩn Đình im lặng không lên tiếng. Trong lòng anh lúc này thật sự rối loạn khi nghe Lục Đình Phong thực lại, Cố An Hi chỉ là một cô gái lại đối đầu với một con rắn, cô còn vì bảo vệ Đình Phong mà bị rắn cắn, nắm lấy cổ con rắn và bị quấn quanh tay… lúc đó, có phải cô ấy rất hoảng sợ và có bao nhiêu bất lực. Lúc này anh thật sự rất tự trách bản thân mình, nếu như anh tin và tới ngay… có lẽ cô ấy sẽ không bị con rắn kia cắn. Dịch lão gia tử cười giận dữ, đưa bàn tay run rẩy chỉ thẳng vào mũi Dịch Cẩn Đình: “Con làm thật tốt.” - Ông giận đến tim đập loạn: “Con hãy xem con đã làm gì? An Hi là vợ của con, nhưng con lại để con bé làm nhân viên vệ sinh ở Thịnh Thế, con đang muốn chọc tức chết ta?” Dịch Cẩn Đình vẫn một mực không lên tiếng. “Con muốn người khác biết cháu dâu nhà họ Dịch đi làm nhân viên vệ sinh của công ty nhà họ Dịch, con muốn người khác nghĩ gì, muốn Cố gia nghĩ gì? Còn An Hi nghĩ gì? Chồng của con bé lại an bài cho con bé vị trí đó, cảm xúc của con bé sẽ ra sao?” Lục Đình Phong thấy cậu mình bị mắng thì rất hả hê. Diệp Minh Châu lo sợ Dịch lão gia tử sẽ phạt Dịch Cẩn Đình liền nói: “Ba… nhân viên vệ sinh thì sao, ở Thịnh Thế nó cũng là công việc không thể thiếu. Nếu người khác biết, họ cũng sẽ nghĩ Dịch gia chúng ta không dung túng cho người nhà đi cửa sau.” Dịch lão gia tử vừa bất mãn vừa thất vọng nhìn Diệp Minh Châu: “Nếu trước kia cô gả vào Dịch gia cho cô đi làm nhân viên vệ sinh cô có chấp nhận không? Không phải cô luôn nói ở nhà rất chán sao, bắt đầu từ ngày mai, cô đến làm nhân viên vệ sinh ở Thịnh Thế đi, cô sẽ không phản đối, phải không?” Diệp Minh Châu như là bị tát một cái, há hóc mồm không nói được gì. Lục Đình Phong góp gió: “Ông cố, mỹ nhân luôn phải làm thêm giờ, khi con mới biết tỷ ấy làm việc gì, tỷ ấy dặn con không được nói cho ông vì sợ cậu giận.” Dịch Cẩn Đình ngẩng đầu nhìn Lục Đình Phong, trong lòng đột nhiên cảm thấy khó chịu. Cố An Hi thường xuyên tăng ca, đều là tác phẩm của anh, nhưng cô ấy lại… “Ông nội.” - Dịch Cẩn Đình mở miệng: “Xin lỗi, là do con chưa làm tốt.” “Con cũng biết sao?” - Dịch lão gia tử không hài lòng nhìn Dịch Cẩn Đình: “Con biết, vậy tiếp theo nên làm thế nào?” </code>
Nhị Ca Anh Đủ Tàn Nhẫn
Dịch Cẩn Đình gọi cho cả hai người đều không được, anh nghiến răng nghiến lợi trong lòng vô cùng lo lắng.
Nhớ lại Lục Đình Phong nói hai người ở nhà vệ sinh tầng tám. Anh nhanh chóng gọi cho Dương Hàn: “Cho tôi số điện thoại của bộ phận an ninh, nhanh lên.”
Nói xong liền cúp điện thoại.
Chưa tới mười giây, điện thoại của anh nhận được một dãy số, anh bấm vào không chút do dự.
“Tôi là Dịch Cẩn Đình.”
Người bên kia khá kinh ngạc: “Tổng giám đốc, Ngài có chuyện gì vậy?”
“Ngay bây giờ, cho người đến nhà vệ sinh lầu tám nhìn xem.” - Nếu họ thật sự ở đó, để người của bộ phận an ninh đi là nhanh nhất.
“Có tin tức liền gọi ngay cho tôi.”
Anh ngắt điện thoại, khởi động xe lái như bay đến Thịnh Thế.
Lúc này, Lục Đình Phong sợ hãi quỳ xuống bên cạnh Cố An Hi: “Mỹ nhân… mỹ nhân…”
Lúc con rắn nhào đến đớp vào chân nhóc, nhóc sợ hãi đến mức không thể cử động và chỉ biết la hét.
Nhưng Cố An Hi đã đẩy nhóc ra, nhóc loạng choạng và ngã xuống đất.
Khi nhìn lại, đã thấy Cố An Hi đang tóm lấy cổ con rắn, trong cô rất sợ hãi, và cô ấy cũng bị rắn cắn vào tay.
Cố An Hi đau đớn rên rỉ, nhanh chóng dùng tay tóm lấy đầu con rắn, kéo nó ra khỏi cánh tay của mình.
Cô ấy rất đau đớn và sợ hãi, bàn tay chỉ có thể nắm lấy cổ con rắn khiến nó há to miệng, phần thân lạnh lẽo và dai mềm màu xanh bắt đầu quấn lấy cánh tay cô, trông vô cùng kinh dị.
“Đừng tới đây.” - Cố An Hi hét lên, suu yếu, ngồi tựa vào tường, nhưng vẫn lắc đầu: “Đình Phong, đừng lại gần.”
Lục Đình Phong trong lòng kinh hãi, sợ chết khiếp, mỹ nhân vốn đang sốt, có phải… mỹ nhân sẽ chết không?
Giọng nói Lục Đình Phong run rẩy và nức nở: “Mỹ nhân tỷ tỷ…tỷ sao rồi? Tỷ có đau không?”
Cố An Hi lắc đầu: “Vẫn… vẫn ổn.”
Thật ra cô không ổn chút nào, cô sợ rắn và đang bị con rắn quấn chặt lấy tay, thậm chí nó còn cắn cô một cái.
Phần tay bị cắn tê liệt, toàn thân cô nóng bức, không thể nhúc nhích, không biết vì bị rắn cắn, bị sốt hay là do quá sợ hãi.
Cô cảm tưởng không biết mình sẽ chịu đựng được bao lâu và khi nào sẽ ngất đi.
“Mỹ nhân…” - Lục Đình Phong nước mắt không ngừng tuôn rơi, đứng dậy không được, cố gắng bò về phía Cố An Hi.
“Tôi bảo cậu đừng tới.” - Cô không biết con rắn kia có độc hay không, nhỡ cô không giữ nổi, nó cắn Đình Phong thì phải làm sao: “Tôi đã giữ được nó, cậu mau chạy đi… tìm người cũng được, chạy về nhà cũng được… tóm lại, không cho phép ở đây.”
Lục Đình Phong chỉ lắc đầu: “Tôi đứng dậy không nổi… tôi sẽ ở đây với tỷ, có phải tỷ sẽ chết không….ô…ô…ô…mỹ nhân, tỷ sẽ không chết, đúng không?”
Cố An Hi muốn cười an ủi nhóc nhưng cười không nổi: “Cho dù tôi có chết, tôi cũng sẽ kiên trì cho đến khi có người đem cậu đi.”
Nghe vậy, Lục Đình Phong càng sợ hãi và hoảng loạn hơn.
Tuy từ bé không có ba mẹ, nhưng Dịch gia đối với nhóc rất tốt, nhưng đây là lần đầu tiên có một người không thân thích đối tốt với nhóc như vậy.
“Nghe lời.” - Cố An Hi rất sợ nhưng vẫn phải khuyên Lục Đình Phong: “Cố gắng đứng lên, tôi không biết sẽ cố gắng được bao lâu, lúc đó một mình cậu phải làm sao?”
Thấy Lục Đình Phong vẫn lắc đầu, cô nói tiếp: “Cậu không muốn tôi chết phải không? Vậy cậu phải chạy ra ngoài… tìm người cứu tôi.”
Lục Đình Phong nghe vậy, bằng tất cả lý trí tựa vào tường đứng dậy, mấy lần đầu đều thất bại ngã xuống, cho đến khi đứng lên liền nói: “Tỷ… đừng chết, tôi đi tìm người cứu tỷ.”
Khi Lục Đình Phong loạng choạng đi tới cửa, một bóng đen lao vào từ bên ngoài.
“An Hi.”<code> Dịch Cẩn Đình lái xe tới Thịnh Thế đã nhìn thấy một chiếc Audi đậu phía trước cửa, cánh cửa mở toang ra. Anh xuống xe chạy đến cửa thì nhìn thấy Hàn Minh Hiên đang bế một cô gái mặc trang phục nhân viên vê sinh, vội vàng chạy ra ngoài từ thang máy, trên mặt lộ ra vẻ hoảng sợ. Người trên tay Hàn Minh Hiên chính là Cố An Hi. Phía sau là Lục Đình Phong đang khóc lóc, chật vật chạy theo bằng đôi chân ngắn của nhóc và một số nhân viên bảo vệ của công ty. Dịch Cẩn Đình chăm chú nhìn Hàn Minh Hiên đang bế Cố An Hi, hai tay buông thõng, hai mắt nhắm lại… trong đầu anh trở nên trống rỗng. Anh đứng tại chổ, chân không thể cử động. Khi Hàn Minh Hiên chỉ còn cách Dịch Cẩn Đình mấy bước, trong mắt tràn ngập nham hiểm hung ác, bước chân mạnh mẽ không dừng lại. Khoảng cách càng gần, anh nhìn thấy sắc mặt Cố An Hi tái nhợt đến dọa người. Hàn Minh Hiên ôm Cố An Hi đi về phía cửa, Dịch Cẩn Đình nhướng mày, tóm lấy Lục Đình Phong đang đi theo: “Lục Đình Phong.” Lục Đình Phong giãy dụa: “Thả tôi ra.” “Nói rõ ràng.” Không đấu lại Dịch Cẩn Đình, Lục Đình Phong ngừng giãy dụa, cay đắng nhìn Dịch Cẩn Đình: “Kẻ xấu, buông tôi ra! Mỹ nhân sắp chết rồi.” - vừa nói lời đó ra, lại khóc rống lên dữ dội hơn: “Cậu chán ghét cô ấy, không chịu tới cứu cô ấy, hiện tại cô ấy sắp chết rồi, cậu đã hài lòng chưa?” Dịch Cẩn Đình kinh ngạc, trong lòng đột nhiên đau nhức, giống như nghe được một tin tức chấn động, đột nhiên buông cổ áo Lục Đình Phong ra, lùi về sau hai bước.” Lục Đình Phong trừng mắt nhìn anh một cái rồi nhanh chóng chạy ra ngoài. Bảo an nhanh chóng đến chào hỏi Dịch Cẩn Đình. Anh liếc nhìn nhân viên bảo an đi cuối cùng đang giữ con rắn màu xanh dàng chậm rãi vặn vẹo toàn thân. Thật sự có rắn? “Chuyện gì xảy ra?” - Anh trầm giọng hỏi. Bảo an chưa kịp trả lời, đã nghe thấy tiếng xe cấp cứu reo lên inh ỏi, Lục Minh Hiên hét lên để bảo an mang theo con rắn ra ngoài để mang đến bệnh viện cùng Cố An Hi. Dịch Cẩn Đình đứng ở cửa, nhìn thấy Hàn Minh Hiên bế Cố An Hi từ xe của mình đặt lên xe đẩy di động, sau đó đẩy vào xe cứu thương. Lục Đình Phong khóc không dừng, muốn trèo lên xe cấp cứu nhưng bác sĩ không cho phép. “Tôi không phải trẻ con, tôi là người nhà của cô ấy.” - Lục Đình Phong giơ tay lau nước mắt: “Cô ấy vì cứu tôi mà bị rắn cắn, tại sao tôi không thể đi, lỡ cô ấy xảy ra chuyện thì làm sao? Các người có chịu trách nhiệm được không?” Tình huống khẩn cấp, Hàn Minh Hiên ôm Lục Đình Phong lại không cho cậu nhóc đòi trèo lên. Bác sĩ y tá rất gấp cấp cứu, dường như không ai quan tâm đến một đứa trẻ, đóng cửa xe cấp cứu và nhanh chóng rời đi.. Nhìn xe cấp cứu rời đi, Lục Đình Phong giãy dụa và thậm chí còn đá đấm Hàn Minh Hiên gào lên: “Đồ xấu xa, tại sao lại cản tôi. Tôi muốn đi gặp cô ấy, có nghe không?” “Cậu đưa con đi.” Nghe thanh âm quen thuộc, Lục Đình Phong tức giận nhìn Dịch Cẩn Đình đã ở phía sau lưng từ khi nào: “Tôi mới không thèm cậu. Tôi hận cậu, tôi có đi bộ cũng không ngồi xe của cậu.” “....Con dám nói lại..” Lục Đình Phòn không có chút sợ hãi, trong lòng chỉ tràn ngập sợ hãi và căm hận người đàn ông trước mắt: “Ông không phải cậu của tôi, cậu của tôi không tệ đến thế, tôi sẽ không đi với ông.” Dịch Cẩn Đình: “...” Hàn Minh Hiên nhìn Dịch Cẩn Đình một cái, rồi nói với Lục Đình Phong: “Lên xe, chúng ta cùng đi đến bệnh viện.” Lục Đình Phong nghe vậy không chút do dự chạy lên xe của Hàn Minh Hiên, trước khi đi còn không quên ném cho Dịch Cẩn Đình một cái nhìn đầy căm ghét. Nhìn chiếc Audi nhanh chóng biến mất trước mắt, Dịch Cẩn Đình nắm chặt tay, trong mắt hiện lên vẻ hổn loạn. Nhân viên bảo an đi đến, nhìn sắc mặt Dịch Cẩn Đình nói: “Tổng giám đốc, khi nghe điện thoại của ngài chúng tôi liền đi đến nhà vệ sinh tầng tám.” - Hắn ngừng lại một chút rồi nói tiếp: “Khi chúng tôi đến, người đàn ông kia đã đến. Lúc đó trong tay Cố An Hi đang nắm một con rắn, chúng tôi gấp gáp tìm công cụ, nhưng Cố An Hi sau đó đã ngất xỉu, hình như cô ấy bị rắn cắn.” Hô hấp của Dịch Cẩn Đình trì trệ, đôi mắt sâu thẳm đột nhiên mở to. Lúc sau bảo an nói gì đó bên tai, nhưng Dịch Cẩn Đình dường như không nghe được, đôi bàn chân dài nhanh chóng chạy về hướng xe của mình, không một động tác thừa khởi động máy, chiếc xe lao theo về hướng bệnh viện. Bên trong bệnh viện, người nhà họ Dịch đã có mặt, Dịch lão gia tử, trợ lý Phương và cả Diệp Minh Châu cũng tới. Lục Đình Phong nhìn thấy Dịch lão giả liền ôm lấy chân ông khóc lóc và sợ Cố An Hi sẽ chết, được trợ lý Phương an ủi mới bình tĩnh trở lại. Một lúc sau, bác sĩ đẩy Cố An Hi đi ra, theo phía sau là Hàn Minh Hiên cũng đi ra cùng bác sĩ. Lúc này Dịch Cẩn Đình mới sực nhớ đến Hàn Minh Hiên, anh biết hắn tới, nhưng hắn vậy mà theo tới tận phòng cấp cứu? Còn anh chỉ đứng bên ngoài chờ, dựa vào cái gì Hàn Minh Hiên được theo vào? Bác sĩ thông báo cho người nhà Cố An Hi hiện tại đã không sao, con rắn độc tính cũng không mạnh, đưa đến kịp lúc. Dịch lão gia tử nghe vậy liền nói: “Vậy sao con bé còn chưa tỉnh.” “Sợ hãi quá độ, vả lại cô ấy còn đang bị cảm lạnh. Khi cô ấy được đưa đến tôi cứ nghĩ độc tố là cô ấy phát sốt, nhiệt độ tăng hơn 39 độ, sau đó mới phát hiện là bị cảm lạnh. Đừng lo, tôi đã truyền nước, hai ngày nữa sẽ ổn thôi.” “Cảm ơn bác sĩ.” Bác sĩ gật đầu, dặn dò y tá chuẩn bị phòng bệnh liền rời đi. Hàn Minh Hiên muốn đi theo xe đẩy của Cổ An Hi, trợ lý Phương đã bước lên một bước: “Cậu hẳn là Hàn tiên sinh, truyện hôm nay tôi nghe tiểu thiếu gia nói qua, có một chú đã đến cứu Thiếu phu nhân, người đó hẳn là Hàn tiên sinh đây.” Thấy Hàn Minh Hiên trầm mặc, trợ lý Phương lại nói tiếp: “Thật cảm ơn Hàn tiên sinh, nếu không có cậu hôm nay không biết sẽ thế nào?” - Ông ta rút một tấm danh thiếp đưa về phía Hàn Minh Hiên: “Đây là danh thiếp của tôi, nếu Hàn tiên sinh có việc gì cần cứ liên hệ với tôi.” Dịch Cẩn Đình cau mày nhìn về phía Dịch lão gia tử, bàn tay nắm thành nắm đấm.. “Ba.” - Diệp Minh Châu lên tiếng phản đối: “Cô ta chỉ là rắn cắn một cái, cũng không phải rắn độc, cần gì phải làm đến mức đó. Vả lại, ba cũng không biết cậu ta là ai mà đã đưa danh thiếp, không biết có phải hạng người thấy tiền sáng mắt, ba nên suy nghĩ lại.” Cả Dịch lão gia tử, Lục Đình Phong và Dịch Cẩn Đình đều không hài lòng nhìn Diệp Minh Châu. Nhìn tấm danh thiếp, Hàn Minh Hiên cười cười: “Tâm ý của Dịch lão gia, tôi đây xin từ chối. Tôi rất vui vì đã cứu được An Hi, dù vì cái gì cũng không phải vì tiền của nhà họ Dịch. Tâm ý của các người, vẫn là nên thu hồi lại.” Nói xong, Hàn Minh Hiên gật đầu chào Dịch lão gia tử, thay vì đi về phòng của Cố An Hi, hắn đi về phía thang máy. Dịch Cẩn Đình nhìn theo hướng Hàn Minh Hiên rời đi, trong mắt đầy tà khí. Diệp Minh Châu ôm túi hừ lạnh một tiếng: “Bao nhiêu kẻ suy nghĩ nát óc muốn danh thiếp của Dịch gia, kẻ nào đó thật là ngu ngốc.” Đương nhiên, nếu Hàn Minh Hiên tiếp nhận, bà tã sẽ xía xói theo cách khác, bà ta sẽ không thích tất cả những gì liên quan đến Cố An Hi. Dịch Cẩn Đình không vui nhìn Diệp Minh Châu: “Mẹ, mẹ nên im lặng đi.” Dịch lão gia tử không thèm để ý, nắm tay Lục Đinh Phong nói: “Đi, chúng ta đi xem An Hi.” Đi vào bên trong phòng bệnh, Lục Đình Phong nhìn Cố An Hi đang nhắm mắt trên giường bệnh, nhẹ giọng hỏi: “Mỹ nhân khi nào sẽ tỉnh lại, tỷ ấy thật sự không sao phải không?” Dịch Cẩn Đình cũng đứng bên cạnh giường bệnh, nhàn nhạt nhìn cô gái nằm trên giường bệnh, trong lòng phức tạp. Lúc này sắc mặt cô tái nhợt, thậm chí còn có màu trắng xanh dị thường, một tay truyền nước, tay kia bị quấn gạt, chắc hẳn là nơi cô bị rắn cắn. Nhìn cô ấy thật yếu đuối, anh dường như chưa từng nhìn thấy cô ấy như vậy dù là hai người đã quen nhau rất lâu trước kia. Mấy ngày trước hai người cãi nhau, cô làm anh không vui. Đêm qua còn giả vờ sợ sấm, kết quả bây giờ lại thành ra như vậy, nằm ở đây hệt như một nàng công chúa đang ngủ. “Hẳn là không lâu nữa, khi nãy con cũng nghe bác sĩ nói rồi.” -Dịch lão gia tử đáp. “Mỹ nhân tỷ tỷ là người tốt nên chắc chắn sẽ không sao. Hôm nay tỷ ấy bảo vệ con, tỷ ấy chính là người hùng của con.” Diệp Minh Châu vừa muốn quở trách Lục Đình Phong liền nghe Dich lão gia tử nói: “Trợ lý Phương, cậu ở đâu với An Hi, nếu con bé tỉnh thì chăm sóc con bé.” - Ông nhìn Dịch Cẩn Đình và Đình Phong nói: “Các người đi theo ta.” Trong căn phòng riêng của bệnh viện, lấy địa vị Dịch gia mang ra cũng không khó lấy. Dịch lão gia tử vừa ngồi xuống liền nói: “Đình Phong, con là người gọi mọi người đến, chắc chắn con hiểu rõ mọi chuyện xảy ra lúc đó, bây giờ nói rõ ràng cho ông cố.” Lục Đình Phong liếc nhìn gương mặt không đổi sắc của Dịch Cẩn Đình thì ngày càng tức giận hơn, thế là đem chuyện vừa xảy ra nói ra hết, lại không quên hung hăng trừng mắt người nào đó. Dịch lão gia tử không nói một lời, hơi thở nặng nề chứng tỏ ông đang rất tức giận. Diệp Minh Châu có chút lo lắng, khi Lục Đình Phong kể đến gọi điện cho Dịch Cẩn Đình nhưng anh không đến, bà liên tục kéo anh Lục Đình Phong để nhóc không nên nói nữa, nhưng thằng nhóc làm bộ không để ý. “Cẩn Đình, con có gì muốn nói với ta không?” - Dịch lão gia tử ngẩng đầu, tức giận nhìn Dịch Cẩn Đình. Dịch Cẩn Đình im lặng không lên tiếng. Trong lòng anh lúc này thật sự rối loạn khi nghe Lục Đình Phong thực lại, Cố An Hi chỉ là một cô gái lại đối đầu với một con rắn, cô còn vì bảo vệ Đình Phong mà bị rắn cắn, nắm lấy cổ con rắn và bị quấn quanh tay… lúc đó, có phải cô ấy rất hoảng sợ và có bao nhiêu bất lực. Lúc này anh thật sự rất tự trách bản thân mình, nếu như anh tin và tới ngay… có lẽ cô ấy sẽ không bị con rắn kia cắn. Dịch lão gia tử cười giận dữ, đưa bàn tay run rẩy chỉ thẳng vào mũi Dịch Cẩn Đình: “Con làm thật tốt.” - Ông giận đến tim đập loạn: “Con hãy xem con đã làm gì? An Hi là vợ của con, nhưng con lại để con bé làm nhân viên vệ sinh ở Thịnh Thế, con đang muốn chọc tức chết ta?” Dịch Cẩn Đình vẫn một mực không lên tiếng. “Con muốn người khác biết cháu dâu nhà họ Dịch đi làm nhân viên vệ sinh của công ty nhà họ Dịch, con muốn người khác nghĩ gì, muốn Cố gia nghĩ gì? Còn An Hi nghĩ gì? Chồng của con bé lại an bài cho con bé vị trí đó, cảm xúc của con bé sẽ ra sao?” Lục Đình Phong thấy cậu mình bị mắng thì rất hả hê. Diệp Minh Châu lo sợ Dịch lão gia tử sẽ phạt Dịch Cẩn Đình liền nói: “Ba… nhân viên vệ sinh thì sao, ở Thịnh Thế nó cũng là công việc không thể thiếu. Nếu người khác biết, họ cũng sẽ nghĩ Dịch gia chúng ta không dung túng cho người nhà đi cửa sau.” Dịch lão gia tử vừa bất mãn vừa thất vọng nhìn Diệp Minh Châu: “Nếu trước kia cô gả vào Dịch gia cho cô đi làm nhân viên vệ sinh cô có chấp nhận không? Không phải cô luôn nói ở nhà rất chán sao, bắt đầu từ ngày mai, cô đến làm nhân viên vệ sinh ở Thịnh Thế đi, cô sẽ không phản đối, phải không?” Diệp Minh Châu như là bị tát một cái, há hóc mồm không nói được gì. Lục Đình Phong góp gió: “Ông cố, mỹ nhân luôn phải làm thêm giờ, khi con mới biết tỷ ấy làm việc gì, tỷ ấy dặn con không được nói cho ông vì sợ cậu giận.” Dịch Cẩn Đình ngẩng đầu nhìn Lục Đình Phong, trong lòng đột nhiên cảm thấy khó chịu. Cố An Hi thường xuyên tăng ca, đều là tác phẩm của anh, nhưng cô ấy lại… “Ông nội.” - Dịch Cẩn Đình mở miệng: “Xin lỗi, là do con chưa làm tốt.” “Con cũng biết sao?” - Dịch lão gia tử không hài lòng nhìn Dịch Cẩn Đình: “Con biết, vậy tiếp theo nên làm thế nào?” </code>
Nhị Ca Anh Đủ Tàn Nhẫn
Đánh giá:
Truyện Nhị Ca Anh Đủ Tàn Nhẫn
Story
C25: Cô ấy sắp chết rồi cậu đã hài lòng chưa
10.0/10 từ 16 lượt.