Nhất Niệm Vĩnh Hằng

Chương 1210: A...A.. (Hạ)

- Liều mạng, liều mạng!

Bạch Tiểu Thuần gào lên, hắn đã cách Âm Trì ngày càng gần. Cự Quỷ Vương thấy vậy mà cảm động, có điều lão lại càng lo lắng, không tiếc chịu thương tổn mà nói thật nhanh.

- Bạch Hạo, về đi! Quỷ nữ này thi triển Thiên Ngoại thuật pháp, chúng ta không di chuyển được, mà nàng cũng vậy, thế nên các ngươi, mau đi đi! Đi tới Minh Hà Cấm Địa!

Khi nói thì Cự Quỷ Vương cũng tạm thời không thể chống cự được, ngay lúc này sóng âm liền đánh tới, thân thể lão lập tức chấn động, lại phun ra máu tươi, sắc mặt trắng bệch ra như tờ giấy.

Mọi người ở bốn phía chứng kiến cảnh này tâm thần cũng trở nên khẩn trương, nhất là Hồng Trần Nữ, toàn thân rung lên, muốn mở miệng la một tiếng nhưng rồi lệ rơi đầy mặt chỉ có thể khóc nấc lên. Về phần Bạch Tiểu Thuần, hắn dường như không nghe thấy lời của Cự Quỷ Vương, nhanh chóng đi tới gần Âm Trì. Hắn cũng không sợ bị bại lộ nữa rồi, vỗ trán một cái lập tức Quy Văn Nồi bay ra, rơi vào tay Bạch Tiểu Thuần. Hắn giơ cái nồi lên che lấy thân thể rồi xông vào.

Lập tức, Bạch Tiểu Thuần gục xuống, toàn thân co cụm ở trong Quy Văn Nồi. Phương pháp này hồi còn ở Nghịch Hà Tông, hắn đã từng dùng một lần trong cuộc tranh đoạt truyền thừa sơn ngoại của Tinh Không Đạo Cực Tông.

Đây cũng là biện pháp duy nhất mà hiện tại hắn có thể nghĩ ra. Ngay lúc mới bước vào Âm Trì, hắn không tránh được, bị sóng âm đánh vào toàn thân chấn động, miệng phun máu tươi, thế nhưng ngay sau khi Quy Văn Nồi che lên người hắn thì tất cả âm thanh từ bên ngoài đều bị cách ly!

- Không có tiếng?


Bạch Tiểu Thuần sững sờ, miệng tràn máu tươi mà khuôn mặt lại mừng rỡ, hắn có chút không dám tin tưởng, cẩn thận nhích thân thể đang được Quy Văn Nồi bảo hộ tới trước. Chứng kiến cảnh tượng kì quái trước mắt, một cái nồi đang bò đi mà đám người Cự Quỷ Vương đều sững sờ, còn những người bên ngoài cũng phải trợn mắt lên, thậm chí quên cả hô hấp.

Hồng Trần Nữ cắn chặt đôi môi, lo lắng vô cùng.

Mà Bạch Tiểu Thuần lại đang nghĩ bản thân lúc này cứu người, cũng phải biểu hiện sao cho mình dũng mãnh một chút mà lại không để ai nghi ngờ. Vì thế trong khi bò đi, hắn thỉnh thoảng nhấc Quy Văn Nồi lên để xem phương hướng lại vừa cất lên những tiếng kêu thê thảm, làm cho mọi người sau khi nghe được thì càng thêm lo lắng.

- A... A...

- Chết tiệt... A... Bạch Hạo ta hôm nay vì nhạc phụ mà liều mạng!

- A... Nhạc phụ đại nhân... A, tiểu tế dù phải liều cái mạng nhỏ này cũng phải cứu được người... A...a...

Cứ như vậy, một chiến trường vốn đang rất là bi tráng nghiêm túc, từ lúc Bạch Tiểu Thuần kêu lên những câu như vậy, bầu không khí cũng lập tức thay đổi. Lúc này nhìn hắn chẳng khác nào một con rùa đen đang bò đi, sau một thời gian đã tới gần Cự Quỷ Vương. Chứng kiến như vậy, bất kể là người bên trong Âm Trì hay bên ngoài Âm Trì cũng đều trợn mắt há mồm, nội tâm sững sờ.


Thậm chí ngay đến tiểu cô nương bên trong đoàn Tử Huyết kia cũng phải sửng sốt, ngơ ngác cái mai rùa càng lúc càng tới gần Cự Quỷ Vương. Mà lúc này tiếng kêu thảm thiết làm người ta há mồm trợn mắt kia cứ văng vẳng vang lên, đến sóng âm cũng khó lòng lấn át được.

- Tử Mạch yên tâm, dù ta có chết cũng phải... A... Cứu cha!

- A... A...

Tất cả mọi người đều dại ra. Dù là Cự Quỷ Vương, Đấu Thắng Vương hay Cửu U Vương đang phải toàn lực chống cự sóng âm oanh kích nhưng sắc mặt đều trở nên cổ quái. Phải biết trận chiến hôm nay vô cùng nguy hiểm, thậm chí có thể nói là sinh tử khó liệu!

Lúc này hầu như trong lòng ai cũng rất là áp lực, tiểu cô nương quỷ dị kia làm nội tâm bọn họ như đeo nặng một tảng đá lớn, đến tượng tượng hậu quả của chuyện này sẽ nghiêm trọng ra sao cũng không dám.

Có điều... Trong khi bọn họ còn đang đấu pháp vô cùng nghiêm túc và thê thảm thì Bạch Tiểu Thuần xuất hiện... Những tiếng kêu thảm thiết đến cường điệu kia, cái xác rùa đen đang bò đi kia làm cho tất cả những ai chứng kiến đều phải há hốc mồm.

Cự Quỷ Vương nghẹn họng trân trối, Linh Lâm Vương sững sờ, mà Đại Thiên Sư cũng chẳng hơn!

Cứ như thế, dưới ánh mắt ngơ ngẩn của mọi người, Bạch Tiểu Thuần vừa kêu la thê thảm vừa nhanh chóng cõng mai rùa tiến tới, chỉ sau một lúc đã đến bên cạnh Cự Quỷ Vương.


- Bạch...

Cự Quỷ Vương mở to miệng muốn nói gì đó nhưng còn chưa kịp thì đã bị Bạch Tiểu Thuần bắt lấy một chân không hề do dự kéo ra bên ngoài!

Cự Quỷ Vương vốn đã suy yếu, hiện tại lại bị hắn kéo đi như vậy, chần chờ một chút rồi cũng không chống cự để yên cho Bạch Tiểu Thuần lôi đi. Dưới ánh nhìn chăm chú của mọi người, lão thật giống như một pho tượng đang được con rùa kéo vậy.

- A... A...

- Nhạc phụ, dù ta có chết cũng phải đưa được người ra ngoài!

- A... A...

Bạch Tiểu Thuần một bên thì kêu thảm thiết, một bên lại tranh thủ thời gian bò đi. Về phần Cự Quỷ Vương sau lưng hắn đã mất hẳn khả năng tư duy rồi.


- Chuyện này cũng có thể sao...

Cho dù là ở ngoài Âm Trì hay bên trong, bất cứ ai thấy vậy cũng không nhịn được mà hít vào một hơi, đáy lòng thì thào. Nhất là gương mặt tiểu cô nương kia thậm chí còn ngẩn ra. Hiện tại dù là nàng cũng chẳng thể nghĩ được Bạch Tiểu Thuần lại có thể dùng biện pháp này mà tới, rồi lại kéo một kẻ ra ngoài...

Nếu chỉ mang đi một người thì không nói làm gì. Thế nhưng khi Bạch Tiểu Thuần đang một tay lôi Cự Quỷ Vương bò ra khỏi Âm Trì này, bất chợt Linh Lâm Vương dưới sự sốt ruột, hít thật sâu, thân thể lại nhỏ đi tăng sức kháng cự lên, rồi nhanh chóng mở miệng.

- Bạch Hạo, ngươi... Ngươi cũng kéo bổn vương ra ngoài đi.

Lão vừa nói xong, mọi người lại ngẩn ra lần nữa, cái cằm rớt xuống. Không khí vô cùng thê lương của chiến trường, vào giờ phút này, tuy chưa đến nỗi không còn sót lại chút nào nhưng cũng đã tiêu tán thật nhanh...

Bạch Tiểu Thuần vốn không để ý tới Linh Lâm Vương, cứ bò nhanh tới trước. Khi đã tới gần biên giới Âm Trì liền dùng sức ném Cự Quỷ Vương ra ngoài. Hồng Trần Nữ dưới sự kích động vô cùng liền nhanh chóng lao ra đỡ lấy phụ thân. Lúc này lão vẫn còn suy yếu, mà cái bộ dáng trợn mắt há mồm kia vẫn chưa bình thường lại...

Thấy được Cự Quỷ Vương đã an toàn, Bạch Tiểu Thuần thở nhẹ ra, đang muốn rời khỏi Âm Trì.

- Bạch Hạo à,... Ngươi còn nhớ San San không, nàng vẫn còn ở Linh Lâm Thành chờ ngươi đó.

Nhất Niệm Vĩnh Hằng
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá:
Truyện Nhất Niệm Vĩnh Hằng Truyện Nhất Niệm Vĩnh Hằng Story Chương 1210: A...A.. (Hạ)
10.0/10 từ 32 lượt.
loading...