Nhất Niệm Vĩnh Hằng

Chương 1161: Giết hết (Thượng)

Lúc này Bạch Tiểu Thuần mang theo hai ngàn thi khôi xông tới, hắn không nhìn huyết quang trước mặt, hắn mang theo hai ngàn thi khôi xông thẳng vào màn sáng.

Nhìn từ xa rất là kinh người, hai ngàn thi khôi hung tàn cũng bỏ đi, Bạch Tiểu Thuần hung tợn xông lên phía trước, khí tức bạo ngược bộc phát, toàn thân hắn như ngọn núi lửa sắp bùng nổ.

Rầm rầm rầm oanh!

Tiếng nổ vang sinh ra, tiếng nổ rung trời hám địa và sinh ra chấn động rất mạnh, kiến trúc chung quanh đổ vỡ.

Màn sáng huyết sắc không ngừng chấn động và vặn vẹo, kiên trì mấy giây liền chia năm xẻ bảy, tầng tầng vỡ vụn, lúc này Chu gia lộ ra ngoài.

Chu gia đã đại loạn, khi mảnh vỡ từ màn sáng trùng kích, không ít tộc nhân phun máu tươi, sắc mặt mang theo kinh hoàng và không dám tin, càng có không ít người gào thét.

- Bạch Hạo, ngươi muốn làm gì!!

- Chu gia chúng ta không có xúc phạm luật pháp, cũng không có đắc tội ngươi, tại sao ngươi làm thế?


- Bạch Hạo, ngươi lạm dụng quyền lực quan báo tư thù, việc này sẽ bị Đại Thiên Sư biết được, cả triều văn võ đều biết, bản thân ngươi khó bảo toàn, hẳn phải chết không thể nghi ngờ!! Chư vị đồng tộc, chúng ta đồng loạt ra tay ngăn cản nhất thời nửa khắc, tự nhiên sẽ có người ra tay trừng phạt cuồng đồ này.

Những lời cuối cùng là tiểu hầu gia Chu gia rống lên, hắn vừa nói xong liền lui về phía sau thật nhanh, hắn lao thẳng về phía Thiên Hầu tháp!

Mặc dù không phải tất cả tộc nhân đều tán thành lời của tiểu hầu gia nhưng vẫn có một bộ phận trưởng bối và tộc nhân Chu gia mang theo tức giận bay ra, bọn họ lao thẳng về phía Bạch Tiểu Thuần, đồng thời tôi tớ Chu gia cũng kiên trì bay về phía Bạch Tiểu Thuần.

Số lượng không ít, chừng hơn ngàn người, trong nháy mắt bọn họ xông tới phía trước, đại quân thi khôi sau lưng Bạch Tiểu Thuần lao tới, những nơi bọn chúng lao tới là giết chóc ngập trời, tiếng kêu thảm thiết vang lên, thời khắc này vô cùng khủng bố.

Những tộc nhân Chu gia kia không thể ngăn cản, liên tục phun máu tươi và lui về phía sau, lời nói lãnh khốc mang theo hàn ý của Bạch Tiểu Thuần quanh quẩn bốn phương.

- Bạch mỗ thật quan báo tư thù đến đây, ta chỉ giết ba người, nếu kẻ khác muốn chết thì giết luôn!

Đối mặt đám tộc nhân Chu gia nơi này, Bạch Tiểu Thuần không quan tâm tới, có giết hay không cũng không sao cả, ban đầu hắn chỉ muốn giết hai người mà thôi, một là Chu Vũ Đạo, một là tổ phụ Diệu Lâm Nhi, hiện tại nhiều thêm một tên chính là tiểu hầu gia.

Bạch Tiểu Thuần bước về phía trước, ánh mắt của hắn nhìn chằm chằm vào tên tiểu hầu gia, hắn đuổi theo với tốc độ cực nhanh.


Tên tiểu hầu gia Chu gia sợ hãi sắc mặt tái nhợt, tốc độ của hắn nhanh đến mức tận cùng, vào lúc sắp bước vào trong phạm vi Thiên Hầu tháp, trong nháy mắt hắn nhìn thấy hi vọng, thân ảnh Bạch Tiểu Thuần đã xuất hiện, hắn nâng tay phải đánh một quyền vào người tiểu hầu gia.

Một quyền này mang theo lửa giận của Bạch Tiểu Thuần, hắn mang theo điên cuồng oanh kích như muốn xé rách hư vô, tên tiểu hầu gia kêu thảm thiết, hắn cảm sát cơ sinh tử rất mạnh, càng có cảm giác thiên địa vô cùng to lớn nhưng không có nơi nào để mình dung thân.

Ngay cả trong gia tộc của mình cũng không làm hắn cảm thấy an toàn chút nào, hắn hiện tại đang lâm vào tình cảnh sinh tử.

- Phụ thân!! Cứu ta!!!

Tiểu hầu gia Chu gia run rẩy, hắn hét lên thê lương thảm thiết, trong Thiên Hầu tháp bắn một tia sáng về phía Bạch Tiểu Thuần, ngay sau đó giọng nói lãnh khốc và tự tin từ trong Thiên Hầu tháp truyền ra ngoài.

- Bạch Hạo, ngươi dám giết con ta, hồn bộc của ngươi hẳn phải chết không nghi ngờ.

Trong Thiên Hầu tháp có nam tử trung niên đang ngồi, dung mạo của tên nam tử trung niên vô cùng xấu xí, tuy hắn có tu vi nửa bước Thiên Nhân nhưng không tính là mạnh, chỉ có dựa vào Thiên Hầu tháp mới có thể gia tăng chiến lực của hắn vô hạn tới gần Thiên Nhân.

Cho nên lúc hắn biết rõ Bạch Hạo đánh tới, cho dù nhìn thấy màn sáng bảo hộ gia tộc sụp đổ thì hắn vẫn nhịn xuống, hắn không dám bước ra khỏi Thiên Hầu tháp nửa bước.


Nội tâm của hắn vô cùng do dự, càng kiêng kị mãnh liệt, hắn kiêng kị không phải Bạch Tiểu Thuần, mà là những thi khôi kia, nhất là đại hán giáp bạc áp bách hắn hít thở khó khăn.

Hắn vẫn có nắm chắc nhất định, dù sao Bạch Tiểu Thuần càng như thế càng chứng minh hồn bộc vô cùng trọng yếu với hắn, cho nên... Hắn tin tưởng, đối phương đuổi giết con mình là tạo áp lực cho mình mà thôi, hoặc là bắt con hắn để trao đổi, cho dù thế nào hắn cảm thấy đối phương không dám giết người.

Dù sao hắn chính là Thiên Hầu, dù sao nơi này là thành Khôi Hoàng, dù sao đối phương cũng là giám sát sứ, trên đỉnh đầu có Đại Thiên Sư uy hiếp, hắn tin tưởng đối phương nổi giận nhưng vẫn có lý trí.

- Chỉ cần kéo dài thời gian là được.

Chu Vũ Đạo không ngừng suy nghĩ, trong tay cầm ngọc giản truyền âm, hắn không ngừng cầu cứu.

Vào lúc Chu Vũ Đạo có cảm giác mình đang nắm chắc, đôi mắt Bạch Tiểu Thuần đỏ rực nhìn chằm chằm vào tia sáng trong Thiên Hầu tháp bắn về phía mình, hắn vươn tay phải đấm một cái.

Trong tiếng nổ vang, một quyền này xé rách hư vô, phong bạo nổi lên khắp bốn phía, tiểu hầu gia cũng bước vào phạm vi Thiên Hầu tháp.

Tiểu hầu gia chỉ có tu vi Nguyên Anh trung kỳ, một quyền của Bạch Tiểu Thuần có chiến lực sánh ngang nửa bước Thiên Nhân, tiểu hầu gia không có khả năng ngăn cản nổi, tiếng nổ vang lên, phong bạo ập tới, tiểu hầu gia kêu thảm thiết đầy tuyệt vọng.


Tiếng kêu thảm thiết vang lên không lâu, thân thể của hắn bị phong bạo càn quét huyết nhục mơ hồ, oanh, thân thể hắn chia năm xẻ bảy!

Ngay cả Nguyên Anh cũng không thể thoát khỏi phạm vi phong bạo càn quét, có thể nói hắn hình thần câu diệt.

Chùm sáng trong Thiên Hầu tháp bắn tới bị đại hán ngân giáp ngăn cản, hắn không bị tổn thương chút nào.

- Bạch Hạo!!!

Âm thanh điên cuồng từ trong Thiên Hầu tháp vọng ra ngoài, Chu Vũ Đạo đứng lên, thân thể hắn run rẩy không nhỏ.

- Ngươi... Ngươi dám giết con nối dõi của ta?

Cho dù thế nào hắn cũng không ngờ Bạch Tiểu Thuần lại quyết đoán như vậy, căn bản không có ý trao đổi thỏa hiệp.

Cảnh này cũng lọt vào mắt người Chu gia, bọn họ run rẩy khi thấy Bạch Tiểu Thuần điên cuồng, hô hấp dồn dập, trước kia bọn họ có nghe nói Bạch Tiểu Thuần lãnh khốc, tuyệt đại đa số không cho rằng là sự thật, hiện tại nhìn thấy cho nên có cảm giác hãi hùng khiếp vía.

Không chỉ hắn như thế, bên ngoài phạm vi hai ngàn thi khôi phong tỏa Chu gia, hành vi của Bạch Tiểu Thuần cũng lọt vào mắt vô số người, nhiều người vô ý thức hít khí lạnh và sợ hãi.

Nhất Niệm Vĩnh Hằng
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá:
Truyện Nhất Niệm Vĩnh Hằng Truyện Nhất Niệm Vĩnh Hằng Story Chương 1161: Giết hết (Thượng)
10.0/10 từ 32 lượt.
loading...