Nhất Thành Xuân Lộng
C3: Chương 3
Chuyển ngữ: Mic
Gió cát dữ dội càn quét suốt mấy ngày vào lúc rạng sáng thì ngừng. Sau khi trời sáng, thời tiết lập tức chuyển tốt, không còn âm u, vầng dương còn ló dạng.
Sư Vũ dậy rất sớm, tỳ nữ thiếp thân Túc Diên tiến vào hầu hạ, câu đầu tiên nàng đã hỏi: “Vị cháu trai kia của ta ngủ ngon không?”
Túc Diên có chút buồn cười, nhưng sực nhớ hiện tại hãy còn trong thời gian để tang thì liền vội vàng nghiêm sắc mặt: “Nghe nói dậy còn sớm hơn thành chủ đấy ạ.”
“Phí tâm phí sức như vậy, thật không hổ là tâm phúc tri kỷ của hoàng đế.” Sư Vũ nói chuyện trước giờ luôn nhẹ nhàng, ngay cả vẻ trào phúng trong ngữ khí của nàng cũng vì vậy mà giảm bớt.
Túc Diên dìu nàng ngồi xuống trước bàn trang điểm, cầm lược định chải tóc cho nàng, nhưng đã bị Sư Vũ ngăn lại.
“Việc này không vội, trước tiên em thử nghĩ cách xem. Lát nữa phải tới trước mộ phần phụ thân để tế bái, mấy ngày nay nước mắt ta sớm đã cạn rồi, nhưng trước mặt mấy vị thân tộc đó không khóc không được.”
“Chuyện này…” Túc Diên nghiêm túc suy nghĩ rồi bỗng vội vội vàng vàng ra khỏi phòng, lát sau lúc quay lại, nàng ấy bí bí ẩn ẩn lấy ra mọt cái túi nhỏ từ trong tay áo kín đáo đưa cho nàng: “Nếu như thành chủ khóc không được, vậy thì liền lẳng lặng dùng thứ này để hơ mắt.”
Sư Vũ mở túi, nét mặt cứng đờ.
Đó là một túi hoa tiêu giã nhuyễn…
Tức Mặc Vô Bạch quả thực thức dậy rất sớm. Hắn lặn lội đường xa nên vẫn chưa quen, mặc dù rất mệt nhưng đêm ngủ cũng không ngon giấc, vì vậy dứt khoát thức dậy. Dùng xong bữa sáng thì hãy còn rất sớm nên hắn lại đi dạo xung quanh.
Bởi vì nằm ở địa thế khá cao nên phủ thành chủ có thể nhìn thấy khung cảnh khó mà thấy được. Xa là dãy núi trùng điệp, gần là thành quách phồn hoa, phủ thành chủ hoa lệ tựa như chủ nhân nghiêm túc mà khéo léo của nó, từ trên cao phóng mắt nhìn xuống có thể thấy được kiệt tác của chính mình.
Ốc đảo xanh tươi nằm giữa đại mạc cát vàng tựa như viên lục bảo thạch trên tấm thảm vàng trải dài, ánh sáng lấp lánh tỏa ra xung quanh. Từ chủ thành phồn hoa nhất cho tới các thành trấn phụ cận xung quanh, nói là một thành, nhưng lại chiếm diện tích lớn hơn mấy châu huyện ở trung nguyên.
Đêm qua bất quá ếch ngồi đáy giếng, chỉ biết một phần nhỏ mà thôi.
Cũng không biết liệu có phải bởi vì hiện tại Sư Vũ là thành chủ tạm thời hay không mà trong phủ thành chủ nam tử rất ít, tới tới lui lui đều là thị nữ trẻ tuổi, đa phần đều là người Hán, cũng có không ít người Tây vực.
Địa điểm ở nơi biên thùy thế này, Thiếu khanh đại nhân có phong độ tư thái trung nguyên vốn dĩ sẽ thu hút sự chú ý của người khác. Huống chi hắn lại có dáng vẻ tiêu sái, mặt mày thân thiện, cho dù một thân đồ trắng thì cũng vẫn như cũ liên tiếp thu hút ánh mắt người bên cạnh.
Advertisement
Quan trọng nhất là, tướng mạo hắn còn có vài phần tương tự lão thành chủ quá cố.
Thế nhưng Thiếu khanh đại nhân trước mặt rất chi mực thước, bày ra dáng vẻ lạnh lùng cao ngạo, mắt không hề liếc, chẳng hề để ý một ai.
Sau khi lạnh lùng đi dạo hai vòng, Đỗ Tuyền lon ton chạy tới báo với hắn, phía Sư Vũ đã chuẩn bị xong mọi thứ, có thể đi bái tế lão thành chủ rồi.
Mộ phần của Tức Mặc Ngạn nằm ở một ngọn núi cao trong Mặc thành, ngồi xe ngựa ước chừng phải vòng qua một nửa Mặc thành.
Sư Vũ vẫn toàn thân áo trắng như trước, đeo mạng che mặt. Nơi này gió cát lớn, nữ tử ra ngoài đa phần đều ăn mặc như vậy.
Nàng đi tới cạnh xe, bỗng quay đầu nói: “Ta nghe thị nữ nói Vô Bạch sáng sớm đã đi dạo trong phủ, hẳn là cảm thấy mới lạ đối với Mặc thành. Ngươi không ngại thì chung xe với ta, dọc đường ta cũng dễ kể cho ngươi về phong thổ nhân tình nơi đây.”
Tức Mặc Vô Bạch thoáng cảm thấy kỳ lạ. Mặc dù nói quan hệ cả hai là cô cháu, nhưng lại không hề có chút huyết thống, lại đều là nam nữ trẻ tuổi, hành động như vậy không khỏi có phần không thỏa đáng, ánh mắt của người tộc Tức Mặc cũng có chút thay đổi.
Nhưng Sư Vũ hiển nhiên rất nghiêm túc. Hắn đưa nhìn mấy quan viên và tùy tùng khác của Mặc thành, dường như cũng hoàn toàn thấy không có gì.
Tức Mặc Vô Bạch lúc này mới rõ vì sao nàng có thể tiếp nhận Mặc thành, cũng chỉ ở vùng cương vực này, nữ tử mới có thể có cơ hội như vậy.
“Cũng được, Vô Bạch cung kính không bằng tuân mệnh.”
Mặc thành là một trong những thành trấn trọng yếu nhất cho hoạt động mậu dịch Đông Tây, tập trung thương nhân đến từ khắp nơi trên cả nước. Lúc các thị vệ đi trước mở đường cho đoàn xe ngựa phủ thành chủ thì đã thu hút đủ hình đủ dạng người tới hóng náo nhiệt.
Sư Vũ lệnh cho thị nữ vén màn, để Tức Mặc Vô Bạch có thể nhìn rõ phong cảnh bên ngoài.
Ốc đảo này có địa thế Bắc cao Nam thấp nên rất khó quy hoạch, nhưng trong thành được phân chia hết sức rõ rệt. Phía Nam là chỗ ở của dân thường, Đông Tây là nơi mua bán, phía Bắc là nơi quan lại cư trú.
Bởi vì thiếu thốn cây gỗ nên nhà ở trong thành phần lớn được xây dựng bằng đá, bởi vì ít mưa nên mái nhà không nghiêng thoai thoải mà bằng phẳng. Nhưng cho dù là vậy thì vẫn có thể phát hiện được dấu vết của trung nguyên ở khắp mọi nơi.
Có cửa hàng phía trước đặt một tượng sư tử nhỏ bằng đá; có nơi thì ngay trước cửa là nhành dương liễu tươi xanh, không biết là được vị thương lữ nào từ trung nguyên mang tới, cắm rễ ở nơi này.
Các cửa hàng nằm nối nhau san sát, bách tính qua lại như mắc cửi. Đường xá được trải đá, rộng rãi có thể đủ chỗ cho hai xe do bốn ngựa kéo chạy song song. Ngoại trừ phong thổ nhân tình có khác thì về quy mô có thể sánh ngang với quốc đô Trường An.
Từ đêm qua tới giờ Tức Mặc Vô Bạch vẫn luôn quan sát, nhưng chỉ có ấn tượng vào lúc này là sâu đậm nhất.
Huy hoàng của nơi đây là do một tay Tức Mặc Ngạn tạo dựng. Ông ta bỏ ra tâm huyết cả đời, không chịu an lòng giao cho triều đình mà lại nguyện ý giao phó cho Sư Vũ, chắc chắn là có nguyên nhân, mà nguyên nhân này mới là chìa khóa chủ chốt để hắn đoạt được Mặc thành.
Hắn nghiêng người liếc nhìn, đúng lúc chạm phải ánh mắt của Sư Vũ, đôi bên mỉm cười với nhau nhưng trong lòng lại tâm tư trăm mối.
Ra khỏi cổng thành, dọc theo quan đạo đi một lúc thì xe ngựa rẽ vào một con đường dẫn lên núi.
Trông thấy cảnh sắc nơi đây mỹ lệ, thế núi hùng vĩ, Tức Mặc Vô Bạch quay sang nói với Sư Vũ: “Nơi này trông có vẻ là nơi có phong thủy cực tốt, thúc công chọn xây mộ ở đây, ắt hẳn tiêu tốn không ít nhân lực cùng tiền của nhỉ.”
Sư Vũ lắc đầu: “Lúc phụ thân còn tại thế cũng có không ít quan viên khuyên người cân nhắc hậu sự, đại tu lăng mộ, nhưng người vẫn luôn cự tuyệt. Nơi này đã được lựa chọn từ lâu, nhưng lăng mộ sau khi người mất mới được xây cất lên một cách sơ sài, có thể nói là không thể nào so sánh được với rất nhiều gia đình giàu có.”
“Ồ, vậy ư?”
Ngữ điệu của Tức Mặc Vô Bạch có chút không tin, Sư Vũ ngoảnh mặt đi chỗ khác, nhưng vẫn có thể bắt gặp một tia mỉa mai nơi khóe miệng hắn.
“Vô Bạch thật sự chưa từng gặp tiên phụ?”
“Chưa từng.” Tức Mặc Vô Bạch nói như đinh đóng cột, Sư Vũ chỉ đành không hỏi nhiều nữa.
Không bao lâu đã tới đỉnh núi, lăng mộ nằm ở sườn núi, trên đỉnh núi dựng một đình nghỉ chân, nhưng lại có mái tròn, rất có cảm giác Tây vực. Trong đình chỉ dựng một tấm bia, trên đó viết về cuộc đời sự nghiệp của Tức Mặc Ngạn, kiểu để thờ cúng tế bái.
Các thị vệ canh gác xung quanh, quan viên Mặc thành quỳ trên đất. Tức Mặc Vô Bạch người mặc hiếu phục, tay nâng chiếu thư phúng viếng của hoàng đế, dùng rượu truy điệu, dẫn theo người trong tộc quỳ xuống dập đầu, nháy mắt tiếng khóc than liền vang vọng.
Tức Mặc Vô Bạch đứng cạnh nàng rơi lệ. Hai mắt đỏ ửng, nước mắt lăn dài, thật sự khiến người ta cảm thấy đau lòng.
Trong lòng Sư Vũ thầm bái phục. Rõ ràng chưa từng gặp Tức Mặc Ngạn, trông còn có vẻ khá xa lạ, nhưng nhoáng cái hắn đã có thể khóc tới tội nghiệp như vậy, vị đại chất tử này thật không phải người thường.
Há có thể thua kém người ta? Nàng len lén lấy cái túi trong tay áo, mượn tay áo che khuất hơ hơ trước mắt.
“Phụ thân, người xem, thân thích đều tới thăm người đây….”
“Thúc công ơi…”
Cô cháu hai người khóc lóc bi thiết, người này so với người kia còn đau lòng hơn, cảnh tượng quá chi xúc động.
Sư Vũ trời sinh điềm đạm nhu mì, khi khóc khiến người ta cảm động là chuyện nằm trong dự liệu. Nhưng Tức Mặc Vô Bạch đường đường là một nam nhi lưng dài vai rộng, bỏ đi phong phạm quân tử đoan chính tao nhã, nước mắt không ngừng lăn dài, dáng vẻ vô cùng tiều tụy thật sự khiến người ta phải nhìn với cặp mắt khác. Cộng thêm tướng mạo hắn có vài phần tương tự Tức Mặc Ngạn nên khá nhiều tâm phúc của Tức Mặc Ngạn thấy vậy cũng không khỏi lộ vẻ xúc động.
Rốt cuộc vẫn là người một nhà chảy chung dòng máu!
Lúc quay về, hai “cô cháu” vẫn như cũ chung một xe.
Sư Vũ lên xe trước, Tức Mặc Vô Bạch bởi vì quá đau lòng nên được mấy quan viên ân cần thăm hỏi vài câu, sau đó mới được Đỗ Tuyền dìu lên xe.
Gương mặt hắn trắng đến độ gần như trong suốt, nhưng đôi mắt lại đỏ bừng sưng vù, ngay cả Sư Vũ cũng không thể nào không vừa dụi đôi mắt bị cay xè vừa an ủi hắn: “Vô Bạch chú ý giữ gìn sức khỏe, linh hồn phụ thân trên trời cũng không muốn nhìn thấy ngươi khổ sở như vậy, hãy nén bi thương.”
Tức Mặc Vô Bạch vẫn luôn gật đầu, biểu cảm quả thực đã lấy lại bình tĩnh, chỉ là đôi mắt hãy còn vương ánh lệ.
Trong lòng Sư Vũ thầm nghĩ, vì ngày hôm nay, chắc hẳn hắn đã phải nhọc công một phen.
Đang ngẫm nghĩ thì trong xe truyền tới âm thanh trầm đục của đồ vật bị rớt. Nàng cúi đầu nhìn, thì ra Đỗ Tuyền bận bịu dìu Tức Mặc Vô Bạch lên xe nên bất cẩn đánh rơi một ống trúc nhỏ.
Không biết ống trúc được bịt như thế nào, đại khái là miệng ống bịt lỏng lẻo, vừa rớt xuống liền mở ra, một mùi cay nồng nháy mắt bao phủ thùng xe.
Sư Vũ ấn chặt mạng che mặt, cúi gần lại nhìn. Đồ bị đổ cay xè gay mũi, hình như là hồ tiêu được tán mịn thành bột.
Nàng ngước mắt lên, vẻ mặt thoáng bần thần khó mà diễn tả: “Đây là….”
Ánh mắt Đỗ Tuyền hoảng hốt liếc sang Tức Mặc Vô Bạch, lắp ba lắp bắp không biết nên giải thích như thế nào.
Tức Mặc Vô Bạch chớp chớp đôi mắt đỏ ửng: “Sư cô nương có điều không biết, Vô Bạch sống ở Giang Nam từ lâu, thích ăn hồ tiêu để loại bỏ ẩm thấp, ngày này qua tháng nọ, cuối cùng trở thành thói quen, hiện tại đi đâu cũng phải mang theo một ít để dùng. Đỗ Tuyền vì suy nghĩ cho ta nên mới luôn mang một ít bên người.”
“Không chỉ mang theo, lại còn tán nhuyễn nữa nhỉ, Đỗ Tuyền thật sự rất tận tâm.” Sư Vũ khen ngợi một câu, thuận tay đem túi hồ tiêu trong tay áo nhét sâu hơn vào trong.
Yến tiệc đêm nay, bởi vì biểu hiện lúc ban ngày của Tức Mặc Vô Bạch nên thái độ của quan viên Mặc thành thay đổi rất nhiều, không ít người bắt đầu chuyện trò giao lưu với vị Thiếu khanh đại nhân này. Ngay cả lão cấp dưới trung thành nhất của Tức Mặc Ngạn – Hoắc Kình, khi nói chuyện với hắn ngữ khí cũng nhẹ nhàng hơn.
Tức Mặc Vô Bạch thoáng mừng thầm, đôi mắt bị hồ tiêu cay đến đỏ bừng cũng xem như đáng giá.
Trong chốc lát, trà nhạt được dọn xuống, các thị nữ lập tức bưng thức ăn mỹ vị lên.
Tức Mặc Vô Bạch cúi đầu nhìn, nét mặt cứng đờ.
Một đĩa thức ăn không biết tên, nhưng trông không giống thức ăn. Đập vào mắt là lớp bột màu đen dày cui, gần như là che phủ hết đĩa, cay nồng đến gay mũi, quả thực mới ngửi thôi đã khiến người ta không cách nào chịu nổi.
Hắn lặng lẽ quay đầu nhìn Sư Vũ ngồi ở bên trên, nàng đang mỉm cười nhìn về phía này, vẫn là âm thanh dịu dàng, lời nói nhỏ nhẹ như khiến người ta tắm trong gió xuân trước giờ: “Đây là hồ tiêu đen trước đây trong phủ mua được từ thương nhân Thiên Trúc, nghe nói cay hơn bất kỳ loại hồ tiêu nào. Hôm nay nghe Vô Bạch bảo thích ăn hồ tiêu, ta liền đặc biệt lệnh cho người làm món này, ngươi phải thưởng thức ngon miệng vào nhé.”
“………..”
Tức Mặc Vô Bạch trầm mặc chăm chăm nhìn cái đĩa một lúc, đưa tay véo mạnh đùi một cái, trên mặt toàn là bi thương: “Đa tạ Sư cô nương, chỉ là nhớ tới thúc công….haizzz, Vô Bạch thực sự không có khẩu vị, chư vị dùng thong thả, thứ lỗi tại hạ cáo từ trước.”
Hắn buồn bã ủ rũ đứng dậy, lúc ra khỏi đại sảnh bóng dáng thất thểu, khiến người ta sụt sùi, thế nhưng khi ngang qua Đỗ Tuyền thì lại liếc hắn một cái sắc lẻm lạnh buốt.
Đỗ Tuyền đổ mồ hôi lạnh ròng ròng: Công tử ta biết sai rồi, sau này nhất định sẽ cất đồ đạc thiệt tốt, không làm rơi nữa đâu!
Nhất Thành Xuân Lộng