Nhất Niệm Vĩnh Hằng
Chương 1562: Thánh Hoàng Thành (1)
Thậm chí còn khiến người ta có một loại cảm giác thân thiết nói không nên lời. Dường như bên trong âm thanh lời nói này, có lực lượng đặc biệt nào đó, có thể khiến cho tâm thần người ta trong nháy mắt cũng bình tĩnh trở lại.
Thân thể Cự Quỷ Vương chấn động. Ngay cả Công Tôn Uyển Nhi cũng hô hấp bình thường không ít. Càng không cần phải nói tới những Bán Thần trên Tiên Vực đang quan sát nơi này. Trong mắt mỗi một người lộ ra sự cuồng nhiệt. Cuối cùng bọn họ đồng thời hướng về phía Thánh Hoàng Thành, cung kính cúi đầu.
Cho dù Cổ Thiên Quân, lúc này thần sắc sau khi biến hóa vài lần, hai mắt nhắm nghiền. Khi hai mắt lại mở ra, đã hoàn toàn không nhìn thấy được sát cơ cùng tức giận trên người hắn trước đó. Khí tức lạnh như băng, trở thành thứ duy nhất.
- Bạch đạo hữu, mời!
Cổ Thiên Quân thản nhiên mở miệng.
Trong lòng Bạch Tiểu Thuần chấn động. Hắn cảm nhận được âm thanh kỳ dị của Thánh Hoàng. Đồng thời, một tia niệm lực xuất hiện ở trong cơ thể hắn khi đối mặt với đạo pháp của Quỷ Mẫu Thiên Tôn lúc trước, vào giờ phút này lại lặng lẽ không một tiếng động vận chuyển, lưu chuyển, xua tan loại cảm giác bị ảnh hưởng này.
- Thánh Hoàng thật là lợi hại!
Bạch Tiểu Thuần không khiến cho tâm tình của mình lộ rõ ở trên nét mặt. Lúc này trên mặt hắn lộ ra vẻ tươi cười, hướng về phía Thánh Hoàng Thành hơi ôm quyền, sau đó xoay người đi vào trong chiến thuyền, đứng ở đầu thuyền, không nói một lời.
Cổ Thiên Quân lạnh lùng liếc mắt nhìn Bạch Tiểu Thuần. Hắn cũng không lên tiếng nữa, mà thân thể thoáng một cái, hóa thành một đạo kiếm quang, lao thẳng đến phía trước. Những Bán Thần ở bên bờ đều hít một hơi thật sâu. Thời điểm mỗi một người nhìn về phía Bạch Tiểu Thuần, suy nghĩ đều giống nhau.
- Người này... so với người của thế giới Thông Thiên chúng ta đã gặp, khác nhau!
Đây là cảm tưởng trực tiếp nhất trong lòng gần như tất cả Bán Thần nơi đây. Lúc mỗi một người thu hồi ánh mắt, theo Cổ Thiên Quân, bày ra bộ dạng dẫn đường nghênh đón chính thức.
Lại như vậy, một hồi ra oai phủ đầu mang theo sự sỉ nhục ý còn có nguy cơ bị ngôn từ sắc bén của Bạch Tiểu Thuần hóa giải. Mọi người đi trước, chiến thuyền ở phía sau, rời khỏi biển Vĩnh Hằng, xuất hiện ở bên trong lãnh địa của Thánh Hoàng Triều, một đường mênh mông cuồn cuộn, giống như theo gió vượt sóng đi về phía Thánh Hoàng Thành....
Bầu không khí nặng nề mang theo một tia nghiêm trọng. Một đường không có người nào nói chuyện. Một lúc lâu sau, ảnh hưởng đến từ âm thanh của Thánh Hoàng, ở trên người Cự Quỷ Vương mới tiêu tan. Cự Quỷ Vương hít một hơi thật sâu, sâu bên trong mắt hắn mang theo sự hoảng sợ.
- Xa ở bên trong Thánh Hoàng Thành, khoảng cách như vậy, hắn truyền đến một câu nói, có thể khiến cho lão phu thất thần lâu như vậy!
Trong lòng Cự Quỷ Vương khiếp sợ không gì sánh được. Đối với sự đáng sợ của Hoàng giả Thái Cổ, lúc này xem như hắn dã cảm nhận được cực kỳ sâu sắc.
- Đó là vì ngươi lần đầu tiếp xúc với Hoàng giả Thái Cổ, mới có thể như vậy. Cũng may mà ngươi là người của thế giới Thông Thiên. Nếu như là con dân của Thánh Hoàng Triều này, niệm lực của bản thân bị ảnh hưởng xuống, sợ là mấy ngày cũng vẫn không có cách nào khôi phục lại bình thường, rơi vào một loại cuồng nhiệt có thể vì hắn điên cuồng trả giá tất cả!
Công Tôn Uyển Nhi cười yếu ớt mở miệng. Nàng vốn chính là tu vi Thiên Tôn. Nặc dù bị phong ấn, nhưng cảnh giới vẫn còn. Đạo chủng của bản thân giãy dụa. Hơn nữa nàng vốn chính là tu sĩ của Tà Hoàng Triều. Tất cả những điều này khiến cho nàng khôi phục, mặc dù không bằng Bạch Tiểu Thuần, lại chậm hơn không quá nhiều.
- Sau khi trải qua kinh nghiệm lần này, ngươi lại gặp phải chuyện giống như vậy, chỉ cần không phải là Hoàng giả Thái Cổ tận lực làm, cũng sẽ không mãnh liệt như vậy.
Sau khi Công Tôn Uyển Nhi giải thích, nhìn về phía Bạch Tiểu Thuần đứng ở đầu thuyền. Sâu bên trong đôi mắt nàng có ánh sáng kỳ dị. Thật ra Bạch Tiểu Thuần ở đây, theo nàng rất đặc biệt.
- Chẳng lẽ lại thật sự giống như lời hắn nói. Bên trong thế giới Vĩnh Hằng này, người thật sự có thể ngang hàng cùng với hắn, chỉ có hai đại Hoàng giả... hay nói công pháp hắn tu luyện, không cho phép hắn cúi đầu về phía hai đại Hoàng giả!
Thời điểm Công Tôn Uyển Nhi dường như suy nghĩ tới điều gì, Cự Quỷ Vương cũng chậm rãi vững vàng xuống. Hắn cũng nhìn bóng lưng của Bạch Tiểu Thuần, hồi tưởng từng cảnh tượng trước đó. Sau đó hắn đột nhiên cảm giác được, có thể... Bạch Tiểu Thuần thật sự có thể trở thành, hi vọng của toàn bộ thế giới Thông Thiên!
Cảm nhận được hai ánh mắt phía sau, thần sắc Bạch Tiểu Thuần bình tĩnh, nhưng trong lòng lại đắc ý, theo áp lực trước đó thả lỏng, vẫn theo thói quen dâng lên.
Chỉ có điều vừa nghĩ tới sự cường đại của hai đại hoàng triều, còn có hai đại Hoàng giả cảnh giới Thái Cổ, Bạch Tiểu Thuần lại cảm nhận được áp lực.
- Như vậy không được. Mỗi lần vừa nghĩ đến đều có áp lực, sau này làm sao có thể điều chỉnh tốt tâm tính.
Bạch Tiểu Thuần có chút rầu rĩ. Trong sự trầm ngâm, ánh mắt hắn lóe lên, có chủ ý.
- Tên của hai hoàng triều, thật ra rất thú vị. Tà Hoàng Triều, đây không phải là gạch cua sao?
- Còn có Thánh Hoàng Triều... con trai?
Bạch Tiểu Thuần nghĩ như vậy, đột nhiên cảm giác được áp lực của hai đại hoàng triều này đối với mình, thoáng cái lại giảm đi rất nhiều. Hắn nhịn không được, quay đầu lại liếc mắt thoáng nhìn Công Tôn Uyển Nhi.
- Uyển nhi, gạch cua triều của các ngươi, thích ăn cua sao?
- A?
Công Tôn Uyển Nhi sửng sốt, có chút không kịp phản ứng. Khi nàng hiểu được, liền hung hăng trợn mắt nhìn Bạch Tiểu Thuần. Cảm nhận khác thường trước đó, trong nháy mắt tan vỡ. Thật ra cách nói gạch cua này, cả đời này đây vẫn là lần đầu tiên nàng nghe người ta nhắc tới.
Bị Công Tôn Uyển Nhi trừng mắt như thế, Bạch Tiểu Thuần có chút ngượng ngùng, vội vàng quay đầu lại, tiếp tục chắp tay sau lưng, bộ dạng ngạo nghễ, đứng ở mũi thuyền, nhìn sơn hà phía dưới mặt đất.
Trên đường đi, hắn thấy được vô số dãy núi, vô số sông lớn, còn có từng thành trì... cảm nhận sự rộng lớn của Thánh Hoàng Triều. Vì trước đó hắn từ biển Vĩnh Hằng tới nơi đây, vốn chính là chỗ kinh thành của Tiên Vực Thánh Hoàng Triều. Cho nên qua mấy ngày sau, theo bình nguyên trên mặt đất càng lúc càng nhiều, cuối cùng ở vào hoàng hôn, Bạch Tiểu Thuần thấy được ở phía xa... Thình lình tồn tại một ngọn núi lớn kinh thiên!
Ở bình nguyên trên mặt đất này, ngọn núi này giống như lực lượng mới xuất hiện, chấn động trời cao. Ngọn núi này quá lớn. Mặc dù là khoảng cách rất xa, cũng có thể thấy được rõ ràng đường nét hoàn chỉnh của nó.
Nhất Niệm Vĩnh Hằng
Thân thể Cự Quỷ Vương chấn động. Ngay cả Công Tôn Uyển Nhi cũng hô hấp bình thường không ít. Càng không cần phải nói tới những Bán Thần trên Tiên Vực đang quan sát nơi này. Trong mắt mỗi một người lộ ra sự cuồng nhiệt. Cuối cùng bọn họ đồng thời hướng về phía Thánh Hoàng Thành, cung kính cúi đầu.
Cho dù Cổ Thiên Quân, lúc này thần sắc sau khi biến hóa vài lần, hai mắt nhắm nghiền. Khi hai mắt lại mở ra, đã hoàn toàn không nhìn thấy được sát cơ cùng tức giận trên người hắn trước đó. Khí tức lạnh như băng, trở thành thứ duy nhất.
- Bạch đạo hữu, mời!
Cổ Thiên Quân thản nhiên mở miệng.
Trong lòng Bạch Tiểu Thuần chấn động. Hắn cảm nhận được âm thanh kỳ dị của Thánh Hoàng. Đồng thời, một tia niệm lực xuất hiện ở trong cơ thể hắn khi đối mặt với đạo pháp của Quỷ Mẫu Thiên Tôn lúc trước, vào giờ phút này lại lặng lẽ không một tiếng động vận chuyển, lưu chuyển, xua tan loại cảm giác bị ảnh hưởng này.
- Thánh Hoàng thật là lợi hại!
Bạch Tiểu Thuần không khiến cho tâm tình của mình lộ rõ ở trên nét mặt. Lúc này trên mặt hắn lộ ra vẻ tươi cười, hướng về phía Thánh Hoàng Thành hơi ôm quyền, sau đó xoay người đi vào trong chiến thuyền, đứng ở đầu thuyền, không nói một lời.
Cổ Thiên Quân lạnh lùng liếc mắt nhìn Bạch Tiểu Thuần. Hắn cũng không lên tiếng nữa, mà thân thể thoáng một cái, hóa thành một đạo kiếm quang, lao thẳng đến phía trước. Những Bán Thần ở bên bờ đều hít một hơi thật sâu. Thời điểm mỗi một người nhìn về phía Bạch Tiểu Thuần, suy nghĩ đều giống nhau.
- Người này... so với người của thế giới Thông Thiên chúng ta đã gặp, khác nhau!
Đây là cảm tưởng trực tiếp nhất trong lòng gần như tất cả Bán Thần nơi đây. Lúc mỗi một người thu hồi ánh mắt, theo Cổ Thiên Quân, bày ra bộ dạng dẫn đường nghênh đón chính thức.
Lại như vậy, một hồi ra oai phủ đầu mang theo sự sỉ nhục ý còn có nguy cơ bị ngôn từ sắc bén của Bạch Tiểu Thuần hóa giải. Mọi người đi trước, chiến thuyền ở phía sau, rời khỏi biển Vĩnh Hằng, xuất hiện ở bên trong lãnh địa của Thánh Hoàng Triều, một đường mênh mông cuồn cuộn, giống như theo gió vượt sóng đi về phía Thánh Hoàng Thành....
Bầu không khí nặng nề mang theo một tia nghiêm trọng. Một đường không có người nào nói chuyện. Một lúc lâu sau, ảnh hưởng đến từ âm thanh của Thánh Hoàng, ở trên người Cự Quỷ Vương mới tiêu tan. Cự Quỷ Vương hít một hơi thật sâu, sâu bên trong mắt hắn mang theo sự hoảng sợ.
- Xa ở bên trong Thánh Hoàng Thành, khoảng cách như vậy, hắn truyền đến một câu nói, có thể khiến cho lão phu thất thần lâu như vậy!
Trong lòng Cự Quỷ Vương khiếp sợ không gì sánh được. Đối với sự đáng sợ của Hoàng giả Thái Cổ, lúc này xem như hắn dã cảm nhận được cực kỳ sâu sắc.
- Đó là vì ngươi lần đầu tiếp xúc với Hoàng giả Thái Cổ, mới có thể như vậy. Cũng may mà ngươi là người của thế giới Thông Thiên. Nếu như là con dân của Thánh Hoàng Triều này, niệm lực của bản thân bị ảnh hưởng xuống, sợ là mấy ngày cũng vẫn không có cách nào khôi phục lại bình thường, rơi vào một loại cuồng nhiệt có thể vì hắn điên cuồng trả giá tất cả!
Công Tôn Uyển Nhi cười yếu ớt mở miệng. Nàng vốn chính là tu vi Thiên Tôn. Nặc dù bị phong ấn, nhưng cảnh giới vẫn còn. Đạo chủng của bản thân giãy dụa. Hơn nữa nàng vốn chính là tu sĩ của Tà Hoàng Triều. Tất cả những điều này khiến cho nàng khôi phục, mặc dù không bằng Bạch Tiểu Thuần, lại chậm hơn không quá nhiều.
- Sau khi trải qua kinh nghiệm lần này, ngươi lại gặp phải chuyện giống như vậy, chỉ cần không phải là Hoàng giả Thái Cổ tận lực làm, cũng sẽ không mãnh liệt như vậy.
Sau khi Công Tôn Uyển Nhi giải thích, nhìn về phía Bạch Tiểu Thuần đứng ở đầu thuyền. Sâu bên trong đôi mắt nàng có ánh sáng kỳ dị. Thật ra Bạch Tiểu Thuần ở đây, theo nàng rất đặc biệt.
- Chẳng lẽ lại thật sự giống như lời hắn nói. Bên trong thế giới Vĩnh Hằng này, người thật sự có thể ngang hàng cùng với hắn, chỉ có hai đại Hoàng giả... hay nói công pháp hắn tu luyện, không cho phép hắn cúi đầu về phía hai đại Hoàng giả!
Thời điểm Công Tôn Uyển Nhi dường như suy nghĩ tới điều gì, Cự Quỷ Vương cũng chậm rãi vững vàng xuống. Hắn cũng nhìn bóng lưng của Bạch Tiểu Thuần, hồi tưởng từng cảnh tượng trước đó. Sau đó hắn đột nhiên cảm giác được, có thể... Bạch Tiểu Thuần thật sự có thể trở thành, hi vọng của toàn bộ thế giới Thông Thiên!
Cảm nhận được hai ánh mắt phía sau, thần sắc Bạch Tiểu Thuần bình tĩnh, nhưng trong lòng lại đắc ý, theo áp lực trước đó thả lỏng, vẫn theo thói quen dâng lên.
Chỉ có điều vừa nghĩ tới sự cường đại của hai đại hoàng triều, còn có hai đại Hoàng giả cảnh giới Thái Cổ, Bạch Tiểu Thuần lại cảm nhận được áp lực.
- Như vậy không được. Mỗi lần vừa nghĩ đến đều có áp lực, sau này làm sao có thể điều chỉnh tốt tâm tính.
Bạch Tiểu Thuần có chút rầu rĩ. Trong sự trầm ngâm, ánh mắt hắn lóe lên, có chủ ý.
- Tên của hai hoàng triều, thật ra rất thú vị. Tà Hoàng Triều, đây không phải là gạch cua sao?
- Còn có Thánh Hoàng Triều... con trai?
Bạch Tiểu Thuần nghĩ như vậy, đột nhiên cảm giác được áp lực của hai đại hoàng triều này đối với mình, thoáng cái lại giảm đi rất nhiều. Hắn nhịn không được, quay đầu lại liếc mắt thoáng nhìn Công Tôn Uyển Nhi.
- Uyển nhi, gạch cua triều của các ngươi, thích ăn cua sao?
- A?
Công Tôn Uyển Nhi sửng sốt, có chút không kịp phản ứng. Khi nàng hiểu được, liền hung hăng trợn mắt nhìn Bạch Tiểu Thuần. Cảm nhận khác thường trước đó, trong nháy mắt tan vỡ. Thật ra cách nói gạch cua này, cả đời này đây vẫn là lần đầu tiên nàng nghe người ta nhắc tới.
Bị Công Tôn Uyển Nhi trừng mắt như thế, Bạch Tiểu Thuần có chút ngượng ngùng, vội vàng quay đầu lại, tiếp tục chắp tay sau lưng, bộ dạng ngạo nghễ, đứng ở mũi thuyền, nhìn sơn hà phía dưới mặt đất.
Trên đường đi, hắn thấy được vô số dãy núi, vô số sông lớn, còn có từng thành trì... cảm nhận sự rộng lớn của Thánh Hoàng Triều. Vì trước đó hắn từ biển Vĩnh Hằng tới nơi đây, vốn chính là chỗ kinh thành của Tiên Vực Thánh Hoàng Triều. Cho nên qua mấy ngày sau, theo bình nguyên trên mặt đất càng lúc càng nhiều, cuối cùng ở vào hoàng hôn, Bạch Tiểu Thuần thấy được ở phía xa... Thình lình tồn tại một ngọn núi lớn kinh thiên!
Ở bình nguyên trên mặt đất này, ngọn núi này giống như lực lượng mới xuất hiện, chấn động trời cao. Ngọn núi này quá lớn. Mặc dù là khoảng cách rất xa, cũng có thể thấy được rõ ràng đường nét hoàn chỉnh của nó.
Nhất Niệm Vĩnh Hằng
Đánh giá:
Truyện Nhất Niệm Vĩnh Hằng
Story
Chương 1562: Thánh Hoàng Thành (1)
10.0/10 từ 32 lượt.