Nhất Sinh Nhất Thế Tiếu Hồng Trần
Chương 229: Bách lý kinh hồng, chàng dám giấu ta lập quỹ đen à?
109@-Đại quân tiến lên, đến Vị Thủy liền hạ trại nghỉ ngơi.
Bên trong vương trướng, Bách Lý Kinh Hồng, Nam Cung Cẩm, Thượng Quan Cẩn Duệ, Tề Quốc Công, Vân Dật đang nhìn vào tấm địa đồ trên bàn.
Tay Bách Lý Kinh Hồng trượt trên tấm bản đồ, chỉ vào phía bên ngoài thành Lâm Truy nói: “Đây là nơi Đông Lăng đóng quân.”
Những người khác đưa mắt nhìn theo, đó là một vị trí căn bản không thông qua thành cổ Thiên Kỵ, mà là ở ngay tại biên giới giữa Đông Lăng và Nam Nhạc, nếu muốn công phá, không phải chỉ là phải đánh vỡ một cửa khẩu mà còn phải phá mấy lớp tường thành!
“Hắn điên rồi sao?” Đây là suy nghĩ đầu tiên của Nam Cung Cẩm, nếu như đánh từ phương hướng này tới, Hoàng Phủ Hoài Hàn phải trả một cái giá rất lớn. Nhân lực, vật lực tổn hại không ít, thực sự sẽ thiệt hơn rất nhiều so với hướng đánh từ thành cổ Thiên Kỵ tới.
Thượng Quan Cẩn Duệ lắc đầu: “Hắn không điên đâu, muội nghĩ mà xem, ở giữa bốn nước là thành cổ Thiên Kỵ, nếu binh mã của hắn đi qua Ngọc Môn Quan vào thành cổ Thiên Kỵ để đánh Nam Nhạc, chắc chắn phải hạ trại ở thành cổ Thiên Kỵ, nơi này nói lớn không lớn, nói nhỏ không nhỏ, rất bất tiện cho việc đóng quân. Hơn nữa, tính tình Mặc Quan Hoa vốn rất cổ quái, nói nhường đường thì cũng sẽ hào phóng nhường đường thôi, nhưng thực chất chẳng có ai thích người khác mượn chỗ của mình của khai hỏa cả, Hoàng Phủ Hoài Hàn chỉ là không muốn chọc thêm nhiều phiền toái mà thôi. Quan trọng nhất là, sau khi đến đó, hoàn toàn có thể có khả năng bị lọt vào sự công kích của Bắc Minh.”
Dù sao thì dù binh mã thủ hạ của Mặc Quan Hoa không nhiều, nhưng uy vọng lại cực cao, bình thường sẽ không có người nào rảnh rỗi đi trêu chọc hắn, huống chi sư phụ của hắn lại là Vô Ưu Lão Nhân quỷ thần khó lường, mà Vô Ưu Lão Nhân cũng coi như là sư công của Nam Cung Cẩm, sư phụ của người bạn tốt Quân Lâm Uyên của nàng.
“Vả lại, nơi đây là vùng hạ du của sông Nam, nguồn nước sung túc, nơi đó cũng là địa phương tương đối giàu có của Đông Lăng, chắc chắn Hoàng Phủ Hoài Hàn cung cấp lương thực ngay tại chỗ, vô cùng thuận tiện, tên Hoàng Phủ Hoài Hàn này suy tính cũng khá đấy!” Vân Dật hừ lạnh một tiếng, nói ra phân tích của bản thân.
Nam Cung Cẩm gật đầu tỏ vẻ đã hiểu, ánh mắt lại nhìn bản đồ trong chốc lát, thấy một vị trí, hơi để ý ghi nhớ một chút. Lại tiếp tục nói: “Mộ Dung Thiên Thu đóng quân ở đâu?”
Nếu Mộ Dung Thiên Thu và Hoàng Phủ Hoài Hàn không ở cùng một chỗ, mà hai quân tách ra tiến đánh hai đường, thì bên bọn họ cũng phải chia binh hai đường để đối phó, như thế binh lực sẽ bị phân tán rất nhiều!
“Binh mã Tây Võ xuất phát muộn hơn, hiện nay vẫn còn chưa tới, nhưng chúng ta vẫn phải chuẩn bị tốt việc chia binh hai đường, vì dù cho Tây Võ lựa chọn trực tiếp phá thành biên giới cùng Đông Lăng hay chọn đi qua Thành cổ Thiên Kỵ thì cũng giống nhau, cũng không thể đi cùng đường với Hoàng Phủ Hoài Hàn được. Hoàng Phủ Hoài Hàn có thể để cho binh mã Tây Võ vào trong địa phận của Đông Lăng, hai quân tập hợp xong rồi mới tiến đánh thành Lâm Truy hay sao? Cho nên sớm muộn gì chúng ta cũng phải chuẩn bị đối phó hai bên!” Lời này là do Tề Quốc Công đa mưu túc trí nói.
Nếu muốn chia binh mã thành hai hướng đi ứng phó với địch, thì phải chia như thế nào, đó chính là vấn đề rất lớn. Ngay khi đang suy nghĩ, ngoài cổng bỗng nhiên truyền đến tiếng ồn ào xôn xao, mọi người đều không vui nhíu mày, quay đầu nhìn sang, mà không bao lâu sau, một cô gái bị giải tới, tên đội trưởng dẫn đầu quỳ một gối xuống đất nói: “Khởi bẩm Hoàng thượng, cô gái này lén lén lút lút ở cổng, chúng thần liền bắt nàng bắt vào đây, tiểu nhân nghi ngờ đây là gian tế của địch phái tới!”
Cô gái kia, thân trên mặc áo ngắn tay lỡ, ôm thân gọn gàng, eo thắt một sợi dây lưng được tết thành hình như bím tóc, thân dưới mặc một chiếc váy màu tím nhạt, nhìn rất phóng khoáng mà nhẹ nhàng. Trên đầu đeo một cái vòng, sợi vòng màu tím thủy tinh đeo ở giữa trán, tỏa sáng lóng lánh, tóc dài như thác nước xõa ở sau lưng. Trên tay nàng là một cây cung cực kỳ tinh xảo, sau lưng đeo ống tên. Mặt được che lại bằng một tấm mạng che mặt, nhưng vẫn có thể nhìn xuyên qua mà nhận ra thân phận của nàng.
Nam Cung Cẩm há hốc mồm kinh ngạc, nhìn dáng vẻ hiên ngang, uy phong lẫm liệt của cô gái này từ trước ra sau, từ trên xuống dưới, quan sát một vòng, thật sự là không thể nào liên hệ cô gái này với đại mỹ nhân tiêu chuẩn thời cổ đại Mộc Nguyệt Kỳ đoan trang, hiền thục được cả. Thượng Quan Cẩn Duệ nhìn thấy nàng trong trang phục nữ hiệp này hiển nhiên cũng sửng sốt một chút.
“Mộc cô nương, sao tỷ lại tới đây?” Nam Cung Cẩm đã biết rõ còn cố hỏi, cũng vừa nhìn lén vẻ mặt của Thượng Quan Cẩn Duệ bằng ánh mắt trêu chọc.
Mộc Nguyệt Kỳ hừ lạnh một tiếng, suy nghĩ một đằng, nói một nẻo: “Còn không phải vì ta lo lắng cho an toàn của ngươi sao!”
“Không biết lời này dành cho ai, cũng không biết từ ‘ngươi’ này để chỉ ai nhỉ!” Nam Cung Cẩm nói xong, nhìn Thượng Quan Cẩn Duệ đầy ẩn ý.
Thượng Quan Cẩn Duệ khẽ cười một tiếng, giả vờ như không rõ Nam Cung Cẩm đang ám chỉ điều gì, giọng nói ôn nhuận như ngọc chậm rãi vang lên: “Mộc cô nương, trên chiến trường không an toàn, quả thực không phải là nơi nàng nên tới!”
Mộc Nguyệt Kỳ cười lạnh một tiếng: “Thượng Quan công tử không khỏi quá mức coi thường Mộc Nguyệt Kỳ ta rồi, lúc trước khi còn ở Tây Võ, Mộc Nguyệt Kỳ ta cũng là một nữ tướng quân nổi danh! Lại nói, bản cô nương cũng không phải tới đây cũng đâu phải vì huynh chứ!”
Đám người Vân Dật không rõ ràng lắm nhìn hai người này, quay sang nhìn Nam Cung Cẩm xem ý nàng như thế nào, Nam Cung Cẩm ngáp một cái rồi nói: “Ôi chao, không chú ý một cái mà đã muộn thế này rồi! Được rồi, được rồi, tất cả mọi người về tắm rửa rồi nghỉ ngơi đi thôi. Hoàng thượng, bản cung có mấy việc muốn thương nghị với chàng, chi bằng chúng ta ra ngoài đi dạo một chút đi?”
“Ừm.” Bách Lý Kinh Hồng đáp, cất kỹ tấm bản đồ đi, rồi theo Nam Cung Cẩm đi ra ngoài.
…
Bên ngoài quân doanh, một dòng suối uốn lượn ở cách khu doanh trại khoảng trăm mét.
Bên cạnh dòng suối, cây cỏ xanh um tươi tốt, hiện lên phong cảnh mùa xuân thật đẹp. Trăng sáng treo cao trên đỉnh đầu hai người, đôi mắt như ánh trăng say lòng người của Bách Lý Kinh Hồng nhìn về phương xa, dưới đáy mắt đầy vẻ yên tĩnh sâu thẳm, khiến cho người ta nhìn không thấy đáy.
Ánh trăng sáng chiếu xuống người bọn họ, thỉnh thoảng còn có gió xuân ấm áp thổi qua, Nam Cung Cẩm ngửa mặt nhìn trăng sáng trên trời, cất lời cảm thán: “Sau khi đến biên thành, chỉ e là vài năm nữa chàng và ta cũng đều không có được khoảng thời gian nhàn nhã như thế này để mà ngắm nước chảy, trăng sáng!”
Hắn nghe thấy thế, dưới đáy đôi mắt sáng như sao kia như đang gợn sóng, quay đầu nhìn nàng một cái: “Nếu nàng không thích chinh chiến, ta sẽ buông tha giang sơn xã tắc này, theo nàng phiêu du đất trời, cùng nàng ngắm trăng nước mây trời.”
“Thôi đi, ta cũng không muốn mang trên lưng tội danh yêu cơ họa quốc đâu!” Nam Cung Cẩm cười rất vui vẻ, tâm trạng lại càng nặng nề. Mặc dù kiếp trước nàng là sát thủ, nhưng điều đó cũng không có nghĩa là nàng khát máu, thích giết người. Có điều, tình hình hiện tại không cho phép, hiện nay, cho dù là bọn họ muốn buông tay mặc kệ, thì trời cao biển rộng này, đám người như Hoàng Phủ Hoài Hàn kia cũng sẽ không cho bọn họ một tấc đất yên bình! Nếu đã vậy, thì bọn họ chỉ có thể chiến đấu để giánh lấy cho mình một mảnh đất xanh tươi thôi!
“Xin lỗi nàng.” Hắn nhẹ nhàng nói ra ba chữ, nghiêng đầu nhìn nàng một cái, trong đôi mắt lạnh lùng tràn đầy vẻ áy náy. Đúng là hắn có lỗi với nàng, từ khi bọn họ gặp nhau, rồi yêu nhau, ở bên nhau, hầu như chưa bao giờ hắn cho nàng được một ngày sống yên bình, hạnh phúc.
Tại Đông Lăng, lần đầu gặp nhau, nàng đối xử với hắn rất tốt, nhưng hắn lại luôn luôn không nhận tình cảm của nàng. Thậm chí hắn còn không nhớ rõ bản thân đã cự tuyệt nàng bao nhiều lần, lại có bao nhiêu lần làm nàng tức giận đến suýt rơi lệ.
Về sau, khi đã thích nhau rồi, hắn lại bất lực với tình trạng của nàng, để nàng phải làm một cung nữ vô cùng uất ức, phải chịu nhiều sự ức hiếp của Hoàng Phủ Hoài Hàn.
Cho dù là trở về Nam Nhạc, về địa bàn của hắn rồi, cũng bởi vì cuộc chiến hoàng vị, nàng không muốn liên lụy hắn, nên đành một thân một mình, từng bước, từng bước đối phó Mộ Dung gia, để báo thù cho Thiển Ức. Một đường gian khổ, một đường tính toán. Cuối cùng còn bởi vì chính hắn cố kỵ sư phụ mà khiến cho nàng rơi xuống vực thẳm.
Hắn nghĩ, cho dù là làm người yêu hay làm chồng, hắn đều vô cùng không xứng chức. Không cho nàng được dù một ngày yên ổn, hiện giờ còn đưa nàng theo đánh trận, cùng đi chứng kiến chiến tranh tàn khốc. Có đôi khi hắn thực sự muốn bỏ đi tất cả, đưa nàng cao chạy xa bay, mang theo tiền mà nàng thích nhất, sống cuộc sống yên ổn. Nhưng hắn cũng biết, cho dù hắn nguyện ý rời khỏi cuộc chiến tranh giành thiên hạ này, thì những đối thủ kia cũng không ai đồng ý cho hắn rời khỏi giữa chừng.
“Sao lại xin lỗi?” Nam Cung Cẩm liếc hắn một chút, chợt nhíu mày gào lên: “Chẳng lẽ chàng giấu ta nuôi bồ nhí sao?”
Nghe vậy, hắn thoáng sững sờ, lập tức cảm thấy dở khóc dở cười, cũng sợ hết hồn với khả năng liên tưởng phong phú của nàng, cuối cùng hắn cạn lời, đành nói: “Không có.”
“Không có gì thì sao đột nhiên chàng lại nói xin lỗi làm gì?” Nam Cung Cẩm không khách sáo lườm hắn một cái, sau đó quay đầu tiếp tục ngắm cảnh. Gió hiu hiu thổi nhẹ, bên dòng suối từng đóa hoa nhỏ đua nhau khoe sắc, nếu không phải nguyên nhân bọn họ xuất hiện ở đây là vì vội vàng đi đánh trận, thì Nam Cung Cẩm nhất định sẽ rất hài lòng với cảnh tượng này.
“Nàng theo ta, không cảm thấy uất ức à?” Nói xong, trong lòng hắn lại có chút tự giễu. Ban đầu là hắn hỏi nàng có nguyện ý theo hắn không, nhưng, nếu biết nàng theo hắn, phải vượt qua từng đấy thời gian gian khổ, hắn nghĩ lúc trước bất luận như thế nào cũng sẽ không nói với nàng như thế.
Nam Cung Cẩm nghe thế xong bèn nhìn hắn như nhìn quái thú: “Ta nói này, tên tiểu tử nhà chàng, hôm nay bị sốt đấy à? Đến cả mấy câu “uất ức” này mà cũng hỏi ra được nữa chứ!” Nghĩ một chút, trong đầu nàng bỗng nhiên cảm thấy cực kỳ buồn bực, nhíu mày, trợn đôi mắt đẹp lên, nghi ngờ hỏi: “Nói thật đi, có phải chàng còn giấu ta rất nhiều tiền không giao ra đúng không?”
“…” Coi như hắn đã hiểu rõ rồi, suy nghĩ của nàng và hắn, thật sự là hoàn toàn không giống nhau.
Thấy hắn im lặng, Nam Cung Cẩm càng thêm chắc chắn với suy nghĩ trong lòng, tên chết tiệt này, quả nhiên là giấu tiền riêng mà! Nghĩ thế xong, nàng nghiến răng nghiến lợi nói: “Bách Lý Kinh Hồng, tên nhóc nhà chàng có bản lĩnh đấy, còn dám giấu bà đây lập quỹ đen à!” Kiếp trước nàng biết rất nhiều đàn ông sau khi kết hôn, đều sẽ nhịn không được mà lập quỹ đen quỹ đỏ, không ngờ tên này thế mà cũng học theo!
Hắn nghe thế, chỉ cảm thấy như tuyết rơi giữa mùa hè, mở miệng giải thích cho mình: “Làm gì có.” Tiền riêng ư? Không phải là chỉ có đàn bà con gái mới làm chuyện đó sao? Hắn giấu làm gì?
“Vậy tự dưng chàng nói xin lỗi làm gì, chẳng lẽ không phải vì trong lòng áy náy vì làm chuyện khuất tất sao?” Trong lòng Nam Cung Cẩm đã chắc chắn nhận định rằng tên này giấu nàng lập quỹ đen rồi. Mà nghĩ lại cũng đúng, từ trước đến nay hắn đều là vung tay quá trán, dùng cái chén cũng đều là chén bạch ngọc thượng hạng, vì muốn tiêu pha tùy ý và xa xỉ nên giấu chút tiền riêng cũng không kỳ quái. Vả lại, với thân phận và địa vị của tên này, rồi với khả năng kiếm tiền của hắn, xem ra tiền riêng hắn giấu hẳn là không ít!
Màu hồng nhàn nhạt hiện ra trên khuôn mặt của hắn nhìn cực kỳ mê người.
Nam Cung Cẩm chắp tay trước ngực nhìn hắn hồi lâu, cuối cùng, vươn tay vỗ vỗ vai hắn, cười tủm tỉm nói: “Không tệ, không tệ, còn có sự giác ngộ như vậy, biết bà đây đi theo chàng chưa có ngày nào tốt lành cơ đấy, cho nên về sau chàng nên ít gài bẫy ta đi, đồng thời phải đối xử tốt với ta một cách ngoại lệ mới được.”
Sau khi nói xong, không đợi hắn phản ứng, nàng bỗng nhiên trở mặt, khuôn mặt trái xoan tinh xảo trong nháy mắt kéo dài ra, vẻ mặt cũng trở nên mười phần hung thần ác sát: “Bách Lý Kinh Hồng! Chàng đừng tưởng rằng nói nhiều lời ma quỷ dễ nghe như thế để lừa bịp ta, là có thể che giấu sự thật rằng chàng vụng trộm giấu tiền riêng, ta cảnh cáo chàng, tốt nhất là chàng thành thành thật thật giao hết tiền cho bà đây ngày! Không thì chàng sẽ biết tay ta đấy!”
Thật quá đáng, lại còn dám vụng trộm giấu tiền riêng, không giao hết cho nàng!
“…” Hiện giờ hắn phải nhảy xuống sông Hoàng Hà, để chứng minh sự trong sạch của hắn với nàng sao? “Ta thật sự không có…”
“Hừ!” Nhìn thái độ không hợp tác của hắn, Nam Cung Cẩm hừ lạnh một tiếng: “Chàng đừng giả vờ nữa! Chàng vừa mới hỏi ta là có uất ức hay không, ta còn đang nghĩ mãi không rõ, ngoại trừ chuyện tiền bạc, hoặc là chàng tìm đàn bà bên ngoài ta, thì còn có chuyện gì để ta phải uất ức đâu chứ. Cho nên tốt nhất là chàng thành thật giao tiền ra đây, đừng có mà cố mưu toan bao biện nữa!”
Ngoại trừ chuyện tiền nong và chuyện hắn đi tìm đàn bà bên ngoài, thì không còn chuyện gì khiến nàng uất ức sao? Đây đúng thật là một tin tức tốt, chỉ là hắn tìm đâu ra khoản tiền riêng không tồn tại này mà giao cho nàng bây giờ? Tất cả tiền của hắn đều chứa trong quốc khố và các kho khác, chìa khóa cũng đưa nàng rồi, giờ ngay cả mở kho phát thóc, hoặc là khen thưởng công thần, cũng cần sự đồng ý của nàng. Có thể nói rằng hiện nay hắn chẳng có xu nào trong người, thì đi đâu tìm tiền riêng để giao ra bây giờ?
“Thật sự ta không có giấu tiền riêng.” Sao hắn lại có cảm giác là có lý mà không nói được thế nhỉ?
Hắn vừa nói câu này ra, sự kiên nhẫn của Nam Cung Cẩm coi như đã dùng hết, nàng đánh giá hắn từ trên xuống dưới một phen rồi nói: “Không muốn giao ra cũng được, vậy sau này đừng mong bò lên giường bà đây! Hôm nay bà đây ngủ cùng Mộc cô nương!”
Dứt lời, nàng lạnh lùng liếc hắn một cái rồi xoay người rời đi. Bình thường, đàn ông mà giấu tiền riêng đều sẽ không bao giờ thừa nhận hoặc là giao ra, cho nên nàng nhất định phải dùng một chút thủ đoạn đặc biệt. Nghĩ thế, nàng ngẩng đầu ưỡn ngực, sải bước đi về phía trước.
Để lại người nào đó đứng phía sau với vẻ mặt trống rỗng không chút thay đổi, nhưng trong lòng lại ngập tràn cảm giác ấm ức, tủi thân, buồn bực, hắn biết đi đâu tìm cái gọi là “tiền riêng” kia để mà cầu “sự tha thứ” của đối phương bây giờ?
Nhất Sinh Nhất Thế Tiếu Hồng Trần
Bên trong vương trướng, Bách Lý Kinh Hồng, Nam Cung Cẩm, Thượng Quan Cẩn Duệ, Tề Quốc Công, Vân Dật đang nhìn vào tấm địa đồ trên bàn.
Tay Bách Lý Kinh Hồng trượt trên tấm bản đồ, chỉ vào phía bên ngoài thành Lâm Truy nói: “Đây là nơi Đông Lăng đóng quân.”
Những người khác đưa mắt nhìn theo, đó là một vị trí căn bản không thông qua thành cổ Thiên Kỵ, mà là ở ngay tại biên giới giữa Đông Lăng và Nam Nhạc, nếu muốn công phá, không phải chỉ là phải đánh vỡ một cửa khẩu mà còn phải phá mấy lớp tường thành!
“Hắn điên rồi sao?” Đây là suy nghĩ đầu tiên của Nam Cung Cẩm, nếu như đánh từ phương hướng này tới, Hoàng Phủ Hoài Hàn phải trả một cái giá rất lớn. Nhân lực, vật lực tổn hại không ít, thực sự sẽ thiệt hơn rất nhiều so với hướng đánh từ thành cổ Thiên Kỵ tới.
Thượng Quan Cẩn Duệ lắc đầu: “Hắn không điên đâu, muội nghĩ mà xem, ở giữa bốn nước là thành cổ Thiên Kỵ, nếu binh mã của hắn đi qua Ngọc Môn Quan vào thành cổ Thiên Kỵ để đánh Nam Nhạc, chắc chắn phải hạ trại ở thành cổ Thiên Kỵ, nơi này nói lớn không lớn, nói nhỏ không nhỏ, rất bất tiện cho việc đóng quân. Hơn nữa, tính tình Mặc Quan Hoa vốn rất cổ quái, nói nhường đường thì cũng sẽ hào phóng nhường đường thôi, nhưng thực chất chẳng có ai thích người khác mượn chỗ của mình của khai hỏa cả, Hoàng Phủ Hoài Hàn chỉ là không muốn chọc thêm nhiều phiền toái mà thôi. Quan trọng nhất là, sau khi đến đó, hoàn toàn có thể có khả năng bị lọt vào sự công kích của Bắc Minh.”
Dù sao thì dù binh mã thủ hạ của Mặc Quan Hoa không nhiều, nhưng uy vọng lại cực cao, bình thường sẽ không có người nào rảnh rỗi đi trêu chọc hắn, huống chi sư phụ của hắn lại là Vô Ưu Lão Nhân quỷ thần khó lường, mà Vô Ưu Lão Nhân cũng coi như là sư công của Nam Cung Cẩm, sư phụ của người bạn tốt Quân Lâm Uyên của nàng.
“Vả lại, nơi đây là vùng hạ du của sông Nam, nguồn nước sung túc, nơi đó cũng là địa phương tương đối giàu có của Đông Lăng, chắc chắn Hoàng Phủ Hoài Hàn cung cấp lương thực ngay tại chỗ, vô cùng thuận tiện, tên Hoàng Phủ Hoài Hàn này suy tính cũng khá đấy!” Vân Dật hừ lạnh một tiếng, nói ra phân tích của bản thân.
Nam Cung Cẩm gật đầu tỏ vẻ đã hiểu, ánh mắt lại nhìn bản đồ trong chốc lát, thấy một vị trí, hơi để ý ghi nhớ một chút. Lại tiếp tục nói: “Mộ Dung Thiên Thu đóng quân ở đâu?”
Nếu Mộ Dung Thiên Thu và Hoàng Phủ Hoài Hàn không ở cùng một chỗ, mà hai quân tách ra tiến đánh hai đường, thì bên bọn họ cũng phải chia binh hai đường để đối phó, như thế binh lực sẽ bị phân tán rất nhiều!
“Binh mã Tây Võ xuất phát muộn hơn, hiện nay vẫn còn chưa tới, nhưng chúng ta vẫn phải chuẩn bị tốt việc chia binh hai đường, vì dù cho Tây Võ lựa chọn trực tiếp phá thành biên giới cùng Đông Lăng hay chọn đi qua Thành cổ Thiên Kỵ thì cũng giống nhau, cũng không thể đi cùng đường với Hoàng Phủ Hoài Hàn được. Hoàng Phủ Hoài Hàn có thể để cho binh mã Tây Võ vào trong địa phận của Đông Lăng, hai quân tập hợp xong rồi mới tiến đánh thành Lâm Truy hay sao? Cho nên sớm muộn gì chúng ta cũng phải chuẩn bị đối phó hai bên!” Lời này là do Tề Quốc Công đa mưu túc trí nói.
Nếu muốn chia binh mã thành hai hướng đi ứng phó với địch, thì phải chia như thế nào, đó chính là vấn đề rất lớn. Ngay khi đang suy nghĩ, ngoài cổng bỗng nhiên truyền đến tiếng ồn ào xôn xao, mọi người đều không vui nhíu mày, quay đầu nhìn sang, mà không bao lâu sau, một cô gái bị giải tới, tên đội trưởng dẫn đầu quỳ một gối xuống đất nói: “Khởi bẩm Hoàng thượng, cô gái này lén lén lút lút ở cổng, chúng thần liền bắt nàng bắt vào đây, tiểu nhân nghi ngờ đây là gian tế của địch phái tới!”
Cô gái kia, thân trên mặc áo ngắn tay lỡ, ôm thân gọn gàng, eo thắt một sợi dây lưng được tết thành hình như bím tóc, thân dưới mặc một chiếc váy màu tím nhạt, nhìn rất phóng khoáng mà nhẹ nhàng. Trên đầu đeo một cái vòng, sợi vòng màu tím thủy tinh đeo ở giữa trán, tỏa sáng lóng lánh, tóc dài như thác nước xõa ở sau lưng. Trên tay nàng là một cây cung cực kỳ tinh xảo, sau lưng đeo ống tên. Mặt được che lại bằng một tấm mạng che mặt, nhưng vẫn có thể nhìn xuyên qua mà nhận ra thân phận của nàng.
Nam Cung Cẩm há hốc mồm kinh ngạc, nhìn dáng vẻ hiên ngang, uy phong lẫm liệt của cô gái này từ trước ra sau, từ trên xuống dưới, quan sát một vòng, thật sự là không thể nào liên hệ cô gái này với đại mỹ nhân tiêu chuẩn thời cổ đại Mộc Nguyệt Kỳ đoan trang, hiền thục được cả. Thượng Quan Cẩn Duệ nhìn thấy nàng trong trang phục nữ hiệp này hiển nhiên cũng sửng sốt một chút.
“Mộc cô nương, sao tỷ lại tới đây?” Nam Cung Cẩm đã biết rõ còn cố hỏi, cũng vừa nhìn lén vẻ mặt của Thượng Quan Cẩn Duệ bằng ánh mắt trêu chọc.
Mộc Nguyệt Kỳ hừ lạnh một tiếng, suy nghĩ một đằng, nói một nẻo: “Còn không phải vì ta lo lắng cho an toàn của ngươi sao!”
“Không biết lời này dành cho ai, cũng không biết từ ‘ngươi’ này để chỉ ai nhỉ!” Nam Cung Cẩm nói xong, nhìn Thượng Quan Cẩn Duệ đầy ẩn ý.
Thượng Quan Cẩn Duệ khẽ cười một tiếng, giả vờ như không rõ Nam Cung Cẩm đang ám chỉ điều gì, giọng nói ôn nhuận như ngọc chậm rãi vang lên: “Mộc cô nương, trên chiến trường không an toàn, quả thực không phải là nơi nàng nên tới!”
Mộc Nguyệt Kỳ cười lạnh một tiếng: “Thượng Quan công tử không khỏi quá mức coi thường Mộc Nguyệt Kỳ ta rồi, lúc trước khi còn ở Tây Võ, Mộc Nguyệt Kỳ ta cũng là một nữ tướng quân nổi danh! Lại nói, bản cô nương cũng không phải tới đây cũng đâu phải vì huynh chứ!”
Đám người Vân Dật không rõ ràng lắm nhìn hai người này, quay sang nhìn Nam Cung Cẩm xem ý nàng như thế nào, Nam Cung Cẩm ngáp một cái rồi nói: “Ôi chao, không chú ý một cái mà đã muộn thế này rồi! Được rồi, được rồi, tất cả mọi người về tắm rửa rồi nghỉ ngơi đi thôi. Hoàng thượng, bản cung có mấy việc muốn thương nghị với chàng, chi bằng chúng ta ra ngoài đi dạo một chút đi?”
“Ừm.” Bách Lý Kinh Hồng đáp, cất kỹ tấm bản đồ đi, rồi theo Nam Cung Cẩm đi ra ngoài.
…
Bên ngoài quân doanh, một dòng suối uốn lượn ở cách khu doanh trại khoảng trăm mét.
Bên cạnh dòng suối, cây cỏ xanh um tươi tốt, hiện lên phong cảnh mùa xuân thật đẹp. Trăng sáng treo cao trên đỉnh đầu hai người, đôi mắt như ánh trăng say lòng người của Bách Lý Kinh Hồng nhìn về phương xa, dưới đáy mắt đầy vẻ yên tĩnh sâu thẳm, khiến cho người ta nhìn không thấy đáy.
Ánh trăng sáng chiếu xuống người bọn họ, thỉnh thoảng còn có gió xuân ấm áp thổi qua, Nam Cung Cẩm ngửa mặt nhìn trăng sáng trên trời, cất lời cảm thán: “Sau khi đến biên thành, chỉ e là vài năm nữa chàng và ta cũng đều không có được khoảng thời gian nhàn nhã như thế này để mà ngắm nước chảy, trăng sáng!”
Hắn nghe thấy thế, dưới đáy đôi mắt sáng như sao kia như đang gợn sóng, quay đầu nhìn nàng một cái: “Nếu nàng không thích chinh chiến, ta sẽ buông tha giang sơn xã tắc này, theo nàng phiêu du đất trời, cùng nàng ngắm trăng nước mây trời.”
“Thôi đi, ta cũng không muốn mang trên lưng tội danh yêu cơ họa quốc đâu!” Nam Cung Cẩm cười rất vui vẻ, tâm trạng lại càng nặng nề. Mặc dù kiếp trước nàng là sát thủ, nhưng điều đó cũng không có nghĩa là nàng khát máu, thích giết người. Có điều, tình hình hiện tại không cho phép, hiện nay, cho dù là bọn họ muốn buông tay mặc kệ, thì trời cao biển rộng này, đám người như Hoàng Phủ Hoài Hàn kia cũng sẽ không cho bọn họ một tấc đất yên bình! Nếu đã vậy, thì bọn họ chỉ có thể chiến đấu để giánh lấy cho mình một mảnh đất xanh tươi thôi!
“Xin lỗi nàng.” Hắn nhẹ nhàng nói ra ba chữ, nghiêng đầu nhìn nàng một cái, trong đôi mắt lạnh lùng tràn đầy vẻ áy náy. Đúng là hắn có lỗi với nàng, từ khi bọn họ gặp nhau, rồi yêu nhau, ở bên nhau, hầu như chưa bao giờ hắn cho nàng được một ngày sống yên bình, hạnh phúc.
Tại Đông Lăng, lần đầu gặp nhau, nàng đối xử với hắn rất tốt, nhưng hắn lại luôn luôn không nhận tình cảm của nàng. Thậm chí hắn còn không nhớ rõ bản thân đã cự tuyệt nàng bao nhiều lần, lại có bao nhiêu lần làm nàng tức giận đến suýt rơi lệ.
Về sau, khi đã thích nhau rồi, hắn lại bất lực với tình trạng của nàng, để nàng phải làm một cung nữ vô cùng uất ức, phải chịu nhiều sự ức hiếp của Hoàng Phủ Hoài Hàn.
Cho dù là trở về Nam Nhạc, về địa bàn của hắn rồi, cũng bởi vì cuộc chiến hoàng vị, nàng không muốn liên lụy hắn, nên đành một thân một mình, từng bước, từng bước đối phó Mộ Dung gia, để báo thù cho Thiển Ức. Một đường gian khổ, một đường tính toán. Cuối cùng còn bởi vì chính hắn cố kỵ sư phụ mà khiến cho nàng rơi xuống vực thẳm.
Hắn nghĩ, cho dù là làm người yêu hay làm chồng, hắn đều vô cùng không xứng chức. Không cho nàng được dù một ngày yên ổn, hiện giờ còn đưa nàng theo đánh trận, cùng đi chứng kiến chiến tranh tàn khốc. Có đôi khi hắn thực sự muốn bỏ đi tất cả, đưa nàng cao chạy xa bay, mang theo tiền mà nàng thích nhất, sống cuộc sống yên ổn. Nhưng hắn cũng biết, cho dù hắn nguyện ý rời khỏi cuộc chiến tranh giành thiên hạ này, thì những đối thủ kia cũng không ai đồng ý cho hắn rời khỏi giữa chừng.
“Sao lại xin lỗi?” Nam Cung Cẩm liếc hắn một chút, chợt nhíu mày gào lên: “Chẳng lẽ chàng giấu ta nuôi bồ nhí sao?”
Nghe vậy, hắn thoáng sững sờ, lập tức cảm thấy dở khóc dở cười, cũng sợ hết hồn với khả năng liên tưởng phong phú của nàng, cuối cùng hắn cạn lời, đành nói: “Không có.”
“Không có gì thì sao đột nhiên chàng lại nói xin lỗi làm gì?” Nam Cung Cẩm không khách sáo lườm hắn một cái, sau đó quay đầu tiếp tục ngắm cảnh. Gió hiu hiu thổi nhẹ, bên dòng suối từng đóa hoa nhỏ đua nhau khoe sắc, nếu không phải nguyên nhân bọn họ xuất hiện ở đây là vì vội vàng đi đánh trận, thì Nam Cung Cẩm nhất định sẽ rất hài lòng với cảnh tượng này.
“Nàng theo ta, không cảm thấy uất ức à?” Nói xong, trong lòng hắn lại có chút tự giễu. Ban đầu là hắn hỏi nàng có nguyện ý theo hắn không, nhưng, nếu biết nàng theo hắn, phải vượt qua từng đấy thời gian gian khổ, hắn nghĩ lúc trước bất luận như thế nào cũng sẽ không nói với nàng như thế.
Nam Cung Cẩm nghe thế xong bèn nhìn hắn như nhìn quái thú: “Ta nói này, tên tiểu tử nhà chàng, hôm nay bị sốt đấy à? Đến cả mấy câu “uất ức” này mà cũng hỏi ra được nữa chứ!” Nghĩ một chút, trong đầu nàng bỗng nhiên cảm thấy cực kỳ buồn bực, nhíu mày, trợn đôi mắt đẹp lên, nghi ngờ hỏi: “Nói thật đi, có phải chàng còn giấu ta rất nhiều tiền không giao ra đúng không?”
“…” Coi như hắn đã hiểu rõ rồi, suy nghĩ của nàng và hắn, thật sự là hoàn toàn không giống nhau.
Thấy hắn im lặng, Nam Cung Cẩm càng thêm chắc chắn với suy nghĩ trong lòng, tên chết tiệt này, quả nhiên là giấu tiền riêng mà! Nghĩ thế xong, nàng nghiến răng nghiến lợi nói: “Bách Lý Kinh Hồng, tên nhóc nhà chàng có bản lĩnh đấy, còn dám giấu bà đây lập quỹ đen à!” Kiếp trước nàng biết rất nhiều đàn ông sau khi kết hôn, đều sẽ nhịn không được mà lập quỹ đen quỹ đỏ, không ngờ tên này thế mà cũng học theo!
Hắn nghe thế, chỉ cảm thấy như tuyết rơi giữa mùa hè, mở miệng giải thích cho mình: “Làm gì có.” Tiền riêng ư? Không phải là chỉ có đàn bà con gái mới làm chuyện đó sao? Hắn giấu làm gì?
“Vậy tự dưng chàng nói xin lỗi làm gì, chẳng lẽ không phải vì trong lòng áy náy vì làm chuyện khuất tất sao?” Trong lòng Nam Cung Cẩm đã chắc chắn nhận định rằng tên này giấu nàng lập quỹ đen rồi. Mà nghĩ lại cũng đúng, từ trước đến nay hắn đều là vung tay quá trán, dùng cái chén cũng đều là chén bạch ngọc thượng hạng, vì muốn tiêu pha tùy ý và xa xỉ nên giấu chút tiền riêng cũng không kỳ quái. Vả lại, với thân phận và địa vị của tên này, rồi với khả năng kiếm tiền của hắn, xem ra tiền riêng hắn giấu hẳn là không ít!
Màu hồng nhàn nhạt hiện ra trên khuôn mặt của hắn nhìn cực kỳ mê người.
Nam Cung Cẩm chắp tay trước ngực nhìn hắn hồi lâu, cuối cùng, vươn tay vỗ vỗ vai hắn, cười tủm tỉm nói: “Không tệ, không tệ, còn có sự giác ngộ như vậy, biết bà đây đi theo chàng chưa có ngày nào tốt lành cơ đấy, cho nên về sau chàng nên ít gài bẫy ta đi, đồng thời phải đối xử tốt với ta một cách ngoại lệ mới được.”
Sau khi nói xong, không đợi hắn phản ứng, nàng bỗng nhiên trở mặt, khuôn mặt trái xoan tinh xảo trong nháy mắt kéo dài ra, vẻ mặt cũng trở nên mười phần hung thần ác sát: “Bách Lý Kinh Hồng! Chàng đừng tưởng rằng nói nhiều lời ma quỷ dễ nghe như thế để lừa bịp ta, là có thể che giấu sự thật rằng chàng vụng trộm giấu tiền riêng, ta cảnh cáo chàng, tốt nhất là chàng thành thành thật thật giao hết tiền cho bà đây ngày! Không thì chàng sẽ biết tay ta đấy!”
Thật quá đáng, lại còn dám vụng trộm giấu tiền riêng, không giao hết cho nàng!
“…” Hiện giờ hắn phải nhảy xuống sông Hoàng Hà, để chứng minh sự trong sạch của hắn với nàng sao? “Ta thật sự không có…”
“Hừ!” Nhìn thái độ không hợp tác của hắn, Nam Cung Cẩm hừ lạnh một tiếng: “Chàng đừng giả vờ nữa! Chàng vừa mới hỏi ta là có uất ức hay không, ta còn đang nghĩ mãi không rõ, ngoại trừ chuyện tiền bạc, hoặc là chàng tìm đàn bà bên ngoài ta, thì còn có chuyện gì để ta phải uất ức đâu chứ. Cho nên tốt nhất là chàng thành thật giao tiền ra đây, đừng có mà cố mưu toan bao biện nữa!”
Ngoại trừ chuyện tiền nong và chuyện hắn đi tìm đàn bà bên ngoài, thì không còn chuyện gì khiến nàng uất ức sao? Đây đúng thật là một tin tức tốt, chỉ là hắn tìm đâu ra khoản tiền riêng không tồn tại này mà giao cho nàng bây giờ? Tất cả tiền của hắn đều chứa trong quốc khố và các kho khác, chìa khóa cũng đưa nàng rồi, giờ ngay cả mở kho phát thóc, hoặc là khen thưởng công thần, cũng cần sự đồng ý của nàng. Có thể nói rằng hiện nay hắn chẳng có xu nào trong người, thì đi đâu tìm tiền riêng để giao ra bây giờ?
“Thật sự ta không có giấu tiền riêng.” Sao hắn lại có cảm giác là có lý mà không nói được thế nhỉ?
Hắn vừa nói câu này ra, sự kiên nhẫn của Nam Cung Cẩm coi như đã dùng hết, nàng đánh giá hắn từ trên xuống dưới một phen rồi nói: “Không muốn giao ra cũng được, vậy sau này đừng mong bò lên giường bà đây! Hôm nay bà đây ngủ cùng Mộc cô nương!”
Dứt lời, nàng lạnh lùng liếc hắn một cái rồi xoay người rời đi. Bình thường, đàn ông mà giấu tiền riêng đều sẽ không bao giờ thừa nhận hoặc là giao ra, cho nên nàng nhất định phải dùng một chút thủ đoạn đặc biệt. Nghĩ thế, nàng ngẩng đầu ưỡn ngực, sải bước đi về phía trước.
Để lại người nào đó đứng phía sau với vẻ mặt trống rỗng không chút thay đổi, nhưng trong lòng lại ngập tràn cảm giác ấm ức, tủi thân, buồn bực, hắn biết đi đâu tìm cái gọi là “tiền riêng” kia để mà cầu “sự tha thứ” của đối phương bây giờ?
Nhất Sinh Nhất Thế Tiếu Hồng Trần
Đánh giá:
Truyện Nhất Sinh Nhất Thế Tiếu Hồng Trần
Story
Chương 229: Bách lý kinh hồng, chàng dám giấu ta lập quỹ đen à?
10.0/10 từ 21 lượt.