Nhất Niệm Vĩnh Hằng
Chương 1620: Quảng Mục Thiên Tôn tuyệt vọng (1)
- Mục tiêu của ta, không phải là bản thân mình cố gắng tới mức nào. Ta chỉ cần có thể không cho người xông qua cửa ải thứ hai mươi, như vậy chờ sau khi thí luyện lần này kết thúc, ta... Chính là người đi cửa sau đứng đầu!
Bạch Tiểu Thuần càng nghĩ càng thấy kích động. Đến cuối cùng, hai mắt của hắn phát ra tinh quang vô tận. Hắn cảm thấy thí luyện quạt tàn lần này, thoáng cái lại trở nên thút vị nhất từ trước tới nay.
- Ha ha, ở bên trong quạt tàn này, ta mới là người bảo vệ lớn nhất, ngăn cản tất cả mọi người thành công!
Ở trong sự vui sướng này, Bạch Tiểu Thuần còn cảm giác mình có một loại sứ mệnh. Hắn rất vui vẻ hất cằm lên, đang muốn xúc động. Nhưng vào lúc này, hắn bỗng nhiên nhận thấy được, trên chỗ lối đi của Quảng Mục Thiên Tôn, ở vị trí cửa ải thứ mười bảy cóa ánh sáng lập lòe. Quảng Mục Thiên Tôn thành công xông qua cửa ải thứ mười bảy!
Còn không dừng lại, sau khi xuất hiện ở xương quạt, hắn lại bước vào trong cửa ải thứ mười tám!
- Nhanh như vậy sao?
Bạch Tiểu Thuần cả kinh. Nhưng rất nhanh hắn lại cười rộ lên.
- Quảng Mục lão tặc, ta hận nhất là sự dối trá này của ngươi. Lần này nếu như ngươi có thể qua được cửa ải thứ mười tám, Bạch Tiểu Thuần theo họ của ngươi!
Cửa ải quạt tàn thứ mười tám!
Nơi này là một mảnh sa mạc mênh mông, vô biên vô hạn. Trên bầu trời là mặt trời với ánh nắng chói chang. Trên mặt đất cát bay đá chạy. Ở trong này, gió bão giống như muốn che trời lấp đất.
Đứng ở chỗ này, cảm nhận được đầu tiên chính là một sự hoang vắng, xuyên qua gió cát kia, có thể mơ hồ nhìn thấy được không ít hài cốt tồn tại trên mặt đất. Niên đại của những hài cốt đều quá lâu, không biết bị chôn vùi ở chỗ này qua bao nhiêu năm tháng.
Thậm chí cũng không phân biệt rõ được, những hài cốt này là thật hay giả. Nói chung cửa ải thứ mười tám này, khi Quảng Mục Thiên Tôn tiến vào, trong chớp mắt hắn lại có một loại cảm giác nguy cơ mãnh liệt.
Nhưng ánh mắt của hắn lóe lên. Cảm giác nguy cơ này chẳng những không có khiến cho hắn khiếp sợ chùn bước, ngược lại kích phát ra sự hăng hái vạn trượng.
- Quạt tàn lần này, Quảng Mục ta là người đầu tiên trở thành chuẩn tử. Bất kỳ cửa ải nào, ta đều là người đầu tiên xông qua!
- Nhất định, đây là cơ duyên của Quảng Mục Thiên Tôn ta. Nhất định, đây là tạo hóa của ta. Cũng nhất định... Lần này, ta sẽ trở thành chủ nhân của chí bảo Chúa Tể!
Quảng Mục Thiên Tôn chắp tay sau lưng, hít một hơi thật sâu. Sau đó, trong mắt hắn lộ ra sự tự tin mãnh liệt.
Hắn thật sự tự tin. Bất luận là ở những cửa ải trước, hay là cửa ải thứ mười tám, Quảng Mục Thiên Tôn hắn đều là người đầu tiên bước vào. Điều này có quan hệ rất lớn với việc bản thân hắn là Thiên Tôn đại viên mãn. Có thể nói bên trong toàn bộ quạt tàn này, trước đó người duy nhất hắn cần phải chú ý, chỉ có Cổ Thiên Quân.
Về phần Bạch Tiểu Thuần, ở trong mắt Quảng Mục Thiên Tôn, sau này khó mà nói được. Nhưng bây giờ người này vừa thăng cấp Thiên Tôn, chẳng qua là một thằng hề nhảy nhót mà thôi. Tuy có chút khó chơi, nhưng nếu hắn thật sự muốn giết chết, hắn vẫn có lòng tin cùng nắm chắc.
- Tuy rằng cửa ải thứ mười tám có độ khó nhất định, nhưng mục tiêu của ta tuyệt đối sẽ không dừng lại ở chỗ này. Không biết, nếu có thể đi qua cửa ải thứ hai mươi, sau đó sẽ có quyền hạn gì!
Quảng Mục Thiên Tôn mỉm cười, thân thể thoáng một cái, lao thẳng vào bên trong gió bão.
Trong chớp mắt khi Quảng Mục Thiên Tôn lao ra, bên trong gió bão, vô số cát đất này ở trong từng tiếng rít gào, lại ngưng tụ lại cùng nhau, hóa thành một cái đầu cực lớn, thậm chí còn tản ra tu vi Thiên Tôn, chợt rít gào, cắn nuốt về phía Quảng Mục.
Quảng Mục Thiên Tôn nheo cặp mắt lại, hoàn toàn không có một chút dừng lại nào. Thân thể giống như tháp sắt chẳng khác nào mũi tên nhọn rời khỏi dây cung, mang theo tiếng động chói tai kinh người, chớp mắt lại cùng cái đầu cát khổng lồ với tu vi Thiên Tôn này chiến đấu với nhau.
Tiếng sấm nhất thời bạo phát ra ở trong cửa ải thứ mười tám này, vang vọng khắp nơi.
Cùng lúc đó, ở phía trên trời cao trong mảnh thế giới này, nơi Quảng Mục Thiên Tôn không chú ý tới được, có đôi mắt đang nhìn chằm chằm vào nơi đây. Chủ nhân của ánh mắt này, dĩ nhiên chính là Bạch Tiểu Thuần.
Không có người có thể phát hiện ra, ý thức của Bạch Tiểu Thuần có thể nói là cùng Quảng Mục Thiên Tôn đồng thời tiến vào trong cửa ải thứ mười tám này. Hắn không lập tức lại hành động thiếu suy nghĩ, mà là quan sát Quảng Mục Thiên Tôn.
Quảng Mục Thiên Tôn này quả thực cường hãn. Lúc này hắn đang cùng cái đầu cát cực lớn kia giao chiến. Có những tiếng nổ vang vọng, có những sóng dao động khiến cho thiên địa biến sắc, không ngừng khuếch tán về bốn phía xung quanh. Thậm chí mặt đất cũng rung động. Mà cái đầu cát dang cùng chiến đấu với Thiên Tôn, rốt cuộc dần dần không phải là đối thủ của hắn.
- Xem lần này, ta chơi chết ngươi thế nào!
Bạch Tiểu Thuần hừ một tiếng. Loại cảm giác cao cao tại thượng này khiến cho hắn thấy rất thoải mái. Nhưng chiến lực của Quảng Mục Thiên Tôn này vẫn khiến cho Bạch Tiểu Thuần càng xem càng kinh hãi.
- Gia hỏa này có trình độ thân thể cường hãn, rốt cuộc vượt qua cả ta!
- Chỉ là ở trên phương diện khôi phục, hắn mặc dù không bằng, nhưng dựa vào lực thần thông của hắn, cũng không yếu hơn bao nhiêu... Điều duy nhất chỉ có trên phương diện kéo dài, sự bạo phát của hắn không có thể kiên trì quá lâu!
Ánh mắt Bạch Tiểu Thuần lóe lên. Bạch Tiểu Thuần nhìn thấy được, sau khi Quảng Mục Thiên Tôn này gầm nhẹ một tiếng, hai tay hắn bấm quyết. Ở phía sau lăng hắn, huyễn hóa ra một cây gỗ lớn, về phía cái đầu cắt lớn hình thành ở bên trong gió bão.
Một đòn, hai đòn, ba đòn!
Dưới liên tiếp ba tiếng nổ lớn, trong miệng của cái đầu kia truyền ra tiếng gào thét thê lương, cuối cùng bị cứng rắn đục lỗ. Cùng lúc đó Quảng Mục Thiên Tôn chợt cất bước, lại trực tiếp xông vào trong cái đầu này. Cũng không biết hắn triển khai thuật pháp gì, thân thể hắn lại có thể thoáng cái tăng lên, trở thành người khổng lồ, cứng rắn xé toạc cái đầu cát kia thành hai nửa.
Khí thế kinh thiên.
Bạch Tiểu Thuần nhìn thấy, trong lòng run sợ. Khúc gỗ lớn này tản ra cảm giác áp bách, dường như muốn hủy thiên diệt địa. Thậm chí mặt đất sa mạc cũng tan vỡ ra trong phạm vi lớn, trời cao thất sắc!
Còn nữa, phương pháp thần thông cuối cùng của đối phương đột nhiên bạo phát không chỉ là kích thước thân thể, còn có tu vi của hắn. Sau khi tập chung lại một chỗ, tất cả hóa thành lực lượng ngập trời.
Nhất Niệm Vĩnh Hằng
Bạch Tiểu Thuần càng nghĩ càng thấy kích động. Đến cuối cùng, hai mắt của hắn phát ra tinh quang vô tận. Hắn cảm thấy thí luyện quạt tàn lần này, thoáng cái lại trở nên thút vị nhất từ trước tới nay.
- Ha ha, ở bên trong quạt tàn này, ta mới là người bảo vệ lớn nhất, ngăn cản tất cả mọi người thành công!
Ở trong sự vui sướng này, Bạch Tiểu Thuần còn cảm giác mình có một loại sứ mệnh. Hắn rất vui vẻ hất cằm lên, đang muốn xúc động. Nhưng vào lúc này, hắn bỗng nhiên nhận thấy được, trên chỗ lối đi của Quảng Mục Thiên Tôn, ở vị trí cửa ải thứ mười bảy cóa ánh sáng lập lòe. Quảng Mục Thiên Tôn thành công xông qua cửa ải thứ mười bảy!
Còn không dừng lại, sau khi xuất hiện ở xương quạt, hắn lại bước vào trong cửa ải thứ mười tám!
- Nhanh như vậy sao?
Bạch Tiểu Thuần cả kinh. Nhưng rất nhanh hắn lại cười rộ lên.
- Quảng Mục lão tặc, ta hận nhất là sự dối trá này của ngươi. Lần này nếu như ngươi có thể qua được cửa ải thứ mười tám, Bạch Tiểu Thuần theo họ của ngươi!
Cửa ải quạt tàn thứ mười tám!
Nơi này là một mảnh sa mạc mênh mông, vô biên vô hạn. Trên bầu trời là mặt trời với ánh nắng chói chang. Trên mặt đất cát bay đá chạy. Ở trong này, gió bão giống như muốn che trời lấp đất.
Đứng ở chỗ này, cảm nhận được đầu tiên chính là một sự hoang vắng, xuyên qua gió cát kia, có thể mơ hồ nhìn thấy được không ít hài cốt tồn tại trên mặt đất. Niên đại của những hài cốt đều quá lâu, không biết bị chôn vùi ở chỗ này qua bao nhiêu năm tháng.
Thậm chí cũng không phân biệt rõ được, những hài cốt này là thật hay giả. Nói chung cửa ải thứ mười tám này, khi Quảng Mục Thiên Tôn tiến vào, trong chớp mắt hắn lại có một loại cảm giác nguy cơ mãnh liệt.
Nhưng ánh mắt của hắn lóe lên. Cảm giác nguy cơ này chẳng những không có khiến cho hắn khiếp sợ chùn bước, ngược lại kích phát ra sự hăng hái vạn trượng.
- Quạt tàn lần này, Quảng Mục ta là người đầu tiên trở thành chuẩn tử. Bất kỳ cửa ải nào, ta đều là người đầu tiên xông qua!
- Nhất định, đây là cơ duyên của Quảng Mục Thiên Tôn ta. Nhất định, đây là tạo hóa của ta. Cũng nhất định... Lần này, ta sẽ trở thành chủ nhân của chí bảo Chúa Tể!
Quảng Mục Thiên Tôn chắp tay sau lưng, hít một hơi thật sâu. Sau đó, trong mắt hắn lộ ra sự tự tin mãnh liệt.
Hắn thật sự tự tin. Bất luận là ở những cửa ải trước, hay là cửa ải thứ mười tám, Quảng Mục Thiên Tôn hắn đều là người đầu tiên bước vào. Điều này có quan hệ rất lớn với việc bản thân hắn là Thiên Tôn đại viên mãn. Có thể nói bên trong toàn bộ quạt tàn này, trước đó người duy nhất hắn cần phải chú ý, chỉ có Cổ Thiên Quân.
Về phần Bạch Tiểu Thuần, ở trong mắt Quảng Mục Thiên Tôn, sau này khó mà nói được. Nhưng bây giờ người này vừa thăng cấp Thiên Tôn, chẳng qua là một thằng hề nhảy nhót mà thôi. Tuy có chút khó chơi, nhưng nếu hắn thật sự muốn giết chết, hắn vẫn có lòng tin cùng nắm chắc.
- Tuy rằng cửa ải thứ mười tám có độ khó nhất định, nhưng mục tiêu của ta tuyệt đối sẽ không dừng lại ở chỗ này. Không biết, nếu có thể đi qua cửa ải thứ hai mươi, sau đó sẽ có quyền hạn gì!
Quảng Mục Thiên Tôn mỉm cười, thân thể thoáng một cái, lao thẳng vào bên trong gió bão.
Trong chớp mắt khi Quảng Mục Thiên Tôn lao ra, bên trong gió bão, vô số cát đất này ở trong từng tiếng rít gào, lại ngưng tụ lại cùng nhau, hóa thành một cái đầu cực lớn, thậm chí còn tản ra tu vi Thiên Tôn, chợt rít gào, cắn nuốt về phía Quảng Mục.
Quảng Mục Thiên Tôn nheo cặp mắt lại, hoàn toàn không có một chút dừng lại nào. Thân thể giống như tháp sắt chẳng khác nào mũi tên nhọn rời khỏi dây cung, mang theo tiếng động chói tai kinh người, chớp mắt lại cùng cái đầu cát khổng lồ với tu vi Thiên Tôn này chiến đấu với nhau.
Tiếng sấm nhất thời bạo phát ra ở trong cửa ải thứ mười tám này, vang vọng khắp nơi.
Cùng lúc đó, ở phía trên trời cao trong mảnh thế giới này, nơi Quảng Mục Thiên Tôn không chú ý tới được, có đôi mắt đang nhìn chằm chằm vào nơi đây. Chủ nhân của ánh mắt này, dĩ nhiên chính là Bạch Tiểu Thuần.
Không có người có thể phát hiện ra, ý thức của Bạch Tiểu Thuần có thể nói là cùng Quảng Mục Thiên Tôn đồng thời tiến vào trong cửa ải thứ mười tám này. Hắn không lập tức lại hành động thiếu suy nghĩ, mà là quan sát Quảng Mục Thiên Tôn.
Quảng Mục Thiên Tôn này quả thực cường hãn. Lúc này hắn đang cùng cái đầu cát cực lớn kia giao chiến. Có những tiếng nổ vang vọng, có những sóng dao động khiến cho thiên địa biến sắc, không ngừng khuếch tán về bốn phía xung quanh. Thậm chí mặt đất cũng rung động. Mà cái đầu cát dang cùng chiến đấu với Thiên Tôn, rốt cuộc dần dần không phải là đối thủ của hắn.
- Xem lần này, ta chơi chết ngươi thế nào!
Bạch Tiểu Thuần hừ một tiếng. Loại cảm giác cao cao tại thượng này khiến cho hắn thấy rất thoải mái. Nhưng chiến lực của Quảng Mục Thiên Tôn này vẫn khiến cho Bạch Tiểu Thuần càng xem càng kinh hãi.
- Gia hỏa này có trình độ thân thể cường hãn, rốt cuộc vượt qua cả ta!
- Chỉ là ở trên phương diện khôi phục, hắn mặc dù không bằng, nhưng dựa vào lực thần thông của hắn, cũng không yếu hơn bao nhiêu... Điều duy nhất chỉ có trên phương diện kéo dài, sự bạo phát của hắn không có thể kiên trì quá lâu!
Ánh mắt Bạch Tiểu Thuần lóe lên. Bạch Tiểu Thuần nhìn thấy được, sau khi Quảng Mục Thiên Tôn này gầm nhẹ một tiếng, hai tay hắn bấm quyết. Ở phía sau lăng hắn, huyễn hóa ra một cây gỗ lớn, về phía cái đầu cắt lớn hình thành ở bên trong gió bão.
Một đòn, hai đòn, ba đòn!
Dưới liên tiếp ba tiếng nổ lớn, trong miệng của cái đầu kia truyền ra tiếng gào thét thê lương, cuối cùng bị cứng rắn đục lỗ. Cùng lúc đó Quảng Mục Thiên Tôn chợt cất bước, lại trực tiếp xông vào trong cái đầu này. Cũng không biết hắn triển khai thuật pháp gì, thân thể hắn lại có thể thoáng cái tăng lên, trở thành người khổng lồ, cứng rắn xé toạc cái đầu cát kia thành hai nửa.
Khí thế kinh thiên.
Bạch Tiểu Thuần nhìn thấy, trong lòng run sợ. Khúc gỗ lớn này tản ra cảm giác áp bách, dường như muốn hủy thiên diệt địa. Thậm chí mặt đất sa mạc cũng tan vỡ ra trong phạm vi lớn, trời cao thất sắc!
Còn nữa, phương pháp thần thông cuối cùng của đối phương đột nhiên bạo phát không chỉ là kích thước thân thể, còn có tu vi của hắn. Sau khi tập chung lại một chỗ, tất cả hóa thành lực lượng ngập trời.
Nhất Niệm Vĩnh Hằng
Đánh giá:
Truyện Nhất Niệm Vĩnh Hằng
Story
Chương 1620: Quảng Mục Thiên Tôn tuyệt vọng (1)
10.0/10 từ 32 lượt.