Nhất Niệm Vĩnh Hằng
Chương 212: Huyết Khê tông lưỡng lự
“Lần này cùng lão tổ đi sứ Linh Khê Tông cũng không chỉ có ta và ngươi, mà còn có rất nhiều người đi cùng. Chẳng qua vẫn lấy Trung Phong ta làm chủ.” Tống Quân Uyển nhìn Bạch Tiểu Thuần, chậm rãi nói.
“Đi sứ lần này có hai mục đích, một chính một phụ. Trong đó mục đích phụ là bản thân ta muốn gặp Linh Khê Tông Bạch Tiểu Thuần một lần!” Lúc Tống Quân Uyển nhắc tới tên Bạch Tiểu Thuần thì trong mắt chợt lóe lên lạnh lẽo.
Bạch Tiểu Thuần đang ở bên cạnh nghe được chợt mất hồn mất vía, hơn nữa còn nhìn thấy tia lạnh lẽo trong mắt Tống Quân Uyển lại càng khẩn trương hơn. Phát hiện thấy Tống Quân Uyển nhìn mình, Bạch Tiểu Thuần vội bày ra cái bộ dạng đằng đằng sát khí.
“Bạch Tiểu Thuần kia và ta tại Vẫn Kiếm thâm uyên có thù sâu như biển. Ta không đội trời chung với hắn, tuyệt đối đừng để ta gặp hắn, nếu không ta quyết toàn lực liều mạng này cũng phải tiêu diệt hắn!” Bạch Tiểu Thuần nghiến răng nghiến lợi, sát ý ngập tràn. Thế nhưng trong lòng hắn cũng đầy ủy khuất, hắn đâu có đắc tội gì với Tống Quân Uyển chứ.
“Bạch Tiểu Thuần cướp đi Thiên mạch Trúc cơ của Khuyết nhi, hủy kế hoạch Tống gia ta. Tống gia ta phải hao tổn một cái giá cực lớn mới đổi được Thiên đạo chi pháp từ Vô Cực Tử lão tổ, cũng là chuẩn bị vị trí Huyết tử Trung Phong cho Khuyết nhi sau khi hắn đạt Thiên đạo Trúc cơ!”
“Nhưng mọi chuyện đến bây giờ đã không thể cứu vãn được, Khuyết nhi chỉ có tám lần triều tịch, căn bản không cách nào tranh đoạt cùng Huyết Mai cả, chỉ đành dựa vào ta đoạt lấy mà thôi!” Tống Quân Uyển lắc đầu thở dài, sát ý trong ánh mắt khi nghĩ đến Linh Khê Tông Bạch Tiểu Thuần lại càng nhiều hơn.
Bạch Tiểu Thuần trừng mắt nhìn, cũng thầm coi như chấp nhận chuyện này mà gật gật đầu.
“Không sai, nếu không có Bạch Tiểu Thuần thì Khuyết nhi đã có thể Thiên đạo Trúc cơ a!”
Hắn thầm đắc ý trong lòng. Cũng nghĩ đến giá như Tống Khuyết có thể ở đây thì thật tốt, lúc đó khi nghe được bản thân mình gọi hắn là Khuyết nhi, hẳn biểu lộ trên mặt nhất định rất đặc sắc.
“Đây chỉ là nguyên nhân phụ, mà nguyên nhân chính, là muốn coi xem giữa Huyết Khê Tông ta và Linh Khê Tông có khả năng không khai chiến được không?” Tống Quân Uyển bình tĩnh nói, ánh mắt thâm thúy tựa như nhìn thấy được cuộc chiến sau này.
Da đầu Bạch Tiểu Thuần sắp nổ tung lên. Dù hắn thừa hiểu Huyết Khê Tông và Linh Khê Tông có khả năng khai chiến rất lớn, thế nhưng trong lòng vẫn không muốn cái loại chiến tranh này xảy ra. Bởi vì thật sự chuyện này quá tàn khốc, một khi khai chiến, tử vong sẽ lên đến vô tận.
“Chiến tranh giữa Huyền Khê Tông và Đan Khê Tông đã bị đẩy đến một trình độ nhất định. Đan Khê Tông đã rơi vào thế yếu, do đó mà quay sang cầu cứu Huyết Khê Tông chúng ta…mà Huyết Khê Tông bên kia chắc hẳn đã âm thầm kết minh với Linh Khê Tông…Chúng ta xuất động, bọn họ cũng sẽ xuất động!”
“Mà cái chính ở đây, chính là Huyền Khê Tông cũng đã từng rất tốt đẹp với chúng ta…cho nên loại kết minh như vậy chỉ mang tính chất lâm thời, thậm chí tầng tầng lớp lớp bên trong đó cũng không thiếu tình huống sẽ xuất hiện phản chiến, lục đục với nhau. Cho nên một tông môn, chỉ có thể tin tưởng vào chính mình mà thôi.” Trong mắt Tống Quân Uyển đầy mỉa mai, nhưng sâu trong đó còn ẩn giấu cả hàn ý nữa.
Bạch Tiểu Thuần trầm mặc, trong Huyết Khê Tông này hắn không phải chưa nghe nhắc đến chiến tranh hai tông Huyền Đan. Thậm chí người trong tông môn còn bàn tán không ít, nghe nói chiến trường tàn khốc, tử thương vô số.
“Chiến trường cũng không thể nhìn ra được rõ ràng, có thể một khắc trước Huyền Đan còn khai chiến, nhưng chớp mắt sau bọn họ lại liên thủ với nhau cũng không chừng. Mấu chốt trong tràng chiến tranh này chính là không phân rõ được ai mới chính là địch nhân, bởi vì dưới cái lợi ích to lớn kia, mỗi một Khê lưu tông môn đều trở nên điên cuồng cả. Dạ Táng…chiến tranh, không còn xa nữa, mà lúc nào cũng có thể bộc phát.”
“Án binh bất động chờ đợi sự tình phát triển, chờ cho chiến sự sáng tỏ lại không phải là lựa chọn đúng đắn. Bởi vì cứ tiếp tục chờ đợi, thì sau khi hai tông môn kia, hoặc thậm chí là cả ba tông môn sẽ liên thù diệt sát Huyết Khê Tông ta, bởi vì chúng ta chính là tông môn mạnh nhất! Chi bằng thừa dịp này xuất chiến, đâm lao phải theo lao, chiến một trận đến cùng!” Tống Quân Uyển than nhẹ rồi nhìn qua Bạch Tiểu Thuần.
Bạch Tiểu Thuần cười khổ, trên lập trường Huyết Khê Tông thì chính xác là nên làm như vậy, bằng không mà nói khi thế cục phát triển đi lên, không phải không có khả năng ba tông liên thủ lại. Đến lúc đó, cho dù Huyết Khê Tông có dĩ dật đãi lao* thế nào cũng khó thoát được thảm bại.
(*Dĩ dật đãi lao:lấy nghỉ ngơi đối phó mệt nhọc)
“Cho nên lần này, chỉ có chiến! Huyết Khê Tông ta nhất định phải tiến giai, tấn thăng lên thành tông môn trung du!” Tống Quân Uyển nói đến đây, rồi nhìn Bạch Tiểu Thuần một chút. Sau đó cũng đề cập đến sự tình Không Hà Viện, cơ bản cũng không khác chuyện mà Chưởng môn Linh Khê Tông Trịnh Viễn Đông đã từng nói qua với Bạch Tiểu Thuần.
Bạch Tiểu Thuần lẳng lặng lắng nghe, trầm mặc không nói gì.
“Nếu khai chiến, lựa chọn của chúng ta chỉ có thể là Linh Khê Tông. Huyết Linh Huyền Đan, tứ đại tông môn lần lượt chiếm cứ nhánh sông như vậy, nên chúng ta chỉ giáp giới với Linh Khê Tông!”
“Một khi khai chiến, Huyết Khê Tông ta nắm chắc tất thắng, nhưng Linh Khê Tông lại giỏi ẩn tàng, nội tình cực sâu không thể coi thường được. Sau trận chiến này, tất nhiên chúng ta sẽ tổn thất không nhỏ, mà kết cục của Linh Khê Tông tất nhiên là sụp đổ, sau đó Huyết Khê Tông ta lại phải đối mặt với Huyền Khê Tông!
Coi như chúng ta khai chiến với Huyền Khê Tông lại thắng nữa, thì lúc đó rơi rớt hết cũng không còn lại bao nhiêu. Một tông môn tàn phế như vậy, căn bản không thể nắm chắc diệt được lực lượng tàn dư của Không Hà Viện, cũng có thể nói, khả năng tiến giai thất bại…cực lớn!” Tống Quân Uyển cau mày. Chuyện hôm nay nàng đề cập đến vốn không phải một hộ pháp được biết, thậm chí chi tiết thế này chỉ có cao tầng Huyết Khê Tông mới đủ tư cách biết.
Trong lòng Bạch Tiểu Thuần chấn động, từ khi đi vào Huyết Khê Tông, hắn cảm nhận rõ sự mạnh mẽ và hung tàn của tông môn này, cho nên hắn hiểu nếu như khai chiến, Linh Khê Tông thực sự hoàn toàn không phải là đối thủ. Trong đầu hắn cũng dần hiện lên từng hình ảnh, là từng gương mặt quen thuộc với hắn nhuốm đầy máu rồi dần nhắm nghiền hai mắt lại.
“Trận chiến này, đối với Linh Khê Tông chính là trận chiến tranh diệt môn, còn đối với Huyết Khê Tông ta cũng là thảm trọng. Cho nên…chúng ta cũng không muốn chiến, nếu có thể không chiến, thực lực Huyết Khê Tông được bảo toàn, có thể diệt Huyền Khê Tông và Đan Khê Tông dễ như trở bàn tay, cũng nắm chắc có thể diệt được lực lượng tàn dư của Không Hà Viện, từ đó tấn thăng thành công!” Tống Quân Uyển hít vào một hơi, ánh mắt sáng lên kì dị, thanh âm hùng hồn.
“Nhưng lại có một mối lo lớn, chính là khi Huyết Khê Tông ta toàn lực giết đến tận Không Hà Viện, Linh Khê Tông đột nhiên xuất thủ tiêu diệt mảnh đất căn cơ này của Huyết Khê Tông ta, lại tiến hành liên thủ với lực lượng tàn dư của Không Hà Viện. Thì lúc đó…Huyết Khê Tông, nhất định bị diệt vong!
“Hết thảy hứa hẹn, cho dù là Thiên đạo thệ ngôn, nhưng chỉ cần nó liên quan đến chuyện tông môn thì không cách gì có thể tin tưởng được!”
“Cho nên, sau nhiều lần thương nghị, mấy vị lão tổ đã nghĩ ra một cách. Chính là liên quan đến việc đi sứ lần này, chỉ cần Linh Khê Tông đồng ý thì hai tông có thể không cần khai chiến. Linh Khê Tông sẽ không bị diệt tông, mà Huyết Khê Tông cũng không tàn thương!” Lời của Tống Quân Uyển vang lên, Bạch Tiểu Thuần cũng hơi động lòng. Nếu hai tông môn không khai chiến với nhau, thì đều là lựa chọn tốt nhất cho cả hai, cho nên lúc này hắn ngẩng đầu, chăm chú lắng nghe.
“Chỉ cần Linh Khê Tông chấp thuận để Huyết Khê Tông bố trí một trận pháp khổng lồ đặt tại phía trên nhánh sông Thông Thiên Hà dẫn xuống Linh Khê Tông, phong ấn Linh Khê Tông một ngàn năm!
Một ngàn năm này, chỉ được vào mà không được ra. Đệ tử Linh Khê Tông không được phép bước ra khỏi Đông Lâm Châu nửa bước. Cho dù là Thông Thiên Hà bị khô kiệt, linh khí mỏng manh, nhưng cũng chỉ cần một ngàn năm mà thôi, sau một ngàn năm Huyết Khê Tông ta đã hoàn toàn vững chắc tại trung du, chắc chắn đến lúc đó sẽ mở ra phong ấn.”
“Chỉ có như vậy, chúng ta mới tin tưởng Huyết Khê Tông, mà cũng chỉ như vậy hai tông mới không cần khai chiến. Linh Khê Tông không có ai tử vong, Huyết Khê Tông cũng sẽ tấn thăng thành công!” Sau khi nói xong, hơi thở Tống Quân Uyển trở nên dồn dập, nhìn qua Bạch Tiểu Thuần.
Trong lòng Bạch Tiểu Thuần lúc này đã nhấc lên sóng gió ngập trời. Loại điều kiện này, đứng tại lập trường Linh Khê Tông thì khả năng đồng ý là không lớn. Bị phong ấn ngàn năm tựa như bị nhốt trong ngục giam, mà phiền toái hơn chính là sau ngàn năm nữa…
Nếu đứng trên lập trường Huyết Khê Tông thì lại không có gì phải bàn. Huyết Khê Tông không muốn khai chiến, nhưng bọn họ không tin mấy chuyện phát thệ và ước định, chỉ tin tưởng vào phong ấn!
Bạch Tiểu Thuần mờ mịt, vấn đề này quá nặng nề, nặng nề đến mức đè nén khiến hắn không thở nổi. Hắn cũng không biết các lão tổ Linh Khê Tông sẽ lựa chọn thế nào…lựa chọn này, chính là quyết định có nên chiến tranh hay không.
“Được rồi, không cần suy nghĩ nữa. Mấy chuyện này sẽ do các lão tổ bàn bạc với nhau, chiến tranh nhất định sẽ bộc phát, chẳng qua đối thủ khác nhau mà thôi.” Tống Quân Uyển cười cười, nói vài câu với Bạch Tiểu Thuần. Khi nhìn thấy vẻ mặt đầy hoảng hốt của hắn, nàng cũng không để ý nhiều, dù sao thì ai nghe được chuyện đại sự thế này lại không như vậy chứ.
Coi như ngày trước chính bản thân nàng khi biết được ý định của mấy lão tổ, biết được tàn khốc của cuộc chiến này cũng bị chấn động rất lâu.
Cho nên cũng không giữ lại, mà để Bạch Tiểu Thuần rời đi.
Chẳng qua, trước khi đi, Tống Quân Uyển như nhớ ra gì đó mà tùy ý nói thêm một câu nữa.
“Những chuyện Huyết Mai kia nói, là giả đấy. Từ khi ta tu hành đến này, chưa từng nghĩ đến chuyện chọn lựa đạo lữ, cũng chưa từng có đạo lữ!” Chính bản thân nàng cũng không biết vì sao phải giải thích như vậy. Nói ra xong cũng tự cảm thấy quái dị, mặt mày choáng váng, đỏ bừng lên.
“À?” Bạch Tiểu Thuần sững sờ, đang muốn nhanh chóng bước ra khỏi động phủ thì chợt dừng bước. Lúc quay đầu lại thì thấy được giai nhân hai má đỏ hồng cách đó không xa, miệng cười ngượng ngùng, tựa như tản ra ánh sáng dập dờn đầy ý vị.
“Lại ra tuyệt chiêu!” Bạch Tiểu Thuần trợn mắt há miệng, tranh thủ cúi đầu nhanh chóng rời đi. Hắn cảm thấy hai chiêu khí chất biến hóa sau cùng của Tống Quân Uyển quả nhiên vô cùng lợi hại, có chút không chống đỡ nổi.
Nửa ngày sau, hắn về tới động phủ. Lúc ngồi xuống, lại nhớ tới mấy lời nói của Tống Quân Uyển mà không khỏi thở dài một tiếng.
“Chẳng lẽ không còn cách gì khác nữa hay sao?”
Nhất Niệm Vĩnh Hằng