Nhật Ký Theo Đuổi Lớp Trưởng
Chương 87: mẫu ảnh
Từ sáng sớm dậy đi học, Tâm đã nghĩ hôm nay phải mặc quần áo gì, để kiểu tóc ra sao. Cô hưng phấn đến mức cả buổi học không lọt một chữ nào vào đầu, thế này mới biết tại sao bố mẹ cấm yêu sớm, vội chấn chỉnh bản thân rồi ngồi học nghiêm túc.
Buổi chiều ra về, Dung bị cô lôi đi mua quần áo mới, còn ba tên nam sinh thì ở lại tập nhảy trước.
Nhìn ba tên trước mắt trưng vẻ mặt hớn hở vì thoát được khỏi sự tra tấn của mình, Dung giơ nắm tay lên dọa:
“Tui đi rồi về, ai mà tập không đàng hoàng thì lát tui về tui xử à.”
“Dạ, em biết rồi đại tỉ. Dữ quá hà.” - Dũng theo bản năng lui ra sau mấy bước.
Thế là, Tâm kéo bạn tốt đi chọn váy cho mình. Đúng vậy, cô quyết định hôm nay sẽ tậu một bé váy xinh xắn về cho tủ đồ toàn tông màu tối và quần dài áo thun của cô thêm sức sống! Thật ra Dung cũng rất ít khi mặc mấy cái đồ nữ tính, không biết kéo cô nàng theo có giúp gì được cho cô không nữa.
Hai đứa đèo nhau thẳng ra một shop quần áo lớn tên Gạo Store, Dung quay đầu nhìn Tâm rồi hỏi:
“Mày lấy tiền ở đâu ra đấy? Chỗ này hơi đắt à.”
“Đợt tước tao có bỏ ống heo để cuối năm đi du lịch hay làm gì đó, hôm qua tao móc heo rồi. Hì hì.”
Tâm trả lời tỉnh bơ, dùng tay xòe tiền ra phẩy phẩy trước mặt Dung nhằm khoe khoang. Đây chỉ là một phần nhỏ trong mớ tiền tiêu vặt mà bố mẹ cho cô thôi đó. Mỗi ngày cô quy định sẽ bỏ ra tầm mười ngàn, nhét từ năm trước rồi và sắp đầy heo, sắp thịt được rồi. Nhưng hôm nay vì để chuẩn bị một bộ quần áo đẹp đi hẹn hò, cô đã nhẫn tâm dùng nhíp tọt vào mông nó và moi tiền ra.
Dung giả vờ giận dỗi:
“Chịu mày luôn, cái đồ mê trai bỏ bạn.”
“Ấy, tao có bỏ mày đâu nào?”
Người nào đó mau chóng nhào lên ôm cô bạn tốt để an ủi, tay còn sờ sờ lớp mỡ bụng của Dung. Cảm giác mềm mềm tưng tưng khá là thích.
Hai đứa đi vào trong để thử quần áo, Tâm nhìn một lượt cũng chẳng biết cái nào hợp với mình, đành tìm chị chủ nhờ tư vấn cho. Ban đầu Tâm thử chân váy dài dáng chữ A và áo thun đơn giản trước, vì chân cô cũng dài nên mặc vào xinh ngây ngất, chỉ là cô cảm thấy nó hơi chính chuyên, hơi nghiêm túc.
Ngoài chị chủ ra thì nơi này còn hai nhân viên nữ, cửa hàng siêu rộng, người qua lại rất đông đúc.
Cũng may chị chủ đang rỗi nên rất nhiệt tình giúp đỡ hai đứa, đổi cho cô một cái váy tennis ngắn, thật ra cô mặc cái gì cũng hợp cả, chân vừa thon vừa dài, eo nhỏ mông cong, ngực thì… ừm, độn. Với ba vòng hoàn hảo, mặt mũi không trang điểm nhưng nét nào ra nét đấy, mặt gì lên chẳng đẹp chứ? Người không phải đẹp vì lụa nữa mà lụa đẹp vì người, Dung ngồi nhìn mà gật đầu liên tục.
“Bộ này đẹp nè.”
“Nhưng mà ngắn quá à…” - Tâm đưa tay đo thử.
Cái váy gì mà chỉ qua đùi có chút xíu, lỡ may lúc trèo lên xe hay ngồi xuống mà không cẩn thận là lộ sịp hết.
“Có quần bảo hộ mà em.” - Chị chủ cười bảo.
“Em vẫn thấy hơi ngắn, chị chọn cái nào vừa đủ dài mà đừng nghiêm túc quá, càng bình thường càng cơ bản càng tốt ạ.”
“Ừm, để chị nghĩ…”
Sau đó, chị gái lại mang ra một cái đầm màu đen, phần trên ngực một chút và phần cánh tay đều được làm bằng vải voan, khá mỏng, quyến rũ nhưng không dung tục. Đầm vừa hay dài chấm đầu gối, phần eo thắt lại ôm gọn lấy eo cô.
Dung nhìn xong vỗ tay bép bép: “Pơ phẹc. Lấy cái này đi Tâm.”
Dù trông hơi trưởng thành một chút, nhưng lại cực kỳ hợp với Tâm, hơn nữa còn là màu đen mà Trí thích, cô thấy vậy mua liền.
Trong lúc Tâm đi thay đồ ra thì chị chủ tiệm gọi nhân viên vào kho lấy hàng mới đưa cho Dung cầm, sau đó hỏi:
“Mấy em học lớp mấy rồi?”
“Dạ, lớp 10 chị?”
Tâm vừa thay đồ xong thì thấy hai người đang đứng trò chuyện qua lại, chị chủ hỏi thăm một lát sau đó mới nhìn Tâm, đánh giá sơ bộ và bảo:
“Em cuối tuần có thời gian rảnh không? Chị thấy em vừa cao vừa xinh, chỗ chị đang cần người mẫu ảnh nè.”
Được chị chủ hỏi, Tâm có hơi bất ngờ rồi đáp:
“Em không biết làm mẫu ảnh đâu chị ơi.”
“Không sao, chưa thử chưa biết mà, đây là số điện thoại của chị, em suy nghĩ xong rồi liên lại cho chị. Ngày thử đầu tiên chị sẽ dựa vào biểu hiện của em mà trả, thường thì tầm 100k một bộ quần áo.”
“Nhiều vậy á?” - Tâm hết hồn.
Cô chưa hình dung được làm mẫu ảnh là làm gì, nhưng nếu chỉ mặc quần áo rồi đứng chụp mà một bộ được cả trăm ngàn thì quá hời!
Chị chủ biết cô nghĩ gì, cười bảo:
“Làm mẫu ảnh không khỏe như em nghĩ đâu, do shop chị lớn, kinh doanh tốt thì mới có giá đó, hơn nữa một bộ quần áo chụp khá nhiều kiểu, có thể phải mất cả tiếng để chuẩn bị nữa. Chị không ép, chỉ hỏi em vậy thôi, nếu cần công việc thì bảo chị, làm giết thời gian.”
Tâm mua cái đầm đen tốn bốn trăm ngàn, ôm nó trên tay mà lòng đau như cắt.
Dung thấy vậy an ủi: “Thôi, có bao nhiêu đâu mà buồn.”
“Nhưng bình thường tao toàn mặc áo thun mấy chục ngàn một cái ngoài chợ à.”
Dung chán nản nói:
“Thôi đi cô nương, nhà thì giàu, mà cứ tiết kiệm kiểu lạ lùng ghê vậy á. Lớn rồi, đầu tư cho bản thân xíu đi, ngay cả cây son cũng không có, tối đi chơi tính để mặt mộc hả?”
“Ờ ha…”
Tâm cũng sực tỉnh, hai đứa lại chạy đi mua son. Một ngày thôi, bay hết bao nhiêu là tiền ăn vặt của cô.
Nhật Ký Theo Đuổi Lớp Trưởng