Nhất Niệm Vĩnh Hằng

Chương 1394: Bắc mạch không tốt (2)

Giống như Tinh Không Đạo Cực Tông, thác nước này nối liền với biển cùng sông. Theo nước biển nổ vang, rơi xuống, hội tụ vào trong sông, trở thành nước Thông Thiên Hà chảy xuôi.

Chỉ có điều so với thác nước ở bốn phía xung quanh Tinh Không Đạo Cực Tông luôn xanh biếc, ở Cửu Thiên Vân Lôi Tông này, xung quanh thác nước này là một mảnh trắng xóa. Tất cả đều bị băng tuyết bao trùm.

Mà ở hai bên thác nước này không ngờ có hai tượng băng cực lớn!

Hai tượng băng này dồi dào vô cùng, tản ra khí thế kinh người. Bạch Tiểu Thuần chỉ liếc mắt thoáng nhìn, lại có thể cảm nhận được điều này giống như lực đè ép đập vào mặt.

Đạp vào mặt sông băng, tượng băng bên trái là một một nam tử trung niên, rất nho nhã. Lúc này hắn ngẩng đầu, nhìn về phía trời cao. Đồng thời, tay phải của hắn vươn ra, giống như muốn chạm đến hư vô!

Ở trên tay phải của hắn không phải không có vật gì, mà là đang nâng một mảnh... mây trắng dồi dào. Phạm vi của đám mây trắng này cực lớn. Từ phía xa nhìn lại, giống như một mảnh lục địa nhỏ.

Ở trên mây trắng này có vô số lầu các, còn có từng cầu vồng. Ở bên trong đều là tu sĩ ra ra vào vào!

Bạch Tiểu Thuần hít một hơi thật sâu, nhớ lại những gì mình hiểu về Cửu Thiên Vân Lôi Tông. Hắn lập tức nhận ra, bức tượng bên trái tay phải nâng mây trắng này chính là... Vân Tông của Cửu Thiên Vân Lôi Tông!


- Như vậy phía bên phải, lại chắc là Lôi Tông.

Ánh mắt Bạch Tiểu Thuần đảo qua, nhìn về phía bức tượng phía bên phải. Bức tượng kia cũng là một nam tử trung niên, nhưng không có loại cảm giác nho nhã nữa, mà tràn ngập sự bá đạo, không giận tự uy. Đồng thời, dường như toàn thân từ trên xuống dưới đều có tia chớp nhảy nhót.

Mà trong tay trái hắn giơ lên, cũng nâng một tầng mây. Tầng mây này là màu đen, nồng đậm vượt quá mây đen, cùng phạm vi của mây trắng cũng không chênh lệch bao nhiêu. Phía trên cũng là lầu các mọc lên như rừng, tu sĩ rất nhiều.

Ngoại trừ màu sắc của tầng mây khác nhau a, còn có chính là ở trong mây đen này, từng tia chớp giống như những con rắn bạc vậy, số lượng đếm không hết, dường như vĩnh viễn ở bên trong không ngừng sinh ra, chạy ra tám phương mang theo tiếng sấm nổ vang.

Đó chính là Lôi Tông!

- Cửu Thiên Vân Lôi Tông, đệ tử dựa theo tu vi khác nhau, thấp nhất nhất trọng thiên, cao nhất cửu trọng thiên... Bên trong tông môn lại là chia làm hai bộ phận. Theo thứ tự là Vân Tông cùng Lôi Tông...

Ánh mắt Bạch Tiểu Thuần từ trên bức tượng Lôi Tông thu hồi lại. Hắn chợt ngẩng đầu, nhìn về phía cao hơn hai tầng mây do hai bức tượng nâng lên... Trôi lơ lửng ở cuối trời cao, hai quan tài một lớn một nhỏ giống như được tông môn đội lên!


Toàn thân quan tài lớn tối tăm vô cùng, tản ra lực tang thương của năm tháng, hình như tồn tại trong thời gian quá lâu. Ở bên trong, Bạch Tiểu Thuần cảm nhận được rõ ràng sóng dao động của Thiên Nhân...

- Chắc là giống như Lam Sắc Thải Hồng của Tinh Không Đạo Cực Tông, thuộc về địa phương của Thiên Nhân... Như vậy quan tài nhỏ hơn một chút ở phía trên, chính là Bán Thần.

Bạch Tiểu Thuần nghĩ tới đây, ánh mắt nhìn về phía đỉnh phong, nơi tất cả quyền lực của Cửu Thiên Vân Lôi Tông...

Đó là một cái quan tài thủy tinh!

Chỉ có kích thước bằng ba phần của quan tài lớn màu đen, nhưng lại chí cao vô thượng, sừng sững ở chỗ cao nhất, tản ra khí tức kinh người bao phủ toàn bộ bắc mạch.

- Hoan nghênh đã tới, Cửu Thiên Vân Lôi Tông.

Vân Lôi Song Tử mắt thấy biểu tình giật mình của mỗi một mọi người ở bốn phía xung quanh, liền cười ngạo nghễ, hờ hững mở miệng.

Tu sĩ bắc mạch ở bốn phía xung quanh, mỗi một người đều phấn chấn vô cùng. Loại cảm giác sống sót sau tai nạn trở lại nhà, khiến cho tất cả mọi người đều kích động. Cũng chính là vào lúc này, theo lời Vân Lôi Song Tử nói ra, bên trong Cửu Thiên Vân Lôi Tông truyền ra những tiếng phá không vèo vèo. Trong nháy mắt, từng bóng người từ mây trắng cùng mây đen, còn có quan tài đen ở trong tinh không, nhanh chóng lao đến.


Còn có dao động Thiên Nhân không ngừng hạ xuống. Một đạo, hai đạo, ba đạo, bốn đạo!

Bốn đạo dao động Thiên Nhân. Ý chí ảnh hưởng tới thiên ý, cũng theo tới. Nhất thời ở trên bầu trời nơi này, hiện ra bốn gương mặt cực lớn, lạnh như băng lại nhìn về phía mọi người!

- Ngươi... chính là người giết đệ tử bắc mạch ta... Bạch Tiểu Thuần!

Tiếng rítgào giống như thiên lôi đánh xuống. Trên trời cao, một trong bốn gương mặt chợt mở miệng. Âm thanh vang rền. Trong nháy mắt, ánh mắt bốn người bọn họ đều... rơi vào trên người Bạch Tiểu Thuần!

Người tới không thiện, vô cùng kiêu ngạo!

Mí mắt Bạch Tiểu Thuần giật mạnh, kinh hoàng...

Bốn Thiên Nhân bắc mạch này gồm ba nam một nữ. Nữ tử kia là một thiếu phụ, mặt cười mang theo sát khí. Ba người kia có hai vị là lão già. Còn có một người lại là trung niên, thoạt nhìn rất tuấn lãng, mày kiếm mắt sáng. Hắn có mị lực đặc biệt. Qua tướng mạo, Bạch Tiểu Thuần gặp qua không ít nam tu bộ dạng xinh đẹp, nhưng so sánh với người này, đều kém hơn một chút.


Đơn thuần từ trên phương diện tướng mạo, sau khi Bạch Tiểu Thuần nhìn thấy, trong lòng cảm thấy ê ẩm. Nam tử trung niên này bộ dạng thật sự quá mức tuấn lãng, tu vi lại cao, trong mắt lấp lánh có thần quang, đủ để cho tất cả nữ tu bị hắn thu hút.

Giờ phút này, mọi người của tây mạch cùng nam mạch đều lui ra phía sau. Cho dù Thiên Quỷ Tử cùng Linh Tiên thượng nhân cũng như vậy. Bọn họ dẫn theo tu sĩ dưới trướng rời xa Đông Mạch.

Triệu Thiên Kiêu cùng Bạch Lân khẩn trương. Trong lòng Tống Khuyết có chút phức tạp. Cùng lúc hắn cũng cảm thấy khẩn trương. Nhưng cùng lúc hắn lại không nhịn được muốn nhanh chân đến xem Bạch Tiểu Thuần hóa giải chuyện này như thế nào.

Thật ra ở trong cảm nhận của hắn, chuyện này... Căn bản là không có cách nào hóa giải. Thiên Nhân bắc mạch chắc hẳn cũng không dám chém giết Bạch Tiểu Thuần. Có lẽ đánh hắn một trận thật hung bạo, hiển nhiên là không thể tránh được.

Trên thực tế Tống Khuyết phán đoán không sai. Ở trên đường trở về Vân Lôi Song Tử đã truyền âm. Cho nên mới có chuyện Bạch Tiểu Thuần vừa đến, mới có một cảnh tượng tất cả Thiên Nhân bắc mạch đều đồng loạt xuất hiện.

- Hừ, một mình ta không thể ra tay, nhưng mọi người cùng nhau, lại không sao!

Vân Lôi Song Tử cười lạnh, trong mắt có hàn quang thoáng hiện.

Áp lực của Bạch Tiểu Thuần nhất thời lớn lên. Mặc dù tâm tình hắn không tốt, nhưng lúc này thấy một cảnh tượng như vậy, cũng hít vào một hơi, tim đập rộn lên. Cửu Thiên Vân Lôi Tông này không tính cả Vân Lôi Song Tử, lúc này xuất hiện bốn vị. Nếu lại thêm Vân Lôi Song Tử nói...

Nhất Niệm Vĩnh Hằng
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá:
Truyện Nhất Niệm Vĩnh Hằng Truyện Nhất Niệm Vĩnh Hằng Story Chương 1394: Bắc mạch không tốt (2)
10.0/10 từ 32 lượt.
loading...