Nhất Niệm Vĩnh Hằng
Chương 66: Vì tông môn xông pha khói lửa
Bên trong khu rừng, Bạch Tiểu Thuần không ngừng đi về phía trước, dần dần hắn cũng phát hiện ra một vài dấu vết còn sót lại, suy đoán trong lòng hắn càng thêm chắc chắn. Đến khi ra khỏi dãy sơn mạch, hắn bèn tăng hết tốc lực mà đi, sau mấy ngày thì đã trở lại Lạc Tinh sơn mạch, nhìn thấy gia tộc Lạc Trần nay đã thành một mảnh phế tích.
“Xem chừng Đỗ Lăng Phỉ và Hầu Vân Phi đã truyền tin tức thành công về tông môn rồi.” Bạch Tiểu Thuần chợt nhớ đến thảm cảnh lúc trước, trong lòng không tránh khỏi một tràng thổn thức. Một lúc lâu sau hắn bèn quay người, nhảy lên Phong Hành chu, rồi khoanh chân ngồi xuống điều khiển Phong Hành chu bay đi.
Tiếng vù vù vang lên, phi thuyền này nhanh chóng hóa thành một đạo cầu vồng đi thẳng về phía xa.
“Quay về tông môn thôi.” Trong mắt Bạch Tiểu Thuần đầy mong chờ. Nghĩ đến việc bản thân đã lập được công lao to lớn như vậy cho tông môn, lần này trở về hẳn sẽ được ban thưởng không ít.
Nghĩ tới đây hắn càng thêm hưng phấn, rồi sau đó hắn nhìn lại túi Trữ vật. Đoạn đường đi này hắn cũng tranh thủ sắp xếp lại một chút, bên trong túi trữ vật từ trên người đám tộc nhân Lạc Trần gia tộc kia có không ít vật phẩm, còn có thêm cả Linh thạch nữa.
Hơn nữa, bên trong túi trữ vật của một tên tộc nhân nào đó mà hắn không nhớ còn có một Hạt giống lớn bằng nắm tay, nhìn như một trái tim còn đang đập thình thịch như ẩn chứa sinh mạng bên trong đó vậy, chỉ có điều khí tức tựa như ngày càng thêm yếu ớt.
Khi phát hiện ra vật này, với tạo nghệ thảo mộc của hắn mà phải mất nữa ngày mới giật mình nhận ra được đây chính là một loại trái cây gần như chỉ còn tồn tại trong truyền thuyết mà thôi. La loại trái cây cực kì trân quý, có tên là Dục Thú chủng!
Nghe nói loại trái cây này sau khi hấp thu tinh hoa Linh thú thì có thể tự động thai nghén mà nhân giống ra. Đối với những hung thú cường hãn đến cực điểm nhưng lại vô cùng khó sinh sản ra đời sau mà nói thì Dục Thú chủng chính là vô giá.
Hơn nữa, một số tu sĩ có Linh thú cường đại bên người thì cũng luôn mong muốn có được thêm hậu duệ của Linh thú này, tiếc là những loài này thường chỉ đơn độc tồn tại, nên giá trị của Dục Linh Thú trong những trường hợp này được thể hiện lại càng thêm trân quý.
Tuy loại chủng vật trân quý này không biết vì sao có thể lọt vào trong tay của tên tộc nhân Lạc Trần nào đó đã đuổi giết bản thân mình, nhưng Bạch Tiểu Thuần cũng có thể khẳng định người này hẳn phải đạt được đại cơ duyên nào đó. Điều này cũng dễ hiểu, vì dù sao Lạc Trần gia tộc cũng nằm trong Lạc Tinh sơn mạch, mà sơn mạch này lại….luôn luôn đầy thần bí.
Cho dù là bản thân hắn thì cũng phải nghiềm ngẫm rất lâu mới nhận ra được vật này, hẳn tên tộc nhân Lạc Trần đạt được Dục Thú chủng kia cũng không nhận ra được, nên việc bảo tồn vật phẩm này cũng không phù hợp chút nào.
Vì vậy mà trên đường đi, Bạch Tiểu Thuần còn tìm kiếm thêm một vài mảnh gỗ có Linh khí, đóng thành một cái hộp gỗ rồi đặt Dục Thú chủng vào bên trong. Lúc này thì những dao động sinh mệnh của Dục Thú chủng mới từ từ ổn định lại.
Sau khi cất hộp gỗ này đi, Bạch Tiểu Thuần mới thở ra một hơi rồi tiếp tục điều khiển Phong Hành chu gào thét bay đi. Dựa theo đường cũ mà một đường thẳng tiến trở về, khoảng cách tới Linh Khê tông càng lúc càng gần lại.
Một tháng thoáng chốc cũng trôi qua, trước kia lúc mới ra ngoài, vì không có nhiều Linh thạch nên ba người bọn họ chỉ dám dùng Phi Hành chu bay đi vào ban đêm, còn bây giờ túi tiền của Bạch Tiểu Thuần không thiếu Linh thạch nên hắn cũng không quan tâm tới chuyện hao phí khi vận hành Phi Hành chu. Do vậy mà chỉ mất một tháng hắn đã nhìn thấy bờ Nam sơn môn Linh Khê tông phía xa rồi.
“Lần này ra ngoài, đi đi về về cũng mất hơn nửa năm, cuối cùng cũng đã trở về.” Bạch Tiểu Thuần cũng đứng dậy, mái tóc tung bay bày ra một bộ dạng cao thủ tuyệt thế. Nhưng sau đó hắn đột nhiên nhớ ra chuyện gì đó, cảm thấy có chút không ổn thỏa lắm, bèn tranh thủ lấy ra trường bào đệ tử ngoại môn vốn đã rách te tua trong trận huyết chiến với gia tộc Lạc Trần khi trước mặc vào.
Rồi lại bày ra một bộ dạng vì tông môn mà chết không sờn, vẻ ngoài đầy thê thảm đến vô cùng, cộng thêm bộ trường bào rách tươm, loang lổ đầy vết máu, mới nhìn qua cũng biết hắn vừa trải qua một phen nguy cơ sinh tử.
Lúc này hắn mới có chút hài lòng điều khiển Phong Hành chu thẳng tiến về phía trước. Có điều khi tiến vào gần sơn môn, đang muốn đi xuyên vào thì đột nhiên có một màn chắn vô hình xuất hiện đẩy Phi Hành chu của hắn bật ra ngoài.
“A?” Cả người Bạch Tiểu Thuần chợt chao đảo, thiếu chút nữa té xuống.
Cùng lúc đó một đạo cầu vồng từ trong sơn môn phía Nam này bay đến, là người thanh niên với sắc mặt lạnh nhạt, bình thản bước ra ngoài nhìn về phía Bạch Tiểu Thuần.
“Đạo hữu là người phương nào? Không biết đến Linh Khê tông ta có chuyện gì không” Người thanh niên này vừa nói xong thì cũng nhíu mày lại. Gã nhìn Phong Hành chu trước mặt, rồi nhìn một chút về trường bào trên người Bạch Tiểu Thuần.
“Sử dụng Phong Hành chu của Linh Khê tông ta, ăn mặc trường bào đệ tử ngoại môn mà lại bị đại trận sơn môn ngăn lại bên ngoài này! Ngươi là ai?” Vẻ lạnh lẽo trong mắt người thanh niên này tràn ra. Đồng thời tay phải gã cũng bấm niệm pháp quyết, tản ra tu vi Ngưng khí tầng tám.
“Vị sư huynh này, thế này là thế nào? Sao ta lại không tiến vào tông môn được vậy, ta là đệ tử ngoại môn Hương Vân sơn Bạch Tiểu Thuần a.” Bạch Tiểu Thuần vội lùi ra sau vài bước, nhìn mọi chuyện đang diễn ra, hắn nhất thời cảm thấy tình huống hiện tại có chút không rõ ràng lắm, vội vàng nói.
“Ngươi là Bạch Tiểu Thuần?” Gã cẩn thận nhìn qua Bạch Tiểu Thuần một phát, càng nhìn càng cảm thấy có chút quen mắt. Dù sao thì gã cũng đã tham dự tang lễ của Bạch Tiểu Thuần, đã từng nhìn qua bức họa Bạch Tiểu Thuần trên bia mộ. Lúc này cả người gã chợt chấn động, hơn nữa nhìn vết máu loang lổ trên y phục Bạch Tiểu Thuần còn làm cho gã hít vào một hơi lạnh.
“Ngươi…không phải ngươi đã chết rồi sao?”
“Ta không có chết a.” Bạch Tiểu Thuần ngơ ngác một chút. Sắc mặt người thanh niên bên kia cũng chợt phấn chấn hẳn lên, nhanh chóng lấy ra ngọc giản truyền tin tức về tông môn.
Tin tức Bạch Tiểu Thuần trở về nhanh chóng lan truyền khắp tông môn. Trên Hương Vân sơn lúc này, Lý Thanh Hậu đang bế quan, đột nhiên mãnh liệt mở hai mắt ra, cả người y run lên, rồi đột ngột bước ra ngoài.
Cùng lúc đó, tin tức này nhanh chóng được truyền tới chỗ của chưởng môn. Vị chưởng môn Linh Khê tông chợt sững sờ, thần thức cũng nhanh chóng đảo qua một vòng bờ Nam sơn môn, nhìn thấy Bạch Tiểu Thuần, lão có chút kinh ngạc nhưng lại nhanh chóng cảm thấy vui vẻ, rồi thông cáo tin tức ra toàn bộ tông môn.
Cũng chỉ vài hơi thở, trong tông môn truyền ra từng tràng âm thanh không thể tin tưởng được, thanh âm này ồn ào đến mức bên ngoài tông môn còn có thể loáng thoáng nghe thấy được. Cùng lúc đó tiếng chuông trong tông môn cũng được ngân lên vang vọng.
“Bạch Tiểu Thuần? Không phải hắn đã chết rồi sao? Sao lại còn sống trở về?”
Ngay sau đó, vô số thân ảnh gào thét bay ra từ trong tông môn, mà đi đầu là Hầu Vân Phi. Y nhanh chóng lao ra ngoài, nhìn thấy Bạch Tiểu Thuần, vẻ mặt y lộ ra không cách nào tin được. Tuy rằng y một mực không muốn tin Bạch Tiểu Thuần đã chết, nhưng bản thân đã trải qua trận truy sát của gia tộc Lạc Trần, trong lòng cũng thừa hiểu không có đệ tử nào có thể sống sót được trong tràng đuổi giết đó được.
Lúc này cả người y kích động đến rơi nước mắt xuống.
“Bạch sư đệ!” Y cười to, cả người cũng nháy mắt đó mà lao đến ôm lấy cổ Bạch Tiểu Thuần, tâm tình kích động đến mức không thốt nên lời.
“Hầu sư huynh…” Bạch Tiểu Thuần trừng mắt nhìn y. Lúc này coi như hắn cũng mơ hồ hiểu ra, tông môn đã coi như mình chết rồi nên nhìn thấy Hầu Vân Phi không chút ngại ngần như vậy thì hắn cũng cảm thấy cao hứng.
Ngay khi Bạch Tiểu Thuần vừa bước chân vào sơn môn, trong nháy mắt đó có rất rất nhiều thân ảnh từ bốn phương tám hướng nhanh chóng ùa về phía hắn.
“Cửu bàn!” Trương Đại bàn, Hắc Tam bàn, cùng với những sư huynh Bàn tử ở khu Tạp dịch đều run rẩy cả người. Cả đám vây quanh, mà Trương Đại bàn thì nhanh chóng lao đến ôm chặt lấy Bạch Tiểu Thuần, nước mắt y cũng bắt đầu rơi xuống.
Trong lòng Bạch Tiểu Thuần cũng đầy cảm động, hắn nhìn đám người đang vây quanh, đột nhiên cảm thấy hết thảy những sự việc lúc trước bản thân phải trải qua đều đáng giá đấy.
Lúc này một đạo cầu vồng tiến tới, bên trong cầu vồng là Lý Thanh Hậu. Y cũng có chút không tin tưởng mà nhìn Bạch Tiểu Thuần, trong ngực y lúc này vẫn còn giữ một cái túi, bên trong chứa đầy những mảnh y phục đẫm máu của Bạch Tiểu Thuần.
Trong tất cả mọi người, có thể nói y là người rõ ràng hơn ai hết những nguy cơ chí mạng mà Bạch Tiểu Thuần gặp phải.
“Bái kiến chưởng tòa!” Bạch Tiểu Thuần nhanh chóng tiến đến, hướng về Lý Thanh Hậu cúi đầu xuống.
“Còn sống là tốt rồi! Còn sống là tốt rồi!” Ngày thường Lý Thanh Hậu trầm ổn là thế, nhưng lúc này y lại cảm thấy run rẩy, đưa tay phải xoa đầu Bạch Tiểu Thuần, ánh mắt cũng đầy kích động.
“Đây là nhà của ta, đệ tử nguyện vì tông môn mà sẵn sàng xông pha khói lửa!” Bạch Tiểu Thuần ngẩng đầu, ưỡn lấy ngực lớn tiếng đáp. Đồng thời hắn còn cố ý hất ống tay áo lên, để lộ ra những dấu vết rách rưới loang lổ trên y phục.
Không ngừng có thêm người từ ba ngọn phong trên bờ Nam này tiến đến, nhìn thấy Bạch Tiểu Thuần, nhìn những vết máu loang lổ trên thân hắn đều rung động cả tâm thần.
Nhất là lúc này, những lời của Bạch Tiểu Thuần thốt ra, càng như truyền vang ra bốn phía khiến cho mọi người nghe được đều chấn động tâm thần. Ánh mắt nhìn về phía Bạch Tiểu Thuần cũng đều cảm thấy…người này mới thật sự là thiên kiêu của tông môn.
Người đến càng ngày càng nhiều hơn, rồi một âm thanh nữ tử bật khóc vang lên từ đằng xa, chính là Đỗ Lăng Phỉ. Trong mấy ngày này nàng đều lấy nước mắt rửa mặt, cả người cũng vô cùng tiều tụy, khi nghe mọi người truyền tai nhau Bạch Tiểu Thuần đã trở về, tâm thần nàng cũng mờ mịt mà quay người chạy tới đây.
Bàn tay hắn như có ý thức nhếch lên trên sờ soạng chút gì đó, nhưng nghĩ tới vây quanh hắn có nhiều người vậy nên đành dằn lòng nhịn xuống.
“Đỗ sư tỷ, ta đã nói rồi, chỉ cần Bạch Tiểu Thuần ta còn một hơi thở thì tuyệt đối sẽ không để cho ngươi bị chút tổn thương nào a,” Bạch Tiểu Thuần nhàn nhạt nói, cằm hất lên, một bộ dáng ngạo thị thiên hạ, nói ra một câu cực kì buồn nôn.
Nhưng hết lần này đến lần khác, khi Đỗ Lăng Phỉ nghe thấy mấy lời này, cả người như mềm nhũn ra, những thâm tình cất giấu thật sâu bên trong hai mắt kia như hóa thành mật ngọt đậm đặc vậy.
Những thân ảnh của Chấp Pháp đường cũng nhanh chóng xuất hiện, người đứng đầu là Âu Dương Kiệt. Khi nhìn Bạch Tiểu Thuần, lão bất giác cảm thấy có chút kinh hãi, nhưng sâu trong mắt cũng đầy vẻ hứng thú nồng đậm. Hơn nữa, nhìn bộ y phục trên người cùng với câu nói vừa rồi của Bạch Tiểu Thuần đối với Lý Thanh Hậu khiến cho lão cũng âm thầm gật đầu.
“Bạch Tiểu Thuần, lão phu là Chấp Pháp đường Âu Dương Kiệt.”
Bạch Tiểu Thuần nghe được ba chữ Chấp Pháp đường, bỗng nhiên trong lòng run lên. Có điều sau khi nghĩ đến bản thân vừa lập được đại công, hắn lại ưỡn ngực lên, chắp tay hướng về Âu Dương Kiệt cúi chào.
“Chuyện tình có liên quan tới gia tộc Lạc Trần lần này, ngươi đi theo lão phu đến gặp chưởng môn.” Trên mặt Âu Dương Kiệt lúc này hiện lên vẻ tươi cười hiếm thấy, đưa tay phải hướng về Bạch Tiểu Thuần điểm một chỉ. Dưới chân Bạch Tiểu Thuần lập tức xuất hiện một đám Linh vụ, nâng theo cả người hắn bay về phía xa xa mà đi.
Trong mắt Lý Thanh Hậu cũng đầy vẻ vui mừng, rồi hóa thành cầu vồng cùng đi mất.
Còn về những đệ tử khác, khi nhìn thấy Bạch Tiểu Thuần rời đi, cả đám cũng dần nổi lên từng tràng bàn luận xôn xao, có sợ hãi, có thán phục, chẳng qua tin tức Bạch Tiểu Thuần chưa chết lại được truyền ra với tốc độ nhanh chóng đến kinh người nhất.
Cuối cùng toàn bộ Linh Khê tông đều nghe được tin tức này, có người vui mừng nhưng cũng có người đầy âu sầu. Mà lúc này, Tiền Đại Kim đang run rẩy cả người ngồi trong động phủ, thần sắc đầy lo lắng sợ hãi.
“Chết tiệt! Làm thế nào mà hắn không chết!! Đuổi giết thê thảm nguy hiểm như vậy, sao lại không chết được chứ!”
“Có lẽ hắn không biết được ta an bài hắn thực hiện nhiệm vụ lần này…Đúng, hẳn là hắn không biết…” Sắc mặt củaTiền Đại Kim đầy âm tình bất động. Cuối cùng gã chỉ còn cách thở dài, lo được lo mất không yên.
Nhất Niệm Vĩnh Hằng