Nhất Niệm Vĩnh Hằng
Chương 88: Bờ Bắc cường hãn
Ngay khi lời nói của Trịnh Viễn Đông vừa được truyền ra, trong lòng tất cả các đệ tử hai bờ Nam Bắc đều chấn động, rồi như vô ý mà đồng loạt đưa mắt nhìn về lầu các trên cao kia.
Ngay khi bọn họ đưa mắt nhìn lên, một bốn đạo thần niệm long trời lở đất cũng đột ngột từ trên đỉnh Tử Đỉnh sơn, tận sâu bên trong phiến cấm địa đầy tuyết trắng xuất hiện, lướt quá tất cả mọi người.
Bốn đạo thần thức quét qua, cả người của đám đệ tử ngoại môn, kể cả Bạch Tiểu Thuần đều run lên. Một loại cảm giác như áp chế tuyệt đối xuất hiện, dường như chỉ một ánh mắt của đối phương cũng có thể khiến mọi người thần hình câu diệt.
Chẳng những là Bạch Tiểu Thuần, mà Thượng Quan Thiên Hữu, còn có cả những thiên kiêu bờ Bắc đều run rẩy cả người trong phút chốc, nhưng sau đó rất nhanh, ánh mắt những người này lại lộ ra vẻ đầy kích động và phấn chấn.
Thái Thượng Trưởng lão cũng đang quan sát trận chiến. Loại chuyện này khiến cho hơi thở của tất cả đệ tử đạt được tư cách chiến đều trở nên gấp gáp, ánh mắt cũng sáng ngời.
“Nếu có thể khiến Thái Thượng trưởng lão chú ý, thu nhận làm đệ tử kí danh…”
“Trận chiến này nhất định phải toàn lực ứng phó!” Ngay lúc này, sát khí từ trên người từng đệ tử ngoại môn sẽ xuất chiến cũng lần lượt bộc phát ra.
Nơi này chỉ có một mình Bạch Tiểu Thuần đang trừng mắt nhìn.
“Thái Thượng trưởng lão, là cùng cấp bậc với sư phụ ta? Vậy là sư thúc ta a…” Bạch Tiểu Thuần chợt đắc ý, cảm thấy thân phận của mình thật sự cũng quá cao đi. Hắn còn dự định đợi đến khi trận Thiên kiêu chiến này kết thúc, có lẽ bản thân nên đi bái phỏng bốn vị sư thúc một thoáng.
Ngay thời điểm này thì Chưởng môn Trịnh Viễn Đông trên đài cao cũng vung tay áo lên, một đoàn sáng hình cầu nhanh chóng xuất hiện rồi bay xuống chiến đài bên dưới. Rồi quang cầu hóa thành hai mươi hai phần với màu sắc lóng ánh, lần lượt bay về phía mọi người hai bờ Nam Bắc. Từng khỏa ánh sáng nhỏ kia lần lượt bị đám người Bạch Tiểu Thuần bắt lấy, đều riêng phần mình cúi đầu nhìn vào.
"Mười một?" Sau khi liếc nhìn, Bạch Tiểu Thuần bèn định nhìn lén người khác đôi chút, mới phát hiện đám người Thượng Quan Thiên Hữu đều giấu diếm kỹ càng, quyết không dễ dàng để người khác nhìn thấy được.
“Trận đầu tiên, hai người cầm cầu số một, số hai, tiến lên chiến đài!” Trên đài cao, một giọng nói không còn là của Chưởng môn Trịnh Viễn Đông nữa, mà mang đầy âm lãnh truyền xuống của Chấp Pháp Đường Âu Dương Kiệt,
Khi lời của lão truyền ra thì một đệ tử bên bờ Bắc bay ra, người này có dáng người cao gầy, vẻ mặt lạnh nhạt cao ngạo. Vừa xuất trường, bờ Bắc đã truyền tới không ít tiếng hoan hô cổ vũ, tuy người này không phải là một trong ngũ đại thiên kiêu của Bờ Bắc những hiển nhiên cũng là một vị thiên kiêu.
"Bờ Bắc, Lưu Vân!" Người thanh niên cao gầy này lên đến chiến đài, bèn ngạo nghễ nói. Mà bên phía bờ Nam, cả người Thượng Quan Thiên Hữu cũng chớp mắt bước ra, đứng trên chiến đài.
"Bờ Nam, Thượng Quan Thiên Hữu!" Gã đứng đó, thần sắc đầy lạnh lùng, cả người thẳng tắp như một thanh kiếm sắc bén. Lời gã truyền ra khiến cho nhiệt độ bốn phía như hạ xuống.
Ngay khi biết Thượng Quan Thiên Hữu xuất chiến, tất cả đệ tử ngoại môn bờ Nam đều bộc phát từng trận hoan hô kinh người như trợ uy cùng gã.
Vẻ mặt thanh niên cao gầy bên kia chợt biến sắc hẳn. Y không nghĩ tới vừa mới trận đầu tiên xuất trường vậy mà đụng ngay trúng vị thiên kiêu thanh danh hiển hách bờ Nam này, vẻ mặt y đầy khó coi. Sau khi hít sâu một hơi, y nhanh chóng phất tay áo, hư không bốn phía quanh y chợt vặn vẹo rồi một con mãng xà cực lớn cũng theo luồng gió tanh mà xuất hiện, thân thể nó uốn éo thành xà trận, dựng lên cao hơn một trượng.
Nhưng ngay khi thanh niên cao gầy vừa triệu hồi hung thú, chưa tiếp tục hành động thì Thượng Quan Thiên Hữu với gương mặt không chút biểu tình mà bước ra một bước, cả người gã trong nháy mắt này chợt biến mất, lúc xuất hiện thì đã ở ngay sau lưng thanh niên cao gầy kia, đồng thời gã vung tay phải lên, một thanh phi kiếm cũng đã xuất hiện ngay cổ của người này.
"Ngươi thua."
Một cơn lạnh lẽo chạy dọc toàn thân thanh niên cao gầy, thần sắc y đầy hoảng sợ. Rồi y cũng khó khăn mà quay lại nhìn Thượng Quan Thiên Hữu một cái, ánh mắt đầy vẻ không tin tưởng nổi, y biết bản thân có lẽ không địch lại đối phương nhưng cũng không nghĩ ra mình có thể thua nhanh chóng đến như vậy. Hồi lâu sau, y đành đắng chát cúi đầu, thu hồi cự mãng rồi đi xuống chiến đài.
"Trận đầu chiến thắng, ha ha, Bờ Nam chúng ta đợt này nhất định thắng rồi!”
“Thượng Quan sư huynh chuyến này không chừng còn có thể tranh đoạt vị trí đệ nhất một lần a!”
Bờ Nam lập tức ào lên âm thanh hoan hô đầy phấn chấn, bản thân Bạch Tiểu Thuần cũng mở to hai mắt nhìn xem. Thân pháp của Thượng Quan Thiên Hữu quả nhiên phi thường lợi hại, hắn cũng không nhìn thấy rõ thân pháp của gã mà chỉ khi gã hành động rồi mới cảm nhận được.
Lúc này bên phía Thượng Quan Thiên Hữu còn có thêm hai đạo thần thức của hai vị Thái Thượng trưởng lão cũng tập trung chú ý trọng điểm về phía gã.
Cùng lúc đó, toàn bộ đệ tử bờ Bắc cũng chợt xôn xao hẳn lên.
“Thuấn di? Không có khả năng!!! Hắn có tu vi gì chứ, cái này không phải thuấn di!”
“Đây là hư không chi pháp, người này…người này không hổ là đệ nhất thiên kiêu bờ Nam, tu vi Ngưng Khí vậy mà có thể có được thần thông hư không!”
Toàn bộ thiên kiêu bờ Bắc xuất chiến trong lần này đều biến sắc, ánh mắt Bắc Hàn Liệt lóe lên đầy tia ngưng trọng, Công Tôn huynh muội, Hứa Tung cũng tương tự vậy, đáy lòng cả đám cũng chợt chùng xuống.
Chỉ duy nhất thanh niên áo bào đen Quỷ Nha kia là vẫn nhắm hai mắt như cũ, chưa từng mở mắt ra.
“Trận thứ hai!” Ngay trong lúc thanh âm hoan hô ầm ĩ của đám đệ tử ngày càng sôi nổi hơn thì giọng nói đầy âm lãnh của Âu Dương Kiệt cũng truyền ra, trực tiếp cắt đứt dòng nghị luận của mọi người.
Bên trong đám thiên kiêu bờ Bắc, một vị đệ tử với thân hình hơi béo lùn nhoáng người đi lên chiến đài. Nét mặt gã tươi cười đầy chân thành, nụ cười tủm tỉm trên mặt khiến gã càng thêm vô hại.
"Bờ Bắc, Từ Tung." Gã cười ngây ngô hướng về phía một vị đệ tử bờ Nam đang bước lên đài chiến, khách khí giới thiệu.
Người bước ra chiến đài bên phía bờ Nam lần này cũng không phải là đám người Lữ Thiên Lôi mà là một vị đệ tử trước kia đã ẩn tàng tu vi, chỉ trong trận tư cách chiến mới bộc phát ra thực lực. Sắc mặt thanh niên mặt ngựa này đầy khó coi, bởi vì y nhận biết được đối thủ của mình vậy mà lại là một trong năm ngũ đại thiên kiêu bờ Bắc.
"Bờ Nam, Chu Phong!" Gã thanh niên bèn thở dài một hơi sau đó trầm giọng đáp lời, đồng thời y nhanh chóng đưa hai tay bấm niệm pháp quyết, một thanh phi kiếm chợt xuất hiện. Có điều y vẫn còn chưa chỉ hướng thanh phi kiếm lao đến Từ Tung thì đã nhìn thấy trong ánh mắt gã đầy vẻ mỉa mai lóe lên, gã nâng tay phải cách không nhấn xuống phía dưới một cái.
Ầm một tiếng, ngay trên khoảng không ở đỉnh đầu Chu Phong, một vết nứt rắc rắc xuất hiện rồi một con cự thú Kình Ngư hiện ra, dùng tốc độ sét đánh mà một ngụm nuốt luôn cả người Trần Phong vào miệng.
Thanh phi kiếm bị cắt đứt Linh lực đột ngột, bèn rơi ầm một tiếng xuống mặt đất.
“Cùng đệ tử Khung Đính Sơn ta giao chiến mà lại không chú ý tới trên không trung. Thật khiến người khác vừa mừng vừa nản a.” Từ Tung cười cười, quay người đi xuống chiến đài, tay phải gã vung ra sau lưng, Cự thú kia bèn mở miệng phun ra Trần Phong đang còn hôn mê ngay trước mặt đám đệ tử bờ Nam.
Ngược lại, tiếng hoan hô cổ vũ của đám người bờ Bắc lại nổi lên kinh thiên.
Trong lòng Bạch Tiểu Thuần run lên, hắn cảm nhận những thủ đoạn này của bờ Bắc thực sự đáng sợ, trình độ điều khiển hung thú tới một mức độ khủng bố rồi.
Rất nhanh, trận chiến thứ ba bắt đầu, bên phía bờ Bắc là một trong ngũ đại thiên kiêu Thượng Quan Uyển Nhi. Khi nhìn thấy bên phía bờ Nam không phải Chu Tâm Kỳ mà là một đệ tử khác thì thần sắc nàng này có chút thất vọng, như không còn hứng thú mà phất tay, con chim Phượng bảy màu đi theo nàng lúc này phun ra một ngụm sương mù bảy màu.
Vị đệ tử Bờ Nam kia khi bị ngụm sương bảy màu này phả vào mặt thì chợt như choáng váng đầu óc, rồi một mình tự gào thét trên chiến đài như đang cùng địch nhân vô hình mà người khác không cách nào nhìn thấy được mà tiến hành một trận chém giết. Sau cùng vị này hư thoát lực, kiệt sức mà té xỉu.
Từ đầu đến cuối, Thượng Quan Uyển Nhi chỉ vung tay lên một cái vậy mà nhẹ nhàng chiến thắng rồi lướt nhẹ xuống chiến đài. Mọi người bên Bờ Nam lại lần nữa lâm vào trong trầm mặc, ánh mắt nhìn về phía đệ tử bờ Bắc đã đầy kiêng kị, mà trong lòng cũng dần nổi lên cảm giác vô lực.
“Thiên kiêu, cũng chỉ có thiên kiêu mới có tư cách chiến với nhau!” Lúc này, đám đệ tử ngoại môn bờ Nam mang toàn bộ hi vọng nhìn về phía đám người Thượng Quan Thiên Hữu, cũng không ít đệ tử nhìn về phía Bạch Tiểu Thuần.
Bạch Tiểu Thuần lập tức ngẩng đầu ưỡn ngực, nhưng thực ra trong lòng hắn cũng đã bị Thượng Quan Uyển Nhi dọa dẫm không hề nhẹ.
"Tiểu nương tử này, thế nào mà so ra còn lợi hại hơn cả Chu Tâm Kỳ thế kia.” Bạch Tiểu Thuần khó khăn nuốt một ngụm nước miếng xuống cổ họng.
Trận chiến thứ tư cũng được triển khai, lần này Lữ Thiên Lỗi toàn thân lượn lờ đầy lôi quang trong nháy mắt đã lao lên chiến đài. Mà vị áo đen bờ Bắc bên kia vẫn đang nhắm mắt từ đầu tới lúc này cũng chậm rãi mở hai mắt, thần sắc đầy bình tĩnh bước từng bước lên chiến đài.
Có điều quỷ dị là khi gã bước lên, không một tiếng hoan hô cỗ vũ từ trong đám đệ tử bờ Bắc truyền ra, thay vào đó là sắc mặt của mọi người đều trở nên biến hóa. Thậm chí cho dù là đám người ngũ đại thiên kiêu Bắc Hàn Liệt bên bờ Bắc cũng đều hít sâu vào một hơi.
Một màn này khiến cho tất cả mọi người bên bờ Nam đều kinh ngạc, Lữ Thiên Lỗi cũng đưa mắt nhìn người thanh niên áo đen này chằm chằm, sắc mặt đầy nghiêm túc.
"Bờ Bắc, Quỷ Nha." Người thanh niên mặc áo bào đen đứng trên chiến đài, chậm rãi nói. Vẻ mặt không chút biến hóa, tựa như lời gã nói ra cũng không mang chút cảm xúc gì.
"Bờ Nam, Lữ Thiên Lỗi!" Lữ Thiên Lỗi hít sâu. Lúc này, y đã biết rõ đối phương chính là đệ nhất thiên kiêu bờ Bắc, ánh mắt cũng dần lộ ra chiến ý mãnh liệt.
“Ta không quan tâm cái giá phải trả để chiến thắng người này thế nào, cho dù có hao tổn lớn tới mức không tiếp tục tái chiến được nữa thì coi như ta cũng xứng đáng là đệ nhất!” Chiến ý tràn ngập trong mắt Lữ Thiên Lôi, đồng thời y gầm nhẹ lên một tiếng, lôi đình nổ vang khắp toàn thân, vô số ánh chớp ầm ầm đánh xuống. Lấy y là trung tâm, toàn bộ chu vi mười trượng xung quanh đã biến thành lôi trì.
Nhưng lúc này, Quỷ Nha lại vô cùng bình tĩnh nâng tay phải hướng lên trên không trung điểm ra một chỉ. Một chỉ xuất hiện, mây mù trên bầu trời cuồn cuộn, vô số mây đen đột ngột xuất hiện rồi nhanh chóng ngưng tụ lại với nhau. Cảnh tượng trước mắt khiến cho mọi người phải ngẩng đầu nhìn ngó kỹ lưỡng, sắc mặt của tất cả đám đệ tử bờ Bắc đều biến sắc, không ít người còn lộ rõ vẻ hoảng sợ.
Lữ Thiên Lỗi gầm nhẹ một tiếng, cả người đột nhiên xông ra kéo theo lôi đình tràn ngập bốn phía hướng thẳng đến Quỷ Nha.
Sắc mặt Quỷ Nha vẫn không chút biểu tình như trước, thậm chí gã còn nhắm nghiền hai mắt đứng tại nơi đó.
"Ngươi muốn chết!" Lữ Thiên Lỗi cảm giác như bản thân bị lăng nhục nặng nề, y là thiên kiêu, tự tôn cao vời. Lúc này, y bèn gầm lên giận dữ, sấm sét quanh người như mở rộng phạm vi ảnh hưởng chưa từng có, khí thế đẩy lên mạnh mẽ.
Chỉ là y còn chưa tới gần Quỷ Nha, thì trên bầu trời bỗng nhiên nổ ầm vang lên một tiếng, mây đen tựa như bị cưỡng ép mà xé rách ra. Một Quỷ Trảo khổng lồ màu đen, to lớn như cột chống trời, trong nháy mắt đó đã theo tầng mây thò ra, dùng một tốc độ cực nhanh hàng lâm thẳng xuống mặt đất, hướng về Lữ Thiên Lôi mà ầm ầm ép xuống.
Chưa tới gần, nhưng cả người Lữ Thiên Lỗi đã run lên rồi phun ra máu tươi. Toàn bộ sấm sét bên ngoài thân thể y phát ra từng tiếng nổ vang chống cự lại nhưng lại bị sụp đổ nhanh chóng. Thậm chí mặt đất dưới chân y cũng trong cái chớp mắt này mà phát ra tiếng két két, rồi xuất hiện đổ nát vỡ vụn.
Cả người y không ngừng tuôn trào ra máu tươi, tiếng gào rú truyền ra ngoài, thất khiếu trào máu mà gắng gượng chống lại. Có điều tất cả chỉ còn lại tuyệt vọng, thế giới trong mắt Lữ Thiên Lỗi lúc này phút chốc trở nên đen kịt lại.
"Không!!!"
Ngay khi Quỷ Trảo xuất hiện, tất cả các đệ tử ngoại môn bờ Bắc và Bờ Nam cũng không khác gì nhau, đều sinh ra cảm xúc hoảng sợ không cách nào khống chế nổi. Thậm chí trong sự sợ hãi đó, linh khí trong cơ thể lại như bị áp chế xuống, thậm chí còn có cảm giác như linh hồn của bản thân như chịu sự cưỡng chế mà bị rút ra ngoài.
Trên đài cao, sắc mặt của đám người Chưởng môn cũng đều biến đổi.
“Quỷ Dạ Hành, mấy ngàn năm nay chưa có người tu thành, vậy mà kẻ này lại tu luyện tới trình độ này!”
“Không tốt!” Tử Đỉnh sơn Hứa Mị Nương chợt biến sắc mặt, cả người đột nhiên lao ra bay thẳng tới chiến đài. Ngay khi tới gần, nàng bèn nâng tay phải hướng về phía Quỷ Trảo kia vung lên, một tiếng nổ vang lên, Quỷ Trảo bị nhấc lên đến giữa không trung nhưng vẫn còn chưa bị sụp đổ.
Lữ Thiên Lôi phun ra đầy máu tươi rồi nhanh chóng hôn mê. Nếu như vừa rồi Hứa Mị Nương đến chậm một chút thì lúc này cũng nhất định gã đã tan xương nát thịt, thần hình câu diệt.
Tâm thần Hứa Mị Nương chùng xuống, lạnh lẽo nhìn qua Quỷ Nha.
“Tuổi còn nhỏ, tuy có thiên tư như tâm địa lại có thể ác độc đến vậy, trước mặt chúng ta vậy mà dám can đảm tàn sát đồng môn, ngươi muốn chết phải không!”
Quỷ Nha trầm mặc, gương mặt biểu lộ đầy vẻ kỳ quái. Dường như gã cũng không biết lúc này mình nên thể hiện cảm xúc gì trên mặt mới phải.
“Ta không nghĩ tới, hắn lại yếu đến như vậy.” Quỷ Nha ngẩng đầu nhìn Hứa Mị Nương, rất bình tĩnh nói, để lại một cảm giác rất chân thành cho người đối diện. Nói xong hắn quay người đi xuống chiến đài.
Hứa Mị Nương cau mày, ngẩng đầu nhìn về phía đài cao bên kia, dường như có chút cố kị gì đó bèn hừ lạnh một tiếng, sau đó ôm lấy Lữ Thiên Lỗi rời đi. Lúc này thì Lữ Thiên Lôi cũng không còn khả năng tham chiến nữa, thậm chí với thương thế nghiêm trọng như vậy, sợ là gã cũng khó mà khôi phục lại được trong một thời gian ngắn tới.
Bờ Bắc trầm mặc, bờ Nam cũng trở nên trầm mặc.
Chỉ có duy nhất thân ảnh Quỷ Nha như mang theo vô tận cô độc, yên lặng trở về vị trí cũ, tiếp tục đứng đó nhắm hai mắt lại.
Hồi lâu sau, Bờ Bắc cũng khôi phục lại, tiếng hoan hô cũng dần nổi lên.
“Bờ Nam không còn ai, kể cả thiên kiêu cũng không phải là đối thủ nữa rồi, lúc này các ngươi nhất định phải thua!”
“Thất bại ba trận rồi, coi như dựa vào vận khí thắng được trận đầu thì những trận sau các ngươi cũng chỉ còn cách chịu thua liên tục mà thôi.”
Nghe những lời nhạo báng của đệ tử Bờ Bắc, mọi người bên bờ Nam đều lộ ra một vẻ đắng chát trên mặt. Bờ Bắc quả thực…quá mạnh mẽ.
Bờ Nam chỉ có chiến thắng được trận đầu tiên, ba trận sau đó bại toàn bộ. Thiên kiêu Lữ Thiên Lỗi suýt chết trận, một màn này khiến cho Bờ Nam gần như tuyệt vọng đối với mong muốn rửa sạch được nỗi xấu hổ đợt thiên kiêu chiến lần trước.
Thượng Quan Thiên Hữu nhìn chằm chằm vào Quỷ Nha, trong lòng gã chấn động mạnh mẽ chưa từng có, bởi vì gã phát hiện ra chính bản thân mình khi nhìn thấy một màn vừa rồi, trong chớp mắt cũng chợt cảm thấy sợ hãi.
Chẳng những là gã, mà tất cả thiên kiêu bờ Nam, kể cả Chu Tâm Kỳ đều rung động cả tâm thần. Bờ Bắc…lúc này chỉ cần một mình Quỷ Nha cũng có thể quét ngang cả thế hệ đệ tử bờ Nam rồi.
“Đây không còn là trình độ Ngưng Khí rồi…Ngay cả một kích của Chưởng tòa cũng không thể diệt được Quỷ Trảo kia. Đây là…trong thập đại bí thuật của Linh Khê tông, chỉ có hai loại được xưng tụng là tuyệt học…Quỷ Dạ Hành?”
“Có thể sánh ngang với Quỷ Dạ Hành, chỉ có…Thủy Trạch Quốc Độ!”
Vẻ mặt Bạch Tiểu Thuần ngưng trọng. Trận chiến vừa rồi cũng khiến cho tâm thần hắn chấn động mãnh liệt, mức độ cường đại của Quỷ Nha đủ khiến hắn hãi hùng khiếp vía.
Trận chiến thứ năm cũng nhanh chóng diễn ra, người đi ra ở bên phía bờ Bắc lại khiến cho chúng đệ tử bờ Nam lại cảm thấy đầy đắng chát. Đối phương lại chính là một trong ngũ đại thiên kiêu bờ Bắc, khiến cho không ít người kinh hãi…Công Tôn Vân.
Gã mặc áo bào đen, có điều trong đôi mắt ánh vàng kia của gã lại lúc nhúc cổ trùng lui tới. Sau nửa ngày thì một vị đệ tử bờ Nam mới gắng gượng bước lên chiến đài. Y vừa đi lên, cũng không đợi hai bên chào hỏi giới thiệu, ánh mắt Công Tôn Vân lộ ra vẻ lạnh lẽo, tay áo gã vung lên. Bên trong ống tay áo gã là vô số đám côn trùng màu đen mang theo thanh âm vù vù ngập trời mà lao thẳng tới vị đệ tử xuất chiến Bờ Nam bên kia.
Cho dù vị này phản kháng giãy dụa thế nào, thì cũng chỉ vô vọng mà thôi. Toàn thân của y nhanh chóng bị đám côn trùng đen phủ kín, tất cả phòng hộ đều không có chút tác dụng, người ngoài nhìn vào không khỏi giật mình kinh hãi, cho dù bản thân những đệ tử bờ Bắc cũng cảm thấy không chút thích ứng với tràng cảnh chiến đấu như vậy.
“Nhận thua!!!” Vị đệ tử xuất chiến bên phía bờ Nam nôn nóng mở miệng nói. Y cảm nhận rất rõ đám côn trùng đang phủ lên trên người mình lúc này, chỉ cần một ý niệm của đối phương trong đầu cũng có thể cắn nuốt gã hoàn toàn trong nháy mắt.
Trong mắt Công Tôn Vân đầy vẻ mỉa mai, quay người đi xuống chiến đài, đám côn trùng đen như một đợt thủy triều cũng tràn xuống mặt đất rồi rất nhanh chóng bò lên trên người Công Tôn Vân, rồi biến mất trong ống tay áo gã.
Bạch Tiểu Thuần nhìn tràng cảnh này mà da đầu run lên. Không những hắn, mà trong lòng đám người Chu Tâm Kỳ, Thượng Quan Thiên Hữu cũng chợt chùng xuống.
“Trận này chúng ta thua…”
“Bờ Bắc…quá mạnh mẽ!”
Cùng lúc đó, thêm một trận thắng lại khiến cho khí thế bờ Bắc dâng lên ngập trời.
“Lúc nãy đã nói rồi, các ngươi chỉ có một trận thắng duy nhất, còn lại toàn bại trận mà thôi!”
“Bờ Nam? Chỉ là trò cười mà thôi, vĩnh viễn đều bị bờ Bắc chúng ta đè ép đi!”
“Ba mươi năm trước, bờ Nam có một người tiến vào vị trí mười hạng đầu. Lần này…các ngươi không người nào vào được!” Thanh âm của đám đệ tử bờ Bắc truyền ra khắp bốn phía, mọi người bên phía Bờ Nam vốn định lên tiếng phản bác nhưng lại không thốt nên lời. Nguyên một đám đều cảm thấy uất nghẹn đến cực hạn.
“Trận thứ sáu, người giữ cầu số mười một, mười hai, bước lên chiến đài!” Giọng nói của Âu Dương Kiệt truyền ra ngay sau khi Công Tôn Vân vừa rời khỏi.
Bạch Tiểu Thuần hít sâu, rồi ngẩng đầu lên. Hắn đang cầm trong tay, quả cầu số mười một.
Nhất Niệm Vĩnh Hằng