Nhất Niệm Vĩnh Hằng
Chương 1239: Ba người cùng đi
Thần Toán Tử kích động chảy nước mắt, lời nói run rẩy, lúc nhìn thấy Thần Toán Tử gầy gò, xương sườn lộ rõ, bộ dáng của hắn chật vật tới mức tận cùng.
Thần Toán Tử cũng hoảng hốt kích động, Bạch Tiểu Thuần chấn động mạnh, năm đó Tống Khuyết, hắn và Thần Toán Tử đều là dệ tử Huyết Khê Tông, sắc mặt của hắn âm trầm nhìn bộ lạc thổ dân, đang muốn ra tay nhưng lại bị Thần Toán Tử ngăn cản.
- Thả bọn họ đi... Trong đó có rất nhiều, đều là huyết mạch của ta.
Thần Toán Tử khóc không ra nước mắt, hắn năm đó bị truyền tống vào Man Hoang, trọng thương cho nên tu vi giảm xuống cảnh giới Ngưng Khí, sau đó bị bộ lạc mẫu hệ bắt, còn bị thủ lĩnh hạ cấm chế cho nên tu vi không thể khôi phục, bởi vì là tu sĩ cho nên bị bộ lạc xem trọng cho nên mang đi gieo giống.
Những năm gần đây hắn không ngừng gieo sống, bị rút cạn kiệt, hắn đã tuyệt vọng, nhất là những nữ thổ dân vừa xấu lại thô bạo, đám nam thổ dân lại ghen ghét cho nên Thần Toán Tử đã sắp sụp đổ, nếu không phải hắn tính ra có người cứu mình, bằng không hắn sớm tự sát.
Thẳng đến ngày hôm nay, hắn rốt cục chờ tới lúc Bạch Tiểu Thuần cùng Tống Khuyết, hai người này lăn lộn còn tốt hơn mình, việc này làm Thần Toán Tử chảy nước mắt.
Nghe Thần Toán Tử kể ra, Tống Khuyết há to mồm, hắn nhìn Thần Toán Tử với ánh mắt đồng tình, Bạch Tiểu Thuần trố mắt, hắn cảm giác so sánh với Thần Toán Tử thì chuyện của mình tính là gì, nếu bàn về thê thảm thì Thần Toán Tử đứng đầu tiên.
- Hừ hừ tử, ta hiểu ngươi!
Bạch Tiểu Thuần thở dài đồng tình với Thần Toán Tử, vỗ vai gầy gò của hắn.
Nhìn Thần Toán Tử thê thảm như vậy, Bạch Tiểu Thuần tràn đầy đồng tình, nội tâm so sánh Hồng Trần Nữ và nữ thổ dân của bộ lạc mẫu hệ này.
Vừa so sánh với nhau, sắc mặt Bạch Tiểu Thuần lập tức cảm thấy mình quá hạnh phúc.
Hiện tại hắn không lộ ra ngoài, ánh mắt nhìn Thần Toán Tử mang theo đồng tình, hắn cùng với Tống Khuyết mang Thần Toán Tử rời khỏi bộ lạc.
Sau khi rời khỏi bộ lạc mẫu hệ, có đan dược của Bạch Tiểu Thuần, cấm chế và thương thế trên người Thần Toán Tử khôi phục nhanh chóng, sắc mặt của hắn không còn tái nhợt như trước, hiện tại đã xuất hiện một ít huyết sắc, trọng yếu nhất là tâm tình của hắn tràn ngập kích động và vui sướng sống sót sau tai nạn.
Người vừa được tân sinh cho nên tâm tình vô cùng mỹ hảo, hắn cảm thấy bầu trời này xanh như vậy, ánh mặt trời đẹp như vậy, tất cả đều phát triển theo hướng mỹ hảo, loại cảm xúc này tồn tại tới một giờ... Sau khi ba người rời khỏi bộ lạc mẫu hệ không lâu, Bạch Tiểu Thuần ở bên cạnh hắn, vẫn luôn mở miệng.
- Thần Toán Tử ah, ngươi lăn lộn cũng quá thảm ah.
- Ai, trước ngươi ta còn tưởng rằng Khuyết nhi thảm nhất, không nghĩ tới là ngươi...
Bạch Tiểu Thuần cảm khái, lúc này Tống Khuyết hừ lạnh, hắn xem ra Bạch Tiểu Thuần đang chuẩn bị khoe khoang với Thần Toán Tử.
Trên thực tế đúng là như vậy, lúc này Bạch Tiểu Thuần chờ một giờ nhưng không thấy Thần Toán Tử đến hỏi mình lăn lộn trong Man Hoang thế nào, nội tâm Bạch Tiểu Thuần mất hứng, hắn có cảm giác như bị con mèo cào xé nội tâm, rất chờ mong Thần Toán Tử có thể hỏi mình.
Thần sắc Thần Toán Tử cổ quái, tuy nhiều năm không gặp Bạch Tiểu Thuần nhưng hắn quá hiểu Bạch Tiểu Thuần, nhất là nhìn thấy tu vi của Bạch Tiểu Thuần cùng Tống Khuyết, lúc trước không cẩn thận quan sát, sau khi quan sát liền rung đôngj, hắn cũng nhìn ra sy nghĩ của Bạch Tiểu Thuần, hắn nhớ tới lúc ban đầu ở Tinh Không Đạo Cực Tông và trường thành, âm thầm quyết định tuyệt không mở miệng hỏi thăm, vì vậy chuyển hướng chủ đề.
- Không nói chuyện lúc trước, thương thế của ta chưa khỏi hẳn, chờ ta tu luyện một lúc.
Thần Toán Tử pha trò, dứt khoát hắn đi sang một bên tập trung tâm thần vận chuyển tu vi.
Bạch Tiểu Thuần bất đắc dĩ, hắn cảm thấy Thần Toán Tử quá không giảng nghĩa khí, bản thân mình cũng chỉ muốn khoe khoang một chút mà thôi, không thể phối hợp một chút hay sao, hắn vô hạn nhớ tới Hứa Bảo Tài, suy nghĩ nếu Hứa Bảo Tài ở chỗ này nhất định sẽ phối hợp với mình.
Sau đó Bạch Tiểu Thuần không được như ý muốn, nội tâm Tống Khuyết thoải mái không ít, cứ như vậy Bạch Tiểu Thuần phiền muộn tiến lên, ba người càng tới gần Sinh Mệnh Cấm Khu.
Rốt cục lúc cách Sinh Mệnh Cấm Khu chỉ còn một ngày đường, Thần Toán Tử phát hiện Bạch Tiểu Thuần không có cơ hội khoe khoang thì không nhịn được hỏi một câu.
- Chúng... Chúng ta đi đâu?
Hắn vừa hỏi những lời này, nội tâm Tống Khuyết chấn động, lúc muốn truyền âm, đôi mắt Bạch Tiểu Thuần sáng ngời, hắn phấn chấn lên tiếng.
- Chúng ta sắp đi Sinh Mệnh Cấm Khu, thông qua nơi đó đi Nghịch Hà Tông, Sinh Mệnh Cấm Khu ngươi biết không? Chỗ đó vô cùng nguy hiểm, đừng nói là Nguyên Anh, cho dù là Thiên Nhân cũng nửa bước khó đi.
- Sinh Mệnh Cấm Khu?
Thần Toán Tử mở to mắt, hắn từng nghe nói qua Sinh Mệnh Cấm Khu, biết rõ Bạch Tiểu Thuần nói không giả, thậm chí cũng không khoa trương, dựa theo hắn hiểu trong Sinh Mệnh Cấm Khu, dù là Bán Thần cũng phải dừng bước.
Bởi vì tính mạng vào nơi đó đều không đi ra.
- Chúng ta nên đi trường thành...
Thần Toán Tử nuốt nước miếng, hắn từng tính toán bản thân được cứu nhưng lại không có tính ra sinh tử sau khi được cứu, trải qua sống sót sau tai nạn, hán xem trọng mạng nhỏ của mình nên đưa ra đề nghị.
Tống Khuyết nghe vậy thở dài một tiếng, hắn biết vào lúc này không ai có thể ngăn cản Bạch Tiểu Thuần khoe khoang và khoe khoang, quả nhiên như hắn sở liệu, Thần Toán Tử vừa nói câu này Bạch Tiểu Thần liền hưng phấn.
- Ha ha, Thần Toán Tử, ngươi không biết, đến đến, ta nói cho ngươi biết.
Bạch Tiểu Thuần đắc ý vỗ túi trữ vật, hắn xuất ra một tấm lệnh bài.
Thần Toán Tử sững sờ nhìn tấm lệnh bài, ẩn ẩn cảm giác bản thân mình cho Bạch Tiểu Thuần cơ hội.
- Nhìn thấy không? Có lệnh bài này chúng ta có thể thuận lợi thông qua Sinh Mệnh Cấm Khu!
Bạch Tiểu Thuần nói xong liền ôm vai Thần Toán Tử, mặt mày hớn hở kể chuyện.
- Ngươi nhất định có nghi vấn, muốn biết lệnh bài này là cái gì, lại nói tới ta đạt được từ nơi nào, câu chuyện rất dài, ta sẽ kể kỹ càng một ít, bắt đầu nói từ năm đó ta bị truyền tống tới Man Hoang...
Thời gian một ngày trôi qua nhanh chóng, câu chuyện của Bạch Tiểu Thuần nói suốt nửa ngày, hắn nói rất kỹ càng, nhất là đắc ý kể thân phận và địa vị bản thân.
Lúc bắt đầu Thần Toán Tử còn thơ dài, sau đó hắn nghe Bạch Tiểu Thuần bắt cóc Bán Thần Cự Quỷ Vương, tròng mắt Thần Toán Tử như rơi xuống đất, hắn không ngừng hít khí lạnh, không qua bao lâu so sánh với việc bắt cóc Cự Quỷ Vương, Bạch Tiểu Thuần làm nhiều việc kinh thiên động địa.
Nhất Niệm Vĩnh Hằng
Thần Toán Tử cũng hoảng hốt kích động, Bạch Tiểu Thuần chấn động mạnh, năm đó Tống Khuyết, hắn và Thần Toán Tử đều là dệ tử Huyết Khê Tông, sắc mặt của hắn âm trầm nhìn bộ lạc thổ dân, đang muốn ra tay nhưng lại bị Thần Toán Tử ngăn cản.
- Thả bọn họ đi... Trong đó có rất nhiều, đều là huyết mạch của ta.
Thần Toán Tử khóc không ra nước mắt, hắn năm đó bị truyền tống vào Man Hoang, trọng thương cho nên tu vi giảm xuống cảnh giới Ngưng Khí, sau đó bị bộ lạc mẫu hệ bắt, còn bị thủ lĩnh hạ cấm chế cho nên tu vi không thể khôi phục, bởi vì là tu sĩ cho nên bị bộ lạc xem trọng cho nên mang đi gieo giống.
Những năm gần đây hắn không ngừng gieo sống, bị rút cạn kiệt, hắn đã tuyệt vọng, nhất là những nữ thổ dân vừa xấu lại thô bạo, đám nam thổ dân lại ghen ghét cho nên Thần Toán Tử đã sắp sụp đổ, nếu không phải hắn tính ra có người cứu mình, bằng không hắn sớm tự sát.
Thẳng đến ngày hôm nay, hắn rốt cục chờ tới lúc Bạch Tiểu Thuần cùng Tống Khuyết, hai người này lăn lộn còn tốt hơn mình, việc này làm Thần Toán Tử chảy nước mắt.
Nghe Thần Toán Tử kể ra, Tống Khuyết há to mồm, hắn nhìn Thần Toán Tử với ánh mắt đồng tình, Bạch Tiểu Thuần trố mắt, hắn cảm giác so sánh với Thần Toán Tử thì chuyện của mình tính là gì, nếu bàn về thê thảm thì Thần Toán Tử đứng đầu tiên.
- Hừ hừ tử, ta hiểu ngươi!
Bạch Tiểu Thuần thở dài đồng tình với Thần Toán Tử, vỗ vai gầy gò của hắn.
Nhìn Thần Toán Tử thê thảm như vậy, Bạch Tiểu Thuần tràn đầy đồng tình, nội tâm so sánh Hồng Trần Nữ và nữ thổ dân của bộ lạc mẫu hệ này.
Vừa so sánh với nhau, sắc mặt Bạch Tiểu Thuần lập tức cảm thấy mình quá hạnh phúc.
Hiện tại hắn không lộ ra ngoài, ánh mắt nhìn Thần Toán Tử mang theo đồng tình, hắn cùng với Tống Khuyết mang Thần Toán Tử rời khỏi bộ lạc.
Sau khi rời khỏi bộ lạc mẫu hệ, có đan dược của Bạch Tiểu Thuần, cấm chế và thương thế trên người Thần Toán Tử khôi phục nhanh chóng, sắc mặt của hắn không còn tái nhợt như trước, hiện tại đã xuất hiện một ít huyết sắc, trọng yếu nhất là tâm tình của hắn tràn ngập kích động và vui sướng sống sót sau tai nạn.
Người vừa được tân sinh cho nên tâm tình vô cùng mỹ hảo, hắn cảm thấy bầu trời này xanh như vậy, ánh mặt trời đẹp như vậy, tất cả đều phát triển theo hướng mỹ hảo, loại cảm xúc này tồn tại tới một giờ... Sau khi ba người rời khỏi bộ lạc mẫu hệ không lâu, Bạch Tiểu Thuần ở bên cạnh hắn, vẫn luôn mở miệng.
- Thần Toán Tử ah, ngươi lăn lộn cũng quá thảm ah.
- Ai, trước ngươi ta còn tưởng rằng Khuyết nhi thảm nhất, không nghĩ tới là ngươi...
Bạch Tiểu Thuần cảm khái, lúc này Tống Khuyết hừ lạnh, hắn xem ra Bạch Tiểu Thuần đang chuẩn bị khoe khoang với Thần Toán Tử.
Trên thực tế đúng là như vậy, lúc này Bạch Tiểu Thuần chờ một giờ nhưng không thấy Thần Toán Tử đến hỏi mình lăn lộn trong Man Hoang thế nào, nội tâm Bạch Tiểu Thuần mất hứng, hắn có cảm giác như bị con mèo cào xé nội tâm, rất chờ mong Thần Toán Tử có thể hỏi mình.
Thần sắc Thần Toán Tử cổ quái, tuy nhiều năm không gặp Bạch Tiểu Thuần nhưng hắn quá hiểu Bạch Tiểu Thuần, nhất là nhìn thấy tu vi của Bạch Tiểu Thuần cùng Tống Khuyết, lúc trước không cẩn thận quan sát, sau khi quan sát liền rung đôngj, hắn cũng nhìn ra sy nghĩ của Bạch Tiểu Thuần, hắn nhớ tới lúc ban đầu ở Tinh Không Đạo Cực Tông và trường thành, âm thầm quyết định tuyệt không mở miệng hỏi thăm, vì vậy chuyển hướng chủ đề.
- Không nói chuyện lúc trước, thương thế của ta chưa khỏi hẳn, chờ ta tu luyện một lúc.
Thần Toán Tử pha trò, dứt khoát hắn đi sang một bên tập trung tâm thần vận chuyển tu vi.
Bạch Tiểu Thuần bất đắc dĩ, hắn cảm thấy Thần Toán Tử quá không giảng nghĩa khí, bản thân mình cũng chỉ muốn khoe khoang một chút mà thôi, không thể phối hợp một chút hay sao, hắn vô hạn nhớ tới Hứa Bảo Tài, suy nghĩ nếu Hứa Bảo Tài ở chỗ này nhất định sẽ phối hợp với mình.
Sau đó Bạch Tiểu Thuần không được như ý muốn, nội tâm Tống Khuyết thoải mái không ít, cứ như vậy Bạch Tiểu Thuần phiền muộn tiến lên, ba người càng tới gần Sinh Mệnh Cấm Khu.
Rốt cục lúc cách Sinh Mệnh Cấm Khu chỉ còn một ngày đường, Thần Toán Tử phát hiện Bạch Tiểu Thuần không có cơ hội khoe khoang thì không nhịn được hỏi một câu.
- Chúng... Chúng ta đi đâu?
Hắn vừa hỏi những lời này, nội tâm Tống Khuyết chấn động, lúc muốn truyền âm, đôi mắt Bạch Tiểu Thuần sáng ngời, hắn phấn chấn lên tiếng.
- Chúng ta sắp đi Sinh Mệnh Cấm Khu, thông qua nơi đó đi Nghịch Hà Tông, Sinh Mệnh Cấm Khu ngươi biết không? Chỗ đó vô cùng nguy hiểm, đừng nói là Nguyên Anh, cho dù là Thiên Nhân cũng nửa bước khó đi.
- Sinh Mệnh Cấm Khu?
Thần Toán Tử mở to mắt, hắn từng nghe nói qua Sinh Mệnh Cấm Khu, biết rõ Bạch Tiểu Thuần nói không giả, thậm chí cũng không khoa trương, dựa theo hắn hiểu trong Sinh Mệnh Cấm Khu, dù là Bán Thần cũng phải dừng bước.
Bởi vì tính mạng vào nơi đó đều không đi ra.
- Chúng ta nên đi trường thành...
Thần Toán Tử nuốt nước miếng, hắn từng tính toán bản thân được cứu nhưng lại không có tính ra sinh tử sau khi được cứu, trải qua sống sót sau tai nạn, hán xem trọng mạng nhỏ của mình nên đưa ra đề nghị.
Tống Khuyết nghe vậy thở dài một tiếng, hắn biết vào lúc này không ai có thể ngăn cản Bạch Tiểu Thuần khoe khoang và khoe khoang, quả nhiên như hắn sở liệu, Thần Toán Tử vừa nói câu này Bạch Tiểu Thần liền hưng phấn.
- Ha ha, Thần Toán Tử, ngươi không biết, đến đến, ta nói cho ngươi biết.
Bạch Tiểu Thuần đắc ý vỗ túi trữ vật, hắn xuất ra một tấm lệnh bài.
Thần Toán Tử sững sờ nhìn tấm lệnh bài, ẩn ẩn cảm giác bản thân mình cho Bạch Tiểu Thuần cơ hội.
- Nhìn thấy không? Có lệnh bài này chúng ta có thể thuận lợi thông qua Sinh Mệnh Cấm Khu!
Bạch Tiểu Thuần nói xong liền ôm vai Thần Toán Tử, mặt mày hớn hở kể chuyện.
- Ngươi nhất định có nghi vấn, muốn biết lệnh bài này là cái gì, lại nói tới ta đạt được từ nơi nào, câu chuyện rất dài, ta sẽ kể kỹ càng một ít, bắt đầu nói từ năm đó ta bị truyền tống tới Man Hoang...
Thời gian một ngày trôi qua nhanh chóng, câu chuyện của Bạch Tiểu Thuần nói suốt nửa ngày, hắn nói rất kỹ càng, nhất là đắc ý kể thân phận và địa vị bản thân.
Lúc bắt đầu Thần Toán Tử còn thơ dài, sau đó hắn nghe Bạch Tiểu Thuần bắt cóc Bán Thần Cự Quỷ Vương, tròng mắt Thần Toán Tử như rơi xuống đất, hắn không ngừng hít khí lạnh, không qua bao lâu so sánh với việc bắt cóc Cự Quỷ Vương, Bạch Tiểu Thuần làm nhiều việc kinh thiên động địa.
Nhất Niệm Vĩnh Hằng
Đánh giá:
Truyện Nhất Niệm Vĩnh Hằng
Story
Chương 1239: Ba người cùng đi
10.0/10 từ 32 lượt.