Nhất Niệm Vĩnh Hằng
Chương 281: Huyết Khê Tông, quay về cho ta!
Dịch giả: Tiểu Băng
Hạng Viêm Chân Nhân phản ứng, có thể nói là cực nhanh, trong tình hình này, một câu của lão vang vọng khắp chiến trường, đã lập tức đảo ngược tình thế bất lợi do Bạch Tiểu Thuần tạo ra.
Còn tạo cho Huyết Khê Tông thêm một lí do điên cuồng để đánh giết.
Ba đại Huyết Tử, Tống Khuyết, tu sĩ Huyết Khê Tông đều rực mắt lên, ba Huyết Phách và mấy Thái Thượng Trưởng Lão không còn do dự, ào về phía Bạch Tiểu Thuần.
"Ăn nói bậy bạ!" lão tổ thứ nhất của Linh Khê Tông hừ lạnh.
"Bạch Tiểu Thuần là Thiên Mạch đệ tử của Linh Khê Tông ta, chỉ là Tiểu Thuần tuổi còn nhỏ, mới bị yêu pháp các ngươi đầu độc, hôm nay ngay trước mặt lão phu, mà bọn ngươi còn dám xông tới cướp người! Người đâu! Bảo vệ Tiểu Thuần trở về núi, để lão phu ra tay xử lý yêu pháp Huyết Khê Tông trong người nó!" lão tổ vừa lên tiếng, người của Linh Khê Tông, nhất là Lý Thanh Hậu vội bay vèo ra để bắt Bạch Tiểu Thuần.
Cả hai bên đều đằng đằng sát khí, quyết cướp cho được Bạch Tiểu Thuần!
Bạch Tiểu Thuần lại trở thành tiêu điểm của cuộc chiến, cái tiêu điểm này vốn cũng chẳng quan trọng lắm với hai tông, nhưng lại quyết không thể bỏ mặc được.
Huyết Khê Tông muốn cướp Dạ Táng về để hóa giải cục diện bất lợi, còn Linh Khê Tông muốn đoạt lại Bạch Tiểu Thuần để tăng thêm cục diện bất lợi cho Huyết Khê Tông.
Trên bầu trời, các lão tổ đều ra tay, giữa không trung, danh sách truyền thừa và Huyết Phách, Thái Thượng Trưởng Lão hai bên đều xuất thủ, ánh sáng của thuật pháp và Pháp bảo bay loạn khắp nơi.
Huyết Khê Tông Bất Hóa Cốt gào lên bay ra, những Luyện Thi như phi thiên độn địa, những nơi đi qua, thi khí ngập trời, luyện thi do Bạch Tiểu Thuần luyện ra, theo ý chí của hắn, không hề tham gia, nhưng nó chỉ có một mình, chỉ là muối bỏ biển.
Số lượng Ma Đầu đông như vô tận cười vang, ào ào tiến đến.
Những thanh huyết kiếm xuất hiện, Bạch Tiểu Thuần thân là Huyết Tử, có thể áp chế Trung phong, nhưng Huyết Tử các đời trước của Trung phong, không ít người bởi vì không còn là Huyết Tử, nên thực lực không bằng Bạch Tiểu Thuần, nhưng tập hợp sức mạnh của nhiều người, còn được ý chí của lão tổ hỗ trợ, nên đủ để áp chế thân phận Huyết Tử của Bạch Tiểu Thuần Huyết Tử, giúp tu sĩ Trung Phong có thể tiếp tục chiến đấu.
Cự nhân trận pháp của Linh Khê Tông gầm lên, lao ra, cự nhân của Thượng Quan Thiên Hữu bùng ra sát ý, cùng cự nhân của Quỷ Nha, Công Tôn Vân, Bắc Hàn Liệt, Từ Tung, Chu Tâm Kỳ, đều xông ra.
Chiến thú bờ bắc gầm lên, tạo thành một làn thú triều đông nghìn nghịt thấy mà giật mình, Thiên Giác Mặc Long cũng gầm vang, phun ra một luồng hỏa diễm màu đen như thác nước, hóa bầu trời thành biển lửa.
Trên trời, vầng mặt trời màu trắng của Linh Khê Tông và người bù nhìn của Huyết Khê Tông đều tản mát ra chấn động kinh người.
Bạch Tiểu Thuần đắng chát, mình đã lộ ra thân phận Huyết Tử, mà vẫn không cản được cuộc chiến, nhìn những người quen biết chém giết lẫn nhau, lòng hắn đau như xé.
"Tại sao nhất định phải giết nhau... Rõ ràng có thể không chiến mà, là vì thực lực của ta chưa đủ sao... Cho nên lời nói của ta, mới không có ai chịu tin." Bạch Tiểu Thuần thì thào, nhìn cảnh trước mặt, rốt cuộc hắn đã hiểu, khi không có thực lực tuyệt đối, dù hắn có quan trọng với hai tông thế nào, cũng không quan trọng tới mức ảnh hưởng được tới trận đại chiến sinh tử này.
"Ta nói, không cho phép các ngươi tiếp tục khai chiến nữa!" Bạch Tiểu Thuần run rẩy, hắn không còn đường lùi, mà hắn cũng không cần đường rút lui, tất cả tu vi bản thân đều bộc phát!
Thanh âm của hắn ầm vang như sấm, vang vọng bốn phương, có người chần chừ, nhưng cũng có nhiều người cười khẩy, mặc kệ.
Thần Toán Tử và Cổ Liệt thấy các Huyết Phách tập trung sức mạnh, xóa được uy áp Huyết Tử của Bạch Tiểu Thuần, thì lại bùng lên chiến ý.
Chỉ có một mình Tống Quân Uyển im lặng không ra tay, mặt vẫn đầy nước mắt.
"Các ngươi có nghe rõ chưa, ta nói... Không cho phép các ngươi tiếp tục khai chiến!!" Bạch Tiểu Thuần rống to, hất mạnh tay, giọng nói vút cao sắc nhọn điên cuồng.
Mắt hắn đỏ rực, nhưng kết quả vẫn chẳng khác gì ném một viên đá nhỏ vào hồ nước to, dù có tạo ra rung động, nhưng không đủ làm cả mặt nước rung chuyển.
"Táng nhi, đừng hồ đồ nữa, thân phận của ngươi mẫn cảm, mau mau rời khỏi chiến trường, cũng đừng có tham dự vào, trận chiến này, ngươi... ở phe nào cũng không được." Tống gia lão tổ khẽ nói.
"Tiểu Thuần, Huyết Khê Tông đã cố ý muốn chiến, ngươi có nhiều lời cũng vô ích, tâm ý của ngươi, lão phu đã hiểu, ngươi mau trở lại Lạc Trần sơn mạch, đừng tham dự vào." Lão tổ thứ nhất của Linh Khê Tông thở dài.
Bạch Tiểu Thuần run rẩy, nhìn cảnh chém giết xung quanh, hắn biết việc mình sắp làm sẽ gây tổn thương rất lớn cho Huyết Khê Tông, nhưng hắn không còn cách nào nữa.
Bạch Tiểu Thuần ngửa mặt lên, gào lên thê lương.
Tiếng gào ẩn chứa tất cả tu vi của hắn, ẩn chứa sự cường hãn của Bất Tử Trường Sinh Công, và sự điên cuồng tới cực hạn của hắn.
Huyết khí của hắn bộc phát ra hoàn toàn, tạo thành một cột khí màu máu bốc cao tận trời, tiếng nói của Bạch Tiểu Thuần trở nên uy nghiêm vô thượng, vang vọng khắp nơi.
"Huyết Khê Tông, quay về cho ta!!" Bạch Tiểu Thuần giơ tay phải về phía Huyết Khê Tông, ấn xuống một cái.
Một cái ấn này, khiến thiên địa nổ vang, cột sáng màu máu trên người hắn nở to ra gấp cả trăm lần, bầu trời xuất hiện một vòng xoáy màu máu, hóa thành một bàn tay máu khổng lồ thay cho bầu trời, bàn tay này làm một động tác giống hệt động tác tay của Bạch Tiểu Thuần, ấn mạnh một cái xuống phe Huyết Khê Tông!
Một khí thế uy nghiêm khó tả từ trong bàn tay máu tỏa ra.
Những lão tổ của Huyết Khê Tông đều nhìn chăm chú bàn tay máu, Huyết Khê Tông Thủy Tổ biến sắc.
Bàn tay to đè xuống, trong khoảnh khắc, tu sĩ Trung Phong của Huyết Khê Tông đều run rẩy, mặt trắng bệch hoảng sợ, vì công pháp họ tu hành bắt đầu hỗn loạn, tạo thành một kiểu phong ấn, trấn áp ngược lại chính bản thân mình!
Trong chớp mắt, chiến lực của tất cả tu sĩ Trung Phong đã bị trấn áp xuống một nửa!
Chẳng những Trung Phong, Thiếu Trạch Phong, Thi Phong, Vô Danh Phong, tất cả người của Huyết Khê Tông đều nghẹn ngào kinh hãi.
"Chuyện gì vậy..."
"Tu vi của ta có chuyện!!"
"Sao lại thế này, đây là... Tu vi bị phong ấn!!"
Những tiếng kinh hô vang lên khắp chiến trường, không chỉ tu sĩ, ngay cả Luyện Thi, Ma Đầu, huyết kiếm, đều bị trấn áp, sợ hãi la hét, ngay cả huyết vân trên cao và huyết hải dưới đất cũng ảm đạm, giảm đi một nửa.
Những lão tổ Huyết Khê Tông trên bầu trời cũng kinh hãi, vì tu vi của họ cũng bị áp chế!
Giống như đây là áp chế về mặt bản nguyên, là trấn áp không thể nào đỡ được!
Tất cả tu sĩ dựa vào cơ thể của Huyết Tổ để tu hành, đều không thể tránh khỏi kiếp chú này!
Nhất Niệm Vĩnh Hằng
Hạng Viêm Chân Nhân phản ứng, có thể nói là cực nhanh, trong tình hình này, một câu của lão vang vọng khắp chiến trường, đã lập tức đảo ngược tình thế bất lợi do Bạch Tiểu Thuần tạo ra.
Còn tạo cho Huyết Khê Tông thêm một lí do điên cuồng để đánh giết.
Ba đại Huyết Tử, Tống Khuyết, tu sĩ Huyết Khê Tông đều rực mắt lên, ba Huyết Phách và mấy Thái Thượng Trưởng Lão không còn do dự, ào về phía Bạch Tiểu Thuần.
"Ăn nói bậy bạ!" lão tổ thứ nhất của Linh Khê Tông hừ lạnh.
"Bạch Tiểu Thuần là Thiên Mạch đệ tử của Linh Khê Tông ta, chỉ là Tiểu Thuần tuổi còn nhỏ, mới bị yêu pháp các ngươi đầu độc, hôm nay ngay trước mặt lão phu, mà bọn ngươi còn dám xông tới cướp người! Người đâu! Bảo vệ Tiểu Thuần trở về núi, để lão phu ra tay xử lý yêu pháp Huyết Khê Tông trong người nó!" lão tổ vừa lên tiếng, người của Linh Khê Tông, nhất là Lý Thanh Hậu vội bay vèo ra để bắt Bạch Tiểu Thuần.
Cả hai bên đều đằng đằng sát khí, quyết cướp cho được Bạch Tiểu Thuần!
Bạch Tiểu Thuần lại trở thành tiêu điểm của cuộc chiến, cái tiêu điểm này vốn cũng chẳng quan trọng lắm với hai tông, nhưng lại quyết không thể bỏ mặc được.
Huyết Khê Tông muốn cướp Dạ Táng về để hóa giải cục diện bất lợi, còn Linh Khê Tông muốn đoạt lại Bạch Tiểu Thuần để tăng thêm cục diện bất lợi cho Huyết Khê Tông.
Trên bầu trời, các lão tổ đều ra tay, giữa không trung, danh sách truyền thừa và Huyết Phách, Thái Thượng Trưởng Lão hai bên đều xuất thủ, ánh sáng của thuật pháp và Pháp bảo bay loạn khắp nơi.
Huyết Khê Tông Bất Hóa Cốt gào lên bay ra, những Luyện Thi như phi thiên độn địa, những nơi đi qua, thi khí ngập trời, luyện thi do Bạch Tiểu Thuần luyện ra, theo ý chí của hắn, không hề tham gia, nhưng nó chỉ có một mình, chỉ là muối bỏ biển.
Số lượng Ma Đầu đông như vô tận cười vang, ào ào tiến đến.
Những thanh huyết kiếm xuất hiện, Bạch Tiểu Thuần thân là Huyết Tử, có thể áp chế Trung phong, nhưng Huyết Tử các đời trước của Trung phong, không ít người bởi vì không còn là Huyết Tử, nên thực lực không bằng Bạch Tiểu Thuần, nhưng tập hợp sức mạnh của nhiều người, còn được ý chí của lão tổ hỗ trợ, nên đủ để áp chế thân phận Huyết Tử của Bạch Tiểu Thuần Huyết Tử, giúp tu sĩ Trung Phong có thể tiếp tục chiến đấu.
Cự nhân trận pháp của Linh Khê Tông gầm lên, lao ra, cự nhân của Thượng Quan Thiên Hữu bùng ra sát ý, cùng cự nhân của Quỷ Nha, Công Tôn Vân, Bắc Hàn Liệt, Từ Tung, Chu Tâm Kỳ, đều xông ra.
Chiến thú bờ bắc gầm lên, tạo thành một làn thú triều đông nghìn nghịt thấy mà giật mình, Thiên Giác Mặc Long cũng gầm vang, phun ra một luồng hỏa diễm màu đen như thác nước, hóa bầu trời thành biển lửa.
Trên trời, vầng mặt trời màu trắng của Linh Khê Tông và người bù nhìn của Huyết Khê Tông đều tản mát ra chấn động kinh người.
Bạch Tiểu Thuần đắng chát, mình đã lộ ra thân phận Huyết Tử, mà vẫn không cản được cuộc chiến, nhìn những người quen biết chém giết lẫn nhau, lòng hắn đau như xé.
"Tại sao nhất định phải giết nhau... Rõ ràng có thể không chiến mà, là vì thực lực của ta chưa đủ sao... Cho nên lời nói của ta, mới không có ai chịu tin." Bạch Tiểu Thuần thì thào, nhìn cảnh trước mặt, rốt cuộc hắn đã hiểu, khi không có thực lực tuyệt đối, dù hắn có quan trọng với hai tông thế nào, cũng không quan trọng tới mức ảnh hưởng được tới trận đại chiến sinh tử này.
"Ta nói, không cho phép các ngươi tiếp tục khai chiến nữa!" Bạch Tiểu Thuần run rẩy, hắn không còn đường lùi, mà hắn cũng không cần đường rút lui, tất cả tu vi bản thân đều bộc phát!
Thanh âm của hắn ầm vang như sấm, vang vọng bốn phương, có người chần chừ, nhưng cũng có nhiều người cười khẩy, mặc kệ.
Thần Toán Tử và Cổ Liệt thấy các Huyết Phách tập trung sức mạnh, xóa được uy áp Huyết Tử của Bạch Tiểu Thuần, thì lại bùng lên chiến ý.
Chỉ có một mình Tống Quân Uyển im lặng không ra tay, mặt vẫn đầy nước mắt.
"Các ngươi có nghe rõ chưa, ta nói... Không cho phép các ngươi tiếp tục khai chiến!!" Bạch Tiểu Thuần rống to, hất mạnh tay, giọng nói vút cao sắc nhọn điên cuồng.
Mắt hắn đỏ rực, nhưng kết quả vẫn chẳng khác gì ném một viên đá nhỏ vào hồ nước to, dù có tạo ra rung động, nhưng không đủ làm cả mặt nước rung chuyển.
"Táng nhi, đừng hồ đồ nữa, thân phận của ngươi mẫn cảm, mau mau rời khỏi chiến trường, cũng đừng có tham dự vào, trận chiến này, ngươi... ở phe nào cũng không được." Tống gia lão tổ khẽ nói.
"Tiểu Thuần, Huyết Khê Tông đã cố ý muốn chiến, ngươi có nhiều lời cũng vô ích, tâm ý của ngươi, lão phu đã hiểu, ngươi mau trở lại Lạc Trần sơn mạch, đừng tham dự vào." Lão tổ thứ nhất của Linh Khê Tông thở dài.
Bạch Tiểu Thuần run rẩy, nhìn cảnh chém giết xung quanh, hắn biết việc mình sắp làm sẽ gây tổn thương rất lớn cho Huyết Khê Tông, nhưng hắn không còn cách nào nữa.
Bạch Tiểu Thuần ngửa mặt lên, gào lên thê lương.
Tiếng gào ẩn chứa tất cả tu vi của hắn, ẩn chứa sự cường hãn của Bất Tử Trường Sinh Công, và sự điên cuồng tới cực hạn của hắn.
Huyết khí của hắn bộc phát ra hoàn toàn, tạo thành một cột khí màu máu bốc cao tận trời, tiếng nói của Bạch Tiểu Thuần trở nên uy nghiêm vô thượng, vang vọng khắp nơi.
"Huyết Khê Tông, quay về cho ta!!" Bạch Tiểu Thuần giơ tay phải về phía Huyết Khê Tông, ấn xuống một cái.
Một cái ấn này, khiến thiên địa nổ vang, cột sáng màu máu trên người hắn nở to ra gấp cả trăm lần, bầu trời xuất hiện một vòng xoáy màu máu, hóa thành một bàn tay máu khổng lồ thay cho bầu trời, bàn tay này làm một động tác giống hệt động tác tay của Bạch Tiểu Thuần, ấn mạnh một cái xuống phe Huyết Khê Tông!
Một khí thế uy nghiêm khó tả từ trong bàn tay máu tỏa ra.
Những lão tổ của Huyết Khê Tông đều nhìn chăm chú bàn tay máu, Huyết Khê Tông Thủy Tổ biến sắc.
Bàn tay to đè xuống, trong khoảnh khắc, tu sĩ Trung Phong của Huyết Khê Tông đều run rẩy, mặt trắng bệch hoảng sợ, vì công pháp họ tu hành bắt đầu hỗn loạn, tạo thành một kiểu phong ấn, trấn áp ngược lại chính bản thân mình!
Trong chớp mắt, chiến lực của tất cả tu sĩ Trung Phong đã bị trấn áp xuống một nửa!
Chẳng những Trung Phong, Thiếu Trạch Phong, Thi Phong, Vô Danh Phong, tất cả người của Huyết Khê Tông đều nghẹn ngào kinh hãi.
"Chuyện gì vậy..."
"Tu vi của ta có chuyện!!"
"Sao lại thế này, đây là... Tu vi bị phong ấn!!"
Những tiếng kinh hô vang lên khắp chiến trường, không chỉ tu sĩ, ngay cả Luyện Thi, Ma Đầu, huyết kiếm, đều bị trấn áp, sợ hãi la hét, ngay cả huyết vân trên cao và huyết hải dưới đất cũng ảm đạm, giảm đi một nửa.
Những lão tổ Huyết Khê Tông trên bầu trời cũng kinh hãi, vì tu vi của họ cũng bị áp chế!
Giống như đây là áp chế về mặt bản nguyên, là trấn áp không thể nào đỡ được!
Tất cả tu sĩ dựa vào cơ thể của Huyết Tổ để tu hành, đều không thể tránh khỏi kiếp chú này!
Nhất Niệm Vĩnh Hằng
Đánh giá:
Truyện Nhất Niệm Vĩnh Hằng
Story
Chương 281: Huyết Khê Tông, quay về cho ta!
10.0/10 từ 32 lượt.