Nhật Ký Làm Màu Của Công
Chương 11
37@-16.
Hôm nay là 30 Tết, hai người quyết định đi dạo hội chùa một chút.
Hội chùa mở trên phố đi bộ ở phía trung tâm thành phố, con đường vốn rộng thoáng giờ phút này đã bị các sạp hàng đến từ các nơi trên cả nước chiếm hết.
Đèn hoa ngũ sắc treo đầy trên ngọn cây, cả con phố ngập tràn sắc đỏ.
Công Thụ lặng lẽ nắm tay nhau trong đám người, bước chậm đến trước các quầy ăn vặt.
Không tới mấy phút, đủ loại đồ vặt đã chiếm hết tay Công. Thụ vừa bất đắc dĩ trả tiền vừa nhìn Công ăn đến là vui vẻ.
Có lẽ do hội chùa năm nay được tuyên truyền mạnh nên người đến đông hơn so với năm ngoái khá nhiều.
Thụ vừa cúi đầu để cất tiền, ngẩng đầu lên đã không thấy Công nữa. Cậu vốn tưởng Công chỉ qua sạp hàng khác gần đó nhưng nhìn một vòng cũng không thấy người đâu, sau khi đợi hơn mười phút, cậu rốt cục không kìm được cảm giác nôn nóng trong lòng.
Thụ đi ngược lại dòng người từ đầu này đến phía đầu kia của hội chùa, cậu gần như đã tìm khắp các xó xỉnh nhưng vẫn không thấy Công đâu. Cậu hỏi tất cả những người xung quanh, dáng vẻ điên cuồng khiến họ tránh né theo bản năng.
Ngay khi cậu bắt đầu nghiêm túc cân nhắc về việc báo cảnh sát, cổ tay đột nhiên bị ai đó nắm lấy. Sự tiếp xúc lạnh lẽo khiến cậu thoáng tỉnh táo lại đôi chút, cậu quay đầu nhìn lại, gương mặt vui vẻ quen thuộc khiến thần kinh đang căng thẳng của cậu bỗng chốc thả lỏng.
Thụ dùng sức ôm người vào lòng, chôn vào cổ hắn hít một hơi thật sâu.
“Anh chạy đi đâu thế?” Cậu ôm lấy báu vật đánh mất mà tìm lại được, bình tĩnh đến đáng sợ.
Công đưa tay vỗ về lưng Thụ, nói: “Đi vứt rác, sau đó thấy được một thứ thú vị.”
Hắn tỏ ý bảo Thụ thả mình ra, sau đó xòe năm ngón tay cho Thụ nhìn, bên trong có mấy viên kẹo hoa quả mà ngày nay vô cùng hiếm thấy, là nhãn hàng hồi còn bé Thụ rất thích ăn, cậu từng nói qua cho hắn nghe.
Thụ che tay Công lại, “Không cần kẹo gì cả, có anh là đủ rồi.”
“Ầy, sắp sang năm mới rồi, tự dưng sến sẩm thế làm gì.”
Thụ cười nhìn Công, nói nhỏ: “Ai bảo vừa rồi anh dọa em chứ, thật chỉ muốn kiếm sợi dây trói anh vào với em thôi.”
“Ồ!” Công giả vờ ngạc nhiên, sau đó lẳng lặng lấy ra một sợi dây đỏ, buộc lên ngón út của hắn và Thụ, sau đó giơ lên nói: “Chắc em đang nói đến sợi dây này.”
Thụ nhìn Công, dường như mọi vì sao trên bầu trời đều rơi vào trong mắt đối phương, xinh đẹp rực rỡ và chỉ thuộc về một mình cậu.
Nhật Ký Làm Màu Của Công
Hôm nay là 30 Tết, hai người quyết định đi dạo hội chùa một chút.
Hội chùa mở trên phố đi bộ ở phía trung tâm thành phố, con đường vốn rộng thoáng giờ phút này đã bị các sạp hàng đến từ các nơi trên cả nước chiếm hết.
Đèn hoa ngũ sắc treo đầy trên ngọn cây, cả con phố ngập tràn sắc đỏ.
Công Thụ lặng lẽ nắm tay nhau trong đám người, bước chậm đến trước các quầy ăn vặt.
Không tới mấy phút, đủ loại đồ vặt đã chiếm hết tay Công. Thụ vừa bất đắc dĩ trả tiền vừa nhìn Công ăn đến là vui vẻ.
Có lẽ do hội chùa năm nay được tuyên truyền mạnh nên người đến đông hơn so với năm ngoái khá nhiều.
Thụ vừa cúi đầu để cất tiền, ngẩng đầu lên đã không thấy Công nữa. Cậu vốn tưởng Công chỉ qua sạp hàng khác gần đó nhưng nhìn một vòng cũng không thấy người đâu, sau khi đợi hơn mười phút, cậu rốt cục không kìm được cảm giác nôn nóng trong lòng.
Thụ đi ngược lại dòng người từ đầu này đến phía đầu kia của hội chùa, cậu gần như đã tìm khắp các xó xỉnh nhưng vẫn không thấy Công đâu. Cậu hỏi tất cả những người xung quanh, dáng vẻ điên cuồng khiến họ tránh né theo bản năng.
Ngay khi cậu bắt đầu nghiêm túc cân nhắc về việc báo cảnh sát, cổ tay đột nhiên bị ai đó nắm lấy. Sự tiếp xúc lạnh lẽo khiến cậu thoáng tỉnh táo lại đôi chút, cậu quay đầu nhìn lại, gương mặt vui vẻ quen thuộc khiến thần kinh đang căng thẳng của cậu bỗng chốc thả lỏng.
Thụ dùng sức ôm người vào lòng, chôn vào cổ hắn hít một hơi thật sâu.
“Anh chạy đi đâu thế?” Cậu ôm lấy báu vật đánh mất mà tìm lại được, bình tĩnh đến đáng sợ.
Công đưa tay vỗ về lưng Thụ, nói: “Đi vứt rác, sau đó thấy được một thứ thú vị.”
Hắn tỏ ý bảo Thụ thả mình ra, sau đó xòe năm ngón tay cho Thụ nhìn, bên trong có mấy viên kẹo hoa quả mà ngày nay vô cùng hiếm thấy, là nhãn hàng hồi còn bé Thụ rất thích ăn, cậu từng nói qua cho hắn nghe.
Thụ che tay Công lại, “Không cần kẹo gì cả, có anh là đủ rồi.”
“Ầy, sắp sang năm mới rồi, tự dưng sến sẩm thế làm gì.”
Thụ cười nhìn Công, nói nhỏ: “Ai bảo vừa rồi anh dọa em chứ, thật chỉ muốn kiếm sợi dây trói anh vào với em thôi.”
“Ồ!” Công giả vờ ngạc nhiên, sau đó lẳng lặng lấy ra một sợi dây đỏ, buộc lên ngón út của hắn và Thụ, sau đó giơ lên nói: “Chắc em đang nói đến sợi dây này.”
Thụ nhìn Công, dường như mọi vì sao trên bầu trời đều rơi vào trong mắt đối phương, xinh đẹp rực rỡ và chỉ thuộc về một mình cậu.
Nhật Ký Làm Màu Của Công
Đánh giá:
Truyện Nhật Ký Làm Màu Của Công
Story
Chương 11
10.0/10 từ 25 lượt.