Nhất Niệm Vĩnh Hằng
Chương 772: Ta cũng muốn trở thành Vạn phu trưởng
Lúc Bạch Tiểu Thuần đến còn cho rằng mình đến nhầm nơi, cả ngàn tu sĩ đứng thành hàng chờ đợi Bạch Tiểu Thuần, bọn họ đứng đó nhưng khí thế ngưng tụ thành một, cùng lớn tiếng hô to:
- Bái kiến đại nhân!
Tiếng hô như sấm sét vang vọng binh doanh, tiếng nói truyền khắp lãnh địa đệ tam quân, kể cả Lý Hoành Minh và các Thiên phu trưởng khác đều nghe được tiếng hô, không ít người ngạc nhiên đi ra ngoài quan sát Bạch Tiểu Thuần.
Bọn họ lại nhìn sang một ngàn tu sĩ đang xếp hàng, cảm nhận khí chất thiết huyết và hung hãn của bọn họ, dường như trong người mang theo chiến ý cực mạnh, chiến ý không nhắm vào Bạch Tiểu Thuần, mà là... Chỉ cần Bạch Tiểu Thuần ra lệnh một tiếng, hắn chỉ nơi nào bọn họ sẽ san bằng nơi dó.
- Kiêu binh hãn tướng!!
- Những người kia cảm tạ ân cứu mạng của Bạch Tiểu Thuần, cũng nhìn thấy Bạch Tiểu Thuần thiết huyết tàn nhẫn, cho bọn họ kính nể và cuồng nhiệt... Bọn họ chưa triệt để báo ơn, bọn họ vẫn là tư quân của Bạch Tiểu Thuần!
Đám người Lý Hoành Minh đều phát hiện việc này, tâm thần chấn động không nhỏ.
Đây là lần đầu tiên Bạch Tiểu Thuần đi vào binh doanh của mình, hắn nhìn những thân ảnh như từng quen biết, cảm nhận khí chất hung hãn không sợ chết, máu huyết trong người hắn nóng rực, hắn dừng bước, nội tâm không ngừng nhớ lại trận chiến nửa năm trước.
Qua một lúc Bạch Tiểu Thuần thở dài, nội tâm hắn cảm động, cũng hiểu bọn họ chính là người được mình cứu khi đó.
Nhất là khi Bạch Tiểu Thuần nhìn thấy ánh mắt sùng bái và cuồng nhiệt của bọn họ nhìn mình, nội tâm hắn xúc động giơ tay lên cao.
- Đi theo ta, mọi người có rượu cùng uống, có thịt cùng ăn, có chiến công cùng đoạt, lúc chạy trốn khỏi chết, mọi người cùng nhau chạy!
Bạch Tiểu Thuần rống to, hắn cảm giác lời của mình vô cùng khí phách, sau khi nói xong cả ngàn tu sĩ vô cùng vui vẻ, bọn họ cùng ôm quyền hô to.
- Tuân đại nhân mệnh!
Tiếng hô càng vang vọng bốn phương, sắc mặt đám người Lý Hoành Minh quái dị, bọn họ đã nhìn thấy rất nhiều đồng liêu ở trước mặt thủ hạ nói những lời ủng hộ và động viên, chưa bao giờ nghe ai nói chuyện trực tiếp như Bạch Tiểu Thuần.
Tại kiến trúc quan tài cực lớn nằm trong lĩnh địa Bác Bì Quân, Bạch Lân lắc đầu cười khổ nhìn sang hướng binh doanh Bạch Tiểu Thuần.
Bên cạnh hắn có mười thân ảnh mặc áo giáp, phần lớn là trung niên, cũng có một ít là lão giả, ánh mắt bọn họ nghiền ngẫm, bọn họ đang thương nghị công việc trong Bác Bì Quân và bị tiếng hô lớn hấp dẫn nên dùng thần thức dò xét.
- Bạch Tiểu Thuần nói chuyện quá thẳng, không ngờ nói cả câu chạy trốn khỏi chết, mọi người cùng bỏ chạy.
Bạch Lân cười cười, hắn quay đầu nhìn sang lão giả tóc bạc trong mười người trước mặt.
- Chu huynh, Bạch Tiểu Thuần ở chỗ của ngươi, kẻ này có tác dụng lớn với Bác Bì Quân, ngươi nên chiếu cố một hai.
Mười người ở đây chính là mười Vạn phu trưởng Bác Bì Quân, cái lão giả tóc bạc chính là thượng cấp Bạch Tiểu Thuần, Vạn phu trưởng đệ tam quân Chu Hưng Quân, hắn chỉ cười khẽ và gật đầu.
- Quân chủ yên tâm, lão phu sẽ an bài Bạch đại sư thỏa đáng.
Bạch Lân gật gật đầu, hắn nhìn Vạn phu trưởng, bắt đầu tiếp tục thương nghị chuyện quan trọng của Bác Bì Quân.
Cùng lúc đó, Bạch Tiểu Thuần cùng cả ngàn tu sĩ tiến vào trong binh doanh, nơi này là nhà mới của bọn họ, đám người Triệu Long là thân vệ nên an bài xong xuôi, binh doanh thủ hộ chặt chẽ từ trong ra ngoài, bất cứ người nào ra vào mà không có thủ lệnh đều bị giữ lại.
Dù sao Bạch Tiểu Thuần hôm nay không chỉ là Thiên phu trưởng, hắn càng là nhân vật đứng thứ mười trong Tất Sát Bảng của Man Hoang, bị treo giá một Thiên Thú Hồn, không chỉ Man Hoang động tâm, ngay cả tu sĩ cũng thèm muốn...
Dù sao việc này từng xảy ra không ít.
Thời gian nửa năm trôi qua.
Bạch Tiểu Thuần đi vào Trường thành gần hai năm, từ khi hắn trở thành Thiên phu trưởng, mặc dù ngoài Trường thành xảy ra không ít cuộc chiến nhưng quy mô rất nhỏ, không cần hắn tham gia.
Bạch Tiểu Thuần đã sớm quen thuộc tình hình trong Trường thành, chuyện hắn thích làm nhất chính là thường cách một đoạn thời gian mặc áo giáp Thiên phu trưởng dẫn theo một nhiều binh sĩ đi bộ trong Trường thành.
Hắn muốn hưởng thụ ánh mắt hâm mộ và kính sợ của người khác với mình, Bạch Tiểu Thuần làm việc này không biết mệt, phi thường mưu cầu danh lợi.
Ban đầu đám người Triệu Long còn kinh ngạc, một ngàn tu sĩ cũng như thế, lúc đầu còn ngạc nhiên nhưng về sau không thèm quan tâm nữa, bọn họ cũng biết rõ tính cách Bạch Tiểu Thuần.
Số lần Bạch Tiểu Thuần ra ngoài quá nhiều, thậm chí còn làm không ít việc không đàng hoàng, ngay cả Bạch Lân cũng nghe qua, hắn vô cùng đau đầu, vì vậy an bài một phen, ngày hôm nay Bạch Tiểu Thuần mang theo một ngàn tu sĩ xuất hành như thường lệ, hắn hưởng thụ ánh mắt hâm mộ của người qua đường, cũng nghe ngóng lời lẽ tán dương chung quanh.
Bỗng nhiên ở xa xa có mấy ngàn tu sĩ mặc áo giáp xuất hiện, những nơi bọn họ đi qua đều bị dọn bãi, tất cả mọi người đều lùi ra xa trăm trượng.
Cho dù là Bạch Tiểu Thuần cũng bị ép tránh đường.
- Các ngươi làm gì?
Bạch Tiểu Thuần không vui.
- Vạn phu trưởng Niên Tri Vinh đại nhân xuất hành, các ngươi nhanh lui ra sau!
Tu sĩ kia lên tiếng, trong tay cầm một lệnh bài, lệnh bài còn viết một chữ Niên và đồ đằng lột da.
Trong năm đại quân đoàn, chỉ có lệnh bài Vạn phu trưởng mới mang theo họ!
Sau khi xuất lệnh bài, tu sĩ này phát tay xua đuổi mọi người chung quanh, cũng đẩy đám người Bạch Tiểu Thuần ra sau, Bạch Tiểu Thuần rất không cao hứng nhưng không có biện pháp, hắn chỉ có thể trơ mắt nhìn gần vạn tu sĩ đi ngang qua, sau khi con đường được dọn dẹp, một lão giả mặc áo giáp màu đỏ sáng ngời đi tới,theo sau hắn còn có mười Thiên phu trưởng, mỗi người vô cùng cung kính đi theo lão giả.
Có không ít người lui ra xa hơn trăm trượng, bọn họ nhìn thấy lão giả liền hoan hô, ánh mắt cuồng nhiệt hơn cả lúc Bạch Tiểu Thuần xuất hành, thậm chí từng tiếng nghị luận truyền vào tai Bạch Tiểu Thuần.
- Vạn phu trưởng!
- Trời ơi, rất ít khi gặp Vạn phu trưởng xuất hành...
- Bất cứ Vạn phu trưởng nào cũng là nhân vật kinh thiên động địa trong Trường thành, dậm chân một cái có thể rung chuyển tám phương.
Khí thế kia, phô trương và bá đạo như vậy, Bạch Tiểu Thuần trợn mắt há hốc mồm, hắn hít khí lạnh và nội tâm ê ẩm.
- Có gì khó lường chứ, không phải là Vạn phu trưởng sao...
Bạch Tiểu Thuần nhìn đối phương phô trương, hắn cắn răng nói:
- Ta cũng muốn trở thành Vạn phu trưởng!
Hăng hái đi ra, phiền muộn quay về, Bạch Tiểu Thuần trở lại binh doanh và nghĩ tới tràng cảnh Vạn phu trưởng xuất hành, nội tâm hắn vô cùng ganh tỵ.
- Vạn phu trưởng...
Bạch Tiểu Thuần cắn răng, hắn nghĩ tới bên cạnh Niên Tri Vinh có mười Thiên phu trưởng, lại nhớ đến bản thân mình.
- Không được, ta nhất định phải trở thành Vạn phu trưởng!
Bạch Tiểu Thuần ngẩng đầu lên, ánh mắt mang theo vẻ quyết đoán, nửa năm qua hắn không tu luyện, cũng không luyện đan, chỉ lo hưởng thụ vinh quang từ thân phận Thiên phu trưởng mang lại, lúc này hắn tỉnh ngộ, Thiên phu trưởng không phải mục tiêu cuối cùng của mình.
---------------
Nhất Niệm Vĩnh Hằng
- Bái kiến đại nhân!
Tiếng hô như sấm sét vang vọng binh doanh, tiếng nói truyền khắp lãnh địa đệ tam quân, kể cả Lý Hoành Minh và các Thiên phu trưởng khác đều nghe được tiếng hô, không ít người ngạc nhiên đi ra ngoài quan sát Bạch Tiểu Thuần.
Bọn họ lại nhìn sang một ngàn tu sĩ đang xếp hàng, cảm nhận khí chất thiết huyết và hung hãn của bọn họ, dường như trong người mang theo chiến ý cực mạnh, chiến ý không nhắm vào Bạch Tiểu Thuần, mà là... Chỉ cần Bạch Tiểu Thuần ra lệnh một tiếng, hắn chỉ nơi nào bọn họ sẽ san bằng nơi dó.
- Kiêu binh hãn tướng!!
- Những người kia cảm tạ ân cứu mạng của Bạch Tiểu Thuần, cũng nhìn thấy Bạch Tiểu Thuần thiết huyết tàn nhẫn, cho bọn họ kính nể và cuồng nhiệt... Bọn họ chưa triệt để báo ơn, bọn họ vẫn là tư quân của Bạch Tiểu Thuần!
Đám người Lý Hoành Minh đều phát hiện việc này, tâm thần chấn động không nhỏ.
Đây là lần đầu tiên Bạch Tiểu Thuần đi vào binh doanh của mình, hắn nhìn những thân ảnh như từng quen biết, cảm nhận khí chất hung hãn không sợ chết, máu huyết trong người hắn nóng rực, hắn dừng bước, nội tâm không ngừng nhớ lại trận chiến nửa năm trước.
Qua một lúc Bạch Tiểu Thuần thở dài, nội tâm hắn cảm động, cũng hiểu bọn họ chính là người được mình cứu khi đó.
Nhất là khi Bạch Tiểu Thuần nhìn thấy ánh mắt sùng bái và cuồng nhiệt của bọn họ nhìn mình, nội tâm hắn xúc động giơ tay lên cao.
- Đi theo ta, mọi người có rượu cùng uống, có thịt cùng ăn, có chiến công cùng đoạt, lúc chạy trốn khỏi chết, mọi người cùng nhau chạy!
Bạch Tiểu Thuần rống to, hắn cảm giác lời của mình vô cùng khí phách, sau khi nói xong cả ngàn tu sĩ vô cùng vui vẻ, bọn họ cùng ôm quyền hô to.
- Tuân đại nhân mệnh!
Tiếng hô càng vang vọng bốn phương, sắc mặt đám người Lý Hoành Minh quái dị, bọn họ đã nhìn thấy rất nhiều đồng liêu ở trước mặt thủ hạ nói những lời ủng hộ và động viên, chưa bao giờ nghe ai nói chuyện trực tiếp như Bạch Tiểu Thuần.
Tại kiến trúc quan tài cực lớn nằm trong lĩnh địa Bác Bì Quân, Bạch Lân lắc đầu cười khổ nhìn sang hướng binh doanh Bạch Tiểu Thuần.
Bên cạnh hắn có mười thân ảnh mặc áo giáp, phần lớn là trung niên, cũng có một ít là lão giả, ánh mắt bọn họ nghiền ngẫm, bọn họ đang thương nghị công việc trong Bác Bì Quân và bị tiếng hô lớn hấp dẫn nên dùng thần thức dò xét.
- Bạch Tiểu Thuần nói chuyện quá thẳng, không ngờ nói cả câu chạy trốn khỏi chết, mọi người cùng bỏ chạy.
Bạch Lân cười cười, hắn quay đầu nhìn sang lão giả tóc bạc trong mười người trước mặt.
- Chu huynh, Bạch Tiểu Thuần ở chỗ của ngươi, kẻ này có tác dụng lớn với Bác Bì Quân, ngươi nên chiếu cố một hai.
Mười người ở đây chính là mười Vạn phu trưởng Bác Bì Quân, cái lão giả tóc bạc chính là thượng cấp Bạch Tiểu Thuần, Vạn phu trưởng đệ tam quân Chu Hưng Quân, hắn chỉ cười khẽ và gật đầu.
- Quân chủ yên tâm, lão phu sẽ an bài Bạch đại sư thỏa đáng.
Bạch Lân gật gật đầu, hắn nhìn Vạn phu trưởng, bắt đầu tiếp tục thương nghị chuyện quan trọng của Bác Bì Quân.
Cùng lúc đó, Bạch Tiểu Thuần cùng cả ngàn tu sĩ tiến vào trong binh doanh, nơi này là nhà mới của bọn họ, đám người Triệu Long là thân vệ nên an bài xong xuôi, binh doanh thủ hộ chặt chẽ từ trong ra ngoài, bất cứ người nào ra vào mà không có thủ lệnh đều bị giữ lại.
Dù sao Bạch Tiểu Thuần hôm nay không chỉ là Thiên phu trưởng, hắn càng là nhân vật đứng thứ mười trong Tất Sát Bảng của Man Hoang, bị treo giá một Thiên Thú Hồn, không chỉ Man Hoang động tâm, ngay cả tu sĩ cũng thèm muốn...
Dù sao việc này từng xảy ra không ít.
Thời gian nửa năm trôi qua.
Bạch Tiểu Thuần đi vào Trường thành gần hai năm, từ khi hắn trở thành Thiên phu trưởng, mặc dù ngoài Trường thành xảy ra không ít cuộc chiến nhưng quy mô rất nhỏ, không cần hắn tham gia.
Bạch Tiểu Thuần đã sớm quen thuộc tình hình trong Trường thành, chuyện hắn thích làm nhất chính là thường cách một đoạn thời gian mặc áo giáp Thiên phu trưởng dẫn theo một nhiều binh sĩ đi bộ trong Trường thành.
Hắn muốn hưởng thụ ánh mắt hâm mộ và kính sợ của người khác với mình, Bạch Tiểu Thuần làm việc này không biết mệt, phi thường mưu cầu danh lợi.
Ban đầu đám người Triệu Long còn kinh ngạc, một ngàn tu sĩ cũng như thế, lúc đầu còn ngạc nhiên nhưng về sau không thèm quan tâm nữa, bọn họ cũng biết rõ tính cách Bạch Tiểu Thuần.
Số lần Bạch Tiểu Thuần ra ngoài quá nhiều, thậm chí còn làm không ít việc không đàng hoàng, ngay cả Bạch Lân cũng nghe qua, hắn vô cùng đau đầu, vì vậy an bài một phen, ngày hôm nay Bạch Tiểu Thuần mang theo một ngàn tu sĩ xuất hành như thường lệ, hắn hưởng thụ ánh mắt hâm mộ của người qua đường, cũng nghe ngóng lời lẽ tán dương chung quanh.
Bỗng nhiên ở xa xa có mấy ngàn tu sĩ mặc áo giáp xuất hiện, những nơi bọn họ đi qua đều bị dọn bãi, tất cả mọi người đều lùi ra xa trăm trượng.
Cho dù là Bạch Tiểu Thuần cũng bị ép tránh đường.
- Các ngươi làm gì?
Bạch Tiểu Thuần không vui.
- Vạn phu trưởng Niên Tri Vinh đại nhân xuất hành, các ngươi nhanh lui ra sau!
Tu sĩ kia lên tiếng, trong tay cầm một lệnh bài, lệnh bài còn viết một chữ Niên và đồ đằng lột da.
Trong năm đại quân đoàn, chỉ có lệnh bài Vạn phu trưởng mới mang theo họ!
Sau khi xuất lệnh bài, tu sĩ này phát tay xua đuổi mọi người chung quanh, cũng đẩy đám người Bạch Tiểu Thuần ra sau, Bạch Tiểu Thuần rất không cao hứng nhưng không có biện pháp, hắn chỉ có thể trơ mắt nhìn gần vạn tu sĩ đi ngang qua, sau khi con đường được dọn dẹp, một lão giả mặc áo giáp màu đỏ sáng ngời đi tới,theo sau hắn còn có mười Thiên phu trưởng, mỗi người vô cùng cung kính đi theo lão giả.
Có không ít người lui ra xa hơn trăm trượng, bọn họ nhìn thấy lão giả liền hoan hô, ánh mắt cuồng nhiệt hơn cả lúc Bạch Tiểu Thuần xuất hành, thậm chí từng tiếng nghị luận truyền vào tai Bạch Tiểu Thuần.
- Vạn phu trưởng!
- Trời ơi, rất ít khi gặp Vạn phu trưởng xuất hành...
- Bất cứ Vạn phu trưởng nào cũng là nhân vật kinh thiên động địa trong Trường thành, dậm chân một cái có thể rung chuyển tám phương.
Khí thế kia, phô trương và bá đạo như vậy, Bạch Tiểu Thuần trợn mắt há hốc mồm, hắn hít khí lạnh và nội tâm ê ẩm.
- Có gì khó lường chứ, không phải là Vạn phu trưởng sao...
Bạch Tiểu Thuần nhìn đối phương phô trương, hắn cắn răng nói:
- Ta cũng muốn trở thành Vạn phu trưởng!
Hăng hái đi ra, phiền muộn quay về, Bạch Tiểu Thuần trở lại binh doanh và nghĩ tới tràng cảnh Vạn phu trưởng xuất hành, nội tâm hắn vô cùng ganh tỵ.
- Vạn phu trưởng...
Bạch Tiểu Thuần cắn răng, hắn nghĩ tới bên cạnh Niên Tri Vinh có mười Thiên phu trưởng, lại nhớ đến bản thân mình.
- Không được, ta nhất định phải trở thành Vạn phu trưởng!
Bạch Tiểu Thuần ngẩng đầu lên, ánh mắt mang theo vẻ quyết đoán, nửa năm qua hắn không tu luyện, cũng không luyện đan, chỉ lo hưởng thụ vinh quang từ thân phận Thiên phu trưởng mang lại, lúc này hắn tỉnh ngộ, Thiên phu trưởng không phải mục tiêu cuối cùng của mình.
---------------
Nhất Niệm Vĩnh Hằng
Đánh giá:
Truyện Nhất Niệm Vĩnh Hằng
Story
Chương 772: Ta cũng muốn trở thành Vạn phu trưởng
10.0/10 từ 32 lượt.