Nhất Niệm Vĩnh Hằng

Chương 1924: Thức tỉnh! (2)

Ngay cả linh hồn đều như vậy. Loại sung sướng này, khiến cho Bạch Tiểu Thuần theo cảm nhận, càng thêm yêu thích, thậm chí còn thiếu chút nữa đã quên mất chuyện phải đánh tỉnh mẹ Vĩnh Hằng, toàn thân toàn ý chìm đắm ở trong cảm giác sung sướng ở tất cả vị trí trên toàn thân từ trong ra ngoài này...

Lại như vậy, ba mươi ba cái, ba mươi bốn cái, ba mươi lăm cái... Cho đến đánh ra bốn mươi cái!

Sau khi đánh ra cái thứ bốn mươi, cảm giác sảng khoái tăng lên gấp bội bạo phát khuếch tán ra. Bạch Tiểu Thuần thật sự nhịn không được. Thời điểm hắn mở miệng hít sâu, còn mơ hồ có tiếng thở dốc truyền ra, cũng may hắn nhanh chóng phát giác, vội vàng im tiếng.

Mà hơn mười lần đánh này hình thành tiếng chuông phát ra, khiến cho nước sông vĩnh hằng cuồn cuộn chảy ngược, khiến cho chúng sinh bên ngoài Tiên Vực Vĩnh Hằng tâm thần chấn động, khiến cho biển Vĩnh Hằng này cũng gió bão ngập trời, càng khiến cho chúng sinh ồ lên.

- Trời ạ, Khôi Hoàng đây là đập bao nhiêu cái..

- Ta thế nào cảm giác, trên mặt hắn hình như lộ ra bộ dạng rất hưởng thụ...

Tiếng vù vù, từ các nơi trong Tiên Vực của Vĩnh Hằng tản ra. Chỉ có Thánh Hoàng cùng con rùa đen nhỏ, lúc này ngây ra như phỗng. Bọn họ cùng lúc chấn động với Bạch Tiểu Thuần vừa chơi vừa đánh này, về phương diện khác cũng thật sự bị vẻ mặt say sưa của Bạch Tiểu Thuần này làm cho ngây người.


Thật sự... Bạch Tiểu Thuần trước đó mặc dù im tiếng nhanh, cho dù người bên ngoài Tiên Vực Vĩnh Hằng không nghe được, nhưng tu vi Thái Cổ Thánh Hoàng cùng con rùa đen nhỏ, lại nghe được rõ ràng.

- Hắn... Hắn rất thoải mái?

Thần sắc Thánh Hoàng càng thêm kỳ dị. Hắn có phần nghĩ không ra, vì sao thân thể này của Bạch Tiểu Thuần sau khi thăng cấp, tự nhiên khi đập chuông, sẽ lộ ra vẻ mặt như thế. Cẩn thận nhìn, vẻ mặt này hình như lộ ra một sự cổ quái nói không nên lời.

Nhất là động tác đập chuông, nhìn thế nào, cũng giống như sẽ còn đập xuống. Trên thực tế cũng thật sự là như vậy. Lúc này hai mắt Bạch Tiểu Thuần phát ra ánh sáng. Đập chuông hình thành phản chấn, khiến cho toàn thân hắn giống như lại được thử thách. Lúc này hắn không chút do dự, ở dưới sự chấn động của chúng sinh, hết lần này tới lần khác bạo phát đập chuông.

Rất nhanh, năm mươi lần, sáu mươi lần, bảy mươi lần...

Thiên địa nổ lớn, thế giới chấn động. Biển Vĩnh Hằng cùng với sông vĩnh hằng, đều dâng lên sóng lớn vô cùng. Mà lúc này mẹ Vĩnh Hằng bên trong chuông lớn gần như trong suốt, hóa thành quầng sáng, cũng càng lúc càng thêm sáng chói. Khí tức thức tỉnh bên trong, cũng hoàn toàn không có một chút che giấu nào, càng lúc càng thêm mãnh liệt.


Cuối cùng trong lúc con rùa đen nhỏ hít sâu, Thánh Hoàng kích động, chúng sinh trợn mắt há hốc mồm, quầng sáng bên trong chuông lớn, trong giây lát lại ầm ầm bạo phát. Sau khi bạo phát, quầng sáng này chợt co lại, cuối cùng lại huyễn hóa thành một con mắt cực lớn!

Con mắt này vốn khép kín, lúc này theo lông mi run rẩy. Ở dưới tiếng đập chuông cuối cùng của Bạch Tiểu Thuần, con mắt chậm rãi... mở ra!

Mẹ Vĩnh Hằng, thức tỉnh!

Ở trong nháy mắt khi con mắt mở ra, toàn bộ Tiên Vực Vĩnh Hằng sáng vạn trượng. Từng ngọn cây cọng cỏ, tất cả sơn hà, tất cả chúng sinh, bất kể thiên địa, tất cả đều tản ra ánh sáng. Tia sáng này chiếu rọi toàn thế giới, giống như mẹ của chúng sinh. Nếu là ở tinh không nhìn lại, có thể thấy rõ ràng, giờ phút này Tiên Vực Vĩnh Hằng, sáng chói vô tận, giống như một đóa hoa nở rộ!

Về phần tất cả mọi người trong Tiên Vực của Vĩnh Hằng, thời khắc này trên người bọn họ có ánh sáng tản ra. Đồng thời, Không quan tâm tu vi bọn họ là gì, từ trong lòng đều dâng lên một cảm giác ấm áp nói không nên lời, tràn ngập toàn thân. Đó là một loại cảm giác thân thiết, đó là một loại cảm giác ỷ lại, lại giống như hài tử thấy được mẫu thân!

- Mẹ Vĩnh Hằng!

Thánh Hoàng kích động, toàn thân đều run rẩy, hít thở dồn dập nhìn về phía con mắt này, khom lưng cúi đầu.

Con rùa đen nhỏ cũng mở mắt thật to, hình như có chút chột dạ, lui ra phía sau một chút, trốn sau lưng Thánh Hoàng, len lén nhìn về phía con mắt do mẹ Vĩnh Hằng hóa thành.

Lúc này tâm thần Bạch Tiểu Thuần cũng chấn động, loại cảm giác nhìn thấy mẫu thân này, khiến cho hắn cũng cúi đầu thật sâu.

- Bái kiến, mẹ Vĩnh Hằng!

Giờ phút này, toàn bộ chúng sinh trong Tiên Vực Vĩnh Hằng, đều nhìn hình ảnh bên trong trên trời cao. Con mắt này mở ra, cảm nhận thân thiết cùng ấm áp đến từ sâu bên trong linh hồn, tới từ huyết mạch toàn thân, tất cả mọi thứ trong đầu đều trở nên linh hoạt.

Đó là mẹ của chúng sinh, đó là ngọn nguồn của tất cả huyết mạch. Đó là mẹ Vĩnh Hằng.

Bất luận là Thánh Hoàng hay Bạch Tiểu Thuần, lúc này đều không khống chế được huyết mạch trong cơ thể dao động. Ở trong mắt bọn họ, con mắt bên trong cái chuông lớn, dường như một đóa hoa nở rộ, tản ra khí tức, khiến cho bọn họ theo bản năng có loại cảm giác thân thiết.

Thậm chí ở trong một chớp mắt này, trên toàn bộ Tiên Vực của Vĩnh Hằng, đều tràn ngập một mùi hoa thoang thoảng. Mùi thơm này khuếch tán toàn thế giới. Ngay cả trong tinh không, hình như cũng bị nhuộm đẫm một ít, khiến cho chỗ tinh không bốn phía xung quanh Tiên Vực Vĩnh Hằng cũng đều giống như sáng ngời lên không ít.


Chỉ có thân thể cao lớn của Nghịch Phàm chúa tể này, đứng ở nơi đó, vẫn không nhúc nhích, vừa vặn khôngbất kỳ thời khắc nào cũng tản ra sát khí cùng tử vong, giống như không có thể trấn áp được tất cả những sức sống cùng mùi hoa này.

Duy nhất chỉ có... con rùa đen nhỏ nơi nào, hình như tất cả vẫn giống như bình thường, chỉ là có phần chột dạ ý, trốn sau lưng Thánh Hoàng, không dám lộ diện.

Ở trong thời điểm tâm thần tất cả mọi người chấn, mẹ Vĩnh Hằng bên trong chuông lớn, bên trong ánh mắt của nàng lộ ra một chút mê man, giống như ngủ say quá lâu, sau khi vừa tỉnh dậy chìm đắm ở trong ký ức cùng giấc ngủ mơ trước kia, vẫn chưa hoàn toàn thức tỉnh.

Nhưng cho dù là như vậy, nàng tản ra ánh sáng, vẫn làm cho cả Tiên Vực Vĩnh Hằng sáng chói vô tận, lực chú ý vô biên.

Cho đến khi qua hồi lâu, ở dưới bái kiến của Bạch Tiểu Thuần cùng Thánh Hoàng, mẹ Vĩnh Hằng này truyền lại tiếng thần niệm ở trong lòng của hai người, đầy vẻ chậm rãi.

- Vì sao... đánh thức ta...

Giọng nói này không uy nghiêm, có chỉ là ấm áp vô tận, lại giống như hài tử bướng bỉnh đánh thức mẫu thân ngủ say, sau đó mẫu thân mang theo ý cười, khẽ đặt câu hỏi.

Nhất Niệm Vĩnh Hằng
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá:
Truyện Nhất Niệm Vĩnh Hằng Truyện Nhất Niệm Vĩnh Hằng Story Chương 1924: Thức tỉnh! (2)
10.0/10 từ 32 lượt.
loading...