Nhất Thành Xuân Lộng
C33: Chương 33
Chuyển ngữ: Mic
Mùa đông ngày mười sáu, mười sáu quốc gia Tây vực kết minh với Nhược Khương, tin tức truyền đến Dự quốc, toàn triều chấn động.
Gia Hi đế nổi giận đùng đùng, hận không thể lập tức hạ lệnh đóng quân ở Mặc thành, nhưng hắn hành sự không thể nào vượt qua điều lệ trước đây đã đặt ra. Theo di huấn của tổ tiên, phạm vi quyền hạn của thành chủ cũng một chín một mười với đế vương của một nước trên lãnh thổ của mình.
Sau khi quăng ném đập phá tất cả mọi thứ có thể ném trong ngự thư phòng, cuối cùng hắn ra quyết định, chuyện của Mặc thành tuyệt đối không thể nào lại tiếp tục trì hoãn.
Vài ngày sau, chuyện An Dương Vương vì tình cảm cá nhân quyết định sau khi mất đem đất phong cùng tước vị trao cho con vợ kế đã đắc tội nhiều người, Gia Hi đế mượn vụ việc này ban hành một điều luật mới.
Điều luật này sau đó được gọi là “luật huyết thống”, quy định đất phong được thừa kế của phiên vương công hầu nhất định phải nghiêm khắc chiếu theo huyết thống thân sơ để định đoạt. Con chính thất cao hơn thứ xuất, trực hệ cao hơn chi thứ. Nếu không có con trai con gái, con trai nuôi hơn con gái nuôi, nhưng nếu dưỡng nữ nhất quyết muốn nhập gia phả thì cần Đế vương đích thân sắc phong.
Nhìn như đạo luật này không hề có liên quan gì, nhưng mũi dùi lại nhắm thẳng vào Mặc thành. Theo đạo luật này, Sư Vũ căn bản ngay cả tư cách “thừa kế ké” cũng không có.
Trong triều sóng ngầm dâng lên cuồn cuộn. Người không biết nội tình, chỉ dựa vào đạo luật này mà đánh giá thì từ biểu hiện của Thái thường thiếu khanh sau khi quay lại triều đình, hiển nhiên phỏng đoán được khá rõ ràng. Nhưng đa số đều là người khôn, quân tử phòng thân bo bo giữ mình, duy chỉ có một số lão thần biết rõ chân tướng, lại lo lắng cho an nguy xã tắc mà đồng loạt dâng sớ nêu ý kiến.
Điều họ lo lắng là mục đích của Mặc thành. Trước đây Tức Mặc Ngạn có thể bức Thái tổ không cách nào đối phó, hiện giờ tiến cử dưỡng nữ này, không hẳn là không có hậu chiêu. Nếu điều luật này ép Mặc thành đến đường cùng, vào thời điểm then chốt như hiện tại, chỉ sợ sẽ đẩy quốc gia vào chốn nguy nan.
Mỗi một tấu sớ Gia Hi đế đều tiếp nhận, nhưng lại không hề có bất cứ một phản ứng nào. Lòng của đế vương sâu tựa biển, vững tựa đá, một khi đã quyết thì ai cũng không thể lung lay.
Gió lạnh thổi qua mảnh đất Tây Bắc, dường như ngay cả hoa Cáp Lan rực rỡ cũng không cách nào che giấu được vẻ hiu quạnh của Mặc thành. Tiết trời như vậy, đến các thương nhân qua lại cũng ít đi rất nhiều, phố xá Mặc thành dòng người sụt giảm, so với trước đây vắng lặng hơn không ít, nhưng lại mang một loại vẻ đẹp an yên.
Rất nhanh, tiếng vó ngựa cấp báo đã phá tan sự tĩnh lặng này, đặc sứ do Gia Hi đế phái tới mang theo thánh chỉ đến Mặc thành.
Tướng bảo vệ thành lầu sớm đã đem tin tức đưa tới phủ thành chủ. Sư Vũ ngồi trước gương trang điểm, thong thả ung dung. Ngược lại, Túc Diên đứng sau lưng nàng tâm tình thấp thỏm không yên, hết lượt tới lượt khác chọn y phục thích hợp với trường hợp này cho nàng.
Mãi tới khi hạ nhân đến báo đặc sứ đã đợi ở sảnh nghị sự, Sư Vũ vuốt tóc, ôm gương ngắm nghía chính mình, rốt cuộc hài lòng, nhưng sau khi nàng đứng dậy thì lại không lập tức đi gặp đặc sứ mà ngược lại căn dặn chuẩn bị xe tới Hoắc phủ.
Đội ngũ thị vệ nhanh chóng nhưng rất có trật tự xếp hàng trước cổng lớn Hoắc phủ, xe ngựa của phủ thành chủ chậm rãi chạy đến.
Hoắc Kình lệnh cho phó tướng đắc lực trấn thủ quân doanh, còn ông thì đã tức tốc tới sảnh nghị sự ở phủ thành chủ. Con trai lớn và con trai thứ hai của ông đều chia ra dẫn binh trấn thủ ở các trấn khẩu khác vùng biên giới Mặc thành, vì vậy tin thành chủ bất ngờ tới chỉ có thể đưa đến chỗ A Chiêm.
Vừa qua giờ Ngọ, A Chiêm chợp mắt được một lúc, hiện đang uống thuốc, biết Sư Vũ đến thì kinh ngạc, bị sặc thuốc ho hết nửa ngày.
Sư Vũ đi vào phòng, sa mỏng che mặt, bước chân nhẹ nhàng, không hề có một chút khí thế áp đảo người khác nào nhưng chúng hạ nhân ai nấy đều cúi đầu không dám lên tiếng. Nàng khẽ phất tay, tất cả hạ nhân lập tức lui ra.
A Chiêm lúc trước từng bị nàng tốt tốt xấu xấu răn dạy nhiều lần, thế nhưng chỉ có lần này là căng thẳng nhất, còn chưa chờ nàng lên tiếng thì ngón tay đã bất giác siết chặt vạt áo.
“Sao vậy, dáng vẻ huynh như vậy là không hi vọng ta tới hay sao?” Đuôi mắt Sư Vũ cong cong.
“Đương nhiên không phải….”
Sư Vũ ngồi xuống cạnh hắn, tháo mạng che mặt: “A Chiêm, tấu sớ kia là huynh hạ lệnh công bố cho mọi người ư?”
Sắc mặt A Chiêm lập tức có chút khó coi, hừ một tiếng: “Ta biết muội đến trách ta, ta cũng chỉ muốn giúp muội. Đã nắm nhược điểm của Tức Mặc Vô Bạch, tại sao không dùng? Lẽ nào muội chờ tới khi hắn kéo muội xuống….”
Sư Vũ nhấc tay ngắt lời hắn: “Ta không phải đến để trách huynh, ta tới đón huynh.”
“Sao cơ?”
“Ta nói ta tới đón huynh quay về phủ thành chủ.”
A Chiêm thảng thốt nhìn nàng, dường như vẫn chưa hiểu.
Sư Vũ đỡ hắn đứng dậy: “Đi thôi.”
Trong sảnh nghị sự, bầu không khí hết sức nặng nề. Đặc sứ tay cầm thánh chỉ đứng đó đã lâu, sắc mặt nhìn thế nào cũng không thể bảo là tốt cho được. Bên trái là quan viên Mặc thành, đứng đầu là Hoắc Kình, võ tướng người mặc giáp trụ dày nặng chiếm hơn phân nửa, sắc mặt ông ấy không tốt cũng là chuyện bình thường.
Bên phải chỉ lác đác vài người, Diêm Quân nét mặt nghiêm nghị, Tức Mặc Vô Bạch mặc quan phục đỏ thẫm, mang giày da ống cao đứng cạnh ông ấy. Người khác như lâm đại địch, nhưng đương sự là hắn thì sắc mặt như thường, cứ như đang thong thả thưởng hoa.
Ngoài sảnh vang lên tiếng xướng tên gọi, Sư Vũ khoan thai xuất hiện. Mọi người đồng loạt quay đầu nhìn, nàng đeo mạng che mặt, người mặc lễ phục rườm rà, viền đen thêu sắc vàng, nghiêm nghị trang trọng. Chúng quan viên Mặc thành đều trông thấy rất rõ ràng, đó chính là bộ nữ trang giống hệt lễ phục của lão thành chủ.
“Đặc sứ từ xa đến đây, vất vả rồi.”
Giai nhân bước chân chậm rãi, thanh âm dịu dàng, đặc sứ cũng không tiện trách cứ, ho khan một tiếng, mở thánh chỉ: “Tuyên chỉ–“
Mọi người quỳ xuống, nhưng quan viên trên dưới Mặc thành vậy mà rõ ràng lại chậm hơn nửa nhịp.
Đặc sứ khẽ nhíu mày, nhưng đại sự trước mắt nên cũng không nhiều lời, lập tức cao giọng tuyên đọc thánh chỉ, mở đầu chính là nhắc tới đạo luật mới mà Gia Hi đế ban hành.
“Quốc pháp như núi, Mặc thành đã là lãnh thổ của Dự quốc, đương nhiên phải tuân theo quốc pháp để lập thành chủ. Hiện tại xét thấy người phù hợp với quốc pháp chỉ có duy nhất Thái thường thiếu khanh Tức Mặc Vô Bạch, vì vậy chọn ngày kế thừa thành chủ Mặc thành, thống lĩnh toàn thành ngăn cản ngoại địch, giúp đỡ xã tắc. Khâm thử–“
“Tạ chủ long ân.” Tức Mặc Vô Bạch cúi đầu, hai tay nâng cao.
Đặc sứ đặt thánh chỉ vào tay hắn, chắp tay: “Chúc mừng Thái thường thiếu khanh.”
Diêm Quân cũng lập tức bước lên chúc mừng.
Quan viên Mặc thành nét mặt khác nhau, có người nhịn không được cong gối định bái kiến thành chủ, nhưng bị người khác xách cổ áo, ngẩng lên, Cát Bôn đang hung hăng trừng mình thì không khỏi sợ tới run rẩy.
Đặc sứ bước tới trước mặt Sư Vũ, giả dối cười nói: “Quãng thời gian này quyền thành chủ vất vả rồi, sau này có Tức Mặc Thiếu khanh thống lĩnh Mặc thành, ngài cũng xem như thành công lùi về.”
Đôi mắt Sư Vũ long lanh, tựa như sóng nước lấp lánh trong hồ bán nguyệt, sâu thẳm khiến người ta sợ hãi: “Đặc sứ tuyên bố không khỏi có phần hơi sớm, chiếu theo luật huyết thống mà nói thì vị trí thành chủ này vẫn chưa tới lượt Thái thường thiếu khanh đâu.”
Đặc sứ thu hồi tầm mắt, nở nụ cười với Sư Vũ: “Tâm trạng của quyền thành chủ tại hạ có thể hiểu được, nhưng chuyện đã như vậy, vẫn nên đừng gắng gượng cưỡng cầu.”
Ánh mắt Sư Vũ dần trở nên lạnh lẽo, nhưng giọng nói vẫn dịu dàng ấm áp như cũ: “Chỉ sợ người cưỡng cầu là các vị.” Nàng vỗ tay, Túc Diên đỡ một nam tử cao ráo gầy gò trùm áo choàng đi vào.
Tất cả ánh mắt đều dồn lại trên người nam tử đó. Dường như bản thân hắn cũng cảm nhận được, đầu ngón tay thả bên hông thậm chí còn hơi run run.
Sư Vũ bước tới trước mặt hắn, bất ngờ cởi mũ trùm áo choàng, lộ ra gương mặt hắn.
Xung quanh ồ lên, ánh mắt không ngừng di chuyển giữa gương mặt hắn và Tức Mặc Vô Bạch.
Biểu cảm của Tức Mặc Vô Bạch lập tức thay đổi, ánh mắt nhìn thẳng vào người đó, toàn bộ đều là vẻ không dám tin.
“Cho phép ta giới thiệu với chư vị,” Sư Vũ đảo mắt một vòng, cao giọng nói: “Vị này là Tức Mặc Đàm, tự A Chiêm, là huyết mạch ruột thịt của lão thành chủ Tức Mặc Ngạn, nhi tử duy nhất. Chiếu theo luật huyết thống, cũng chính là thành chủ Mặc thành theo luật định.”
Trong sảnh lặng phắt như tờ, chỉ còn lại sự kinh ngạc không thôi.
Đặc sứ ấp úng: “Không thể nào, Tức Mặc Ngạn không có nhi tử….”
Sư Vũ liếc nhìn hắn: “Đặc sứ nhìn Thái thường thiếu khanh rồi hỏi thử chư vị quan viên Mặc thành xem tướng mạo Thái thường thiếu khanh liệu có mấy phần tương tự lão thành chủ? Lại nhìn Tức Mặc Đàm, hỏi thử họ, Tức Mặc Đàm có phải so với Thái thường thiếu khanh thì còn giống hơn!”
Bàn tay Tức Mặc Vô Bạch đặt sau lưng siết chặt, hắn nhìn Tức Mặc Đàm, người kia cũng đang nhìn hắn, biểu cảm trên gương mặt tái nhợt mang theo địch ý to lớn.
Đặc sứ nhất thời thốt không nên lời, may mà còn có Diêm Quân phản ứng nhanh nhẹn, lập tức đỡ lời: “Quyền thành chủ đột nhiên đẩy ra một người nói đây là con nối dõi của lão thành chủ, chỉ sợ khó mà phục chúng, không biết có chứng cứ gì hay không?”
Sư Vũ cười một tiếng: “Lão thành chủ sớm đã biết các người sẽ giảo biện như vậy nên đã chuẩn bị chứng từ từ trước, có con dấu thành chủ, có thể mời bệ hạ phái người kiểm định bút tích. Tức Mặc Đàm từ nhỏ cơ thể yếu ớt, lão thành chủ không có thời gian chăm sóc nên đặc biệt gửi nuôi hắn ở chỗ Hoắc lão tướng quân, Hoắc lão tướng quân chính là nhân chứng. Diêm đại nhân nếu vẫn không tin, ta còn có thể mời nhũ mẫu, bà mụ của hắn, thậm chí phu nhân thành chủ trước đây cũng từng đề cập tới sự tồn tại của hắn trong thư, có cần xem qua?”
Hoắc Kình lập tức bước ra khỏi hàng: “Câu câu của quyền thành chủ đều là thật, lão phu có thể làm chứng.”
Sắc mặt Diêm Quân xanh mét: “Chuyện này vẫn cần bẩm báo để bệ hạ định đoạt….”
“Thái thường thiếu khanh có thể trực tiếp chiếu theo quốc pháp mà sắc phong, nhưng nhắc tới nhi tử ruột của lão thành chủ thì cần bệ hạ định đoạt?” Sư Vũ liên tục cười lạnh: “Lẽ nào quốc pháp của bệ hạ là tùy người mà áp dụng?”
“Làm càn!” Đặc sứ cuối cùng tìm được cơ hội phát tiết.
Tức Mặc Vô Bạch nhấc tay, bốn phía ai nấy đều im lặng, hắn nhìn Sư Vũ: “Dám hỏi Quyền thành chủ, lão thành chủ có con nối dõi nhưng giấu giếm không báo, liệu có phải khi quân? Người ở trong tình hình lựa chọn thành chủ, làm quyền thành chủ lâu như vậy, liệu có phải khi quân?”
Cát Bôn nghe hắn nói thì tay đã nhịn không được đè lên bội kiếm, nhưng bị Hoắc Kình giữ chặt cổ tay, A Chiêm cũng giận đến thở phì phò.
Nhưng Sư Vũ lại chỉ khẽ nở nụ cười: “Lão thành chủ có con nối dòng khó khăn, lớn tuổi mới có con nên hết sức che chở, chưa thể kịp thời báo cho triều đình thì đã cưỡi hạc về trời, âu cũng là điều bất đắc dĩ. Năm đó lúc lão thành chủ còn tại thế, thường xuyên đi xa tuần tra, thành chủ phu nhân đã nhiều lần đảm nhiệm chức vụ quyền thành chủ, trên dưới Mặc thành đều coi là chuyện bình thường. Ta là hôn thê của Tức Mặc Đàm, sức khỏe hôn phu không tốt, ta thay phu quân đảm nhận chức trách, có gì không được?”
Huyết sắc trên mặt Tức Mặc Vô Bạch nháy mắt cạn sạch: “Người là gì của hắn?”
A Chiêm lạnh lùng tiếp lời: “Hôn thê! Ngươi không nghe thấy sao?”
“Bái kiến thành chủ!” Hoắc Kình bỗng vén vạt áo quỳ xuống, tiên phong phá vỡ cục diện bế tắc.
Sư Vũ thu lại ánh mắt từ trên người Tức Mặc Vô Bạch, kế đó quỳ gối, Cát Bôn lập tức làm theo, quan viên Mặc thành cuối cùng cũng đồng loạt quỳ xuống.
Tình thế phát triển khiến sắc mặt đặc sứ lẫn Diêm Quân đều hết sức khó coi.
A Chiêm lần đầu tiên xuất hiện trước mặt nhiều người như vậy, lần đầu tiên được nhiều người quỳ bái như vậy, một ngày như thế xảy ra bất ngờ khiến cảm xúc hắn dồn dập, thể lực đã có chút cạn kiệt, mặc dù đã cố gắng chống đỡ nhưng vẫn có chút lực bất tòng tâm.
Sư Vũ để ý thấy, lập tức đứng dậy đưa tay đỡ hắn, hắn hơi nghiêng người, gần như nửa cơ thể đều tựa hết vào nàng.
Tức Mặc Vô Bạch xoay người rời khỏi đại sảnh, ý cười ít ỏi nơi khóe miệng từng chút từng chút biến mất không còn.
Nhất Thành Xuân Lộng