Nhất Niệm Vĩnh Hằng
Chương 1642: Hắn là Bạch Tiểu Thuần
- Hắn... Hắn là Thiên Tôn...
- Đáng chết. Ngươi là Thiên Tôn, thì nói sớm đi. Cần gì phải làm như vậy!
Trong lòng những người này đều đang phát điên. Nhưng càng thêm suy sụp hơn bọn họ, chính là Tử Lâm Hầu. Mặt hắn đã trở thành màu tương cà. Trong mắt hắn mang theo sự chấn động. Trong lòng hắn đã cảm thấy cay đắng vô biên vô hạn.
Nếu như người ngoài còn có một tia do dự cùng không xác thực, như vậy thân là Bán Thần đại viên mãn, tự mình đối mặt với một cái tát kia của Bạch Tiểu Thuần, hắn đã hoàn toàn xác định được tu vi của Bạch Tiểu Thuần!
Chỉ có Thiên Tôn mới có thể dường như không có việc ấy, bất kể đối mặt với Nguyên Anh, Thiên Nhân hay cường giả Bán Thần, đều chỉ cần giơ một tay lên, là có thể giống như nâng cả trời cao, trực tiếp khiến cho tất cả mọi người đều bị nghiền ép quỳ ở nơi đó!
Mà sau khi đang xác định tu vi của Bạch Tiểu Thuần, hắn đối với thân phận của Bạch Tiểu Thuần, căn bản cũng không cần cân nhắc nữa. Trong nháy mắt hắn đã hiểu rõ ràng.
Dù sao... Thánh Hoàng sắc phong Bạch Tiểu Thuần Thông Thiên Vương làm Thiên Tôn trấn thủ Tiên Vực thứ hai, mấy tháng trước chuyện này đã truyền đến nơi này. Mặt khác mấy Thiên Tôn của Thánh Hoàng Triều, Tử Lâm Hầu đều đã gặp qua. Duy nhất chỉ có Bạch Tiểu Thuần này, vì gần đây mới thăng cấp, hắn chỉ mới nghe nói, còn không có tận mắt nhìn thấy được.
Khi tập trung tất cả những manh mối này lại chung một chỗ, tim Tử Lâm Hầu cũng muốn vỡ ra. Hắn dường như vừa uống xong một ngụm mật. Từ trong tới ngoài, đều cảm thấy đắng nghét, khổ sở.
- Tử Lâm... Bái kiến, Thông Thiên Vương!
Tử Lâm Hầu cười khổ. Lúc này hai chân hắn đều đã mất đi tri giác. Nhưng hắn lại cắn răng, ôm quyền cúi đầu về phía Bạch Tiểu Thuần.
Lời Tử Lâm Hầu vừa nói ra, mọi người bốn phía xung quanh đang ồ lên, trong phút chốc, lại hoàn toàn yên tĩnh. Trong nháy mắt, ánh mắt mọi người đều tập trung đến trên người Bạch Tiểu Thuần. Rất nhanh, những tiếng kêu kinh ngạc, ồn ào còn lớn hơn so với vừa nãy, lại bạo phát.
- Thông Thiên Vương, hắn là... Bạch Tiểu Thuần!
- Thiên Tôn thứ mười một, Bạch Tiểu Thuần!
- Đến từ thế giới Thông Thiên... Bạch Tiểu Thuần!
Ở trong tiếng kêu kinh ngạc mãnh liệt của mọi người ở nơi này, Bạch Tiểu Thuần đứng ở bên cạnh cửa thành, nhìn mọi người ở trước mặt mình quỳ thành một loạt, trong lòng cũng có tiếc nuối. Hắn suy nghĩ tới ý định ban đầu của mình. Hắn thực sự muốn giấu mình một chút, chỉ là muốn tiến vào cửa mà thôi.
Hết lần này tới lần khác người nơi này không để cho mình tiến vào. Không tiến vào thì cũng thôi, lại còn có thể động thủ đối với mình. Điều này khiến cho Bạch Tiểu Thuần có chút tức giận.
Lúc này, nghe được Tử Lâm Hầu gọi ra thân phận của mình, Bạch Tiểu Thuần không thấy bất ngờ. Trên thực tế, nếu lúc này Tử Lâm Hầu còn không biết Bạch Tiểu Thuần là ai, Bạch Tiểu Thuần ngược lại cũng cảm thấy kỳ quái.
- Biết thân phận của bản vương, lại còn dám ra tay về phía bản vương. Tử Lâm Hầu, lá gan của ngươi không nhỏ.
Bạch Tiểu Thuần trừng mắt. Hắn cảm thấy kế hoạch giấu mình của mình, đều bị những người trước mắt này hủy diệt. Nhất là Tử Lâm Hầu này. Hắn thầm nghĩ nếu như người này sớm tới một hồi, hoặc muộn một chút, chờ sau khi mình tiến vào thành, tất cả tuyệt đối sẽ không phải là cục diện như hiện tại.
- Thông Thiên Vương bớt giận...
Tử Lâm Hầu muốn giải thích rõ. Nhưng hắn cũng hiểu được, lúc này không phải là thời điểm mở miệng. Hắn chỉ có thể lại cúi đầu. Chỉ là căm hận trong lòng hắn đối với Bạch Tiểu Thuần, cũng dĩ nhiên càng sâu đậm hơn. Nhưng hắn cũng hoàn toàn không dám lộ ra, chỉ có thể âm thầm cắn răng.
- Thiên Tôn các ngươi... Thật sự biết cách chơi người...
Trong lòng Tử Lâm Hầu muốn phát điên. Hắn cảm thấy mình quá xui xẻo. Nhưng tự nhận là càng xui xẻo hơn so với hắn, vẫn lại là vị thủ vệ Thiên Nhân kia. Lúc này hắn hối hận tới mức xanh cả ruột. Hắn chỉ cảm thấy thế giới trước mắt đều đang xoay tròn. Thời điểm hắn nhìn về phía Bạch Tiểu Thuần, đã lộ ra sự cầu xin.
Đúng lúc này, bên trong thành nhận mọi người được tín hiệu cảnh báo trước đó, giờ khắc này ở trong tiếng rít gào, đều từ trong thành trì chớp mắt bay tới. Người còn chưa tới, âm thanh đã truyền ra.
- Là ai đâm đầu vào chỗ chết?
- Lại dám xông vào thành Kinh Châu. Thật là to gan!
- Còn không quỳ xuống!
Tổng cộng có tám vị tu sĩ tới. Trong đó bao gồm năm nam ba nữ. Tu vi của bọn họ đều là Thiên Nhân đại viên mãn. Lúc này bọn họ gào thét lao tới. Bóng dáng của tám người này hạ xuống, âm thanh còn đang vang vọng. Bọn họ dĩ nhiên nhìn thấy rõ những người đó quỳ ở ngoài cửa thành. Nhất thời tám người này giận dữ. Nhưng rất nhanh, bọn họ liền thấy được trong số người quỳ ở nơi đó còn có Tử Lâm Hầu. Sự phát hiện này, giống như có một bầu nước đá, chớp mắt lại xối xuống đỉnh đầu của bọn họ, khiến cho thân thể tám người này đều chợt giật mình, còn hoàn toàn không dám tới gần. Bọn họ nhanh chóng lui về phía sau. Ở giữa không trung, bọn họ nhìn về phía Bạch Tiểu Thuần đứng ở nơi đó. Trong mắt bọn họ lộ ra vẻ kinh ngạc không hiểu. Trong lòng bọn họ hoảng sợ vô cùng.
Bạch Tiểu Thuần nhăn mày, ngẩng đầu nhìn về phía tám người này. Trong lòng hắn đang suy nghĩ có nên kéo tám người này xuống hay không. Ý niệm này từ trong ánh mắt hắn vừa lộ ra một chút, lập tức khiến cho tám Thiên Nhân trên bầu trời này, sắc mặt đại biến, lại lui về phía sau. Mỗi một người lập tức bóp nát ngọc giản trong tay.
Cũng chính là ở trong chớp mắt khi bọn họ bóp nát ngọc giản, từ bên trong thành Kinh Châu này nhất thời lại có một thần thức mạnh mẽ vô cùng, giống như có thể trấn áp tất cả chúng sinh, ầm ầm ầm khuếch tán ra.
Thần thức này giống như gió bão, giống như có thể nghiêng trời lệch đất. Thiên Nhân so sánh với nó, lại giống như con kiến hôi. Cho dù là cường giả Bán Thần, ở trước mặt thần thức này, cũng dường như trở thành mèo chó. Thần thức này trấn áp tất cả, nghiền ép tám phương!
ở trong một chớp mắt này, tất cả tu sĩ trong toàn bộ thành Kinh Châu, trong lòng đều chấn động mãnh liệt, thân thể run rẩy, tu vi gặp áp lực. Thậm chí ngay cả ý nghĩ cũng dường như phải ngừng lại.
Đám người đang quỳ ở bên ngoài cửa thành quỳ cũng giống như vậy. Thân thể Tử Lâm Hầu run rẩy. Bản thân hắn là dòng chính của Linh Cửu Thiên Tôn, làm sao có thể không nhận ra thần thức của đối phương. Về phần những người khác, đoán cũng có thể đoán được. Có thể có lực lượng thần thức như vậy, ở bên trong thành Kinh Châu này, chỉ có một vị!
Nhất Niệm Vĩnh Hằng
- Đáng chết. Ngươi là Thiên Tôn, thì nói sớm đi. Cần gì phải làm như vậy!
Trong lòng những người này đều đang phát điên. Nhưng càng thêm suy sụp hơn bọn họ, chính là Tử Lâm Hầu. Mặt hắn đã trở thành màu tương cà. Trong mắt hắn mang theo sự chấn động. Trong lòng hắn đã cảm thấy cay đắng vô biên vô hạn.
Nếu như người ngoài còn có một tia do dự cùng không xác thực, như vậy thân là Bán Thần đại viên mãn, tự mình đối mặt với một cái tát kia của Bạch Tiểu Thuần, hắn đã hoàn toàn xác định được tu vi của Bạch Tiểu Thuần!
Chỉ có Thiên Tôn mới có thể dường như không có việc ấy, bất kể đối mặt với Nguyên Anh, Thiên Nhân hay cường giả Bán Thần, đều chỉ cần giơ một tay lên, là có thể giống như nâng cả trời cao, trực tiếp khiến cho tất cả mọi người đều bị nghiền ép quỳ ở nơi đó!
Mà sau khi đang xác định tu vi của Bạch Tiểu Thuần, hắn đối với thân phận của Bạch Tiểu Thuần, căn bản cũng không cần cân nhắc nữa. Trong nháy mắt hắn đã hiểu rõ ràng.
Dù sao... Thánh Hoàng sắc phong Bạch Tiểu Thuần Thông Thiên Vương làm Thiên Tôn trấn thủ Tiên Vực thứ hai, mấy tháng trước chuyện này đã truyền đến nơi này. Mặt khác mấy Thiên Tôn của Thánh Hoàng Triều, Tử Lâm Hầu đều đã gặp qua. Duy nhất chỉ có Bạch Tiểu Thuần này, vì gần đây mới thăng cấp, hắn chỉ mới nghe nói, còn không có tận mắt nhìn thấy được.
Khi tập trung tất cả những manh mối này lại chung một chỗ, tim Tử Lâm Hầu cũng muốn vỡ ra. Hắn dường như vừa uống xong một ngụm mật. Từ trong tới ngoài, đều cảm thấy đắng nghét, khổ sở.
- Tử Lâm... Bái kiến, Thông Thiên Vương!
Tử Lâm Hầu cười khổ. Lúc này hai chân hắn đều đã mất đi tri giác. Nhưng hắn lại cắn răng, ôm quyền cúi đầu về phía Bạch Tiểu Thuần.
Lời Tử Lâm Hầu vừa nói ra, mọi người bốn phía xung quanh đang ồ lên, trong phút chốc, lại hoàn toàn yên tĩnh. Trong nháy mắt, ánh mắt mọi người đều tập trung đến trên người Bạch Tiểu Thuần. Rất nhanh, những tiếng kêu kinh ngạc, ồn ào còn lớn hơn so với vừa nãy, lại bạo phát.
- Thông Thiên Vương, hắn là... Bạch Tiểu Thuần!
- Thiên Tôn thứ mười một, Bạch Tiểu Thuần!
- Đến từ thế giới Thông Thiên... Bạch Tiểu Thuần!
Ở trong tiếng kêu kinh ngạc mãnh liệt của mọi người ở nơi này, Bạch Tiểu Thuần đứng ở bên cạnh cửa thành, nhìn mọi người ở trước mặt mình quỳ thành một loạt, trong lòng cũng có tiếc nuối. Hắn suy nghĩ tới ý định ban đầu của mình. Hắn thực sự muốn giấu mình một chút, chỉ là muốn tiến vào cửa mà thôi.
Hết lần này tới lần khác người nơi này không để cho mình tiến vào. Không tiến vào thì cũng thôi, lại còn có thể động thủ đối với mình. Điều này khiến cho Bạch Tiểu Thuần có chút tức giận.
Lúc này, nghe được Tử Lâm Hầu gọi ra thân phận của mình, Bạch Tiểu Thuần không thấy bất ngờ. Trên thực tế, nếu lúc này Tử Lâm Hầu còn không biết Bạch Tiểu Thuần là ai, Bạch Tiểu Thuần ngược lại cũng cảm thấy kỳ quái.
- Biết thân phận của bản vương, lại còn dám ra tay về phía bản vương. Tử Lâm Hầu, lá gan của ngươi không nhỏ.
Bạch Tiểu Thuần trừng mắt. Hắn cảm thấy kế hoạch giấu mình của mình, đều bị những người trước mắt này hủy diệt. Nhất là Tử Lâm Hầu này. Hắn thầm nghĩ nếu như người này sớm tới một hồi, hoặc muộn một chút, chờ sau khi mình tiến vào thành, tất cả tuyệt đối sẽ không phải là cục diện như hiện tại.
- Thông Thiên Vương bớt giận...
Tử Lâm Hầu muốn giải thích rõ. Nhưng hắn cũng hiểu được, lúc này không phải là thời điểm mở miệng. Hắn chỉ có thể lại cúi đầu. Chỉ là căm hận trong lòng hắn đối với Bạch Tiểu Thuần, cũng dĩ nhiên càng sâu đậm hơn. Nhưng hắn cũng hoàn toàn không dám lộ ra, chỉ có thể âm thầm cắn răng.
- Thiên Tôn các ngươi... Thật sự biết cách chơi người...
Trong lòng Tử Lâm Hầu muốn phát điên. Hắn cảm thấy mình quá xui xẻo. Nhưng tự nhận là càng xui xẻo hơn so với hắn, vẫn lại là vị thủ vệ Thiên Nhân kia. Lúc này hắn hối hận tới mức xanh cả ruột. Hắn chỉ cảm thấy thế giới trước mắt đều đang xoay tròn. Thời điểm hắn nhìn về phía Bạch Tiểu Thuần, đã lộ ra sự cầu xin.
Đúng lúc này, bên trong thành nhận mọi người được tín hiệu cảnh báo trước đó, giờ khắc này ở trong tiếng rít gào, đều từ trong thành trì chớp mắt bay tới. Người còn chưa tới, âm thanh đã truyền ra.
- Là ai đâm đầu vào chỗ chết?
- Lại dám xông vào thành Kinh Châu. Thật là to gan!
- Còn không quỳ xuống!
Tổng cộng có tám vị tu sĩ tới. Trong đó bao gồm năm nam ba nữ. Tu vi của bọn họ đều là Thiên Nhân đại viên mãn. Lúc này bọn họ gào thét lao tới. Bóng dáng của tám người này hạ xuống, âm thanh còn đang vang vọng. Bọn họ dĩ nhiên nhìn thấy rõ những người đó quỳ ở ngoài cửa thành. Nhất thời tám người này giận dữ. Nhưng rất nhanh, bọn họ liền thấy được trong số người quỳ ở nơi đó còn có Tử Lâm Hầu. Sự phát hiện này, giống như có một bầu nước đá, chớp mắt lại xối xuống đỉnh đầu của bọn họ, khiến cho thân thể tám người này đều chợt giật mình, còn hoàn toàn không dám tới gần. Bọn họ nhanh chóng lui về phía sau. Ở giữa không trung, bọn họ nhìn về phía Bạch Tiểu Thuần đứng ở nơi đó. Trong mắt bọn họ lộ ra vẻ kinh ngạc không hiểu. Trong lòng bọn họ hoảng sợ vô cùng.
Bạch Tiểu Thuần nhăn mày, ngẩng đầu nhìn về phía tám người này. Trong lòng hắn đang suy nghĩ có nên kéo tám người này xuống hay không. Ý niệm này từ trong ánh mắt hắn vừa lộ ra một chút, lập tức khiến cho tám Thiên Nhân trên bầu trời này, sắc mặt đại biến, lại lui về phía sau. Mỗi một người lập tức bóp nát ngọc giản trong tay.
Cũng chính là ở trong chớp mắt khi bọn họ bóp nát ngọc giản, từ bên trong thành Kinh Châu này nhất thời lại có một thần thức mạnh mẽ vô cùng, giống như có thể trấn áp tất cả chúng sinh, ầm ầm ầm khuếch tán ra.
Thần thức này giống như gió bão, giống như có thể nghiêng trời lệch đất. Thiên Nhân so sánh với nó, lại giống như con kiến hôi. Cho dù là cường giả Bán Thần, ở trước mặt thần thức này, cũng dường như trở thành mèo chó. Thần thức này trấn áp tất cả, nghiền ép tám phương!
ở trong một chớp mắt này, tất cả tu sĩ trong toàn bộ thành Kinh Châu, trong lòng đều chấn động mãnh liệt, thân thể run rẩy, tu vi gặp áp lực. Thậm chí ngay cả ý nghĩ cũng dường như phải ngừng lại.
Đám người đang quỳ ở bên ngoài cửa thành quỳ cũng giống như vậy. Thân thể Tử Lâm Hầu run rẩy. Bản thân hắn là dòng chính của Linh Cửu Thiên Tôn, làm sao có thể không nhận ra thần thức của đối phương. Về phần những người khác, đoán cũng có thể đoán được. Có thể có lực lượng thần thức như vậy, ở bên trong thành Kinh Châu này, chỉ có một vị!
Nhất Niệm Vĩnh Hằng
Đánh giá:
Truyện Nhất Niệm Vĩnh Hằng
Story
Chương 1642: Hắn là Bạch Tiểu Thuần
10.0/10 từ 32 lượt.