Nhất Niệm Vĩnh Hằng
Chương 1433: Đều là của ta! (1)
Ánh mắt Bạch Tiểu Thuần lóe lên, có chút do dự sau đó tiếp nhận lệnh bài.
- Đã không còn việc gì cho ngươi nữa. Cầm lấy lệnh bài này. Ngươi có thể thông qua đại trận truyền tống của Cửu Thiên Vân Lôi Tông, quay về Thông Thiên Đông Mạch.
Thiên Tôn nói xong, không tiếp tục để ý tới Bạch Tiểu Thuần, mà nhìn về phía Đỗ Lăng Phỉ. Ánh mắt hắn cũng nhu hòa hơn một chút.
- Phỉ nhi, chúng ta đi thôi.
Đỗ Lăng Phỉ có chút do dự, có ý định từ chối. Nhưng cuối cùng nàng vẫn cúi đầu, dùng sức ôm chặt lấy Bạch Tiểu Thuần một cái, giống như đang cáo biệt.
Bạch Tiểu Thuần không buông tay, kéo Đỗ Lăng Phỉ, ngẩng đầu nhìn Thiên Tôn trên bầu trời. Hắn cắn răng một cái, bỗng nhiên mở miệng.
- Thiên Tôn, ta và Phỉ...
Bạch Tiểu Thuần mới vừa nói ra, còn chưa nói xong, trong mắt Thiên Tôn có hàn quang lóe lên, trực tiếp cắt lời hắn.
- Ta biết ngươi muốn nói cái gì. Muốn giữ nữ nhi của bản tôn ở bên người, ngươi còn chưa có tư cách. Chờ ngươi đến Bán Thần rồi hãy nói!
Nói xong, Thiên Tôn xoay người, đi về phía hư vô.
Đỗ Lăng Phỉ nhìn về phía Bạch Tiểu Thuần lắc đầu. Nàng hít một hơi thật sâu, giống như đang sắp xếp lại nỗi lòng, lặng lẽ đi lên hư vô, đi tới bên cạnh Thiên Tôn, dần dần rời xa...
Bạch Tiểu Thuần đứng ở nơi đó, nhìn hai cha con Thiên Tôn rời đi xa. Trong lòng hắn cũng phức tạp khó hiểu. Hắn vốn tưởng rằng bản thân là nữ nhi của Thiên Tôn, Đỗ Lăng Phỉ cao cao tại thượng, đồng thời luôn vui vẻ.
Nhưng cảnh tượng trên Băng Nguyên bắc mạch như vậy, khiến cho hắn hiểu rõ sự đau khổ của Đỗ Lăng Phỉ cùng với sự lạnh lùng đối với thân tình của Thiên Tôn...
- Bán Thần...
Trong mắt Bạch Tiểu Thuần lộ ra quyết đoán, lộ ra sự kiên nghị.
Đối với Bạch Tiểu Thuần khi vừa bước vào Tu Chân Giới mà nói, Bán Thần là cái gì, hắn cũng không biết, càng không cần phải nói tới chuyện coi nó thành mục tiêu. Mà bây giờ, hắn đã đến Thiên Nhân trung kỳ, tiếp xúc qua không ít Bán Thần.
Nhất là ban đầu ở Cự Quỷ Thành của Man Hoang, hắn từng từng cảm nhận một giọt hồn huyết bên trong Bán Thần tại Cự Quỷ Vương. Đối với hắn mà nói, Bán Thần... đã không còn là chuyện xa lạ không thể thành được!
Mà để cho Bạch Tiểu Thuần có nắm chắc, là theo như lời nữ hài nhi nói, lấy bắc mạch làm trụ cột, hóa ra pháp bảo, lấy đi lực lượng thiên địa tích lũy tồn tại trong rất nhiều năm này.
Tạo hóa này rốt cuộc có thể khiến cho tu vi của mình đột phá hay không, Bạch Tiểu Thuần không biết. Nhưng hắn có lòng tin, một khi mình nuốt lấy tạo hóa này vào, chiến lực của hắn nhất định có thể quét ngang tất cả cảnh giới Thiên Nhân!
Thậm chí Bán Thần... cũng không phải không thể đánh một trận!
Nghĩ tới đây, Bạch Tiểu Thuần hít một hơi thật sâu. Thân thể hắn thoáng một cái hóa thành một đạo cầu vồng, rời khỏi nơi này, bay về phía xa. Mấy ngày sau, hắn tìm một chỗ sông băng biến thành động phủ, khoanh chân ngồi tĩnh tọa.
Lo lắng Thiên Tôn sẽ quay lại, Bạch Tiểu Thuần không lập tức triệu hoán nữ hài nhi, mà lặng lẽ chờ đợi.
Đợi nửa tháng, sau khi xác định Thiên Tôn sẽ không trở về, Bạch Tiểu Thuần vẫn cảm thấy có chút không ổn thỏa. Rốt cuộc hắn tiếp tục ngồi tĩnh tọa, lại đợi thêm ba tháng.
Cho đến ngày này, Bạch Tiểu Thuần không có cách nào đợi thêm nữa. Hai mắt hắn đang khép chợt mở ra. Hắn hít một hơi thật sâu, lấy quan tài của nữ hài nhi từ bên trong túi trữ vật ra, đặt ở trước mặt mình. Lúc này, hắn nhìn nữ hài nhi bên trong quan tài, có chút do dự.
- Ta cùng với Hàn Môn lão tổ này, lời nên nói đều đã nói... Nàng nếu như gạt ta, đối với nàng cũng không có lợi ích gì!
Bạch Tiểu Thuần cắn răng một cái, lấy ra mảnh lá băng này, từ từ đặt ở phía trên quan tài.
Thời điểm lá băng vừa mới tiếp xúc quan tài, lập tức xuyên qua, rơi vào trên trán của nữ hài nhi, tản ra ánh sáng chói mắt, rất nhanh lại biến mất không thấy bóng dáng.
Bạch Tiểu Thuần có chút khẩn trương, mắt không chớp nhìn chằm chằm vòa quan tài. Cũng chính là vào lúc này, bên tai của hắn truyền đến giọng nói cùa nữ hài nhi hồi lâu không thấy xuất hiện qua.
- Khí tức của bắc mạch... Khí tức băng hàn... khí tức của sự thức tỉnh...
- Ngươi làm rất tốt... thời gian ta thức tỉnh chỉ có một trăm hơi thở. Ta bây giờ còn không thể thức tỉnh thật sự. Ngươi dựa theo sự chỉ điểm của ta, đi tìm đến lối vào tiếp điểm... Sau khi đi đến nơi đó, ta sẽ dùng thời gian một trăm hơi thở, mở ra cánh cửa của pháp bảo!
Giọng nói này mang theo một chút kích động, sau đó lập tức liền truyền ra ý thức về phía Bạch Tiểu Thuần.
Bạch Tiểu Thuần nghe vậy hít một hơi thật sâu, thần sắc nghiêm nghị. Mấy tháng nay, hắn cũng suy nghĩ rất kỹ về chuyện này. Hiện tại hắn đã có sự lựa chọn. Hắn cũng quả quyết đứng dậy, dựa theo chỉ điểm của nữ hài nhi, rời khỏi động phủ, vội vàng bay nhanh về phía sâu bên trong Băng Nguyên của bắc mạch.
Cũng không lâu lắm, rất nhanh, Bạch Tiểu Thuần đã đến địa phương nữ hài nhi chỉ định. Nơi đó có một con sông băng thật lớn. Sau khi tới gần quan sát con sông băng này một chút, Bạch Tiểu Thuần giơ chân phải lên, hung hăng giẫm một cái. Nhất thời mặt đất nổ mạnh. Một vết nứt cực lớn xuất hiện.
Bạch Tiểu Thuần cúi đầu nhìn mấy lần, sau đó thoáng một cái chui vào bên trong vết nứt, lao thẳng đến sâu bên trong mặt đất, một đường thẳng đi. Hễ gặp phải lớp băng ngăn cản, hắn liền trực tiếp phá vỡ. Cứ như vậy, hắn với thế như chẻ tre vậy, sau một nén nhang, đã đến đáy của Băng Nguyên này.
Bốn phía xung quanh có hàn khí vô cùng nồng đậm. Ở dưới Băng Nguyên này, tồn tại một động băng cực lớn. Trên đỉnh của động băng treo từng gai băng cực lớn. Thậm chí ở bốn phía xung quanh nơi này còn có vô số sông băng nhỏ, khiến người ta có một loại cảm giác sắc bén.
Lúc này sau khi Bạch Tiểu Thuần xuất hiện, lập tức liền thấy mặt đất của động băng này, thình lình tồn tại một mặt gương cực lớn giống như hồ nước vậy!
Mặt gương là lớp băng. Bốn phía xung quanh mép kính tản ra khí tức năm tháng cổ xưa. Nhất là ở bên trong sự yên tĩnh này, sau khi Bạch Tiểu Thuần đạp ở trên cái gương, cúi đầu xuống. Hắn nhìn thấy được mặt gương dưới chân, chiếu ra ảnh ngược của mình. Đột nhiên có một cảm giác thần bí dâng lên.
- Đến rồi... Ngươi biết kết quả sau khi lừa dối ta đấy. Ta sẽ không cùng ngươi đi tranh đoạt khí linh trở thành pháp bảo. Nếu như không có lòng hại ta thì tốt. Một khi thật sự có, đều thu lại ta!
- Ngươi chắc hẳn hiểu rõ, nên lựa chọn như thế nào!
Nhất Niệm Vĩnh Hằng
- Đã không còn việc gì cho ngươi nữa. Cầm lấy lệnh bài này. Ngươi có thể thông qua đại trận truyền tống của Cửu Thiên Vân Lôi Tông, quay về Thông Thiên Đông Mạch.
Thiên Tôn nói xong, không tiếp tục để ý tới Bạch Tiểu Thuần, mà nhìn về phía Đỗ Lăng Phỉ. Ánh mắt hắn cũng nhu hòa hơn một chút.
- Phỉ nhi, chúng ta đi thôi.
Đỗ Lăng Phỉ có chút do dự, có ý định từ chối. Nhưng cuối cùng nàng vẫn cúi đầu, dùng sức ôm chặt lấy Bạch Tiểu Thuần một cái, giống như đang cáo biệt.
Bạch Tiểu Thuần không buông tay, kéo Đỗ Lăng Phỉ, ngẩng đầu nhìn Thiên Tôn trên bầu trời. Hắn cắn răng một cái, bỗng nhiên mở miệng.
- Thiên Tôn, ta và Phỉ...
Bạch Tiểu Thuần mới vừa nói ra, còn chưa nói xong, trong mắt Thiên Tôn có hàn quang lóe lên, trực tiếp cắt lời hắn.
- Ta biết ngươi muốn nói cái gì. Muốn giữ nữ nhi của bản tôn ở bên người, ngươi còn chưa có tư cách. Chờ ngươi đến Bán Thần rồi hãy nói!
Nói xong, Thiên Tôn xoay người, đi về phía hư vô.
Đỗ Lăng Phỉ nhìn về phía Bạch Tiểu Thuần lắc đầu. Nàng hít một hơi thật sâu, giống như đang sắp xếp lại nỗi lòng, lặng lẽ đi lên hư vô, đi tới bên cạnh Thiên Tôn, dần dần rời xa...
Bạch Tiểu Thuần đứng ở nơi đó, nhìn hai cha con Thiên Tôn rời đi xa. Trong lòng hắn cũng phức tạp khó hiểu. Hắn vốn tưởng rằng bản thân là nữ nhi của Thiên Tôn, Đỗ Lăng Phỉ cao cao tại thượng, đồng thời luôn vui vẻ.
Nhưng cảnh tượng trên Băng Nguyên bắc mạch như vậy, khiến cho hắn hiểu rõ sự đau khổ của Đỗ Lăng Phỉ cùng với sự lạnh lùng đối với thân tình của Thiên Tôn...
- Bán Thần...
Trong mắt Bạch Tiểu Thuần lộ ra quyết đoán, lộ ra sự kiên nghị.
Đối với Bạch Tiểu Thuần khi vừa bước vào Tu Chân Giới mà nói, Bán Thần là cái gì, hắn cũng không biết, càng không cần phải nói tới chuyện coi nó thành mục tiêu. Mà bây giờ, hắn đã đến Thiên Nhân trung kỳ, tiếp xúc qua không ít Bán Thần.
Nhất là ban đầu ở Cự Quỷ Thành của Man Hoang, hắn từng từng cảm nhận một giọt hồn huyết bên trong Bán Thần tại Cự Quỷ Vương. Đối với hắn mà nói, Bán Thần... đã không còn là chuyện xa lạ không thể thành được!
Mà để cho Bạch Tiểu Thuần có nắm chắc, là theo như lời nữ hài nhi nói, lấy bắc mạch làm trụ cột, hóa ra pháp bảo, lấy đi lực lượng thiên địa tích lũy tồn tại trong rất nhiều năm này.
Tạo hóa này rốt cuộc có thể khiến cho tu vi của mình đột phá hay không, Bạch Tiểu Thuần không biết. Nhưng hắn có lòng tin, một khi mình nuốt lấy tạo hóa này vào, chiến lực của hắn nhất định có thể quét ngang tất cả cảnh giới Thiên Nhân!
Thậm chí Bán Thần... cũng không phải không thể đánh một trận!
Nghĩ tới đây, Bạch Tiểu Thuần hít một hơi thật sâu. Thân thể hắn thoáng một cái hóa thành một đạo cầu vồng, rời khỏi nơi này, bay về phía xa. Mấy ngày sau, hắn tìm một chỗ sông băng biến thành động phủ, khoanh chân ngồi tĩnh tọa.
Lo lắng Thiên Tôn sẽ quay lại, Bạch Tiểu Thuần không lập tức triệu hoán nữ hài nhi, mà lặng lẽ chờ đợi.
Đợi nửa tháng, sau khi xác định Thiên Tôn sẽ không trở về, Bạch Tiểu Thuần vẫn cảm thấy có chút không ổn thỏa. Rốt cuộc hắn tiếp tục ngồi tĩnh tọa, lại đợi thêm ba tháng.
Cho đến ngày này, Bạch Tiểu Thuần không có cách nào đợi thêm nữa. Hai mắt hắn đang khép chợt mở ra. Hắn hít một hơi thật sâu, lấy quan tài của nữ hài nhi từ bên trong túi trữ vật ra, đặt ở trước mặt mình. Lúc này, hắn nhìn nữ hài nhi bên trong quan tài, có chút do dự.
- Ta cùng với Hàn Môn lão tổ này, lời nên nói đều đã nói... Nàng nếu như gạt ta, đối với nàng cũng không có lợi ích gì!
Bạch Tiểu Thuần cắn răng một cái, lấy ra mảnh lá băng này, từ từ đặt ở phía trên quan tài.
Thời điểm lá băng vừa mới tiếp xúc quan tài, lập tức xuyên qua, rơi vào trên trán của nữ hài nhi, tản ra ánh sáng chói mắt, rất nhanh lại biến mất không thấy bóng dáng.
Bạch Tiểu Thuần có chút khẩn trương, mắt không chớp nhìn chằm chằm vòa quan tài. Cũng chính là vào lúc này, bên tai của hắn truyền đến giọng nói cùa nữ hài nhi hồi lâu không thấy xuất hiện qua.
- Khí tức của bắc mạch... Khí tức băng hàn... khí tức của sự thức tỉnh...
- Ngươi làm rất tốt... thời gian ta thức tỉnh chỉ có một trăm hơi thở. Ta bây giờ còn không thể thức tỉnh thật sự. Ngươi dựa theo sự chỉ điểm của ta, đi tìm đến lối vào tiếp điểm... Sau khi đi đến nơi đó, ta sẽ dùng thời gian một trăm hơi thở, mở ra cánh cửa của pháp bảo!
Giọng nói này mang theo một chút kích động, sau đó lập tức liền truyền ra ý thức về phía Bạch Tiểu Thuần.
Bạch Tiểu Thuần nghe vậy hít một hơi thật sâu, thần sắc nghiêm nghị. Mấy tháng nay, hắn cũng suy nghĩ rất kỹ về chuyện này. Hiện tại hắn đã có sự lựa chọn. Hắn cũng quả quyết đứng dậy, dựa theo chỉ điểm của nữ hài nhi, rời khỏi động phủ, vội vàng bay nhanh về phía sâu bên trong Băng Nguyên của bắc mạch.
Cũng không lâu lắm, rất nhanh, Bạch Tiểu Thuần đã đến địa phương nữ hài nhi chỉ định. Nơi đó có một con sông băng thật lớn. Sau khi tới gần quan sát con sông băng này một chút, Bạch Tiểu Thuần giơ chân phải lên, hung hăng giẫm một cái. Nhất thời mặt đất nổ mạnh. Một vết nứt cực lớn xuất hiện.
Bạch Tiểu Thuần cúi đầu nhìn mấy lần, sau đó thoáng một cái chui vào bên trong vết nứt, lao thẳng đến sâu bên trong mặt đất, một đường thẳng đi. Hễ gặp phải lớp băng ngăn cản, hắn liền trực tiếp phá vỡ. Cứ như vậy, hắn với thế như chẻ tre vậy, sau một nén nhang, đã đến đáy của Băng Nguyên này.
Bốn phía xung quanh có hàn khí vô cùng nồng đậm. Ở dưới Băng Nguyên này, tồn tại một động băng cực lớn. Trên đỉnh của động băng treo từng gai băng cực lớn. Thậm chí ở bốn phía xung quanh nơi này còn có vô số sông băng nhỏ, khiến người ta có một loại cảm giác sắc bén.
Lúc này sau khi Bạch Tiểu Thuần xuất hiện, lập tức liền thấy mặt đất của động băng này, thình lình tồn tại một mặt gương cực lớn giống như hồ nước vậy!
Mặt gương là lớp băng. Bốn phía xung quanh mép kính tản ra khí tức năm tháng cổ xưa. Nhất là ở bên trong sự yên tĩnh này, sau khi Bạch Tiểu Thuần đạp ở trên cái gương, cúi đầu xuống. Hắn nhìn thấy được mặt gương dưới chân, chiếu ra ảnh ngược của mình. Đột nhiên có một cảm giác thần bí dâng lên.
- Đến rồi... Ngươi biết kết quả sau khi lừa dối ta đấy. Ta sẽ không cùng ngươi đi tranh đoạt khí linh trở thành pháp bảo. Nếu như không có lòng hại ta thì tốt. Một khi thật sự có, đều thu lại ta!
- Ngươi chắc hẳn hiểu rõ, nên lựa chọn như thế nào!
Nhất Niệm Vĩnh Hằng
Đánh giá:
Truyện Nhất Niệm Vĩnh Hằng
Story
Chương 1433: Đều là của ta! (1)
10.0/10 từ 32 lượt.