Nhất Niệm Vĩnh Hằng
Chương 1856: Chúa tể viễn cổ (2)
Thậm chí vào giờ phút này, thân thể hắn cũng bởi vậy tốc độ chảy không có cách nào hình dung ở nay đây phát sinh cảm bị liên lụy. Nếu không phải thời khắc này tu vi Bạch Tiểu Thuần cường hãn, thân thể càng kinh người, Bất Tử Quyển khôi phục đồng thời bạo phát, sợ là trong nháy mắt sẽ bị trực tiếp vỡ nát diệt vong.
Cố nén cảm giác không ổn, Bạch Tiểu Thuần gầm khẽ một tiếng, lại trực tiếp xuất hiện ở trên đỉnh của dòng cát chảy cực lớn này. Ở nơi đó, hắn mạnh mẽ ép xuống hơi thở, không dám lưu lại, lập tức ngồi xuống khoanh chân, trán nổi gân xanh, nhắm mắt. Đồng thời thần thức tản ra, bắt đầu cảm ngộ!
Lại ở trong nháy mắt khi thần thức của hắn tản ra, tiếng thì thầm này lại một lần nữa xuất hiện. Chỉ có điều lần này xuất hiện, so với Bạch Tiểu Thuần nghe được trước đó, hoàn toàn không giống nhau. Không còn là mơ hồ nữa. Mặc dù không phải đặc biệt rõ ràng, nhưng cũng giống như có người ở bên cạnh hắn, khẽ mở miệng nói, hoàn toàn có thể nghe rõ!
Bạch Tiểu Thuần không kịp kích động. Sau khi sự chú ý của hắn bị giọng nói này thu hút, theo âm thanh truyền đến, dần dần, thân thể Bạch Tiểu Thuần run rẩy. Vào giờ phút này, trong đầu của hắn dâng lên sóng lớn ngập trời!
Người nói chuyện, thật sự là một nam tử. Giọng nói của người này ôn hòa, giống như giảng đạo đang cho đệ tử của hắn, vang vọng bên tai Bạch Tiểu Thuần.
- Nghịch Phàm, Đạo Trần, hai người các ngươi nghe kỹ...
- Cái gì là bản nguyên?
- Nói tới bản nguyên, lại phải nói về quy tắc trước tiên. Quy tắc là một loại kết cấu vô hình. Tất cả thuật pháp thần thông trong vũ trụ này, bản chất trung tâm của nó, chính là sử dụng phương thức cùng phương pháp khác nhau, đi dựa theo kết cấu này để thể hiện ra.
- Như vậy kết cấu tạo thành quy tắc này, chính là bản nguyên. Bản nguyên vô hình, không nhìn thấy rõ, sờ không tới, nhưng chính là nó ở trong u minh hợp thành hết kết cấu này tới kết cấu khác, cũng lại hình thành vô số thuật pháp, thần thông...
- Bản nguyên, trên thực tế chính là cơ sở của tất cả vạn vật!
- Như vậy cái gì là thời gian bản nguyên...
- Đơn giản mà nói, thời gian cùng lực dẫn có liên quan đến nhau. Lực dẫn càng lớn, tốc độ của dòng thời gian lại càng chậm, bản nguyên... thể hiện ở trên thời gian, không phải lực dẫn, mà là... tương đối!
- Tương đối, ở trên thời gian bản nguyên, tương đối mới là trung tâm. Nắm giữ hai chữ này, hiểu rõ hai chữ này, mới tính là hiểu rõ... thời gian bản nguyên!
- Ghi nhớ kỹ, tất cả... đều là tương đối!
- Nghịch Phàm, Đạo Trần, các ngươi đã hiểu chưa?
Theo giọng nói vang vọng, trong đầu Bạch Tiểu Thuần dâng lên sóng lớn liên tục không ngừng cuồn cuộn ngập trời. Hắn không biết hai người được gọi là Nghịch Phàm cùng Đạo Trần, có nghe hiểu hay không, nhưng trong một chớp mắt này, sóng lớn trong đầu Bạch Tiểu Thuần cuồn cuộn nhất từ trước tới nay, lại hiểu ra!
Giống như nghi thức xối nước lên đầu, tất cả lục lọi trước đó, ở trong một chớp mắt này có đáp án rõ ràng!
- Tương đối, không sai. Chính là tương đối... Nếu như không có thời gian bên ngoài đối lập, tốc độ của dòng thời gian ở đây lại có ý nghĩa gì!
Bạch Tiểu Thuần ngửa mặt lên trời cười to. Ở trong một chớp mắt này trong đầu hắn thông suốt. Mặc dù cẩn thận suy nghĩ một chút, vẫn còn mơ hồ, nhưng hắn đã biết tại sao giọng nói này lại xuất hiện!
Điều này hiển nhiên là một vị tồn tại chí cao vô thượng đã từng ở trong năm tháng, giảng thuật bản nguyên đối với đệ tử của hắn. Sở dĩ giọng nói của hắn có thể truyền đến, là bởi vì lời hắn nói, chính là thời gian bản nguyên, còn đhóa thành một phần quy tắc của mảnh tinh không này!
Cho nên mới có thể ở chỗ này, mượn lực chảy tốc độ thời gian bản nguyên nơi đây, vang vọng vĩnh viễn!
Pháp thuật bản nguyên vốn chính là thâm thúy vô tận. Phóng tầm mắt ra toàn bộ tinh không, người cuối cùng có thể nắm giữ bản nguyên, đã ít lại càng ít. Hễ là người nắm giữ bản nguyên, liền có thể hiểu ra quỹ tích vận chuyển của toàn bộ tinh không này. Người biết được đạo của vạn vật, mới là chúa tể!
Chúa tể rất ít. Cho dù là ở trong tinh toàn bộ không, cũng là hiếm có như lông phượng và sừng lân. Bình thường bên trong một tộc quần, có thể có một người thành là chúa tể, cũng có thể nói là dấu hiệu tộc quần huy hoàng. Mà một khi xuất hiện hai vị chúa tể, vậy tộc quần này tất nhiên có thể trở thành thế lực cường đại bên trong toàn bộ tinh không!
Điều này mặc cách Bạch Tiểu Thuần vẫn rất xa xôi, dù sao truy tìm con đường của chúa tể, là phương hướng của cảnh giới Thái Cổ, nhưng cũng không ảnh hưởng tới Bạch Tiểu Thuần thời khắc này, đối với bản nguyên, càng hiểu ra rõ ràng hơn.
Mà bản nguyên đã rất thâm ảo, càng không cần phải nói tới đạo thời gian, thuộc về chí cao ở trong đại đạo. Có thể đạo thời gian bản nguyên thành tựu chúa tể, cho dù là mảnh tinh không này, từ cổ chí kim, cũng chỉ có một người như vậy mà thôi.
Người này, chính là chủ nhân lưu lại chí bảo cát chảy này!
Bạch Tiểu Thuần hít một hơi thật sâu, trong mắt lộ ra sự bừng tỉnh. Tất cả nghi vấn trong đầu hắn, lúc này sau khi có đáp án, toàn thân hắn dần dần rơi vào trong trạng thái không linh. Trạng thái này không chỉ ảnh hưởng tới suy nghĩ của hắn, còn có thân thể hắn tồn tại ở trên thế giới này.
Thân thể máu thịt này, ở trong nhận thức cùng chứng kiến của Bạch Tiểu Thuần trước đó, dĩ nhiên biết được, hắn là động lực khiến cho hư vô của thời không này uốn lượn, cũng chính là vì hắn tới gần, mới khiến cho nơi đây xuất hiện lực dẫn, mới khiến cho tốc độ của dòng chảy thời gian ở đây xuất hiện biến hóa khác nhau.
Nhưng hôm nay, theo Bạch Tiểu Thuần hiểu ra, theo biến ảo khôn lường của hắn, thân thể hắn giống như dần dần mất đi trọng lượng, mất đi quang ảnh, mất đi tất cả vết tích tồn tại.
Loại biến mất này cũng không phải chân chính xóa bỏ trên phương diện ý nghĩa, mà là so với bốn phía xung quanh, so với ở thế giới này mà nói, Bạch Tiểu Thuần biến mất. Theo sự tiêu tan này, hắn mặc dù vẫn ngồi khoanh chân ở trên dòng cát chảy cực lớn này, nhưng lực dẫn ở chỗ này đã từ từ theo đó tản đi. Tốc độ dòng chảy thời gian ở đây cũng từ từ ổn định, cho đến khi giống như lúc hắn chưa đến, dường như rơi vào sự bất động tương đối nào đó mà nói.
Ở dưới một loại trạng thái như vậy, hết lần này tới lần khác ý thức của Bạch Tiểu Thuần còn tồn tại. Dường như thần hồn của hắn bay ra, ở trên bầu trời này bao quát mặt đất. Hắn thấy được tất cả vô số cát chảy lớn nhỏ này, nhìn cát mịn bên trong không ngừng chảy xuống, giống như vĩnh viễn không có điểm cuối. Mỗi lần ánh mắt hắn ngưng tụ trọng điểm ở một dòng cát chảy nào đó, tốc độ chảy của dòng cát chảy này sẽ thay đổi.
Nhất Niệm Vĩnh Hằng
Cố nén cảm giác không ổn, Bạch Tiểu Thuần gầm khẽ một tiếng, lại trực tiếp xuất hiện ở trên đỉnh của dòng cát chảy cực lớn này. Ở nơi đó, hắn mạnh mẽ ép xuống hơi thở, không dám lưu lại, lập tức ngồi xuống khoanh chân, trán nổi gân xanh, nhắm mắt. Đồng thời thần thức tản ra, bắt đầu cảm ngộ!
Lại ở trong nháy mắt khi thần thức của hắn tản ra, tiếng thì thầm này lại một lần nữa xuất hiện. Chỉ có điều lần này xuất hiện, so với Bạch Tiểu Thuần nghe được trước đó, hoàn toàn không giống nhau. Không còn là mơ hồ nữa. Mặc dù không phải đặc biệt rõ ràng, nhưng cũng giống như có người ở bên cạnh hắn, khẽ mở miệng nói, hoàn toàn có thể nghe rõ!
Bạch Tiểu Thuần không kịp kích động. Sau khi sự chú ý của hắn bị giọng nói này thu hút, theo âm thanh truyền đến, dần dần, thân thể Bạch Tiểu Thuần run rẩy. Vào giờ phút này, trong đầu của hắn dâng lên sóng lớn ngập trời!
Người nói chuyện, thật sự là một nam tử. Giọng nói của người này ôn hòa, giống như giảng đạo đang cho đệ tử của hắn, vang vọng bên tai Bạch Tiểu Thuần.
- Nghịch Phàm, Đạo Trần, hai người các ngươi nghe kỹ...
- Cái gì là bản nguyên?
- Nói tới bản nguyên, lại phải nói về quy tắc trước tiên. Quy tắc là một loại kết cấu vô hình. Tất cả thuật pháp thần thông trong vũ trụ này, bản chất trung tâm của nó, chính là sử dụng phương thức cùng phương pháp khác nhau, đi dựa theo kết cấu này để thể hiện ra.
- Như vậy kết cấu tạo thành quy tắc này, chính là bản nguyên. Bản nguyên vô hình, không nhìn thấy rõ, sờ không tới, nhưng chính là nó ở trong u minh hợp thành hết kết cấu này tới kết cấu khác, cũng lại hình thành vô số thuật pháp, thần thông...
- Bản nguyên, trên thực tế chính là cơ sở của tất cả vạn vật!
- Như vậy cái gì là thời gian bản nguyên...
- Đơn giản mà nói, thời gian cùng lực dẫn có liên quan đến nhau. Lực dẫn càng lớn, tốc độ của dòng thời gian lại càng chậm, bản nguyên... thể hiện ở trên thời gian, không phải lực dẫn, mà là... tương đối!
- Tương đối, ở trên thời gian bản nguyên, tương đối mới là trung tâm. Nắm giữ hai chữ này, hiểu rõ hai chữ này, mới tính là hiểu rõ... thời gian bản nguyên!
- Ghi nhớ kỹ, tất cả... đều là tương đối!
- Nghịch Phàm, Đạo Trần, các ngươi đã hiểu chưa?
Theo giọng nói vang vọng, trong đầu Bạch Tiểu Thuần dâng lên sóng lớn liên tục không ngừng cuồn cuộn ngập trời. Hắn không biết hai người được gọi là Nghịch Phàm cùng Đạo Trần, có nghe hiểu hay không, nhưng trong một chớp mắt này, sóng lớn trong đầu Bạch Tiểu Thuần cuồn cuộn nhất từ trước tới nay, lại hiểu ra!
Giống như nghi thức xối nước lên đầu, tất cả lục lọi trước đó, ở trong một chớp mắt này có đáp án rõ ràng!
- Tương đối, không sai. Chính là tương đối... Nếu như không có thời gian bên ngoài đối lập, tốc độ của dòng thời gian ở đây lại có ý nghĩa gì!
Bạch Tiểu Thuần ngửa mặt lên trời cười to. Ở trong một chớp mắt này trong đầu hắn thông suốt. Mặc dù cẩn thận suy nghĩ một chút, vẫn còn mơ hồ, nhưng hắn đã biết tại sao giọng nói này lại xuất hiện!
Điều này hiển nhiên là một vị tồn tại chí cao vô thượng đã từng ở trong năm tháng, giảng thuật bản nguyên đối với đệ tử của hắn. Sở dĩ giọng nói của hắn có thể truyền đến, là bởi vì lời hắn nói, chính là thời gian bản nguyên, còn đhóa thành một phần quy tắc của mảnh tinh không này!
Cho nên mới có thể ở chỗ này, mượn lực chảy tốc độ thời gian bản nguyên nơi đây, vang vọng vĩnh viễn!
Pháp thuật bản nguyên vốn chính là thâm thúy vô tận. Phóng tầm mắt ra toàn bộ tinh không, người cuối cùng có thể nắm giữ bản nguyên, đã ít lại càng ít. Hễ là người nắm giữ bản nguyên, liền có thể hiểu ra quỹ tích vận chuyển của toàn bộ tinh không này. Người biết được đạo của vạn vật, mới là chúa tể!
Chúa tể rất ít. Cho dù là ở trong tinh toàn bộ không, cũng là hiếm có như lông phượng và sừng lân. Bình thường bên trong một tộc quần, có thể có một người thành là chúa tể, cũng có thể nói là dấu hiệu tộc quần huy hoàng. Mà một khi xuất hiện hai vị chúa tể, vậy tộc quần này tất nhiên có thể trở thành thế lực cường đại bên trong toàn bộ tinh không!
Điều này mặc cách Bạch Tiểu Thuần vẫn rất xa xôi, dù sao truy tìm con đường của chúa tể, là phương hướng của cảnh giới Thái Cổ, nhưng cũng không ảnh hưởng tới Bạch Tiểu Thuần thời khắc này, đối với bản nguyên, càng hiểu ra rõ ràng hơn.
Mà bản nguyên đã rất thâm ảo, càng không cần phải nói tới đạo thời gian, thuộc về chí cao ở trong đại đạo. Có thể đạo thời gian bản nguyên thành tựu chúa tể, cho dù là mảnh tinh không này, từ cổ chí kim, cũng chỉ có một người như vậy mà thôi.
Người này, chính là chủ nhân lưu lại chí bảo cát chảy này!
Bạch Tiểu Thuần hít một hơi thật sâu, trong mắt lộ ra sự bừng tỉnh. Tất cả nghi vấn trong đầu hắn, lúc này sau khi có đáp án, toàn thân hắn dần dần rơi vào trong trạng thái không linh. Trạng thái này không chỉ ảnh hưởng tới suy nghĩ của hắn, còn có thân thể hắn tồn tại ở trên thế giới này.
Thân thể máu thịt này, ở trong nhận thức cùng chứng kiến của Bạch Tiểu Thuần trước đó, dĩ nhiên biết được, hắn là động lực khiến cho hư vô của thời không này uốn lượn, cũng chính là vì hắn tới gần, mới khiến cho nơi đây xuất hiện lực dẫn, mới khiến cho tốc độ của dòng chảy thời gian ở đây xuất hiện biến hóa khác nhau.
Nhưng hôm nay, theo Bạch Tiểu Thuần hiểu ra, theo biến ảo khôn lường của hắn, thân thể hắn giống như dần dần mất đi trọng lượng, mất đi quang ảnh, mất đi tất cả vết tích tồn tại.
Loại biến mất này cũng không phải chân chính xóa bỏ trên phương diện ý nghĩa, mà là so với bốn phía xung quanh, so với ở thế giới này mà nói, Bạch Tiểu Thuần biến mất. Theo sự tiêu tan này, hắn mặc dù vẫn ngồi khoanh chân ở trên dòng cát chảy cực lớn này, nhưng lực dẫn ở chỗ này đã từ từ theo đó tản đi. Tốc độ dòng chảy thời gian ở đây cũng từ từ ổn định, cho đến khi giống như lúc hắn chưa đến, dường như rơi vào sự bất động tương đối nào đó mà nói.
Ở dưới một loại trạng thái như vậy, hết lần này tới lần khác ý thức của Bạch Tiểu Thuần còn tồn tại. Dường như thần hồn của hắn bay ra, ở trên bầu trời này bao quát mặt đất. Hắn thấy được tất cả vô số cát chảy lớn nhỏ này, nhìn cát mịn bên trong không ngừng chảy xuống, giống như vĩnh viễn không có điểm cuối. Mỗi lần ánh mắt hắn ngưng tụ trọng điểm ở một dòng cát chảy nào đó, tốc độ chảy của dòng cát chảy này sẽ thay đổi.
Nhất Niệm Vĩnh Hằng
Đánh giá:
Truyện Nhất Niệm Vĩnh Hằng
Story
Chương 1856: Chúa tể viễn cổ (2)
10.0/10 từ 32 lượt.