Nhất Sinh Nhất Thế Tiếu Hồng Trần
Chương 89: Hoàng thượng, trả tiền đây!
313@-Suốt hai canh giờ, đám thị vệ không phát hiện ra một chút manh mối nào! Hoàng Phủ Hoài Hàn cũng cảm thấy đau nhức bắp đùi và sau gáy mình, không cần nhìn cũng biết chắc chắn đùi mình bị bầm tím! Cô nàng chết tiệt đó!!!
Những thứ trong quốc khố, thì với một người con gái như nàng cũng chẳng lấy đi được bao nhiêu, nhưng nhớ đến những việc nàng làm với mình tối hôm qua, cùng với đủ các kiểu hành vi bất kính, khiến hắn tức đến hộc máu! Nếu không bắt nàng lại băm vằm ra thành trăm nghìn mảnh, thì hắn chết cũng không nuốt trôi cơn tức này được!
Đến lúc dùng cơm trưa, Tiểu Lâm Tử cùng đám hạ nhân bê đồ ăn tiến vào, nhìn sắc mặt giận dữ của Hoàng Phủ Hoài Hàn, liền lên tiếng khuyên nhủ: “Hoàng thượng, ngài tạm thời đừng giận dữ nữa, hiện giờ cả nước đã hạ lệnh giới nghiêm, chắc sẽ nhanh chóng tìm được nàng thôi! Có điều, nô tài nghĩ mà không sao hiểu được, nếu muốn tìm nàng, chỉ cần tìm ở Hoàng cung không phải là xong rồi sao, sao còn phải tìm cả ngoài cung? Chẳng lẽ một người con gái yếu đuối như nàng mà có thể chạy ra ngoài cung sao?”
Hắn “hừ” lạnh một tiếng, không đáp. Cô nàng kia… bản lĩnh gớm thật!!! Nhìn một bàn đầy đồ ăn, hắn lại chẳng thấy muốn ăn một chút nào, lửa giận cũng càng lúc càng bốc lên cao, cuối cùng, hắn vung tay áo, cả bàn ăn đều rơi xuống đất vỡ tan!
Bộ dạng giận dữ này khiến Tiểu Lâm Tử sợ đến mức suýt ngất xỉu, cuống quít quỳ xuống: “Hoàng thượng bớt giận! Hoàng thượng bớt giận!” Từ trước đến giờ dù có vui hay giận Hoàng thượng đều không thể hiện ra mặt. Từ sau khi Tô Cẩm Bình kia tới đây, ngài lại nhiều lần bị chọc tới mức nổi trận lôi đình, bây giờ còn hất cả bàn ăn đi nữa, rốt cuộc đêm qua Tô Cẩm Bình kia đã làm gì chứ?
“Truyền lệnh xuống! Dù có phải đào cả ba thước đất lên cũng phải tìm cho được người phụ nữ chết tiệt kia và thị tỳ của nàng cho ta!” Hắn gầm lên một tiếng, khuôn mặt lạnh lùng tức giận đến xanh mét, gân xanh ở thái dương vừa kéo vừa nảy lên, nhìn vô cùng đáng sợ!
“Dạ?” Tiểu Lâm Tử hơi khó hiểu ngẩng đầu: “Hoàng thượng, ngài vừa nhắc đến thị tỳ tên Thiển Ức kia sao ạ?” Không phải cô ấy ở ngay cung Cảnh Nhân sao? Sao lại phải đi tìm?
“Chẳng lẽ nàng còn thị tỳ nào khác?” Mấy chữ này như rít ra từ kẽ răng, gân xanh ở thái dương cũng không ngừng nảy lên bần bật! Tuy trong tay hắn vẫn còn một chiếc chìa khóa khác của quốc khố, nhưng chìa khóa quốc khố của mình lại bị người khác lấy đi, đặc biệt lại là con gái của lão già Tô Niệm Hoa kia, hắn muốn bình tĩnh cũng không bình tĩnh được! Hơn nữa, chuyện xảy ra đêm qua…
Tiểu Lâm Tử sợ đến run người, vội đáp: “Hoàng thượng bớt giận, nô tài không có ý gì khác, chỉ là, Thiển Ức kia hiện giờ vẫn ở ngay cung Cảnh Nhân ạ. Vừa rồi khi cấm vệ quân đi đến cung Cảnh Nhân tra xét, cô ấy ở ngay trong phòng, lúc nghe hỏi, cô ấy cũng nói không biết Tô Cẩm Bình đi đâu. Khi đó, thần sắc cô ấy nhìn rất kích động, đám hạ nhân còn phát hiện trên người cô ấy có ngân phiếu hơn một nghìn lượng, chúng nô tài có hỏi cô ấy, thì cô ấy không biết gì cả, chỉ nói bạc kia là do Tô Cẩm Bình đưa cho ạ!”
Gã vừa dứt lời, Hoàng Phủ Hoài Hàn lại trở nên trầm ngâm, chẳng lẽ nàng đi mà để Thiển Ức lại? Trước khi đi còn đưa bạc lấy từ quốc khố chia cho Thiển Ức một chút, để cô ấy tự sống một mình trong cung sao? Không, không phải! Hắn còn nhớ nàng đã từng lừa tiền của Tô Cẩm Thu và Lãnh Ngọc Sấu, nếu tính ra, cũng đủ hơn một nghìn lượng! Huống chi, với đức hạnh của cô nàng đó, có bạc sẽ đi chia cho người khác sao?! Đó là không thể nào!!!
“Ý ngươi là, cấm vệ quân lục soát mà không có một chút manh mối nào sao?” Mặt Hoàng Phủ Hoài Hàn đầy vẻ trầm tư, hỏi.
“Đúng thế ạ!” Tiểu Lâm Tử cúi đầu, lại lập tức nghĩ tới một chuyện: “Đúng rồi, Hoàng thượng, vừa rồi người bên quốc khố có tới bẩm báo, nói là đêm qua có thích khách tới gần quốc khố, định gây rối, bọn họ đuổi theo rất lâu mà không bắt được, cuối cùng vì lo thích khách có đồng bọn nên quay về!” Nói xong, gã lại cẩn thận kể lại chi tiết chuyện đó cho Hoàng Phủ Hoài Hàn nghe.
Hoàng Phủ Hoài Hàn càng nghe, sắc mặt càng lạnh hơn, trong đôi mắt màu tím đậm cũng đầy vẻ ngẫm nghĩ, với thân thủ của cô nàng kia, có thể lẻn vào hay không thì chưa biết, nhưng bằng sự yêu thích đối với tiền bạc của nàng thường ngày, thì không lấy được tiền, nàng sẽ không bỏ đi! “Ngươi nói động tĩnh ở bên quốc khố chỉ nổi lên một lần thôi sao?”
“Dạ? À, đúng thế ạ!” Chẳng lẽ còn muốn nổi mấy trận nữa sao?
Hoàng Phủ Hoài Hàn trầm mặc một lúc lâu, trong đầu đột nhiên lóe lên, nói: “Đã đến vườn lê tìm chưa?”
“Tìm rồi ạ! Đã tìm khắp cả Hoàng cung vài lần, cũng không phát hiện ra tung tích của nàng!” Tiểu Lâm Tử đáp.
“Tam Hoàng tử Nam Nhạc vẫn còn ở vườn lê à?” Giọng điệu bất giác cao lên một chút.
Tiểu Lâm Tử hơi buồn bực, sao đột nhiên Hoàng thượng lại hỏi đến tam Hoàng tử Nam Nhạc kia làm gì? “Khởi bẩm Hoàng thượng, đúng vậy ạ. Hơn nữa, hình như vị Tam Hoàng tử Nam Nhạc kia còn vừa rời giường, cũng không biết chuyện gì xảy ra.”
Điều này càng khiến Hoàng Phủ Hoài Hàn cảm thấy không bình thường! Cô nàng kia đi, mà không mang theo Bách Lý Kinh Hồng, cũng không mang theo Thiển Ức, bạc cũng không cầm, thế là thế nào? Bỗng nhiên, khóe miệng hắn hơi kéo lên, nói: “Người đâu, theo trẫm đến quốc khố!”
Nói rồi hắn bước nhanh ra khỏi Ngự thư phòng. Hạ Đông Mai cầm chổi đứng ngoài cửa cúi đầu quét sân, vừa thấy Hoàng Phủ Hoài Hàn vội vàng quỳ xuống: “Hoàng thượng!”
Hoàng Phủ Hoài Hàn đi qua mặt cô ta, đi được vài bước, đột nhiên dừng lại, quay đầu nhìn cô ta: “Hạ Đông Mai, hôm qua Tô Cẩm Bình có nói với ngươi cái gì không?” Giọng nói lạnh như băng nghe vô cùng đáng sợ.
Hả? Hạ Đông Mai được sủng ái mà sợ hãi, không ngờ Hoàng thượng lại nhớ rõ tên mình, còn hỏi chuyện cô ta nữa, vội đáp: “Khởi bẩm Hoàng thượng, hôm qua Tô Cẩm Bình mấy lần nói từ biệt với nô tỳ, nói là nàng và nô tỳ không bao giờ có thể gặp lại nữa, bảo nô tỳ vĩnh viễn ghi nhớ người bạn tốt là nàng ạ!” Đến hôm nay Hoàng thượng lại hạ lệnh truy nã nàng, đêm qua nàng làm gì? Chẳng lẽ trốn khỏi cung sao?!
Gân xanh ở thái dương càng nảy lên mạnh hơn, xem ra, khi cô nàng kia nhìn thấy chiếc chìa khóa trên người mình đã nảy ra ý đồ kia rồi. Hắn không biết nên ca ngợi nàng tài cao gan lớn, hay là châm chọc nàng không biết sống chết đây?
“Còn gì nữa?” Nghĩ đến đoạn đối thoại của nàng mà hắn nghe thấy khi vừa ra đến cửa Ngự thư phòng hôm qua, hắn thoáng cảm thấy còn có một chút chuyện gì đó nữa.
“Còn… còn… còn có chuyện nàng hỏi nô tỳ quốc khố ở đâu. Ban đầu nô tỳ còn tưởng nàng định gây rối gì đó, cũng nhắc nhở nàng, nhưng cuối cùng nàng nói rất nhiều lời cực kỳ chân thành với Hoàng thượng, thì nô tỳ mới biết là mình lo lắng quá nhiều. Có điều, Hoàng thượng, nô tỳ cả gan cầu xin ngài, Tô Cẩm Bình thực sự rất trung thành, tận tụy với ngài, nếu sai lầm mà nàng phạm phải không lớn, xin Hoàng thượng tha cho nàng!” Nói xong, cô ta hơi cúi đầu, mồ hôi lạnh chảy xuống trán, cũng hơi sợ hãi vì sự lỗ mãng của mình.
Tô Cẩm Bình trung thành và tận tụy với mình à? Vị Hoàng đế nào đó hừ lạnh một tiếng, không nói thêm gì, cùng cả đám hạ nhân rời đi. Quả nhiên hắn đoán không sai, cô nàng kia còn tạm biệt xong xuôi rồi nữa chứ, nàng đã đoán trước rằng Hoàng Phủ Hoài Hàn hắn sẽ không bắt được nàng sao? Hừ, đừng nói là Đông Lăng, dù nàng có chạy đến chân trời góc biển, hắn cũng bắt nàng về!!!
Hắn đi thẳng một đường tới quốc khố, vung tay áo bào, nhóm ám vệ bảo vệ quốc khố lập tức hiểu ý hắn, vội vàng tắt hết các chốt mở cơ quan đi. Sau đó, hắn cùng đám cung nhân bước vào, lấy một chiếc chìa khóa, mở cửa quốc khố ra, đám cung nhân biết điều đứng lại ngoài cửa, nhìn cũng không dám nhìn vào bên trong, chỉ có hai mươi mấy cao thủ hạng nhất đi theo Hoàng Phủ Hoài Hàn vào trong.
Đi qua con đường nhỏ vào quốc khố, chỉ cần liếc mắt một cái, hắn đã biết ngay mấy thứ này đều bị người ta động vào, châu báu rơi đầy sàn, các rương vàng bạc cũng bị mở ra, nhưng kỳ lạ nhất là, chỗ vàng bạc châu báu đó lại không hề ít đi chút nào cả, chỉ có chiếc rương đựng ngân phiếu kia thì rõ ràng bị thiếu mất một lượng lớn. Xem ra cô nàng kia đã lấy bớt ngân phiếu đi rồi, không phải là vì phát hiện ra vàng bạc không tiện mang theo, nên mới lấy ngân phiếu chứ? Nếu vậy, chẳng lẽ chính hắn đã đoán sai rồi sao?
Ngay sau đó, hắn quét mắt nhìn vào phòng phía trong, ở bên đó mới là những thứ vô giá! Nghĩ vậy, hắn bước vài bước đến trước cửa, nhanh tay đẩy cửa ra, trong phòng không có một bóng người, đống châu báu cao như núi cũng vẫn giữ độ cao như lúc trước, trong lòng hắn bỗng thấy hơi bực bội, người phụ nữ đó bỏ qua nhiều đồ vật quý báu thế này, không lấy gì cả mà bỏ đi sao?!
Nhóm ám vệ nhìn thấy những thay đổi ở đây, sắc mặt đều hơi biến đổi, giờ lại thấy Hoàng Phủ Hoài Hàn nhìn không chớp mắt vào phòng trong, nhưng bên trong rõ ràng không hề có gì cả, rốt cuộc cũng không kìm được, liền hỏi: “Hoàng thượng, quốc khố bị người ta động chạm vào sao?”
“Ngươi nói xem?” Hắn lạnh lùng phun ra ba chữ!
Ám vệ kia run rẩy cả người, ngậm miệng lại không dám lên tiếng nữa, dù sao cũng là do bọn họ trông coi không cẩn thận!
“Đi thôi, chuyện này, bất luận kẻ nào cũng không được phép truyền ra ngoài!” Cũng là do hắn sơ suất, để cô nàng chết tiệt kia trộm mất chìa khóa. Chìa khóa quốc khố rơi vào tay kẻ trộm, nếu truyền ra ngoài, chắc chắn sẽ nổi lên một trận gió tanh mưa máu!
“Vâng, chúng thuộc hạ hiểu rồi!” Ám vệ cung kính cúi đầu, cảm thấy vô cùng xấu hổ vì sự vô dụng của mình!
Hắn lạnh lùng quét mắt nhìn họ một lúc, hừ lạnh một tiếng rồi nhấc chân định đi ra ngoài. Ai ngờ, vừa đi được vài bước, vành tai hắn khẽ nhúc nhích, như nghe thấy âm thanh gì đó! Nhíu mày nghe kỹ, lại chẳng thấy âm thanh gì nữa, hắn nhắm mắt lại, cảm nhận kỹ càng tiếng hô hấp từ bốn phía, một, hai, ba… là của hai mươi ba người, trong đó có một người hô hấp rất mỏng manh, nếu không cảm nhận kỹ thì căn bản không cảm nhận được, thậm chí sau khi cảm nhận được hơi thở đó, tiếp tục thăm dò lại không thấy gì cả!
“Phá, ngươi dẫn bao nhiêu người vào?” Hắn cất tiếng hỏi.
Phá ngẩn người, rồi bước lên phía trước đáp: “Khởi bẩm Hoàng thượng, cả thuộc hạ là hai mươi hai người ạ!”
Đôi mắt lạnh lóe lên, cũng đồng thời lúc đó, một tiếng “keng” vang lên, âm thanh của ngọc rơi xuống truyền tới! Mọi người kinh hãi, đồng loạt quay người, thì ra là một chiếc bình ngọc làm từ noãn ngọc rơi xuống từ tháp châu báu kia, vì bên ngoài còn có một lớp vỏ vàng chạm khắc hoa rỗng nên mới không bị vỡ.
Đột nhiên, tiếng “rột rột” truyền tới, nhóm ám vệ đều quay sang nhìn nhau, bụng ai kêu thế?!
Lúc này, Hoàng Phủ Hoài Hàn cười lạnh một tiếng, bước nhanh vài bước đến, đi dọc theo ngọn núi vàng kia, chưa được mấy bước, đã thấy trên đỉnh của ngọn núi vàng, nhô lên một thứ gì đó nhìn giống một ngón tay, liền quát to một tiếng: “Tô Cẩm Bình, ngươi còn không lăn ra đây cho trẫm!!!”
“Không được! Ta không đi được!!!” Một giọng nữ yêu kiều vang lên, ngay sau đó, là tiếng vàng bạc châu báu rơi ầm ầm xuống đất, đầu Tô Cẩm Bình xuất hiện ngay trên đỉnh núi vàng, khóe miệng còn lộ ra chất lỏng trong suốt rất khả nghi, đầu lắc quầy quậy, mặt đầy vẻ van xin nhìn Hoàng Phủ Hoài Hàn, mẹ kiếp, lại bị phát hiện nữa chứ!!! Đều do nàng vừa rồi không kìm được mới đi sờ soạng chiếc bình ngọc kia!!!
“Người đâu, lôi người phụ nữ chết tiệt này ra cho trẫm!!!” Hừ, không trốn thoát nên mới trốn vào đây à? Nếu hắn mà không nhớ ra bên này, thì đúng là bị người phụ nữ này qua mặt rồi!
Hắn đâu biết rằng, sao Tô Cẩm Bình có thể không trốn thoát cơ chứ… Nhớ lại đêm qua, sau khi Tô Cẩm Bình vào trong quốc khố, liền nhanh chóng cất giấu vàng bạc châu báu này vào trong người mình, nhét đến mức không thể nào giấu được nữa mới chuẩn bị rời đi, nhưng khi đi tới cửa, nàng bỗng quay đầu nhìn lại ngọn núi vàng kia, sờ soạng mấy thứ nho nhỏ giấu trong ngực, nàng lại không thể đi được nữa!
Thật không nỡ mà!!! Vì thế, nàng chảy nước miếng ròng ròng, quay trở lại bên ngọn núi vàng kia, đi vòng quanh vòng quanh, ôm ôm ấp ấp, bò tới bò lui, chảy nước miếng hạnh phúc, bò lên trên đỉnh núi rồi vùi mình trong đống vàng bạc châu báu, cười ngơ ngẩn suốt cả đêm! Cũng vì thế, mà có tình huống hiện giờ.
Khóe miệng mấy ám vệ đều co giật, không ngờ kẻ trộm lại trốn bên trong ngọn núi vàng, võ công của bọn họ cao như vậy, mà không hề cảm nhận được chút nào, tất cả đều tự sờ mũi mình, bước tới chuẩn bị cùng nhau lôi Tô Cẩm Bình ra. Có điều, cả hai người đàn ông to lớn mạnh mẽ lôi nàng, vậy mà một cô gái bé nhỏ xinh đẹp như nàng lại có thể ôm lấy đống vàng bạc châu báu kia không hề bị xê dịch!
Một giọt mồ hôi lạnh chảy xuống sau gáy hai người kia, nhíu mày tiếp tục kéo. Hai tay Tô Cẩm Bình biến thành gọng kìm, ôm chặt lấy ngọn núi vàng kia, ngửa mặt lên trời gào ầm ĩ: “Các ngươi đừng lãng phí sức lực, dù chết ta cũng không ra ngoài đâu!”
Gân xanh trên trán Hoàng Phủ Hoài Hàn nảy lên vài cái, bước tới trước, dùng nội lực kéo mạnh một cái, châu báu nhất thời bay lên tứ tung, thân người Tô Cẩm Bình cũng bay lên không trung. Cô nàng nào đó xoay người, sau đó kiễng mũi chân, nhẹ nhàng đáp xuống đất. Ngay sau đó, người nàng lại tiếp tục lao về phía núi châu báu kia, nhưng vừa chạy được nửa đường, Hoàng Phủ Hoài Hàn đã chặn trước mặt nàng!
“Tô Cẩm Bình, ngươi thèm bạc đến phát điên rồi sao?!” Giọng nói lạnh như băng vang lên.
Cô nàng nào đó nhìn đống vàng bạc gần ngay trước mắt mà lại xa tận chân trời, rốt cuộc không nhịn được nữa, méo miệng ôm đùi Hoàng Phủ Hoài Hàn khóc òa lên: “Hoàng thượng, ngài ngàn vạn lần đừng lôi nô tỳ ra ngoài! Từ bé đến giờ, đây là lần đầu tiên nô tỳ nhìn thấy nhiều bạc như vậy đấy Hoàng thượng!!! Nô tỳ dù chết cũng không muốn rời khỏi chúng đâu Hoàng thượng!!!”
Vị Hoàng đế nào đó thấy hành vi này của nàng, khóe môi lạnh băng bất giác co giật, trong đầu bỗng xuất hiện một suy nghĩ, nói: “Tô Cẩm Bình, tốt nhất là ngươi đừng nói với trẫm rằng, sở dĩ ngươi còn ở lại đây, là vì luyến tiếc chỗ bạc này!!!”
Tô Cẩm Bình nghe vậy liền lau nước mũi lên long bào của hắn, sau đó, dưới đôi mắt trợn trừng suýt nôn mửa, nhìn nàng chằm chằm của Hoàng Phủ Hoài Hàn, Tô Cẩm Bình mới nói: “Hoàng thượng, ngài thật sự rất hiểu nô tỳ, chúng ta đúng là tri kỷ! Khẩn cầu Hoàng thượng để nô tỳ ở đây cả đời trông coi bạc giúp ngài đi! Còn nữa còn nữa, sau này ngài nhất định đừng dễ dàng mở kho phát thóc, nếu không, nô tỳ sẽ đau lòng chết đi vì ngài mất!”
Vị Hoàng đế nào đó nghe nàng khóc lóc sụt sùi nói một hơi, trong đầu bỗng xuất hiện ba chữ rất có ý nghĩa khái quát - “thần giữ của”! Chợt nhớ tới hành vi của người con gái này đêm qua, hắn cười lạnh: “Tô Cẩm Bình, ngươi có nhớ không, trẫm đã từng nói, nhất định sẽ băm vằm ngươi thành trăm nghìn mảnh, ngũ mã phanh thây?”
Nếu là bình thường, Tô Cẩm Bình nhất định có thể ý thức được tầm quan trọng của sinh mệnh mình, nhưng hôm nay, nhìn cả phòng đầy ắp vàng bạc châu báu này, lý trí của nàng đã sớm bị đá bay đến tận chân trời! Nhìn núi vàng kia, nàng vô cùng đau lòng lau nước mắt ở khóe mắt, quay đầu, ngẩng mặt lên nhìn Hoàng Phủ Hoài Hàn nói: “Hoàng thượng, nô tỳ thỉnh cầu ngài chôn tro cốt của nô tỳ ở đây, để nô tỳ dù có chết thì linh hồn cũng ở lại nơi này, tận trung vì Hoàng thượng!”
Khóe miệng Hoàng Phủ Hoài Hàn giật giật, nhìn nét mặt đau lòng như chết cha chết mẹ của nàng, rít răng phun ra vài chữ: “Tô Cẩm Bình, xem như hôm nay trẫm một lần nữa hiểu biết ngươi!!!” Trong ấn tượng trước đây của hắn, thì người con gái này luôn luôn mê sảng, ngày đêm nói nhăng nói cuội, tuy thích tiền nhưng so với tiền thì rõ ràng cái mạng nhỏ của nàng vẫn quan trọng hơn, nói thẳng ra là một người lúc điên lúc tỉnh. Nhưng đến hôm nay… thì xem ra trước đây hắn đã quá đề cao người này rồi, nàng rõ ràng là một kẻ điên từ đầu đến chân!!!
Hắn nói ra câu này, cũng không nhận được phản ứng gì từ Tô Cẩm Bình, nàng vẫn chảy nước mắt, bộ dạng như sinh ly tử biệt nhìn núi bạc, tình ý tha thiết, dáng vẻ tình thâm lưu luyến, y như nhìn người yêu bao nhiêu năm của mình, khiến sau gáy Hoàng Phủ Hoài Hàn và đám ám vệ đều chảy đầy vạch đen! Chẳng lẽ người phụ nữ này không hề nhận thức được tình cảnh hiện tại của mình chút nào sao?!
“Người đâu, lôi nàng ra ngoài cho trẫm!!!” Hắn ra lệnh một tiếng rồi bước thẳng ra ngoài.
Nhóm ám vệ nhận lệnh, cùng tiến đến trước mặt nàng, dùng sức của chín trâu hai hổ mới có thể lôi được nàng ra ngoài. Tô Cẩm Bình to tiếng gào thét ầm ĩ: “Ta không đi, hu hu… không đi, ta không đi… cứu với… Hoàng thượng giết người, cứu với… Hu hu, Hoàng thượng giết người!”
Vị Hoàng đế nào đó nghe thấy vậy, chân hơi lệch đi, suýt nữa trượt chân! Nhóm ám vệ lại có cảm giác muốn ôm trán mà chất vấn trời cao!
“Ta không đi hu hu, ta không đi!!!” Tô Cẩm Bình khóc như đứt từng khúc ruột!
Hoàng Phủ Hoài Hàn ngoảnh mặt làm ngơ, nhấc chân bước ra ngoài, nhóm ám vệ mang tâm trạng phức tạp kéo Tô Cẩm Bình gào khóc thảm thiết đi theo sau hắn. Mãi đến khi ra tới cửa, Hoàng Phủ Hoài Hàn đi trước vài bước cũng không nghe thấy tiếng bước chân truyền tới, mới hơi ngạc nhiên quay đầu lại nhìn thấy ngay…
Hai ám vệ cố sống cố chết kéo Tô Cẩm Bình ra ngoài, nhưng Tô Cẩm Bình lại ôm chặt lấy bậu cửa, vừa khóc ầm ĩ vừa gào thét điên cuồng: “Ta không đi, ta không đi, hu hu hu… Nếu ta đi rồi, sau này ta phải sống thế nào đây, hu hu hu... Ta không đi, hu hu…”
Khóe miệng Hoàng Phủ Hoài Hàn giật mạnh vài cái, giận dữ nói: “Các ngươi đều chết hết cả rồi sao?!”
Rồi sau đó, nàng trợn trắng mắt, hoa hoa lệ lệ ngất xỉu!
Có người hiểu một chút y thuật, vốn nghĩ rằng cô gái này trúng độc gì đó nên mới có hành vi điên khùng như vậy, vội vàng đưa tay thăm dò mạch đập của nàng, sau đó lại run rẩy khóe môi thu tay về.
Hoàng Phủ Hoài Hàn đi về phía trước, vừa giật giật khóe mắt, vừa nghe phía sau nói chuyện…
- “Thủ lĩnh, có phải nàng trúng cổ độc Nam Cương gì đó không?”
- “Không, nàng đau thương quá nên thế…”
- “…”
…
“Điện hạ, thuộc hạ bất tài!” Hủy mang khuôn mặt ngàn năm không đổi sắc quỳ gối trước mặt Bách Lý Kinh Hồng.
Hắn đưa tay ra, cầm tách trà trên bàn, nhấp một ngụm, sắc mặt vẫn lãnh đạm thờ ơ, nhưng trong đáy mắt thoáng hiện lên vẻ dở khóc dở cười, đặt tách trà xuống, nhẹ nhàng nói: “Thôi, trước khi bản cung chết, Hoàng Phủ Hoài Hàn sẽ không động đến nàng.” Hắn thật sự không ngờ nàng lại điên cuồng đến mức như vậy. Đi cướp quốc khố đã đành, thành công rồi còn không nhẹ nhàng trốn đi, còn ôm núi bạc kia chờ bị bắt, thật đúng là… khiến hắn không biết nên nói gì mới được!
Hủy nghe vậy, liền kính cẩn đáp: “Vâng! Thuộc hạ cáo lui!” Trong lòng hắn ta lại thầm nổi lên mười hai vạn phần cảnh giác đối với Tô Cẩm Bình kia. Hôm nay hắn ta bị nàng gài bẫy thê thảm đến cùng cực, mấy ngày gần đây của hắn ta thật chẳng hay ho gì! Đang yên đang lành bị điện hạ hạ lệnh phạt bốn mươi trượng đã đành, đến tối còn bị cả đám người đuổi theo đến nửa đêm, nếu không phải vì khinh công và khả năng ẩn nấp của hắn ta rất cao, thì e rằng đã phải nộp cả cái mạng nhỏ này của hắn ta ra từ đêm qua rồi!
…
Đến trước cửa Ngự thư phòng, chiếc chìa khóa trên người Tô Cẩm Bình đã bị lục ra, một chậu nước lạnh hất xuống làm nàng tỉnh dậy, mặt buồn rười rượi quỳ gối trước cửa Ngự thư phòng, đau lòng đến không còn cảm giác gì nữa rồi!
“Tô Cẩm Bình, ngươi biết mình phạm lỗi gì chưa?” Hoàng Phủ Hoài Hàn lạnh lùng nhìn nàng, nghĩ đến đủ chuyện xảy ra đêm qua, thực sự là giờ có bắt hắn uống hết máu tươi của nàng thì hắn cũng uống được bằng sạch!
“Hoàng thượng, ngài xử tử nô tỳ đi, nô tỳ đã không còn muốn sống nữa rồi!” Hai mắt Tô Cẩm Bình trống rỗng, mơ hồ nói.
Hắn nhếch môi, lạnh lùng hỏi: “Tô Cẩm Bình, ngươi không muốn sống nữa phải không?” Là thật sự không muốn sống nữa, hay là giả thôi?!
“Đúng thế. Có người dù chết nhưng hồn vẫn sống. Còn có những người dù vẫn sống nhưng thực ra đã chết rồi! Gió to xô đổ bình mai, lòng đã thành tro bụi!” Hiện giờ lòng nàng thực sự như tro tàn, chỉ cần nghĩ đến chuyện mình đã từng nhìn thấy nhiều bạc như vậy nhưng lại không thể biến bạc này thành của mình, thì nàng lập tức có cảm giác muốn đâm đầu xuống sông tự vẫn!
Thấy bộ dạng nàng thế này, Hoàng Phủ Hoài Hàn lại không muốn giết nàng nữa, trong đầu chợt lóe lên một ý định rất hay, thậm chí còn lên tiếng khuyên giải ngược lại: “Tô Cẩm Bình, ngươi nên ngoan ngoan ngoãn ngoãn mà sống tiếp đi, hôm nay là mười lăm, chính là ngày lành người và trăng đoàn viên, giờ ngươi cứ quỳ ở đây một ngày đi!”
Nói xong, dưới ánh mắt không hiểu ra sao của Tiểu Lâm Tử, hắn lập tức bước thẳng vào Ngự thư phòng.
Hôm nay mười lăm à?! Hai con mắt đờ đẫn của Tô Cẩm Bình bỗng chớp chớp vài cái, mười lăm, ngày này nghe vô cùng quen thuộc! Bỗng, nàng chợt nhớ ra, không phải là ngày nàng được lĩnh bổng lộc sao? Một cảm giác vui mừng như nhảy nhót trong lòng nàng, nhưng cảm giác đau thương vì phải rời xa quốc khố còn nhiều hơn, vì thế, nàng cứ vừa đau lòng vừa vui vẻ quỳ ở đó, cố gắng kìm nén cảm giác muốn gào khóc ầm ĩ!
Hạ Đông Mai kỳ quái nhìn người vừa mới hôm qua nói tạm biệt không gặp lại nữa, hôm nay lại bị Hoàng thượng bắt về, rất muốn bước tới hỏi vài câu xem rốt cuộc nàng đã xảy ra chuyện gì, nhưng lại không dám. Mấy thị vệ ngoài cửa cũng nhìn Tô Cẩm Bình với ánh mắt quái dị, hôm qua nàng cao hứng phấn khởi như sắp thành tiên, còn nói tạm biệt với Hạ Đông Mai, vậy mà hôm nay mặt như đưa đám quỳ gối ở cửa, đau lòng đến không kiềm chế nổi! Người này đúng là kiểu người rất… đặc biệt!
Sau khi quỳ trước cửa được hai canh giờ, hình bóng ngọn núi vàng trong đầu Tô Cẩm Bình cũng phai nhạt đi một chút, dần dần cũng bắt đầu có phản ứng lại! Nghĩ mà xem, nàng biết rõ rằng ở lại quốc khố thì sớm hay muộn cũng hoặc là bị bắt, hoặc là chết vì đói, vậy mà vì cái lông gì vừa nhìn thấy ngọn núi vàng kia, nàng lại không đi được, sống chết cũng muốn mang theo chứ? Mang theo mấy chục vạn lượng bạc chạy trốn không phải là tốt rồi sao? Bây giờ tự dưng lại xôi hỏng bỏng không! Trời ạ, sao nàng lại làm chuyện ngu xuẩn đến thế cơ chứ?!!!
Nghĩ rồi nàng thống khổ ôm đầu mình, đau lòng đến chết đi sống lại, nhất thời nước mắt giàn giụa, rất có xu thế nước lụt núi vàng! Mọi người xung quanh chỉ biết trợn mắt há mồm nhìn hành vi như trúng tà của nàng, không hẹn mà cùng nuốt nước miếng, đây là ảo giác, nhất định là họ thấy ảo giác!
Đúng lúc này, Hoàng Phủ Dạ y phục đỏ rực phe phẩy cây quạt vàng của mình, nhàn nhã thảnh thơi chậm rãi bước tới, nhìn bộ dạng khóc lóc khiến người ta hoàn toàn không biết phải nói gì của Tô Cẩm Bình, đôi môi anh đào khẽ giật giật, ngồi xổm xuống hỏi: “Tiểu Cẩm Cẩm, nàng sao thế?” Chuyện hôm nay cả nước lùng sục bắt nàng thì hắn cũng biết, chẳng qua là nhất thời không thoát thân được, thì cách đây không lâu đã nghe tin Hoàng huynh tìm thấy nàng rồi, nên mới tiến cung xem thế nào.
“Tiểu Dạ Dạ!” Nàng ngẩng đầu nhìn hắn, khuôn mặt nhỏ nhắn xinh xắn phủ đầy nước mắt khiến tim Hoàng Phủ Dạ cũng co rút đau đớn theo, giọng điệu dịu dàng đi vài phần: “Rốt cuộc là làm sao? Quỳ lâu quá đau đầu gối phải không? Để ta đi xin Hoàng huynh cho nàng!”
“Không phải, là ta muốn chết!” Hiện giờ trong lòng nàng đang đau đớn như bị tra tấn, mà còn hơn cả thống khổ, là cảm giác chán nản vì hành vi ngu xuẩn của mình lúc ấy, khiến nàng cảm thấy dù mình không đau lòng đến chết thì cũng sẽ bị chính mình chọc mình tức chết!
Hả? Muốn chết á? Hắn nhìn nàng từ trên xuống dưới một lượt, không thấy giống bị bệnh nặng hay trúng độc gì cả, Bách Lý Kinh Hồng vẫn còn sống, thì chắc chắn Hoàng huynh cũng sẽ không động thủ với nàng bây giờ, vậy thì vì sao nàng muốn chết? “Sao lại nói thế?”
Vì vậy, dưới ánh mắt chăm chú của Hoàng Phủ Dạ và vẻ mặt trợn mắt há hốc mồm của những người xung quanh, Tô Cẩm Bình bắt đầu khóc sướt mướt kể lại chuyện xảy ra hôm nay. Đương nhiên, ở thời điểm này, nàng cũng không quên bảo vệ hình tượng cao đẹp anh minh thần võ của mình, chỉ nói là vì muốn giúp Hoàng thượng trông coi vàng, nhưng Hoàng thượng không muốn cho nàng cơ hội này, nên nàng mới đau khổ đến không kìm nén được, cảm thấy người như sắp chết: “Tiểu Dạ Dạ!” Nàng lau nước mắt, nói tiếp: “Quan hệ giữa huynh và Hoàng huynh của huynh tốt như vậy, huynh thử nói với hắn, để cho ta đi trông coi quốc khố được không?”
Khóe miệng vị Vương gia nào đó co giật mạnh, thật sự hy vọng hôm nay mình không xuất hiện ở chỗ này. Người khác nghe không hiểu mục đích của nàng, nhưng hắn lại có thể không hiểu sao? Hắn đang muốn nói gì đó, thì cửa Ngự thư phòng liền “kẹt” một tiếng mở ra. Tiểu Lâm Tử nhìn bộ dạng bi thương của Tô Cẩm Bình một cái, rồi quay người cung kính nói với Hoàng Phủ Dạ: “Dạ Vương điện hạ, Hoàng thượng mời ngài vào ạ!”
Hoàng Phủ Dạ nghe vậy, thoáng cảm thấy như có vị cứu tinh, đầu không quay lại, bước thẳng vào trong điện để lại một bóng lưng phóng khoáng cho Tô Cẩm Bình…
Đến chiều tối, Tô Cẩm Bình mới từ từ lấy lại tinh thần dưới sự an ủi của Hạ Đông Mai, đến canh giờ mà Hoàng Phủ Hoài Hàn nói là ‘quỳ một ngày’, nàng hít sâu một hơi đứng dậy, ngẩng đầu nhìn trăng sáng, cảm thấy mây đen đã tan đi không ít. Nhớ đến chuyện hôm nay mình sẽ được lĩnh bạc, trong lòng cũng như có cảm giác mây đen tan đi, trăng sáng lại tới vậy! Nàng vỗ vỗ mông phủi bụi, nói với Hạ Đông Mai: “Không uổng công ta coi cô là bằng hữu!”
Hạ Đông Mai cũng khẽ cười, nói: “Lần trước nghe Tiểu Lâm Tử công công nói mười lăm tháng này cô có thể nhận được một trăm lượng bạc, không biết khiến bao nhiêu người ghen đỏ mắt. Cô mau đi lĩnh tiền đi, đến muộn một chút là phủ Nội vụ đóng cửa, lại phải chờ tới mai đấy!”
“Ừ, ta về trước nhé!” Lĩnh tiền xong, nàng sẽ đưa mấy người Thiển Ức xuất cung. Hôm nay cũng không nên từ biệt Hạ Đông Mai nữa, nếu chính mình lại xảy ra chuyện ngoài ý muốn không đi được thì sao? Nghĩ vậy, nàng chán nản cầm chổi của mình, mặt buồn rười rượi rời đi.
…
Tiểu Lâm Tử rất khó hiểu hỏi Hoàng Phủ Hoài Hàn: “Hoàng thượng, Tô Cẩm Bình phạm lỗi lớn như vậy, mà ngài cứ thế tha cho nàng sao?”
Hoàng Phủ Dạ ngồi một bên cũng chỉ nhàn hạ phe phẩy quạt, làm ra vẻ không liên quan gì đến mình.
Hoàng Phủ Hoài Hàn cười lạnh nói: “Tha cho nàng à? Ngươi cứ chờ mà xem!” Coi như hắn đã hiểu rõ, dù có lôi cô nàng kia ra đánh chết thì cũng không đả kích được nàng nhiều như đả kích nàng bằng bạc. Đã có biện pháp khiến nàng khó chịu hơn, thì sao hắn lại không làm chứ?!
…
Vừa về tới cung Cảnh Nhân, nhìn thấy Thiển Ức, trong lòng Tô Cẩm Bình lại cảm thấy đau xót lạ thường, nước mắt nước mũi tiếp tục giàn rụa kể hết lại những chuyện hôm nay mình gặp phải một lần, rồi ôm đối phương khóc thảm thiết một lúc lâu. Thiển Ức trợn trừng mắt nhìn nàng ôm mình khóc ầm ĩ không ngừng, cũng thật sự không tìm được cách nào để an ủi nàng. Cuối cùng, Tô Cẩm Bình khóc đủ rồi, liền vừa nấc vừa nói: “Tối nay chúng ta sẽ rời khỏi Hoàng cung, ta đi lĩnh bổng lộc, em thu dọn hành trang một chút đi, chúng ta không có tiền ra ngoài mua đâu, hu hu…”
Nói dứt lời, nước mắt lại ào ào chảy ra, rồi đi thẳng về phía phủ Nội vụ, để lại Thiển Ức đứng đó không biết khóc hay cười nhìn theo bóng nàng, ôi…
Đến phủ Nội vụ, nhìn thấy một công công hơi lớn tuổi, Tô Cẩm Bình bước nhanh vài bước đến: “Công công, hôm nay ta đến nhận bổng lộc!”
“Nhận bổng lộc à? Hôm nay không phải là đầu tháng, cũng không phải cuối tháng, cô tới lĩnh bổng lộc gì?” Công công kia kỳ quái nhìn nàng.
“Công công, chính Hoàng thượng nói mười lăm tháng này sẽ phát cho nô tỳ một trăm lượng bạc!” Nhắc đến bạc, tâm trạng Tô Cẩm Bình cuối cùng cũng tốt hơn một chút.
Nàng vừa dứt lời, đối phương chợt hiểu ngay: “À, ta biết rồi, có phải cô là Tô Cẩm Bình không? Hôm nay Hoàng thượng sai người đến phân phó, nói là cô phạm lỗi, nên số bạc đó sẽ bị trừ hết. Sau này cô cẩn thận một chút đi, dù sao cũng là người hầu hạ trước mặt Hoàng thượng, làm việc cũng nên cẩn thận một chút…”
Tô Cẩm Bình thoáng cảm thấy trước mắt mình tối sầm lại, bên tai vẫn vang lên tiếng nói không ngớt của công công kia, nhưng nàng lại không lọt tai chữ nào cả, trong đầu chỉ có một câu nói không ngừng quay cuồng: “Bạc đó bị trừ hết”, “bạc đó bị trừ hết”…
“Ông nói gì?” Nàng kéo áo đối phương, kéo luôn cả vị công công đáng thương kia lên, từng ngọn lửa hừng hực cháy bùng lên sau lưng nàng, mẹ kiếp, nàng chịu đủ rồi, chịu đựng đủ rồi!!!
“Tô Cẩm Bình, ngươi… ngươi mà cũng dám kéo ta…” Công công kia hét thê thảm.
“Đừng có nói mấy lời vô nghĩa với bà, trừ tiền của bà à? Ông sống đủ rồi phải không?” Nàng hung hăng trợn trừng mắt gầm lên giận dữ với người trước mặt.
Vị công công kia bị túm đến mức suýt ngạt thở, vội vàng nói: “Đây là ý của Hoàng thượng, chúng ta đâu có cách nào khác chứ!”
“Rầm” một tiếng, nàng ném công công kia xuống đất, bước nhanh vài bước ra ngoài. Hoàng Phủ Hoài Hàn chết băm chết vằm, bà đây sẽ cho ngươi biết mặt!
Quay về cung Cảnh Nhân, nàng đen mặt nói với Thiển Ức: “Lấy bút ra đây!” Mẹ kiếp, đến cổ đại này lâu như vậy, ngày nào cũng phải quỳ tới quỳ lui với đám chủ nhân, ngày nào cũng bị người ta châm biếm mỉa mai, còn phải cầm chổi quét tới quét lui! Vì cái mạng nhỏ này, mà mẹ kiếp nàng đều nhịn hết, hiện giờ ngay cả một chút tiền bổng lộc làm cung nữ của nàng cũng bị trừ mất, nếu nàng còn nhịn nữa thì nàng đúng là Ninja Rùa!!!
“Tiểu… tiểu thư, người cần bút làm gì ạ?” Không phải lúc nãy nàng rất cao hứng ra ngoài lĩnh bạc sao? Hiện giờ quay về lại mang sắc mặt khó coi đến mức này, khiến cô cảm thấy vô cùng đáng sợ!
“Ta muốn viết thư cảnh cáo cho Hoàng Phủ Hoài Hàn!” Nàng rất căm tức nói.
“Cái gì ạ?” Cằm Thiển Ức suýt rơi xuống đất, thực sự muốn đưa tay ra sờ thử đầu nàng xem có phải nàng phát sốt rồi không: “Viết… viết thư cảnh cáo Hoàng thượng ạ?”
“Đúng thế, em lập tức đi lấy bút ra đây, đừng có nói mấy lời vô dụng nhiều nữa!” Nàng đã nhịn lâu lắm rồi, bà mẹ nhà nó, tiền lương của Tô Cẩm Bình nàng mà cũng dám trừ - bà đây liều mạng với các ngươi!
Thiển Ức vẫn hơi sợ hãi: “Tiểu thư, người thực sự muốn…”
“Em có lấy hay không?” Nàng hung dữ nhìn cô ấy.
Thiển Ức sợ đến trắng bệch mặt mũi, vội vàng chạy ra ngoài cửa: “Tiểu thư, người chờ một chút, nô tỳ đi ngay!”
Chỉ một lát sau, Thiển Ức mượn một cây bút và một tờ giấy chạy về, Tô Cẩm Bình nhanh tay đón lấy những thứ kia, sau đó cúi đầu viết lia lịa…
Thiển Ức toát mồ hôi lạnh, đứng bên cạnh run rẩy sợ hãi nhìn nàng hăng hái viết lách. Chờ một lúc lâu, rốt cuộc Tô Cẩm Bình cũng viết xong thư, Thiển Ức lên tiếng hỏi: “Tiểu thư, người có thể cho em xem lá thư này một chút không?” hy vọng tiểu thư đừng viết những câu đáng chết gì đó!
“Được chứ!” Nàng thoải mái đưa thư cho cô ấy xem, bộ dạng đầy vẻ dương dương tự đắc.
Thiển Ức xem một lúc lâu, lại quay sang nói với nàng: “Tiểu thư, người viết chữ nước nào vậy? Sao nô tỳ chỉ có thể hiểu được vài chữ? Mà lại toàn viết sai nữa?”
Sắc mặt Tô Cẩm Bình cứng lại, a… nàng quên mất, đây là cổ đại, nên dùng chữ phồn thể mới đúng. Nhưng nàng lại chỉ nhận biết được một vài chữ phồn thể, mà không viết ra được chữ nào hết. Phải làm sao bây giờ? “Thiển Ức, ta đọc, em viết giúp ta được không?”
“A… vâng ạ!”
…
Tô Cẩm Bình cầm lá thư mình vừa viết, cảm xúc dâng trào đọc cho Thiển Ức nghe: “Chó Hàn! Bà đây cảnh cáo ngươi…”
“Khụ khụ… khụ khụ…” Tiếng ho khan điên cuồng vang lên, Thiển Ức cầm bút, mặt nhăn nhó nhìn nàng: “Tiểu thư, chúng ta nhất định phải gọi Hoàng thượng như vậy sao?” Chó Hàn à?
“Hay Cẩu Hoàng đế?” Tô Cẩm Bình liếc nhìn cô ấy, lập tức đọc tiếp: “Cẩu hoàng đế đã dùng nhiều rồi, không có sáng kiến gì cả! Cứ để là chó Hàn đi!”
Cô thị tỳ nào đó như nhìn thấy cảnh tượng khủng bố mình và tiểu thư nhà mình bị chém đầu, mặt đầy vẻ bi thương nói: “Tiểu thư, em van xin người, đổi từ khác đi! Dùng từ này, nhất định cả hai chúng ta sẽ phải chết đấy!”
“Nhát như cáy ấy! Vậy thì viết là Hàn cặn bã!” Tô Cẩm Bình lườm cô ấy một cái đầy xem thường.
Hàn cặn bã à? Tuy cũng rất đáng chết, nhưng ít ra vẫn còn tốt hơn từ ‘chó Hàn’ rất nhiều phải không? Vì thế, cô thị tỳ nào đó cúi người viết mấy chữ này xuống…
“Hàn cặn bã, bà đây cảnh cáo ngươi, biết điều thì lập tức trả tiền bổng lộc cho bà đây!” Nàng nghiến răng nghiến lợi đọc.
Khóe miệng Thiển Ức run mạnh lên vài cái, thực sự muốn khóc, nói: “Tiểu thư, chúng ta có thể xóa ba chữ “biết điều thì” kia đi được không?”
Nàng bực bội phẩy tay: “Tùy em!” Đúng là vô dụng!
“Được rồi ạ, gì nữa ạ?” Thiển Ức hỏi.
“Thánh nhân đã có câu, đoạt tiền của người khác, là cầm thú! Có tiền mà còn cướp tiền người khác, thì không bằng cầm thú!” Cô nàng nào đó rung đùi đắc ý đọc tiếp.
Thiển Ức ngớ người hỏi: “Tiểu thư, vị thánh nhân nào nói những lời này ạ? Sao trước giờ nô tỳ chưa từng nghe qua?”
“Ta chính là thánh nhân! Thánh nhân chính là ta! Em viết ngay đi, đừng có hỏi nhiều như thế!” Nàng gào lên giận dữ.
Cô thị tỳ nào đó sợ đến hồn vía bay lên mây, vội cúi đầu viết mấy câu này xuống.
Ngay sau đó, Tô Cẩm Bình lại đọc tiếp: “Vậy mà ngươi lại cướp tiền của ta, ngươi nói xem, là ngươi không bằng cầm thú, hay là cầm thù còn kiên cường hơn ngươi?”
“Tiểu thư, mấy câu này có thể bỏ đi được không?” Nói tới nói lui, không phải là đều muốn mắng Hoàng thượng không bằng cầm thú sao?
“Bảo em viết thì em viết đi!” Lại quát to một tiếng.
“Nô tỳ biết rồi ạ!” Tiếng bút viết lên giấy loạt soạt lại vang lên.
Chờ cô viết xong, nàng lại đọc tiếp: “Được rồi, ta cũng không nói mấy đạo lý vĩ đại này với ngươi nữa. Dù sao thì cái đầu heo kia của ngươi cũng không thể hiểu được đâu, nói với ngươi chẳng khác nào đàn gảy tai trâu. Tóm lại, tốt nhất là ngươi lập tức trả lại tiền cho ta…”
…
“Tiểu thư, em viết xong rồi!” Sự bi thương trong lòng Thiển Ức sắp chảy đầy cả một con sông, đưa lá thư trong tay cho nàng.
Tô Cẩm Bình nhìn thoáng qua một chút, tuy đại đa số từ trong này nàng đều không biết, nhưng trên cơ bản cũng có thể hiểu là lá thư này viết dựa theo ý mình: “Được rồi, em đi giao lá thư này cho Tiểu Lâm Tử, bảo gã chuyển cho Hoàng thượng. Nói là ta có việc cơ mật quan trọng liên quan đến quốc gia đại sự cần bẩm báo!”
“Tiểu thư, chúng ta thật sự phải làm vậy sao?” Thiển Ức thực sự muốn khóc ầm lên, lại còn chuyện cơ mật quan trọng liên quan đến quốc gia đại sự nữa chứ?!
“Em cứ nói xem!” Nàng rít răng nói.
Cô thị tỳ nào đó sợ đến mức rùng mình một cái, quay người vội vàng chạy đi: “Tiểu thư, giờ em sẽ đi ngay ạ!”
…
“Thị vệ đại ca, phiền ngài gọi Tiểu Lâm Tử công công ra một chút được không?” Thiển Ức bất an hỏi.
Chỉ một lát sau, Tiểu Lâm tử lập tức bước ra: “Nói đi, tìm ta có việc gì?”
Thiển Ức run rẩy lấy lá thư kia ra: “Tiểu Lâm Tử công công, tiểu thư nhà chúng ta nói có chuyện cơ mật quan trọng liên quan đến an nguy của quốc gia cần bẩm báo với Hoàng thượng, phiền ngài giao lá thư này cho Bệ hạ!” Nói xong, cô ấy lập tức biến đi như một làn gió…
Tiểu Lâm tử hơi kỳ quái nhận lấy lá thư dán kín mít từ tay Thiển Ức, nhìn bóng cô ấy chạy trối chết, gã khẽ nhíu mày rồi quay người bước vào Ngự thư phòng…
Nhất Sinh Nhất Thế Tiếu Hồng Trần
Những thứ trong quốc khố, thì với một người con gái như nàng cũng chẳng lấy đi được bao nhiêu, nhưng nhớ đến những việc nàng làm với mình tối hôm qua, cùng với đủ các kiểu hành vi bất kính, khiến hắn tức đến hộc máu! Nếu không bắt nàng lại băm vằm ra thành trăm nghìn mảnh, thì hắn chết cũng không nuốt trôi cơn tức này được!
Đến lúc dùng cơm trưa, Tiểu Lâm Tử cùng đám hạ nhân bê đồ ăn tiến vào, nhìn sắc mặt giận dữ của Hoàng Phủ Hoài Hàn, liền lên tiếng khuyên nhủ: “Hoàng thượng, ngài tạm thời đừng giận dữ nữa, hiện giờ cả nước đã hạ lệnh giới nghiêm, chắc sẽ nhanh chóng tìm được nàng thôi! Có điều, nô tài nghĩ mà không sao hiểu được, nếu muốn tìm nàng, chỉ cần tìm ở Hoàng cung không phải là xong rồi sao, sao còn phải tìm cả ngoài cung? Chẳng lẽ một người con gái yếu đuối như nàng mà có thể chạy ra ngoài cung sao?”
Hắn “hừ” lạnh một tiếng, không đáp. Cô nàng kia… bản lĩnh gớm thật!!! Nhìn một bàn đầy đồ ăn, hắn lại chẳng thấy muốn ăn một chút nào, lửa giận cũng càng lúc càng bốc lên cao, cuối cùng, hắn vung tay áo, cả bàn ăn đều rơi xuống đất vỡ tan!
Bộ dạng giận dữ này khiến Tiểu Lâm Tử sợ đến mức suýt ngất xỉu, cuống quít quỳ xuống: “Hoàng thượng bớt giận! Hoàng thượng bớt giận!” Từ trước đến giờ dù có vui hay giận Hoàng thượng đều không thể hiện ra mặt. Từ sau khi Tô Cẩm Bình kia tới đây, ngài lại nhiều lần bị chọc tới mức nổi trận lôi đình, bây giờ còn hất cả bàn ăn đi nữa, rốt cuộc đêm qua Tô Cẩm Bình kia đã làm gì chứ?
“Truyền lệnh xuống! Dù có phải đào cả ba thước đất lên cũng phải tìm cho được người phụ nữ chết tiệt kia và thị tỳ của nàng cho ta!” Hắn gầm lên một tiếng, khuôn mặt lạnh lùng tức giận đến xanh mét, gân xanh ở thái dương vừa kéo vừa nảy lên, nhìn vô cùng đáng sợ!
“Dạ?” Tiểu Lâm Tử hơi khó hiểu ngẩng đầu: “Hoàng thượng, ngài vừa nhắc đến thị tỳ tên Thiển Ức kia sao ạ?” Không phải cô ấy ở ngay cung Cảnh Nhân sao? Sao lại phải đi tìm?
“Chẳng lẽ nàng còn thị tỳ nào khác?” Mấy chữ này như rít ra từ kẽ răng, gân xanh ở thái dương cũng không ngừng nảy lên bần bật! Tuy trong tay hắn vẫn còn một chiếc chìa khóa khác của quốc khố, nhưng chìa khóa quốc khố của mình lại bị người khác lấy đi, đặc biệt lại là con gái của lão già Tô Niệm Hoa kia, hắn muốn bình tĩnh cũng không bình tĩnh được! Hơn nữa, chuyện xảy ra đêm qua…
Tiểu Lâm Tử sợ đến run người, vội đáp: “Hoàng thượng bớt giận, nô tài không có ý gì khác, chỉ là, Thiển Ức kia hiện giờ vẫn ở ngay cung Cảnh Nhân ạ. Vừa rồi khi cấm vệ quân đi đến cung Cảnh Nhân tra xét, cô ấy ở ngay trong phòng, lúc nghe hỏi, cô ấy cũng nói không biết Tô Cẩm Bình đi đâu. Khi đó, thần sắc cô ấy nhìn rất kích động, đám hạ nhân còn phát hiện trên người cô ấy có ngân phiếu hơn một nghìn lượng, chúng nô tài có hỏi cô ấy, thì cô ấy không biết gì cả, chỉ nói bạc kia là do Tô Cẩm Bình đưa cho ạ!”
Gã vừa dứt lời, Hoàng Phủ Hoài Hàn lại trở nên trầm ngâm, chẳng lẽ nàng đi mà để Thiển Ức lại? Trước khi đi còn đưa bạc lấy từ quốc khố chia cho Thiển Ức một chút, để cô ấy tự sống một mình trong cung sao? Không, không phải! Hắn còn nhớ nàng đã từng lừa tiền của Tô Cẩm Thu và Lãnh Ngọc Sấu, nếu tính ra, cũng đủ hơn một nghìn lượng! Huống chi, với đức hạnh của cô nàng đó, có bạc sẽ đi chia cho người khác sao?! Đó là không thể nào!!!
“Ý ngươi là, cấm vệ quân lục soát mà không có một chút manh mối nào sao?” Mặt Hoàng Phủ Hoài Hàn đầy vẻ trầm tư, hỏi.
“Đúng thế ạ!” Tiểu Lâm Tử cúi đầu, lại lập tức nghĩ tới một chuyện: “Đúng rồi, Hoàng thượng, vừa rồi người bên quốc khố có tới bẩm báo, nói là đêm qua có thích khách tới gần quốc khố, định gây rối, bọn họ đuổi theo rất lâu mà không bắt được, cuối cùng vì lo thích khách có đồng bọn nên quay về!” Nói xong, gã lại cẩn thận kể lại chi tiết chuyện đó cho Hoàng Phủ Hoài Hàn nghe.
Hoàng Phủ Hoài Hàn càng nghe, sắc mặt càng lạnh hơn, trong đôi mắt màu tím đậm cũng đầy vẻ ngẫm nghĩ, với thân thủ của cô nàng kia, có thể lẻn vào hay không thì chưa biết, nhưng bằng sự yêu thích đối với tiền bạc của nàng thường ngày, thì không lấy được tiền, nàng sẽ không bỏ đi! “Ngươi nói động tĩnh ở bên quốc khố chỉ nổi lên một lần thôi sao?”
“Dạ? À, đúng thế ạ!” Chẳng lẽ còn muốn nổi mấy trận nữa sao?
Hoàng Phủ Hoài Hàn trầm mặc một lúc lâu, trong đầu đột nhiên lóe lên, nói: “Đã đến vườn lê tìm chưa?”
“Tìm rồi ạ! Đã tìm khắp cả Hoàng cung vài lần, cũng không phát hiện ra tung tích của nàng!” Tiểu Lâm Tử đáp.
“Tam Hoàng tử Nam Nhạc vẫn còn ở vườn lê à?” Giọng điệu bất giác cao lên một chút.
Tiểu Lâm Tử hơi buồn bực, sao đột nhiên Hoàng thượng lại hỏi đến tam Hoàng tử Nam Nhạc kia làm gì? “Khởi bẩm Hoàng thượng, đúng vậy ạ. Hơn nữa, hình như vị Tam Hoàng tử Nam Nhạc kia còn vừa rời giường, cũng không biết chuyện gì xảy ra.”
Điều này càng khiến Hoàng Phủ Hoài Hàn cảm thấy không bình thường! Cô nàng kia đi, mà không mang theo Bách Lý Kinh Hồng, cũng không mang theo Thiển Ức, bạc cũng không cầm, thế là thế nào? Bỗng nhiên, khóe miệng hắn hơi kéo lên, nói: “Người đâu, theo trẫm đến quốc khố!”
Nói rồi hắn bước nhanh ra khỏi Ngự thư phòng. Hạ Đông Mai cầm chổi đứng ngoài cửa cúi đầu quét sân, vừa thấy Hoàng Phủ Hoài Hàn vội vàng quỳ xuống: “Hoàng thượng!”
Hoàng Phủ Hoài Hàn đi qua mặt cô ta, đi được vài bước, đột nhiên dừng lại, quay đầu nhìn cô ta: “Hạ Đông Mai, hôm qua Tô Cẩm Bình có nói với ngươi cái gì không?” Giọng nói lạnh như băng nghe vô cùng đáng sợ.
Hả? Hạ Đông Mai được sủng ái mà sợ hãi, không ngờ Hoàng thượng lại nhớ rõ tên mình, còn hỏi chuyện cô ta nữa, vội đáp: “Khởi bẩm Hoàng thượng, hôm qua Tô Cẩm Bình mấy lần nói từ biệt với nô tỳ, nói là nàng và nô tỳ không bao giờ có thể gặp lại nữa, bảo nô tỳ vĩnh viễn ghi nhớ người bạn tốt là nàng ạ!” Đến hôm nay Hoàng thượng lại hạ lệnh truy nã nàng, đêm qua nàng làm gì? Chẳng lẽ trốn khỏi cung sao?!
Gân xanh ở thái dương càng nảy lên mạnh hơn, xem ra, khi cô nàng kia nhìn thấy chiếc chìa khóa trên người mình đã nảy ra ý đồ kia rồi. Hắn không biết nên ca ngợi nàng tài cao gan lớn, hay là châm chọc nàng không biết sống chết đây?
“Còn gì nữa?” Nghĩ đến đoạn đối thoại của nàng mà hắn nghe thấy khi vừa ra đến cửa Ngự thư phòng hôm qua, hắn thoáng cảm thấy còn có một chút chuyện gì đó nữa.
“Còn… còn… còn có chuyện nàng hỏi nô tỳ quốc khố ở đâu. Ban đầu nô tỳ còn tưởng nàng định gây rối gì đó, cũng nhắc nhở nàng, nhưng cuối cùng nàng nói rất nhiều lời cực kỳ chân thành với Hoàng thượng, thì nô tỳ mới biết là mình lo lắng quá nhiều. Có điều, Hoàng thượng, nô tỳ cả gan cầu xin ngài, Tô Cẩm Bình thực sự rất trung thành, tận tụy với ngài, nếu sai lầm mà nàng phạm phải không lớn, xin Hoàng thượng tha cho nàng!” Nói xong, cô ta hơi cúi đầu, mồ hôi lạnh chảy xuống trán, cũng hơi sợ hãi vì sự lỗ mãng của mình.
Tô Cẩm Bình trung thành và tận tụy với mình à? Vị Hoàng đế nào đó hừ lạnh một tiếng, không nói thêm gì, cùng cả đám hạ nhân rời đi. Quả nhiên hắn đoán không sai, cô nàng kia còn tạm biệt xong xuôi rồi nữa chứ, nàng đã đoán trước rằng Hoàng Phủ Hoài Hàn hắn sẽ không bắt được nàng sao? Hừ, đừng nói là Đông Lăng, dù nàng có chạy đến chân trời góc biển, hắn cũng bắt nàng về!!!
Hắn đi thẳng một đường tới quốc khố, vung tay áo bào, nhóm ám vệ bảo vệ quốc khố lập tức hiểu ý hắn, vội vàng tắt hết các chốt mở cơ quan đi. Sau đó, hắn cùng đám cung nhân bước vào, lấy một chiếc chìa khóa, mở cửa quốc khố ra, đám cung nhân biết điều đứng lại ngoài cửa, nhìn cũng không dám nhìn vào bên trong, chỉ có hai mươi mấy cao thủ hạng nhất đi theo Hoàng Phủ Hoài Hàn vào trong.
Đi qua con đường nhỏ vào quốc khố, chỉ cần liếc mắt một cái, hắn đã biết ngay mấy thứ này đều bị người ta động vào, châu báu rơi đầy sàn, các rương vàng bạc cũng bị mở ra, nhưng kỳ lạ nhất là, chỗ vàng bạc châu báu đó lại không hề ít đi chút nào cả, chỉ có chiếc rương đựng ngân phiếu kia thì rõ ràng bị thiếu mất một lượng lớn. Xem ra cô nàng kia đã lấy bớt ngân phiếu đi rồi, không phải là vì phát hiện ra vàng bạc không tiện mang theo, nên mới lấy ngân phiếu chứ? Nếu vậy, chẳng lẽ chính hắn đã đoán sai rồi sao?
Ngay sau đó, hắn quét mắt nhìn vào phòng phía trong, ở bên đó mới là những thứ vô giá! Nghĩ vậy, hắn bước vài bước đến trước cửa, nhanh tay đẩy cửa ra, trong phòng không có một bóng người, đống châu báu cao như núi cũng vẫn giữ độ cao như lúc trước, trong lòng hắn bỗng thấy hơi bực bội, người phụ nữ đó bỏ qua nhiều đồ vật quý báu thế này, không lấy gì cả mà bỏ đi sao?!
Nhóm ám vệ nhìn thấy những thay đổi ở đây, sắc mặt đều hơi biến đổi, giờ lại thấy Hoàng Phủ Hoài Hàn nhìn không chớp mắt vào phòng trong, nhưng bên trong rõ ràng không hề có gì cả, rốt cuộc cũng không kìm được, liền hỏi: “Hoàng thượng, quốc khố bị người ta động chạm vào sao?”
“Ngươi nói xem?” Hắn lạnh lùng phun ra ba chữ!
Ám vệ kia run rẩy cả người, ngậm miệng lại không dám lên tiếng nữa, dù sao cũng là do bọn họ trông coi không cẩn thận!
“Đi thôi, chuyện này, bất luận kẻ nào cũng không được phép truyền ra ngoài!” Cũng là do hắn sơ suất, để cô nàng chết tiệt kia trộm mất chìa khóa. Chìa khóa quốc khố rơi vào tay kẻ trộm, nếu truyền ra ngoài, chắc chắn sẽ nổi lên một trận gió tanh mưa máu!
“Vâng, chúng thuộc hạ hiểu rồi!” Ám vệ cung kính cúi đầu, cảm thấy vô cùng xấu hổ vì sự vô dụng của mình!
Hắn lạnh lùng quét mắt nhìn họ một lúc, hừ lạnh một tiếng rồi nhấc chân định đi ra ngoài. Ai ngờ, vừa đi được vài bước, vành tai hắn khẽ nhúc nhích, như nghe thấy âm thanh gì đó! Nhíu mày nghe kỹ, lại chẳng thấy âm thanh gì nữa, hắn nhắm mắt lại, cảm nhận kỹ càng tiếng hô hấp từ bốn phía, một, hai, ba… là của hai mươi ba người, trong đó có một người hô hấp rất mỏng manh, nếu không cảm nhận kỹ thì căn bản không cảm nhận được, thậm chí sau khi cảm nhận được hơi thở đó, tiếp tục thăm dò lại không thấy gì cả!
“Phá, ngươi dẫn bao nhiêu người vào?” Hắn cất tiếng hỏi.
Phá ngẩn người, rồi bước lên phía trước đáp: “Khởi bẩm Hoàng thượng, cả thuộc hạ là hai mươi hai người ạ!”
Đôi mắt lạnh lóe lên, cũng đồng thời lúc đó, một tiếng “keng” vang lên, âm thanh của ngọc rơi xuống truyền tới! Mọi người kinh hãi, đồng loạt quay người, thì ra là một chiếc bình ngọc làm từ noãn ngọc rơi xuống từ tháp châu báu kia, vì bên ngoài còn có một lớp vỏ vàng chạm khắc hoa rỗng nên mới không bị vỡ.
Đột nhiên, tiếng “rột rột” truyền tới, nhóm ám vệ đều quay sang nhìn nhau, bụng ai kêu thế?!
Lúc này, Hoàng Phủ Hoài Hàn cười lạnh một tiếng, bước nhanh vài bước đến, đi dọc theo ngọn núi vàng kia, chưa được mấy bước, đã thấy trên đỉnh của ngọn núi vàng, nhô lên một thứ gì đó nhìn giống một ngón tay, liền quát to một tiếng: “Tô Cẩm Bình, ngươi còn không lăn ra đây cho trẫm!!!”
“Không được! Ta không đi được!!!” Một giọng nữ yêu kiều vang lên, ngay sau đó, là tiếng vàng bạc châu báu rơi ầm ầm xuống đất, đầu Tô Cẩm Bình xuất hiện ngay trên đỉnh núi vàng, khóe miệng còn lộ ra chất lỏng trong suốt rất khả nghi, đầu lắc quầy quậy, mặt đầy vẻ van xin nhìn Hoàng Phủ Hoài Hàn, mẹ kiếp, lại bị phát hiện nữa chứ!!! Đều do nàng vừa rồi không kìm được mới đi sờ soạng chiếc bình ngọc kia!!!
“Người đâu, lôi người phụ nữ chết tiệt này ra cho trẫm!!!” Hừ, không trốn thoát nên mới trốn vào đây à? Nếu hắn mà không nhớ ra bên này, thì đúng là bị người phụ nữ này qua mặt rồi!
Hắn đâu biết rằng, sao Tô Cẩm Bình có thể không trốn thoát cơ chứ… Nhớ lại đêm qua, sau khi Tô Cẩm Bình vào trong quốc khố, liền nhanh chóng cất giấu vàng bạc châu báu này vào trong người mình, nhét đến mức không thể nào giấu được nữa mới chuẩn bị rời đi, nhưng khi đi tới cửa, nàng bỗng quay đầu nhìn lại ngọn núi vàng kia, sờ soạng mấy thứ nho nhỏ giấu trong ngực, nàng lại không thể đi được nữa!
Thật không nỡ mà!!! Vì thế, nàng chảy nước miếng ròng ròng, quay trở lại bên ngọn núi vàng kia, đi vòng quanh vòng quanh, ôm ôm ấp ấp, bò tới bò lui, chảy nước miếng hạnh phúc, bò lên trên đỉnh núi rồi vùi mình trong đống vàng bạc châu báu, cười ngơ ngẩn suốt cả đêm! Cũng vì thế, mà có tình huống hiện giờ.
Khóe miệng mấy ám vệ đều co giật, không ngờ kẻ trộm lại trốn bên trong ngọn núi vàng, võ công của bọn họ cao như vậy, mà không hề cảm nhận được chút nào, tất cả đều tự sờ mũi mình, bước tới chuẩn bị cùng nhau lôi Tô Cẩm Bình ra. Có điều, cả hai người đàn ông to lớn mạnh mẽ lôi nàng, vậy mà một cô gái bé nhỏ xinh đẹp như nàng lại có thể ôm lấy đống vàng bạc châu báu kia không hề bị xê dịch!
Một giọt mồ hôi lạnh chảy xuống sau gáy hai người kia, nhíu mày tiếp tục kéo. Hai tay Tô Cẩm Bình biến thành gọng kìm, ôm chặt lấy ngọn núi vàng kia, ngửa mặt lên trời gào ầm ĩ: “Các ngươi đừng lãng phí sức lực, dù chết ta cũng không ra ngoài đâu!”
Gân xanh trên trán Hoàng Phủ Hoài Hàn nảy lên vài cái, bước tới trước, dùng nội lực kéo mạnh một cái, châu báu nhất thời bay lên tứ tung, thân người Tô Cẩm Bình cũng bay lên không trung. Cô nàng nào đó xoay người, sau đó kiễng mũi chân, nhẹ nhàng đáp xuống đất. Ngay sau đó, người nàng lại tiếp tục lao về phía núi châu báu kia, nhưng vừa chạy được nửa đường, Hoàng Phủ Hoài Hàn đã chặn trước mặt nàng!
“Tô Cẩm Bình, ngươi thèm bạc đến phát điên rồi sao?!” Giọng nói lạnh như băng vang lên.
Cô nàng nào đó nhìn đống vàng bạc gần ngay trước mắt mà lại xa tận chân trời, rốt cuộc không nhịn được nữa, méo miệng ôm đùi Hoàng Phủ Hoài Hàn khóc òa lên: “Hoàng thượng, ngài ngàn vạn lần đừng lôi nô tỳ ra ngoài! Từ bé đến giờ, đây là lần đầu tiên nô tỳ nhìn thấy nhiều bạc như vậy đấy Hoàng thượng!!! Nô tỳ dù chết cũng không muốn rời khỏi chúng đâu Hoàng thượng!!!”
Vị Hoàng đế nào đó thấy hành vi này của nàng, khóe môi lạnh băng bất giác co giật, trong đầu bỗng xuất hiện một suy nghĩ, nói: “Tô Cẩm Bình, tốt nhất là ngươi đừng nói với trẫm rằng, sở dĩ ngươi còn ở lại đây, là vì luyến tiếc chỗ bạc này!!!”
Tô Cẩm Bình nghe vậy liền lau nước mũi lên long bào của hắn, sau đó, dưới đôi mắt trợn trừng suýt nôn mửa, nhìn nàng chằm chằm của Hoàng Phủ Hoài Hàn, Tô Cẩm Bình mới nói: “Hoàng thượng, ngài thật sự rất hiểu nô tỳ, chúng ta đúng là tri kỷ! Khẩn cầu Hoàng thượng để nô tỳ ở đây cả đời trông coi bạc giúp ngài đi! Còn nữa còn nữa, sau này ngài nhất định đừng dễ dàng mở kho phát thóc, nếu không, nô tỳ sẽ đau lòng chết đi vì ngài mất!”
Vị Hoàng đế nào đó nghe nàng khóc lóc sụt sùi nói một hơi, trong đầu bỗng xuất hiện ba chữ rất có ý nghĩa khái quát - “thần giữ của”! Chợt nhớ tới hành vi của người con gái này đêm qua, hắn cười lạnh: “Tô Cẩm Bình, ngươi có nhớ không, trẫm đã từng nói, nhất định sẽ băm vằm ngươi thành trăm nghìn mảnh, ngũ mã phanh thây?”
Nếu là bình thường, Tô Cẩm Bình nhất định có thể ý thức được tầm quan trọng của sinh mệnh mình, nhưng hôm nay, nhìn cả phòng đầy ắp vàng bạc châu báu này, lý trí của nàng đã sớm bị đá bay đến tận chân trời! Nhìn núi vàng kia, nàng vô cùng đau lòng lau nước mắt ở khóe mắt, quay đầu, ngẩng mặt lên nhìn Hoàng Phủ Hoài Hàn nói: “Hoàng thượng, nô tỳ thỉnh cầu ngài chôn tro cốt của nô tỳ ở đây, để nô tỳ dù có chết thì linh hồn cũng ở lại nơi này, tận trung vì Hoàng thượng!”
Khóe miệng Hoàng Phủ Hoài Hàn giật giật, nhìn nét mặt đau lòng như chết cha chết mẹ của nàng, rít răng phun ra vài chữ: “Tô Cẩm Bình, xem như hôm nay trẫm một lần nữa hiểu biết ngươi!!!” Trong ấn tượng trước đây của hắn, thì người con gái này luôn luôn mê sảng, ngày đêm nói nhăng nói cuội, tuy thích tiền nhưng so với tiền thì rõ ràng cái mạng nhỏ của nàng vẫn quan trọng hơn, nói thẳng ra là một người lúc điên lúc tỉnh. Nhưng đến hôm nay… thì xem ra trước đây hắn đã quá đề cao người này rồi, nàng rõ ràng là một kẻ điên từ đầu đến chân!!!
Hắn nói ra câu này, cũng không nhận được phản ứng gì từ Tô Cẩm Bình, nàng vẫn chảy nước mắt, bộ dạng như sinh ly tử biệt nhìn núi bạc, tình ý tha thiết, dáng vẻ tình thâm lưu luyến, y như nhìn người yêu bao nhiêu năm của mình, khiến sau gáy Hoàng Phủ Hoài Hàn và đám ám vệ đều chảy đầy vạch đen! Chẳng lẽ người phụ nữ này không hề nhận thức được tình cảnh hiện tại của mình chút nào sao?!
“Người đâu, lôi nàng ra ngoài cho trẫm!!!” Hắn ra lệnh một tiếng rồi bước thẳng ra ngoài.
Nhóm ám vệ nhận lệnh, cùng tiến đến trước mặt nàng, dùng sức của chín trâu hai hổ mới có thể lôi được nàng ra ngoài. Tô Cẩm Bình to tiếng gào thét ầm ĩ: “Ta không đi, hu hu… không đi, ta không đi… cứu với… Hoàng thượng giết người, cứu với… Hu hu, Hoàng thượng giết người!”
Vị Hoàng đế nào đó nghe thấy vậy, chân hơi lệch đi, suýt nữa trượt chân! Nhóm ám vệ lại có cảm giác muốn ôm trán mà chất vấn trời cao!
“Ta không đi hu hu, ta không đi!!!” Tô Cẩm Bình khóc như đứt từng khúc ruột!
Hoàng Phủ Hoài Hàn ngoảnh mặt làm ngơ, nhấc chân bước ra ngoài, nhóm ám vệ mang tâm trạng phức tạp kéo Tô Cẩm Bình gào khóc thảm thiết đi theo sau hắn. Mãi đến khi ra tới cửa, Hoàng Phủ Hoài Hàn đi trước vài bước cũng không nghe thấy tiếng bước chân truyền tới, mới hơi ngạc nhiên quay đầu lại nhìn thấy ngay…
Hai ám vệ cố sống cố chết kéo Tô Cẩm Bình ra ngoài, nhưng Tô Cẩm Bình lại ôm chặt lấy bậu cửa, vừa khóc ầm ĩ vừa gào thét điên cuồng: “Ta không đi, ta không đi, hu hu hu… Nếu ta đi rồi, sau này ta phải sống thế nào đây, hu hu hu... Ta không đi, hu hu…”
Khóe miệng Hoàng Phủ Hoài Hàn giật mạnh vài cái, giận dữ nói: “Các ngươi đều chết hết cả rồi sao?!”
Rồi sau đó, nàng trợn trắng mắt, hoa hoa lệ lệ ngất xỉu!
Có người hiểu một chút y thuật, vốn nghĩ rằng cô gái này trúng độc gì đó nên mới có hành vi điên khùng như vậy, vội vàng đưa tay thăm dò mạch đập của nàng, sau đó lại run rẩy khóe môi thu tay về.
Hoàng Phủ Hoài Hàn đi về phía trước, vừa giật giật khóe mắt, vừa nghe phía sau nói chuyện…
- “Thủ lĩnh, có phải nàng trúng cổ độc Nam Cương gì đó không?”
- “Không, nàng đau thương quá nên thế…”
- “…”
…
“Điện hạ, thuộc hạ bất tài!” Hủy mang khuôn mặt ngàn năm không đổi sắc quỳ gối trước mặt Bách Lý Kinh Hồng.
Hắn đưa tay ra, cầm tách trà trên bàn, nhấp một ngụm, sắc mặt vẫn lãnh đạm thờ ơ, nhưng trong đáy mắt thoáng hiện lên vẻ dở khóc dở cười, đặt tách trà xuống, nhẹ nhàng nói: “Thôi, trước khi bản cung chết, Hoàng Phủ Hoài Hàn sẽ không động đến nàng.” Hắn thật sự không ngờ nàng lại điên cuồng đến mức như vậy. Đi cướp quốc khố đã đành, thành công rồi còn không nhẹ nhàng trốn đi, còn ôm núi bạc kia chờ bị bắt, thật đúng là… khiến hắn không biết nên nói gì mới được!
Hủy nghe vậy, liền kính cẩn đáp: “Vâng! Thuộc hạ cáo lui!” Trong lòng hắn ta lại thầm nổi lên mười hai vạn phần cảnh giác đối với Tô Cẩm Bình kia. Hôm nay hắn ta bị nàng gài bẫy thê thảm đến cùng cực, mấy ngày gần đây của hắn ta thật chẳng hay ho gì! Đang yên đang lành bị điện hạ hạ lệnh phạt bốn mươi trượng đã đành, đến tối còn bị cả đám người đuổi theo đến nửa đêm, nếu không phải vì khinh công và khả năng ẩn nấp của hắn ta rất cao, thì e rằng đã phải nộp cả cái mạng nhỏ này của hắn ta ra từ đêm qua rồi!
…
Đến trước cửa Ngự thư phòng, chiếc chìa khóa trên người Tô Cẩm Bình đã bị lục ra, một chậu nước lạnh hất xuống làm nàng tỉnh dậy, mặt buồn rười rượi quỳ gối trước cửa Ngự thư phòng, đau lòng đến không còn cảm giác gì nữa rồi!
“Tô Cẩm Bình, ngươi biết mình phạm lỗi gì chưa?” Hoàng Phủ Hoài Hàn lạnh lùng nhìn nàng, nghĩ đến đủ chuyện xảy ra đêm qua, thực sự là giờ có bắt hắn uống hết máu tươi của nàng thì hắn cũng uống được bằng sạch!
“Hoàng thượng, ngài xử tử nô tỳ đi, nô tỳ đã không còn muốn sống nữa rồi!” Hai mắt Tô Cẩm Bình trống rỗng, mơ hồ nói.
Hắn nhếch môi, lạnh lùng hỏi: “Tô Cẩm Bình, ngươi không muốn sống nữa phải không?” Là thật sự không muốn sống nữa, hay là giả thôi?!
“Đúng thế. Có người dù chết nhưng hồn vẫn sống. Còn có những người dù vẫn sống nhưng thực ra đã chết rồi! Gió to xô đổ bình mai, lòng đã thành tro bụi!” Hiện giờ lòng nàng thực sự như tro tàn, chỉ cần nghĩ đến chuyện mình đã từng nhìn thấy nhiều bạc như vậy nhưng lại không thể biến bạc này thành của mình, thì nàng lập tức có cảm giác muốn đâm đầu xuống sông tự vẫn!
Thấy bộ dạng nàng thế này, Hoàng Phủ Hoài Hàn lại không muốn giết nàng nữa, trong đầu chợt lóe lên một ý định rất hay, thậm chí còn lên tiếng khuyên giải ngược lại: “Tô Cẩm Bình, ngươi nên ngoan ngoan ngoãn ngoãn mà sống tiếp đi, hôm nay là mười lăm, chính là ngày lành người và trăng đoàn viên, giờ ngươi cứ quỳ ở đây một ngày đi!”
Nói xong, dưới ánh mắt không hiểu ra sao của Tiểu Lâm Tử, hắn lập tức bước thẳng vào Ngự thư phòng.
Hôm nay mười lăm à?! Hai con mắt đờ đẫn của Tô Cẩm Bình bỗng chớp chớp vài cái, mười lăm, ngày này nghe vô cùng quen thuộc! Bỗng, nàng chợt nhớ ra, không phải là ngày nàng được lĩnh bổng lộc sao? Một cảm giác vui mừng như nhảy nhót trong lòng nàng, nhưng cảm giác đau thương vì phải rời xa quốc khố còn nhiều hơn, vì thế, nàng cứ vừa đau lòng vừa vui vẻ quỳ ở đó, cố gắng kìm nén cảm giác muốn gào khóc ầm ĩ!
Hạ Đông Mai kỳ quái nhìn người vừa mới hôm qua nói tạm biệt không gặp lại nữa, hôm nay lại bị Hoàng thượng bắt về, rất muốn bước tới hỏi vài câu xem rốt cuộc nàng đã xảy ra chuyện gì, nhưng lại không dám. Mấy thị vệ ngoài cửa cũng nhìn Tô Cẩm Bình với ánh mắt quái dị, hôm qua nàng cao hứng phấn khởi như sắp thành tiên, còn nói tạm biệt với Hạ Đông Mai, vậy mà hôm nay mặt như đưa đám quỳ gối ở cửa, đau lòng đến không kiềm chế nổi! Người này đúng là kiểu người rất… đặc biệt!
Sau khi quỳ trước cửa được hai canh giờ, hình bóng ngọn núi vàng trong đầu Tô Cẩm Bình cũng phai nhạt đi một chút, dần dần cũng bắt đầu có phản ứng lại! Nghĩ mà xem, nàng biết rõ rằng ở lại quốc khố thì sớm hay muộn cũng hoặc là bị bắt, hoặc là chết vì đói, vậy mà vì cái lông gì vừa nhìn thấy ngọn núi vàng kia, nàng lại không đi được, sống chết cũng muốn mang theo chứ? Mang theo mấy chục vạn lượng bạc chạy trốn không phải là tốt rồi sao? Bây giờ tự dưng lại xôi hỏng bỏng không! Trời ạ, sao nàng lại làm chuyện ngu xuẩn đến thế cơ chứ?!!!
Nghĩ rồi nàng thống khổ ôm đầu mình, đau lòng đến chết đi sống lại, nhất thời nước mắt giàn giụa, rất có xu thế nước lụt núi vàng! Mọi người xung quanh chỉ biết trợn mắt há mồm nhìn hành vi như trúng tà của nàng, không hẹn mà cùng nuốt nước miếng, đây là ảo giác, nhất định là họ thấy ảo giác!
Đúng lúc này, Hoàng Phủ Dạ y phục đỏ rực phe phẩy cây quạt vàng của mình, nhàn nhã thảnh thơi chậm rãi bước tới, nhìn bộ dạng khóc lóc khiến người ta hoàn toàn không biết phải nói gì của Tô Cẩm Bình, đôi môi anh đào khẽ giật giật, ngồi xổm xuống hỏi: “Tiểu Cẩm Cẩm, nàng sao thế?” Chuyện hôm nay cả nước lùng sục bắt nàng thì hắn cũng biết, chẳng qua là nhất thời không thoát thân được, thì cách đây không lâu đã nghe tin Hoàng huynh tìm thấy nàng rồi, nên mới tiến cung xem thế nào.
“Tiểu Dạ Dạ!” Nàng ngẩng đầu nhìn hắn, khuôn mặt nhỏ nhắn xinh xắn phủ đầy nước mắt khiến tim Hoàng Phủ Dạ cũng co rút đau đớn theo, giọng điệu dịu dàng đi vài phần: “Rốt cuộc là làm sao? Quỳ lâu quá đau đầu gối phải không? Để ta đi xin Hoàng huynh cho nàng!”
“Không phải, là ta muốn chết!” Hiện giờ trong lòng nàng đang đau đớn như bị tra tấn, mà còn hơn cả thống khổ, là cảm giác chán nản vì hành vi ngu xuẩn của mình lúc ấy, khiến nàng cảm thấy dù mình không đau lòng đến chết thì cũng sẽ bị chính mình chọc mình tức chết!
Hả? Muốn chết á? Hắn nhìn nàng từ trên xuống dưới một lượt, không thấy giống bị bệnh nặng hay trúng độc gì cả, Bách Lý Kinh Hồng vẫn còn sống, thì chắc chắn Hoàng huynh cũng sẽ không động thủ với nàng bây giờ, vậy thì vì sao nàng muốn chết? “Sao lại nói thế?”
Vì vậy, dưới ánh mắt chăm chú của Hoàng Phủ Dạ và vẻ mặt trợn mắt há hốc mồm của những người xung quanh, Tô Cẩm Bình bắt đầu khóc sướt mướt kể lại chuyện xảy ra hôm nay. Đương nhiên, ở thời điểm này, nàng cũng không quên bảo vệ hình tượng cao đẹp anh minh thần võ của mình, chỉ nói là vì muốn giúp Hoàng thượng trông coi vàng, nhưng Hoàng thượng không muốn cho nàng cơ hội này, nên nàng mới đau khổ đến không kìm nén được, cảm thấy người như sắp chết: “Tiểu Dạ Dạ!” Nàng lau nước mắt, nói tiếp: “Quan hệ giữa huynh và Hoàng huynh của huynh tốt như vậy, huynh thử nói với hắn, để cho ta đi trông coi quốc khố được không?”
Khóe miệng vị Vương gia nào đó co giật mạnh, thật sự hy vọng hôm nay mình không xuất hiện ở chỗ này. Người khác nghe không hiểu mục đích của nàng, nhưng hắn lại có thể không hiểu sao? Hắn đang muốn nói gì đó, thì cửa Ngự thư phòng liền “kẹt” một tiếng mở ra. Tiểu Lâm Tử nhìn bộ dạng bi thương của Tô Cẩm Bình một cái, rồi quay người cung kính nói với Hoàng Phủ Dạ: “Dạ Vương điện hạ, Hoàng thượng mời ngài vào ạ!”
Hoàng Phủ Dạ nghe vậy, thoáng cảm thấy như có vị cứu tinh, đầu không quay lại, bước thẳng vào trong điện để lại một bóng lưng phóng khoáng cho Tô Cẩm Bình…
Đến chiều tối, Tô Cẩm Bình mới từ từ lấy lại tinh thần dưới sự an ủi của Hạ Đông Mai, đến canh giờ mà Hoàng Phủ Hoài Hàn nói là ‘quỳ một ngày’, nàng hít sâu một hơi đứng dậy, ngẩng đầu nhìn trăng sáng, cảm thấy mây đen đã tan đi không ít. Nhớ đến chuyện hôm nay mình sẽ được lĩnh bạc, trong lòng cũng như có cảm giác mây đen tan đi, trăng sáng lại tới vậy! Nàng vỗ vỗ mông phủi bụi, nói với Hạ Đông Mai: “Không uổng công ta coi cô là bằng hữu!”
Hạ Đông Mai cũng khẽ cười, nói: “Lần trước nghe Tiểu Lâm Tử công công nói mười lăm tháng này cô có thể nhận được một trăm lượng bạc, không biết khiến bao nhiêu người ghen đỏ mắt. Cô mau đi lĩnh tiền đi, đến muộn một chút là phủ Nội vụ đóng cửa, lại phải chờ tới mai đấy!”
“Ừ, ta về trước nhé!” Lĩnh tiền xong, nàng sẽ đưa mấy người Thiển Ức xuất cung. Hôm nay cũng không nên từ biệt Hạ Đông Mai nữa, nếu chính mình lại xảy ra chuyện ngoài ý muốn không đi được thì sao? Nghĩ vậy, nàng chán nản cầm chổi của mình, mặt buồn rười rượi rời đi.
…
Tiểu Lâm Tử rất khó hiểu hỏi Hoàng Phủ Hoài Hàn: “Hoàng thượng, Tô Cẩm Bình phạm lỗi lớn như vậy, mà ngài cứ thế tha cho nàng sao?”
Hoàng Phủ Dạ ngồi một bên cũng chỉ nhàn hạ phe phẩy quạt, làm ra vẻ không liên quan gì đến mình.
Hoàng Phủ Hoài Hàn cười lạnh nói: “Tha cho nàng à? Ngươi cứ chờ mà xem!” Coi như hắn đã hiểu rõ, dù có lôi cô nàng kia ra đánh chết thì cũng không đả kích được nàng nhiều như đả kích nàng bằng bạc. Đã có biện pháp khiến nàng khó chịu hơn, thì sao hắn lại không làm chứ?!
…
Vừa về tới cung Cảnh Nhân, nhìn thấy Thiển Ức, trong lòng Tô Cẩm Bình lại cảm thấy đau xót lạ thường, nước mắt nước mũi tiếp tục giàn rụa kể hết lại những chuyện hôm nay mình gặp phải một lần, rồi ôm đối phương khóc thảm thiết một lúc lâu. Thiển Ức trợn trừng mắt nhìn nàng ôm mình khóc ầm ĩ không ngừng, cũng thật sự không tìm được cách nào để an ủi nàng. Cuối cùng, Tô Cẩm Bình khóc đủ rồi, liền vừa nấc vừa nói: “Tối nay chúng ta sẽ rời khỏi Hoàng cung, ta đi lĩnh bổng lộc, em thu dọn hành trang một chút đi, chúng ta không có tiền ra ngoài mua đâu, hu hu…”
Nói dứt lời, nước mắt lại ào ào chảy ra, rồi đi thẳng về phía phủ Nội vụ, để lại Thiển Ức đứng đó không biết khóc hay cười nhìn theo bóng nàng, ôi…
Đến phủ Nội vụ, nhìn thấy một công công hơi lớn tuổi, Tô Cẩm Bình bước nhanh vài bước đến: “Công công, hôm nay ta đến nhận bổng lộc!”
“Nhận bổng lộc à? Hôm nay không phải là đầu tháng, cũng không phải cuối tháng, cô tới lĩnh bổng lộc gì?” Công công kia kỳ quái nhìn nàng.
“Công công, chính Hoàng thượng nói mười lăm tháng này sẽ phát cho nô tỳ một trăm lượng bạc!” Nhắc đến bạc, tâm trạng Tô Cẩm Bình cuối cùng cũng tốt hơn một chút.
Nàng vừa dứt lời, đối phương chợt hiểu ngay: “À, ta biết rồi, có phải cô là Tô Cẩm Bình không? Hôm nay Hoàng thượng sai người đến phân phó, nói là cô phạm lỗi, nên số bạc đó sẽ bị trừ hết. Sau này cô cẩn thận một chút đi, dù sao cũng là người hầu hạ trước mặt Hoàng thượng, làm việc cũng nên cẩn thận một chút…”
Tô Cẩm Bình thoáng cảm thấy trước mắt mình tối sầm lại, bên tai vẫn vang lên tiếng nói không ngớt của công công kia, nhưng nàng lại không lọt tai chữ nào cả, trong đầu chỉ có một câu nói không ngừng quay cuồng: “Bạc đó bị trừ hết”, “bạc đó bị trừ hết”…
“Ông nói gì?” Nàng kéo áo đối phương, kéo luôn cả vị công công đáng thương kia lên, từng ngọn lửa hừng hực cháy bùng lên sau lưng nàng, mẹ kiếp, nàng chịu đủ rồi, chịu đựng đủ rồi!!!
“Tô Cẩm Bình, ngươi… ngươi mà cũng dám kéo ta…” Công công kia hét thê thảm.
“Đừng có nói mấy lời vô nghĩa với bà, trừ tiền của bà à? Ông sống đủ rồi phải không?” Nàng hung hăng trợn trừng mắt gầm lên giận dữ với người trước mặt.
Vị công công kia bị túm đến mức suýt ngạt thở, vội vàng nói: “Đây là ý của Hoàng thượng, chúng ta đâu có cách nào khác chứ!”
“Rầm” một tiếng, nàng ném công công kia xuống đất, bước nhanh vài bước ra ngoài. Hoàng Phủ Hoài Hàn chết băm chết vằm, bà đây sẽ cho ngươi biết mặt!
Quay về cung Cảnh Nhân, nàng đen mặt nói với Thiển Ức: “Lấy bút ra đây!” Mẹ kiếp, đến cổ đại này lâu như vậy, ngày nào cũng phải quỳ tới quỳ lui với đám chủ nhân, ngày nào cũng bị người ta châm biếm mỉa mai, còn phải cầm chổi quét tới quét lui! Vì cái mạng nhỏ này, mà mẹ kiếp nàng đều nhịn hết, hiện giờ ngay cả một chút tiền bổng lộc làm cung nữ của nàng cũng bị trừ mất, nếu nàng còn nhịn nữa thì nàng đúng là Ninja Rùa!!!
“Tiểu… tiểu thư, người cần bút làm gì ạ?” Không phải lúc nãy nàng rất cao hứng ra ngoài lĩnh bạc sao? Hiện giờ quay về lại mang sắc mặt khó coi đến mức này, khiến cô cảm thấy vô cùng đáng sợ!
“Ta muốn viết thư cảnh cáo cho Hoàng Phủ Hoài Hàn!” Nàng rất căm tức nói.
“Cái gì ạ?” Cằm Thiển Ức suýt rơi xuống đất, thực sự muốn đưa tay ra sờ thử đầu nàng xem có phải nàng phát sốt rồi không: “Viết… viết thư cảnh cáo Hoàng thượng ạ?”
“Đúng thế, em lập tức đi lấy bút ra đây, đừng có nói mấy lời vô dụng nhiều nữa!” Nàng đã nhịn lâu lắm rồi, bà mẹ nhà nó, tiền lương của Tô Cẩm Bình nàng mà cũng dám trừ - bà đây liều mạng với các ngươi!
Thiển Ức vẫn hơi sợ hãi: “Tiểu thư, người thực sự muốn…”
“Em có lấy hay không?” Nàng hung dữ nhìn cô ấy.
Thiển Ức sợ đến trắng bệch mặt mũi, vội vàng chạy ra ngoài cửa: “Tiểu thư, người chờ một chút, nô tỳ đi ngay!”
Chỉ một lát sau, Thiển Ức mượn một cây bút và một tờ giấy chạy về, Tô Cẩm Bình nhanh tay đón lấy những thứ kia, sau đó cúi đầu viết lia lịa…
Thiển Ức toát mồ hôi lạnh, đứng bên cạnh run rẩy sợ hãi nhìn nàng hăng hái viết lách. Chờ một lúc lâu, rốt cuộc Tô Cẩm Bình cũng viết xong thư, Thiển Ức lên tiếng hỏi: “Tiểu thư, người có thể cho em xem lá thư này một chút không?” hy vọng tiểu thư đừng viết những câu đáng chết gì đó!
“Được chứ!” Nàng thoải mái đưa thư cho cô ấy xem, bộ dạng đầy vẻ dương dương tự đắc.
Thiển Ức xem một lúc lâu, lại quay sang nói với nàng: “Tiểu thư, người viết chữ nước nào vậy? Sao nô tỳ chỉ có thể hiểu được vài chữ? Mà lại toàn viết sai nữa?”
Sắc mặt Tô Cẩm Bình cứng lại, a… nàng quên mất, đây là cổ đại, nên dùng chữ phồn thể mới đúng. Nhưng nàng lại chỉ nhận biết được một vài chữ phồn thể, mà không viết ra được chữ nào hết. Phải làm sao bây giờ? “Thiển Ức, ta đọc, em viết giúp ta được không?”
“A… vâng ạ!”
…
Tô Cẩm Bình cầm lá thư mình vừa viết, cảm xúc dâng trào đọc cho Thiển Ức nghe: “Chó Hàn! Bà đây cảnh cáo ngươi…”
“Khụ khụ… khụ khụ…” Tiếng ho khan điên cuồng vang lên, Thiển Ức cầm bút, mặt nhăn nhó nhìn nàng: “Tiểu thư, chúng ta nhất định phải gọi Hoàng thượng như vậy sao?” Chó Hàn à?
“Hay Cẩu Hoàng đế?” Tô Cẩm Bình liếc nhìn cô ấy, lập tức đọc tiếp: “Cẩu hoàng đế đã dùng nhiều rồi, không có sáng kiến gì cả! Cứ để là chó Hàn đi!”
Cô thị tỳ nào đó như nhìn thấy cảnh tượng khủng bố mình và tiểu thư nhà mình bị chém đầu, mặt đầy vẻ bi thương nói: “Tiểu thư, em van xin người, đổi từ khác đi! Dùng từ này, nhất định cả hai chúng ta sẽ phải chết đấy!”
“Nhát như cáy ấy! Vậy thì viết là Hàn cặn bã!” Tô Cẩm Bình lườm cô ấy một cái đầy xem thường.
Hàn cặn bã à? Tuy cũng rất đáng chết, nhưng ít ra vẫn còn tốt hơn từ ‘chó Hàn’ rất nhiều phải không? Vì thế, cô thị tỳ nào đó cúi người viết mấy chữ này xuống…
“Hàn cặn bã, bà đây cảnh cáo ngươi, biết điều thì lập tức trả tiền bổng lộc cho bà đây!” Nàng nghiến răng nghiến lợi đọc.
Khóe miệng Thiển Ức run mạnh lên vài cái, thực sự muốn khóc, nói: “Tiểu thư, chúng ta có thể xóa ba chữ “biết điều thì” kia đi được không?”
Nàng bực bội phẩy tay: “Tùy em!” Đúng là vô dụng!
“Được rồi ạ, gì nữa ạ?” Thiển Ức hỏi.
“Thánh nhân đã có câu, đoạt tiền của người khác, là cầm thú! Có tiền mà còn cướp tiền người khác, thì không bằng cầm thú!” Cô nàng nào đó rung đùi đắc ý đọc tiếp.
Thiển Ức ngớ người hỏi: “Tiểu thư, vị thánh nhân nào nói những lời này ạ? Sao trước giờ nô tỳ chưa từng nghe qua?”
“Ta chính là thánh nhân! Thánh nhân chính là ta! Em viết ngay đi, đừng có hỏi nhiều như thế!” Nàng gào lên giận dữ.
Cô thị tỳ nào đó sợ đến hồn vía bay lên mây, vội cúi đầu viết mấy câu này xuống.
Ngay sau đó, Tô Cẩm Bình lại đọc tiếp: “Vậy mà ngươi lại cướp tiền của ta, ngươi nói xem, là ngươi không bằng cầm thú, hay là cầm thù còn kiên cường hơn ngươi?”
“Tiểu thư, mấy câu này có thể bỏ đi được không?” Nói tới nói lui, không phải là đều muốn mắng Hoàng thượng không bằng cầm thú sao?
“Bảo em viết thì em viết đi!” Lại quát to một tiếng.
“Nô tỳ biết rồi ạ!” Tiếng bút viết lên giấy loạt soạt lại vang lên.
Chờ cô viết xong, nàng lại đọc tiếp: “Được rồi, ta cũng không nói mấy đạo lý vĩ đại này với ngươi nữa. Dù sao thì cái đầu heo kia của ngươi cũng không thể hiểu được đâu, nói với ngươi chẳng khác nào đàn gảy tai trâu. Tóm lại, tốt nhất là ngươi lập tức trả lại tiền cho ta…”
…
“Tiểu thư, em viết xong rồi!” Sự bi thương trong lòng Thiển Ức sắp chảy đầy cả một con sông, đưa lá thư trong tay cho nàng.
Tô Cẩm Bình nhìn thoáng qua một chút, tuy đại đa số từ trong này nàng đều không biết, nhưng trên cơ bản cũng có thể hiểu là lá thư này viết dựa theo ý mình: “Được rồi, em đi giao lá thư này cho Tiểu Lâm Tử, bảo gã chuyển cho Hoàng thượng. Nói là ta có việc cơ mật quan trọng liên quan đến quốc gia đại sự cần bẩm báo!”
“Tiểu thư, chúng ta thật sự phải làm vậy sao?” Thiển Ức thực sự muốn khóc ầm lên, lại còn chuyện cơ mật quan trọng liên quan đến quốc gia đại sự nữa chứ?!
“Em cứ nói xem!” Nàng rít răng nói.
Cô thị tỳ nào đó sợ đến mức rùng mình một cái, quay người vội vàng chạy đi: “Tiểu thư, giờ em sẽ đi ngay ạ!”
…
“Thị vệ đại ca, phiền ngài gọi Tiểu Lâm Tử công công ra một chút được không?” Thiển Ức bất an hỏi.
Chỉ một lát sau, Tiểu Lâm tử lập tức bước ra: “Nói đi, tìm ta có việc gì?”
Thiển Ức run rẩy lấy lá thư kia ra: “Tiểu Lâm Tử công công, tiểu thư nhà chúng ta nói có chuyện cơ mật quan trọng liên quan đến an nguy của quốc gia cần bẩm báo với Hoàng thượng, phiền ngài giao lá thư này cho Bệ hạ!” Nói xong, cô ấy lập tức biến đi như một làn gió…
Tiểu Lâm tử hơi kỳ quái nhận lấy lá thư dán kín mít từ tay Thiển Ức, nhìn bóng cô ấy chạy trối chết, gã khẽ nhíu mày rồi quay người bước vào Ngự thư phòng…
Nhất Sinh Nhất Thế Tiếu Hồng Trần
Đánh giá:
Truyện Nhất Sinh Nhất Thế Tiếu Hồng Trần
Story
Chương 89: Hoàng thượng, trả tiền đây!
10.0/10 từ 21 lượt.